Con Gái Của Sarah

CHƯƠNG 4



Sarah nhìn chằm chằm vào anh. Như bao lời cầu hôn từng được nói ra, lời nói của anh thật sự làm cô chấn động, và ảnh hưởng của nó mạnh đến nỗi cô không thể phản ứng gì một lúc lâu. Cô yêu anh, nhưng lấy anh thì quá khả năng suy nghĩ của cô. Chả lẽ anh nghĩ cô sẽ lấy anh để làm lương tâm anh thanh thản à? Chả lẽ cô là một con người tuyệt vọng đến nỗi anh nghĩ cô sẽ nhẩy cỡn lên với cơ hội này ư? Trầm trọng hơn, chả lẽ anh nghĩ đúng? Run rẩy trong lòng, cô không biết cô có đủ mạnh mẽ để từ chối lời cầu hôn của anh không, trong khi vẫn biết rõ anh hỏi cô vì một lý do không thích hợp nhất.
Để có thời gian suy nghĩ, cô quay lại lấy hai cái ca cà phê ở trên tủ bếp, quay lưng về phía anh trong khi cô cố gắng thở bình thường. Xoay xoay cái ca trong mấy ngón tay, cuối cùng cô cũng thốt lên được một từ bình thường. “Tại sao?”
Dưới làn da nâu rám nắng của anh ẩn hiện vẻ nhợt nhạt, và cô biết nó đã chẳng dễ dàng cho anh chút nào khi hỏi cô. Làm sao anh lại làm như vậy, khi anh vẫn chờ đợi, trong tim anh, Diane?
Như bất cứ một một doanh nhân giỏi giang nào khác. Anh bắt đầu phác họa những lợi ích của một liên doanh. ” Anh nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc hôn nhận tốt đẹp. Chúng ta cùng là những người có nghề nghiệp ổn định; chúng ta đều hiểu rõ áp lực mà người kia phải gánh chịu, những đòi hỏi cấp bách vào những lúc đáng lẽ chúng ta phải ở cùng nhau. Chúng ta sẽ hòa thuận với nhau hơn trước đây, và những chuyến đi thường xuyên của anh sẽ dành cho chúng ta không gian riêng tư. Anh biết em từng là người không phụ thuộc và luôn có thời gian cho riêng mình,” anh nói thận trọng, không rời mắt khỏi cô, cố đoán cô sẽ tiếp nhận lời cầu hôn của anh như thế nào, nhưng nó chỉ giống như tìm kiếm biểu hiện trên nét mặt mịn màng lạnh lùng của một con búp bê sứ. “Chúng ta đều biết cách giữ khoảng cách với nhau, cho nhau tự do.”
Cà phê đã chảy xuống hết. Sarah đổ hết bã rồi rót cà phê đang bốc hơi thơm lừng vào hai cái ca. Đưa cho anh một cái, cô dựa người vào bệ bếp nhẹ nhàng thổi cà phê cho nguội bớt. “Nếu chúng ta cần nhiều thời gian riêng rẽ như vậy, tại sao lại phải lo đến việc kết hôn?” Cuối cùng cô hỏi. “Tại sao không giữ nguyên tình trạng hiện tại?”
Khuôn mặt tối sầm của anh dịu lại khi anh nhìn vào mái tóc nhợt nhạt xõa tung như những vòng tay sống động quấn quanh vai cô. “Sarah, nếu em là một phụ nữ có thể chấp nhận được một mối quan hệ qua đường, thì em đã không phải là một trinh nữ đêm qua.”
Run rẩy, Sarah tự nhắc mình anh là một tay cờ giỏi. Anh biết cách phòng thủ và tấn công, nên cũng biết cách dễ dàng thoát khỏi một cuộc tranh luận đang có dấu hiệu bắt đầu. Không cô không phải là một phụ nữ lang chạ, vì cô chưa bào giờ có khả năng để mắt tới một người đàn ông nào khác ngoài anh. Chả lẽ anh không thể nhận ra điều hiển nhiên đó? Một người phụ nữ giữ gìn sự trinh trắng quá lâu, mặc dù có những cơ hội bình thường để thay đổi, chỉ có thể có duy nhất một lý do cho việc lao vào vòng tay anh đêm trước mà không đòi hỏi điều gì.
“Đêm qua rất tuyệt,” anh nói nhẹ nhàng, những lời của anh quấn quanh tim cô như những dây nho, kéo cô gần lại anh, bắt cô nghe theo ý muốn của anh. “Em tuyệt đến nỗi làm anh gần như điên dại, nhưng anh vẫn có thể cảm thấy bên trong em thật mềm mại. Nếu anh có thể trì hoãn lâu hơn, em có nghĩ em cũng sẽ phát điên lên vì anh không nhỉ? Lúc đó em đã bắt đầu cảm thấy thích chưa?”
Anh tuột xuống khỏi ghế, tới sát bên cô, một lần nữa giọng nói trầm mượt như nhung lại cám dỗ cô. Anh đứng đối diện với cô uống cà phê, nhìn cô không rời mắt kể cả lúc nghiêng cốc uống.
Sarah cũng hớp một ngụm lớn, giữ nó trên lưỡi để vị đắng của nó có thể làm thích thú vị gíác của cô. Cô có thể cảm thấy hơi nóng bốc lên mặt cô, và cô nguyền rủa làn da nhợt nhạt của cô làm chỉ một chút ửng hồng cũng lộ rõ trên mặt cô. “Có, em có thích,” cô nhát gừng thừa nhận.
“Anh sẽ là một ông chồng tốt. Chung thủy, chăm chỉ, thật thà, đúng kiểu Bờm *, hay bất cứ cái tên nào mà một thằng ngố như vậy có thể có.” Cô liếc nhanh lên và nhìn thấy sự thích thú long lanh trong đáy mắt anh, mắt anh trở nên lấp lánh như vàng khi tâm trạng anh bớt ưu phiền. “Anh là người thích cuộc sống gia đình,” anh tiếp, giọng anh ngắt quãng khi anh nói ra tâm tư anh. “Anh thích sự ổn định của nó, tình bạn bè, một người nào đó cùng ngồi uống cà phê trong những sáng mưa gió và những đêm đông lạnh lẽo. Giờ trời cũng đang mưa đấy, em không thấy thú vị sao?” Anh ôm đầu vai tròn nhỏ của cô trong lòng bàn tay, những ngón tay anh xoa bóp khớp xương mảnh dẻ; rồi anh thong thả lướt tay vào trong cổ áo cô, những ngón tay anh trượt dưới vải áo ngủ của cô mơn trớn bờ ngực tròn căng thơm mát của cô.
Sarah đứng yên không phản ứng, sâu thẳm trong cô run rẩy vì cơn khoái cảm. Anh chơi không đẹp; làm sao cô có thể nghĩ ngợi được gì khi thân xác cô, được bà mụ nặn ra thật đẹp đẽ chỉ để đáp ứng với những cái vuốt ve của người đàn ông cô yêu, đang đòi hỏi mọi sự tập trung của cô? Trí tuệ là một thứ hay ho, nhưng Rome đang nhanh chóng dạy cô trí tuệ có thể điều khiển ham muốn tự nhiên của thân xác cô ít đến đâu.
