Lá bài thứ XII
CHƯƠNG 25
“Trung tâm, tôi có một cuộc gọi theo số 1209, khả năng là một vụ bắt cóc trẻ em.”
Bell lặp lại thông điệp đáng lo ngại với giọng nói bình tĩnh và đưa địa chỉ. Rồi: “Nạn nhân là một cô bé da đen, mười sáu tuổi, một mét năm tám, khoảng năm mươi cân. Nghi phạm là một người đàn ông da đen, to lớn, gần bốn mươi tuổi, tóc ngắn”.
“Rõ. Các đơn vị đang trên đường. Hết.”
Bell cài chiếc điện đàm vào thắt lưng, gửi Martinez và Lynch đi tìm kiếm trong tòa nhà trong khi nhanh chóng bước xuống tầng. Con phố phía trước tòa nhà được giám sát bởi Lynch, trong khi Martinez ở trên mái nhà. Nhưng họ lại đinh ninh Nghi phạm 109 hoặc đồng phạm của hắn sẽ xuất hiện hướng tới tòa nhà, chứ không phải là rời khỏi nó. Martinez cho rằng anh đã nhìn thấy một cô bé và một người đàn ông, mà có thể chính là ông bác, đi khỏi căn hộ ba phút trước. Anh đã không chú ý tới họ lắm.
Nhìn quanh con phố, Bell không thấy một ai ngoài vài nhân viên văn phòng. Anh đi xuống con hẻm bên cạnh tòa nhà. Anh để ý thấy một gã vô gia cư đẩy một chiếc xe chở hàng nhưng ở cách hai dãy phố. Bell sẽ nói chuyện với anh ta một phút và sẽ biết được anh ta có thấy cô bé hay không. Giờ, anh tìm một nhân chứng khả quan khác, một vài cô bé đang chơi trò nhảy dây đôi.
“Chào.” Chiếc dây chùng xuống khi chứng ngước lên nhìn người thanh tra.
“Chào các cháu. Chú là cảnh sát. Chú đang tìm một bạn gái. Cô ấy da đen, gầy, tóc ngắn. Đi cùng với một người đàn ông trung niên.”
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang không gian, ngày càng to lên.
“Chú có huy hiệu chứ?”, một cô bé hỏi.
Bell kìm nén nỗi lo lắng của mình xuống, vẫn giữ nụ cười và giơ chiếc phù hiệu cảnh sát ra cho lũ nhóc.
“Ồ.”
“Vâng, chúng cháu có thấy họ”, một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn nói. “Họ đi lên con phố kia. Rẽ sang phải.”
“Không, sang trái.”
“Cậu có nhìn đâu.”
“Tớ có. Chú có súng không?”
Bell lao nhanh về phía con phố mà lũ trẻ chỉ. Một dãy nhà ở bên phải, anh thấy một chiếc xe đang lao vòng ra khỏi vỉa hè. Anh chộp lấy điện đàm của mình. “Các đơn vị trả lời tình huống 1029. Có ai ở gần phố 117 không… Có một chiếc Sedan màu nâu sẫm đang di chuyển về phía tây. Chặn nó lại và kiểm tra những người trong xe. Nhắc lại, chúng ta đang tìm kiếm một cô bé da đen, mười sáu tuổi. Nghi phạm là một người đàn ông da đen, bốn mươi tuổi, hết. Hắn có thể có vũ khí.”
“Đội tuần tra 772. Chúng tôi ở ngay đấy. Hết… Đây rồi, chúng tôi đã thấy đối tượng. Sẽ đuổi sát chiếc xe ngay lập tức.”
“Đã rõ, 772.”
Bell nhìn thấy chiếc xe cảnh sát, đèn của nó đang nhấp nháy, tăng tốc đuổi theo chiếc Sedan màu nâu sẫm đang phanh gấp. Tim đập nhanh, Bell bắt đầu đi chuyển về phía họ, khi viên cảnh sát tuần tra bước ra khỏi chiếc xe, đi tới cửa sổ chiếc Sedan và cúi xuống, bàn tay đặt trên báng khẩu súng ngắn.
Làm ơn đi mà, phải là cô bé.
Viên cảnh sát vẫy vẫy cho chiếc xe đi tiếp.
Chó chết thật, Bell nói với mình đầy giận dữ khi bước nhanh về phía viên cảnh sát.
