Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật -Tập 2
Chương 6: GILDEROY LOCKHART
Nhưng ngày hôm sau, Harry không thể nào cười nổi tới một lần. Từ bữa điểm tâm trong Đại Sảnh đường trở đi, mọi việc cứ tuột dốc không phanh. Những liễn cháo, những dĩa cá hồi, cả núi bánh mì nướng, những dĩa trứng và thịt muối được bày đầy trên bốn dãy bàn ăn dài của bốn ký túc xá đặt dưới cái trần nhà được ếm bùa (hôm nay nó mang một màu mây xám mờ mịt). Harry và Ron ngồi xuống dãy nhà của Gryffindor, bên cạnh Hermione. Cô bé để mở quyển Hành trình với Ma cà rồng, tựa gáy sách vào vại sữa. Trong giọng chào buổi sáng của Hermione có một chút gì cứng cỏi khiến Harry hiểu rằng cô nàng vẫn không tán thành cái cách mà nó với Ron đã đến trường ngày hôm trước. (“Dám lái một chiếc xe hơi bay tông vào một cây cổ thụ!”). Ngược lại, Neville Longbottom lại hớn hở chào tụi nó. Neville là thằng bé có một gương mặt tròn trịa, hay bị té sấp và đãng trí hơn bất cứ ai mà Harry từng gặp. Neville nói:
Thư sắp tới rồi. Mình đang trông bà mình gởi tới những thứ mà mình đã bỏ quên. Trông là có ngay: Harry vừa mới bắt đầu ăn món cháo thì hàng trăm con cú ùa bay vô rần rần trên đầu bọn trẻ. Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kin xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo. Một gói to lùm lùm rớt xuống đầu Neville, bật lên, và một giây sau, một vật to màu xám rớt tõm xuống vại sữa của Hermione, làm văng tung tóe vào bọn trẻ cả sữa lẫn lông.
Errol!
Ron kêu lên. Nó nắm chân con cú rách mướp kéo lên. Errol lăn đùng ra mặt bàn bất tỉnh, chỏng cẳng lên trời, mỏ ngậm một phong bì màu đỏ. Ron há hốc miệng: – Ôi, không lẽ nào…
Hermione đưa đầu ngón tay khều nhẹ con Errol, bảo:
Nó không sao, nó vẫn còn sống.
Không phải chuyện đó – mà là cái đó!
Ron đang chỉ vào cái phong bì đỏ. Harry trông thì cũng thấy bình thường, nhưng cả
Ron và Neville đều ngó cái phong bì với cái vẻ như nó sắp sửa nổ tới nơi. Harry hỏi:
Có chuyện gì vậy? Ron thì thào yếu ớt:
Má… má gửi cho mình một bức thư Sấm. Neville cũng thì thầm sợ hãi:
Thôi, mở nó ra vậy, Ron à. Nếu không mở thì còn tệ hơn nữa. Có lần bà mình gởi cho mình một cái, mình kệ xác nó và… thật là khủng khiếp!
Harry hết nhìn vẻ mặt sững sờ của Ron và Neville rồi nhìn đến cái phong bì đỏ. Nó hỏi:
– Thư Sấm là cái gì?
Nhưng tâm trí của Ron đã đặt hết vô lá thư, và ở một góc cái phong bì ấy đã bắt đầu xì khói.
Neville khẩn khoản:
– Mở ra đi. Vài phút thôi… rồi sẽ qua thôi…
Ron thò bàn tay run rẩy, gỡ lá thư trong mỏ của Errol, mở thư ra.
Neville đút liền ngón tay vô lỗ tai mình. Một tích tắc sau là Harry biết ngay lý do. Thoạt đầu Harry nghĩ là cái thư nổ: một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả:
LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY… CHẮC LÚC ĐÓ CON ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ?
Giọng gào của bà Weasley, lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, và được những bức tường đá dội lại nghe điếc cả tai. Mọi người trong phòng đều xoay quanh để tìm xem ai là kẻ nhận được thư Sấm. Ron thun người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mồng gà của nó nhô lên.
… LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI…
Harry đang hoang mang thì nghe cái tên của mình vang lên. Nó cố gắng một cách hết sức vất vả để làm ra vẻ như không nghe thấy cái âm thanh đang làm lỗ tai nó lùng bùng.
… GIẬN HẾT SỨC NÓI… BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA RON VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẠ6P TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ.
Một sự im lặng tuyệt đối. Cái phong bì đỏ đã rơi khỏi tay Ron, tự bùng cháy lên rồi cong quéo lại thành một mẩu tro tàn. Harry và Ron ngồi đực mặt ra, như thể vừa bị một cuộn sóng trào quét qua tụi nó. Vài người phá ra cười, rồi từ từ, mấy chuyện bép xép tào lao lại rộ lên như thường lệ trong sảnh đường.
Hermione xếp cuốn Hành trình với Ma cà rồng lại, ngó xuống đỉnh đầu của Ron.
Thiệt tình, tôi không biết bạn muốn cái gì, nhưng mà bạn…
Đáng đời chứ gì? Khỏi cần nói.
Ron quạu. Harry đẩy dĩa cháo của nó ra. Bụng dạ nó đang cồn cào đầy mặc cảm tội lỗi. Ông Weasley đang bị chất vấn ở sở làm. Đó là cách nó đền đáp ông bà Weasley về tất cả những gì họ đã làm cho nó trong mùa hè vừa qua ư?
Nhưng nó cũng chẳng có thì giờ để dằn vặt lâu; giáo sư McGonagall đang đi học dãy bàn nhà Gryffindor để phát thời khóa biểu niên học mới. Harry nhận thời khóa biểu của nó và nhận thấy hai tiết đầu tiên tụi nó với học sinh nhà Hufflepuff là môn Thảo dược học.
Harry, Ron và Hermione cùng đi với nhau ra khỏi tòa lâu đài, băng qua vườn rau cải, để tới nhà lồng kính, nơi trồng các loài cây huyền bí. Cái thư Sấm coi vậy cũng làm được một điều hay: Hermione có vẻ cho rằng hai đứa nó bị trừng phạt như vậy là đủ rồi, nên lại tỏ ra thân mật như xưa.
Khi tụi nó đến gần nhà lồng kính thì thấy cả lớp đang đứng cả bên ngoài đợi giáo sư Sprout. Harry, Ron và Hermione vừa nhập vô đám đó thì bên kia bãi cỏ xuất hiện cô Sprout đang sải bước, với thầy Lockhart tháp tùng. Cánh tay của giáo sư Sprout đầy vết băng bó, và Harry thấy cây Liễu Roi đứng xa xa đằng kia bây giờ cũng đang băng bó khắp cành, mặc cảm tội lỗi lại làm Harry nhói đau.
Thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam
Giáo sư Sprout là một nữ phù thủy nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ; áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất, dì Petunia mà có nhìn thấy chắc phải té xỉu. Tuy nhiên, thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Dưới cái nón, cũng màu ngọc lam viền vàng, được đội ngay ngắn một cách hoàn hảo, mái tóc vàng của thầy cũng sáng bóng lên.
Tươi cười với đám đông học sinh đang tụ tập, Gilderoy Lockhart nói to:
Chào các em! Thầy vừa mới hướng dẫn giáo sư cách chăm sóc cây cổ thụ Liễu Roi cho đúng mực! Nhưng mà thầy chẳng muốn các con nghĩ là thầy giỏi môn Thảo dược học hơn cô ấy đâu nhé! Chẳng qua thầy tình cờ được gặp gỡ nhiều chủng loại thực vật độc đáo trong những chuyến đi của thầy.
Giáo sư Sprout trông bực bộ thấy rõ, chẳng giống chút nào bản tánh vui tươi của cô thường ngày. Cô bảo:
Các trò, hôm nay nhà kính số ba.
