Khu Vườn Xương

CHƯƠNG 12



Năm 1830
Khói thuốc lá bay mù mịt, kết thành một tấm rèm mỏng che phủ khắp phòng phẫu thuật, mùi thuốc lá át cả mùi hôi thối của những xác chết. Trên bàn, chỗ Norris làm việc, một thi thể nằm im với lồng ngực banh ra, quả tim đã bị cắt và lá phổi nằm im lìm trong một cái xô bốc mùi. Thậm chí cả phòng lạnh cũng không thể làm chậm lại quá trình phân hủy thối rữa đang diễn ra trên những cái xác mới được chuyển đến từ New York. Hai ngày trước, Norris đã thấy người ta chuyển đến mười bốn thùng đầy dung dịch nước muối làm lạnh.
– Bây giờ New York là nơi mà chúng ta tìm được họ, tôi nghe nói thế. – Wendell giải thích khi bốn sinh viên đang rạch bụng thi thể, hai bàn tay trần đang chìm trong đống ruột lạnh cứng.
– Ở Boston này chưa đủ những người nghèo khổ bị chết hay sao? – Edward nói. – Chúng ta nâng niu chăm sóc họ để lúc nào cũng khỏe mạnh. Rồi thì khi họ chết, cậu cũng chẳng có được gì từ họ. Ở New York, người ta chỉ cần đào mấy cái xác lên, chẳng cần hỏi ai cả.
– Đó không thể là sự thật. – Charles nói.
– Họ chia khu vực nghĩa trang thành hai phần. Khu hai là dành cho những xác vô thừa nhận. – Edward nhìn xuống cái thi thể, trên khuôn mặt khắc khổ đó đầy sẹo và hằn vết nhăn của những năm tháng khổ cực. Cánh tay trái bị gãy đã được chữa lành bằng cách bẻ cong. – Tôi dám chắc là cái xác này được lấy ở khu hai. Một ông già người Ailen nào đó, các cậu có nghĩ thế không?
Người hướng dẫn của họ, bác sĩ Sewall đi đi lại lại phòng phẫu thuật, qua những cái bàn đặt thi thể mà các chàng trai đang thực hành theo nhóm bốn người.
– Tôi muốn các anh hoàn thành việc cắt bỏ tất cả các bộ phận bên trong cơ thể trong hôm nay. – Ông ra lệnh cho các sinh viên của mình. – Chúng bị thối rữa rất nhanh chóng. Nếu để chúng quá lâu, thì dù các anh có tự tin với cái bụng khỏe mạnh của mình thế nào đi nữa, cũng chả mấy chốc mà không chịu nổi mùi hôi thối ấy. Cứ hút bao nhiêu thuốc các anh muốn, hay dìm mình trong rượu whiskey, nhưng tôi đảm bảo rằng thứ mùi nhẹ nhàng của bộ ruột sẽ còn theo các anh cả tuần và không ai có thể chịu đựng được đâu.
Và người yếu đuối nhất trong nhóm đã gặp rắc rối rồi, Norris nghĩ khi anh nhìn qua bàn của Charles, khuôn mặt anh tái xanh, ngập trong khói thuốc.
– Các anh đã nhìn thấy các bộ phận trong cơ thể thế nào và đó là bằng chứng cho các anh về cơ cấu ẩn của một cỗ máy kì diệu. – Sewall giảng giải. – Trong căn phòng này, thưa các quý ông, chúng ta sẽ làm sáng tỏ sự kì diệu của cuộc sống. Các anh sẽ được tìm hiểu một kiệt tác của Chúa trời, kiểm tra tài nghệ khéo léo, quan sát đầy đủ những phần bên trong của chúng. Chứng kiến mỗi phần nhỏ cần thiết cho sự sống như thế nào. – Sewall dừng lại ở bàn của Norris và kiểm tra các bộ phận ở trong xô, nhấc chúng lên bằng tay không. – Ai là người đã cắt tim và phổi. – Ông hỏi?
– Em ạ, thưa thầy. – Norris trả lời.
– Làm tốt lắm. Tốt nhất trong số những thứ mà tôi vừa thấy trong phòng. – Sewall nhìn anh ta. – Anh đã từng làm việc này, tôi chắc thế.
– Ở trang trại, thưa thầy.