“Thanh tra.”
“Không phải họ à?”
“Không phải, thưa ngài. Một người phụ nữ da đen. Tầm ba mươi tuổi. Cô ấy đi một mình.”
Bell yêu cầu sĩ quan tuần tra này đi lên và xuống các con phố ở gần phía nam rồi điện đàm cho các sĩ quan tuần tra khác xử lý các hướng còn lại. Anh quay đầu và chọn ngẫu nhiên một con phố, lao vào nó. Điện thoại đổ chuông.
“Bell nghe đây.”
Lincoln Rhyme hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
“Không ai thấy cô bé cả. Nhưng tôi không hiểu, Lincoln. Chẳng lẽ cô bé không biết bác của mình sao?”
“À, tôi có thể nghĩ tới một vài giả thiết mà nghi phạm có thể đưa một người thay thế vào. Hoặc là ông ta làm việc với nghi phạm. Tôi không biết nữa. Nhưng có điều gì đó hoàn toàn không đúng ở đây. Nghĩ tới cách ông ta nói. Không có vẻ như là anh trai của một giáo sư lắm. Ông ta có một chút gì đó mang phong cách đường phố.”
“Đúng thế thật… Tôi muốn kiểm tra với đội của mình. Tôi sẽ gọi lại cho anh sau.” Bell dập máy rồi gọi điện cho các cộng sự của mình. “Luiz, Barbe, báo cáo. Mọi người tìm thấy gì rồi?”
Người phụ nữ báo rằng một số người mà cô ấy đã hỏi trên phố 118 không nhìn thấy một ai cả, người bác hay cô bé. Martinez báo cáo rằng họ đã kiểm tra tất cả tòa nhà và không tìm thấy bất cứ dấu vết của kẻ đột nhập hay dấu hiệu phá cửa nào. Anh hỏi Bell: “Anh đang ở đâu?”.
“Dãy phố phía đông tòa nhà, đang hướng về phía đông. Tôi đã cử các sĩ quan tuần tra quét sạch các dãy phố. Một trong số các anh tới đây với tôi. Những người khác bảo vệ khu vực căn hộ. Hết.”
“Ngắt.”
Bell bước nhanh qua một con phố và nhìn sang bên trái. Anh nhìn thấy gã vô gia cư một lần nữa, hắn dừng lại, nhìn anh và rồi cúi xuống gãi cổ chân mình. Bell bắt đầu bước về phía hắn để hỏi xem liệu hắn có thấy gì không.
Nhưng rồi anh nghe thấy tiếng một cánh cửa xe ô tô sập lại. Nó đến từ phía nào vậy? Âm thanh dội lại từ bức tường khiến anh không thể biết được.
Tiếng động cơ bắt đầu rung lên.
Ở phía trước… Anh bước về phía đó.
Không, sang bên phải.
Anh bước vội vàng trên phố, bất chợt nhìn thấy một chiếc Dodge màu xám cũ sờn lao ra đường. Nó hướng về phía trước nhưng phanh gấp khi thấy một chiếc xe cảnh sát đang đi lòng vòng chậm rãi về phía ngã tư. Người lái chiếc Dodge đưa xe về chế độ lùi và lăn bánh lên vỉa hè, vào một chỗ đậu xe trống, thoát khỏi tầm mắt của sĩ quan tuần tra. Bell tin rằng anh đã nhìn thấy có hai người bên trong… Anh đưa mắt nhìn. Đúng thế! Là Geneva và người đàn ông tự nhận mình là bác của cô bé. Chiếc xe hơi chồm lên trước một chút khi ông ta chuyển số.
Bell chộp lấy điện đàm và gọi các sĩ quan tuần tra, yêu cầu họ khóa chặt hai ngã tư.
Nhưng người cảnh sát tuần tra đang lái chiếc xe gần nhất rẽ vào con phố, hơn là chỉ chặn ở ngã tư; người bác của Geneva nhìn thấy anh ta. Ông ta chuyển chiếc xe về số lùi, nhấn chân ga và đảo chiếc xe xoay vòng quanh chỗ đậu hướng về phía con hẻm phía sau các dãy nhà. Chiếc Dodge vọt khỏi tầm mắt của Bell. Anh không biết nó rẽ sang phía nào nữa. Chạy nhanh tới chỗ nhìn thấy chiếc xe lần cuối cùng, anh ra lệnh cho chiếc xe cảnh sát vòng qua dãy phố.