Rome theo dõi cô sát sao, nhận thấy màn sương dịu dàng của đam mê che phủ ánh nhìn thẳng lạnh lùng của cô. Rèm mi cô thụ động khép nhẹ, mí mắt cô trở nên nặng nề, và hơi thở cô mau hơn giữa đôi môi hé mở mềm mại. Nhịp đập tim anh cũng trở nên nhanh hơn khi anh cảm nhận bầu ngực cô trở nên ấm áp dưới tay anh, mùi đàn bà quyến rũ của cô dâng lên mũi anh cho anh biết, không cần nghĩ, cô đã sẵn sàng là của anh. Trước khi mọi việc trở nên quá muộn, anh rút tay ra, nhưng sự cần thiết phải chạm vào cô bắt anh chạm vào cô lần nữa, siết chặt vòng eo thon thả của cô, kéo cô vào với anh. Cà phê của cô sóng sánh một cách nguy hiểm ở miệng ca, và anh cứu nguy cho tất cả, để ca của anh xuống rồi cầm ca của cô đặt ngay bên cạnh.
Và cô an toàn trong vòng tay, thân hình mềm mại của cô nép vào anh, chẳng nghĩ ngợi gì cô nhúc nhích cho vừa khớp với thân hình to lớn, cứng cáp của anh, những cử động vô tình làm cho cả anh lẫn cô thở gấp.
“Em thấy không?” anh thì thầm, vùi mặt anh vào mái tóc mượt như lụa của cô. “Chúng ta cùng nhau rất tuyệt. Vô cùng tuyệt.”
Sarah vòng tay quanh lưng anh, cảm giác áo anh ẩm ướt ở những nơi nước thấm vào khi anh chạy băng qua mưa. Mùi vị tươi mát của cơn mưa đầu thu hòa lẫn với hương vị đàn ông sống động của anh quyến rũ cô, và cô rúc mũi vào hõm vai anh. Cuộc hôn nhân của cô và anh rồi sẽ thành thế nào, thiên đường hay địa ngục? Cô sẽ bằng lòng với những gì anh có thế cho cô, hay là lòng cô sẽ dần khô héo lại, chết dàn chết mòn vì cô muốn hết mọi thứ của anh mà trái tim anh lại luôn thuộc về Diane? Ngay lúc này đây, khi họ đang đứng trong bếp với vòng tay khóa chặt vào nhau, cô cảm thấy như đang ở trên thiên đường và không đòi hỏi gì hơn, nhưng khi cuộc sống đều đều thường nhật làm cô mòn mỏi thì cô có cần anh nữa không?
Chậm chạp hai bàn tay to lớn của anh đưa lên lưng cô, tìm kiếm và vuốt ve từng cái xương sườn, từng đốt sống cô. “Nói vâng với anh đi, bé con,’ anh nựng nịu thuyết phục, lời âu yếm đầu tiên anh dùng với cô, và lòng cô tan chảy, yếu đuối. “Anh muốn em, anh luôn muốn em, trong suốt những năm qua khi em chỉ chìa cho anh bờ vai lạnh lùng cứng nhắc của em mà anh chẳng dám làm gì em vì anh sẽ chỉ hủy hoại cuộc hôn nhân của anh với Diane nếu theo đuổi em; anh yêu cô ấy rất nhiều. Nhưng anh vẫn luôn muốn em, và bây giờ Diane không còn ở đây giữa chúng ta nữa, anh nghĩ…anh nghĩ cô ấy thích ý tưởng hai chúng ta chăm sóc cho nhau.”
Mặt cô gục vào vai anh, Sarah nhắm mắt lại đau xót. Khi anh nhắc tới Diane, mỗi lời của anh như một lưỡi gươm cắt vào tim cô. Làm sao cô có thể đủ mạnh mẽ để sống khi vẫn luôn nhận thức được cô sẽ không bao giờ thay thế được Diane trong tim anh? Nhưng Rome đã nâng cô lên xiết vào lòng, và hành động của anh làm cho mọi ý nghĩ của cô trở nên lộn xộn mặc dù lòng cô vẫn đang đau đớn. Nhẹ nhàng cử động thay dổi vị trí của họ, anh dựa lưng vào bàn bếp, choãi chân ra để đỡ cô, kéo cô vào lòng và siết chặt cô vào ngực.
“Nếu anh muốn có em dài lâu thì anh phải cưới em thôi.”
Ôm cằm cô trong mấy ngón tay anh, anh nhẹ nhàng đẩy đầu cô ngẩng lên để anh có thể nhìn mặt cô. “Em không phải là loại phụ nữ mà anh có thể đối xử tồi hơn. Anh đang đề nghị em buộc chân anh đấy, một mối quan hệ hợp pháp và em sẽ được hưởng đầy đủ quyền lợi. Anh sẽ chung thủy với em; anh thích một sự ràng buộc chặt chẽ với một người phụ nữ ở với anh hàng nghìn đêm chứ không phải nhiều phụ nữ mà ngay cả đến tên anh cũng không thể nhớ nổi. Chúng ta biết nhau, chúng ta biết cái gì đang chờ đợi ở phía trước. Và chúng ta là bạn; chúng ta có thể nói chuyện với nhau về công việc, và hàng trăm thứ mà chúng ta cùng quen thuộc. Chúng ta sẽ rất ăn ý mà chắc sẽ có rất nhiều kẻ phải ghen tỵ.”
Anh chỉ ra mọi lý do hợp lý tại sao cuộc hôn nhân giữa họ sẽ trở nên hoàn hảo. Ngôi nhà của họ sẽ là một công sở mở rộng, với tình dục như lớp kem trang trí trên mặt cái bánh ngọt. Cô có thể thấy chúng, những tài liệu được sắp xếp gọn gàng đúng vị trí trong cặp, rồi đổ ập vào nhau với dục vọng hoang dại, sự lịch thiệp công sở vỡ vụn vì ham muốn tột cùng phải hòa tan vào thân thể nhau trong một nghi thức có từ nguyên thủy để bảo đảm duy trì nòi giống.
Đột ngột tay anh xiết chặt trên cằm cô, và cô có thể cảm thấy áp lực căng thẳng của anh ép lên cô. “Trước khi em quyết định, em cần phải biết điều này.” Một lưu ý thô bạo, trần trụi, nhắc cô mặc dù anh không mấy khi muốn nói ra những điều anh nghĩ trong đầu, nhưng trong một cuộc thương lượng, mặt trái luôn được cân nhắc kỹ lưỡng cũng giống như mặt phải của một vấn đề, và anh đang xem xét vấn đề như một liên kết kinh doanh.
