Cuộc sống lứa đôi dần cũng đi vào quỹ đạo của nó, với những chi tiết trần tục mang lại cho mọi việc cảm giác đều đặn; không kể những việc bất ngờ, cuộc sống chỉ quanh quẩn với những việc giặt giũ, nấu ăn và lau dọn. Anh cũng gánh đỡ cho cô một phần công việc nhà cửa khi anh ở nhà, nhưng anh thường xuyên vắng mặt, và khi anh không ở đó, cô lao đầu vào công việc, cố gắng lấp đầy nỗi trống trải do sự thiếu vắng sự hiện diện của anh mang lại. Anh không gọi điện cho cô hằng đêm khi anh đi công tác; anh thường đưa cô số điện thoại nơi mà cô có thể gọi được anh khi cô cần, và anh luôn gọi báo trước cho cô nếu anh bị hoãn lại vì công việc, hay cho cô biết khi nào anh về nhà, nhưng ngoài ra cô không liên lạc nhiều với anh.
Cô hiểu, mặc dù cô mong nhớ được nghe tiếng nói của anh, rằng chỉ có thể được đến thế mà thôi. Họ có gì để nói với nhau hằng đêm? Cô không thể nói với anh cô nhớ anh biết bao, thời gian lê thê thế nào khi anh đi vắng, hay cô yêu anh nhiều biêt mấy, vì anh không muốn biết điều đó. Sẽ an toàn hơn nếu không nói chuyện với anh trừ khi cần thiết; cô đơn giản chỉ chờ đợi lúc anh về nhà, và sự lôi cuốn thể xác cấp bách lúc vừa gặp lại sẽ cho cô cơ hội để ôm anh, âm thầm dâng tặng anh tình yêu ngày càng mạnh mẽ trong cô. Cô luôn biết chính xác cần kỳ vọng điều gì ở Rome khi anh trở về sau một chuyến công du; khi anh bước qua ngưỡng cửa là anh đã sẵn sàng nhào vào cô như một kẻ chết đói nhào vào một bữa tiệc thịnh soạn.
Bất cứ khi nào cô cho phép cô nghĩ về điều này, cô tự công nhận với mình rằng, trong khi anh thích cô và quan tâm đến cô với một mức độ nhất định, cô vẫn không thay thế được Diane trong tim anh. Cuộc sống tình dục của họ rất tuyệt diệu: Anh là một người tình đầy kinh nghiệm, cường tráng, và cô không thể nói tình dục với anh chỉ là việc làm cho có lệ. Anh thường xuyên làm tình với cô ở bất cứ nơi nào họ đang ở trong giây phút đó, không băn khoăn đến việc đưa cô về giường, và điều đó hơn mọi điều khác càng làm cô hiểu rằng anh vẫn còn đau buồn cho Diane. Và anh chọn chơi trò chơi tình dục của họ không ở trên giường. Khi những yêu cầu trong công việc làm anh phải về nhà muộn, sau khi cô đã lên giường, thì anh đến với cô ở đó, nhưng sau khi kết thúc, anh luôn rời khỏi giường cô.
Anh ôm cô và âu yếm cô, chờ cho đến khi cô ngủ rồi anh mới bỏ đi, nhưng cô cảm nhận được trạng thái bứt rứt của anh và bắt đầu giả vờ ngủ để anh cảm thấy tự do lẻn khỏi giường cô. Khi cửa đã đóng lại sau lưng anh, cô mở mắt và nằm im đó, cảm nhận sự cô đơn vì biết mình không được yêu. Thỉnh thoảng, cô không thể kìm được những giọt nước mắt cứ tự động trào ra, nhưng hầu hết cô đều giữ được những giọt nước mắt ở sâu trong lòng; nước mắt chẳng giải quyết được gì, vả lại thật là kinh hoàng nếu anh nghe được cô khóc lóc nức nở trong đêm
Mặc dù vậy, cuộc sống lứa đôi của họ vẫn rất mãn nguyện. Mùa thu mát mẻ đã chuyển dần sang đông, và họ có rất nhiều đêm ấm cúng trưosc lò sưởi, cùng xem vô tuyến hoặc cô đọc sách trong lúc anh làm việc. Họ cùng chuẩn bị bữa sáng một cách biếng nhác rồi cùng ngồi ăn với nhau, và những ngày Chủ nhật nắng chói mà thật lạnh khi họ cùng xem đội Cowboys đá bóng. Nếu anh ở nhà, anh sẽ cùng cô tới cửa hàng các ngày thứ Bảy, anh và Derek đã trở thành những người bạn tốt của nhau.
Không lâu trước Christmas, Sarah đề cập đến tương lại của Derek với anh. Derek rất thông minh; Và sẽ thật đáng tiếc nếu khả năng của cậu bị ngăn trở chỉ vì không đủ tiền đi học. Họ đã trở nên thân thiết đến nỗi Rome ngay lập tức hiểu được ý nghĩ của cô.
“Em muốn anh chu cấp cho nó đến hết đại học à?”
“Thế thì thật tốt,” cô nói thêm, tặng cho anh một nụ cười thật tươi. “Nhưng em không nghĩ Derek sẽ chấp nhận. Nó rất kiêu hãnh,” cô trầm ngâm nói, “Nhưng nếu anh có thể thu xếp được một học bổng toàn phần từ mấy cái quỹ tài trợ mở mà cậu ta không bị giói hạn trọng việc chọn trường, được thế thì cậu ta sẽ nhảy lên vì mừng mất.”
“Em đưa ra vấn đề thật dễ giải quyết đấy nhỉ, em yêu?” Rome hài hước. “Để anh nghĩ xem có thể làm được gì. Anh nghĩ Max sẽ bị mang ra làm vật tế thần thôi; anh ấy có nhiều mối quen biết từ họ hàng nhà anh ấy nên chắc có thể giúp được.”
Max đã trở thành một người khách thường xuyên của họ, và mặc dù anh chưa bao giờ ngừng trêu chọc Rome về việc đã nẫng tay trên Sarah của anh, thì cuộc hôn nhân của họ cũng vẫn khác xa mọi cuộc hôn nhân khác trên thế giới nếu nhìn vào thái độ của Rome. Anh đã thắng, và anh cũng biết thế. Và cũng chẳng có chuyện Max tan nát cõi lòng vì thất tình, nếu không anh ta đã tìm đủ mọi cách phá hoại cuộc hôn nhân của ông bạn đồng nghiệp. Max ngưỡng mộ Sarah thật lòng và chẳng thấy có lý do gì phải che giấu chuyện đó với chồng cô, nhưng tình cảm chỉ giới hạn ở mức đó mà thôi.
