Để chuẩn bị cho việc trở về, Patrick đã chọn một bộ đồ rộng thùng thình, bởi không muốn những vết thương của hắn bị đau đớn thêm. Đó sẽ là một chuyến bay thẳng, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, và hắn cần phải được càng thoải mái càng tốt. Bác sĩ đã trao cho hắn một lọ thuốc giảm đau để ngừa sẵn, cùng một cặp hồ sơ bệnh án. Patrick cảm ơn ông ta. Hắn bắt tay Luis và nói lời tạm biệt với cô y tá.
Nhân viên đặc biệt Myers đã chờ ngoài cửa phòng với bốn tay quân cảnh lực lưỡng. “Tôi sẽ cố một thỏa thuận với ông, Patrick,” anh ta nói. “Nếu ông cư xử đúng mực thì bây giờ sẽ không cần phải khóa tay và xích chân gì. Tuy nhiên, khi hạ cánh thì tôi không có lựa chọn nào khác.”
“Cảm ơn.” Patrick nói và thận trọng bước đi dọc hành lang. Chân hắn đau từ suốt các đầu ngón lên tới ngang hông, và hai đầu gối hắn run lẩy bẩy. Hắn vẫn ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra, và gật đầu lịch sự chào những cô y tá mà hắn đi ngang qua. Nơi cửa thang máy dưới tầng hầm, một chiếc xe van màu xanh nước biển đang đợi sẵn với hai quân cảnh vũ trang khác. Một bàn tay đưa ra đỡ Patrick ngồi vào chiếc ghế ở khoảng giữa xe. Một quân cảnh khác đưa cho hắn cặp kính râm loại rẻ tiền. “Ông sẽ cần cái này,” anh ta nói. “Ngoài kia nắng khiếp lắm.”
Chiếc xe không hề ra khỏi căn cứ. Nó chạy chậm trên mặt đường nhựa phẳng lỳ, qua các trạm gác không đến nỗi nghiêm ngặt, và không vượt quá tốc độ ba mươi dặm một giờ. Không ai nói một lời nào trong xe. Nhìn qua những tấm rèm cửa dày và lớp kính màu, Patrick thấy những dãy trại lính, những dãy phòng làm việc, rồi một cái nhà để máy bay. Hắn đã ở căn cứ này bốn ngày, hắn nghĩ. Có thể là ba. Hắn không thể dám chắc bởi vì những mũi thuốc mê đã làm hắn lẫn lộn thời gian. Chiếc máy lạnh chạy rì rì ở phía trước làm cho không khí trong xe lạnh mát. Hắn cầm chặt cái cặp hồ sơ bệnh án, thứ vật chất duy nhất mà hắn sở hữu lúc này.
Hắn nghĩ về Ponta Porã, mà giờ hắn đã coi nơi đó là nhà của mình, và không biết người ta có nhớ dến hắn không. Người ta đã làm gì với ngôi nhà của hắn? Cô người hầu có tiếp tục dọn dẹp không? Có thể là không. Còn chiếc xe của hắn thì sao, chiếc Beetle nhỏ bé màu đỏ mà hắn yêu thích? Hắn chỉ biết có một vài người trong thị trấn. Họ đang nói gì về hắn? Có thể là không gì cả.
Thì cũng có gì khác đâu? Bất kể ở Ponta Porã thế nào, mọi người tại Biloxi thì chắc hẳn là phải nhớ đến hắn. Đứa con hoang tàng đang trở về. Cái gã người Biloxi nổi tiếng nhất hành tinh này đang trở về, và họ sẽ chào đón hắn ra sao? Với những cái xích chân và trát gọi của tòa án. Tại sao lại không phải là một cuộc diễu hành trên xa lộ 90, dọc theo bờ biển, để chào mừng cái người đã làm nên điều kỳ diệu này nhỉ? Hắn đã cho họ được có tên trên bản đồ; hắn đã làm cho thành phố của họ trở nên có tiếng tăm. Bao nhiêu người trong số họ đủ ranh mãnh để có được trong tay chín mươi triệu đôla cơ chứ?
