Hẹn với tử thần
Chương 23
Sarah King ngồi trên đỉnh đồi, đưa tay lơ đãng ngắt những bông hoa dại xung quanh. Tiến sĩ Gerard ngồi trên một hòn đá xù xì ngay bên cạnh cô.
Sarah bỗng cất giọng giận dữ nói:
– Tại sao ông lại làm như thế? nếu như đó không phải là chuyện của ông …
Tiến sĩ Gerard từ tốn hỏi:
– Cô cho là tôi nên giữ im lặng sao?
– Đúng thế.
– Thế cô biết là tôi biết những gì?
– Ông chẳng biết gì cả, – Sarah trả lời.
Người đàn ông Pháp thở dài.
– Tôi biết. Nhưng tôi cũng phải thú nhận là con người ta không bao giờ chắc chắn trăm phần trăm chuyện gì cả.
– Đúng thế, – Sarah nói không nhân nhượng.
Người đàn ông Pháp nhún vai.
– Đúng, như cô chẳng hạn! – Ông nói.
Sarah tiếp lời ông:
– Ông lên cơn sốt …sốt rất cao … và ông không đủ minh mẫn nhận rõ mọi chuyện được. Chiếc sy – lanh có thể là đã ở đó từ đời nào rồi. Ông có thể đã lầm lẫn về chuyện chất digitalin hoặc có thể là một người phục vụ đã đụng tới cái túi thuốc của ông.
Gerard châm chọc:
– Cô không cần phải lo lắng thế! Chứng cớ đó tỏ ra không được thuyết phục cho lắm đâu. Rồi cô sẽ thấy, những người bạn nhà Boynton của cô sẽ thoát khỏi chuyện này thôi!
Sarah giận dữ nói:
– Tôi không muốn nói như vậy.
Gerard lắc đầu.
– Cô thật vô lý!
– Thế ông thì không à? Cô hỏi – Lúc ở Jerusalem – ai đã nói là không nên can thiệp vào chuyện của người khác? Còn bây giờ, ông thử nhìn xem!
– Tôi không hề can thiệp. Tôi chỉ nói những gì tôi biết mà thôi!
– Còn tôi thì nói ông không biết chuyện gì hế. Trời đất ơi, chúng ta lại thế nữa rồi! Tôi đang tranh cãi một cách vô ích.
Gerard nhẹ nhàng nói:
– Cô King, tôi xin lỗi.
Sarah hạ giọng :
– Ông cũng biết, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, họ cũng không thể trốn thoát . Không một ai trong số họ cả! Mụ ta vẫn ở đây! Thậm chí ngay cả lúc này đang ở trong mồ, bà ta vẫn có thể vươn tay ra và túm chặt lấy họ. Ở bà ta có cái gì đó thật khủng khiếp. Bà ta vẫn đáng sợ ngay cả khi bây giờ bà ta đã chết! Tôi cảm thấy … tôi cảm thấy là bà ta đang thích thú với tất cả chuyện này!
– Cô siết chặt hai bàn tay lại. Rồi cô nói tiếp bằng một giọng nói hoàn toàn khác, giọng nói nhẹ nhàng vốn có của mình:
– Có người đàn ông thấp bé đang leo lên đồi đấy.
Tiến sĩ Gerard nghển cổ lên nhìn,
– À! Tôi nghĩ là ông đến tìm chúng ta.
– Ông ta có ngốc nghếch như cái vẻ ngoài của ông ta không nhỉ ? – Sarah hỏi.
Tiến sĩ Gerard nghiêm nghị trả lời :
– Ông ta không hề ngốc nghếch một chút nào.
– Tôi e là có đấy, – Sarah King nói.
Cô đưa đôi mắt buồn, ảm đạm của mình nhìn Hercule Poirot đang leo lên đỉnh đồi.
Cuối cùng thì ông cũng tới được chỗ họ, thốt ra thật to một tiếng « ù …ff » và đưa tay lau trán. Ông buồn bã nhìn xuống đôi giày da rất đẹp của mình.
