Chị đến muộn!” tay thợ chụp ảnh, người nhỏ thó nói tiếng Pháp bồi, quát Shauna. “Và chị còn trông như – comment dit-on? nói thế nào nhỉ – như một thứ vừa bị giật trong bồn cầu ấy.”
“Tùy anh, Frédéric,” Shauna đốp lại, không biết cũng chả thèm quan tâm đó có phải là tên của anh ta không. “Mà anh quê ở đâu ấy nhỉ, Brooklyn à?”
Anh ta giơ tay lên. “Tôi không thể làm việc như thế này!”
Aretha Feldman, đại diện của Shauna, lao vụt tới. “Đừng lo, François. Nhân viên trang điểm của chúng tôi sẽ phủ phép màu lên chị ấy. Chị ấy luôn trông rất tởm khi vừa xuất hiện. Bọn tôi sẽ quay lại ngay.” Aretha túm mạnh lấy khuỷu tay Shauna nhưng nụ cười không kém tươi đi chút nào. Với Shauna, cô ta thì thầm, “Chị bị cái quái quỷ gì thế?”
“Tôi không cần cái thứ khỉ gió này.”
“Đừng chơi trò tự ái với tôi.”
“Tôi đã có một đêm rất mệt mỏi, okay?”
“Không okay. Ngồi vào ghế trang điểm đi.”
Nghệ sĩ trang điểm há hốc mồm kinh hoàng khi trông thấy Shauna. “Những cái bọng dưới mắt chị là cái gì thế?” anh ta gào lên. “Có phải chúng ta chuẩn bị chụp quảng cáo cho vali Samsonite bây giờ không?”
“Ha ha.” Shauna tiến về phía cái ghế.
“Ồ,” Aretha nói. “Cái này gửi đến cho chị.” Cô ta cầm một chiếc phong bì.
Shauna liếc nhìn. “Cái gì thế?”
“Biết chết liền. Một người đưa thư giao nó mười phút trước. Bảo là khẩn cấp.”
Cô ta đưa chiếc phong bì cho Shauna. Shauna cầm bằng một tay và lật lại. Cô nhìn chữ nguệch ngoạc quen thuộc ở mặt trước phong bì – chỉ một từ “Shauna” – và cảm thấy bụng mình quặn lại.
Vẫn nhìn chằm chằm vào chữ viết tay, Shauna nói, “Cho tôi một giây.”
“Bây giờ không phải là lúc…”
“Một giây.”
Nghệ sĩ trang điểm và người đại diện bước đi. Shauna xé chiếc phong bì ra. Một cái card trắng không in gì có cùng kiểu chữ viết tay rơi ra. Shauna nhặt nó lên. Cái card ngắn gọn: “Vào phòng vệ sinh nữ.”
Shauna cố giữ cho hơi thở mình bình thường. Cô đứng dậy.
“Chuyện gì thế?” Aretha nói.
“Tôi phải đi tè,” cô nói, sự bình tĩnh trong giọng nói khiến ngay cả cô cũng kinh ngạc. “Phòng vệ sinh ở đâu?”
“Ở cuối hành lang, bên tay trái.”
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Hai phút sau, Shauna đẩy cửa phòng vệ sinh. Nó không chuyển động. Cô gõ cửa. “Tớ đây,” cô nói. Và đợi.
Một hai giây sau, cô nghe tiếng chốt cửa đẩy bên trong. Lại im lặng. Shauna hít một hơi thật sau và đẩy một lần nữa. Cánh cửa bật mở. Cô bước vào trên nền gạch và đứng chết cứng. Ở đó, phía bên kia phòng, đứng ở phía trước một phòng vệ sinh gần đó, là một con ma.
Shauna nén lại một tiếng thét.
Bộ tóc giả màu đen, người gầy đi, đôi kính gọng bằng dây – không thứ nào trong chúng có thể làm biến đổi vật rõ rành rành kia.
“Elizabeth…”
“Khóa cửa lại, Shauna.”
