Lá bài thứ XII
CHƯƠNG 44
Sáng sớm ngày thứ Tư, không khí mùa thu lạnh và trong như một tảng băng trong suốt.
Geneva mới đến thăm cha mình ở bệnh viện Columbia Presbyterian và đang trên đường trở về trường trung học Langston Hughes. Cô mới hoàn thành bài viết về tác phẩm Home to Harlem. Hóa ra đó không hề là một quyển sách tồi (mặc dù cô vẫn thích viết về Octavia Butler hơn; chà, bà ấy có thể viết rất hay!) và khá hài lòng với báo cáo của mình.
Dù vậy, một điều khá là tuyệt là Geneva đã viết về nó bằng một chiếc máy đánh chữ hiệu Toshiba mà Thom đã chỉ cho cô cách sử dụng ở phòng thí nghiệm của Rhyme. Ở trường, trong số máy tính ít ỏi sử dụng được lại luôn quá tải tới mức ta không thể dùng quá mười lăm phút một máy, chứ đừng nói là một mình sử dụng nó để viết cả một bài luận. Và để tìm ra các dữ liệu nghiên cứu, tất cả những gì cô phải làm là thu nhỏ thanh công cụ WordPerfect đi và truy cập vào mạng. Một phép màu. Hơn nữa, những gì mà có thể phải mất đến hai ngày để viết, cô hoàn thành chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Băng qua phố, cô hướng về phía đường tắt xuyên qua sân trường Tiểu học PS 288, mà chỉ mất vài phút đi từ ga tàu Đại lộ 8 tới Langston Hughes. Hàng rào bằng sắt quanh sân trường đổ bóng lên mặt đường nhựa màu nâu. Cô gái mảnh khảnh lách một cách dễ dàng qua khoảng trống ở chiếc cổng, từ rất lâu rồi đã được chêm cho đủ rộng để một cậu nhóc và một quả bóng rổ chui vừa qua nó. Vẫn còn sớm, sân trường thì vắng vẻ.
Cô còn cách hơn ba mét tới cái sân thì nghe thấy tiếng gọi cất lên từ phía bên kia hàng rào.
“Này nhóc!”
Cô dừng lại.
Lakeesha đứng trên vỉa hè, diện chiếc quần màu xanh ôm sát, một chiếc áo cánh màu cam bó sát, nổi bật bộ ngực căng tròn, cặp sách lủng lẳng, các búi tóc và đồ trang sức lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt cô vẫn toát ra vẻ ủ rũ giống như khi Geneva nhìn thấy tuần trước, khi cái mụ Frazier khốn nạn ấy cố gắng giết Geneva và cha cô bé. “Này, nhóc, cậu đã ở đâu vậy?”
Keesh nhìn ra ngoài một cách đầy nghi hoặc vào khoảng trống ở chỗ sợi xích; cô không bao giờ vừa để chui qua. “Lại đây nào.”
“Gặp ở trường đi.”
“Lúc này, tớ chỉ muốn nói chuyện giữa hai đứa thôi.”
Geneva ngập ngừng. Biểu lộ trên mặt người bạn nói cho cô biết rằng điều này quan trọng. Cô lách qua cánh cổng và bước tới phía người bạn to lớn. Họ bước đi chậm rãi, sát cạnh nhau.
“Cậu đã đi đâu vậy Keesh?”, Geneva cau mày. “Cậu bỏ học.”
“Mình cảm thấy không được tốt lắm.”
“Đến tháng à?”
“Không, không phải thế. Mẹ tớ gửi một bức thư.” Lakeesha nhìn quanh. “Cái gã kỳ lạ với cậu ngày hôm trước là ai thế?”
Cô mở miệng định nói dối nhưng thay vì thế lại nói: “Cha tớ đấy”.
“Không!”
“Thật”, Geneva nói.
“Ông ấy đang sống ở Chiago, hoặc gì đó. Cậu nói thế mà.”
“Mẹ tớ đã nói dối. Ông ấy đã vào tù. Ông ấy được thả ra một vài tháng trước, và đến đây tìm tớ.”
“Bây giờ ông ấy ở đâu?”
“Trong bệnh viện, ông ấy bị thương.”
“Bị đánh à?”
“Ừ. Nhưng ông ấy sẽ ổn thôi.”
“Cậu và ông ấy? Cậu vui chứ?”
“Có thể. Khó mà biết được ông ấy.”
“Chà, ông ấy đột nhiên xuất hiện – quả là một việc bất ngờ.”
“Đúng thế.”