– Lạy thánh A La – ông nói, – Cái đất nước toàn núi với non này ! Tội nghiệp cho đôi giày của tôi.
– Ông có thể mượn bộ xi đánh giày của bà Westholme, Sarah cay độc nói. – Cả giẻ lau nữa. Bà ta đi đâu cũng mang theo đồ nghề của một người hầu đấy.
– Những thứ đó không thể làm biến mất những vết xước này đâu thưa cô. Poirot lắc đầu vẻ buồn bã.
– Có thể là không. tại sao đi tới những nơi như thế này mà ông lại xỏ chân vào đôi giày như thế cơ chứ ?
Poirot nghiêng đầu sang một bên và trả lời cô :
– Tôi muốn có một vẻ ngoài soigné – « thanh lịch », ông nói.
– Tôi thì sẽ không đời nào làm như vậy ở cái xứ sa mạc này, Sarah nói.
– Phụ nữ không bao giờ muốn mình đẹp đẽ lúc ở sa mạc, – Gerard mơ màng nói chen vào. – Cô King đây cũng vậy. Cô ấy luôn luôn ăn vận gọn ghẹ, tiện lợi. Nhưng bà Westholme thì lại mặc những chiếc khoác lớn, dày. Bà ta mặc váy dài, mặc những chiếc quần ống túm và đi đôi ủng không thích hợp chút nào – quelle horreur de femme ! Người phụ nữ thật kinh khủng làm sao ??? » ! Còn cô Pierce tội nghiệp nữa chứ. Quần áo của cô ta thật lôi thôi, cứ y như là lá bắp héo vậy, rồi còn các chuỗi hạt, và những hạt ngọc mà cô ta đeo nữa ! Thậm chí ngay cả bà Boynton, ăn vận trông cũng tạm được, nhưng cũng không thể gọi như ông là sang trọng được ! Quần áo của bà ta không phong phú.
Sarah bồn chồn hỏi :
– Tôi không nghĩ là ông Poirot mất công leo lên đây để nói chuyện quần áo đâu !
– Đúng vậy, – Poirot trả lời. – Tôi đến để xin ý kiến của tiến sĩ Gerard, những ý kiến của ông ấy rất quan trọng đối với tôi. cả của cô cũng vậy, thưa quý cô. Cô còn trẻ và hiểu biết tâm lý con người. Cô biết đấy, tôi muốn biết tất cả những gì cô nghĩ về bà Boynton.
– Không phải là ông biết mọi chuyện chỉ bằng nhập tâm thôi sao ? – Sarah hỏi.
– Không phải vậy. Tôi có một cảm giác … còn hơn cả cảm giác. Đó là sự chắc chắn, ràng trạng thái tinh thần của bò Boynton rất quan trọng trong vụ này. Dạng người như bà ta rất quen thuộc đối với tiến sĩ Gerard.
– Theo quan điểm của tôi thì bà ta đúng là một đề tài nghiên cứu thú vị đấy. – Gerard nói.
– Xin ông hãy nói cho tôi biết đi.
Tiến sĩ Gerard rất sẵn sàng. Ông kể lại sự quan tâm của mình tới gia đình đó, cuộc nói chuyện giữa ông và Jefferson Cope và sự vô tình của ông ta đối với tình hình thực tế.
Ông ta là một người đa cảm, – Poirot trầm tư nói.
– Ồ, về bản chất thì là vậy ! Thực sự thì ông ta có những ý tưởng dựa trên một thói quen của sự lười biếng. Đó là luôn nhìn bản chất con người ở khía cạnh tốt nhất và thế giới là một nơi rất thú vị. Rõ ràng đây là cách dễ nhất để chấp nhận cuộc sống. Hậu quả là Jefferson Cope không có nổi một suy nghĩ chính chắn về những gì mà mọi người thực sự thích thú.