Anh chạy vào trong hẻm và nhìn sang bên phải, vừa đúng lúc nhìn thấy đuôi chiếc xe biến mất. Anh lao theo nó, lôi khẩu Berreta ra khỏi bao. Chạy với tốc độ nhanh nhất có thể và rẽ sang góc cua.
Bell đông cứng lại.
Tiếng lốp xe rít lên, chiếc Dodge cũ kỹ đang chạy lùi ngay về phía anh, cố gắng trốn khỏi chiếc xe cảnh sát chặn đường tẩu thoát của nó.
Bell kiên quyết giữ chặt vị trí. Anh nâng khẩu Berreta lên. Anh nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của người bác, và vẻ mặt hoảng hốt của Geneva, cô thét lên. Nhưng anh không thể nổ súng. Chiếc xe cảnh sát ở ngay phía sau chiếc Dodge. Ngay cả khi anh bắn trúng kẻ bắt cóc, những viên đạn đồng cũng có thể đi xuyên qua mục tiêu rồi chiếc xe và trúng những cảnh sát khác.
Bell nhảy sang một bên, nhưng giẫm phải những hòn đá cuội trơn trượt với rác và ngã vật xuống đường, rền rĩ. Anh nằm ngay trên đường đi của chiếc Dodge. Viên thanh tra cố gắng tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng chiếc xe đang lao tới với tốc độ cao khiến anh không kịp tránh nữa.
Nhưng… nhưng điều gì đang xảy ra chứ?
Người bác giậm chân phanh. Chiếc xe dừng lại chỉ cách Bell một mét rưỡi. Những cánh cửa mở toang và cả Geneva lẫn người bác của cô chạy ra ngoài, về phía anh, người đàn ông hét lớn: “Anh không sao chứ? Anh không sao chứ?”.
“Thanh tra Bell”, Geneva nói, cau mày, cúi xuống và giúp anh đứng dậy.
Co quắp vì đau, Bell chĩa súng về phía người bác và nói: “Đứng im, không được cựa quậy”.
Người đàn ông chớp chớp mắt và cau mày.
“Nằm xuống. Và giơ thẳng hai cánh tay của ông ra.”
“Thanh tra Bell…”, Geneva bắt đầu.
“Đợi một phút đã cháu.”
Người bác làm theo lời anh. Bell còng tay ông ta lại, khi những cảnh sát thuộc đội tuần tra lao tới từ con hẻm.
“Khám xét ông ta.”
“Rõ, thưa ngài.”
Người bác nói: “Nghe này, ngài không biết mình đang làm gì đâu, thưa thanh tra”.
“Im lặng”, Bell nói với ông ta và đưa Geneva sang bên, đẩy cô bé vào một cánh cửa kín đáo để không rơi vào tầm ngắm từ bất cứ ai trên các mái nhà xung quanh.
“Roland!”, Barbe Lynch chạy nhanh xuống từ con hẻm.
Bell đứng dựa vào bức tường gạch, cố gắng lấy lại hơi thở.
Anh nhìn sang bên trái, nhìn thấy gã vô gia cư lúc trước đang liếc nhìn một cách không thoải mái vào cảnh sát và quay vòng, chuyển sang một hướng ngược lại.
Bell lờ hắn ta đi.
“Chú không cần phải làm thế”, Geneva nói với người thanh tra, hất đầu về phía người đàn ông đang bị còng tay.
“Nhưng đó không phải là bác của cháu”, viên thanh tra nói, lấy lại bình tĩnh. “Đúng không?”
“Không.”
“Vậy thì ông ta đang làm gì với cháu lúc này?”
Cô bé cúi nhìn xuống, một nỗi đau khổ hiện lên trên khuôn mặt.
“Geneva”, Bell nói một cách nghiêm khắc: “Việc này nghiêm trọng. Nói cho chú biết chuyện gì đây”.
“Cháu nhờ ông ấy đưa cháu tới một nơi.”
“Nơi nào?”
Cô bé cúi gằm mặt. “Để làm việc”, cô nói. “Cháu không thể lỡ mất ca của mình”. Cô mở chiếc áo khoác ra, để lộ trang phục của McDonald. Trên chiếc thẻ tên là dòng chữ: “Xin chào, tôi là Gen”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.