Cuối cùng, cô gái to lớn bước chầm chậm. Rồi dừng lại. Geneva nhìn vào đôi mắt tránh né của bạn mình và nhìn thấy tay cô ấy biến mất vào trong túi, cầm lấy một cái gì đó.
Một sự do dự.
“Gì vậy?”, Geneva hỏi.
“Đây”, cô gái thì thầm thật nhanh, đưa tay lên và lao nó về phía trước. Trong những ngón tay của cô ấy, mà đầu ngón tay được sơn màu kẻ ca rô trắng đên, là một chiếc vòng bạc, một hình trái tim ở cuối sợi dây.
“Đó là…”, Geneva bắt đầu.
“Quà sinh nhật của cậu cho tớ tháng trước.”
“Cậu trả lại nó?”
“Tớ không thể giữ nó được, Gen. Dù sao thì cậu vẫn cần tiền. Cậu có thể mang nó đi cầm.”
“Đừng kỳ cục thế nào. Cứ như là những lời của Tiffany vậy.”
Những giọt nước mắt đang ngân ngấn bên trong đôi mắt của cô gái to lớn, phần đẹp nhất trên khuôn mặt cô. Tay cô chùng xuống. “Tuần sau tớ sẽ đi.”
“Đi? Đi đâu?”
“BK.”
“Brooklyn? Cả nhà ư? Với hai đứa sinh đôi?”
“Chúng nó sẽ không đi. Không ai trong nhà đi cả.” Đôi mắt cô bé quét xuống vỉa hè.
“Thế thì là chuyện gì vậy, Keesh?”
“Tớ sẽ kể cho cậu nghe chuyện gì đang xảy ra.”
“Tớ không hứng thú với kịch lắm”, Geneva ngắt lời. “Cậu đang nói gì vậy nào?”
“Kevin”, Lakeesha nói với một giọng sụt sịt.
“Kevin Cheany?”
Keesh gật đầu. “Tớ xin lỗi, Geneva. Chúng tớ yêu nhau rồi. Cậu ấy có chỗ ở tại đó. Tớ sẽ đi với cậu ấy.”
Cô ấy gật đầu. “Nghe nè, tớ không muốn điều đó xảy ra nhưng nó đã xảy ra rồi. Cậu phải hiểu cho tớ. Chúng tớ có tình yêu, cậu ấy và tớ. Nó không giống với những gì mà tớ từng cảm thấy. Tớ biết là cậu cũng thích cậu ấy. Cậu nói về cậu ấy suốt, nhìn cậu ấy hằng ngày. Cậu đã hạnh phúc biết bao khi được cậu ấy đưa về nhà. Tớ biết tất cả những điều đó và vẫn xen vào. Ồ, tớ đã rất lo lắng, nghĩ tới việc phải nói cho cậu điều này.”
Geneva cảm thấy ớn lạnh, nhưng không hề liên quan tới tình cảm của cô dành cho Kevin, thứ đã biến mất ngay giây phút cậu ta lộ rõ bản chất của mình trong lớp học toán. Cô hỏi: “Cậu có bầu rồi, phải không?”.
Cảm thấy không tốt lắm…
Keesh cúi gằm xuống và nhìn chằm chằm vào chiếc dây lủng lẳng.
Geneva nhắm mắt lại một chút. Rồi cô hỏi: “Bao lâu rồi?”.
“Hai tháng.”
“Cậu cần phải có một bác sĩ ngay. Chúng ta sẽ tới một phòng khám tư, cậu và tớ. Tớ sẽ…”
Người bạn gái cau mày. “Tại sao tớ làm thế? Cứ như là tớ dựa vào đứa bé để bắt cậu ấy. Cậu ấy nói sẽ dùng bao nếu tớ nói thế nhưng cậu ấy thực sự muốn có con với tớ. Cậu ấy nói nó giống như là một phần của cả hai đứa.”
“Đó là lời nói dối, Keesh. Cậu ta đang lợi dụng cậu đấy.”
Bạn của cô nhìn chằm chằm, “Ồ, thật là hay đấy.”
“Không, đó là sự thật. Cậu ta đang đóng kịch thôi. Cậu ta đang lợi dụng cậu đấy.” Geneva đã tự hỏi xem liệu cậu ta muốn gì từ cô ấy. Nó không thể là điểm chác được, không phải với trường hợp của Keesh. Có lẽ là tiền. Mọi người trong trường đều biết cô ấy làm việc nặng nhọc với hai công việc và dành dụm những gì mình kiếm được. Cha mẹ của cô ấy cũng có thu nhập. Mẹ của cô ấy đã từng làm việc ở Dịch vụ Bưu chính nhiều năm; cha thì làm việc cho kênh truyền thông CBS và cứ cách một đêm thì lại làm cho khách sạn Sheraton. Em trai của cô ấy cũng có công việc. Kevin hẳn đã để ý tới số tiền của cả gia đình vất vả dành dụm.
