Kẻ Mạo Danh

CHƯƠNG 68



Anh đã chụp ảnh được chân hắn chưa?” Craig hỏi.
“Chưa,” Payne đáp.
“Cho tôi biết ngay khi anh đã chụp được.”
“Đừng tắt máy,” Payne nói. “Hắn đang ra khỏi nhà.”
“Cùng với tay lái xe?” Craig hỏi.
“Không, với cô ả đã vào trong nhà chiều hôm qua.”
“Cô ta trông thế nào?”
“Chưa tới ba mươi, cao chừng mét bảy, thon thả, tóc nâu, chân hết xảy. Cả hai vừa chui vào phía sau xe.”
“Bám lấy bọn họ,” Craig nói, “và báo cho tôi biết chúng đi đâu.” Gã gác máy, quay sang máy tính của mình để lấy ra một bức ảnh của Beth Wilson, và không hề tỏ ra ngạc nhiên khi cô gái khớp hoàn toàn với lời mô tả. Tuy nhiên, gã vẫn ngạc nhiên về chuyện Cartwright sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm như vậy. Chẳng lẽ hắn nghĩ giờ hắn đã trở thành kẻ bất khả chiến bại sao?
Một khi Payne đã chụp được ảnh chân trái của Cartwright, Craig sẽ hẹn gặp hạ sĩ Fuller. Sau đó gã sẽ đứng sang một bên để mặc tay cảnh sát dành trọn vẹn thành tích bắt trở lại một gã sát nhân vượt ngục cùng kẻ đồng lõa.
 
Al Mập thả Danny xuống bên ngoài cổng trường đại học. Sau khi đã được Beth tặng một cái hôn, anh lao ra khỏi xe chạy vội lên bậc cấp vào trong tòa nhà.
Mọi kế hoạch của anh đã bị tung hê đi hoàn toàn với một cái hôn, theo sau là một đêm không ngủ. Khi mặt trời ló rạng vào sáng hôm sau, Danny biết anh không thể nào sống tiếp một cuộc sống không có Beth, cho dù điều đó có nghĩa là phải rời khỏi đất nước này và phải sống ở nước ngoài.
 
Craig lẻn ra khỏi tòa án trong khi bồi thẩm đoàn đang họp để đưa ra phán quyết. Gã đứng trên bậc thềm của Old Bailey gọi điện cho Payne bằng máy đi động.
“Bọn chúng tới đâu?” gã hỏi.
“Cartwright xuống xe bên ngoài Đại học London. Hắn đang học bằng Kinh doanh tại đó.”
“Nhưng Moncrieff đã có bằng đại học về Anh văn rồi mà.”
“Phải, nhưng đừng quên khi Cartwright còn ở Belmarsh hắn đã lấy chứng chỉ A-level về toán và kinh doanh.”
“Một sai lầm nhỏ nữa mà hắn cho rằng sẽ không ai phát hiện ra,” Craig nói. “Vậy tay lái xe đưa cô ả đi đâu sau khi đã thả Cartwright xuống xe?”
“Họ đi về phía East End và…”
“Số hai mươi bảy đường Bacon, Bow,” Craig nói.
“Làm sao anh biết được?”
“Đó là nhà Beth Wilson, bạn gái Cartwright – cô ả cũng đi cùng hắn đêm đó trong con hẻm, anh còn nhớ không?”
“Làm sao tôi quên được,” Payne cấm cẳn.
“Anh có chụp được bức ảnh nào của cô ta không?” Craig hỏi, tảng lờ cơn bực của ông bạn.
“Vài bức.”
“Tốt, nhưng tôi vẫn cần một bức ảnh chụp chân trái Cartwright ngay trên đầu gối trước khi có thể đến thăm thám tử Fuller.” Craig xem đồng hồ. “Bây giờ tôi phải quay vào tòa đây. Bồi thẩm đoàn sẽ không phải mất nhiều thời gian để nhất trí rằng thân chủ của tôi có tội. Anh đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài số hai mươi bảy đường Bacon.”
“Tránh để bị phát hiện,” Craig nói. “Cô ta có thể nhận ra anh từ xa cả trăm mét. Tôi sẽ gọi lại ngay khi bãi tòa.”
 