– Điều đó đôi khi rất nguy hiểm, – Poirot nói.
Tiến sĩ Gerard tiếp tục:
– Ông ta kiên quyết coi cái việc mà theo như tôi gọi là “tình hình gia đình Boynton” là hậu quả của một sự tận tụy sai lầm. Ông ta chỉ có một khái niệm rất mơ hồ về những cái gọi là lòng căm ghét, tinh thần nổi loạn, tình cảm nô lệ và cơ cực.
– Thật là ngu xuẩn, – Poirot bình luận.
– Tất cả mọi chuyện đối với ông ta đều như nhau. Gerard tiếp tục nói – Thậm chí ngay cả những kẻ đần độn cứng cổ nhất trong số những người lạc quan da cảm cũng không thể lúc nào cũng như mù được. Tôi nghĩ là chuyến đi tới Petra đã giúp ông Jefferson Cope sáng mắt ra nhiều rồi đấy.
Và ông kể lại câu chuyện của mình với người đàn ông Mỹ đó vào buổi sáng hôm xảy ra cái chết của bà Boynton.
– Một câu chuyện thật thú vị, đó là câu chuyện của một cô phục vụ, – Poirot trầm ngâm nói, – Nó rọi ánh sáng vào những phương pháp mà ngưòi đàn bà đó đã dùng.
Gerard nói tiếp :
– Thật là một buổi sáng lạ kỳ và bất thường ! Ông chưa từng tới Petra phải không ông Poirot ? nếu ông tới đó, chắc chắn là ông sẽ phải leo lên Nơi Tế lễ. Ở đó có … tôi nên nói như thế nào nhỉ …có không khí ! – Và ông mô tả lại khung cảnh xung quanh Nơi Tế lễ một cách thật chi tiết và nói – Quý cô đây đã ngồi y như một thẩm phán trẻ tuổi, nói về sự hy sinh của một người vì nhiều ngưòi khác. Cô có nhớ không cô King ?
Sarah rùng mình.
– Đừng, đừng nói gì về ngày hôm đó nữa.
– Không, không, – Poirot nói – Hãy để chúng tôi nói về các sự kiện xảy ra lâu rồi trong quá khứ. Thưa tiến sĩ Gerard, tôi rất quan tâm tới phác thảo của ông về tình trạng tâm lý của bà Boynton. Tôi không thể hiểu được điều gì đã đẩy cả gia đình bà ta tới chỗ bị chinh phục như thế này. Tại sao bà ta lại thu xếp một chuyến đi ra nước ngoài mà bà ta biết là sẽ có các cuộc tiếp xúc bên ngoài rất nguy hiểm và rằng quyền lực của bà ta sẽ bị yếu đi trong chuyến đi này ?
Tiến sĩ Gerard dướn người ra phía trước vẻ kích động.
