Lúc tôi trở về nhà lại thấy một chiếc xe khác nữa đang đậu phía trước. Một chiếc Cadillac trắng không có người trong xe, hôm nay thì cửa sân trước nhà có người mở.
Manny và Shariff đi tới đi lui bên trong nhà. Nhìn thấy tôi, Shariff nhếch mép cười. Manny cúi nhìn xuống sàn không biết mặt mũi hắn ra sao.
Lão Albright đang đứng dưới nhà bếp gần bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân sau. Mùi cà phê thơm phức khắp cả nhà. Thoáng thấy tôi lão quay lại tay mân mê chiếc tách sứ. Hôm nay lão mặc chiếc quần trắng, áo thun màu kem, chân đi giầy thể thao đánh golf, đầu đội mũ cát két đường viền nếp màu đen.
– Kìa Easy. – Lão cười thân mật chào hỏi tôi.
– Các ông làm gì trong nhà tôi thế này?
– Ta muốn nói với anh một việc. Ta ngôi nhà chờ anh về đây. Tôi đánh hợi được giọng lão có vẻ muốn hằm hè tôi. – Manny phải lấy tuốc nơ vít mở cửa ra cho tiện. Cà phê có đây.
– Ông đừng có biện bạch chuyện xâm nhập vô nhà tôi như thế này, ông Albright. Nếu tôi đi xăm xăm vô nhà ông thì ông tính sao?
– Ta sẽ chặt cái đầu thằng Nigger đó ra! – Nụ cười không lay chuyển sắc mặt của lão.
Tôi đứng nhìn lão một lúc. Từ trong tiềm thức tôi chợt liên tưởng, hãy đợi đấy, Easy.
– Vậy ông muốn gì? – tôi hỏi lại. Tôi bước tới quầy rót một ly cà phê.
– Sáng nay ông bỏ đi đâu, Easy?
– Đi đâu chẳng dính dáng gì tới ông.
– Ông ở đâu?
Tôi quay lại nói:
– Tôi đến nhà một cô nàng. Ông có em nào không, ông Albright?
Đôi mắt đờ đẫn đầy vẻ lạnh lùng, nụ cười vụt biến mất trên gương mặt lão. Tôi định nói một câu chốc giận lão nhưng nghĩ lại thấy không nên.
– Ta không đến đây để nói chuyện giỡn đâu, ông bạn, – lão nói thẳng thừng. – Ông lấy tiền bỏ túi để nói lại cho ta nghe những câu xấc xược như thế à?
– Ông nói sao? – Tôi lặng thinh, bước lui lại phía sau.
– Ta muốn nói, hai bữa nay không thấy Frank Green về nhà. Tay quản lý phân xưởng ở hãng Skyler Arms cho hay bọn cảnh sát lảng vảng quanh chỗ làm để dò lavề cái chết của con bé da màu mấy bữa trước còn thấy ccặp kè đi chơi với Green. Ta muốn biết, này Easy, ta muốn biết có nàng da trắng kia đâu.
– Ông không biết là tôi đang bị dính vô việc đó à? Rõ khỉ, tôi trả lại tiền ông đây.
– Muộn mất rồi, ông Rawlins, ông đã nhận tiền tức là ông phải nghe theo tôi.
– Tôi không nghe theo ai hết.
– Bọn mình hết thẩy đều mắc nợ với nhau cả. Khi mở miệng nhờ vả ai thì coi như ông đã mắc nợ rồi đó, đã mắc nợ thì không còn làm chủ được mình. Chủ nghĩa tư bản là vậy đó.
– Tôi còn giữ tiền ông đây, ông Albright. Tôi đưa tay sờ túi.
– Ông có tin Chúa không, ông Rawlins?
– Ông nói gì vậy, ông bạn?
– Ta muốn biết liệu ông có tin vô Chúa không?
– Chả ra cái quái gì hết. Tôi buồn ngủ lắm rồi.
Tôi giả vờ quay đi rồi dừng lại. Tôi có chủ ý là không bao giờ đưa lưng về phía lão DeWitt Albright.
– Bởi ông biết đó, – lão nhắc lại, hơi nghiêng người về phía tôi. – Ta muốn nhìn cho rõ mặt của kẻ ta định giết chết. Nếu hắn tin có Chúa, ta càng muốn biết liệu cái chết của một kẻ có tín ngưỡng có gì khác lạ không.
– Hãy đợi đấy, – tiếng nói từ trong vô thức lại vang lên bên tai tôi. – Tôi đã nhìn thấy nàng, – tôi nói.
Tôi trở lại ngồi ghế bên trong phòng khách. Ngồi được một chỗ tôi thấy nhẹ cả người. Bọn tay chân lão Albright tiến về phía tôi. Bọn chúng giương oai như loại chó săn khát máu.
– Ở đâu? – lão DeWitt nhếch mép cười. Mặt lão nhìn như con ma cà rồng.
– Nàng nhắn tin, nếu không ra tay nghĩa hiệp, nàng sẽ báo cho cảnh sát về vụ Coretta…
– Coretta nào?
– Bạn tôi, nàng đã chết. Có thể bọn cảnh sát đang điều tra vụ đó. Nàng đi cùng với Frank có cả một em của ông nữa – tôi kể lại. – Daphne cho tôi địa chỉ ở phố Dinker tôi lái xe tới đó, nàng nhờ tôi chở tới nhà của một người quen ở Hollywood Hills.
– Ông còn nhớ rõ lúc nào?
– Tôi vừa mới trở về.
– Bây giờ con bé đâu?