Hắn đã suýt phải chặc lưỡi về cái suy nghĩ vớ vẩn đó.
Họ sẽ tống hắn vào nhà tù nào? Là một luật sư, hắn đã có nhiều dịp thấy tất cả các nhà tù ở địa phương — nhà tù Biloxi, nhà tù quận Harrison, thậm chí cả một trung tâm giam giữ của Liên bang ở căn cứ không quân Keesler, nằm trên đất Biloxi. Hắn sẽ không còn được may mắn nữa.
Hắn sẽ được ở phòng giam riêng hay phải ở chung với đám trộm cắp và đầu gấu? Một ý nghĩ lóe lên. Hắn mở cái cặp ra và nhanh chóng nhìn lướt những lưu ý của bác sĩ trong tờ giấy xuất viện. Đây rồi, những chữ viết đậm:
BỆNH NHÂN PHẢI ĐƯỢC TIẾP TỤC NẰM VIỆN TRONG ÍT NHẤT LÀ MỘT TUẦN NỮA
Cầu Chúa phù hộ cho ông ta! Tại sao hắn lại không nghĩ tới điều này nhỉ? Những mũi tiêm. Trong một tuần lễ qua, cơ thể hắn đã phải chịu một lượng thuốc mê nhiều hơn lượng mà hắn có thể phải dùng trong cả một đời. Những sai sót trong trí nhớ và tư duy của hắn có thể là do những thứ thuốc đó.
Hắn cần phải chuyển được bản sao tờ giấy xuất viện này cho Sandy để có thể kiếm được một cái giường tử tế, trong một phòng riêng thì càng tốt, với những cô y tá lăng xăng đi lại. Đó là điều hắn mong muốn. Mười cảnh sát gác ở cửa hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ cần có một cái giường và một cái điều khiển TV từ xa, và bằng mọi cách giữ đừng để bọn tội phạm thông thường đến gần hắn.
“Tôi cần gọi một cú điện thoại,” hắn nói to nhưng không nhằm vào ai. Không có tiếng đáp.
Chiếc xe dừng lại bên nhà để máy bay lớn, có chiếc máy bay vận tải đậu ở đằng trước. Đám quân cảnh đứng chờ ở ngoài nắng trong lúc Patrick và nhân viên đặc biệt Myers đi vào một phòng làm việc nhỏ và tranh cãi về việc liệu có tồn tại một quyền hiến pháp cho một đối tượng bị tình nghi không chỉ là gọi điện thoại cho luật sư của anh ta mà còn fax kèm theo môt tài liệu hay không.
Patrick đã giành phần thắng sau khi dọa đủ kiểu kiện tụng đối với Brent Myers, và những chỉ dẫn trong giấy xuất viện của bác sĩ đã được fax đến văn phòng luật của Sandy McDermott ở New Orleans.
Sau khi vào trong phòng vệ sinh nam một lúc lâu, Patrick quay trở ra và từ tốn trèo lên những bậc thang dẫn lên máy bay.
Chiếc máy bay hạ cánh xuống căn cứ không quân Keesler vào lúc trưa, khoảng mười hai giờ kém hai mươi. Patrick rất ngạc nhiên, và hơi giật mình, khi không thấy có những hoạt động tấp nập gì để chào đón sự trở về của hắn. Không có đám camêra truyền hình và các phóng viên. Không có đám bạn bè cũ ào đến để sẵn sàng giúp đỡ vào cái lúc hắn cần có sự giúp đỡ này.
Khu sân bay này đã bị tạm thời đóng cửa theo mệnh lệnh từ những cấp cao. Báo chí bị loại ra. Một đám đông tụ tập ở cổng vào phía trước, cách xa cả hơn một dặm, và đã chụp ảnh, ghi hình chiếc máy bay khi nó bay qua đầu. Họ cũng đang rất thất vọng.
