Hẹn với tử thần
Chương 1: Phần I
“Em cũng biết rằng bà ta sẽ phải chết”.
Câu hỏi bật ra trong trời đêm tĩnh lặng, hình như lơ lửng ở đó một chút rồi tan biến vào trong bóng đêm đạt về phía biển Chết.
Hercule Poirot dừng lại rồi đặt tay lên chiếc móc trên cửa sổ.
Hơi nhăn mặt, rồi bằng một động tác quyết đoán, ông giơ tay đóng cánh cửa lại, đó là cách để thoát khỏi cái khí trời chẳng mấy trong lành đêm nay. Hercule Poirot lớn lên và tin rằng khí trời chỉ thật tốt khi chúng còn ở bên ngoài cánh cửa mà không khí trời đêm đó thì lại đặc biệt có hại cho sức khỏe.
Ông mỉm cười độ lượng với chính mình khi đưa tay kéo chiếc rèm che gần kín hết cửa sổ rồi đi về phía giường ngủ của mình
“Em cũng biết là bà ta sẽ phải chết?”
Hercule Poirot , một nhà thám tử, đã tình cờ nghe được câu hỏi gợi trí tò mò này vào một đêm đầu tiên ông ở lại Jesusalem
“Chắc chắn rồi, bất cứ nơi nào mình đến, đều có một cái gì đó nhắc nhở mình về những tội ác!” Ông lẩm bẩm.
Trên môi vẫn nguyên nụ cười khi nãy. Hercule Poirot nhớ lại một câu chuyện mà ông đã từng được nghe về tiểu thuyết gia Anthony Trollope. Lúc đó Trollope đang trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương và tình cờ nghe thấy hai hành khách đang bàn tán về một phần cuốn tiểu thuyết mới được đăng báo gần đây của ông.
– “Rất hay, một người tuyên bố, “Nhưng lẽ ra ông ta phải cho cái mụ đàn bà khó chịu đó chết quách thì hơn”.
Tiểu thuyết gia cười rất thoải mái và nói với họ:
– Thưa các ngài, tôi rất biết ơn các Ngài! Tôi sẽ đi giết bà ta ngay lập tức!.
Hercule Poirot băn khoăn không hiểu cái gì đã khiến ông cứ nhớ mãi cái câu nói mà ông tình cờ nghe được. Có thể đó là sự liên tưởng tới một vở kịch hoặc một cuốn sách nào đó.
Vừa vẩn vơ sưy nghĩ, ông vừa mỉm cười.
– Một ngày nào đó mình sẽ nhớ ra câu nói này, và chắc hẳn là nó còn bao hàm một ý nghĩ xấu xa nữa.
Đây rồi, Hercule Poirot đã nhớ lại, một giọng nói mạnh mẽ nhưng đầy lo lắng và rất kỳ lạ – một chấn động ám chỉ sự căng thẳng tột độ của cảm xúc. Giọng nói của một người đàn ông hay là của một cậu bé ….
Hercule Poirot tự nhủ khi đưa tay tắt ngọn đèn ngủ đầu giường:
“Mình phải nhớ ra cái giọng nói này một lần nữa …”.
*
Tì tay trên bậu cửa sổ, đầu cúi sát vào nhau, Raymond và Carol Boyton nhìn chăm chú vào bầu trời đêm xanh thăm thẳm. Một cách lo lắng, Raymond nhắc lại những gì mà anh vừa nói:
– Em biết là bà ta phải chết đúng không ?
Carol Boyton hơi động đậy. Cô nói, giọng cô trầm và khàn khàn
– Thật kinh khủng …
– Nó sẽ không kinh khủng hơn thế này đâu!
– Em nghĩ là không nên …
Raymond giận dữ nói:
– Không thể mãi như thế này được, không thể được … Chúng ta phải làm một cái gì đó … và chúng ta không thể có cách nào khác nữa đâu …
Carol nói nhưng lần này giọng cô tỏ ra không chắc chắn và cô hiểu là tại sao.
– Giá như chúng ta có thể trốn đi được nhỉ …?
– Nhưng chúng ta không thể. Giọng Raymond trống vắng và tuyệt vọng. Carol, em biết là chúng ta không thể mà …
Cô gái khẽ rùng mình.
– Em biết thế. Ray. Em biết.
Ray bỗng bật cười cay đắng.
– Mọi người sẽ là chúng ta bị điên, không thể làm được gì kể cả việc được đi chơi.
Carol chậm rãi nói:
– Có thể là chúng ta bị điên lắm chứ!
– Anh khẳng định như thế đấy. Đúng, anh dám chắc là chúng ta bị điên. Dù sao đi nữa, không sớm thì muộn kết cục cũng thế mà thôi … Mọi người ta cho chúng ta bị điên từ lâu tồi. Chúng ta ở đây, bình thản, lạnh lùng suy tính một kế hoạch để giết mẹ của chính mình!
Carol lạnh lùng nói:
– Bà ta không phải là mẹ của chúng mình!
– Không, đó là sự thật.
Cả hai bỗng im bặt và rồi Raymond lên tiếng, anh nói bằng cái giọng thản nhiên như không ?