“Cậu có đưa cho cậu ta vay chút tiền nào không thế?”, Geneva hỏi.
Cô bạn cúi xuống. Không nói gì cả. Có nghĩa là có. “Chúng ta có thỏa thuận, cậu và tớ. Chúng ta sẽ tốt nghiệp, và vào đại học.”
Lakeesha lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt tròn xinh của mình với bàn tay mũm mĩm. “Ồ, Geneva, với cậu là chuyện nhỏ. Cậu đang sống trên hành tinh nào vậy? Chúng ta nói chuyện, cậu và tớ, về trường đại học và những công việc tuyệt vời đầy màu sắc nhưng với tớ, chỉ là nói chuyện mà thôi. Cậu viết những bài luận như chẳng có gì và tham gia các kỳ kiểm tra và trở thành số một trên mọi môn học. Cậu biết thừa là tớ không được như vậy.”
“Cậu cũng sẽ trở thành một người thành công, với công việc kinh doanh của mình. Nhớ không nào? Tớ có thể sẽ trở thành một giáo sư nghèo khổ ở một nơi nào đó, ăn cá ngừ đóng hộp và bánh Cheerios cho bữa tối. Cậu là người duy nhất sẽ thực sự trở nên tuyệt vời. Cửa hàng của cậu sẽ thế nào? Chương trình TV của cậu? Câu lạc bộ của cậu?”
Keesh lắc đầu, những búi tóc đung đưa. “Chết tiệt, nhóc, đó là những lời của cậu. Tớ sẽ không đi đâu cả. Những gì tốt nhất tớ có thể hi vọng là những gì tớ đang làm lúc này – phục vụ salad và burger ở T.G.I vào các ngày thứ Sáu. Hoặc tết tóc và làm các phụ kiện nối tóc cho đến khi chúng lỗi mốt. Mà cậu bảo với tớ là nó có thể là sáu tháng.”
Geneva mỉm cười một cách yếu ớt. “Chúng ta vẫn thường nói là kiểu đầu xù sẽ quay trở lại cơ mà.”
Keesh cười. “Đúng thế. Tất cả những gì mà cậu cần cho kiểu đầu đấy là một cái lược và lọ xịt tóc; chả cần đến nhà tạo mẫu nghiệp dư như tớ.” Cô xoay những lọn tóc giả màu vàng quanh ngón tay mình rồi hạ thấp tay xuống, nụ cười nhạt nhòa đi trên khuôn mặt. “Kết cục của chính mình sẽ như là một chiếc túi cũ nát đã hết giá trị sử dụng. Chỉ có một cách để tớ vượt qua là có một người đàn ông bên cạnh.”
“Giờ thì ai đang tự nói xấu về cô ấy vậy? Kevin đã cho cậu ăn cái quỷ quái gì vậy? Cậu chưa bao giờ nói chuyện kiểu này cả.”
“Cậu ấy chăm sóc cho tớ. Cậu ấy đang tìm kiếm một công việc và hứa với tớ sẽ chăm sóc đứa bé. Cậu ấy khác. Cậu ấy không giống như những thằng nhóc vẫn chơi bời cùng.”
“Đúng, cậu ta như vậy. Cậu không thể từ bỏ, Keesh. Đừng làm điều đó! Ít nhất cũng phải ở lại trường. Cậu thực sự muốn đứa bé, được thôi, nhưng hãy ở lại trường. Cậu có thể…”
“Cậu không phải là mẹ tớ, nhóc.” Keesh ngắt lời. “Tớ biết mình phải làm gì.” Nỗi tức giận lóe lên trong đôi mắt cô bé – hơn tất cả nỗi đau tan nát trong trái tim bởi nó rất giống với sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt tròn trịa của cô gái khi bước lên bảo vệ Geneva khỏi những đứa con gái của trường Delano hay St. Nicholas săn đuổi cô bé trên phố.
Đẩy nó, đánh nó đi, đánh chết con chó cái…
Rồi Keesh sụt sùi nói: “Điều mà cậu ấy nói với tớ là, tớ không thể chơi với cậu được nữa”.
“Cậu không thể…”
“Kevin nói cậu đã đối xử không tốt với cậu ấy ở trường.”