Thật lòng, Patrick muốn đám báo chí nhìn thấy hắn khi hắn ra khỏi máy bay trong bộ đồ bệnh viện đã được lựa chọn cẩn thận, khập khiễng bước xuống từng bậc thang và rồi lê lết như một con chó tập tễnh với chiếc còng tay và sợi xích ở chân. Đó có thể sẽ là một hình ảnh đầy sức mạnh, hình ảnh đầu tiên mà tất cả những người hoàn toàn có khả năng trở thành hội thẩm nhân dân ở ngoài kia nhìn thấy.
Đúng như được chờ đợi, tờ Bờ biển buổi sáng đã đăng tải vụ kiện FBI của hắn trên đầu trang nhất, với những tấm ảnh màu lớn. Chỉ có những kẻ bần tiện nhất mới không có một chút thương cảm với Patrick, ít nhất là vào lúc này.
Phía bên kia – chính phủ, các công tố viên, các điều tra viên – cùng lặng đi trước cú đánh này. Lẽ ra đã phải là một ngày tưng bừng của các cơ quan luật pháp; ngày người ta mang về một tên ăn cắp cỡ bự, một tay luật sư tội phạm. Thay vì đó, văn phòng FBI địa phương đã tạm phải ngắt điện thoại và các cánh cửa đều được đóng chặt để ngăn các phóng viên. Chỉ có Cutter đi ra ngoài, song phải đi ra một cách lén lút. Ông ta có bổn phận gặp Patrick ngay khi hắn đặt chân xuống mặt đất.
Cutter đang đợi cùng với cảnh sát trưởng Sweeney, hai sĩ quan không quân của căn cứ, và Sandy.
“Xin chào Patrick. Chúc mừng đã trở về,” viên cảnh sát trưởng nói.
Patrick chìa tay ra bắt với đôi tay vẫn đang bị còng. “Chào Raymond,” hắn đáp lại với một nụ cười. Họ đã quá biết nhau trong mối quen biết cũ giữa các cảnh sát và luật sư ở địa phương. Raymond Sweeney là phó cảnh sát trưởng của quận Harrison cách đây chín năm khi Patrick dọn đến thị trấn.
Cutter bước lên phía trước và tự giới thiệu mình, thế nhưng ngay khi Patrick nghe đến nhóm từ “FBI”, hắn quay mặt đi và gật đầu chào Sandy. Một chiếc xe van màu xanh nước biển rất giống với chiếc xe đã đưa hắn ra máy bay ở Puéctô Ricô đang chờ ở gần đó. Họ lên xe, với Patrick ngồi ở phía sau, bên cạnh luật sư của hắn.
“Chúng ta đi đâu đây?” Patrick thầm thì.
“Tới bệnh viện của căn cứ,” Sandy thầm thì đáp lại “Vì những lý do y tế.”
“Anh giỏi lắm.”
Chiếc xe chạy với một tốc độ như rùa bò, ngang qua một trạm gác nơi mà người lính gác chỉ rời mắt khỏi trang báo thể thao ngước lên trong một giây, rồi chạy dọc theo một con đường yên tĩnh giữa hai khu gia đình sĩ quan.
Cuộc sống trốn tránh luôn đầy những giấc mơ, có những giấc mơ về đêm trong khi ngủ, những giấc mơ thật sự, và còn có cả những giấc mơ khi thức nhưng đầu óc thì lơ mơ. Chúng hầu hết đều là những giấc mơ kinh hoàng, những cơn ác mộng với những cái bóng đen mỗi lúc lại trở nên to lớn hơn và hung bạo hơn. Cũng có những giấc mơ dễ chịu về một tương lai tươi sáng, không liên quan gì nữa với quá khứ. Những giấc mơ này quả là hiếm hoi, đó là điều mà Patrick rút ra. Cuộc sống chạy trốn là cuộc sống của quá khứ. Không có sự khép lại nào.