Khi Rome quyết định phải làm việc gì, anh sẽ làm ngay không chần chừ. Ngày hôm sau, Max bất ngờ xuất hiện ở cửa hàng cùng Rome; Sarah thấy cái nhìn kinh ngạc trong ánh mắt sáng rực của Max khi anh được giới thiệu với Derek. Derek luôn gây ấn tượng với mọi người. Trong một lúc, Max quay sang thì thầm với Sarah, “Rome đang nói dối, đúng không em? Derek phải hai lăm tuổi ấy chứ.”
“Nó được mười sáu tuổi tháng trước,” Sarah cũng thì thầm trả lời, mỉm cười vui thích. “Trông nó có gì khác người à?”
“Thằng bé trông ấn tượng thật đấy, đấy chính là điểm khác người. Nếu cho nó mang một đôi cánh và một thanh gươm, thì nó có thể làm mẫu cho các nhân vật của Michael (Mikelangelo: Họa sĩ Phục hưng Ý, chuyên vẽ và điêu khắc các nhân vật và điển tích trong Kinh thánh). Bảo nó quyết định muốn học trường nào đi, khi nào đến mùa tuyển sinh, anh và Rome sẽ lo cho nó một học bổng toàn phần.’
Sarah kể cho Marcie nghe về kế hoạch của Rome và Max, và cô ngạc nhiên thấy cô bạn khóc òa lên. “Cậu không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với bọn mình đâu,” cô nức nở. “Nó là một đứa trẻ đặc biệt, và mình vô cùng đau khổ vì nó phải làm việc để tiết kiệm tiền đi học đại học, thay vì được vui chơi thỏa thích như những đứa trẻ khác ở tuổi nó. Đây là món quà Giáng sinh ý nghĩa nhất mà cậu mang lại cho mình!”
Mùa Giáng sinh ngày càng đến gần, việc kinh doanh của Sarah phát đạt trông thấy__công việc nhiều đến nỗi có lẽ cô phải thuê thêm người giúp cô cả ngày để khách hàng không phải chờ lâu. Rome nhiệt tình hưởng ứng ý kiến đó; anh không thích Sarah làm việc một mình cho đến khi Derek hết giờ học. Cô thuê một phụ nữ trẻ hàng xóm, đứa con nhỏ nhất của cô này đã bắt đầu đi học mùa thu vừa rồi nên cô muốn đi làm kiếm thêm thu nhập. Mọi việc đều rất trôi chảy. Erica về sớm một chút để có thể có mặt ở nhà trước khi bọn trẻ con về, và Derek thường tới cửa hàng chỉ khỏang nửa tiếng sau. Có Erica cùng làm suốt ngày còn tạo cơ hội cho Sarah có thời gian ăn trưa tử tế chứ không phải chỉ là ra miếng vào miếng như suốt thời gian vừa rồi, khi cô chỉ có một mình.
Ba ngày trước Giáng sinh, cô về nhà thì thấy Rome đã về trước cô; khi cô đi ngang cửa phòng anh, cô sững lại, nhìn chằm chằm vào cái valy đang để mở trên giường anh.
Anh quay lại nhìn cô trong lúc đang đứng ở tủ sửa soạn mấy thứ đồ lót và quần áo. Anh nhăn mặt áy náy. “Có việc gấp. Bọn anh có một vụ lộn xộn ở Chicago.”
Cô muốn phản đối, nói vài lời than vãn như một ngời vợ bình thường như “Tại sao anh không để người khác đi?” Nhưng cô ngậm miệng không nói năng gì, biết rằng anh sẽ không đánh giá cao sự phiền nhiễu. “Khi nào anh về?” cô hỏi, bước vào hẳn trong phòng và ngồi phịch xuống giường anh, thở dài cam chịu.
“Anh sẽ không buộc mình vào công việc ở đó lâu đâu; Anh đã đặt chuyến bay về ngay rồi. Anh sẽ về lúc khoảng bốn giờ sáng ngày hai bốn.”
“Vậy cũng được,” cô lẩm bẩm, và lần đầu tiên từ khi họ cưới nhau cô bĩu môi. Anh vứt đống sơ mi vào trong valy và nhìn vào bộ mặt hờn dỗi của cô. Môi dưới bĩu dài ra của cô mang lại một nét gợi cảm bất ngờ cho khuôn mặt cô, giống như cô đang đòi được hôn, và hơn nữa. Đột nhiên anh cười toét, và đẩy cái valy sang bên cạnh.
Sarah bị bất ngờ, và cô thở hổn hển vì kinh ngạc khi anh đẩy cô ngã ngửa ngang giường. Anh ranh mãnh mỉm cười chầm chậm với cô khi anh cúi xuống cô và kéo cái váy của cô lên ngang hông, rồi bình tĩnh lột bỏ đồ lót của cô. Cô lại hổn hển thở, lần này là vì tình trạng kích động dâng cao trong cô ngay tức khắc bất cứ lúc nào anh chạm vào cô. “Việc này có lôi cuốn anh ở lại không?” Cô mỉm cười trêu chọc, mắt cô sáng lên.
“Thêm chút nữa là được đấy.” Anh cởi khóa quần và kéo tuột luôn quần anh xuống rồi quỳ xuống giường ngay giữa cặp đùi xoải rộng của cô. ‘Em là thẻ tín dụng của anh; anh không thể rời nhà mà thiếu cái này.”
Cô cười phá lên, quàng hai tay quanh cổ anh khi anh hạ thân mình anh xuống cô. Tiếng cười nghẹt lại trong cổ cô vì sự đụng chạm chậm chạp mà thích thú gây nên bởi sự thâm nhập của anh, và anh nghe thấy tiếng hít vào nho nhỏ cô thường có mỗi khi anh chiếm cô. Nó là âm nhạc của anh, và anh vùi mặt vào cổ cô trong sự thèm muốn khẩn thiết, kéo hai chân cô quàng quanh hông anh. “Anh nhớ em điên cuồng khi anh xa em,” anh nói khàn khàn, và cùng với sự thú nhận của mình, anh bắt đầu ấn sâu vào trong cô, tái xác nhận mối quan hệ của họ bằng sự gắn chặt của da thịt hai người.
Sarah không đưa anh ra sân bay, anh chọn cách gửi xe của anh ngoài đó, để anh luôn có phương tiện về nhà hoặc về văn phòng mà không cần phải gọi taxi. Mặc dù không muốn anh thấy, nhưng nước mắt vẫn long lanh trên mắt cô khi cô hôn anh tạm biệt ở cửa, và anh khẽ chửi thề trong miệng, vứt chiếc valy xuống đất, ôm cô vào lòng anh lần nữa.
“Anh sẽ về vào Giáng sinh mà, anh hứa đấy,’ anh nói, hôn cô mạnh mẽ. “Em sẽ không phải ở một mình trong ngày lễ đâu.’
