Kẻ Mạo Danh

PHẦN 5: CỨU RỖI – CHƯƠNG 71



Danny Cartwright ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ kê ở khu bị cáo đợi đến lúc đồng hồ điểm chuông mười giờ, cũng là lúc phiên tòa bắt đầu. Anh nhìn xuống dưới phòng xử án và thấy hai luật sư của mình đang chăm chú trao đổi với nhau trong khi chờ thẩm phán xuất hiện.
Danny đã trải qua một giờ đồng hồ cùng Alex Redmayne và bố anh trong một phòng thẩm vấn phía dưới phòng xử án sáng hôm đó. Họ đã làm tất cả để trấn an anh, nhưng anh biết quá rõ dù mình vô tội trong vụ Bernie bị sát hại, nhưng anh không có bất cứ lý lẽ nào để biện hộ cho mình trước các tội danh giả mạo, ăn cắp, lừa đảo và vượt ngục; một mức án tổng cộng từ tám đến mười năm có lẽ sẽ là sự đồng thuận cuối cùng giữa các công tố viên có phong cách trại lính đến từ Belmarsh và vị thẩm phán mặc áo pháp quan bằng lụa hành nghề tại Old Bailey.
Chẳng cần ai nói Danny cũng hiểu nếu bản án này được cộng dồn vào bản án trước của anh, thì lần tiếp theo anh rời khỏi Belmarsh sẽ là ngày diễn ra tang lễ của anh.
Khu vực báo chí ở phía tay trái Danny đông nghịt phóng viên, sổ ghi chép mở sẵn trên tay, bút đặt sẵn lên mặt giấy trong khi chờ đợi để làm dài thêm hàng nghìn cột báo mà họ đã viết ra về vụ án này trong sáu tháng qua. Câu chuyện về cuộc đời của Danny Cartwright, người duy nhất từng vượt ngục thành công khỏi nhà tù an ninh chặt chẽ nhất nước Anh, người đã nẫng đi hơn năm mươi triệu đô la từ một ngân hàng Thụy Sĩ sau khi bán một bộ sưu tập tem không thuộc về anh ta, và cuối cùng bị bắt tại The Boltons vào lúc tờ mờ sáng trong khi đang nằm trong vòng tay của vị hôn thê (theo tờ The Times), hay của cô bạn gái sexy quen từ thời đi học (theo tờ The Sun). Báo chí đã không thể đi đến nhất trí rằng nên coi Danny là Scarlett Pimpernel(1) hay Jack Kẻ Mổ Bụng(2) nữa. Câu chuyện đã hấp dẫn công chúng trong nhiều tháng liền, và ngày khai mạc phiên tòa được chú ý không kém gì ngày mở màn công diễn một vở mới tại West End, với những hàng dài người tò mò xuất hiện trước Old Bailey từ lúc bốn giờ sáng để tìm cơ hội có mặt trong một khán phòng chỉ có sức chứa chưa tới một trăm người và vốn không mấy khi kín chỗ. Phần lớn mọi người đều nhất trí Danny Cartwright có lẽ sẽ phải trải qua phần còn lại của đời mình tại Belmarsh thay vì The Boltons.
 
Alex Redmayne cùng cha anh, Sir Matthew Redmayne, QC, Hiệp sĩ dòng thánh Michael và thánh George, đã làm tất cả những gì có thể để giúp Danny trong suốt sáu tháng vừa qua, trong khi anh đã bị tống trở lại một căn buồng giam chỉ nhỉnh hơn một chút so với chỗ cất đồ lau nhà của Molly. Hai người dứt khoát không chịu lấy dù chỉ một xu lệ phí cho công sức họ bỏ ra, mặc dù Sir Matthew đã cảnh báo Danny rằng nếu họ thành công trong việc thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng những khoản lợi tức anh thu được trong hai năm vừa qua thuộc về anh chứ không phải Hugo Moncrieff, anh chắc chắn sẽ nhận được một hóa đơn thanh toán cắt cổ cộng với các chi phí khác cho những khoản mà ông gọi là thù lao dành cho luật sư. Đó là một trong những dịp hiếm hoi mà cả ba cùng phá lên cười.