– Những con cừu à?
– Và cả lợn nữa ạ.
– Tôi có thể thấy là anh chưa hề động tới con dao. – Sewall nhìn sang Charles. – Tay của anh vẫn còn sạch bong, anh Lackaway ạ.
– Em… em nghĩ rằng em nên để cho các bạn khác có cơ hội để bắt đầu.
– Bắt đầu? Họ đã hoàn thành phần ngực và giờ chuyển sang bụng rồi đấy. – Ông nhìn xuống cái xác và cau mặt. – Cái xác này đã bốc mùi rồi đấy, nó sẽ hỏng nhanh thôi và nó sẽ thối rữa trước khi anh cầm được con dao của mình đấy, Lackaway ạ. Anh còn chờ đợi gì nữa? Làm bẩn tay mình đi.
– Vâng, thưa thầy.
Lúc bác sĩ Sewall ra khỏi phòng, Charles miễn cưỡng cầm lấy con dao. Nhìn xác người Ailen già đang thối rữa nhanh chóng, anh ngập ngừng rồi cũng cắt một nhát ngang ruột. Khi anh đã lấy hết can đảm thì một phần phổi đột nhiên rơi ra qua bàn và rơi đúng vào ngực của anh. Anh hét thất thanh rồi nhảy bắn về phía sau, tay lau vết máu một cách loạn xạ.
Edward cười lớn.
– Cậu không nghe bác sĩ Sewall nói à. Làm bẩn tay mình đi!
– Vì lòng thương hại, Edward!
– Cậu nên thấy mặt mình lúc này Charlie ạ. Cậu nghĩ tôi ném cậu bằng một con bò cạp chắc.
Lúc đó bác sĩ Sewall không có trong phòng nên các sinh viên quay sang nói chuyện ầm ĩ. Một chai rượu whiskey bỏ túi được chuyền tay theo vòng. Một nhóm ở bàn bên cạnh đỡ cái xác của họ ngồi dậy và nhét điếu thuốc đã châm vào mồm nó. Khói bay ra từ đôi mắt mù.
– Chuyện này thật kinh khủng. – Charles nói. – Tôi không thể làm được. – Anh ta bỏ dao xuống. – Tôi chưa bao giờ muốn trở thành một bác sĩ!
– Cậu định khi nào sẽ nói với bác của cậu? – Edward hỏi.
Một chuỗi cười lớn từ đầu kia căn phòng, mũ của một sinh viên đã được đội cho xác của một người phụ nữ. Nhưng Charles vẫn nhìn chằm chằm vào cái xác ông già Ailen, cánh tay trái bị biến dạng và xương sống cong gập của ông ta là bằng chứng câm lặng cho một cuộc đời đau khổ.
– Cố lên nào, Charlie. – Wendell động viên, rồi đưa cho anh con dao. – Cậu bắt đầu cũng có tệ lắm đâu. Đừng cho phép mình lãng phí thi thể của người Ailen già này. Ông ta sẽ dạy chúng ta được nhiều điều đấy.
– Cậu sẽ nói vậy mà Wendell. Cậu thích những thứ này.
– Chúng ta đã tách được màng ra rồi. Cậu có thể cắt ruột non.
Khi Charles đang nhìn chằm chằm con dao mà bạn đưa ra, ai đó trong phòng đã cười chế nhạo anh.
– Charlie! Đừng có ngất trước mặt bọn tôi một lần nữa!
Đỏ bừng mặt vì ngượng, Charles cầm lấy con dao. Khuôn mặt dữ tợn, anh bắt đầu cắt. Nhưng đó không phải là một nhát cắt đúng kĩ thuật, đó là những nhát cắt vô hồn, lưỡi dao của anh cắt nát ruột, khiến cho mùi hôi thối bốc ra khủng khiếp đến nỗi Norris đứng lảo đảo lùi về phía sau, đưa tay lên bịt mũi.
– Dừng lại. – Wendell vừa nói vừa túm tay Charles, nhưng bạn anh vẫn tiếp tục rạch. – Cậu đang làm rối tung lên rồi kìa!
– Cậu bảo tôi cắt mà! Cậu bảo tôi phải để cho tay mình nhuốm máu mà! Điều mà bác tôi vẫn thường nói với tôi là một bác sĩ là vô dụng nếu không muốn tay của mình dính máu.