Lại còn những phút trầm ngâm về cái thời khắc trở về nữa. Ai sẽ có mặt ở đó để đón hắn? Cái cảm giác và mùi vị của bầu không khí vùng Vịnh này vẫn thế chăng? Khi nào thì hắn trở về và vào mùa nào? Bao nhiêu người bạn sẽ kiếm tìm và bao nhiêu sẽ lảng tránh? Hắn có thể nghĩ tới được một số người mà hắn muốn gặp, thế nhưng hắn không dám chắc là họ có muốn gặp hắn hay không? Giờ đây hắn như một người hủi ư? Hay sẽ có cả một buổi lễ tưng bừng? Có thể là chẳng có gì sất.
Thế nhưng, ở vào khoảng cuối của cái cuộc rượt đuổi này có một sự dễ chịu nhỏ nhoi nhưng khá rõ ràng. Những rắc rối khủng khiếp còn đang ở phía trước, nhưng vào lúc này hắn đã có thể không cần để ý tới những gì đã qua. Sự thật là Patrick chưa bao giờ có thể cảm thấy hoàn toàn thư thái để hưởng thụ cuộc sống mới. Ngay cả tiền bạc cũng không thể làm nguôi ngoai những lo sợ của hắn. Cái ngày hôm nay đây là không thể tránh khỏi; hắn đã biết vậy từ lâu. Hắn đã đánh cắp quá nhiều tiền. Nếu không nhiều như vậy thì các nạn nhân có lẽ cũng đã không cố công đến thế.
Hắn lưu ý tới những điều nho nhỏ trong khi xe chạy. Các lối đi được trải nhựa, điều hoàn toàn hiếm hoi ở Braxin, hay ít ra là ở Ponta Porã. Và những đứa trẻ đi giày thể thao trong lúc chúng chơi đùa. Ở Braxin, chúng luôn đi chân đất, lòng bàn chân chúng đanh lại như cao su vậy. Đột nhiên, hắn thấy nhớ cái đường phố yên tĩnh của hắn, phố Tiradentes, với những đám trẻ chẳng còn trò chơi gì ngoài đá bóng.
“Anh không sao chứ?” Sandy hỏi.
Hắn gật đầu, mắt vẫn mang cặp kính râm.
Sandy đưa tay vào cặp và lấy ra một tờ Bờ biển. Dòng tít lớn đập vào mắt,
LANIGAN KIỆN FBI VÌ SỰ TRA TẤN VÀ HÀNH HẠ
Hai tấm ảnh kia choán nửa trang báo.
Patrick ngắm nghía một lúc. ” Tôi sẽ đọc sau.”
Cutter ngồi đốì diện với Patrick, và lẽ dĩ nhiên ông ta đang lắng nghe từng hơi thở của gã tù nhân của mình. Không thể nào trò chuyện được, và điều này hoàn toàn phù hợp với tâm trạng Patrick. Chiếc xe chạy vào khu đỗ xe của bệnh viện rồi dừng lại trước cửa cấp cứu. Họ đưa Patrick vào qua một cái cửa dành cho nhân viên, rồi theo dọc một hành lang tới nơi những cô y tá đang đợi sẵn để kiểm tra qua bệnh nhân sẽ nhập viện. Hai nhân viên kỹ thuật phòng xét nghiệm dừng lại trước mặt họ và một trong hai người cất tiếng. “Chúc mừng đã trở về, Patrick.” Đúng là một thằng cha tinh quái.
