Kẻ Mạo Danh

PHẦN 4: BÁO THÙ – CHƯƠNG 50



Báo thù là một món ăn ngon nhất khi dùng nguội.
Danny cất cuốn Những mối quan hệ nguy hiểm vào trở lại vào vali trong khi chiếc máy bay đang bắt đầu hạ cánh qua làn mây u ám bao phủ bầu trời London. Anh dự định sẽ báo thù tới nơi tới chốn cả ba kẻ đã gây ra cái chết của người bạn thân nhất anh từng có, đã khiến anh không thể cưới được Beth, đã tước đi của anh niềm vui được tự tay nuôi dạy cô con gái Christy, và đã khiến anh bị tống vào tù vì một tội ác anh không hề gây ra.
Giờ đây anh đã có trong tay nguồn tài chính cần thiết để từ từ triệt hạ chúng, từng đứa một, và đến khi cuộc báo thù của anh đã xong xuôi, cả ba gã sẽ phải coi cái chết như một sự giải thoát đáng mơ ước.
“Thưa ông, xin vui lòng thắt đai an toàn, chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay Heathrow sau vài phút nữa.”
Danny mỉm cười nhìn cô chiêu đãi viên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Ngài thẩm phán Sanderson đã không có cơ hội đưa ra phán quyết trong vụ Moncrieff chống lại Moncrieff, vì một trong hai bên đã rút lại đơn khiếu tố của mình ngay
sau khi ông Gene Hunsacker rời phòng xử kín của thẩm phán.
Ông Munro đã giải thích cho Nick trong khi ăn tối tại New Club ở Edinburgh rằng nếu ngài thẩm phán có lý do để tin rằng đã có một hành động mang tính tội phạm, ông sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài gửi toàn bộ giấy tờ có liên quan lên chưởng lý Fiscal. Tại một nơi khác trong thành phố, Desmond Galbraith đang cho khách hàng của ông ta hay, nếu chuyện đó xảy ra, cậu cháu trai của Hugo sẽ không phải là người duy nhất mang họ Moncrieff được nếm mùi vị ngồi sau song sắt.
Munro đã khuyên Sir Nicholas không nên tiếp tục truy tố, bất chấp việc Danny hiểu quá rõ ai là người chịu trách nhiệm về ba nhân viên cảnh sát đợi sẵn để bắt anh khi anh về tới Heathrow lần trước. Munro cũng nói thêm, trong một giây phút hiếm hoi ông buông lỏng sự thận trọng của mình, “Nhưng nếu trong tương lai ông chú Hugo của ông còn gây rắc rối nào nữa, thì mọi điều chúng ta vừa thỏa thuận coi như bỏ qua.”
Danny đã cố gắng cảm ơn Munro, dù khá vụng về, về những gì ông đã làm trong những năm qua – nghĩ như Nick – và anh thực sự ngạc nhiên khi nghe ông trả lời, “Tôi không biết mình cảm thấy thích thú vì đã đánh bại ai hơn, ông chú Hugo của ông hay gã Desmond Galbraith hợm hĩnh đó.” Sự thận trọng vẫn bị thả lỏng. Danny vẫn luôn nghĩ thật may mắn làm sao anh có được Munro trợ giúp cho mình, nhưng gần đây anh bắt đầu nhận ra điều đó cũng gần như trở thành đối thủ của ông.
Khi cà phê được mang tới, Danny đề nghị Fraser Munro trở thành người quản lý gia sản của gia đình, đồng thời đảm nhiệm vị trí người tư vấn pháp luật cho anh. Ông đã cúi đầu thật thấp và nói, “Nếu ông muốn vậy, Sir Nicholas.” Danny cũng nói rõ anh muốn Dunbroathy Hall cũng như vùng đất xung quanh được chuyển giao cho Hội bảo tồn di tích lịch sử Scotland, và anh dự kiến bỏ ra mọi chi phí cần thiết để tu bổ nó.