– Bọn tôi không phải bác cậu. – Wendell nói. – Chúng tôi là bạn cậu. Bây giờ thì dừng lại đi!
Charles quẳng con dao xuống. Tiếng rơi của nó lọt thỏm trong sự mừng rỡ đến điên cuồng của chàng trai trẻ khi được giải thoát khỏi một nhiệm vụ ghê rợn, phản ứng dễ hiểu của một người ngang ngạnh khó bảo.
Norris nhặt con dao lên và hỏi nhẹ nhàng:
– Cậu ổn chứ, Charles?
– Tôi ổn mà.
– Charles thở mạnh. – Tôi hoàn toàn ổn.
Một sinh viên đứng ở cửa bất ngờ cảnh báo:
– Thầy Sewall đang quay lại!
Ngay lập tức, căn phòng lại im phăng phắc. Những cái đầu lại chúi vào tiếp tục với những cái xác. Họ tìm lại được sự tập trung cần có của mình vào những thi thể đang nằm đó. Khi bác sĩ Sewall bước vào phòng, ông chỉ thấy những sinh viên chăm chỉ và những khuôn mặt hết sức tập trung. Ông đi ngang qua bàn của Norris rồi đứng lại nhìn chằm chằm vào đoạn ruột đã bị cắt.
– Cái đống này là thứ quái quỷ gì thế? – Kinh hoàng, ông nhìn bốn sinh viên của mình. – Ai là người chịu trách nhiệm trong việc này?
Charles trông có vẻ sắp khóc đến nơi. Với Charles, ngày nào cũng có thể mang lại một vài lần bị bẽ mặt, một vài cơ hội để thể hiện sự kém cỏi của mình. Bây giờ với cái nhìn khắt khe của thầy Sewall, anh chỉ muốn độn thổ.
Edward hăng hái nói:
– Cậu Lackaway đã cố thử cắt ruột non, thưa thầy, và…
– Đó là lỗi của em. – Norris cắt ngang.
Sewall nhìn anh ta với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
– Anh Marshall ư?
– Đó là… đó chỉ là một trò đùa thôi ạ. Charles và em… ưm, quá tay thôi ạ và chúng em thành thật xin lỗi. Đúng không, Charles?
Sewall chăm chú nhìn Norris một lúc lâu.
– Với những gì mà anh đã thể hiện như một nhà giải phẫu, thì hành động lần này cực kì đáng thất vọng. Đừng bao giờ để nó diễn ra một lần nữa đấy.
– Vâng thưa thầy, em xin hứa.
– Tôi nghe nói là bác sĩ Grenville muốn gặp anh, anh Marshall ạ. Ông ấy đang đợi ở văn phòng của mình.
– Ngay bây giờ ạ? Vì chuyện gì thế ạ?
– Tôi nghĩ là cậu nên tự tìm hiểu đi. Vậy nhé, đi đi. – Sewall quay sang cả lớp. – Còn các cậu, đừng có làm gì ngớ ngẩn nữa đấy. Tiếp tục đi nào, các quý ông.
Norris vừa lau tay vào cái tạp dề của mình vừa nói với các bạn:
– Ba cậu sẽ phải kết thúc công việc với cụ già người Ailen này mà không có mình đấy.
– Có chuyện gì giữa cậu với bác sĩ Grenville thế? – Wendell hỏi.
– Mình cũng chẳng biết nữa. – Norris trả lời.
– Thưa giáo sư Grenville.
Vị trưởng khoa của trường đại học Y đang ngồi ở bàn làm việc, ngước lên nhìn. Ông ngồi ngược với ánh sáng hắt vào qua cửa sổ nên cái bóng của ông trông giống như một cái đầu sư tử với bờm tóc màu xám thô và xoắn. Lúc Norris đứng ở ngưỡng cửa, anh cảm thấy Aldous Grenville đang để ý đến mình và anh tự hỏi mình đã làm điều gì ngu ngốc đến mức phải bị gọi lên này. Trong lúc đi dọc hành lang dài, anh cố gắng nhớ lại xem mình có gây ra chuyện gì để khiến bác sĩ Grenville phải chú ý đến tên anh. Chắc chắn là phải có chuyện gì đó nhưng Norris không tài nào nghĩ ra được lí do gì để giải thích vì sao ông ấy lại chú ý đến con trai của một người nông dân đến từ Belmont, trong số hàng chục sinh viên mới khác.