Không có các thủ tục. Không có giấy tờ nhập viện. Không có những câu hỏi về bảo hiểm hay ai sẽ trả tiền cho việc này việc nọ. Hắn được đưa thẳng lên tầng ba và vào một căn phòng ở cuối hành lang. Cutter đưa ra một vài lời khuyên trống rỗng cùng những chỉ dẫn, và viên cảnh sát trưởng cũng làm vậy. Sử dụng điện thoại hạn chế, có ngưòi gác ở cửa, ăn tại phòng. Còn gì khác để mà nói với một tù nhân? Họ bỏ đi, và chỉ còn Sandy ở lại.
Patrick ngồi trên mép giường, chân đung đưa. “Tôi muốn gặp mẹ tôi,” hắn nói.
“Bà cụ đang trên đường đến. Bà sẽ có mặt ở đây lúc một giờ.”
“Cảm ơn.”
“Còn vợ và con gái anh thì sao?”
“Tôi muốn gặp Ashley Nicole, nhưng không phải là bây giờ. Tôi chắc là con bé không còn nhớ tôi. Giờ đây, nó nghĩ tôi là một con quái vật. Vì những lý do dễ hiểu, tôi không muốn gặp Trudy.”
Có tiếng gõ cửa, rồi cảnh sát trưởng Sweeney trở lại, với một xấp giấy má dày cộp trên tay. “Xin lỗi đã làm phiền, Patrick, nhưng đây là công việc. Tôi nghĩ tốt nhất là giải quyết cho xong chuyện này đã.”
“Tất nhiên, thưa ông cảnh sát trưởng,” Patrick đáp, vẻ sẵn sàng.
“Tôi cần phải trao cho anh những thứ này. Trước tiên, đây là bản cáo trạng về tội giết người do hội thẩm đoàn quận Harrison đưa ra,”
Patrick cầm lấy, không xem, và trao cho Sandy.
“Đây là một trát đòi hầu tòa và một đơn xin ly hôn do Trudy Lanigan nộp ra tòa ở Mobile.”
“Thật là ngạc nhiên,” Patrick nói trong khi đưa tay cầm. “Vì lý do gì vậy?”
“Tôi chưa đọc. Đây là một trát đòi hầu tòa và đơn kiện của một ông tên là Benjamin Aricia.”
“Ai cơ?” Patrick hỏi, vẻ khôi hài. Viên cảnh sát trưởng không hề nhếch mép.
“Đây là một trát đòi hầu tòa và đơn kiện của Hãng luật cũ của anh.”
“Họ muốn bao nhiêu thế?” Patrick hỏi, giơ tay cầm tất.
“Tôi chưa đọc. Đây là một trát đòi hầu tòa và đơn kiện của Hãng Monarch-Sierra.”
“Chà, phải. Tôi nhớ mấy người ở đó.” Hắn chuyển lại cho Sandy, người giờ đây đang cầm toàn bộ chỗ giấy má kia từ tay viên cảnh sát trưởng.
“Xin lỗi nhé, Patrick,” Sweeney nói.
“Hết cả chưa?”
“Bây giờ thì hết. Tôi sẽ ghé lại chỗ phòng thư ký tòa án trong thành phố xem có còn đơn kiện tụng nào được nộp ở đó nữa không.”
“Cứ chuyển đến đây. Sandy làm việc nhanh chóng lắm.”
Họ bắt tay nhau, lần này thì không còn sự vướng víu của những chiếc còng, rồi viên cảnh sát trưởng bước ra.
“Tôi luôn luôn thấy thích Raymond,” Patrick nói, tay chống hai bên hông, từ từ chùng hai đầu gối xuống. Hắn hạ người xuống được một nửa trước khi ngừng lại rồi đứng thẳng lên. “Còn phải lâu đấy, Sandy. Tôi đau thấu đến tận xương.”
“Không sao. Sẽ hữu ích cho vụ kiện của chúng ta.” Sandy lật lật đám giấy tờ. “Có vẻ như Trudy thật sự phiền lòng về anh. Cô ấy muốn gạt anh ra khỏi cuộc đời mình.”
“Tôi đã hết sức cố gắng. Những lý do gì vậy?”