Beth đã được thả tự do dưới diện bảo lãnh ngay trong buổi sáng sau khi bị bắt. Nhưng không ai ngạc nhiên khi cả Danny và Al Mập đều không nhận được cách đối xử tương tự.
Ông Jenkins đã chờ sẵn tại Belmarsh để nhận lại hai người, còn ông Pascoe làm tất cả để đảm bảo hai người được ở chung buồng giam. Trong vòng một tháng, Danny trở lại vị trí thủ thư tại thư viện của nhà tù, đúng như anh đã nói trước đó với bà Bennett. Al Mập được cử vào một chỗ làm tại nhà bếp, và mặc dù chuyện nấu nướng ở đây khó mà so sánh được với tay nghề của Molly, ít nhất họ đều đã có được điều kiện tốt nhất trong hoàn cảnh tệ hại hiện tại.
Alex Redmayne không bao giờ nhắc lại với Danny rằng nếu trước đó anh làm theo lời khuyên của mình và tự nhận tội giết người ngay từ phiên tòa sơ thẩm, hẳn lúc này anh đã trở lại là người tự do, điều hành hoạt động của gara Wilson, thành hôn với Beth và giúp một tay vào việc chăm sóc gia đình. Nhưng một người tự do theo nghĩa nào đây? Alex chắc chắn sẽ phải nghe anh hỏi ngược lại.
Từ xưa đến nay đã luôn có những giây phút thắng lợi huy hoàng cận kề bên thảm họa. Các vị thần luôn thích sự đời diễn ra như thế. Alex Redmayne đã thành công trong việc thuyết phục tòa rằng về nguyên tắc Beth mắc phải những tội danh được đưa ra với nàng, nhưng nàng mới chỉ biết Danny còn sống từ trước đó bốn ngày, và họ thực ra đã ấn định một cuộc hẹn với Alex tại văn phòng luật sư của anh vào đúng buổi sáng mà nàng bị bắt. Thẩm phán tuyên phạt Beth sáu tháng án treo. Kể từ đó nàng luôn đều đặn tới Belmarsh thăm Danny vào ngày chủ nhật đầu tiên của mỗi tháng.
Thẩm phán đã không có được thái độ khoan hồng như vậy khi xem xét đến vai trò của Al Mập trong vụ âm mưu. Alex đã chỉ rõ trong phần biện hộ đầu tiên của anh rằng thân chủ anh bào chữa, Albert Crann, đã không thu được lợi ích nào về tài chính từ gia tài của Moncrieff ngoài việc nhận lương dành cho vị trí lái xe của Danny trong khi được phép ngủ lại tại một căn phòng nhỏ trên tầng thượng ngôi nhà của anh ở The Boltons. Sau đó ông Arnold Pearson, QC, Công tố viên đã tung ra một quả bom mà Alex không lường trước được.
“Liệu ông Crann có thể giải thích ra sao về khoản tiền mười nghìn bảng được chuyển vào tài khoản riêng của mình chỉ vài ngày sau khi ông ta được phóng thích khỏi nhà tù?”
Al Mập không có bất cứ lời giải thích nào, và thậm chí có, anh ta cũng sẽ không đời nào nói cho Pearson biết số tiền từ đâu tới.
Bồi thẩm đoàn không hề có ấn tượng với thái độ này.