Làm như cô quan tâm đến cái ngày lễ chết tiệt đó lắm vậy! Cô ghét anh vì anh đi vắng chứ cô thèm vào mà quan tâm tới những ngày Giáng sinh hay hội hè nào đang tới. Cô chớp mắt ngăn giọt lệ đang chực rơi xuống và run rẩy cố nở nụ cười với anh. “Không sao đâu. Em chỉ yếu đuối một tí thôi.”
Điều gì phải đến đã đến: Anh gọi về lúc nửa đêm hôm hai mươi ba. “Chicago đang có một trận bão tuyết,” anh nói với vẻ châm biếm tàn nhẫn. “Tất cả các chuyến bay đều bị ghim chặt ở mặt đất cho đến khi cơn hỗn độn này biến mất.”
Sarah ngồi dậy trên giường, nắm chặt cái điện thoại đến nỗi những khớp ngón tay cô trở nên trắng bệch. “Người ta có dự báo thời tiết thế nào không anh?” Cô kiềm chế câu hỏi của mình ở tông giọng điềm tĩnh nhất có thể, mặc dù cô đã phải đếm từng giờ mong ngóng anh trở về.
“Nghe nói buổi trưa sẽ khá hơn. Anh sẽ gọi lại em khi anh chắc chắn bay được.”
Ngày trước lễ giáng sinh của cô trôi qua một cách bận rộn trong căn hộ, cô sắp đặt những đồ trang trí trên vòng dây thường xuân rồi treo lên cây thông Giáng sinh, đập cho gối phồng lên và xếp lại mấy thứ đồ đạc trông có vẻ như bị xê dịch ra khỏi chỗ vài inch. Cô lo lắng về việc Rome sẽ cảm giác ra sao với trong dịp lễ Giáng sinh, những ngày lễ hội chắc chỉ mang lại những ký ức buồn đau về hai thằng con trai nhỏ của anh và đôi mắt chúng mở to vì thích thú, với đóng dồ chơi dưới chân chúng, sự chào đón ồn ào mà chúng gây ra mỗi buổi sáng ngày Giáng sinh vì sự sung sướng ngây ngất được nhận quà. Cho đến bây giờ, cô vẫn không phát hiện được một dấu hiệu nào cho thấy anh có thể khiếp sợ ngày này, và cô kiểm tra lướt qua tất cả mọi thứ để chắc chắn Giangs sinh là một ngày lễ vui vẻ cho anh.
Cô không thể chờ đợi anh về nhà mãi được; lần này cô cảm thấy dễ cáu giận hơn những lần anh đi vắng trưosc, và cô biết đó là do câu nói của anh trong lúc anh làm tình với cô lần vừa rồi. “Anh nhớ em điên cuồng khi anh xa em…” Đó chính là dấu hiệu anh cho cô biêt anh có thể không thích rời bỏ cô khi anh đi công tác. Cô vẫn luôn cho rằng anh trông mong những chuyến công tác dể có thời gian riêng tư không có cô. Nhưng nếu anh nhớ cô…
Cô thận trọng cảnh cáo mình đừng hy vọng quá nhiều. Rome quá cường tráng, anh có thể chỉ đơn thuần muốn nói anh nhớ làm tình với cô mà thôi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu thật sự anh nhớ cô, nhớ tình bạn của cô, nhớ những thứ họ đã cùng nhau chia sẻ? Trái tim cô đập cuồng loạn trong ngực cô vì ý nghĩ đó. Nói cho cùng, Giáng sinh là mùa của những phép màu.
Việc chờ đợi làm cô bồn chồn, cô định xuống dưới nhà chơi với Marcie, nhưng cô không muốn là khách không mời trong ngày lễ, và thêm nữa cô còn sợ cô sẽ bị lỡ cuộc gọi của Rome. Cô nướng một cái bánh táo cho anh và thay vải trải giường mới cho cả hai phòng ngủ.
Điện thoại reo, và suýt gãy cổ vì quay đầu lại quá mạnh, không kịp xỏ dép, cô chạy chân trần tới để nghe máy. Vồ lấy ống nghe, cô vừa nói vừa thở, “Hello.”
“Chuyến bay của anh sẽ cất cánh trong vòng một giờ nữa,” anh nói, giọng nói trầm ấm của anh qua điện thoại mà vẫn làm đầu gối cô như khuỵu xuống. “Nhưng các chuyến bay đang được sắp xếp lại, nên có thể anh sẽ về muộn hơn thế một chút. Anh đoán anh sẽ về nhà lúc gần nửa đêm. Không phải chờ anh đâu, em bé. Cứ ngủ trước đi.”
“Em…có thể,” cô lắp bắp, tự biết cô sẽ vẫn thức chờ anh thậm chí đến đêm mai nếu anh không về.
Anh cười, một âm thanh trầm ấm hứa hẹn làm cô nuốt khan. “Thôi được, vậy thì cứ chờ anh. Anh sẽ về sớm nhất có thể.”
Vừa hơn mười một giờ một chút thì cô nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Cô nhảy chồm lên khỏi bàn, nơi cô đang ngồi ấp tay quanh một tách chocolate nóng, và chạy lại đón anh. Anh vứt huỵch valy của anh xuống sàn và đón lấy cô khi cô lao mình vào vòng tay anh; rồi anh hôn cô, thật lâu và thật mạnh mẽ và thật kỹ lưỡng làm cô rùng mình và áp mạnh người vào anh.
Mắt anh lấp lánh, anh thả cô ra và đưa tay xoa cái cằm đày râu đen xì. “Anh cần tắm và cạo râu, theo đúng thứ tự đấy. Anh đã phải lang thang cả đêm ngoài sân bay nên bẩn lắm. Lên giường trước đi; anh sẽ vào với em trong vòng mười lăm phút nữa, nhanh nhất đấy.'”
Sarah đổ bỏ phần Chocolate còn lại trong tách và đi tắt hết đèn, rồi vào phòng ngủ của cô. Cô ngồi trên giường cô, hai tay xoắn chặt vào nhau khi cô phát hiện ra chúng đang run lên bần bật. Anh đã về nhà rồi. Chỉ trong vài phút nữa, anh sẽ ở đây, trên giường với cô, và anh sẽ ngấu nghiến làm tình với cô như muốn nuốt chửng cô. Rồi…rồi sao? Anh sẽ lại cho cô một lời thú nhận trêu ngươi khác, một chỉ dẫn nho nhỏ để cô biết cảm giác của anh với cô sâu sắc tới đâu? Hay anh sẽ lặng lẽ ôm cô cho dến khi cô giả vờ đã ngủ say, để rồi anh lại trở về cái giường cô độc của anh?
