Hẹn với tử thần

Chương 15



– Raymond Boynton nói như vậy.

Một tiếng kêu thảnh thốt chợt bật ra từ phía người đàn ông Pháp.

– Ông nghĩ là không thể như thế sao nếu xét theo khía cạnh tâm lý.

Poirot nghiêm nghị hỏi.

Gerard lắc đầu.

– Không, tôi không nói như vậy. Tôi chỉ ngạc nhiên, vâng. Tôi ngạc nhiên bởi vì rõ ràng là có đủ chứng cớ để nghi ngờ Raymond Boynton.

Đại tá Carbury thở dài. Tiếng thở dài của ông như một lời than vãn. – Ôi những nhà tâm lý học!

Câu hỏi đặt ra bây giờ là, – ông lẩm bẩm – chúng ta sẽ làm gì với chuyện này đây?

Gerard khẽ nhún vai.

– Thực tình tôi không biết các ông sẽ làm gì, – ông thú nhận. – Chứng cớ đó rõ ràng là không thuyết phục rồi. Các ngài biết là đã có một vụ giết người xảy ra, nhưng để chứng minh được thì thật là khó.

– Tôi hiểu, – đại tá Carbury nói – Chúng ta nghi ngờ là đã có một vụ án mạng nhưng chúng ta chỉ có ngồi và vặn vẹo các ngón tay thế này thôi! Tôi không thích như vậy! Và như để giảm nhẹ sự trách móc đó, ông để thêm một câu nói muôn thuở của mình: – Tôi là người ưa gọn ghẽ.

– Tôi biết. Tôi biết, – Poirot gật đầu cẻ rất thông cảm. – Ông rất muốn làm rõ ràng chuyện này. Ông muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra và xảy ra như thế nào. Thế còn ông, tiến sĩ Gerard? Ông đã nói là chẳng có gì để làm sao. Rằng chứng cớ mà tôi đưa ra sẽ bị coi là không đáng thuyết phục sao? Cũng có thể đúng đấy. Nhưng liệu ông có thỏa mãn không nếu như vấn đề chỉ dừng lại có vậy thôi?

– Cả cuộc đời bà ta thật tồi tệ, – Gerard chậm rãi nói. – Dù sao đi nửa thì cái chết cũng sẽ đến với bà rất nhanh thôi, trong một tuần, một tháng, một năm.

– Ông cho là như vậy sao ? – Poirot vẫn khăng khăng hỏi.

Gerard nói tiếp:

– Cái chết của bà ta chẳng có gì đáng nghi ngờ hết. Nói như thế nào nhỉ? … là bà ta chết sẽ rất có lợi cho những người khác. Cái chết này đã mang lại sự tự do cho các thân nhân trong gia đình bà ta. Tôi cho là họ sẽ có cơ hội để phát triển. Tất cả bọn họ, những con người có phẩm chất tốt và thông minh. Bây giờ, họ sẽ có cơ hội để trở thành những công dân có ích cho xã hội! Cái chết của bà Boynton, theo như tôi nhận định, chẳng mang lại điều gì ngoại trừ những điều tốt lành.

Lần thứ ba, Poirot nhắc lại câu hỏi ban nãy của mình.

– Ông cho là như thế?

– Không,- Tiến sĩ Gerard bỗng đập tay lên bàn, nói.

– Tôi không “thoả mãn”, theo như cách nói của ngài! Bản năng mách bảo tôi phải bảo vệ sự sống chứ không phải là vội vã chạy đến với cái chết. Vì vậy, dù trí óc của tôi có thể nhắc đi, nhắc lại rằng cái chết của người phụ nữ này là một điều tốt, thì trí óc vô thức của tôi lại nổi loạn chống lại điều đó! Thật là không hay chút nào, thưa các ông khi mà một con người phải chết trước khi cái chết thực sự đến với họ.

Poirot mỉm cười. Ông ngả người ra phía sau, hài lòng với câu trả lời mà ông đã phải rất kiên nhẫn để có được.

Đại ta Carbury điềm nhiên nói :

– Ông ta không thích án mạng ! Đúng quá rồi còn gì ! Tôi cũng không còn thích nữa.

Ông nâng chai rượu và tự rót cho mình một ly rượu whisky với sô đa. Cốc của các vị khách thì vẫn đầy nguyên.

– Còn bây giờ, – ông nói, quay trở lại với chủ đề cũ. – Còn bây giờ chúng ta sẽ đi sâu vào tìm hiểu vấn đề. Trong chuyện này có thể làm được gì không ? Chúng ta không thích chuyện này, không thích ! Nhưng chúng ta có thể sẽ phải giải quyết nó ! Đừng có vội lmà ầm ĩ lên nếu như các anh chưa làm xong việc.