“Anh không muốn có con,” anh nói thẳng thừng. “Không bao giờ. Sau khi mất Justin và Shane, anh không thể chịu được trẻ con ở gần. Nếu em muốn có con, thì anh sẽ rút lui luôn bây giờ, vì anh sẽ không thể mang chúng đến cho em đâu.” Đau đớn làm mặt anh biến dạng; và sau đó khi anh tự kiềm chế được bản thân, chỉ còn lại vẻ ảm đạm cam chịu trên mặt anh. “Anh chỉ là không thể vượt qua được…” Giọng anh buồn nản, và cô cảm thấy vai căng lên, như chúng đang tự cố trở nên mạnh mẽ dưới một gánh nặng chưa có dấu hiệu gì sẽ cất bỏ được.
Sarah nuốt nghẹn, tự hỏi có bao nhiêu lời cầu hôn được đưa ra kèm theo một danh sách đầy tính trung thực và thẳng thắn của chú rể tương lai về lý do tại sao một phụ nữ không nên lấy anh ta. Bao nhiêu phụ nữ sẽ muốn cưới một người đàn ông chỉ dâng tặng tình bạn thay vì tình yêu, một người đang ông không muốn một gia đình, một người đàn ông thường xuyên vắng mặt bởi nhưng chuyến công du? Và cô nhớ lại những điều anh nói trong đêm anh đóng gói đồ của bọn trẻ con__rằng anh không thể có khả năng ngủ cùng giường với một người phụ nữ nào sau cái chết của Diane. Cô thậm chí sẽ không có thể chia sẻ những đêm trường với anh! Phải là một người điên mới chấp nhận một lời cầu hôn như vậy, Sarah nghĩ. Điên vì tình.
Cô tách khỏi anh lùi lại, nhìn vào khuôn mặt khó đăm đăm của anh, khuôn măt luôn ở trong những giấc mơ của cô nhiều năm nay. Cô nghĩ giấc mơ về một ngôi nhà đầy trẻ con, con của anh, sao quá ngắn, rồi nhẹ nhàng nói lời tạm biêt với giấc mơ của cô. Những đứa trẻ đó đã sống, chỉ có vậy thôi, trong giấc mơ của cô, trong khi Rome là thật, và nếu cô từ chối anh, thiên đường có thể trượt khỏi tầm tay cô mãi mãi. Dù anh không yêu cô; nhưng anh quan tâm tới cô, tôn trọng cô, thế là đủ để mối quan hệ của họ trở nên hợp pháp. Điều kỳ diệu thỉnh thoảng đã từng xảy ra, và họ càng sống với nhau lâu, thì lại càng dễ có cơ hội để cô có tình yêu của anh. Nhưng thậm chí nếu anh không bao giờ dâng tặng cô trái tim anh, thì anh cũng dâng tặng cô tất cả những gì anh có thể. Cô có thể từ chối anh vì kiêu hãnh, nhưng kiêu hãnh sẽ không thay thế được hơi ấm đấy sức sống của một người đàn ông. Kiêu hãnh sẽ không ân ái với cô với đam mê cuồng nhiệt như anh đêm qua. Với trực giác của một người đàn bà hiểu biết, cô cảm nhận được, anh ham muốn cô mãnh liệt càng lâu dài, thì cô càng có cơ hội để làm ấm lại tái tim lạnh lẽo của anh.
“Vâng,” cô nói bình thản. “Bây giờ thì thế nào?”
Lời chấp nhận ngắn ngủi thông hiểu của cô không ngoài sự tính toán của anh__phản ứng duy nhất của anh là một hơi thở thật sâu làm ngực anh căng lên__rồi anh kéo lại cô áp vào anh. “Điều anh muốn bây giờ là lột hết quần áo em ra và đặt em xuống một chỗ bằng phẳng gần nhất anh có thể tìm được__”
Sarah ngắt lời, rên lên. “Dưới sàn nữa à?” cô đùa cợt phản đối.
“Hay trên bàn. Hay trên mặt kệ bếp.” Phản ứng mạnh mẽ của cơ thể anh cho cô thấy, trong khi lời nói của anh là đùa cợt, thì cơ thể anh không đùa chút nào. Sarah nín thở, tự hỏi những cơ bắp vẫn còn đau đớn của cô có thể tồn tại được với một cuộc chiến tình dục trên mặt đá sàn bếp không. Ôm chặt anh như cô đang làm lúc này, nên cô không thể nhìn thấy gương mặt anh, nếu không cô sẽ phải kêu thét lên vì niềm đam mê trên nét mặt anh.
Rome ôm cô thật chặt vào lòng, như muốn cô tan vào da thịt anh. Sự khuây khỏa ùa vào anh vì lời chấp nhận bình thản của cô mạnh mẽ đến nỗi anh cảm thấy người gần như lả đi; rồi sau đó lại bị tràn ngập bởi ham muốn bản năng phải kết thúc thỏa thuận của họ theo cách nguyên thủy nhất. Anh muốn đóng dấu của anh lên cô; cảm giác lần nữa sự mềm mại của cơ thể cô bên dưới anh. Anh đã lập kế hoạch cầu hôn thật cẩn thận, diễn đạt nó bằng những ngôn từ hợp lý nhất anh có thể đưa ra, cho cô hiểu anh sẽ không phá vỡ thế giới được sắp đặt cẩn thận của cô. Ý tưởng cưới cô đã nung nấu trong đầu anh suốt đêm qua, và anh thực sự cảm thấy Diane sẽ đồng ý để anh cưới Sarah.
Hơn thế nữa, anh thích ý tưởng cô mang họ của anh và ở cùng anh trên giường mỗi đêm. Ý thức sở hữu mạnh liệt trong anh muốn đánh dấu cô, ngăn cấm những người đàn ông khác đến gần cô, đặc biệt trước khi thằng cha khốn kiếp Max Conroy có thể thuyết phục được cô bằng vẻ quyến rũ của hắn ta. Nhưng đến khi cô nhìn vào anh sau lúc anh hỏi cô cưới anh và bình thản hỏi “tại sao?” anh đã không nhận ra anh cần cô nói vâng đến tuyệt vọng. Câu trả lời chấp nhận của cô cuối cùng cũng được nói ra, với giọng bình thản mà vẫn làm cho anh mất bình tĩnh bởi cảm nhận cô chẳng nhiệt tình gì mấy với ý tưởng này, đã cất khỏi lòng anh gánh nặng mà anh thậm chí không biết là có cho đến khi nó mất đi và anh cảm thấy lòng nhẹ phơi phới vì nó không còn nữa. Trời, anh muốn cô làm sao!
Anh dụi cằm lởm chởm râu chưa cạo vào trán cô và miễn cưỡng đẩy cô ra khỏi anh. “Chúng ta có thể chờ được,” anh nói, muốn lôi kéo cô vào kế hoạch của anh trước khi cô có cơ hội nghĩ lại. “Chúng ta phải lập kế hoạch và sắp xếp cho một số việc.”