Có tiếng rì rầm hứng thú. Từ trước giờ bọn trẻ chỉ mới được học trong nhà kính số một – nhà kính số ba có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều. Giáo sư Sprout lấy một chiếc chìa khóa to tướng vẫn đeo ở thắt lưng để mở cửa. Harry hít phải một luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà. nó sắp bước theo Ron và Hermione vào trong thì bị bàn tay thầy Lockhart túm lại.
– Harry! Thầy có đôi lời muốn nói với em… Giáo sư Sprout, trò Harry trễ vài phút chắc giáo sư không phiền lòng chứ?
Trông vẻ mặt cau có của giáo sư Sprout thì đủ biết cô rất phiền lòng, nhưng thầy
Lockhart vẫn đóng sập cánh cửa nhà kính ngay mặt cô mà nói:
– Được phép rồi nhé!
Thầy Lockhart quay lại Harry, mấy cái răng to trắng bóng của thầy lấp lánh ánh mặt trời khi thầy lắc đầu:
– Harry! Oâi, Harry! Harry! Harry!
Harry hoàn toàn không biết nên ứng xử ra sao, nên không nói gì cả.
– Khi tôi nghe… Ôi, dĩ nhiên, đó là lỗi của tôi. Gậy ông đập lưng ông thôi.
Harry chẳng hiểu chút xíu gì về điều thầy Lockhart đang nói. Nó định bảo với thầy như vậy thì thầy Lockhart đã nói tiếp:
Không biết còn chuyện nào đáng kinh ngạc với tôi hơn nữa: lái xe hơi bay đến Hogwarts! Chà, dĩ nhiên tôi biết ngay tại sao trò làm như vậy. Chơi nổi mà. Harry, Harry, Harry!
Cái cách thầy nhe ra được mọi cái răng trắng bóng, ngay cả khi không nói chuyện, thật là đáng chú ý. Thầy tiếp:
Tôi đã tập cho trò nếm mùi tiếng tăm rồi há? Đã gieo trong đầu trò cái ý ngông nghênh đó. Trò đã được lên ảnh trang nhất báo chí với tôi, và trò không đợi nổi tới lần sau hả?
Dạ, không, thưa thầy…
Harry, Harry, Harry! Tôi hiểu hết.
Tự nhiên thôi, một khi đã bén mùi thì tự nhiên thèm đớp thêm một miếng nữa. Tôi chỉ trách tôi đã tập cho trò biết mùi, bởi vì nó lậm vô đầu trò rồi… Nhưng mà này, anh bạn trẻ ạ, trò đừng có tưởng lái xe bay mà có thể làm cho trò nổi tiếng được đâu. Cứ bình tĩnh đã! Còn chán khối thì giờ cho những chuyện ấy khi trò lớn lên. Chà, chà, tôi biết trò đang nghĩ gì! “Với thầy thì không sao, thầy đã là một phù thủy nổi tiếng thế giới mà!” Nhưng mà khi tôi mười hai tuổi, tôi cũng chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt! Thật ra, tôi có thể nói tôi không hẳn là vô danh tiểu tốt. Yù tôi nói là trò cũng có chút tiếng tăm đấy, phải không nào? Mấy cái vụ giữa trò với Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra ấy! Thầy liếc cái thẹo trên trán Harry.
Tôi biết, tôi biết… Chuyện đó thì chẳng thể hay ho bằng như tôi được giải thưởng Nụ cười Quyến rũ Nhất của Tuần báo Phù thủy suốt năm kỳ liền… Nhưng mà đúng là trò bắt đầu trổ mòi đấy, Harry, đúng là trổ mòi rồi đó.
Thầy ném cho Harry một cái nháy mắt thân mật rồi sải bước chân bỏ đi.
Harry đứng trân như phỗng một lát, rồi sực nhớ lẽ ra mình phải ở trong lớp học Dược thảo, nó đẩy cửa nhà kính lách vào trong.