“Đúng như ông nội ông mong muốn,” Munro nói. “Mặc dù tôi không nghi ngờ việc chú Hugo của ông, với sự giúp đỡ của quý ông Galbraith, hẳn sẽ tìm ra một trò ma mãnh nào đó để né tránh cam kết đó.”
Danny bắt đầu tự hỏi không rõ có phải Munro đã hơi quá chén không. Anh không thể hình dung ra ông luật sư già này sẽ phải ứng ra sao nếu biết được dự định Danny đang có trong đầu cho một người đồng nghiệp của ông.
Máy bay hạ cánh xuống Heathrow ngay sau mười một giờ. Danny đã định bay chuyến 8 giờ 40, nhưng lần đầu tiên từ nhiều tuần qua anh đã ngủ quên.
Anh tạm thời bỏ Spencer Craig ra khỏi đầu khi chiếc máy bay dừng lại ở cửa trả khách. Anh tháo đai an toàn, đứng lên gia nhập vào các hành khách đang đứng trên lối đi chờ cửa máy bay mở. Lần này không có nhân viên cảnh sát nào đợi anh bên ngoài. Sau khi vụ tranh tụng đã kết thúc chóng vánh một cách bất ngờ, Hunsacker đã đến vỗ vai ngài thẩm phán và mời ông một điếu xì gà. Thẩm phán Sanderson sững sờ giây lát không biết nói gì, nhưng cuối cùng ông cũng kịp trấn tĩnh mỉm cười và từ chối một cách lịch thiệp.
Danny chỉ ra cho Hunsacker thấy nếu ở lại Geneva, ông ta cuối cùng vẫn sẽ có được bộ sưu tập của Sir Alexander, vì Hugo chắc chắn sẽ rất vui vẻ bán nó cho ông ta, mà gần như chắc chắn với một giá rẻ hơn.
“Nhưng như thế tôi sẽ không hoàn thành giao ước với ông nội anh,” Hunsacker đáp. “Giờ tôi đã làm được điều gì đó để đáp lại lòng tốt và những lời khuyên thông minh ông dành cho tôi trong suốt nhiều năm dài.”
Một giờ sau, Gene lên đường về Texas trên chiếc máy bay riêng, đem theo 173 quyển album bìa da, mà Danny biết rõ nội dung của chúng sẽ khiến ông ta vui sướng phát điên phát cuồng lên trong suốt chuyến bay, mà cũng có thể cả trong suốt phần đời còn lại.
Khi Danny bước lên chuyến tàu Heathrow Express, dòng suy nghĩ của anh chợt hướng về Beth. Anh khao khát được gặp lại nàng. Maupassant đã nói lên thật chính xác những gì anh đang cảm thấy: “Vinh quang để làm gì nếu ta chẳng có ai để cùng chia sẻ?” Nhưng anh có thể nghe thấy Beth đang hỏi, “Báo thù để làm gì khi anh còn nhiều lý do để sống đến thế?” Anh sẽ nhắc lại cho nàng nhớ, trước hết về Bernie, sau đó về Nick, người cũng đã có rất nhiều lý do để sống. Nàng sẽ nhận ra tiền bạc không có ý nghĩa gì với anh hết. Anh sẽ vui vẻ đánh đổi hết, đến đồng xu cuối cùng, để…
Giá như anh có thể khiến thời gian quay ngược lại…
Giá như họ đã đi lên khu West End vào buổi tối tiếp theo…
Giá như họ đừng bước vào đúng quán rượu đó…
Giá như họ rời khỏi đó theo cửa trước…
Giá như…
Chuyến tàu Heathrow Express về tới ga Paddington mười bảy phút sau đó. Danny xem đồng hồ; anh vẫn còn vài giờ rảnh rỗi nữa trước khi phải đến trình diện bà Bennett. Lần này anh sẽ đi bằng taxi, và sẽ đợi sẵn sàng từ lâu ngoài phòng tiếp đón trước khi đến lượt được gọi vào trình diện. Những lời nói của ngài thẩm phán vẫn còn văng vẳng bên tai anh: “Tôi dự kiến sẽ ký lệnh ngay ngày hôm nay, trong đó đảm bảo rằng anh sẽ bị giam giữ thêm bốn năm nữa nếu vi phạm bất cứ điều gì trong các điều kiện tại ngoại dưới cam kết của anh.”