“Chúng ta phải làm bữa sáng,” cô chen vào, không muốn tâm trạng mình bị phụ thuộc vào anh, giữ mọi việc dưới cái nhìn thiết thực và trong tầm kiểm soát của cô. “Trừ khi anh đã ăn rồi?”
“Chưa. Anh thậm chí còn không nghĩ đến nó. Anh không nhận ra là đói cho đến khi em nhắc tới, nhưng qủy quái, đúng là anh đang chết đói đây.”
Cô cười khẽ, nghĩ chắc anh vừa phát hiện ra anh vừa bị một cơn chấn động thần kinh, dù vậy cô sẽ không để mình bị mất trí vì cố quyết định xem anh đang lo cô từ chối hay lo cô chấp nhận.
“Để em chải đầu xong rồi em sẽ làm một bữa sáng thật ngoạn mục anh chưa từng thấy.”
“Trong lúc em chải đầu, Anh sẽ bắt tay làm một bữa sáng thật ngoạn mục ta chưa từng thấy,” anh sửa lại. “Em có muốn không?”
Cô gật đầu, cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào, và bụng cô cũng kêu gào hưởng ứng. Mặc dù bình thường là người khảnh ăn, nhưng giờ cô cảm thấy đói đến nỗi có thể chén bay một bữa sáng dành cho phu khuân vác. “Em thích trứng gần chín,” cô gọi với anh khi bước ra.
“Anh chờ em quay lại trước khi anh làm xong đấy. Chải đầu không mất nhiều thời gian thế đâu!”
“Làm sao anh biết?” cô đỏng đảnh vặn lại. “Anh đã bao giờ nhìn thấy em chải đầu đâu.”
Tiếng cười trầm trầm của anh theo cô tận tới cửa phòng ngủ. Khi cánh cửa đóng lại đằng sau cô, cô ngồi thụp xuống giường và vòng tay ôm quanh đầu gối, mọi cơ bắp trên cơ thể cô run rẩy vì thích thú. Cô không thể tin được. Sau khi cô tự mình phá hủy sự bình yên của mình ra từng mảnh vì anh trong nhiều năm, anh đã bước vào và hỏi cô lấy anh. Lý do của anh rất hợp lý, nhưng điều dó không quan trọng. Đối với một phụ nữ đang chết đói, một nửa ổ bánh sẽ tốt hơn là cả một cái bánh. Cô nghĩ tới những buổi sáng họ sẽ cùng chia sẻ với nhau, cùng nấu bữa sáng, nấn ná cho đến ly cà phê cuối cùng, và tim cô tràn ngập hạnh phúc đến nỗi cô cảm thấy khó thở. Một cuộc hôn nhân đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới của quan hệ riêng tư. Không chỉ là mối quan hệ tình dục, nhưng những điều nhỏ nhoi như cùng soi chung một tấm gương trong phòng tắm khi cả hai cùng vội đi làm, cùng nhau liếc vội mấy cái đề mục trên báo sáng Chủ nhật, có ai đó xoa bóp những bắp cơ căng cứng trên cổ và vai sau một ngày nặng nhọc.
Đột nhiên cô không muốn rời xa anh một phút giây nào nếu không cần thiết. Cô vốc nước lạnh lên rữa mặt, chải đầu và vuốt hết về phía sau bằng hai cái cặp hai bên, nhanh nhẹn thay sang quần Jean và một cái áo sơ mi trắng quá khổ. Cô sắn hai tay áo lên khi trở vào bếp.
Miếng bacon đang được rán khi cô bước vào bếp, và cô hít vào hài lòng. Rome đang lục lọi tủ bếp của cô, và anh chợt nảy ra ý kiến khi tìm thấy một hộp bột bánh kếp trộn sẵn. “Bánh kếp và trứng,” anh thông báo.
Cô nhún vai và tới làm cùng anh, không chắc chắn cô có thật thích bánh kếp không, nhưng có thể anh thích. Trong lúc anh ngào bột, cô dọn bàn, rót nước cam và lấy trứng ra.
“Chúng ta sẽ phải tìm một căn hộ mới thôi,” anh nói hững hờ. “Cả của anh lẫn của em đều không đủ lớn để dồn hết các thứ đồ của chúng ta.”
“Ừmmm.” Nghĩ rằng để tránh cho anh phải nói rõ với cô anh sẽ không ngủ với cô, cô bình thản, “Em thích có một căn hộ với ba phòng ngủ, nếu tìm được cái nào có giá hợp lý. Có một phòng dư sẽ tốt hơn trong trường hợp có ai đó ngủ lại.”
Anh trở nên lặng thinh một cách lỳ lạ, nhưng lưng anh quay về phía cô nên cô không thể nhìn thấy nét mặt của anh. Để anh biết cô sẽ không nói đi nói lại về vấn đề này, cô nói bình thản như thường lệ, “Em sẽ thôi việc. “
Anh quay phắt đầu lại, đôi mắt sẫm của anh đầy sự hoài nghi.
“Đúng thế, em sẽ thôi việc.” Cô mỉm cười với anh. “Em không thể làm việc tại Spencer-Nyle nữa nếu em lấy anh. Như thế là không chuyên nghiệp, và em không nghĩ nó sẽ hợp lý, ngay cả khi Ông Edwards đồng ý.”
Hàm anh bạnh ra cứng nhắc. ‘Anh chưa nghĩ về việc đó. Anh không thể đòi hỏi em thôi việc vì anh. Anh biết công việc có ý nghĩa như thế nào với em__”
“Anh không biết gì hết,” cô ngắt lời. “Đằng nào em cũng đang có ý nghĩ thôi việc rồi.” Lúc đó Rome Matthew mới bắt đầu hơi hiểu một chút về người phụ nữ anh muốn cưới, và bài học đầu tiên mở đầu những phát hiện mới về cô, rằng cô không phải là một nữ doanh nhân tận tâm có nhiều quyền hành, người chỉ coi công việc là sự thích thú nhất trên đời. “Đấy chỉ là một công việc thôi,” cô thong thả nói. “Em thích nó, và em đã làm hết sức mình vì em không muốn làm việc gì nửa vời, chứ không phải vì em tận tâm với nó. Em đã bắt đầu nghĩ đến việc từ bỏ nó, như em vừa nói. Sau đêm qua, em không thấy lý do gì để có thể tiếp tục làm việc cùng anh nữa.”
Anh nhìn cô như không tin điều mình vừa nghe được. “Em thôi việc chỉ vì chúng ta có quan hệ tình dục à?’
“Em không nghĩ em có thể giữ công tâm mọi việc giữa chúng ta.”
“Em nghe đây, anh có thể thu xếp gì đó__”
“Không,” Cô ôn tồn, không để anh nói hết. “Em không có kế hoạch ăn không ngồi rồi để anh nuôi em, nếu đấy là điều anh quan tâm. Em đã làm việc rất chăm chỉ đều đặn như những vở kịch truyền hình, và em sẽ không để một việc nào khác chiếm lĩnh toàn bộ thời gian của em như thế nữa. Em sẽ tìm một việc khác.”