Giáo sư Sprout đang đứng đằng sau một cái băng dài kê trên giá đỡ đặt ở giữa nhà kính. Trên băng bày khoảng hai chục cặp mũ bịt tai đủ màu. Khi Harry đứng vào chỗ của nó giữa Ron và Hermione thì giáo sư Sprout nói:
Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm?
Không ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Hermione giơ cao nhanh hơn hết thảy.
Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh.
Hermione đọc làu làu như thể nó đã nuốt cả cuốn sách giáo khoa vào trong bụng.
Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy.
Giáo sư Sprout nói:
Xuất sắc. Mười điểm cho nhà Gryffindor. Các loại Nhân sâm là một phần thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Ai có thể giải thích được tại sao?
Tay của Hermione lại giơ cao trước mắt Harry, sém hất rơi cặp kính của nó. Cô bé trả lời ngay:
Vì tiếng kêu của Nhân sâm có thể làm chết những ai nghe phải.
Rất đúng. Cho thêm mười điểm nữa. Bây giờ xem đây, những Nhân sâm chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ.
Giáo sư chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ. Harry thấy chúng chẳng có gì đáng chú ý lắm, và nó cũng không có chút khái niệm gì về cái mà Hermione gọi là “tiếng kêu của Nhân sâm”.
Giáo sư Sprout bảo:
Mỗi người nhận một cặp mũ bịt tai.
Bọn trẻ nhào vô tranh giành để khỏi bị lãnh một cặp mũ hồng hay mũ xù lông.
Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải nút chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Chuẩn bị… Mang mũ bịt tai!
Harry chụp cái mũ bịt tai lên tai nó, lập tức mọi âm thanh biến mất. Giáo sư Sprout đeo một cái mũ bịt tai màu hồng xù lông, cô xắn tay áo lên, bàn tay nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh.
Harry thốt lên một kêu kinh ngạc, nhưng có vẻ như không ai nghe thấy cả.
Thay vì rễ cây bị nhổ bật ra khỏi mặt đất, lại là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất. Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên.
Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.
Bởi vì mấy cây Nhân sâm này chỉ là cây con, nên tiếng khóc của tụi nó chưa làm chết người.
Giáo sư nói một cách bình thản như thể cô chỉ vừa làm cái việc tưới cây hoa hải đường.
Nhưng chúng cũng dư sức làm cho các con bất tỉnh nhiều tiếng đồng hồ. Và bởi vì cô biết chắc là các con đều muốn còn sống sót trở về sau buổi học đầu tiên này, cho nên cô khuyên các con hãy mang mũ bịt tai cho kỹ khi thực tập ở đây. Khi nào hết giờ học cô sẽ lưu ý các con. Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Ơû đây có hàng đống chậu… Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha… Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy!
Vừa nói, giáo sư vừa đột ngột tát một cái cây màu đỏ sậm, khiến nó co lại mấy cái xúc tu dài đã dám lén lút trườn lên vai cô.
Harry, Ron và Hermione cùng một cậu bé tóc quăn bên nhà Hufflepuff lập thành một nhóm. Harry thường thấy cậu bé này nhưng chưa có dịp chuyện trò. Khi bắt tay Harry, cậu bé hớn hở nói:
Mình là Justin Finch-Fletchley. Mình biết bồ là ai, dĩ nhiên, bồ là Harry Potter lừng danh… Và bồ là Hermione Granger – người luôn đứng đầu mọi môn học.
Hermione đang bắt tay với Justin, nghe tới đó cũng rạng rỡ.
… Còn bồ nữa, Ron Weasley. Cái xe hơi bay đó của bồ phải không?
Ron không cười nổi. Cái thư Sấm rõ ràng vẫn còn ám ảnh nó.
– Thầy Lockhart siêu quá hén?
Justin vui vẻ trò chuyện khi cả bọn bón phân rồng vô chậu cây.