Mặc dù tính sổ với ba gã Ngự lâm quân vẫn là ưu tiên hàng đầu của Danny, anh vẫn sẽ cần thu xếp đủ thời gian cho khóa học anh đã đăng ký, và làm tròn lời hứa với Nick. Thậm chí anh bắt đầu tự hỏi liệu Spencer Craig có dính líu đến cái chết của Nick không. Chẳng lẽ Leach, đúng như Al Mập đoán, đã sát hại nhầm người?
Chiếc taxi dừng lại trước cửa ngôi nhà của anh ở The Boltons. Lần đầu tiên Danny thực sự cảm thấy như thể đây là nhà của mình. Anh trả tiền taxi, mở cửa xe và trông thấy một kẻ lang thang đang ngồi thu lu trước bậc thềm nhà mình.
“Hôm nay là ngày may mắn của anh bạn đây,” Danny vừa nói vừa móc ví ra. Người đàn ông trông như đang ngủ gật mặc một chiếc áo sơ mi cổ rộng kẻ sọc xanh trắng, một chiếc quần jean đã cũ sờn và đi một đôi giày đen rõ ràng mới vừa được đánh xi kỹ càng sáng hôm đó. Anh ta cựa mình, ngẩng đầu lên.
“Chào, Nick.”
Danny ôm chầm lấy anh ta, đúng lúc Molly mở cửa. Bà đứng chống nạnh trên khung cửa. “Anh ta bảo mình là bạn ông,” bà nói, “nhưng tôi vẫn bảo anh ta đợi bên ngoài.”
“Anh ấy là bạn tôi,” Danny nói. “Molly, bà làm quen với Al Mập đi.”
Molly đã chuẩn bị sẵn một món ăn nấu theo kiểu Ireland cho Nick, và bởi vì lúc nào bà cũng nấu quá nhiều, nên vẫn có thừa đủ cho cả hai người.
“Kể cho tôi nghe mọi chuyện đi,” Danny nói khi hai người đã yên vị ngồi vào bàn ăn.
“Cũng chẳng có nhều thứ để kể, Nick,” Al Mập lúng búng trả lời giữa hai lần chén đầy mồm. “Giống như cậu, bọn họ thả tôi ra sau khi tôi đã thụ nửa án. Cảm ơn Chúa là họ đã cho tôi ra, nếu không chắc tôi phải ngồi trong đó suốt phần đời còn lại của mình.” Anh ta miễn cưỡng buông chiếc thìa xuống và mỉm cười nói thêm. “Và chúng ta biết kẻ nào phải chịu trách nhiệm về việc đó.”
“Vậy anh đã có kế hoạch gì chưa?” Danny hỏi.
“Giờ thì chưa, nhưng vì cậu đã nói hãy đến gặp cậu ngay khi tôi chuồn ra được.” Anh ta ngừng lại. “Tôi hy vọng cậu để tôi ở lại đây một đêm.”
“Cứ ở lại chừng nào anh muốn,” Danny nói. “Người trông coi nhà của tôi sẽ dọn dẹp phòng dành cho khách,” anh cười toe toét nói tiếp.
“Tôi không phải là người trông coi nhà của anh,” Molly đốp chát. “Tôi là người lau dọn nhà, và thỉnh thoảng nấu ăn.”