Hơi thở cô nghẹn lại đau đớn vì ý nghĩ đó, và đột nhiên cô biết cô sẽ không thể chịu đựng được việc anh rời bỏ cô sau khi làm tình với cô thêm một lần nào nữa. Cô tự động đứng lên trước khi cô nhận thức được mình đang làm gì; nếu phải có người nào đó bỏ đi, thì người đó sẽ là cô. Bằng cách này cô sẽ không phải nhìn theo lưng anh khi anh rời khỏi cô. Nếu như, khi cuộc ái ân kết thúc, và anh không tỏ dấu hiệu nào anh sẽ muốn nữa, cô sẽ hôn chúc anh ngủ ngon và bình tĩnh rời khỏi giường anh mà không nhìn lại. Cô không thể lừa dối lâu hơn nữa, hay chờ anh làm tan vỡ trái tim cô bằng hành động bỏ đi.
Anh ra khỏi buồng tắm trong phòng anh ngay khi cô mở cửa bước vào, anh nhướng một bên mày nâu sẫm nhìn cô ngạc nhiên. “Vội quá à?” anh dài giọng, vứt chiếc khăn tắm đang cầm trên tay xuống sàn.
Sarah nhìn anh, nhìn cơ thể cao lớn cứng cáp của anh, và miệng cô đột nhiên khô rang. “Vâng,” cô thì thầm. kéo cái váy ngủ qua đầu và cũng thả nó luôn xuống sàn như anh.
Anh bước qua cô và kéo tấm khăn phủ giường vứt xuống chân giường, rồi đưa tay cho cô như một lời mời thầm lặng. Cô bước thẳng vào vòng tay anh.
Anh thủ thỉ với cô thật nhiều: anh kể cô nghe cô anh muốn cô nhiều biết mấy, những việc anh muốn làm cho cô, những việc anh muốn cô làm cho anh. Những lời thì thầm của anh khàn khàn, mãnh liệt vì đòi hỏi. Anh kể cô nghe thân hình cô đẹp đẽ và mượt mà ra sao, và anh ham muốn biết bao nhiêu được vùi sâu trong cô, anh cảm thấy như thế nào khi cùng cô. Nhưng anh không nói với cô một điều cô mong muốn được nghe nhất.
Khi niềm đam mê hừng hực của anh đã được thoả mãn, anh nằm ườn người thư giãn trên giường, vuốt ve lưng cô bằng những động tác sở hữu lười nhác. Run rẩy trong lòng, cô biết cô phải rời đi ngay lúc này, khi anh còn đang toại nguyện và lơ mơ uể oải, trước khi sự nôn nóng quen thuộc bắt đầu gặm nhấm anh. Chống khuỷu tay nâng người dậy, cô hôn nhanh anh và thì thầm “Ngủ ngon nhé,” rồi xuống giường trước khi anh kịp hành động.
Mắt Rome mở choàng ra, anh nhìn theo cô khoác cái áo ngủ lên người, rồi bước như chạy trốn khỏi phòng. Những nếp nhăn căng thẳng hằn quanh miệng anh. Cũng nhiều như anh muốn cô, cũng điên cuồng như lúc anh làm tình với cô, anh luôn kinh sợ giây phút khi cuộc ân ái đã tàn vì anh biết cô sẽ chạy trốn khỏi anh, quay lưng lại với anh và giả vờ ngủ để bắt anh rời khỏi giường cô. Nhưng ít nhất thì cô cũng thường muốn được nâng niu âu yếm, và anh còn có thể ôm cô thêm một chút nữa; đêm nay, bất chấp sự đáp ứng cuồng nhiệt của thân mình mảnh dẻ của cô khi anh làm tình với cô, cô đã không thèm nán lại thêm một giây phút nào cho những cái vuốt ve trìu mến. Thỉnh thoảng, khi mắt cô sáng lên vì anh, khi cô cuồng dại bám chặt vào anh trong đam mê, anh đã nghĩ anh đã làm được, và mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt hơn, anh đang từ từ phá vỡ cái vỏ bọc của cô và lôi ra được người đàn bà mềm mại, ấm áp đằng sau nó. Nhưng rồi cô lại trốn chạy khỏi anh lần nữa, cứ như cô đang phải đền đáp ân nghĩa gì đó của anh.
Làm tình với cô thật là tuyệt diệu…còn hơn cả tuyệt diệu. Những va chạm nhục thể, niềm đam mê lẫn nhau thật là mãnh liệt, nó xoá nhoà tất cả những kinh nghiệm tình dục mà anh từng trải qua trước cô__nhưng thế vẫn chưa đủ. Hoàn toàn không đủ. Anh muốn tất cả, tất cả mọi thứ mà cô phải trao ra, thể xác và tinh thần cô và, đúng vậy, trái tim cô.
Nhân dịp Giáng sinh, cô tặng anh một cái cặp đắt tiền được thiết kế tinh xảo một cách gớm guốc. Cô đã làm tổn thương người bán hàng ở cái một cửa hàng xa xỉ một cách gớm guốc bằng chiêu bắt anh ta tháo cái mác có thương hiệu ra và thay vào những chữ cái viết tắt của tên họ Rome. Anh cười phá lên khi cô kể lại cho anh, rồi đặt nhẹ vào tay cô một chiếc hộp nhỏ gói bằng giấy trang kim. Miệng cô há hốc khi nhìn đôi hoa tai kim cương; cô cố nói lời cám ơn anh, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng cô. Từng chiếc bông tai lấp lánh như một ngọn lửa nhỏ băng giá; phải đến 1 carat mỗi viên, và cô bị choáng váng vì sức nặng của món quà
Mỉm cười trước phản ứng của cô, anh vuốt nhẹ mái tóc vàng sáng của cô ra sau và tháo đôi bông tai cũ cô đang đeo, rồi tự tay đeo vào cho cô đôi bông tai của anh. Cô đưa tay chạm nhẹ vào chúng. “Chúng trông thế nào?” cô hỏi vẻ kích động, cuối cùng giọng nói cũng quay trở lại với cô.
“Em trông rất tuyệt,” anh nói sâu lắng. “Anh muốn nhìn thấy em trần truồng, với mái tóc xoã tung, và những viên kim cương trên tai em.”
Cô dõi theo gương mặt anh, dõi theo ánh mắt anh dưới làn mi đang mờ dại vì dục vọng, và cơ thể cô bắt đầu nóng lên, một ánh hồng mong manh ửng trên má cô. Cô biết, thậm chí ngay cả khi anh đã chạm vào cô, anh đang gần lấy được những gì anh muốn.
Anh làm cô ngạc nhiên bằng cách bế thốc cô lên tay. “Anh đưa chúng ta đi đâu đấy?” cô nín thở hỏi, vẫn nghĩ anh sẽ làm tình với cô trên sofa, như anh vẫn thường làm vài lần trước đây.