– Vào đi, anh Marshall. Làm ơn đóng cửa vào hộ tôi.
Norris rón rén ngồi xuống. Grenville bật đèn bàn, ánh sáng ấm áp tỏa ra khắp mặt bàn và những cái giá sách bằng gỗ anh đào. Cái bóng lúc nãy bây giờ hiện ra một khuôn mặt lôi cuốn với tóc mai dài rậm rạp. Mặc dù tóc của ông vẫn còn dày như một người trẻ tuổi, nhưng đã chuyển sang màu bạc trắng, tô điểm thêm vẻ uy quyền đặc biệt đã vốn có của ông. Ông ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen láy giống như hai quả cầu kì lạ, phản chiếu ánh đèn.
– Anh đã ở đó, trong bệnh viện – Grenville lên tiếng – vào cái đêm mà Agnes Poole chết.
Norris ngạc nhiên vì lời mở đầu bất ngờ về một chủ đề đáng sợ, vì vậy anh chỉ có thể gật đầu xác nhận. Vụ giết người đã xảy ra từ sáu ngày trước, và kể từ lúc đó đến giờ người ta vẫn kháo nhau khắp các phố phường về việc ai hay cái gì đã giết chết bà ấy. Tờ Quảng cáo hàng ngày đã miêu tả kẻ giết người như là một con quỷ có cánh. Lời đồn đại về những người theo đạo Gia tô xuất hiện ở khắp mọi nơi, chắc chắn là bắt nguồn từ miệng của ông bảo vệ Pratt. Nhưng cũng có khá nhiều những lời đồn đại khác nữa. Những người hay thuyết giáo ở Salem đã nói đến những con quỷ đang quay trở lại, đến những kẻ đáng ghê tởm và những kẻ ngoại quốc sùng bái ma quỷ, rằng chúng chính là những kẻ chiến đấu vì lẽ phải, theo ý Chúa. Đêm qua, chỉ vì một câu chuyện thêu dệt thái quá mà một đám đông say rượu đã truy đuổi một người đàn ông Ý không may, khiến ông ta phải tìm một chỗ trú ẩn trong quán rượu.
– Anh là người đầu tiên thấy nhân chứng. Một cô gái Ailen. – Grenville hỏi.
– Vâng ạ.
– Anh có gặp lại cô ta từ sau đêm đó không?
– Không, thưa thầy.
– Anh có biết đội tuần tra đêm đang tìm cô ta không?
– Ông Pratt đã nói với em. Nhưng em không biết tin gì về cô Connolli đó cả.
– Ông Pratt khiến cho tôi nghĩ khác đấy.
Vậy ra đây chính là lí do mà anh được gọi tới đây. Đội tuần tra đêm muốn nhờ Grenville ép anh lấy thông tin.
– Cô gái đó đã không trở về chỗ trọ của mình kể từ đêm đó. – Grenville nói.
– Chắc chắn là cô ấy có gia đình ở Boston.
– Chỉ có anh rể cô ta, một thợ may tên là A. Tate. Anh ta đã nói với đội tuần tra đêm rằng cô ta là một người không đáng tin cậy và hay yêu cầu quá đáng. Cô ta thậm chí còn buộc tội anh ta đã có những hành vi không đúng với mình
Norris nhớ lại Rose Connolli đã dám đặt câu hỏi về ý kiến của bác sĩ Crouch cao quý như thế nào, một hành động dũng cảm đến không ngờ của một cô gái, người đáng ra phải biết chỗ của mình ở đâu. Nhưng không đáng tin cậy sao? Không, những gì mà Norris đã thấy ở trong phòng bệnh chiều hôm ấy thì đó là một cô gái rất bản lĩnh, một cô gái đang cố bảo vệ người chị yếu ớt của mình.
– Em không nghĩ cô ấy như vậy. – Anh nói.
– Cô ta đã tuyên bố một số điều không thể tin được. Về một kẻ mặc áo choàng.
