Buổi tiệc rất thành công và cả những tấm ảnh mà Corey đã chụp cho Spencer Addison và bà của anh cũng vậy. Corey quá phấn khích đến nỗi cô phóng to tấm ảnh đẹp nhất thành hai tấm. Một tấm cho Bà Bradley và một tấm cho mình.
Ngày nhận được chúng, cô lấy tấm ảnh lồng vào khung và đặt trên bàn đầu giường của cô, sau đó cô nằm dài trên giường để chắc chắn là cô có thể thấy được hình của anh khi nằm lên gối. Nâng đầu, cô nhìn Diana, người đang ngồi ngay chân cô. “Anh ấy nhìn thật tuyệt phải không?” cô nói với một tiếng thở dài. “Anh ấy là Matt Dillon và Richard Gere hòa làm một – chỉ là trông đẹp hơn. Anh ấy là Tom Cruise và anh chàng Harrison gì đó – “
“Ford,” Diana thêm vào với sự quan tâm đến từng chi tiết mà cô thường có.
“Ford,” Corey đồng ý, nhặt lên tấm hình và đưa nó lên trước mặt cô. “Một ngày nào đó em sẽ kết hôn với anh ấy. Em chỉ biết là em sẽ làm được vậy.”
Mặc dù Diana hơi lớn hơn, và chắc chắn là khôn ngoan và thiết thực hơn, cô đã không cưỡng lại được sự nhiệt tình dễ lây lan của Corey hoặc nghị lực mà Corey luôn dùng để xử lý những chướng ngại của cuộc sống. “Trong trường hợp đó,” Diana nói, đứng dậy và với lấy điện thoại của Corey, “chúng ta nên đảm bảo chồng tương lai của em có mặt ở nhà trước khi chúng ta mang tấm hình kia đến cho bà Bradley. Chúng ta có thể đi bộ đến đó, nó chỉ cách đây có hai dặm.”
Bà Bradley không chỉ thích tấm ảnh, bà rất yêu nó. “Cháu thật là có tài!” bà kêu lên, bàn tay viêm khớp của bà hơi run rẩy khi bà sờ vào khuôn mặt của Spencer trong bức ảnh. “Bà sẽ đặt nó ngay trên tủ áo của bà. Không,” bà nói, đứng dậy, “bà sẽ đặt nó ở đây, ngay trong phòng khách nơi mà mọi người có thể nhìn thấy nó. Spencer,” bà gọi khi anh nhảy từng bậc xuống cầu thang, hướng đến cửa trước. Để trả lời cho tiếng gọi của bà, anh đi vào phòng khách, mặc quần áo trắng để chơi quần vợt và cằm một cây vợt tennis – với Corey lúc này thậm chí anh còn đẹp hơn là khi anh mặc tuxedo.
Không chú ý đến màu sắc trên khuôn mặt của Corey, bà Bradley ra dấu về phía các cô gái. “Con biết Diana, và bà chắc chắn là con nhớ Corey ở buổi tiệc tối thứ bảy chứ?”
Nếu anh nói không, Corey sẽ chết vì bị bẽ mặt và thất vọng ngay ở đó – chết ngay trên tấm thảm Ba Tư của bà Bradley và phải được mang ra ngoài và chôn cất.
Thay vào đó, anh nhìn Corey với nụ cười rồi gật gù. “Chào, các cô,” anh nói, làm Corey cảm thấy chí ít cô cũng hai mươi tuổi.
“Các cô gái vừa mới đưa cho bà một món quà rất đặc biệt.” Bà trao cho anh bức ảnh được lồng trong khung. “Có nhớ khi Corey yêu cầu chúng ta nghĩ về khoảnh khắc đặc biệt trong khi nó chụp bức ảnh không?- hãy nhìn xem nó nhìn ra sao này!”
Anh lấy bức ảnh, và với Corey nó gần như là một niềm vui đau nhói khi cô quan sát vẻ mặt của anh đi từ vẻ quan tâm lịch sự đến một niềm vui vì bất ngờ. “Nó là một tấm ảnh tuyệt vời, Corey,” anh nói, giọng trầm ấm của anh lạc hẳn đi và nhìn chằm chằm vào cô. “Em rất có tài.” Anh trả tấm ảnh cho bà, cúi xuống, và lướt nhanh một nụ hôn lên trán bà. “Cháu có một cuộc hẹn đánh quần vợt ở câu lạc bộ trong vòng ba mươi phút nữa,” anh nói với bà. Với các cô gái, anh nói, “anh có thể đưa các em về nhà chứ? Nó nằm trên đường đi của anh.”