“Vào giường,” anh trả lời cụt ngủn, làm cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Trong yên lặng một lúc lâu sau đó, anh giữ cô nằm dưới anh trên giường, xoay trở để nằm thoải mái trên cô và giữ cơ thể của họ áp sát vào nhau. Cô chẳng có cách nào để ngồi dậy và bỏ đi được hết. Anh quay mặt rúc vào nơi thơm ngát ấm áp của cổ cô, cảm nhận sự thoả mãn sâu lắng của cơ thể anh. Anh lơ mơ ngủ, rồi một lúc nào đó chợt tỉnh khi thấy cô ngọ nguậy dưới anh để tìm một tư thế thoải mái hơn.
“Anh có nặng quá với em không?” anh thì thầm, ấn môi vào cái hõm ấm áp sau tai cô.
“Không.” Giọng cô tràn đầy niềm thoả mãn sâu lắng, cánh tay cô xiết chặt lại sau lưng anh. Anh đang đè lên cô, làm cho cô hơi khó thở, nhưng cô chẳng lấy đó làm phiền. Cái quan trọng nhất bây giờ là cái cảm giác thân mình nặng và ấm nóng của anh ở trên cô, cảm giác anh đang bao phủ cô trong sự mãn nguyện rõ ràng đến nỗi có thể sờ thấy được. Và cô luôn muôn nó phải như thế này.
Ngoài kia, ánh chạng vạng ngắn ngủi chiều đông đang tắt dần, làm cho căn phòng trở nên lạnh hơn vì anh đã đóng gần hết miệng ống sưởi trong phòng anh. Anh thò tay xuống kéo chăn lên đắp cho cả hai người, vẫn giữ vị trí nằm trên cô vói đầu anh đặt giữa hai bầu ngực cô.
Lười nhác, anh hôn hai núm vú của cô và hôn lên bờ ngực nhạy cảm của cô trước khi tìm được một chỗ thoải mái cho đầu anh. Một bàn tay anh ôm ấp bầu vú cô, anh thở dài nhẹ nhàng và chìm vào giấc ngủ. Sarah để tay lên mái tóc sẫm của anh, rồi chậm chạp vuốt xuống cái cổ lực lưỡng của anh, rồi tới đôi vai rộng, mạnh mẽ của anh, cảm nhận những bắp thịt cứng ngắc dưới làn da êm ái, ấm áp của anh. Cảm giác an toàn và đựơc bảo vệ, được bao bọc bởi thân mình nóng ấm của anh, cô cũng ngủ thiếp đi.
Anh đánh thức cô dậy để ăn tối khi đã muộn, mắt anh lơ mơ buồn ngủ và thoả mãn lúc anh nhìn theo cô cô gắng gỡ cái đám hỗn độn mà anh tạo ra khi anh cởi quần áo cô. Với mái tóc vàng sáng rối bời xoã tung đổ xuống lưng, và đôi bông tai kim cương lấp lánh trên tai cô, thân hình khoả thân của cô trông như một nữ hoàng của thời hồng hoang. Nếu đang trong quá khứ hoang dã, cô đã được tôn thờ vì mái tóc của cô, vì màu tóc vàng sáng lộng lẫy được điểm xuyết vài sợi tóc trắng muốt. Anh vẫn thường nghi ngờ cô tẩy màu tóc cho đến khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khoả thân. Vợ anh. Ý nghĩ đó làm lòng anh tràn đầy niềm vui sở hữu và hài lòng.
Vào khoảng giữa tháng Hai, cô bị một trận cảm lạnh kéo dài mãi không khỏi, cái mũi nghẹt cứng của cô làm cô không ngủ được và làm cô càm thấy mệt mỏi suốt ngày. Rome cố thuyết phục cô nghỉ nhà để cô có cơ hội vượt qua nó và hồi phục, nhưng Erica phải ở nhà trông bọn trẻ con vì chúng bị nhiễm cúm, chỉ còn một mình Sarah ở ngoài cửa hàng, nên cô vẫn phải cố làm việc, mặc dù cô cảm thấy người ngợm bơ phờ và nhức nhối. Rome phải đi công tác đúng thời điểm này, chuyến công tác này dự kiến kéo dài đến hai tuần mới kết thúc, anh rất lo lắng nhìn khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt của cô khi anh hôn cô tạm biệt.
“Hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé, và mặc ấm vào, em yêu. Anh sẽ gọi em đêm nay để kiểm tra tình trạng em đấy.”
“Em sẽ ổn thôi,” cô khẳng định lại với anh lần nữa, căm ghét cái giọng nghèn nghẹt của mình. “Đừng hôn em, anh sẽ lây bệnh đấy!”
“Anh miễn dịch với mầm bệnh của em,” anh nói, vẫn hôn cô. Anh ôm chặt cô trong vòng tay, nhẹ nhàng xoa lưng cô. “Em bé tội nghiệp. Anh rất muốn ở nhà với em.”
“Em cũng muốn anh ở nhà với em,” cô càu nhàu, điều mà cô sẽ không bao giờ nói ra nếu cô không bị cảm lạnh. “Thật sự là em cảm thấy hôm nay đỡ hơn. Em không mệt mỏi như mấy hôm trước nữa.”
“Có thể cuối cùng em cũng khỏi rồi.” Anh nhìn chăm chú vào mặt cô vẻ trách móc. “Đáng lẽ phải khỏi rồi mới đúng. Nếu ngày mai em không khá hơn thì phải đến bác sỹ nhé. Đây là lệnh đấy.”
“Vâng, thưa ngài,” cô láu lỉnh nói, lãnh ngay một cái phát vào mông.
Anh gọi cô đêm đó như đã hứa. Cô đóng cửa cửa hàng từ sớm khi một cơn mưa lạnh lẽo chuyển thành mưa tuyết, trong khi cô chẳng muốn chút nào bị kẹt ngoài trời trong thời tiết tồi tệ, nên cô đã về nhà và có cả một tiếếng đồng hồ để thư giãn trong bồn nước nóng, với màn hơi nước ấm áp làm thông cái mũi tắc nghẹt của cô, làm cô cảm thấy khá hơn nhiều. Giọng cô đã gần như trở lại bình thường lúc cô nói chuyện với anh.
Buổi sáng hôm sau, mặc dù vậy, cô thức dậy cùng một cơn đau đầu khủng khiếp, mỗi khớp xương trên mình cô như thể bị ai đó đạp bằng búa. Cổ họng đau nhức, và những cơn buồn nôn cứ cuộn trong dạ dày mỗi lần cô nghĩ đến đồ ăn. “Rất tuyệt.” cô nói với hình bóng lờ mờ của mình trong gương. “Mình bị nhiễm cúm rồi.”