Shauna làm theo không suy nghĩ. Khi cô quay lại, cô bước một bước về phía người bạn cũ. Elizabeth lùi lại.
“Làm ơn, chúng mình không có nhiều thời gian đâu.”
Có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Shauna không tìm thấy lời nào để nói.
“Cậu phải thuyết phục Beck tớ đã chết rồi,” Elizabeth nói.
00:03 / 03:13
“Hơi bị muộn rồi.”
Mắt cô lướt dọc căn phòng như thể tìm một lối thoát hiểm. “Tớ đã sai lầm khi quay trở lại. Một sai lầm ngu ngốc, cực ngu ngốc. Tớ không thể ở lại được. Cậu phải bảo với anh ấy…”
“Bọn tớ đã xem hồ sơ khám nghiệm tử thi, Elizabeth ạ,” Shauna nói. “Sẽ không thể nào nhét vị thần này vào lại trong chai được nữa đâu.”
Mắt Elizabeth nhắm lại.
Shauna nói, “Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”
“Quay trở lại là một sai lầm.”
“Ừa, cậu đã nói cái đó rồi.”
Elizabeth bắt đầu cắn cắn môi dưới. Rồi: “Tớ phải đi đây.”
“Cậu không thể,” Shauna nói.
“Sao?”
“Cậu không thể chạy trốn một lần nữa.”
“Nếu tớ ở lại, anh ấy sẽ chết.”
“Cậu ấy đã chết sẵn rồi,” Shauna nói.
“Cậu không hiểu đâu.”
“Không phải hiểu. Nếu cậu bỏ cậu ấy một lần nữa, cậu ấy sẽ không sống sót nổi đâu. Tớ đã đợi cậu ấy tám năm để xếp mọi chuyện lại. Đó là điều được cho là sẽ xảy ra, cậu biết đấy. Những vết thương sẽ lành. Cuộc sống tiếp tục. Nhưng không phải với Beck.” Cô tiến một bước về phía Elizabeth. “Tớ không thể để cậu chạy trốn một lần nữa.” Có nước trong bốn con mắt.
“Tớ không quan tâm tại sao cậu bỏ đi,” Shauna nói, nhích lại gần hơn. “Tớ chỉ quan tâm cậu đã quay trở về.”
“Tớ không thể ở lại được,” cô yếu ớt nói.
“Cậu phải ở lại.”
“Ngay cả nếu điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ chết?”
“Phải,” Shauna nói không lưỡng lự. “Ngay cả thế. Và cậu biết điều tớ đang nói là thật. Đó là lý do vì sao cậu ở đây. Cậu biết cậu không thể bỏ đi một lần nữa. Và cậu biết tớ sẽ không để cậu làm thế.”
Shauna tiến thêm một bước nữa.
“Tớ đã quá mệt mỏi vì phải chạy trốn,” Elizabeth khẽ nói. “Tớ không biết phải làm gì nữa.”
“Tớ cũng thế. Nhưng chạy trốn không phải là lựa chọn lần này. Giải thích với cậu ấy, Elizabeth ạ. Để cậu ấy hiểu.”
Elizabeth ngẩng đầu lên. “Cậu biết tớ yêu anh ấy nhiều đến nhường nào mà?”
“Ừa,” Shauna nói, “tớ biết.”
“Tớ không thể để anh ấy bị tổn thương.”
Shauna nói, “Quá muộn rồi.”
Giờ đây họ đứng, cách nhau chưa đầy nửa mét. Shauna muốn vươn người tới và ôm Elizabeth, nhưng cô vẫn đứng yên.
“Cậu có số gọi được cho anh ấy không?” Elizabeth nói.
“Có, cậu ấy cho tớ số di động…”
“Bảo anh ấy Dolphin. Tớ sẽ gặp anh ấy ở đó tối nay.”
“Tớ không biết cái đó có nghĩa quái gì.”
Elizabeth nhanh chóng lướt qua cô, liếc trộm ra bên ngoài cửa phòng vệ sinh, lẻn ra ngoài. “Anh ấy sẽ hiểu,” cô nói. Và rồi cô đi mất.