Ngồi bên cạnh Spencer Addison trong chiếc xe thể thao xanh của anh với cái mui trần đã bay thẳng lên vị trí hàng đầu trong danh sách “Những sự kiện quan trọng trong suốt cuộc đời” của Corey, và suốt những năm sau đó, cô đã cố để tạo thêm nhiều sự kiện tương tự như vậy. Thực ra, cô trở thành một thiên tài tích cực trong việc bịa ra lý do để viếng thăm bà của anh, bất cứ khi nào Spencer thỉnh thoảng về nhà nghỉ cuối tuần từ trường đại học. Bà của anh vô tình cộng tác trong kết hoạch vĩ đại của Corey bằng cách sai Spencer đến nhà Fosters để mang những thứ bánh bà nướng hoặc lấy vài công thức nấu ăn hay vài kiểu mẫu bà muốn thử với cây móc đặc biệt của ông ngoại của Corey.
Mấy tuần lễ trôi qua, Corey sử dụng sự thích thú về nghề nhiếp ảnh như một lý do nữa để gặp Spencer và để chụp những tấm ảnh quý giá của anh. Dưới thủ đoạn muốn hoàn thiện khả năng với “công việc nhiếp ảnh,” cô đến xem các trận đấu polo của Spencer, các trận đấu quần vợt của anh, và bất cứ nơi nào khác mà cô có thể đến, nơi mà anh có thể có mặt ở đó. Khi bộ sưu tập hình ảnh của anh dày cộm, cô bắt đầu một quyển sách dán ảnh đặc biệt và giữ nó dưới gầm giường của cô, và khi nó đầy, cô bắt đầu một cuốn khác, rồi một cuốn khác. Tuy nhiên những tấm ảnh ưa thích nhất của cô về anh luôn được dán khắp phòng ngủ của cô, nơi cô có thể nhìn thấy chúng.
Khi bà của cô hỏi tại sao hầu hết các tấm ảnh trong phòng của cô đều là của Spencer Addison, Corey nói dối với một tràng giải thích dài dòng, có liên quan, và hầu hết là những lời ngụy tạo về phẩm chất ăn ảnh độc đáo của Spencer và chuyện tập trung vào một “đề tài” trong nhiều bố cục giúp cô đánh giá được sự tiến bộ của cô với vai trò của một nhiếp ảnh gia. Để cho chắc ăn hơn, cô ném vào đó nhiều biệt ngữ về những chuyện đứng im – cử động của nghề nhiếp ảnh và ảnh hưởng của những bố cục không cân đối và tốc độ ánh sáng đến kết quả sau cùng của tấm ảnh. Bà của cô rời khỏi phòng ngủ của Corey với vẻ hơi bàng hoàng và rất bối rối, và đã không đề cập đến đề tài này nữa.
Những người còn lại trong gia đình chắc chắn là nghi ngờ tình cảm thật của Corey, nhưng họ đều rất tử tế không trêu chọc cô về chuyện đó. Đối tượng của sự quan tâm không mệt mỏi của cô có vẻ hoàn toàn thoải mái xung quanh cô, như thể anh không hình dung được rằng cô sống vì những chuyến viếng thăm của anh, và anh viếng thăm thường xuyên, mặc dù chủ yếu là làm những việc lặt vặt cho bà của anh. Lý do anh đến nhà đối với Corey không quan trọng; điều quan trọng là anh rất hiếm khi vội vã rời khỏi.
Nếu cô biết trước là anh sẽ đến, cô mất hàng giờ trong phòng của cô điên cuồng làm tóc, thay đổi quần áo của cô, và cố quyết định để chọn ra một đề tài hay cho cuộc đàm thoại khi cô có cơ hội để nói chuyện với anh. Nhưng bất kể cô trông ra sao, hoặc những chủ đề gì cô chọn, Spencer chưa thất bại trong việc đối xử với cô một cách nhã nhặn lịch thiệp phát triển thành loại tình cảm anh em vào lúc cô mười lăm tuổi. Anh luôn gọi cô là “nữ công tước” và trêu chọc cô về sự xinh đẹp của cô. Anh chiêm ngưỡng những tấm hình mới nhất của cô, nói đùa với cô và trò chuyện với cô về trường đại học của cô. Đôi khi anh thậm chí ở lại dùng bữa tối.
Mẹ của Corey nói bà nghĩ anh đến nhà và ở lại lâu vì anh chưa bao giờ có được một gia đình thực sự, và vì vậy anh thích được ở chung với họ. Bố của Corey nghĩ Spencer thích nói chuyện với ông về chuyện kinh doanh dầu hỏa. Ông của Corey khẳng định với vẻ chắc chắn tương đương rằng khu vườn của ông và nhà kính là sự quan tâm của Spencer. Bà của Corey thì rất cứng rắn với ý kiến cho rằng anh biết giá trị của cách nấu ăn và ăn uống bổ dưỡng, là điểm mạnh của bà.
Corey giữ chặt hi vọng rằng anh thích gặp và nói chuyện với cô, và Diana đủ trẻ con và đủ trung thành để hoàn toàn đồng ý với Corey.