Nhiễm cúm thật sự là một điều khủng khiếp. Cô đau khắp mình mẩy, lại còn thêm sốt cao nữa, nhưng mỗi khi cô cố gắng uống một chút thuốc để hạ nhiệt thì dạ dày cô lại biểu tình. Cô cố gắng uống chút trà nóng, nhưng không có tác dụng gì. Cô cố gắng uống chút nước quả, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô cố gắng uống chút sữa, và thật là kinh tởm. cô làm một chút Jell-O (thạch hoa quả) và cố gắng ăn, nhưng cô bị oẹ ngay miếng thứ hai. Chán nản, cô làm một túi đá chườm rồi trèo vào bồn nước ấm, nằm dài trong bồn nước mát hơn thân nhiệt của cô, rồi đặt túi đá trên trán.
Khi một cơn lạnh buốt xuyên thấu cô, làm cô run lập cập đến nỗi khó khăn lắm cô mời trèo ra khỏi bồn tắm được, cô từ bỏ ý định giải quyết vấn đề bằng tắm nước mát và đơn giản là bò lên giường, kéo tất cả mấy tấm đắp trùm lên người khi cô bị lạnh, và vứt chúng ra khi cô lên cơn sốt. Đầu cô đau khủng khiếp, cô đã tự cam đoan là không để mình ngồi yên, nhưng cô chìm vào một giấc ngủ mê mệt đến nỗi chỉ thức dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại.
“Sarah đó à?” Marcie quát lên lo lắng. “Cảm ơn Chúa! Derek vừa gọi mình bằng điện thoại công cộng vì cửa hàng không mở cửa. Nó nghĩ đã có chuyện tồi tệ xảy ra với cậu.”
“Đúng vậy,” Sarah rầu rĩ lẩm bẩm. “Mình bị cúm. Mình xin lỗi, đáng lẽ mình phải nhớ gọi điện thoại cho Derek sáng nay lúc nó chưa đi học.”
“Đừng lo việc vớ vẩn ấy. Để mình gọi cho Derek báo là cậu ổn, nó đang chờ ở trạm điện thoại công cộng, rồi mình sẽ lên xem cậu thế nào.”
“Mình sẽ ổn thôi, và nếu cậu có thể gặp__” Sarah bắt đầu nói, nhưng Marcie đã gác máy.
“Có phải mình sắp chết đâu,” cô càu nhàu, khi nhận thức được Marcie đang đi lên để kéo cái cơ thể yếu ớt, đau nhức của cô khỏi giường để ra mở cửa. “Tại sao cô nàng lại phải lên kiểm tra mình ngay hôm nay cơ chứ? Tại sao cô nàng lại không chờ đến mai? Có thể lúc đó thì mình mới chuẩn bị để chết.”
Cô bước loạng choạng, có cái gì đố nện thình thịch trong đầu làm cô phải dùng cả hai tay để giữ chặt lấy nó, cứ như cô sợ đầu cô sẽ rơi xuống nếu cô bỏ tay ra. Sự thật lại hoàn toàn ngược lại: Nếu nó cứ đau thế này mãi, thì cô chỉ mong đầu cô rơi luôn xuống đi cho xong. Mỗi bước đi là một sự tra tấn, thân thể cô nhức nhối và đầu cô giật giật. Thậm chí mắt cô cũng đau.
Cô mở khoá cửa và trườn vào trong bếp, nghĩ bụng sẽ cố nuốt thêm một hoặc hai miếng Jel-O nữa. Cô mở cửa tủ lạnh, nhìn cái đám lổn nhổn xanh lè đong đưa trước mặt cô rồi đóng sập cửa tủ lại. Cô không thể ăn những thứ đang đong đưa như thế được.
Cửa ra vào mở ra, và Marcie gọi, “Cậu ở đâu đấy?”
“Mình ở trong này,” Sarah rền rĩ. “Nói thật đấy, cậu sẽ không muốn vào đây đâu. Vì sự an toàn của chính cậu, hãy về đi.”
“Mình đã tiêm chủng phòng cúm năm nay rồi,” Marcie đáp lại, tiến vào bếp. “Trời đất, trông cậu thật tồi tệ!”
“Đúng vậy, mình cũng đang cảm thấy tồi tệ đây. Mình đang đói cào cả ruột ra, nhưng mình chẳng làm được gì ngoài việc ngồi ngắm đồ ăn và ngay lập tức nôn oẹ.”
“Bánh quy mặn” Marcie nói “Cậu có không?”
“Mình cũng chẳng biết nữa,” Sarah rên rỉ.
“Nó có thể ở đâu được?”
“Trên đó,” Cô đáp, vẫy tay về ngăn tủ cao nhất.
“Chắc là vậy,” Marcie càu nhàu, ngoắc một cái ghế lại gần để cô có thể đứng lên. Cô mang xuống một hộp bánh quy mặn và mở ra.
“Chúng ta sẽ thử theo cách các bác sỹ thường kê cho các bà bầu: chà loãng và bánh quy soda. Cậu có nghĩ cậu sẽ nuốt nổi không?”
“Mình rất nghi ngờ, nhưng mình sẽ cố thử.”
Marcie ép Sarah quay lại giường, nhúng một cái khăn mặt vào nước lạnh và đặt nó lên trán cô, rồi ấn một cái nhiệt kế vào miệng cô. Cô nàng quay lại vài phút sau mang theo một tách trà và một cái bánh quy cùng một cái khăn ăn. Sau khi lôi cái nhiệt kế khỏi miệng Sarah, cô nhìn và nhướng mày. ” Cậu bị sốt cao đấy.”
Sarah ngồi dậy và mút mát một cái bánh quy, sợ hãi nghĩ đến việc phải nuốt nó xuống họng. Nước chè làm cho cô cảm thấy dễ chịu vì nó làm ướt cái cổ họng khô rang của cô, và cô cảm thấy đỡ hơn một chút. Rồi dạ dày cô lại bắt đầu co bóp, và cô chồm người ra khỏi giường. “Không tốt rồi,” cô thông báo, rồi lao vào buồng tắm.
Derek cũng lên thăm cô, và cô rên lớn lên. “Có việc gì với mọi người vậy? Tại sao cháu lại muốn nhiễm cúm hả? Cô có thể lây cho cháu đấy!”
Deerek nhìn cô trầm lặng. “Cháu không bị lây ốm đâu.”
Tất nhiên là không rồi. Làm gì có loại virus hay vi trùng nào dám cư trú trong cơ thể hoàn hảo đó chứ?