Trong giờ nghỉ ăn trưa, Danny quyết định đi bộ ra ngoài kiếm một chiếc sandwich trước khi dự giờ giảng của giáo sư Mori. Anh cố nhớ lại sáu lý thuyết của Adam Smith phòng khi ngón tay của giáo sư chỉ đúng mình. Anh đã không phát hiện ra người đàn ông đang ngồi trên một băng ghế bên kia đường, bên sườn đeo một chiếc máy ảnh.
 
Craig lấy điện thoại di động ra bấm số của Payne ngay sau khi bãi tòa.
“Cô ta không ra khỏi nhà trong vòng hơn một giờ đồng hồ,” Payne nói, “và khi ra ngoài, cô ta mang theo một chiếc vali lớn.”
“Cô ta đi đâu?” Craig hỏi.
“Cô ta được đưa tới văn phòng nơi cô ta làm việc tại phố Mason ở khu City.”
“Cô ta có mang chiếc vali theo không?”
“Không, cô ta để nó lại trong cốp xe.”
“Vậy là cô ả định tới The Boltons ở ít nhất qua một đêm nữa.”
“Có vẻ là vậy. Anh có nghĩ chúng định chuồn ra nước ngoài không?”
“Có lẽ chúng sẽ chưa làm thế cho tới sau buổi trình diện cuối cùng của hắn với người giám hộ vào sáng thứ năm, khi đó hắn đã kết thúc thời gian chịu giám hộ.”
“Có nghĩa là chúng ta chỉ còn ba ngày nữa để tập hợp tất cả các bằng chứng cần thiết,” Payne nói.
“Vậy hắn đã làm những gì cho đến giờ trong chiều nay?”
“Hắn rời trường đại học lúc bốn giờ, được xe đưa về The Boltons. Hắn vào trong nhà, nhưng tay lái xe lại phóng đi ngay. Tôi đã bám theo gã phòng khi gã đi đón cô ả.”
“Có đúng vậy không?”
“Đúng thế. Gã đón cô ả từ chỗ làm và đưa ả về ngôi nhà của ông chủ mình.”
“Thế còn chiếc vali?”
“Gã mang nó vào trong nhà.”
“Có lẽ cô ta nghĩ giờ đây đã có thể yên tâm chuyển tới đó sống. Hắn có đi chạy không?”
“Nếu có,” Payne nói, “thì hẳn là trong khoảng thời gian tôi đang bám theo cô ả.”
“Ngày mai đừng bận tâm tới cô ta nữa,” Craig nói. “Từ giờ hãy tập trung vào Cartwright, bởi vì nếu chúng ta muốn lột mặt nạ hắn, chỉ còn một thứ duy nhất có ý nghĩa.”
“Bức ảnh,” Payne nói. “Nhưng nếu hắn không đi chạy vào buổi sáng thì sao?”
“Càng có lý do để mặc kệ cô ả và bám chặt lấy hắn,” Craig nói. “Trong lúc đó, tôi sẽ cập nhật tình hình cho Larry biết.”
“Liệu hắn có làm gì để xứng đáng được như vậy không?”
“Không nhiều lắm,” Craig nói. “Nhưng chúng ta không thể làm hắn bất bình trong khi hắn vẫn đang sống với em gái.”
o O o
Craig đang cạo râu thì chuông điện thoại reo lên. Gã bực bội rủa.
“Bọn chúng lại cùng nhau rời khỏi nhà.”
“Vậy là sáng nay hắn không đi chạy?”
“Không, trừ khi vào trước lúc năm giờ sáng. Tôi sẽ gọi lại nếu có thay đổi gì trong lịch trình của hắn.”
Craig gập điện thoại lại rồi tiếp tục cạo râu. Gã cắt đứt da, và lại bật rủa lần nữa.
Gã cần có mặt tại tòa lúc mười giờ, khi thẩm phán tuyên án cho vụ đột nhập tư gia ăn trộm có tình tiết tăng nặng mà gã đang bào chữa. Thân chủ của gã chắc sẽ phải chịu án hai năm, bất chấp có tới hai mươi ba tội danh bị đưa ra xem xét.
Craig thoa một ít nước thơm dùng sau cạo râu lên cằm trong khi gã nghĩ về những tội danh mà Cartwright sẽ phải đối mặt: bỏ trốn khỏi Belmarsh trong khi mạo danh một tù nhân khác, đánh cắp một bộ sưu tập tem trị giá trên năm mươi triệu đô la, giả mạo chữ ký trên séc tại hai tài khoản ngân hàng, và ít nhất còn hai mươi ba tội danh nữa cũng sẽ được đưa ra xem xét. Sau khi thẩm phán đã lướt qua cả danh sách đó, Cartwright sẽ khó có cơ hội được thấy ánh sáng ban ngày cho tới khi hắn đã đủ tuổi để nhận trợ cấp dành cho người già. Craig tin rằng cả cô nàng cũng sẽ phải ngồi sau song sắt khá lâu với tội giúp đỡ và che giấu tội phạm. Và một khi người ta phát hiện ra chính xác những gì Cartwright đã làm kể từ khi vượt ngục, sẽ không ai nói đến chuyện ân xá cho hắn nữa. Craig thậm chí còn bắt đầu cảm thấy tin tưởng rằng ngài Đại pháp quan rồi sẽ lại gọi gã đến gặp lần nữa, và lần này gã sẽ được mời một ly sherry nguyên chất trong lúc hai người cám cảnh cho sự xuống dốc của cricket Anh quốc.
 