“Bỏ rơi và ruồng rẫy. Tàn nhẫn về mặt tinh thần.”
“Thật tệ.”
“Anh có định tranh cãi gì không?”
“Còn tùy thuộc vào việc cô ta muốn gì.”
Sandy lật một trang khác. “Chỉ nhìn lướt ở đây thì có vẻ cô ta muốn ly hôn, giành quyền nuôi con và tước bỏ mọi quyền làm cha của anh, kể cả quyền thăm nom, tất cả bất động sản và tài sản cá nhân đồng sở hữu tính tới lúc anh biệt tăm biệt tích – đó là cách gọi của cô ấy – cộng với, xem nào, đây rồi, một tỉ lệ công bằng và hợp lý của những tài sản mà anh có thể có được kể từ khi mất tích.”
“Lạ thật, lạ thật.”
“Đó là tất cả những gì cô ấy muốn, tất nhiên là vào lúc này.”
“Tôi sẽ đồng ý để cô ta ly hôn, Sandy, và hoàn toàn vui mừng với chuyện đó. Nhưng sẽ không dễ dàng như cô ta tưởng.”
“Anh tính sao?”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Tôi hơi mệt.”
“Được. Với thời gian chạy xe của tôi, cùng chuyện giao thông trên đường ở New Orleans, đậu xe, cùng với quãng đi bộ, phải mất chừng hai giờ để từ đây về được tới văn phòng. Chính xác là khi nào thì anh muốn chúng ta gặp lại?”
“Tôi xin lỗi, Sandy. Tôi mệt. Sáng mai có được không? Tôi sẽ nghỉ ngơi đầy đủ và chúng ta sẽ làm việc suốt ngày.”
Sandy vươn vai rồi bỏ giấy tờ vào trong cặp. “Tất nhiên là được, anh bạn. Tôi sẽ đến đây lúc mười giờ.”
“Cảm ơn, Sandy.”
Song Patrick mới nằm nghỉ thoải mái được chừng tám phút thì căn phòng của hắn lại đầy nhóc các nhân viên y tế, toàn phụ nữ. “Xin chào, tôi là Rose, y tá trưởng của anh. Chúng tôi cần kiểm tra sức khỏe anh xem thế nào. Chúng tôi có thể cởi áo anh được không?” Đó không phải là một lời yêu cầu. Rose đã mó tay vào cái vạt áo của hắn. Hai y tá khác, cũng đậm người như Rose, đứng hai bên và bắt đầu cởi áo Patrick. Họ có vẻ thích thú với công việc này. Một y tá khác đã sẵn sàng với một chiếc cặp nhiệt độ và một hộp đầy những dụng cụ nom mà phát kinh. Một kỹ thuật viên đứng nhìn chòng chọc từ cuối giường. Một hộ lý mặc áo choàng màu da cam thì đang loanh quanh ở gần cửa.
Suốt trong mười lăm phút, họ làm đủ chuyện với thân thể Patrick. Hắn chỉ còn biết nhắm mắt và chấp nhận. Rồi họ cũng nhanh chóng bỏ đi như khi kéo đến.
Mẹ con Patrick đã gặp mặt nhau với những giọt nước mắt tuôn rơi. Hắn chỉ xin lỗi có một lần, về tất cả mọi điều. Bà âu yếm chấp nhận và tha thứ cho hắn, điều mà chỉ một bà mẹ mới có thể làm được. Niềm vui của bà khi nhìn thấy hắn đã xua tan mọi ý nghĩ khác trong lòng bà từ bốn hôm nay.