Gerard trườn người ra phía trước.

– Với tư cách là một chuyên gia, ý kiến của ông về vụ này thế nào, ông Poirot.

Poirot suy nghĩ một chút trước khi trả lời. một cách phương pháp, ông cẩn thận xếp lại hai cái gạt tàn thuốc và xếp những que diêm đã ađ&nh lửa rồi thành một đống. Rồi ông nói :

– Ông mong muốn biết ý kiến của tôi rằng ai đã giết bà Boynton phải không đại tá Carbury ? ( Cứ giả sử là bà ta bị giết và đã chết không bình thường). Ông muốn biết chính xác bà ta bị giết như thế nào và khi nào phải không ? hay nói tóm lại là ông muốn biết toàn bộ sự thật của vụ án màng này chứ gì ?

– Vâng, quả thật là tôi muốn biết. – carbury điềm tĩnh nói.

Hercule Poirot từ từ nói :

– Tôi không thấy có lý do gì để không nói cho các ông biết cả !

Tiến sĩ Gerard nhìn Poirot hoài nghi. Còn đại tá Carbury bày tỏ sự quan tâm vừa phải.

– Ồ, ông nói. – Ông thấy thế thật sao ? Thật là thú vị. Làm thế nào mà ông suy đoán được vụ này ?

– bằng việc sàng lọc kỹ lưỡng các chứng cớ, bằng việc tiến hành lập luận.

– Rất trúng với ý tôi, – đại tá Carbury nói.

– Và bằng việc xem xét các khía cạnh tâm lý.

– rất phù hợp với tiến sĩ Gerard, – đại tá Carbury nói. – và sau đó, sau khi anh đã sàng lọc các chứng cớ ; lập luận và nghiên cứu tâm lý. Này ảo thuật gia !Anh nghĩ là anh có thề lôi từ trong mũ ra một con thỏ sao ?

– Tôi sẽ cực kỳ ngạc nhiên nếu như tôi không thể làm được như thế. – Poirot bình thản nói.

Đại tá Carbury nhìn ông chằm chặp qua vành ly rượu của mình. chỉ là một khoảnh khắc thôi, đôi mắt có vẻ như lơ đãng của ông thôi không còn lơ đãng nữa mà chúng đang xem xét và thẩm định.

Đại tá đặt cái ly của mình xuống lẩm bẩm.

– Ông nói gì về chuyện này, tiến sĩ Gerard ?

– Tôi thừa nhận là tôi nghi ngờ sự thành công này … Tuy vậy, tôi biết rằng ông Poirot đây rất có một tài năng cực kỳ .

– Tôi rất có tài, đúng vậy, – người đàn ông bé nhỏ nói. Và ông mỉm cười khiêm tốn.

Đại tá Carbury quay đầu đi và húng hắng ho.

Poirot nói tiếp :

– Việc đầu tiên phải quyết định đó là liệu đây có phải là một vụ án mạng do cả gia đình Boynton cùng lên kế hoạch và tiến hành hay không hay đây chỉ đơn thuần là nỗ lực của một thành viên nào đó trong gia đình. Nếu giả thuyết sau là đúng, thì ai trong gia đình Boynton đã làm việc ấy.

Tiến sĩ Gerard nói :

– Ông đã có chứng cớ rồi còn gì. Tôi nghĩ là chỉ có một người cần phải xem xét thôi. Đó là Raymond Boynton.

– Tôi đồng ý, – Poirot nói. – Những gì mà tôi tình cờ nghe thấy và sự mâu thuẫn giữa lời khai của raymond với lời khai của cô bác sĩ trẻ rõ ràng đã đặt anh ta vào danh sách những kẻ bị tình nghi đéâu tiên rồi còn gì.

– Anh ta cũng là người cuối cùng nhìn thấy bà Boynton khi bà ta còn sống. Hay đó là chuyện anh ta tự nghĩ ra. Sarah King thì phủ nhận chuyện đó. Nào hãy nói xem, tiến sĩ Gerard, liệu đây có phải … ờ … anh biết tôi định nói gì rồi mà, một sự cảm thông nho nhỏ, chúng ta có thể nói thế không nhỉ ?

Người đàn ông Pháp gật đầu.

– Rõ ràng là như vậy.

– À ha ! Cô bác sĩ ấy có phải là cô gái trẻ, da hơi ngâm ngâm, tóc chải hất ra sau không, cái cô có đôi mắt màu nâu nhạt mà tính cách thì rất quyết đoán không ?