“Chúng ta bị bám đuôi,” Al Mập nói.
“Tại sao anh nghĩ vậy?” Danny hỏi.
“Tôi nhận ra chiếc xe đã bám theo chúng ta hôm qua. Giờ nó lại đang bám theo.”
“Rẽ trái ở giao lộ tiếp theo và để ý xem nó còn bám theo chúng ta không.”
Al Mập gật đầu, đột ngột ngoặt gấp sang trái mà không hề lên tiếng cảnh báo trước.
“Nó vẫn bám theo chứ?” Danny hỏi.
“Không, chiếc xe đó đi thẳng,” Al Mập nói, đưa mắt kiểm tra gương chiếu hậu.
“Chiếc xe đó loại gì?”
“Một chiếc Ford Mondeo màu xanh sẫm.”
“Anh có tưởng tượng được có bao nhiêu chiếc loại đó ở London không?” Danny hỏi.
Al Mập càu nhàu. “Nó đã bám theo chúng ta,” anh ta lặp lại trong khi lái xe rẽ sang The Boltons.
“Tôi đi chạy đây,” Danny nói. “Tôi sẽ cho anh biết ngay nếu có ai đó bám theo tôi.”
Al Mập không hề cười.
 
“Tay lái xe của Cartwright phát hiện ra tôi,” Payne nói, “vì thế tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục lái xe đi thẳng và tránh mặt chúng suốt thời gian còn lại của ngày hôm nay. Tôi đang tới công ty cho thuê xe để đổi sang một kiểu xe khác. Tôi sẽ quay trở lại vị trí ngay sáng sớm mai. Nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ phải thận trọng hơn vì tay lái xe của Cartwright rất thính mũi. Tôi dám cá tay này là cớm giải nghệ hoặc cựu binh, có nghĩa là tôi sẽ phải đổi xe hàng ngày.”
“Anh vừa nói gì cơ?” Craig hỏi.
“Rằng tôi sẽ phải đổi…”
“Không, trước đó cơ.”
“Tay lái xe của Cartwright chắc chắn từng được huấn luyện trong cảnh sát hoặc quân đội.”
“Tất nhiên là thế rồi,” Craig nói. “Đừng quên tay lái xe của Moncrieff cũng bị nhốt cùng buồng giam với anh ta và Cartwright.”
“Anh có lý,” Payne nói. “Crann. Albert Crann.”
“Thường được biết đến dưới tên Al Mập. Tôi có cảm giác rằng Thám tử Fuller sắp có cả một bộ đầy đủ – K, Q, và giờ là J.”
“Anh có muốn tôi quay lại ngay đêm nay để kiểm tra không?” Payne hỏi.
“Không. Crann rất có thể là một món hời ngoài dự kiến, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm để hắn ta phát hiện ra chúng ta đang bám sát chúng. Hãy tránh xa khỏi tuyến đường chúng đi cho tới chiều ngày mai, bởi vì anh có thể yên tâm tin chắc Crann lúc này đang cảnh giác đề phòng anh. Sau khi hắn ta đã đưa Cartwright về nhà và quay đi đón cô bạn gái của ông chủ, tôi nghĩ đó chính là thời điểm anh sẽ thấy Cartwright đi chạy.”
 
