Lần Đầu Tiên Thân Mật

CHƯƠNG 14



Về đến phòng nghiên cứu, A Thái ngửi thấy mùi thơm trên người tôi, hỏi phủ đầu:
“Đầu gầu, sao người cậu thơm thế! Không lẽ cậu đã làm một cái “tiếp xúc thân mật” với cô ấy rồi hử?”
Tôi không trả lời, lặng lẽ mở tủ lạnh lấy ra hai chai bia Kỳ Lâm, đưa cho A Thái một chai. Tôi và cậu ta cứ như thế, lặng lẽ uống hết hai chai bia. Uống xong, A Thái vỗ vai tôi rời khỏi phòng nghiên cứu.
Tôi tắt đèn, để cho màn đêm bao vây quanh mình. Tôi muốn tưởng tượng ra cảm giác của cô ấy khi ngồi trong bóng tối. Hóa ra, khi người ta ngồi trong bóng tối, điều dễ dàng cảm nhận được nhất chính là sự cô đơn. Cô ấy bây giờ nhất định rất cô đơn, nhưng tôi chia xẻ với cô ấy thế nào đây?
Trong chập chờn mộng mị, tôi dường như nhìn thấy một cánh bướm xinh đẹp, cháy tan thành tro giữa một biển lửa. Còn vết bớt thì cứ đỏ rực lên, cuối cùng có màu như máu rồi nuốt chửng cả tôi. Có lẽ tại chai bia. Tôi bỗng nhiên thấy lạnh, cái lạnh cứ xuyên vào tim tôi.
Thời gian càng đến gần 3h 15phút, tim tôi đập càng vội vã. Lên mạng bằng Guest! Tôi là Jht, nếu lên mạng bằng Guest sẽ không có nghĩa là tôi lên mạng. Lên mạng rồi, Query cô ấy xem sao. Quả nhiên cũng không có trên mạng. Tốc độ đập của tim tôi mặc dù rất cao, nhưng nhiệt độ bên trong nó vẫn cứ rất thấp…
Khó khăn lắm mới đợi đến 12giờ. Tôi sung sướng lẫn hồi hộp login bằng nick Jht. Nhưng cô ấy vẫn không ở trên mạng. Tôi mở list Friend ra xem. Chỉ có một mình Jht đang cô đơn chờ đợi FlyinDance. Tôi thấy một bức mail cô ấy gửi cho tôi.
Người gửi: FlyinDance (Khinh vũ phi dương)
Title: 1998/01/01
Ngày tháng: Thu Jan 1 1029 1998
Dear Jht,
Vốn là em chỉ định ngồi trong bóng tối để lắng lại những suy nghĩ của mình, để cảm nhận kĩ càng những hồi ức mà chúng mình đã có. Nhưng không ngờ, giữa mênh mông bóng đêm, em chỉ thấy càng cô độc. Nhất là khi nghe thấy tiếng con sói già của anh ngày một rời xa, em lại không kìm được để cho nước mắt rơi xuống.
Đầu gấu à, anh có thể cảm nhận được nỗi cô đơn của em không?
Em vẫn không sao kìm chế được thói quen từ bấy lâu nay. Thế là em lén dùng guest để lên mạng lúc 3h 15 phút sáng. Anh không trách em chứ!?
Em Query anh, quả nhiên anh không ở trên mạng. Nên mừng vì niềm tin dành cho anh đã được đền đáp hay nên thở dài đây? Trời sáng rồi. Đã đến lúc phải ra đi. Em muốn mang một số thứ liên quan đến anh, nên mang theo cuống vé xem phim hôm trước. Còn nữa, nhưng thứ muốn mang theo mà không mang nổi, còn những thứ muốn bỏ lại thì không sao dứt ra được. Khi anh nhận được bức thư này, có lẽ em đang ngồi trên chuyến bay dài lên Đài Bắc. Anh có nhận được nụ cười em gửi cho anh từ độ cao hàng chục ngàn mét trên bầu trời không? Có thể hôm nay máy bay không thể lên đến độ cao 10.000 mét, bởi vì trong lòng em thấy nặng trĩu.