“Sẽ không như thế nữa, Molly, giờ đây bà là người trông coi nhà, kiêm chức đầu bếp, với giá mười bảng mỗi giờ.” Molly á khẩu. Danny tận dụng tình thế hiếm khi có được này nói thêm, “Và hơn nữa, bà sẽ cần phải thuê một người lau dọn giúp mình một tay, vì từ giờ Al Mập đến sống cùng chúng ta.”
“Không, không,” Al Mập nói. “Tôi sẽ biến khỏi đây ngay khi tìm được việc làm.”
“Anh từng lái xe trong quân đội, đúng không?” Danny hỏi.
“Tôi đã làm lái xe cho cậu tròn năm năm,” Al Mập thì thầm, vừa nói vừa nhìn về phía Molly gật đầu.
“Vậy anh sẽ có lại công việc cũ,” Danny nói.
“Nhưng anh đã có xe đâu,” Molly nhắc nhở.
“Vậy tôi sẽ phải sắm một cái,” Danny nói. “Và còn ai tốt hơn nữa để tư vấn cho tôi?” anh nói tiếp, nháy mắt với Al Mập. “Tôi vẫn luôn muốn có một chiếc BMW,” anh nói. “Từng làm việc ở gara, tôi biết chính xác đời xe…”
Al Mập đưa một ngón tay lên miệng.
Danny hiểu ra Al Mập có lý. Thắng lợi vang dội của ngày hôm trước chắc đã khiến anh bốc đồng, và anh đã quay lại cư xử như Danny – một sai lầm anh không thể cho phép mình thường xuyên mắc phải. Suy nghĩ như Danny, hành động như Nick. Anh bừng tỉnh, quay trở lại với thế giới kỳ quặc của mình.
“Nhưng trước hết anh cần đi mua một ít quần áo,” anh nói với Al Mập, “trước khi anh có thể nghĩ tới một chiếc xe.”
“Và một ít xà phòng nữa,” Molly nói, múc đầy đĩa cho Al Mập lần thứ ba.
“Sau đó Molly có thể kỳ lưng cho anh.”
“Tôi sẽ không làm việc gì đại loại như vậy,” Molly nói. “Nhưng tốt hơn tôi nên đi dọn dẹp lại một trong số các phòng ngủ dành cho khách nếu ông Al Mập đây sẽ ở lại với chúng ta – trong vài ngày.” Danny và Al Mập phá lên cười khi bà tháo tạp dề ra và rời khỏi phòng bếp.
Khi cánh cửa đã đóng lại, Al Mập cúi người ra phía trước. “Cậu vẫn định tóm cổ mấy gã con hoang đã…”
“Phải, tôi vẫn có ý đó,” Danny khẽ nói, “và anh đã xuất hiện không thể đúng lúc hơn.”
“Vậy khi nào ta bắt đầu?”
“Anh sẽ bắt đầu bằng việc đi tắm ngay lập tức, sau đó đi mua lấy cho mình dăm bộ quần áo,” Danny nói, lần thứ hai lại móc ví ra. “Trong khi đó, tôi còn có cuộc trình diện người giám hộ của mình.”
 
“Anh đã trải qua tháng vừa rồi ra sao, Nicholas?” Bà Bennett hỏi câu đầu tiên.
Danny cố giữ khuôn mặt có vẻ thẳng thắn. “Tôi đã khá bận rộn với việc giải quyết những vấn đề gia đình mà tôi đã nói đến trong lần gặp trước của chúng ta,” anh trả lời.
“Và mọi thứ diễn ra như dự kiến chứ?”
“Vâng, cảm ơn bà, bà Bennett.”
“Anh đã tìm được việc làm chưa?”
“Vẫn chưa, thưa bà Bennett. Hiện tôi đang tập trung vào khóa học kinh doanh của mình tại Đại học London.”
“À phải, tôi nhớ ra rồi. Nhưng chắc chắn khoản trợ cấp không thể đủ sống đúng không?”
“Tôi có thể tự cầm cự được,” Danny nói.
Bà Bennett quay trở lại với danh sách câu hỏi của mình. “Anh vẫn sống trong ngôi nhà đó chứ?”