“Không phải như thế,” anh lẩm bẩm giận dữ. “Anh đủ khả năng chu cấp cho em nếu em muốn ăn không ngồi rồi cả ba đời. Anh chỉ ghét cái ý nghĩ em từ bỏ công việc vì anh thôi.”
“Đấy là điều hợp lý nhất phải làm. Em không gắn bó với nó, và anh là ở trong bộ máy điều hành; không phải em.”
“Em sẽ tìm một vị trí thư ký nữa à?”
“Em không biết.” Cô trầm ngâm đập một quả trứng vào cái chảo nhỏ. “Em tiết kiệm được một ít tiền; có lẽ em sẽ tự mở một cửa hàng nho nhỏ nào đấy. Có thể là một cửa hàng quần áo, như mọi phụ nữ rảnh rỗi có tiền để không vẫn làm.” Cô toét miệng cười vì ý nghĩ đó.
Anh lắc đầu. “Em hãy làm bất cứ điều gì em muốn, nếu đấy là diều em thực sự muốn. Nếu em muốn ở lại Spencer-Nyle, anh sẽ bảo vệ em.”
“Em thực sự nghĩ em sẽ hạnh phúc hơn khi không phải làm việc trong môi trường gò bó như văn phòng. Em đã làm ở đó một thời gian dài rồi, và bây giờ em đã sẵn sàng để thay đổi.”
Sau một lúc, anh cười ranh mãnh. “Điều đó thực sự sẽ làm Max nổi điên.”
“Rome!” Anh làm cô phì cười không kìm được, cô lắc đầu. “Thật là một ý nghĩ xảo quyệt hết chỗ nói! Anh hỏi em cưới anh chỉ để ép Max đổi thư ký mới hả?”
“Không, nhưng thật đáng đời hắn.”
“Anh không thích anh ấy à?”
Anh nhướng mày. “Anh rất thích thằng cha ấy. Hắn là điều hành giỏi như quỷ ấy. Nhưng thích hắn trong công việc và thích cách hắn nhìn em là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
Sarah quyết định rằng cô thật sự nợ Max một ân huệ lớn nếu như sự quan tâm của anh với cô đã đánh thức bản năng sở hữu trong Rome dẫn đến kết quả là đêm qua. Khi cô làm xong trứng, cô liếc trộm về phía Rome, người run rẩy chấn động như mọi lần cô nhìn anh. Họ đã làm việc rất ăn khớp với nhau, giống như đã hàng nghìn lần cùng nhau chuẩn bị bữa sáng chứ không phải lần đầu tiên. Cô chỉ hy vọng bữa sáng đầu tiên này là một dấu hiệu chỉ ra rằng cuộc sông hôn nhân của họ sẽ luôn êm đềm. Cô không thúc ép anh, nhưng cô hy vọng, với từng phần tử nhỏ của cơ thể cô, cô sẽ dạy được anh yêu lần nữa.
Nói với Max, sáng thứ Hai đó, không phải là điều dễ nhất cô từng làm. Đầu tiên anh không tin, rồi bất bình chửi rủa khi anh nhận ra cô đang gập cuốn sổ của cô lại.
“Thằng khốn man rợ đó cố tình làm thế,” anh phì khói, bước ngang bước dọc khắp phòng, quá giận đến nỗi đôi mắt xanh biếc của anh tóe lửa. Tâm trạng tức giận của anh bùng lên như điện giật. “Hắn biết em sẽ thôi việc và cho anh rớt đài mà.”
“Cảm ơn anh.” Sarah nói khô khan. “Em không thể nói em biết ơn anh thế nào khi được anh nhắc Rome cưới em chỉ vì muốn làm rối tung công việc của anh thôi.’
Max đứng khựng lại, nhìn chằm chằm vào cô, mắt anh dịu lại. “Đúng là anh cần bị đá một phát vào mông thì mới tỉnh được,” rốt cuộc anh rầu rĩ tự nhận. “Bỏ qua cho anh nhé, em bé. Anh chỉ bực mình vì hắn ta đã thắng cuộc đua thôi, mà anh đã kịp chạy đâu, thật oan uổng cho anh bị thua ngay từ điểm xuất phát. Thật là ngượng.”
Sarah bật cười, vì hình ảnh Max thẫn thờ vì cô thật hài hước. Anh là người thạo đời đến tận đầu móng tay, và mọi phụ nữ làm việc trong tòa nhà sẽ cho cô đủ thứ chỉ để có một cơ hội với anh… mọi phụ nữ nhưng trừ cô. Anh nhìn cô khi thấy cô cười, mặt cô sáng lên vì ánh sáng tỏa ra từ tâm hồn cô làm anh bị hút chặt lấy mỗi lần anh thấy cô cười. Như bị kéo vào sự nồng ấm của cô, anh bước tới gần cô, cảm thấy hơi buồn vì ánh sáng đó không dành cho anh, và cô sẽ chẳng bao giờ ban cho anh niềm vui có cô trong đời như anh vẫn thường tưởng tượng.
“Nếu có lúc nào hắn làm cho em thấy không hạnh phúc, thì em biết anh ở đâu rồi đó,” anh thì thầm, ngón tay trỏ vuốt ve làn da mịn như sa tanh trên má cô. “Hãy cẩn thận, em bé. Dưới lốt vỏ thân thiện kiềm chế, đàn ông luôn là một con sói đói, và em chỉ là một con cừu ngây thơ thôi. Đừng để hắn đặt em lên bàn làm bữa trưa đấy nhé.”
Max đã không động chạm đến điều hiển nhiên là Rome không yêu cô, nhưng cô biết anh có ý nghĩ đó trong đầu. Anh đã chứng kiến đủ để biết những hành động của Rome xuất phát từ tình dục chứ không phải tình cảm.
“Em có biết em đang làm gì không?” anh lo lắng.
“Vâng, tất nhiên em biết chứ. Em đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.”
“Hắn có biết không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì đừng nói với hắn. Bắt hắn phải tự tìm hiểu lấy; hắn sẽ coi trọng hơn.” Một cái nhìn hiểu biết hiện trên ánh mắt anh. “Tại sao anh lại có cảm giác con cừu non sẽ sẽ xơi phần ngon nhất của con sói nhỉ?”
“Em không biết, nhưng em hy vọng anh đúng,” cô run giọng. “Anh không biết em hy vọng nhiều thế nào đâu!”
“Nghe anh này, nếu thấy không có lãi thì em phải cắt lỗ ngay lập tức nhé. Anh sẽ ở đây nếu em cần anh. Anh có một ý nghĩ kỳ cục,” anh mơ màng “Thật là đơn giản để nghĩ. Anh đang suy nghĩ viển vông hay là anh mang em về Anh với anh, cưới em trong nhà thờ đá nơi tất cả gia đình anh đã tự nguyện trói mình vào hôn nhân từ bao nhiêu thế hệ anh cũng chẳng nhớ nữa, và xích em lại bằng một lũ trẻ con. Nuôi dưỡng những kẻ thừa kế sẽ là công việc thích thú nhất của anh đấy.”