– Cô ấy chỉ bảo là hình dáng giống vậy thôi, thưa thầy. Cô ấy chưa bao giờ nói đó là một thứ siêu nhiên. Chính tờ Quảng cáo hàng ngày đã gọi đó là Tử thần Khu Tây. Cô ấy có lẽ đã quá sợ hãi, nhưng cô ấy không bị kích động đến mức cuồng loạn.
– Anh không thể nói cho ông Pratt biết chỗ cô ấy đang ở à?
– Tại sao ông ấy lại nghĩ rằng em biết ạ?
– Ông ta nói rằng hình như anh có quen với cô ta… mọi người…
– Em hiểu rồi ạ. – Norris cảm thấy nóng bừng mặt. Vậy là họ nghĩ rằng một anh chàng nông dân trong bộ comple vẫn chỉ là một anh nông dân. – Em có thể hỏi tại sao ông ta lại đột nhiên muốn tìm cô ấy gấp đến vậy không ạ?
– Cô ta là một nhân chứng và cô ta chỉ mới mười bảy tuổi. Họ quan tâm đến sự an toàn của cô ta. Và vì sự an toàn của cháu cô ta nữa.
– Em không thể tưởng tượng được rằng ông Pratt lại có chút quan tâm nào đến lợi ích của họ. Chắc phải có lí do nào khác thì ông ta mới tìm cô ấy?
Grenville im lặng. Một lúc sau, ông ta thừa nhận.
– Có một vấn đề mà ông Pratt không muốn nói trước đám đông.
– Vấn đề gì ạ?
– Liên quan đến một món đồ trang sức. Một cái mề đay nằm trong số tài sản ít ỏi của cô Connolli, trước khi nó được tìm thấy và mang đến hiệu cầm đồ.
– Cái mề đay đó có gì quan trọng ạ?
– Nó không phải của cô ta. Bởi theo luật, lẽ ra nó phải thuộc về anh rể cô ta.
– Thầy đang nói rằng cô Connolli là một tên trộm?
– Tôi không nói vậy. Ông Pratt nói.
Norris nghĩ về cô gái và tình thương hết sức mãnh liệt của cô dành cho chị mình.
– Em không thể tưởng tượng được cô ấy lại là một tội phạm.
– Anh thấy cô ta là người thế nào?
– Một cô gái thông minh, thẳng thắn. Không giống một tên trộm.
Grenville gật đầu.
– Tôi sẽ chuyển ý kiến của anh đến ông Pratt.
Norris nghĩ rằng cuộc phỏng vấn đã kết thúc nên định đứng dậy, nhưng Grenville lại nói:
– Thêm một chút nữa, anh Marshall. Nếu anh không có cuộc hẹn nào khác.
– Thưa thầy, không ạ. – Norris lại ngồi im trên ghế, một cách không thoải mái, như thể có người đang lặng lẽ để ý mình.
– Anh hài lòng với công việc học tập của mình chứ? – Grenville hỏi.
– Vâng thưa thầy. Hoàn toàn hài lòng ạ.
– Thế còn với bác sĩ Crouch?
– Thầy ấy là một thầy giáo tuyệt vời ạ. Em rất biết ơn về những gì mà thầy ấy đã dạy cho mình. Em đã học được rất nhiều điều về sản khoa khi ở bên cạnh thầy ấy.
– Mặc dù tôi hiểu là anh có những ý kiến của riêng mình trong vấn đề đó.
Norris bắt đầu lo lắng. Có phải bác sĩ Crouch đã phàn nàn gì về mình? Vậy là mình đang phải đối mặt với hậu quả?
– Em không có ý nghi ngờ gì về phương pháp của thầy ấy – anh nói – em chỉ muốn đóng góp ý kiến của mình….
– Cần phải đặt câu hỏi về những phương pháp đó nếu chúng không hiệu quả đúng không?
– Em không có ý thách thức thầy ấy. Em chắc chắn là không có kinh nghiệm bằng bác sĩ Crouch.
– Không. Anh có kinh nghiệm của một người nông dân. – Norris đỏ bừng mặt, Grenville nói thêm. – Anh nghĩ rằng tôi xúc phạm anh.
– Em không hiểu mục đích của thầy.
– Tôi không có ý xúc phạm anh. Tôi biết rất nhiều anh chàng nông dân thông minh. Còn một số quý ông lại ngu dốt. Những gì tôi muốn nói là anh có những kinh nghiệm thực tế. Anh đã được theo dõi quá trình thai nghén và sinh nở từ ngựa và bò.