Thầm phán gửi Al Mập trở lại Belmarsh thêm năm năm nữa – phần còn lại của bản án ban đầu. Danny làm tất cả để đảm bảo anh ta nhanh chóng được quan tâm, và anh ta đã cư xử rất mẫu mực trong suốt thời kỳ thụ án. Những báo cáo rất tích cực từ chánh giám thị Ray Pascoe, được đích thân giám đốc nhà giam xác nhận, cũng đồng nghĩa với việc Al Mập sẽ được thả tự do có điều kiện sau chưa đến một năm nữa. Danny sẽ rất nhớ anh ta, mặc dù anh biết chỉ cần anh để lộ ra điều đó, Al Mập sẵn sàng gây ra đủ rắc rối để ở lại Belmarsh cho tới khi Danny được thả.
Beth có một tin vui để báo cho Danny trong chuyến vào thăm chiều Chủ nhật của nàng.
“Em có thai rồi.”
“Chúa ơi, chúng ta mới chỉ có bốn đêm với nhau,” Danny nói trong khi nắm lấy tay nàng.
“Em không nghĩ đó là số lần chúng mình đã yêu nhau đâu,” Beth nói, trước khi nói thêm. “Hy vọng đó sẽ là một cậu em trai cho Christy.”
“Nếu đúng thế, chúng mình sẽ đặt tên cho nó là Bernie.”
“Không,” Beth nói, “chúng ta sẽ đặt tên con là…” tiếng còi báo hiệu hết giờ thăm vang lên che lấp mất những từ cuối cùng nàng nói.
“Tôi có thể hỏi ông một câu hỏi không?” Danny nói khi Pascoe dẫn anh về phòng giam.
“Tất nhiên,” Pascoe đáp. “Không có nghĩa tôi sẽ trả lời.”
“Ông đã biết ngay từ đầu, đúng không?” Pascoe mỉm cười, nhưng không trả lời. “Điều gì khiến ông biết chắc tôi không phải là Nick?” Danny hỏi khi họ về tới phòng giam của anh.
Pascoe tra chìa vào ổ khóa, đẩy mở cánh cửa nặng nề ra. Danny bước vào, cho rằng người giám thị sẽ không trả lời câu hỏi của anh, nhưng sau đó Pascoe hất hàm về phía bức ảnh của Beth mà Danny đã dán lên tường.
“Ôi Chúa ơi,” Danny lắc đầu. “Tôi đã không bao giờ lấy tấm ảnh của cô ấy khỏi tường.”
Pascoe mỉm cười, quay ra hành lang và đóng sập cửa phòng giam lại.
 
Danny ngước mắt nhìn lên khu hành lang dành cho công chúng để nhìn Beth, lúc này đã có mang sáu tháng, đang cúi xuống nhìn anh với cùng nụ cười mà anh vẫn còn nhớ như in từ khi họ cùng chơi với nhau ở trường dạy nghề Clement Attlee và anh biết, nụ cười đó sẽ mãi luôn ở đó cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời anh, cho dù thẩm phán có tuyên án anh lâu đến thế nào đi nữa.
Hai bà mẹ của Danny và Beth ngồi hai bên nàng, sẵn sàng động viên. Cũng ngồi trên khu công chúng còn có nhiều bạn bè và những người ủng hộ Danny đến từ khi East End, những người sẵn sàng làm tất cả để chứng minh sự vô tội của anh. Đôi mắt của Danny dừng lại khi anh nhìn thấy giáo sư Amirkhan Mori, một người bạn chân thành bất chấp tính khí chua chát, trước khi chuyển sang một người khác ngồi ở cuối dãy ghế, một người anh không hề trông đợi sẽ có dịp gặp lại. Sarah Davenport cúi người qua ban công mỉm cười với anh.
Dưới tòa, Alex và bố anh vẫn chăm chú bàn bạc. The Times đã dành trọn một trang để nói về hai bố con sẽ đồng thời xuất hiện với tư cách luật sư biện hộ cho bị cáo trong phiên tòa này. Đây mới là trường hợp thứ hai trong lịch sử một thẩm phán tòa án tối cao trở thành luật sư, và tất nhiên mới là lần đầu tiên một người con trai lại có phụ tá là bố mình.