Sarah lại bật cười, đỏ mặt, một phần trong cô mong muốn được như Max nói. Tình yêu của cô sẽ được an toàn với anh. Nhưng thay vào đó cô lại trao trái tim cô cho một người đàn ông mang gánh nặng của quá khứ, một người đàn ông chỉ muốn thân xác và tình bạn của cô, chứ không phải sự ấm áp của tình yêu trong cô.
“Anh có thể hôn em được không?” anh hỏi, trượt tay từ má xuống ôm quanh cằm cô. Nâng nó lên để anh có thể nhìn toàn bộ gương mặt cô. “Chỉ một lần thôi, và anh hứa anh sẽ không bao giờ đòi hỏi em nữa…khi em vẫn còn ở với Rome.”
Nhìn vào ánh ma mãnh nhảy múa trong đôi mắt màu ngọc lam, Sarah biết trong đầu anh không có ý hôn cô theo kiểu một nụ hôn chia tay trong trắng. Anh có ý định hôn cô đam mê, cùng tất cả sự mạnh mẽ nóng bỏng của cơ thể đàn ông của anh. Cô biết rất rõ Max không yêu cô, nhưng cô cũng biết, như anh, mọi thứ sẽ thay đổi một khi anh có cơ hội là người cưới cô. Chỉ vì thời gian gặp gỡ quá ngắn ngủi nên điều đó mới không xảy ra. Ý nghĩ cô đã có thể yêu anh nếu cô không yêu Rome đầu tiên và mãi mãi chẳng nhìn thấy một người đàn ông nào khác khiến cô cảm thấy buồn một chút và cùng lúc đó cũng cảm thấy hạnh phúc một chút. “Vâng, chỉ một cái hôn tạm biệt thôi nhé,” cô nói và kiễng chân lên chìa môi cho anh.
Ngay giây phút miệng anh chạm vào cô, Sarah nghe tiếng cửa mở. Cô biết Max cũng nghe thấy, nhưng anh không thèm quay lại. Với tính cách quỷ quái của anh, thay vào đó anh lại kéo cô vào sát hơn ngay cả khi cô gồng mình lên phản đối, vòng tay anh bao bọc quanh người cô và ghim chặt cô vào thân mình cứng rắn, ấm áp của anh. Anh hôn cô thật sâu, lưỡi anh nhảy múa trên lưỡi cô, tận dụng cơ hội của anh, thưởng thức hương vị của cô và cảm nhận cô. Tất cả đầu dây thần kinh của cô rung lên báo động, làm Sarah biết Rome là người vừa đi vào, nhưng cô bị Max ôm rất chặt không cựa quậy gì được; dưới tầm vóc gầy gầy tao nhã là cơ bắp rắn như thép. Rốt cuộc anh cũng rời môi cô, cô bật thở hổn hển, bám vào cánh tay anh, và anh nhìn thẳng về phía Rome đang đứng nheo nheo cặp mắt tối sầm, một nụ cười sáng rỡ nở trên mặt anh. “Anh có điều gì phản đối không?” anh êm ái hỏi.
Rome đi ngang phòng tới chỗ họ và nhẹ nhàng kéo Sarah khỏi vòng ôm của Max. Ôm cô an toàn trong vòng tay anh, anh đẩy đầu cô áp vào anh. “Lần này thì không,” anh nói ôn tồn. “Hôn tạm biệt thì không sao. Nhưng đây là lần duy nhất anh được phép thôi đấy, và tôi cho phép anh chỉ vì anh là kẻ bại trận. Nếu có một lần nữa thì anh sẽ phải trả giá.”
“Chơi đẹp.” Max cười toét và chìa tay cho Rome. “Chúc mừng anh.”
Họ bắt tay nhau, cười như những thằng ngố, còn Sarah tròn mắt nhìn từ người này sang người khác. Cô đã chờ đợi có đổ máu, ít nhất là như thế, nhưng thay vào đó họ lại trở thành hai người bạn thân thiết. Đàn ông! Ai mà hiểu nổi bọn người ấy?
“Hôm nay tôi nẫng cô ấy đi ăn trưa lâu đấy,” Rome nói. “Bọn tôi có nhiều việc phải làm: thử máu, lấy giấy phép, và tìm một căn hộ mới. Anh sẽ rỗi lúc mười hai rưỡi. Lúc đó em đã xong chưa?” anh nhìn xuống hỏi Sarah.
Sarah đã có kế hoạch riêng của cô, nên cô lắc đầu. “Em không thể. Em có hẹn vào lúc một giờ.”
Max đong đưa trên gót chân, nhìn vui vẻ một cách bất thường khi nghe Sarah từ chối không theo lệnh của Rome. Rome điều khiển văn phòng của anh chính xác như lên đạn, và tính cách lạnh lùng sắc bén của anh được biết đến ở tận những chi nhánh xa tít của Spencer-Nyle. Chỉ có Anson Edwards mới nổi tiếng hơn Rome về khoản khăt khe, nhưng Anson Edwards đã là một huyền thoại vì những lời nói gay gắt của với những người kém cỏi. Max thích thú chờ đợi phản ứng của Rome với cách Sarah từ chối đòi hỏi của anh.
Nhưng nếu anh chờ đợi Rome dẫm bẹp Sarah như một con gián thì anh đã phải sớm thất vọng. Rome nhướng một bên mày im lặng dò hỏi, rồi nói, “Thế thì chúng ta làm vào ngày mai vậy.”
Rome đã phải sử dụng đến ý chí sắt thép của anh mới kìm được hỏi Sarah sẽ đi đâu, nhưng anh nhớ tới cuộc tranh luận mà anh phải thuyết phục cô cưới anh. Họ sẽ phải tôn trọng sự tự do của nhau. Sarah vẫn là một người phụ nữ xa vời, khá cô độc nhất mà anh luôn biết. Cô đã đồng ý lấy anh, nhưng chỉ sau khi anh đã cẩn thận chỉ ra ưu thế của việc sống chung đối với cả hai người. Anh đã phải cẩn thận hứa sẽ cho cô không gian riêng mà cô cần, sự riêng tư về tinh thần cũng như thể chất như cô đã quen sống. Anh có thể sống như vậy, cho đến khi nào cô mong muốn ngả vào tay anh và dâng cho anh thân hình nóng bỏng, ngọt ngào của cô, mặc dù có vẻ như anh sẽ không có nó theo cách mà anh từng nghĩ.