– Nàng biến đi mất.
– Nó ở đâu? – Giọng của lão nghe như ở nơi sâu thẳm. Nó rùng rợn làm sao.
– Làm sao tôi biết! Lúc nhìn thấy cái xác nàng liền trở vô trong xe!
– Xác nào?
– Thằng đó đã chết từ lúc nào, bọn tôi đến mới hay.
– Ông biết tên chứ?
– Richard.
– Richard gì?
– Tôi nghe nàng gọi tên Richard, chỉ có vậy.- Tôi thấy không cần phải kể lại chuyện Richard đi tìm quán bar của John cho lão nghe.
– Ông chắc hắn đã chết?
– Tôi nhìn thấy cán dao ghim trên ngực hắn, ruồi bu lại quanh khoé mắt”. Nhớ lại tôi cảm thấy lợm giọng. – Máu me tùm lum.
– Rồi ông để cho con bé bỏ đi? – Tôi đánh hơi lão lại giở giọng hầm hè nên đứng dậy xuống nhà bếp pha thêm cà phê. Tôi không hiểu vì sao một tên trong bọn lại bước theo sau lưng. Khiến tôi đụng đầu vô mép cửa vì muốn đi thẳng qua luôn.
“Hãy đợi đấy” – giọng nói tàng hình lại nhắc tôi nhớ lấy.
– Ông đâu có thuê mướn tôi bắt cóc người. Con bé chộp lấy chìa khoá rồi biến mất. Ông muốn tôi phải làm việc gì nữa?
– Ông gọi báo cảnh sát?
– Tôi có bám theo sát nút. Tôi đã làm hết sức mình.
– Này Easy, ta muốn hỏi ông một việc. – Lão nhìn chằm chằm vô mặt tôi. – Ta không muốn nhìn thấy ông phạm sai lầm. Không phải ngay lúc này đâu.
– Ông cứ hỏi.
– Ông có nhìn thấy con bé mang theo món gì không? Cái túi xách hoặc là một chiếc va ly?
– Nàng có một chiếc va ly màu nâu trong nó cũ kỹ làm sao. Nàng nhét vô sau thùng xe.
Đôi mắt lão DeWitt sáng rõ, căng người ra.
– Xe hiệu gì vậy?
– Xe Studebaker đời bốn-tám. Màu hồng.
– Con bé lại đi đâu? Ông cố nhớ đi, ông đang kể hết mọi chuyện cho tôi nghe mà.
– Nàng chỉ nhắn lại đi tìm chỗ đậu xe, không nói rõ chỗ nào.
– Địa chỉ nàng ở đâu?
– Hai mươi-sáu…
Lão ra dấu vẻ nôn nóng, tôi cảm thấy ngại ngại làm sao ấy.
– Ông viết lại dùm, – lão nói. Tôi mở ngăn kéo lấy xấp giấy ra.
Lão ngồi bên kia bàn trên chiếc ghế trường kỷ, chăm chú để mắt nhìn xấp giấy. Lão ngồi bành gối ra.
– Cho ta một ly Wishky đi, Easy – Lão nói.
“Cứ tự nhiên đi mà!” – giọng nói tàng hình vừa phát ra.
– Ông cứ tự nhiên, – tôi nói. – Rượu để trong tủ.
Lão DeWitt Albright ngước nhìn tôi, một nụ cười rạng rỡ thoáng hiện trên gương mặt. Chợt lão bật cười thành tiếng vỗ đầu gối nói.
– Vậy là ta mới thật đáng trách.
Tôi nhìn theo lão. Tôi muốn chết nhưng mà tôi cũng muốn chấp nhận chiến đấu.
– Phá rượu đi chứ Manny, được không? – Tên nhỏ con nhất bước tới bên tủ rượu. – Này Easy, anh mới thật là dũng cảm. Ta cần người có lòng dũng cảm. – Lão kéo dài giống lè nhè. – Ta đã trả tiền trước rồi, phải không?
Tôi gật.
– Đây, ta đã nghĩ ra rồi, Frank Green là tên đầu sỏ. Nàng phải bám theo hắn hoặc là hắn phải biết nàng ở đâu. Anh phải lo tìm cho ra tên ganster đó. Anh lo sắp xếp để ta gặp mặt hắn. Chỉ có vậy thôi. Đến lúc đó ta sẽ liệu cách nói chuyện với hắn. Anh tìm cho ra tên Frank Green, ta với anh coi như sòng phẳng.
– Sòng phẳng à?
– Tất cả mọi thứ, Easy. Anh đã nhận đủ tiền, ta để cho anh tự do?
Rõ ràng không phải là một cuộc mặc cả. Tôi biết lão Albright rắp tâm định giết tôi. Lão có thể ra tay hạ thủ tôi ngay lúc này hay cho đến khi tôi tìm ra tên Frank kia.
– Tôi sẽ tìm ra hắn cho ông, tôi đang cần thêm một trăm đô la hay là ông muốn lấy đầu tôi.
– Easy, anh đúng là người ta cần, chắc ăn rồi, – lão nói. – Tôi giao hẹn anh ba ngày phải tìm được hắn. Nhớ đếm cho đủ ngày.
Bữa tiệc rượu vừa xong, Manny và Shariff còn đứng chờ trước của.
Lão Albright kéo tấm chắn định bước ra chợt lão nghĩ ra một việc. Lão quay lại chỗ tôi nói:
– Tính tôi không thích đúa đâu, ông Rawlins.
– Ồ không, tính tôi cũng vậy, – tôi nói trong đầu.