Tiến sĩ Gerard nhìn ông hơi ngạc nhiên.

– vâng đúng vậy, ông đã tả cô ta rất chính xác đấy.

– Tôi nghĩ là mình đã từng gặp cô ta ở khách sạn Solomon . Cô ta nói chuyện với raymond Boynton và sau đó, thì anh ta cứ như là planté( là đang trong giấc mơ ) vậy, đứng như trời trồng ngoài cửa thang máy. Tôi đã phải nói « xin lỗi » ba lần liền anh ta mới nghe ra rồi bỏ đi luôn.

Poirot vẫn đang nghĩ ngợi điều gì đó. rồi ông nói :

– Vì vậy, để bắt đầu, chúng ta sẽ chấp nhận chuứng cớ y khoa của cô Sarah King tuy vẫn còn rất nghi ngại. Cô ta đúng là rất thú vị. – Ông ngừng lời một chút rồi nói tiếp : – Tiến sĩ Gerard, ông có cho l àRaymond Boynton có thể dễ dàng thú nhận chuyện giết người không ?

Gerard từ tốn nói :

– Ý của ông thì đây là một tên giết người rất thận trọng và mưu mô chứ gì? Có, tôi nghĩ là rất có khả năng nhưng chỉ là khi anh ta ở trong tình trạng căng thẳng tâm lý quá độ thôi.

– Thế tình trạng đó có biểu hiện ra không?

– Rất rõ. Chuyến đi du lịch ra nước ngoài này, không còn nghi ngờ gì nữa, đã làm cho sự căng thẳng mà cả gia đình đó đang phải sống, càng tăng cao hơn nữa. họ nhận ra sự tương phản rõ rệt giữa một bên là cuộc sống riêng của gia đình họ với một bên là cuộc sống của những người bình thường khác. Trong trường hợp của raymond …

– Thì sao ?

– Sự phức tạp còn tăng thêm bởi sự quyến rũ mạnh mẽ của sarah King.

– Có thể điều đó đã là cái cớ thêm kích thích anh ta chăng ?

– Chính vậy đó.

Đại tá Carbury húng hắng ho.

– Trúng đích rồi. những gì mà anh tình cờ nghe được “Em cũng biết là bà ta sẽ phải chết” chắc chắn là phải nói với một ai đó.

– Một điểm rất hay đấy, – Poirot nói – Tôi đã không quên đâu. Đúng vậy, Raymond Boynton nói như vậy với ai? Rõ ràng quá rồi còn gì, với một thaàh viên trong gia đình anh ta. Nhưng người nào? Ông có thể nói gì nào, thưa tiến sĩ, về trạng thái tâm lý của các thành viên khác trong gia đình Boynton.

Gerard trả lời ngay lập tức.

– Carol Boynton, tôi cũng phải nói luôn , cũng ở trong tình trạng tâm lý hệt như Raymond – đó là tâm lý muốn nổi loại kèm theo sự kích thích thần kinh thái quá, tuy vậy trường hợp của cô ta lại không đáng ngại, nếu dựa vào yếu tối giới tính. Lennox Boynton thì đã qua cái tuổi muốn nổi loạn này rồi. Anh ta chìm sâu vào trong sự bàn quan. Tôi thấy rõ là anh ta rất khó tập trung. Cái phương pháp mà anh ta sử dụng để phản ứng lại những việc xảy ra xung quanh, đó là càng ngày càng co mình lại. Anh ta rõ ràng là một người nhút nhát.

– Thế còn vợ anh ta thì sao ??

– Vợ anh ta, cho dù có vẻ mệt mỏi và bất hạnh, cũng không tỏ ra bị căng thẳng thần kinh quá mức. Tôi tin chắc rằng cô ta đang lưởng lự chưa muốn quyết định.

– Quyết định gì vậy ?

– Quyết định nên hay không nên bỏ chồng ra đi.

Gerard kể lại câu chuyện của mình với ông Jefferson Cope.

Poirot gật gật đầu ra vẻ hiểu.

– Thế còn cô gái trẻ hơn, Ginevra, có phải tên cô ta là như vậy không ?

Vẻ mặt tiến sĩ Gerard trở nên nghiêm trọng. Ông nói :

– Tôi phải nói ngay là trạng thái tinh thấn của cô gái này là cực kỳ nghiêm trọng. Cô ta đã có những biểu hiện của chứng tâm thần phân liệt. Vì không thể chịu nổi những căng thẳng trong cuộc sống, cô ta đang dắm mình vào một vương quốc của tưởng tượng. Cô ta luôn bị những chuyện bình thường trong cuộc sống ám ảnh, rằng mnìh bị ngược đãi, Ràng cô ta là một nhân vật quý tộc đang gặp nguy hiểm, kẻ thù bao vây xung quanh cô ta !

