Sáng thứ hai, đúng 9 giờ, David có mặt tại văn phòng, nhưng cửa trước vẫn khoá. Anh không hiểu tại sao. Các thư ký thường phải có mặt vào lúc 8 giờ 45 phút.
Chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai xuất hiện, David bèn đi tới trạm điện thoại gần nhất để gọi về nhà Bernie Silverman. Không ai trả lời. Anh gọi tới nhà Richard Elliot: chỉ nghe chuông đổ liên hồi. Anh liền gọi tới văn phòng Aberdeen và cũng nhận được kết quả tương tự. Anh quyết định trở lại văn phòng. Phải có lý do nào chứ. Chẳng lẽ anh đang mơ? Hay hôm nay là chủ nhật? Không – phố xá rất đông người và xe cộ.
Khi anh trở lại văn phòng, một thanh niên đang đóng trên tường tấm biển: “Cho thuê 2.500 foot vuông. Mọi chi tiết xin liên hệ Conrad Ritblat”.
– Anh làm gì thế này? – David hỏi.
– Người thuê cũ cho biết họ sẽ dọn đi. Chúng tôi đang tìm người mới. Anh có muốn xem nhà không?
– Không. – David nói và hoảng sợ bỏ đi. – Không, cám ơn.
Anh lao xuống phố, mồ hôi bắt đầu vã ra trên trán, lòng cầu mong trạm điện thoại đừng có ai.
Anh vội vã gọi tới tổng đài để tìm cô thư ký của Bernie Silverman. Lần này thì có người nhấc máy.
– Judith, lạy chúa, có chuyện gì thế? – giọng anh khiến cô tin chắc rằng anh đang rất lo âu.
– Tôi không biết. – Judith trả lời.- Tôi được thông báo nghỉ việc vào đêm thứ sáu với một tháng lương trước kỳ hạn. Không có lời giải thích nào kèm theo.
David vứt điện thoại xuống. Anh dần dần hiểu ra sự thật, nhưng vẫn muốn tin vào một lời giải thích giản đơn nào đó. Anh có thể gặp ai? Anh nên làm gì?
Quá choáng váng, anh trở lại căn hộ ở Barbican. Trong lúc anh đi vắng, người ta đã phát thư tín buổi sáng, trong đó có một lá thư của Công ty cho thuê nhà.
Công ty cổ phần Londo
Đại lý nhà đát Barbican,
London EC2
D1 – S28 – 434I
Thưa ngài,
Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi biết rằng ngài sẽ dọn khỏi đây vào cuối tháng. Chúng tôi cũng muốn bày tỏ sự cám ơn của mình vì ngài đã trả tiền trước một tháng.
Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài sớm gửi lại chìa khoá vào lúc thuận tiện.
Chào thân ái
C.J. Caselton, Giám đốc
David điếng người. Anh đứng lặng giữa phòng, cay cú nhìn bức tranh của Underwood.
Cuối cùng, anh run run quay số điện thoại của văn phòng môi giới:
– Xin cho biết giá của Prospecta Oil sáng nay?
– Xuống còn 3,8 bảng. – Ai đó trả lời.
– Tại sao?
– Tôi không biết, nhưng chúng tôi sẽ tìm hiểu và gọi lại cho ngài.
– Hãy bán 500 cổ phiếu của tôi đi.
– 500 cổ phiếu Prospecta Oil, với giá thị trường, vâng, thưa ngài.
David đặt điện thoại xuống. Năm phút sau chuông lại reo. Đó là người môi giới.
– Chỉ được 3,5 bảng thôi, đúng giá mà ngài đã mua.
– Anh làm ơn gửi chúng vào tài khoản của tôi tại ngân hàng Lloyd’s, chi nhánh Moorgate. Được chứ?
– Tất nhiên là được, thưa ngài.
Suốt cả ngày và đêm hôm đó, David không ra khỏi phòng. Anh nằm trên giường, liên tục đốt thuốc và suy nghĩ về những việc sẽ phải làm, thỉnh thoảng lại nhìn qua ô cửa nhỏ như để ngắm thành phố trong mưa: Các ngân hàng, Công ty bảo hiểm, Văn phòng môi giới, Công ty chính phủ – đó là thế giới của anh, nhưng anh sẽ còn tồn tại ở đây bao lâu? Buổi sáng, ngay khi Sở giao dịch vừa mở cửa anh đã gọi điện cho người môi giới của mình với hy vọng được biết thêm thông tin mới.
– Anh có thể cho tôi biết một vài tin tức mới nhất về Prospecta Oil không? – Giọng anh đầy lo lắng và căng thẳng.
– Rất xấu, thưa ngài. Quá nhiều cổ phiếu trên thị trường nên giá rất hạ, chỉ còn 2,8 bảng thôi.
– Tại sao? Đang xảy ra cái quái gì vậy? – Giọng anh thất thanh.
– Tôi không biết thưa ngài. – Giọng người môi giới vẫn bình tĩnh vì anh ta luôn luôn được nhận một phần trăm dù David được hay thua.
David đặt ống nói. Những năm tháng ở Harvard bắt đầu tan đi trong mây khói. Một giờ đồng hồ đã trôi qua mà anh không biết.
Anh ăn trưa trong một nhà hàng nhỏ, ít tiếng tăm và đọc một bài đáng ghét của David Malbert trong tờ London Evening Standard với tiêu đề “Bí mật của Prospecta Oil”. Bốn giờ chiều, khi Sở giao dịch chứng khoán đóng cửa, thì giá cổ phiếu tụt xuống còn 1,6 bảng.
Đêm đó, David không ngủ. Anh thấy đau đớn và nhục nhã với ý nghĩ tại sao hai tháng lương ngon lành, một món tiền thưởng và nhiều cuộc chuyện trò suôn sẻ lại mua được lòng tin tuyệt đối của anh. Lẽ ra anh phải nghi ngờ ngay từ đầu chứ. Anh thấy choáng váng khi nhớ lại những mẩu tin đặc biệt về Prospecta Oil đã được bí mật thì thầm trao đổi và đón nhận như thế nào.
Sáng thứ tư, mặc dầu rất hoang mang và biết rõ cái gì đang xảy ra. David vẫn gọi điện cho người môi giới. Các cổ phiếu đã giảm giá một cách thảm hại, chỉ còn 1 bảng, và rồi sẽ không còn thị trường cho chúng. Anh ra khỏi phòng và đi bộ tới ngân hàng Lloyd’s, đóng tài khoản cá nhân và rút nốt số tiền 1.345 bảng còn lại, khi đưa các chứng từ cho anh, cô thủ quỹ mỉm cười, và thầm thán phục con người sớm thành đạt.
David chọn mua tờ Evening Standard số cuối cùng (tờ có đánh dấu “7RR” ở góc phải). Cổ phiếu Prospecta Oil lại tụt giá, lần này chỉ còn 25 xu. Như hoá câm, anh trở về nhà trọ. Chủ nhà đang đứng trên cầu thang.
– Cảnh sát vừa mới hỏi anh đấy. – Vừa nhìn thấy anh, bà ta đã vội thông báo.
David đi lên gác, cố tỏ vẻ bình thản.
– Cám ơn, bà Pearson. Chắc lại về chuyện cái vé phạt đỗ xe không đúng nơi quy định. Tôi quên chưa trả.
Bây giờ thì anh cực kỳ hoảng sợ. Chưa bao giờ anh thấy nhỏ bé, cô đơn và hoảng loạn như thế này. Anh vội tống mớ đồ đạc cá nhân vào va ly, trừ bức tranh mà anh vẫn treo trên tường rồi đặt vé tàu một chiều đi New York.