Ngày thứ hai cô bị ốm, Marcie muốn gọi cho Rome, nhưng Sarah từ chối, không cho phép. Anh có thể làm gì được từ khoảng cách hàng nghìn dặm? Gọi đến chỉ làm anh sao lãng công việc thôi chứ ích gì. Marcie băn khoăn vì Sarah càng lúc càng sốt cao và cô bắt đầu ho khan. Cô cũng không thể ăn một chút nào trong ngày thứ hai. Marcie lau người cho cô bằng nước mát, cố gắng làm cô giảm sốt, nhưng Sarah trở nên vô cùng bơ phờ và nhợt nhạt. Marcie ngồi dưới sàn cạnh giường Sarah cả đêm, lắng nghe những tiếng ho khùng khục, chuẩn bị tư thế để đưa Sarah tới bệnh viện bất cứ lúc nào.
Đêm thứ ba thì Rome gọi về. Marcie nhấc máy ngay khi nghe tiếng chuông đầu tiên, vì tiếng ồn làm Sarah thấy đau đầu hơn.
“Anh gọi đúng lúc đấy nhỉ, Rome Matthews!” cô nóng mũi quát lên. “Vợ anh đang gần chết đây này, cô ấy ốm đã ba ngày rồi mà bây giờ anh mới thèm hỏi thăm!”
Rome lặng người đi trong ba giây, rồi gầm lên, “Cái gì? Sarah bị làm sao hả?”
“Cô ấy nói cô ấy bị cúm, nhưng tôi sợ là nó đã chuyển thành viêm phổi. Cô ấy sốt cao lắm và chẳng ăn ddwocj gì từ ba hôm nay rồi, và cô ấy ho như cuốc ấy. Tôi không thể thuyết phục cô ấy tới bác sỹ được đâu; cô ấy cứ nằm đấy và nói chờ vài hôm sẽ khỏi. Mẹ kiếp anh, Rome, anh phải về đây nhanh lên!”
“Tôi sẽ về trên chuyến bay sớm nhất.”
“Mình nghe thấy hết rồi,” Sarah nói yếu ớt khi Marcie vào lại trong phòng. Mình không bị viêm phổi. Mình chỉ ho khan thôi.”
“Cứ việc phản đối nếu cậu muốn; khi nào Rome về nhà, thì cậu sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời anh ấy mà đi khám thôi, đừng có hòng mà nằm đấy để bệnh tình tồi tệ hơn.”
“Anh ấy đang về à?” cô hỏi, và mặc dù cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng mắt cô vẫn sáng lên.
“Tất nhiên anh ấy đang trên đường về. Anh ấy nói sẽ bay chuyến đầu tiên mà.”
Sarah cảm thấy lương tâm cắn rứt. “Ôi. Không! Anh ấy không thể bỏ ngang giữa chừng được, anh ấy đã có kế hoạch làm việc rồi.”
“Việc có thể chờ được,” Marcie dứt khoát.
Rome sẽ không thích thú việc bị gọi về khi dang dở việc đâu, Sarah rầu rĩ nghĩ. Cô bị ốm, nhưng cô không ốm đến mức không nhận thức được điều đó. Nhưng dù sao thì đây là chỗ của Rome chứ không phải của Marcie, và Marcie cũng còn nhiều việc của cô ấy, và cả việc quản lý toà nhà nữa.
“Marcie, cậu cứ đi làm việc của cậu đi, mình sẽ tự thu xếp được,” cô nói.
Marcie nhìn cô ngờ vực. “Cậu có vẻ chắc chắn ghê nhỉ; cậu đang rất yếu, và cậu còn không thể tự đi ra phòng tắm một mình nữa. Tự nhìn mình xem. Cậu đừng lo lắng về việc ngưòi khác nhìn thấy cậu yếu đuối nữa và hãy để cho mọi người chăm sóc cậu? Cậu không làm phiền ai cả, và cậu thật sự bị ốm rất nặng. Chẳng ai nghĩ cậu kém cỏi chỉ vì cậu bị cúm đâu.”
Những lời hợp ly có vẻ chẳng vào đầu Sarah chút nào. Cô lại bắt đầu cơn sốt mới, làm cho xương khớp và cơ bắp của cô nhức nhối, và cô vặn vẹo không ngừng trên giường. Nhân biết được dấu hiệu, Marcie lại bắt đầu lau người cho cô.
Cơn sốt làm Sarah mất phương hướng. Thời gian trôi qua chậm chạp, làm cho mỗi phút trôi qua như vô tận; Rồi đột nhiên vài giờ trôi qua mà thời gian cứ như vẫn đứng yên. Cô tỉnh dậy một lần thấy Derek đang ngồi đọc sách trên giường cô, cô hỏi, “Tại sao cháu không đi học?”
Cậu ngước lên. “Vì bây giờ là ba giờ chiều thứ bảy. Cháu vừa pha trà; cô có muốn uống một chút không?”
Cô rên lớn, vì đã ba ngày nay cô đã cố uống trà, và cũng ba ngày cô nôn hết ra. Nhưng cô rất khát, và cô cảm thấy cổ khô rang, nên cô xin “Cho cô một chút thôi.”
Cậu mang tới một cái gì đó trông như một ngụm chè, và Sarah uống liền. “Cô chỉ được phép như thế thôi à?
“Lúc này chỉ thế thôi. nếu nó nằm yên trong bụng cô trong nửa giờ, cháu sẽ cho cô thêm một ngụm nữa. Cháu đang đọc về bệnh cúm đấy,” cậu nói.
Phải rồi, điều đó giải thích tất cả. Vì Derek đã cố gắng, nên đã được việc, dù cho Marcie đã không thành công trong việc đổ cho cô uống chè trong ba ngày qua. Dạ dày Sarah cuộn lên vài lần nhưng rồi không có gì xảy ra cả, và cô chìm vào trong giấc ngủ lần nữa trước khi Derek ban cho cô một ngụm chè nữa.
Khi cô thức dậy vài tiếng sau đã nhìn thấy Rome ngồi cạnh giường cô từ lúc nào rồi, tay anh đặt trên trán cô và khuôn mặt anh cau lại vì lo âu. “Thể nào rồi anh cũng bị lây cho mà xem,” cô nói, cảm giác không tự nguyện khi phải nói một câu có tính thủ tục như vậy, mặc dù tất cả những người khác đều bỏ qua lời cảnh cáo của cô và cô không thấy có lý do tại sao Rome lại phải quan tâm đến nó.
“Anh không bị ốm đâu,” anh lơ đãng thầm thì, và cô kêu lên phẫn nộ
“Anh cũng không! Tất cả những người khỏe mạnh bọn anh làm em phát ốm. Derek cũng không bị ốm. Marcie đã tiêm phòng cúm trước rồi. Em cho rằng em là người duy nhất ở Dallas bị ốm!”
“Thực sự là đang có một dịch cúm,” anh nói, nhận ra cô đang rất cáu. Da cô khô và nóng, tóc cô rối bù và thiếu khí sắc, và những quầng thâm nằm dưới đôi mắt thẫn thờ của cô. Anh nâng một cái tách lên môi cô. “Uống đi em.”