Carol, em có đồng ý không?Carol chậm rãi trả lời :
– Em nghĩ là bà ta đáng chết. Đúng vậy …
Rồi cô bỗng bật nói :
– Bà ta bị điên … Em cho là thế … bà .. Bà ta không thể hành hạ chúng ta như thế này nếu như bà ta không điên. Nhiều năm qua, em và anh, chúng ta đã nói mãi rằng : « Việc này không thể cứ tiếp diễn ! » Nhưng rồi nó vẫn cứ tiếp diễn. Chúng ta nói rằng : « Rồi bà ta sẽ chết » Nhưng bà ta không chết ! Bà ta sẽ không chết đây, trừ phi …
Raymond chậm rãi nói thêm :
– Trừ phi chúng ta giết bà ấy …
– Đúng vậy.
Cô nắm chặt tay vào bậu cửa sổ trước mặt.
Anh trai cô tiếp tục nói, giọng lạnh lùng, hơi run run – sự run rẩy đó chỉ là khẳng định thêm một sự kích động mạnh mẽ đang cuộn lên trong anh:
– Em có biết tại sao một trong hai ta phải làm việc đó không? Nếu kéo Lennox vào thì Nadine cần phải có người chăm sóc. Và chúng ta cũng không để cho Jinny dính vào vụ này.
Carol rung mình.
– Ôi Jinny, Jinny tội nghiệp … Em sợ lắm …
– Anh biết. Mọi việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn phải không em? Vì thế chúng ta phải tiến hành ngay lập tức, trước khi bà ta kịp đoán ra.
Carol bỗng đứng dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc màu hạt dẻ đang lòa xòa trước trán.
– Ray, cô nói. Anh không nghĩ việc này là rất sai trái sao?
Anh trai cô trả lời vẫn bằng cái giọng bình thản như lúc trước.
– Không, anh không nghĩ như vậy. Việc đó đơn giản giống như giết một con chó dại. Bất cứ cái gì làm tổn hại đến thế giới này đều phải bị xóa bỏ. Và đó là cách duy nhất để chấm dứt mọi việc xấu xa.
Carol thì thào:
– Nhưng họ sẽ … Họ sẽ đưa chúng ta lên ghế điện giống như là … Em muốn nói là chúng ta sẽ không thể giải thích cho họ hiểu bà ta như thế nào … Vì như vậy nghe có vẻ rất quái gở …Dù sao đi nữa thì anh cũng biết đấy, chuyện này chỉ có mình chúng ta biết thôi!
Raymond trả lời em gái:
– Sẽ không ai biết cả. Anh đã có kế hoạch rồi. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta sẽ hoàn toàn bình yên vô sự.
Carol bỗng quay mặt lại nhìn anh:
– Ray, không hiểu vì lẽ gì mà anh đã hoàn toàn thay đổi. Có chuyện gì đó đã xảy ra với anh … Cái gì đã khiến anh nghĩ tới tất cả những việc này vậy?
– Tại sao em lại nghĩ là đã có chuyện gì đó xảy ra đối với anh?
Ray quay đầu đi và nhìn chằm chặp vào màn đêm.
– Bởi vì thực sự là đã có chuyện gì đó … Ray, có phải là vì cô gái trên tàu không?
– Không, tất nhiên là không rồi. Tại sao lại phải như thế chứ? Ôi Carol, em đừng nói linh tinh như thế nữa. Chúng ta hãy quay trở lại với …. với …
– Với kế hoạch của anh ư? Anh có chắc rằng đó là một kế hoạch hoàn hảo không?
– Có, anh nghĩ thế … Tất nhiên là chúng ta sẽ phải đợi thời cơ hợp lý. Và rồi, nếu mọi việc suông sẻ, chúng ta sẽ được tự do. Tất cả chúng ta.
– Tự do ư? Carol khẽ thở dài. Cô ngước mắt lên nhìn những vì sao lấp lánh trên trời.
Carol bỗng òa khóc, cả người cô run lên bần bật.
– Carol, sao vậy?
Cô nức nở, giọng ngắt quãng:
– Tự do thật tuyệt vời. Màn đêm, bầu trời và những ngôi sao. Giá như chúng ta có thể là một phần của nó … Giá như chúng ta có thể sống như những người bình thường khác chứ không phải như chúng ta như bây giờ, toàn nghi ngờ, thiên lệch và sai trái.
– Nhưng chúng ta sẽ làm được như thế. Đúng rồi, khi nào bà ta chết đi!
– Anh có chắc không? Không phải là đã quá muộn rồi sao? Liệu chúng ta sẽ không bao giờ còn phải nghi ngờ nữa chứ?
– Đúng, đúng vậy.
– Nhưng em e là …
– Carol, nếu như em không muốn …
Cô đẩy cánh tay an ủi của người anh ra.
– Không, em sẽ ở bên anh. Chắc chắn là như vậy ! Bởi vì tất cả những người khác, nhất là Jinny. Chúng ta phải cứu Jinny ?
Raymond im lặng một lúc rồi anh nói.
– Thế nào ? Chúng ta sẽ tiến hành chứ ?
– Vâng !
– Tốt lắm, anh sẽ cho em biết kế hoạch của anh …
Và hai anh em cô cùng cúi đầu bàn tính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.