Trong khi Danny đang rảo bước theo lối đi, anh bắt gặp giáo sư Mori đang đứng trò chuyện với mấy sinh viên đang dự thi, ông lập tức lên tiếng chào anh.
“Cũng ngày này sang năm thôi, Nick,” ông nói, “sẽ đến lượt cậu làm bài thi tốt nghiệp.” Danny gần như đã quên bẵng anh chỉ còn ít thời gian nữa trước khi tới kỳ thi, và cũng không có tâm trạng đâu để nói với giáo sư rằng anh không rõ ngày này năm tới mình sẽ đang ở đâu. “Khi đó tôi sẽ trông đợi được thấy những điều lớn lao từ cậu đấy,” giáo sư nói thêm.
“Hy vọng là tôi đáp ứng được kỳ vọng của giáo sư.”
“Không có gì sai với những kỳ vọng của tôi cả,” Mori nói, “mặc dù cậu là một ví dụ điển hình cho những người tự học ngoài con đường chính thống, rồi sau đó lại tưởng rằng mình vẫn còn nhiều thứ phải bắt kịp. Nick, tôi nghĩ cậu sẽ nhận ra khi đến lượt cậu ngồi thi, rằng cậu không có gì phải đuổi theo, mà ngược lại còn vượt lên trước phần lớn những người cùng trang lứa với mình.”
“Tôi thực sự rất hãnh diện, thưa giáo sư,” Danny nói.
“Tôi không hề tâng bốc đâu,” ông giáo sư nói trước khi chuyển sự chú ý sang một sinh viên khác.
Danny ra ngoài đường và thấy Al Mập đã mở sẵn cửa sau chiếc xe chờ. “Hôm nay có ai bám theo chúng ta không?”
“Không, ông chủ,” Al Mập nói, ngồi xuống trước tay lái.
Danny không muốn cho Al Mập biết suy nghĩ của anh, rằng rất có thể ai đó đang theo dõi họ. Anh tự hỏi mình còn bao nhiêu thời gian trước khi Craig khám phá ra sự thật, nếu không nói đến khả năng gã đã tìm ra chân tướng sự việc rồi. Danny chỉ cần thêm vài ngày nữa để thời gian chịu giám hộ kết thúc, đến khi đó cả thế giới này sẽ được biết sự thật.
Khi họ dừng xe bên ngoài ngôi nhà ở The Boltons, Danny xuống xe chạy ngay vào trong nhà.
“Ông dùng trà chứ?” Molly hỏi trong khi anh đang dợm bước định lao lên cầu thang.
“Không, cảm ơn bà. Tôi ra ngoài chạy đây.”
Danny cởi bộ đồ đang mặc ra, thay đồ tập chạy vào. Anh quyết định sẽ tập chạy một quãng dài vì anh cần thời gian để suy nghĩ về cuộc gặp với Alex Redmayne sáng hôm sau. Khi chạy qua cửa trước, anh trông thấy Al Mập đang đi xuống bếp, hẳn là để uống một tách trà với Molly trước khi đi đón Beth. Danny chạy xuống phố về hướng Embankment, một luồng sinh khí mới như được giải phóng ra trong con người anh sau khi phải ngồi nghiêng người nghe các bài giảng trong gần như suốt cả ngày.
Khi chạy qua Cheyen Walk, anh cố tránh không nhìn lên căn hộ của Sarah, nơi anh biết anh trai cô hiện đang sống. Nếu anh làm vậy, rất có thể anh đã phát hiện ra một người đàn ông nữa mà anh chắc chắn sẽ nhận ra ngay đang đứng bên một khung cửa sổ để mở chụp hình anh. Danny tiếp tục chạy về phía Quảng trường Nghị viện, khi chạy ngang qua cổng St Stephen dẫn vào Hạ viện, anh chợt nhớ đến Payne và tự hỏi không biết lúc này gã đang ở đâu.
Gã đang đứng bên kia đường chỉnh tiêu cự chiếc máy ảnh của mình, cố làm ra vẻ như một du khách đang chụp hình tháp Big Ben.
 