“Vâng.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ có lẽ lúc nào đó tôi nên tới xem qua nơi anh đang ở, để biết chắc nó đáp ứng được tiêu chuẩn tối thiểu của Bộ Nội vụ.”
“Bà sẽ luôn được chào đón tới thăm vào bất cứ lúc nào,” Danny nói.
Người giám hộ chuyển sang câu hỏi kế tiếp. “Anh có tiếp xúc với người nào cùng ở trong tù với mình trước đây không?”
“Có,” Danny nói, hiểu rõ việc giấu giếm bất cứ điều gì với người giám hộ cũng sẽ bị coi là vi phạm điều kiện tại ngoại. “Người tài xế cũ của tôi cũng mới được thả tự do, và hiện đang sống cùng với tôi.”
“Trong nhà có đủ chỗ cho cả hai người không?”
“Thừa đủ, cảm ơn bà, thưa bà Bennett.”
“Anh ta có việc làm chứ?”
“Vâng, anh ta sẽ làm tài xế cho tôi.”
“Nicholas, tôi nghĩ không cần bỡn cợt anh cũng đã gặp đủ rắc rối rồi.”
“Nhưng sự thật là vậy, thưa bà Bennett. Ông nội tôi đã để lại cho tôi đủ tiền để cho phép tôi thuê tài xế riêng.”
Bà Bennett nhìn xuống danh sách câu hỏi Bộ Nội vụ yêu cầu bà phải hỏi trong các buổi trình diện hàng tháng. Có vẻ như không có câu nào đề cập đến chuyện thuê tài xế riêng. Bà thử lại lần nữa.
“Anh đã từng có ý định phạm tội kể từ lần gặp trước không?”
“Không, thưa bà Bennett.”
“Anh có dùng ma túy không?”
“Không, thưa bà Bennett.”
“Hiện tại anh có hưởng trợ cấp thất nghiệp không?”
“Không, thưa bà Bennett.”
“Anh có yêu cầu trợ giúp nào khác từ cơ quan giám hộ không?”
“Không, cảm ơn bà, thưa bà Bennett.”
Bà Bennett đã kết thúc danh sách câu hỏi, nhưng chỉ mới dùng hết một nửa lượng thời gian dành cho mỗi người đến trình diện. “Tại sao anh không kể cho tôi biết anh đã làm những gì trong tháng vừa rồi?” bà ngán ngẩm hỏi.
 
“Tôi sẽ buộc phải mời anh ra đi,” Beth nói, viện đến cách nói giảm nhẹ ông Thomas vẫn dùng mỗi khi sa thải nhân viên.
“Nhưng tại sao?” Trevor Sutton hỏi. “Nếu tôi đi, cô sẽ không có người quản lý. Trừ khi cô đã có sẵn ai đó chờ thay chỗ tôi.”
“Tôi không có kế hoạch nào về việc thay thế anh,” Beth nói. “Nhưng kể từ khi bố tôi mất, gara đã liên tục thua lỗ. Tôi không thể để tình trạng làm ăn như vậy kéo dài hơn nữa,” nàng nói thêm, sử dụng những câu trả lời mà ông Thomas đã chuẩn bị trước cho mình.
“Nhưng cô đã cho tôi đủ thời gian để khẳng định mình đâu,” Sutton phản đối.
Beth ước gì Danny mới là người ở vào vị trí của nàng lúc này – nhưng nếu Danny có mặt ở đây, rắc rối hiện tại đã chẳng bao giờ xảy ra.
“Nếu chúng ta có thêm ba tháng nữa giống như ba tháng vừa qua,” Beth nói, “chúng ta sẽ phá sản.”
“Vậy cô muốn tôi làm gì?” Sutton căn vặn, cúi người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên mặt bàn. “Bởi vì tôi biết một điều, ông chủ sẽ không bao giờ cư xử với tôi như thế này.”