Oång gan dễ sợ. Mấy bồ đọc sách của ổng chưa? Nếu mà mình bị một người sói dồn vô một cái quầy điện thoại công cộng, chắc mình chết vì sợ rồi, vậy màty vẫn bình tĩnh và… bứt!!!… Thật là phi thường. Mấy bồ biết không, tên mình có trong danh sách tuyển vô trường Eton ấy chứ, nhưng mà mình vui hết biết luôn khi được đi học ở đây. Dĩ nhiên là má mình hơi thất vọng, nhưng từ khi mình đưa sách của thầy Lockhart cho má đọc, mình thấy má bắt đầu hiểu là trong nhà có một phù thủy được huấn luyện chu đáo thì cũng có ích về sau…
Sau mấy lời huyên thuyên này, bốn đứa không có mấy cơ hội để nói năng gì nữa. Tất cả tụi nó đều phải mang mũ bịt tai và cần tập trung chú ý vào mấy cây Nhân sâm. Giáo sư Sprout đã làm cho công việc có vẻ hết sức dễ dàng, nhưng mà thực ra chẳng dễ dàng chút nào. Mấy củ Nhân sâm không chịu chui ra khỏi mặt đất đã dành, mà khi ra rồi lại không chịu trở vô. Chúng giãy giụa, vặn vẹo, chân đá, tay đấm, lại còn nghiến răng trèo trẹo. Harry mất tới mười phút cố gắng lắm mới dồn được một em Nhân sâm đặc biệt mũm mĩm vô một cái chậu.
Cuối buổi học, Harry cũng giống như những đứa khác: mồ hôi đầm đìa, mình mẩy ê ẩm, và khắp người dính bết sình đất. Mọi người đi thất thểu về lâu đài để tắm vội vàng một cái trước khi hộc tốc chạy trở vô lớp học môn Biến.
Giờ học với giáo sư McGonagall bao giờ cũng căng thẳng, nhưng hôm nay lại đặc biệt khó. Mọi thứ năm ngoái Harry học được dường như đã rò rỉ ra ngoài bộ óc nó hết trơn trong suốt mùa hè rồi. Đáng lẽ biến một con bọ hung thành cái nút áo thì nó chỉ làm được có mỗi một việc là làm cho con bọ mệt bở hơi tai vì cứ phải lon ton chạy khắp mặt bàn để tránh cái đầu đũa phép của nó.
Ron còn bị rắc rối to hơn nữa. Nó đã hàn cây đũa phép của nó bằng một thứ băng keo ếm bùa mượn của ai đó. Nhưng cây đũa trông có vẻ như đã bị hư hại quá sức sửa chữa. Nó cứ kêu răng rắc rồi xẹt lửa vào những lúc lảng nhách, và cứ mỗi lần Ron cố gắng biến con bọ hung thành cái nút áo, thì cây đũa lại xịt khói mù mịt, dìm Ron trong cái biển khói xám dày kịt và nồng nặc mùi trứng thối. Ron không nhìn thấy gì nữa, nên nó vô tình đè bẹp dí con bọ hung của mình dưới cái cùi chỏ. Nó đành đi xin một con bọ hung mới và giáo sư McGonagall không hài lòng chút nào về việc này.
Khi chuông tan học reo, Harry thở phảo nhẹ nhõm. Đầu nó bây giờ như một miếng mốp bị vắt ráo rồi. Ai cũng lo sắp xếp học cụ để ra khỏi lớp, ngoại trừ Harry và Ron, hai đứa vẫn còn đang tức giận xỉa xói cây đũa phép vô mấy con bọ hung trên mặt đầu. – Đồ ngu ngốc… vô tích sự…
Cây đũa phép xì ra một chuỗi tiếng nổ lụp bụp như pháo chuột. Harry đề nghị:
Hay là bồ viết thư về nhà xin một cái khác?
Ừ, phải, đặng nhận thêm một cái thư Sấm nữa hả? “Cây đũa của con gãy là do lỗi của chính con”. Hừm!”