“Anh đã có được bức ảnh nào ra hồn chưa?” Craig hỏi.
“Đủ để lập một phòng triển lãm,” Payne đáp.
“Tuyệt lắm. Mang chúng đến chỗ tôi ngay, chúng ta sẽ cùng xem qua chúng vào bữa tối.”
“Lại pizza nữa à?” Payne nói.
“Sẽ không còn lâu nữa đâu. Một khi Hugo Moncrieff thanh toán tiền, chúng ta sẽ không chỉ kết thúc với Cartwright mà cùng lúc còn bỏ túi được một khoản kha khá, mà chuyện này tôi tin chắc không hề có trong kế hoạch dài hạn của hắn.”
“Tôi không nghĩ Davenport đã làm gì xứng đáng với cả triệu hắn sẽ được bỏ túi.”
“Tôi đồng ý, nhưng hiện tại hắn ta đang rất dễ suy sụp, và chúng ta không thể để hắn mở mồm không đúng lúc, nhất là trong khi hắn đang sống cùng Sarah. Gặp lại anh sau, Gerald.”
Craig tắt điện thoại, rót cho mình một lý và suy nghĩ về những gì gã sẽ nói trước khi bấm số gọi cho người mà gã đã chờ đợi có cơ hội nói chuyện cả tuần nay.
“Tôi có thể nói chuyện với hạ sĩ Fuller được không ạ?” gã nói khi đầu dây bên kia trả lời.
“Bây giờ là thanh tra Fuller,” giọng nói bên đầu dây chỉnh lại. “Tôi sẽ thông báo ai đang gọi đây ạ?”
“Spencer Craig. Tôi là luật sư.”
“Tôi sẽ nối máy cho ông ngay, thưa ông.”
“Ông Craig, đã lâu mới được nghe giọng nói của ông. Tôi khó mà quên được lần cuối cùng ông gọi điện tới.”
“Tôi cũng vậy,” Craig nói, “và đó là lý do cuộc gọi lần này của tôi, thưa thanh tra – chân thành chúc mừng ông.”
“Xin cảm ơn,” Fuller nói, “nhưng tôi thấy khó mà tin được đây là lý do duy nhất khiến ông bỏ công ra gọi điện cho tôi.”
“Ông hoàn toàn có lý,” Craig bật cười. “Nhưng tôi có một thông tin rất có thể sẽ giúp ông nhanh chóng trở thành Chánh Thanh tra.”
“Tôi xin sẵn sàng lắng nghe,” Fuller nói.
“Nhưng tôi muốn làm rõ ngay, thưa thanh tra, rằng ông không hề nhận được thông tin từ tôi. Tôi tin chắc ông hiểu tại sao khi ông biết được thông tin này liên quan đến ai. Và tôi cũng không muốn nói về nó qua điện thoại.”
“Tất nhiên,” Fuller nói, “vậy ông muốn chúng ta gặp nhau ở đâu, vào lúc nào?”
“The Sherlock Holmes, vào mười hai giờ mười lăm ngày mai, được chứ?”
“Rất tuyệt,” Fuller nói. “Tôi sẽ gặp ông tại đó, ông Craig.”
Craig gác máy, thầm nghĩ gã cần gọi một cuộc điện thoại nữa trước khi Gerald đến, nhưng vừa nhấc máy lên gã đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Khi mở cửa, gã thấy Payne đứng dưới vòm cửa, cười nhăn nhở. Gã chưa từng thấy ông bạn khoan khoái đến thế suốt thời gian vừa qua. Payne bước qua trước mặt ông chủ nhà không nói không rằng, đi thẳng tới bếp và rải sáu bức ảnh ra trên mặt bàn.
Craig nhìn qua những bức ảnh và lập tức hiểu tại sao Payne lại tỏ vẻ kiểu cách như vậy. Ngay phía trên đầu gối chân trái của Danny hiện rõ một vết sẹo, kết quả từ vết thương Craig nhớ rõ chính gã đã gây ra, và mặc dù vết sẹo đã mờ đi, nó vẫn còn đủ rõ để thấy được bằng mắt thường.
“Đây là tất cả bằng chứng Fuller cần đến,” Craig nói trong khi gã nhấc chiếc điện thoại đặt trong bếp lên bấm một số ở Scotland.
“Hugo Moncrieff đây,” giọng ở đầu dây đáp.
“Không bao lâu nữa sẽ là Sir Hugo,” Craig nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.