Cô phân trần một cách rõ ràng, dễ hiểu rằng cô mong sẽ có phòng ngủ của riêng cô, và anh đã phải nghiến chặt răng để không nói với cô một cách rõ ràng và dễ hiểu là cô sẽ phải ngủ trên giường của anh. Anh đã không muốn ngủ với bất kỳ một phụ nữ nào từ khi Diane mất, cho đến khi anh ôm Sarah trong vòng tay. Cô quá xa vời và khó nắm bắt. Anh muốn…anh cần…những giờ phút với cô trong đêm, khi chỉ những hành động đơn giản như nằm ngủ bên cạnh nhau cũng tạo nên mối ràng buộc cô vào với anh. Nhưng chưa được, anh sẽ phải tiến tới gần cô một cách cẩn thận, không làm cô sợ mà lẩn tránh đám cưới.
Đặt bản năng muốn chiếm hữu của anh sang một bên, anh đi cùng cô về văn phòng cô, và con mắt phán xét của anh phát hiện ra cái hôn của Max không mang đến sắc mầu hồng ửng thường hiện trên mặt cô bất cứ lúc nào anh làm tình với cô. Nghiêng người qua bàn cô, anh hôn nhanh cô thật khát khao, vừa mong muốn nhìn thấy màu hồng lại hiện trên mặt cô vừa mong muốn nếm lại vị ngọt ngòa của miệng cô. “Tối nay nhé? Chúng ta có thể liếc qua mấy tờ báo và đánh dấu những căn hộ có vẻ hợp lý. “
Thích thú, Sarah mỉm cười với anh. “Lúc bảy giờ được không anh? Đến lúc ấy em mới có thể nấu gần xong.”
“Quên chuyện nấu nướng đi em, anh sẽ mua mang đến.”
Nhìn theo anh bước ra khỏi phòng, Sarah phải tự véo một cái để chắc chắn cô không mơ. Họ thật sự đang chuẩn bị kết hôn.
Anh đã làm tình với cô đêm trước, và ý nghĩ về nó làm trái tim cô như trào ra khỏi lồng ngực. Nếu lần đầu tiên bị buông thả theo đam mê, thì lần thứ hai thật sự là một bài học được điểm giỏi về chủ đề tự kiềm chế. Tất cả bắt đầu như thường lệ, trong lúc họ cùng xem bản tin tối trên vô tuyến. Suốt thời gian quảng cáo, anh nâng đầu cô lên để hôn, và cái hôn cứ kéo dài mãi, trở thành muôn vàn cái hôn. Rất nhanh cô đã nằm trần truồng trên sô pha, và anh đã kiên nhẫn, thận trọng dẫn dắt, làm cô hài lòng hết lần này qua lần khác, thưởng thức sự hưởng ứng của cô, làm cô thèm khát anh cũng như anh thèm khát cô. Anh đã phải sử dụng biện pháp an toàn, điều đó nhắc nhở Sarah việc đầu tiên phải làm sáng nay là gọi điện cho bác sỹ của cô, và đó là lý do tại sao cô có buổi hẹn lúc một giờ.
Đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi khi cô quay trở lại văn phòng, một túi thuốc nằm trong ví cô và đâu óc cô vẫn còn ong ong những lời khuyên và cảnh báo của bác sỹ Easterwood. Ở tuổi ba mươi ba, cô đã quá lớn tuổi để sử dụng thuốc tránh thai một cách an toàn. Bác sỹ Easterwood đã kê cho cô một liều thấp nhất có thể, và nghiêm khắc nhắc Sarah bà muốn gặp cô mỗi sáu tháng, và hai năm là thời gian lâu nhất bà cho phép Sarah sử dụng thuốc trong khi chưa quyết định sẽ chọn biện pháp nào thích hợp hơn.
Max ra khỏi văn phòng của anh khi anh nghe cô bước vào, anh hơi cau mặt làm hỏng cặp mày đẹp một cách cổ điển của anh. “Em có sao không? Em đi lâu hơn anh nghĩ đấy.”
“Em ổn. Em có một cuộc hẹn với bác sỹ thôi mà, và anh cũng biết như thế nào rồi đấy: anh sẽ không bao giờ được gặp đúng giờ hẹn cả.”
“Rome đã gọi hai lần rồi,” anh ranh mãnh thông báo với cô.
Cô làm việc với nụ cười trên môi và niềm vui trong lòng vì thái độ phô trương của Rome. Yêu hay không, cách anh hành động cho cô thấy anh có quan tâm đến cô, và cô sẽ nhận bất cứ thứ gì cô có thể nắm được trong tay. Anh đã không thể hiện sự nôn nóng chiếm hữu đến như vậy khi anh đòi hỏi thời gian của Diane dành cho anh. Nhưng Sarah không chờ đợi tình cảm của anh theo hướng đó dù đến một lúc nào đó anh sẽ yêu cô. Diane là một phụ nữ đẹp, đầy sức sống, một người năng nổ thu hút mọi sự chú ý của người khác ngay giây phút cô xuất hiện. Sarah tự cảm thấy cô thường xuyên giống một con chuột bạch hơn bất cứ thứ gì khác.
Trang điểm bằng những màu sắc bắt mắt làm cô giống như một thằng hề, trong khi nếu trang điểm sơ sài thì trông chẳng khác gì không trang điểm. Sau nhiều năm cô đã quyết định thỏa hiệp bằng cách không dùng phấn nền, nhưng màu da cô trắng đến nỗi cô không bao giờ có khẳ năng dùng những màu tươi sáng để tránh mọi con mắt đổ dồn vào cô. Cô đã từng muốn Rome ngồi thẳng dậy và nhận ra cô bất cứ lúc nào cô xuất hiện nhưng vì một lý do nào đó cô cảm giác rằng đấy không phải vai trò của cô.
Tối nay, sau khi học ăn xong món gà chua ngọt anh mua mang tới, họ trải hết báo lên bàn ngay mục quảng cáo căn hộ rao bán, Rome khoanh tròn những mẩu anh nghĩ có thể thích hợp. Sarah thận trọng không để ngón tay lạc vào cột những ngôi nhà riêng đang rao bán, biết chắc chắn anh sẽ không bao giờ đồng ý mua nhà riêng. Phong cách sống ngoại ô sẽ làm anh nhớ gia đình mà anh đã mất, và nhìn thấy những đứa trẻ chạy chơi quanh đó sẽ làm anh mất trí.
Anh gõ nhẹ bút xuống một mẩu quảng cáo mà anh thích nhất, và Sarah chồm người qua để đọc. Tóc cô, bị tuột một ít ra khỏi dây buộc, xõa trên cánh tay rám nắng của anh, và anh cứng người lại. Không để ý, cô đọc mẩu quảng cáo, bĩu môi khi chăm chú đọc kỹ.
“Nó có vẻ được ghê. Đủ phòng, nhưng mà giá trên trời quá__” vừa nói cô vừa quay đầu lại nhìn anh. Anh hành động thật nhanh, và những lời của cô bị cắt ngang giữa chừng bởi hơi thở hổn hển khi anh xoay cô lại và ấn cô ngồi trong lòng anh, miệng anh cúi xuống làm tắt câu nói dở dang của cô, ôm cô bắng tay trái trong lúc tay phải của anh trơ tráo lướt khắp người cô, tìm kiếm những miền da thịt lãng mạn mà anh biết là phần thưởng cho sự chăm chỉ của anh.