“Đối xử không tốt?” Một tiếng cười lạnh lùng. “Cậu ta muốn tớ giúp cậu ta gian lận. Tớ nói không.”
“Tớ nói với cậu ấy rằng đó là điều vớ vẩn, cái điều cậu ấy nói, tớ và cậu đã trở nên thân thiết và mọi điều. Nhưng cậu ấy không hề nghe. Cậu ấy nói tớ không thể gặp cậu thêm được nữa.”
“Vậy cậu chọn cậu ta?”, Geneva nói.
“Tớ không có lựa chọn.” Cô gái to lớn nhìn xuống dưới. “Tớ không thể lấy bất cứ món quà nào từ cậu. Đây.” Cô dúi chiếc vòng cổ vào tay Geneva và thả nó ra thật nhanh, như thể đang bỏ một chiếc chảo nóng bỏng. Nó rơi xuống cái vỉa hè bẩn thỉu.
“Đừng làm thế Keesh. Làm ơn mà!”
Geneva cố tóm lại nhưng những ngón tay của cô chỉ nắm được cái không khí lạnh mùa thu.
r�W��i�� �č � thương mại đông đúc, nhìn vào các cửa hàng. Không phải là thứ hắn cần. Hắn tiếp tục tìm kiếm – nhiệm vụ cuối cùng trong buổi chiều còn thú vị một chút, ít nhất là thế. Sau khi rời văn phòng ở tổ chức Sandford, hắn đã nhanh chóng lái xe tới ngôi nhà nghỉ dưỡng cuối tuần ở New Jersey. Ở đó, hắn mở khóa ngăn đựng súng và lấy khẩu súng hoa cải hai nòng. Trên chiếc ghế ở ga ra hắn đã cắt nòng đi, biến khẩu súng dài chỉ còn 54cm – một công việc nặng nhọc một cách ngạc nhiên, đã khiến hắn tiêu tốn mất nửa tá lưỡi cưa điện. Ném những mẩu nòng bị cưa đứt vào chiếc hồ phía sau ngôi nhà. Hắn dừng lại, nhìn quanh, nghĩ tới việc cái hồ này là nơi mà con gái lớn của hắn sẽ làm đám cưới vào năm tới, sau khi tốt nghiệp từ Vassar.
Hắn đã ở lại đó một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào mặt trời vỡ nhòa trong dòng nước màu xanh lạnh giá. Rồi hắn nạp đạn vào khẩu súng và đặt nó cùng với một tá đạn vào một chiếc hộp các tông, che lên trên là vài quyển sách cũ, báo và tạp chí. Hắn không cần một đồ dùng nào khác nữa để che đậy tốt hơn những thứ này, vị giáo sư và Geneva không sống đủ lâu để thậm chí nhìn vào bên trong cái hộp.
Mặc lên một bộ vest và áo khoác thể thao lệch tông, tóc chải ngược ra sau, với cặp kính lão trí thức – vẻ cải trang tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra – sau đó Ashberry lái xe thật nhanh qua cầu George Washington vào Harlem, nơi hắn đang ở đó, tìm kiếm lý do cuối cùng cho màn kịch.
À, ở đó…
Hắn đỗ xe và bước ra ngoài. Đi bộ lên những quầy hàng vỉa hè của cộng đồng Hồi giáo và mua một cái mũ, một chiếc mũ trùm Hồi giáo, không phát ra một tia nhìn ngạc nhiên. Ashberry, lấy chiếc mũ với bàn tay đeo găng (cảm ơn một lần nữa, Thompson), rồi quay lại chiếc xe. Khi không có ai nhìn, hắn cúi xuống và cọ chiếc mũ lên nền đất bên dưới quầy điện thoại công cộng, mà hắn đoán chừng là đã có rất nhiều người đứng ở đó trong ngày trước hoặc trước đó. Chiếc mũ sẽ lấy một ít đất bẩn và các bằng chứng khác – lý tưởng nhất là một hoặc hai sợi tóc – mà có thể mang lại cảnh sát thậm chí còn nhiều manh mối giả hơn về vụ khủng bố. Hắn chùi mặt trong của chiếc mũ vào ống nói của chiếc điện thoại để lấy mẫu DNA từ nước bọt và mồ hôi. Ném chiếc mũ vào trong cái hộp với khẩu súng và đống tạp chí, sách vở, hắn leo lên xe và lái về Momingside Heights và vào khuôn viên Đại học Columbia.
Hắn giờ tìm thấy tòa nhà bộ môn cũ kỹ có văn phòng của Mathers và nhận ra một chiếc xe cảnh sát đang đậu ở trước, một cảnh sát đang ngồi ở ghế lái, quan sát con phố một cách cẩn thận. Vậy là cô bé thực sự có người bảo vệ.