Ron nhét cây đũa còn đang kêu xì xì vô túi xách của nó.
Cả bọn kéo đi ăn trưa. Ơû phòng ăn, Hermione khoe với tụi nó bộ nút áo khoác tuyệt hảo mà cô nàng vừa sản xuất bằng phép biến. Nhưng chuyện đó cũng không làm cho ai vui lên được chút nào.
Harry bèn lập tức đổi đề tài:
Trưa nay tụi mình có môn gì?
Hermione trả lời ngay:
– Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Ron chụp tờ thời khóa biểu của Hermione:
Sao bồ lại khoanh hình trái tim tất cả những tiết học của thầy Lockhart như vầy? Hermione nổi khùng lên, giật lại tờ thời khóa biểu.
Aên xong bữa trưa, tụi nó đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm. Hermione ngồi xuống một bậc thềm đá và lại chúi mũi vô quyển Lang thang với Ma cà rồng. Harry và Ron đứng nói chuyện về Quidditch một hồi thì Harry nhận thấy hình như mình đang bị theo dõi chặt chẽ. Nó ngước nhìn lên, bắt gặp một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột mà nó đã thấy trong buổi lễ phân loại vào tối hôm qua. Thằng nhóc đang tròn mắt nhìn Harry như thể bị thôi miên. Nó đang nắm chặt một vật trông như cái máy chụp hình thông thường của dân Muggle. Ngay khi Harry bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc, thằng nhóc liền đỏ mặt ấp úng:
Anh Harry khỏe không? Em là… em là Colin Ceevey. Thằng nhóc nói như đứt hơi, dè dặt bước tới một bước.
Em cũng ở trong nhà Gryffindor. Anh thấy… thấy có phiền gì không nếu… nếu em chụp hình anh?
Thằng nhóc giơ cái máy chụp ảnh lên hỏi, mặt đầy hy vọng. Harry lờ lững lặp lại:
Chụp hình à?
Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh có vết thẹo hình tia chớp trên trán. (Mắt thằng nhóc soi mói mớ tóc rủ xuống trán Harry) Và một đứa cùng phòng em nói là nếu em dùng đúng thuốc rửa hình thì cái hình sẽ nhúc nhích nữa đấy.
Colin hít một hơi thật sâu, rồi run run vì hồi hộp, nói tiếp:
Ở đây lạ lùng ghê hén? Hồi trước em đâu có biết tất cả những chuyện kỳ cục em làm là phép lạ đâu, mãi tới khi em nhận được thư gọi nhập học trường Hogwarts. Ba em là người bán sữa, ổng cũng không thể tin được là có một cái trường pháp thuật. Thành ra em chụp cả đống hình gởi về nhà cho ba xem. Nếu mà em có một tấm hình của anh thì thiệt là hay…
Thằng nhóc nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản:
… Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?
Ký ảnh tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?
Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Nó dừng chân ngay sau lưng Colin, cặp kè với hai thằng bạn du côn nối khố là Crabbe và Goyle. Đó cũng là một bộ ba ở trường Hogwarts. Malfoy rống lên với đám đông:
Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy! Harry tức giận nắm chặt nắm tay, quát:
Tao không làm chuyện đó. mày im đi, Malfoy.
Colin, thằng nhóc có thân hình chỉ to bằng cái cần cổ bò mộng của Crabbe, cố la to:
Chỉ tại anh ganh tức thôi!
Ganh tức?
Malfoy không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe nó.
Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn à. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt.
Crabbe và Goyle cười lên hinh híc một cách ngu đần. Ron giận dữ nói:
Mày ăn ốc sên đi, Malfoy!
Coi chừng đó, Weasley! Mày đâu muốn quậy hả, kẻo má mày đích thân đến trường lôi cổ mày về.
Nó nhại bằng một cái giọng the thé chói tai nhức óc:
Nếu con mà còn thò một ngón chân qua khỏi giới hạn.