Sarah bật một tiếng kêu khẽ từ trong ngực, lún sâu vào lòng anh. Cơ thể mạnh mẽ của anh làm cô cảm thấy được bao bọc, hoàn toàn yên tâm, và cô có ý nghĩ cô chẳng cần một ngôi nhà hay một căn hộ tiện nghi để cô cảm thấy an toàn làm gì khi anh đang ôm cô trong vòng tay như thế này. Sức mạnh bị kiềm chế trong anh khi anh đang sờ mó cô thể hiện rõ ràng ở những bắp thịt cứng như thép trên đùi anh, lồng ngực như đá tảng của anh. Cô tìm kiếm hơi ấm cơ thể vững chắc của anh phía dưới ao sơ mi, trượt hai bàn tay dưới lớp vải để ghì những ngón tay cô vào người anh. Anh nhấm nháp miệng cô chán chê mới nhả ra; rồi anh đẩy đầu cô ngửa ra sau hôn trượt dần xuống cổ cô. “Giá trên trời thì sao?” anh thì thầm. “Ngày mai ta sẽ xem nó.”
“Hmmm,” cô mơ màng đồng ý, chẳng còn quan tâm gì đến căn hộ nào nữa.
Anh cởi khuy áo cô và ấn miệng hôn lên phần phía trên phồng lên của ngực cô, phía trên mép vải ren của áo ngực cô. “Thằng cha Max khốn kiếp thật! Hắn biết thừa anh đang nhìn.”
“Đúng thế.” Cô mở mắt và mỉm cười với anh, mắt cô đờ đẫn vì khoái cảm. “Anh ấy đúng là đồ quỷ sứ.”
“Hắn ta may đấy vì em không hôn trả lại hắn.” Anh cười lại với cô, nhưng giọng anh hung dữ, mắt anh nheo lại. “Nếu không anh chẳng lịch sự như vậy đâu nhé.”
Lại như lần trước, anh không thích thế__anh không thích ý nghĩ Max hôn cô mê mải. Anh muốn chỉ có hương vị của anh trên môi cô, nên anh đã hôn đè lên nơi Max đã chạm vào. Anh lại hôn cô nữa, nhưng giữ chừng mực vừa phải rồi miễn cưỡng cài áo lại cho cô và nhấc cô trả lại ghế ngồi. “Tốt nhất chúng ta đừng nên ỷ lại vào may mắn nhiều quá,’ anh lẩm bẩm. “Anh đến đây thẳng từ văn phòng, và anh không mang gì theo cả.”
Sarah hắng giọng. “Về việc này…buổi hẹn trưa nay của em là với Bác sỹ. Em đã có một cái đơn để mua thuốc tránh thai.”
Anh ngửa người ra ghế, vòng cánh tay ra phía sau lưng ghế anh trong lúc nhìn cô thăm dò, bị cảnh báo vì sự do dự trong cử chỉ của cô như cô rất khó khăn mới nói ra được. Cặp mày đen hạ xuống. “Em có đủ sức khỏe để uống không?”
“Bác sỹ kê cho em thử, nhưng em phải khám lại thường xuyên,” cô thở dài tự nhận. “bác sỹ nói em chỉ được uốn trong hai năm là nhiều nhất, trước khi quay sang dùng phương pháp khác.”
“Nếu nó nguy hiểm thì em đừng uống nữa.” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, ngón cái lần trên làn da mịn màng của lưng bàn tay cô. “Anh đang nghĩ đến việc đi phẫu thuật. Nó an toàn và vĩnh viễn.”
Sarah sững người với giải pháp của anh. Tính vĩnh viễn của nó chính là trở ngại lớn nhất, với cô. Một lúc nào đó trong tương lai, Rome có thể thay dổi ý nghĩ của anh về việc không muốn có thêm con, thậm chí cả khi cuộc hôn nhân của cô giữa đường gãy gánh. Cô nhận thức một cách sâu sắc rằng anh không yêu cô, rằng cô sẽ phải để mở cho khả năng anh sẽ yêu một người phụ nữ khác, và có lẽ người phụ nữ này sẽ muốn có con của anh. Có lẽ anh sẽ muốn cô ta có con của anh. Tự mình cảm thấy tan nát cõi lòng với ý nghĩ đó, cô đẩy anh ra trước khi để lộ ra ý nghĩ trong đầu cô. Thay vì thế, ngoảnh mặt đi, cô nói giọng nghèn nghẹt, “Mình sẽ nói về chuyện đó sau, nếu thuốc không có tác dụng.”
Bối rối, anh nhìn cô chằm chằm, kiểm lại trong đầu những lời họ vừa nói và cố gắng tìm xem anh đã nói điều gì không đúng để cô lại náu mình trong vỏ ốc và chưng ra bộ mặt lạnh băng mà anh ghét cay ghét đắng. Vừa xong cô đang thư giãn và thoải mái với anh, quên hết những cử chỉ đè phòng của cô, và anh đã bắt đầu quen thuộc với nụ cười của cô, sự chòng ghẹo dễ thương của cô. Ngay lập tức cô đã trở lại là Nữ hoàng băng giá. Cô bực dọc khi cô bắt đầu đề cập đến những viên thuốc. Cô đã không nói với anh điều gì đó, và anh cũng chỉ biết thế.
Anh nghĩ, khi lần đầu tiên anh làm tình với cô, rằng anh đã khám phá ra lý do sự e ngại của cô, nhưng bây giờ anh lại thấy nó tái hiện, và anh biết Sarah co những bí mật khác giấu sau cặp mắt lục sẫm của cô. Anh chỉ muốn chui vào đầu cô để tìm xem trí óc cô hoạt động như thế nào, tại sao cô lại giấu mình đi như thế. Anh muốn biết về cô, anh muốn tất cả những bí mật của cô phơi bày hết ra để anh có thể nhìn thấy chúng. Cái kiểu cô chuồn khỏi anh làm anh nổ bùng trong anh một sự đáp ứng hung bạo, nguyên sơ phải đeo đuổi và chinh phục, một bản năng được truyền lại từ thời con người còn ăn lông ở lỗ, và phải dùng vũ lực để tìm chọn kẻ phối ngẫu.
“Một ngày nào đó,” anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng hàm ý chết chóc, “Anh sẽ tìm ra đầu óc em hoạt động như thế nào.”
Sarah ngước nhìn anh, nỗi sợ hãi chạy rần rật dưới bộ mặt bình thản cô vẫn chưng ra với anh. Nếu anh tìm ra, nếu anh phát hiện ra cô yêu anh, anh sẽ làm gì? Anh sẽ chấp nhận nó, hay anh sẽ vẫy tay chào một cuộc hôn nhân đã mang cho anh quá nhiều thứ hơn anh mong muốn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.