Cô uống nó, hương vị lạnh, thơm mát thật ngon. “Gì vậy anh?”
“Trà bạc hà. Derek làm đấy.”
Lưng cô mỏi nhừ, cô quay người nằm nghiêng, nhăn mặt tìm một tư thế dễ chịu. “Em xin lỗi vì Marcie gọi anh về nhà. Thực sự em chỉ bị nhiễm cúm thôi, không phải là viêm phổi như cô ấy nói đâu, và em nghĩ em sắp khỏi rồi.”
“Em vẫn còn đang ốm lắm, và anh cần phải có mặt ở đây.” Anh xoa lưng cho cô, không cần cô nói anh cũng biết cô đang nhức mỏi. Cô lại nhanh chóng chìm vào cơn mộng mị.
Cô ngủ rất lâu, và khi thức dậy trông cô vẫn còn rất bơ phờ và ôm yếu. Nhiệt độ của cô lên xuống liên tục, và khi nó lên cao nhất, cô hoàn toàn bất tỉnh. Rome cởi hết quần áo cho cô và tắm cho cô bằng nước mát, và khi cô tỉnh táo hơn chút ít, anh mạo hiểm cho cô uống một viên aspirin để hạ sốt. Trong khoảng một tiếng đồng hồ, cô có vẻ khá hơn ít nhiều, và cô ngồi co ro trên ghế trong lúc anh thay ga trải giường mới. Anh cho cô ăn bánh quy và uống thật nhiều trà bạc hà, rồi cô lại ngủ tiếp.
Anh ngồi đó cho đến khi anh cảm giác anh không thể giữ cho mắt đừng sụp xuống thêm một giây nào nữa. Anh không dám để cô một mình, nhưng anh sợ nếu anh ngủ dưới sàn, thì anh có thể không biết để thức dậy nếu cô lại lên cơn sốt lại. Không do dự, anh cởi hết quần áo và chui vào nằm cạnh cô, nàm nghiêng một bên và đặt một bàn tay lên người cô để anh biết lúc nào cô trở mình.
Cô làm anh thức giấc hai lần trong đêm khi cô trở mình cho đỡ mỏi. Một lần cô bị cơn ho hành hạ, anh nhăn mặt lo âu khi nghe tiếng ho sâu và có tiếng rít. Chẳng trách Marcie đã lo lắng đến thế!
“Em không sao!” cô nói bướng bỉnh, khuôn mặt gầy tái nhợt của cô đầy vẻ chống đối. Anh đặt tay lên má cô, cảm nhận một cơn sốt nữa đang tới, và bởi vì anh không nói gì trả lời cô, cô nhìn anh giận dữ. “Em ghét bị ốm.”
“Anh biết,” anh xoa dịu.
“Anh đang ngủ trên giường em đấy,” cô buộc tội. “Anh nói dối. Anh nói với em anh không thể ngủ với một ngời phụ nữ nào. Em chỉ luôn muốn anh ngủ với em, nhưng anh không bao giờ làm. Tại sao anh lại ở đây bây giờ, mà em vẫn tỉnh táo, vẫn nhận ra anh đấy.”
Bất chấp bị mắng mỏ, anh vẫn toe toét. Nâng tách trà lên môi cô, anh cầm giữ cho cô trong lúc cô uống ừng ực. “Chỉ là không đúng thời điểm thôi, anh hy vọng thế. Cưng ơi, em sẽ hối hận khi nói chuyện kiểu này lúc em khỏe hơn đấy.”
“Em biết,” cô đồng ý, rồi bĩu môi. “Nhưng đằng nào sự thật cũng vẫn là sự thật. Rome, khi nào em sẽ khá hơn? Em mệt mỏi vì đau đớn khắp người như thế này lắm rồi. Chân em đau, lưng em đau, cổ em đau, đầu em đau, cuống họng em đau, bụng em đau, mắt em đau, thậm chí da em cũng đau! Thế là đủ lắm rồi!”
“Anh không biết, bé cưng ạ. Có thể ngày mai không chừng. Em có muốn anh bóp lưng cho em không?”
“Có,” cô đồng ý ngay lập tức. “Cả chân em nữa. Có lẽ em sẽ cảm thấy khá hơn.”
Anh cuốn váy ngủ của cô lên và giúp cô tuột qua đầu. Anh nhẹ nhàng đấm bóp những cơ bắp nhức mỏi của cô, và mặc dù cô đã gầy đi nhiều, anh phát hiện ra mình vẫn ngưỡng mộ những đường nét thanh mảnh, gọn ghẽ của cơ thể cô. Đôi chân dài của cô đẹp tuyệt, mảnh dẻ và thẳng nhưng vẫn thuôn tròn. Mông cô là một tác phẩm nghệ thuật tượng trưng cho giới tính nữ, hình dáng của nó làm đàn ông phát điên. Anh đặt bàn tay lên một bên mông mịn như sa tanh, và thậm chí đang yếu ớt, cô vẫn khẽ cười.
“Em thích thế đấy. Em thích khi anh sờ vào em. Khi em khỏi ốm, anh sẽ làm tình với em nữa chứ?”
“Em có thể đánh cược về việc đó,” anh thì thào. Anh chuyển lên masage lưng cô, cảm nhận những dẻ xương mảnh mai sát dưới da cô.
“Em muốn anh nhiều năm nay rồi,” cô nói, những lời nói bị nghẹt bởi cái gối, nhưng anh hiểu chúng và hai tay anh bất động trong giây lát. “Em đã phải đối xử không thiện chí với anh để Diane không nhận ra.”
“Em thậm chí còn làm tốt hơn thế,’ anh nói phiền muộn. “Em làm cho anh cũng không nhận ra. Em muốn anh bao nhiêu năm rồi?”
“Từ khi em biết anh.” Cô vừa nói vừa ngáp, rồi mắt cô nhắm tịt lại.
“Cả hai chúng ta đều như vậy.”
Cô mỉm cười và ngủ thiếp đi. Không muốn đánh thức cô dậy để mặc lại áo ngủ, anh đơn giản chỉ kéo chăn đắp lên cả hai người, thò tay tắt đèn và trườn người nằm sát bên cô. Anh mỉm cười trong bóng tối. Từ mấy hôm nay, anh căm thù cơn sốt vì làm cô ốm yếu. nhưng cô đã thổ lộ những điều rất quan trọng với anh khi cô ốm. Cô đã buột mồm nói ra những lời mà lúc bình thường thì dù có tra tấn cũng không moi được ở cô. Anh biết anh sẽ không bao giò quên những lời này, và anh hy vọng cô cũng không quên.