Thằng Weasley cũng muốn một tấm hình có chữ ký của mày nữa đó, Potter. Tấm hình đó đáng giá hơn cả khối nhà nó gom lại…
Ron rút mạnh cây đũa phép dán băng keo của nó ra, nhưng Hermione đã đóng quyển Lang thang với Ma cà rồng lại và nói nhỏ:
Coi chừng!
Thầy Lockhart đang sải bước về phía bọn chúng, tấm áo chùng màu ngọc lam của thầy bay phất phơ phía sau:
– Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?
Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai nó và giọng vui vẻ nghe như sấm rền của thầy vang lên:
– Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!
Bị kẹp bên hông của thầy Lockhart và nóng bừng lên vì ngượng, Harry nhìn thấy Malfoy lỉnh vào đám đông với nụ cười tự mãn. Thầy Lockhart tươi cười với Colin:
Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em.
Colin lóng ngóng với cái máy chụp ảnh, cậu vừa chụp xong thì chuông reo báo hiệu buổi học chiều bắt đầu.
Các trò đi thôi, tới lớp đi.
Thầy Lockhart bảo đám học trò trong sân, rồi thầy quay trở vô lâu đài với Harry vẫn bị kẹp một bên nách. Harry chỉ ước sao biết được câu thần chú có thể làm cho mình tan biến mất cho rồi.
Sau khi đã chui vô trong lâu đài bằng cửa hông, thầy Lockhart nói bằng giọng cha chú với Harry:
– Tôi có đôi lời khuyên khôn ngoan cho trò đây, Harry. Tôi đã che chắn cho trò trước ống kính của cậu bé Creevey. Nếu mà trong hình cậu ấy chụp có cả tôi đứng cùng thì bạn bè của trò sẽ không nghĩ là trò huyên hoang khoác lác…
Harry lắp bắp chưa thành câu thì thầy Lockhart đã lôi nó đi xuống hành lang rồi lên cầu thang. Học trò đứng dài dài dọc lối đi trố mắt ngó theo hai người.
Để tôi nói cho trò biết, mới tập tễnh như trò mà bày đặt phát ảnh có chữ ký thì chưa khôn lắm đâu – trông trò còn như một con lòng tong đầu bư, nói thật đó, Harry. Rồi sẽ đến cái lúc mà trò sẽ, như tôi đây, đi tới đâu cũng phải thủ sẵn cả xấp ảnh, nhưng… Thầy cười giòn:
Tôi nghĩ trò chưa tới ngày đó đâu.
Cả hai đã đến lớp học của thầy Lockhart, và cuối cùng thầy cũng thả Harry ra. nó kéo áo chùng của mình cho ngay ngắn lại rồi đi kiếm một chỗ ngồi ở tuốt dưới cuối lớp, giả bộ bận rộn xếp đống tất cả bảy tác phẩm của thầy Lockhart trước mặt mình, để mà tránh khỏi phải nhìn vào mặt tác giả.
Những học sinh khác đang lục tục kéo vào lớp, Ron và Hermione ngồi xuống hai bên Harry. Ron nói:
Mặt bồ nóng đến độ có thể chiên trứng chín được. Mà bồ nên cầu cho thằng nhóc Creevey đó đừng có gặp Ginny, nếu không hai đứa nó sẽ xúm nhau lập ra câu lạc bộ những người ái mộ Harry Potter.
Harry đổ quạu:
Im đi. – Nó chỉ lo mấy tiếng “câu lạc bộ những người ái mộ Harry Potter” lọt tai thầy Lockhart.
Khi cả lớp đã ngồi xuống, thầy Lockhart tằng hắng rất to, tất cả im lặng ngay. Thầy bước tới, cầm cuốn Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ, bản của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.
Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:
Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!
Thầy ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.
Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm… Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.
Khi thầy phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, thầy nói:
Các con có ba mươi phút để làm bài… Bắt đầu! Làm đi!
Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?
Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
…
Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:
Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?
Nửa giờ sau, thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp:
– Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa… Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối.