– Nhưng theo những gì mà bác sĩ Crouch đã thẳng thắn chỉ ra cho em, thì không thể so sánh một con bò với người được ạ.
– Tất nhiên là không rồi. Những con bò thì dễ kết bạn hơn rất nhiều. Cha của anh chắc sẽ đồng ý với tôi, hoặc là ông ấy sẽ không ẩn náu ở cái trang trại đó nữa.
Norris dừng lại, giật mình.
– Thầy quen với cha em sao?
– Không, nhưng tôi biết ông ấy. Ông ấy chắc phải rất tự hào về anh, người đang theo đuổi một khóa học đòi hỏi yêu cầu cao thế này.
– Không đâu, thưa thầy. Ông ấy không thích lựa chọn của em.
– Sao lại có thể thế được?
– Ông ấy chỉ muốn em là một anh nông dân. Ông nghĩ những cuốn sách chỉ làm lãng phí thời gian. Em đã không có mặt ở đây, ở trường đại học Y này, nếu không có sự hào phóng của bác sĩ Hallowell.
– Bác sĩ Hallowell ở Belmont? Quý ông đã viết thư giới thiệu anh đúng không?
– Vâng, thưa thầy. Thật sự, chắc chẳng ai có thể tốt hơn ông ấy. Ông và vợ lúc nào cũng chào đón em ở nhà của họ. Ông là gia sư riêng của em môn vật lí và khuyến khích em mượn sách ở thư viện của chính ông. Hàng tháng, có lẽ thế, đều có những cuốn sách mới, và ông cho em mượn vô điều kiện. Những cuốn tiểu thuyết, lịch sử Hi Lạp và La Mã. Các tác phẩm của Drygen, Giáo hoàng và Spencer. Đó là một bộ sưu tập đặc biệt.
Grenville cười và nói:
– Và anh đã nghiền ngẫm chúng.
– Những cuốn sách đã cứu rỗi tâm hồn em. – Norris nói, rồi bất ngờ bị lúng túng, vì thấy mình đã sử dụng từ ngữ quá biểu cảm. Nhưng sự cứu rỗi linh hồn chính là những gì mà sách đã mang đến cho anh trong những đêm buồn chán ở trang trại, những đêm khi anh và cha mình chẳng có gì để nói với nhau. Khi họ có nói chuyện thì cũng chỉ là về đống cỏ khô vẫn còn bị ẩm, hay làm thế nào để cách li mấy con bò sắp sinh nở. Họ không nói về những gì khiến cho cả hai đều bị day dứt đau khổ.
Và họ sẽ không bao giờ làm thế.
– Thật đáng tiếc cha anh không chia sẻ cùng anh. – Grenville nói. – Nhưng dù sao thì anh cũng đã đến đây mặc dù không mấy thuận lợi.
– Em đã tìm thấy… công việc ở đây, trong thành phố này. – Thật đáng ghê tởm nhưng có lẽ đó là công việc của anh làm với Jack Burke. – Kiếm đủ tiền để chi trả cho việc học.
– Cha anh không giúp gì sao?
– Chỉ chút ít thôi ạ.
– Tôi hi vọng ông ấy hào phóng hơn với Sophia. Cô ấy xứng đáng hơn thế.
Norris giật mình khi nghe nhắc đến cái tên đó.
– Thầy biết mẹ em.
– Khi vợ tôi, Abigail còn sống, bà ấy và Sophia là hai người bạn rất thân thiết. Nhưng đó là chuyện những năm trước khi anh ra đời. – Ông ta dừng lại. – Chúng tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi Sophia bất ngờ làm đám cưới.
Còn bất ngờ lớn nhất, Norris nghĩ, chắc chắn là về người chồng mà bà đã lựa chọn, một nông dân ít học. Mặc dù Isaac Marshall là một người đàn ông đẹp trai, nhưng ông không có chút hứng thú nào với âm nhạc và những quyển sách – những thứ mà Sophia rất yêu thích, ông chẳng quan tâm gì khác ngoài mùa vụ và những con vật nuôi của mình. Norris ngập ngừng:
– Thầy… chắc biết mẹ em… không còn sống ở Belmont nữa?