– Nhưng mà, mon vieux (người bạn già của tôi ơi ), chuyện đó là như vậy đấy. Bà già nào mà chẳng như nhau. Họ chán nản ! Nếu như tính cách của họ là kiên nhẫn, thì họ lại phát ốm lên vì cái sự kiên nhẫn của họ. Họ muốn biết sự kiên nhẫn kiểu khác. Và chuyện này cũng xảy ra như thế đối với bà Boynton, người mà trò giải trí của bà ta (nghe có vẻ lạ thường) là thống trị và dằn vặt những người khác ! Bà Boynton, nói về bà ta như là une dompteuse ( một diễn viên xiếc tài tình đã thuần hóa được các con hổ của mình). Có thể là gia đình Boynton cũng đã có những giây phút hạnh phúc, sôi nổi qua thời thanh niên. Đám cưới của Lennox và Nadine là một việc làm táo bạo. Thế rồi bỗng nhiên, mọi chuyện trở nên cũ rích. Lennox thì quá chìm đắm vào sầu muộn đến nỗi hoàn toàn không thể làm anh ta tổn thương hay đau khổ được nữa. Raymond và Carol chẳng một chút biểu hiện muốn nổi loạn. Ginevra, ha! La pauvre Ginevra – cô Givevra tội nghiệp. Cô ta theo như quan điểm của bà mẹ là người yếu đuối nhất trong tất cả. Nhưng cô ta đã tự tìm được một lối thoát ! Cô ta thoát khỏi hiện thực để lẩn tránh vào thế giới tưởng tượng. Bà mẹ càng làm khổ cô ta bao nhiêu, thì cô ta càng thích thú, tưởng mình là một người nữ anh hùng bị ngược đãi ! Theo quan điểm của bà Boynton thì tất cả chuyện này là hết sức ngu xuẩn. Và giống như Alexander, bà ta tìm những thế giới mới để chinh phục. Và chính vì vậy mà ta sắp xếp một chuyến đi ra nước ngoài. Chắc chắn là sẽ có sự nguy hiểm khi những con thú mà bà ta đã thuần dưỡng bỗng dưng nổi loạn, chắc chắn sẽ có những cơ hội để gây ra vết thương mới ! Nghe thì thật điên rồ, phải không, nhưng chính là thế đấy! Bà ta muốn một có một niềm vui mới.
Poirot hít một hơi dài.
– Câu chuyện của ông thật tuyệt. Đúng, tôi hiểu rõ ông ngụ ý gì ở đây. Chuyện là thế đó. Tất cả mọi thứ đều trùng khớp. Bà ta chọn một cách làm nguy hiểm, la Maman Boynton và bà ta đã phải gánh chịu hậu quả!
Sarah dướn người ra phía trước, khuôn mặt thông minh nhưng tái xanh của cô tỏ ra nghiêm nghị.
– Có phải ông muốn nói bà ta đã đẩy những nạn nhân của mình đi quá xa và …và họ đã quay trở lại xử lý bà ta hoặc …hoặc là một người trong số họ đã làm chuyện đó ? Cô hỏi.
Poirot cúi đầu.
Sarah nói tiếp, giọng nói của cô gần như là hết hơi vậy:
– Ai trong họ đã làm chuyện đấy?
Poirot nhìn cô, nhìn đôi bàn tay đang xiết chặt những bông hoa dại và nhìn vào khuôn mặt bất động, tái xanh.
Ông không trả lời câu hỏi mà chính xác hơn là ông đã thoát khỏi việc phải trả lời câu hỏi vì vào chính lúc đó Gerard đưa tay chạm vào vai ông và nói :
– Nhìn kia.
Một cô gái đang lang thang dọc theo triền đồi. Cô chuyển động nhịp nhàng và duyên dáng tới nỗi nó làm cho người khác có cảm giác như cô bước ra từ ảo mộng vậy. Mái tóc vàng hoa của cô lấp lánh trong ánh mặt trời, và một nụ cười bí ẩn, lạ kỳ làm hai khóe môi xinh đẹp của cô nhếch lên.
Poirot lại thở thật sâu.
Ông nói :
– Đẹp quá … Sao mà đẹp, mà lạ kỳ đến vậy …Đó chắc phải là Ophelia. Cô ấy giống như một nữ thần trẻ trung, bị lạc từ một thế giới khác tới, cô ấy đang hạnh phúc bởi đã thoát được sự ràng buộc phải lệ thuộc vào niềm vui và những nỗi buồn của con người.
– Đúng, đúng, ông nói hoàn toàn đúng, – Gerard đồng tình – Khuôn mặt đó đáng để ta mơ mộng, đúng vậy không?Tôi đã mơ về nó. Trong cơn sốt, tôi mở mắt và đã nhìn thấy khuôn mặt này với một nụ cười siêu phàm ngọt ngào…Đó là một giấc mơ đẹp. Tôi rất tiếc khi phải thức dậy…
Rồi ông ta nói tiếp bằng cái giọng tưng tửng, châm chọc vốn có của mình :
– Đó chính là Ginevra Boynton.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.