Chà, hắn có thể xoay xở được. Hắn đã từng sống sót qua những tình huống còn khó nhằn hơn thế này – trên những con phố của South Philly và trong phòng họp kín trên phố Wall. Bất ngờ là lợi thế tốt nhất – chứng ta có thể đánh bại bất cứ thứ gì quá sức nếu ta làm một điều bất ngờ.
Tiếp tục đi hết con phố, hắn quay ngược lại và đậu xe phía sau tòa nhà, chiếc xe của hắn nằm ngoài tầm nhìn và hướng về phía đường cao tốc sẵn sàng cho một cuộc tẩu thoát nhanh chóng. Hắn bước ra và nhìn quanh. Đúng rồi, nó sẽ có tác dụng, hắn có thể tiếp cận văn phòng từ bên hông, rồi lẻn vào qua cửa trước khi viên cảnh sát nhìn đi đâu đó.
Để chạy trốn… có cửa ra sau tòa nhà. Hai cửa sổ ở tầng trệt nữa. Nếu viên cảnh sát chạy tới tòa nhà ngay khi nghe thấy tiếng súng, Ashberry có thể bắn anh ta từ một trong những cửa sổ trước. Trong bất cứ trường hợp nào, hắn sẽ có đủ thời gian để vứt lại chiếc mũ như là một tang vật và chạy tới chiếc xe trước khi bất cứ cảnh sát nào khác đi tới.
Hắn tìm thấy một quầy điện thoại công cộng. Gọi cho tổng đài của ngôi trường.
“Đại học Columbia”, một giọng nói trả lời.
“Làm ơn cho gặp Giáo sư Mathers.”
“Xin vui lòng đợi một chút”,
Một giọng người da đen trả lời: “Xin chào?”.
“Giáo sư Mathers?”
“Đúng vậy.”
Sử dụng cái tên Steve Macy một lần nữa, Ashberry giải thích rằng hắn là một tác giả từ Philadelphia, đang làm một nghiên cứu ở thư viện Lehman – một Cơ sở thuộc Đại học Columbia đóng góp vào khoa học xã hội và báo chí (tổ chức Sanford đã đầu tư rất nhiều tiền vào các thư viện và trường học như thế này. Ashberry đã từng kiếm lợi ở đó; hắn có thể nói về nó nếu hắn phải nói). Rồi hắn nói rằng một trong những người thủ thư có nghe nói rằng Mathers đang tìm kiếm tài liệu chuyên sâu về lịch sử New York thế kỷ XIX, đặc biệt là thời đại Phục hưng. Có đúng không?
Vị giáo sư cười một cách ngạc nhiên. “Đúng thế, sự thật là thế. Nhưng không phải cho tôi, thực tế. Tôi đang giúp đỡ một cô bé học sinh trung học. Cô bé đang ở đây với tôi.”
Cảm ơn Chúa. Con bé vẫn ở đó. Ta có thể kết thúc tất cả ngay lúc này, tiếp tục với cuộc sống của mình.
Ashberry nói rằng mình có mang theo một ít tài liệu từ Philly. Liệu ông ấy và cô bé học sinh có muốn xem qua không?
Vị giáo sư nói họ chắc chắn là muốn xem, cảm ơn anh ta rồi hỏi lúc nào thì tiện cho hắn ghé qua.
Khi mới mười bảy tuổi, Ashberry đã từng nắm một con dao rọc giấy gí vào đùi một người bán hàng cao tuổi và nhắc nhở ông ta rằng khoản tiền bảo kê đã quá hạn. Lưỡi dao sẽ cắt đến ba centimet cho mỗi ngày khoản tiền chưa được trả trừ khi ông ta trả ngay lập tức. Giọng của hắn bình thản như lúc này, khi nói với Mathers: “Tôi sẽ rời đi đêm nay nhưng có thể ghé qua lúc này. Ông có thể copy nếu ông cần. Ông có máy Xerox chứ?”.
“Vâng, tôi có.”
“Tôi sẽ có mặt trong vài phút nữa.”
Họ tắt máy. Ashberry lần vào trong chiếc hộp và nhấn chiếc nút an toàn trên khẩu súng vào vị trí sẵn sàng nổ súng. Rồi hắn nhấc chiếc thùng các tông lên và hướng về tòa nhà, bước qua những chiếc lá mùa thu đang cuộn lên xoay vòng trong trận gió xoáy lạnh buốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.