Danny và Alex đã nối lại tình bạn trong sáu tháng vừa qua, và anh biết họ sẽ mãi gắn bó với nhau trong suốt phần đời còn lại. Bố Alex cũng thuộc về một nhóm người như giáo sư Mori – một con người hiếm có. Cả hai người đều đầy đam mê: giáo sư Mori theo đuổi học vấn, Sir Matthew phụng sự công lý. Sự có mặt của vị thẩm phán già trong phòng xử án đã khiến cả những luật sư lão luyện và những nhà báo đa nghi nhất cũng phải suy nghĩ cẩn trọng hơn về vụ án, nhưng họ vẫn bối rối không hiểu điều gì đã thuyết phục được ông tin rằng rất có thể Danny Cartwright vô tội.
Ông Arnold Pearson QC cùng phụ tá của mình đã ngồi xuống đầu đối diện của băng ghế dành cho luật sư biện hộ của hai bên, kiếm tra lại kỹ lưỡng bản cáo trạng của Công tố Hoàng gia và thực hiện những bổ sung nhỏ vào đôi chỗ. Danny đã được chuẩn bị kỹ lưỡng cho màn buộc tội gay gắt độc địa mà anh biết chắc sẽ được tung ra khi Pearson đứng dậy chứng minh với tòa không chỉ việc bị cáo là một tên tội phạm tàn ác và nguy hiểm, mà cả chuyện chỉ có một nơi duy nhất mà bồi thẩm đoàn có thể cân nhắc đến để dành cho bị cáo trong phần đời còn lại của y.
Alex Redmayne đã nói với Danny anh chỉ trông đợi ba nhân chứng đưa ra lời chứng: Chánh thanh tra Fuller, Sir Hugo Moncrieff và Fraser Munro. Nhưng Alex và bố anh đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để đảm bảo một nhân chứng thứ tư cũng sẽ được triệu đến trước tòa. Alex đã cảnh báo trước với Danny rằng dù thẩm phán nào được chỉ định để điều khiển phiên tòa, người đó cũng sẽ làm tất cả để ngăn chặn điều đó xảy ra.
Sir Matthew không hề ngạc nhiên khi thẩm phán Hackett cho gọi đại diện luật pháp của cả hai bên vào văn phòng của mình trước khi phiên xử được tiến hành, để cảnh báo trước cả hai bên phải tránh tuyệt đối mọi liên hệ tới bản án xử vụ giết người ban đầu, phán quyết của phiến tòa đó đã được một bồi thẩm đoàn đưa ra, cũng như đã được ba thẩm phán của tòa phúc thẩm giữ nguyên. Ông thẩm phán sau đó nhấn mạnh rằng nếu bất cứ bên nào tìm cách đưa ra nội dung của một cuốn băng ghi âm để làm bằng chứng, hay đề cập đến tên của Spencer Craig, lúc này đã trở thành một QC, Gerald Payne, người đã trúng cử vào Hạ viện, hay diễn viên nổi tiếng Lawrence Davenport, họ sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của ông.
Trong giới tư pháp không ai không biết ngài thẩm phán Hackett và Sir Matthew Redmayne có quan hệ chẳng bình lặng gì từ ba mươi năm nay. Sir Matthew đã thắng quá nhiều vụ kiện ở các tòa cấp thấp khi cả hai còn là luật sư mới vào nghề, đến mức không ai còn có thể nghi ngờ về việc ai là luật sư xuất sắc hơn trong hai người. Báo giới đang hy vọng sự kình địch giữa hai người sẽ bị thổi bùng lên trở lại một khi phiên tòa bắt đầu diễn ra.
Bồi thẩm đoàn đã được lựa chọn xong vào hôm trước, lúc này đang đợi để được gọi vào phòng xử án, nơi họ sẽ lắng nghe các bằng chứng trước khi đưa ra phán quyết cuối cùng của vụ kiện Công tố Hoàng gia chống lại Daniel Arthur Cartwright.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.