Joyce Lanigan năm nay sáu mươi tám tuổi và sức khỏe vẫn khá tốt, ngoại trừ chứng huyết áp cao. Chồng bà, cha của Lanigan, đã bỏ bà để chạy theo một phụ nữ trẻ từ hai mươi năm trước và rồi chết vì một cơn đau tim. Cả bà lẫn Patrick đều không dự tang lễ của ông ta ở Texas. Người vợ thứ hai lúc đó đang có chửa. Con của bà này, đứa em cùng cha khác mẹ với Patrick, đã giết chết hai nhân viên chống ma túy khi nó mới mười bảy tuổi và giờ thì đang ngồi chờ để thực thi bản án tử hình ở Huntsville, Texas. Không ai ở New Orleans và Biloxi biết đến nỗi đau này. Patrick chưa bao giờ nói chuyện đó với Trudy, người vợ trong bốn năm của hắn. Cũng chưa bao giờ hắn nói chuyện với Eva. Làm sao hắn lại phải nói ra cơ chứ?
Một nỗi cay đắng, cả hai đứa con trai của ông Lanigan đều bị khép vào tội giết người. Một đứa đã bị kết án. Còn một đứa thì đang rất có khả năng.
Patrick đang học đại học khi cha hắn bỏ đi, rồi chết. Mẹ hắn đã phải vất vả lắm để tiếp tục ổn định với cuộc sống của một người phụ nữ ly hôn ở tuổi trung niên, không có nghề nghiệp chuyên môn và chưa bao giờ đi làm. Phán quyết ly hôn cho phép bà giữ lại ngôi nhà và được cung cấp một khoản tiền chỉ vừa đủ sống mà không phải đi tìm việc làm. Thỉnh thoảng, bà có đi làm trợ giáo ở một trường tiểu học địa phuơng, thế nhưng bà thích được ở nhà, làm lụng gì đó ngoài vườn, xem những bộ phim truyền hình dài lê thê, và uống trà với mấy bà luống tuổi bên hàng xóm.
Patrirk đã luôn luôn thấy mẹ hắn là một người đàn bà bị ức chế, đặc biệt là sau khi cha hắn bỏ đi, một sự kiện không làm cho hắn phiền muộn gì nhiều bởi dù sao thì ông ta cũng chẳng ra một người cha. Và cũng chẳng ra một ngưòi chồng nữa. Patrick đã khuyến khích mẹ hắn ra khỏi nhà, kiếm một việc làm, tìm kiếm một lý do gì đó để mà sống. Bà hoàn toàn có thể có một cuộc sống mới.
Thế nhưng, bà đã quá quen với những điều khốn khổ. Qua năm tháng, khi mà Patrick ngày càng bận rộn hơn với nghề luật sư, hắn cũng ít có thời gian với mẹ hơn. Hắn chuyển đến Biloxi, cưới một người vợ mà mẹ hắn không thể nào chấp nhận được…
Hắn hỏi chuyện về những bà dì, những ông chú, đám anh em họ, những người mà hắn đã không có liên hệ từ rất lâu trước cái chết giả của hắn; những người mà hắn đã không mấy nghĩ tới trong bốn năm qua. Hán hỏi chỉ để mà hỏi. Phần lớn là họ đều ổn.
Không, hắn không muốn gặp bất kỳ ai.
Họ rất muốn gặp hắn.
Vớ vẩn. Trước đây họ chưa bao giờ muốn gặp hắn cả.
Họ rất quan tâm tới hắn.
Cũng vớ vẩn nốt.
Hai mẹ con nói chuyện thân tình trong hai giờ đồng hồ, và thời gian trôi đi thật nhanh. Bà cằn nhằn về cân nặng của hắn; ” ốm quá ” là từ hay dùng của bà. Bà hỏi về cái cằm và cái mũi mới của hắn, cùng mái tóc sẫm màu. Bà nói tất cả những loại chuyện của các bà mẹ, thế rồi bà lên đường trở về New Orleans. Hắn hứa là sẽ giữ liên lạc với bà.
Hắn lúc nào mà chẳng hứa như vậy, bà thầm nghĩ trong lúc lái xe. Thế nhưng nào đã mấy khi hắn liên lạc.