Thầy lại ném cho lũ học trò một cái nhìn tinh quái. Ron bây giờ đã bắt đầu ngó thầy Lockhart với vẻ bất tín nhiệm lộ rõ trên mặt; Seamus Finnigan và Dean Thomas ngồi trước mặt nó thì đang rung cả người vì cố nhịn cười. Ngược lại, cô bé Hermione thì đang chăm chú say sưa lắng nghe, đến nỗi giật mình khi nghe thầy nhắc đến tên mình: – … nhưng mà trò Hermione lại biết tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan!… Điểm tối đa! Cô Hermione đâu nhỉ?
Thầy búng ngón tay lên tờ giấy, và Hermione run rẩy giơ tay lên. Thầy Lockhart cười rạng rỡ:
– Xuất sắc! Quả là xuất sắc! Mười điểm cho nhà Gryffindor! Và bây giờ… vào công việc thôi!
Thầy cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy điệm kín mít đặt lên bàn.
– Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi.
Đã cố kềm nén hết sức rồi cuối cùng vẫn không nhịn được, Harry chồm qua đống sách để nhìn cái lồng cho rõ hơn. Thầy Lockhart đặt một bàn tay lên nắp đậy lồng. Dean và Thomas đã thôi cười. Neville thì ngồi co rúm lại ở dãy bàn đầu.
Thầy Lockhart hạ thấp giọng:
– Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng. Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra. Ông nói bằng giọng như thể trên sân khấu:
– Vâng – Những con yêu Cornish vừa bị bắt.
Seamus không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả thầy Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Ông mỉm cười với Seamus:
– Sao?
Seamus suýt tắt thở vì nín cười:
Dạ, chúng cũng không… chúng không đến nỗi… rất nguy hiểm phải không ạ?
Đừng tưởng bở!
Thầy Lockhart ngúc ngoắc chỉ một ngón tay về phía Seamus một cách khó chịu.
– Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy.
Những con yêu nhí màu xnah lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.
Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt chằng dọa mấy đứa ngồi gần đấy. Thầy Lockhart nói to:
Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng! Thầy mở cửa lồng ra.
Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ… Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.
Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn.
Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Thầy Lockhart quát:
Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!
Thầy xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to:
Peskipiksi Pesternomi! [(Peski = phá phách, Pester = động vật phá hoại. Câu thần chú này có thể dịch là: “Yêu cờ tinh, yêu cờ ranh, khôn cờ hồn thì cút xì xéo cho nhanh!”)]
Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.
Chuông reo hết tiết, mọi người chạy ào ra cửa lớp như điên. Tương đối bình tĩnh lại sau đó, thầy Lockhart đứng thẳng lên, nhìn thấy Harry, Ron, và Hermione đang đi tới gần cửa, thầy bèn nói:
À, thầy định giao cho các trò nhiệm vụ lượm đám yêu nhí còn lại bỏ vô lồng cho thầy.
Vừa nói xong, thầy đã bước nhanh qua mặt tụi nó ra ngoài và vội vàng đóng lại cánh cửa sau lưng.
Bỗng một con yêu nhí lao đến, đớp vô vành tai Ron, Ron rống lên đau đớn:
Mấy bồ có tin nổi ổng không hả?
Hermione điểm huyệt một lúc hai con yêu nhí nhờ bùa chú Đông lạnh, vừa bỏ chúng vô lồng, cô bé vừa nói:
Chẳng qua thầy muốn chúng mình có kinh nghiệm thực tập.
Thực tập.
Harry kêu lên, trong lúc cố gắng chụp một con yêu nhí cứ nhảy múa ngoài tầm tay nó, lại còn thè lưỡi ra ghẹo nó nữa chứ.
Hermione ơi, thầy làm mà chẳng hiểu mình đang làm gì đâu!
Tầm bậy. Bạn đọc sách của thầy rồi đó – thầy đã làm được bao nhiêu chuyện đáng kinh ngạc.
Ron lẩm bẩm:
Đó là ổng nói!…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.