Beth cảm thấy bực mình vì anh chàng dám nhắc đến bố nàng. Nhưng ông Thomas đã khuyên nàng hãy cố đặt mình vào vị thế của Trevor, hãy mường tượng xem anh ta sẽ cảm thấy thế nào, nhất là khi anh ta chưa từng làm việc ở nơi nào khác kể từ ngày rời khỏi trường dạy nghề Clement Attlee.
“Tôi đã trao đổi với Monty Hughes,” Beth nói, cố tỏ ra bình thản, “và ông ấy cam đoan với tôi có thể tìm được cho anh một chỗ làm ở chỗ ông ấy.” Điều cô không nói nốt là ông Hughes chỉ có một chỗ làm cho thợ cơ khí bậc thấp, có nghĩa là mức lương của Trevor sẽ bị giảm đi đáng kể.
“Được lắm,” anh ta bực bội nói, “thế còn các khoản bồi thường thì sao? Tôi biết quyền lợi của mình.”
“Tôi sẵn sàng trả cho anh ba tháng lương,” Beth nói, “và cung cấp cho anh một giấy giới thiệu xác nhận rằng anh là một trong những người thợ làm việc chăm chỉ nhất.” Và một trong những người làm ngu ngốc nhất của cô, Monty Hughes đã nói thêm như vậy khi Beth tìm lời khuyên của ông ta. Trong khi chờ đợi câu trả lời của Trevor, nàng nhớ lại những lời Danny từng nói, nhưng chỉ vì cậu ấy không biết cộng. Beth mở ngăn kéo bàn làm việc của bố nàng, lấy ra một gói dày và một tờ giấy. Nàng mở gói, bày toàn bộ những gì chứa bên trong lên mặt bàn. Sutton tròn mắt nhìn chằm chằm vào những tờ năm mươi bảng, liếm môi trong khi cố tính toán xem trên bàn có bao nhiêu tiền. Beth đưa qua mặt bàn một bản hợp đồng ông Thomas đã chuẩn bị cho nàng chiều hôm trước. “Nếu anh đồng ý ký vào đây,” nàng nói, chỉ ngón tay vào một hàng kẻ nét đứt, “bảy nghìn bảng này sẽ là của anh.” Trevor ngần ngại, trong khi Beth cố không để lộ ra nàng đang cần anh ta ký vào bản hợp đồng đến mức khổ sở ra sao. Nàng đợi Trevor đếm xong tiền, mặc dù dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi rốt cục anh ta cũng cầm lấy chiếc bút được đưa sẵn ra, rồi viết vào bản hợp đồng hai từ duy nhất anh ta có thể phát âm được một cách hoàn toàn tự tin. Anh ta vội vã vơ hết số tiền trên bàn lại rồi không nói thêm một lời nào, quay lưng lại với Beth và bước ra khỏi căn phòng.
Khi Trevor đã dùng chân đá cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh ta, Beth thở một hơi nhẹ nhõm, mà nếu nghe thấy anh ta hẳn sẽ không nghi ngờ mình còn có thể yêu cầu nhiều hơn số tiền bảy nghìn bảng rất nhiều, cho dù trên thực tế, sau khi rút số tiền đó ra khỏi ngân hàng, tài khoản của gara cũng đã sạch trơn. Việc duy nhất Beth còn có thể làm lúc này là bán nó đi càng nhanh càng tốt.
Anh chàng môi giới nhà đất trẻ tuổi đã đến xem qua gara cam đoan với nàng nó đáng giá ít nhất hai trăm nghìn. Nói cho cùng, địa điểm này đã có quyền sở hữu đầy đủ, tọa lạc ở một vị trí rất đắc địa, giao thông tới khu trung tâm cực kỳ thuận tiện. Hai trăm nghìn bảng sẽ giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối tài chính của Beth, và cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ còn đủ tiền để Christy có được nền giáo dục mà nàng cùng Danny luôn muốn dành cho con bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.