– Và điều đó … nguy hiểm sao ?

– Rất nguy hiểm. Đó là khởi đầu của một chứng bệnh thường được gọi là chứng cuồng sát. Người mắc phải chứng bệnh đó sẽ giết người không phải chỉ là để thỏa mãn ước muốn được giết chóc mà còn để tự bảo vệ mình . Anh ta hoặc cô ta phải giết chết để không bị ngưòi khác giết mình. Quan điểm đó của họ là hoàn toàn có lý.

– Thế có nghĩa là ông cho rằng Ginevra Boynton có thể là người đã giết bà mẹ chăng ?

– Đúng vậy. Nhưng tôi nghi ngờ không hiểu cô ta đủ trí tuệ hay một suy diễn lô gíc để tiến hành vụ giết người như nó đã diễn ra hay không. Biểu hiện của chứng bệnh này rất đơn giản và rõ ràng. Và tôi hoàn toàn tin chắc nếu là cô ta thì chắc hẳn cô ta đã chọn một phương pháp ngoạn mục hơn.

– Nhưng cô ta cũng có thể làm việc đó chứ ? – Poirot vẫn khăng khăng hỏi.

– Đúng vậy, Gerard thừa nhận.

– Và sau đó sự việc được tiến hành khi nào? Ông có cho rằng những ngưòi khác trong gia đình biết ai đã làm việc đó không?

– Họ biết! – Đại tá Carbury bất ngờ xen vào. – Nếu tình cờ tôi biết một đám người đang có điều gì đó phải giấu giếm thì đó chính là họ! Họ đang khéo léo làm việc đó!

– Chúng ta sẽ bắt họ phải nói ra điều đó là gì. – Poirot nói.

– Bằng cách tra tấn à? – Đại tá Carbury nói, cặp lông màu của ông nhướn lên.

– Không đâu. – Poirot lắc đầu. Chỉ là một câu chuyện xã giao bình thường thôi. Nói chung, anh cũng biết là sau rốt mọi người cũng sẽ nói cho anh sự thật. Bởi vì như thế sẽ dễ dàng hơn và chẳng céân nhiều tới khả năng sáng tạo! Anh có thể nói dối một người, hai người hoặc ba hoặc thậm chí là bốn, nhưng anh ta không thể nói dối với tất cả mọi người được . Và vì thế sự thật trở nên rất rõ ràng.

– Có vẻ là như vậy đấy, – Carbury đồng ý.

Thế rồi ông ta nói thẳng ra:

– Ông vừa nói là ông sẽ nói chuyện với họ? Điều đó có nghĩa là ông sẽ nhận vụ này chứ?

Poirot cúi đầu.

– Chúng ta phải nói rõ chuyện này. – Ông nói. – Những gì anh yêu cầu, và những gì tôi phải đảm trách, đó là đưa ra được sự thật. nhưng hãy nhớ điều này, thậm chí ngay cả khi chúng ta đã tìm ra được sự thật, chưa chắc chúng ta đã có chứng cớ. Hay phải nói như thế này, có thể chứng cớ sẽ không được chấp nhận tại toà. Các ông hiểu không ?

– Hiểu, – Carbury nói – Ông sẽ làm tôi thỏa mãn với những gì đã thực sự xảy ra, sau đó thì tùy thuộc vào quyết định của tôi có hành động hay không. tất nhiên là phải quan tâm cả tới các khía cạnh Quốc tế nữa. dù sao thì vụ này cũng sẽ được giải quyết không lộn xộn. Tôi không thích lộn xộn chút nào.

Poirot mỉm cười.

– Còn một điều nữa, – Carbury nói – Tôi sẽ không cho anh nhiều thời gian đâu. Không thể giam giữ họ vô hạn định được.

Poirot bình thản nói ;

– Ông có thể giữ họ trong vòng hai mươi bốn giờ. Vào đêm mai ông sẽ có sự thực.

Đại tá Carbury trố mắt nhìn ông.

– Anh hơi quá tự tin chăng ? – ông hỏi.

– Tôi biết khả năng của mình, – Poirot lẩm bẩm trả lời :

Khó chịu bởi cái thái độ không Anh chút nào cả, đại tá Carbury quay mặt đi và đưa tay vân vê bộ râu mép xồm xoàm của mình.

– Được thôi, ông lầm bầm. – Tùy anh thôi.

– Nếu như ông thành công, bạn của tôi, tiến sĩ Gerard nói – thì ông thực sự là một con người phi thường đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.