– Tôi nghe nói là cô ấy ở Paris. Cô ấy vẫn sống ở đó chứ?
– Em…
– Anh không biết gì sao?
– Bà ấy đã không thư từ gì cả. Cuộc sống ở trang trại không phù hợp với bà, em nghĩ thế. Và bà… – Norris dừng lại, những kí ức về sự ra đi của mẹ anh giống như một vết đâm nhói đau trong tim. Bà đã ra đi trong một ngày thứ bảy, một ngày mà anh chẳng còn nhớ nữa, bởi vì khi đó anh đang bị ốm. Vài tuần sau, anh vẫn rất yếu, đi loạng choạng không vững khi anh xuống bếp để tìm cha mình, Isaac đang đứng ở cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài qua lớp sương mỏng mùa hè. Cha anh đã quay lại và nhìn thẳng vào anh, nét mặt ông xa cách như một người lạ vậy.
“Mẹ con đã viết thư để lại. Bà ấy sẽ không quay về nữa.” – Đó là tất cả những gì Isaac nói, trước khi đi ra khỏi nhà và cặm cụi vắt sữa trong chuồng bò. Tại sao người phụ nữ lại chọn sống với một người chồng chỉ có một niềm đam mê duy nhất là làm việc chăm chỉ và nhìn ngắm những cánh đồng tươi tốt? Đó chính là Isaac, người mà bà ấy đã chạy trốn, Isaac chính là người khiến Sophia phải ra đi.
Thời gian trôi qua và chẳng có lá thư nào, Norris đã quen với sự thật mà lẽ ra một cậu bé mười một tuổi không đáng phải đối mặt: rằng mẹ của cậu đã bỏ rơi cậu, bỏ con trai của mình lại cho một người cha quan tâm đến những con bò còn hơn cả máu mủ của mình.
Norris hít một hơi thật sâu, khi anh thở ra, anh tưởng nỗi đau của anh cũng biến mất. Nhưng nó vẫn ở đó, nỗi đau đớn dai dẳng về một người đàn bà đã cho anh cuộc sống. Rồi sau đó làm tan nát trái tim anh. Anh thực sự mong muốn chấm dứt cuộc trò chuyện này, vì thế anh không còn giữ được lễ phép cần thiết:
– Em cần quay trở lại phòng phẫu thuật. Thưa thầy, em đi được rồi chứ ạ?
– Còn một chuyện nữa. Đó là về cháu trai tôi.
– Về Charles ạ?
– Nó nói rất tốt về anh. Thậm chí là kính trọng anh. Nó còn rất nhỏ khi cha nó chết vì bệnh sốt, tôi e là Charles được thừa hưởng sự nhạy cảm của cha mình. Em gái tôi rất nâng niu chiều chuộng nó khi nó còn là một cậu bé, vậy nên khi lớn lên nó là một đứa dễ xúc động. Điều đó khiến cho việc học giải phẫu thực sự là một nỗi lo lắng ghê gớm đối với nó.
Norris nghĩ về những gì mình vừa được chứng kiến trong phòng thí nghiệm giải phẫu: Charles với khuôn mặt trắng bệch và run rẩy, khi cậu ta cầm con dao, khi cậu ta khổ sở trong việc cắt bỏ các bộ phận.
– Nó đang gặp khó khăn trong việc học, và chỉ nhận được những lời động viên ít ỏi từ cậu bạn của nó là anh Kingston nhưng thực ra đó chỉ là những lời chế nhạo.
– Wendell Holmes là một cậu bạn tốt và hay giúp đỡ.
– Đúng thế, nhưng anh có lẽ là người có kĩ năng giải phẫu tốt nhất trong lớp. Đó là điều mà bác sĩ Sewall đã nói với tôi. Vậy nên tôi sẽ đánh giá rất cao, nếu anh có thể xem xét và hướng dẫn thêm cho Charles khi nó cần…
– Em rất vui khi được để mắt đến cậu ấy, thưa thầy.
– Và anh sẽ không nói cho Charles biết về cuộc nói chuyện này của chúng ta chứ?
– Thầy có thể tin tưởng ở em.
Cả hai người đàn ông đứng dậy. Một lúc, Grenville chăm chú nhìn anh, im lặng, rồi nói.
– Tôi tin anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.