Anh xem thư ở trong hộp thư của em nhé! Ở đó ghi lại mọi thứ từ khi mình quen nhau đến nay. À, còn có nhật kí của em để ở trên BBS nữa. Gọi là nhật kí có lẽ không ổn lắm bởi vì em chỉ ghi lại một vài lần với những thời điểm đặc biệt mà thôi. Anh đọc lần lượt theo thứ tự nhé. Đọc xong rồi, tùy anh quyết định muốn giữ hay muốn xóa đều được. Bởi vì có lẽ em không còn cơ hội để lên mạng nữa rồi. Mật mã là sinh nhật của em 19760315. Anh xem đi nhé!
FlyinDance
Ps. Đầu gấu à, đừng có ngẩn người ra nữa, xem thư đi!…
Không ngờ việc tôi ngẩn người cũng được cô ấy tính tới. Quả là cô gái kiểu S. Tôi vội vàng login bằng nick của FlyinDance. Trong thùng thư chỉ có mail của jht và FlyinDance. Tôi chẳng lòng dạ nào xem những bức thư trước đây gửi cho cô ấy, liền chuyển sang xem trang nhật kí thứ nhất của cô ấy trên BBS.
Người gửi: FlyinDance (Khinh vũ phi dương)
Title: 1997/09/18
Ngày tháng: Thu Sep 18 23:22:47 1997
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới. Đại học Thành Công thật đáng ghét khi chọn ngày kỉ niệm lịch sử 18 tháng 9 làm ngày học đầu tiên. Rõ ràng đã thiếu kính trọng những đồng bào đã chết trong ngày quân Nhật thảm sát dân tộc mình! Để tưởng nhớ đến những đồng bào bất hạnh, mình quyết định bỏ học một ngày để bày tỏ tình cảm. Mình ngồi trong vườn trường, cảm thấy chán chán. Thôi thì đi dạo còn vui hơn. Mình đi qua đường ngầm, đến khu trường của học viện kĩ thuật. Đi trên “phố học viện kĩ thuật”, hàng cây hai bên đường vừa cao vừa đẹp, ánh nắng xuyên qua những tán lá và rải nhẹ xuống phía dưới. Ánh nắng dịu dàng này là giới hạn cao nhất khả năng tận hưởng của mình. Mình không kìm được thầm thì hát, rồi múa nhè nhẹ. Con trai ở khu này trông cũng sôi nổi, đầy sức sống, khác hẳn bọn con trai bên học viện văn hóa sặc mùi sách vở. Tòa nhà công nghệ thông tin trông cũng rất hoành tráng, cho chú mày chút vinh dự nhé, đại giá của bổn cô nương đã đến đây “
Bây giờ mọi người đều lên BBS. Mình cũng chen chân vào gọi là hóng hớt cho vui, đăng kí một ID mới thuộc server của công nghệ thông tin. Từ khi bổn cô nương xuất hiện trên này, định luật “trên mạng không có mĩ nữ” kể như bị lật đổ. Cái ID cũ của mình thường xuyên bị một số ID vô duyên của bọn con trai quấy rầy Lần nào lên mạng cũng gặp một đống mail. Nội dung đại khái muốn làm quen. Có cái lời lẽ sáo rỗng, có cái tự cho là mình hài hước, có cái giả vờ chân thành, có cái cố làm ra ung dung. Hứ, mình chẳng thèm vào!
Cũng tại vì Tiểu Văn ở cùng phòng với mình! Lần nào đi gặp mặt cũng lôi mình đi cùng. Gọi là để chia xẻ rủi ro, và tránh cho cô ấy đỡ bị đám ếch xanh đe dọa. Kết quả, người bị dọa lại chính là mình.
Trên mạng, bọn con trai gọi các cô gái dữ dằn là khủng long, bọn con gái gọi mấy gã phọt phẹt hèn kém là ếch xanh. Bọn con trai nói “trên mạng không mĩ nữ”, con gái nói “trên mạng ếch bò lổm ngổm”. Mấy con ếch này lại còn tự nghĩ mình là hoàng tử, ngồi mơ được công chúa ban cho nụ hôn để giã biệt kiếp ếch. Tiểu Văn nói, ếch là ếch, dù có mĩ nữ lên giường với hắn thì cũng vẫn là ếch mà thôi Vậy thì phải đổi ID và nick thành cái gì bây giờ? Chợt nghĩ đến giờ phút trên phố học viện kĩ thuật với trạng thái vui vẻ thoải mái… ôi, tuổi trẻ thật là tuyệt. Thế thì gọi là “Khinh vũ phi dương”, ID sẽ là FlyinDance… I am Flying in Dancing! Mình cũng dùng tinh thần của trạng thái này để tự viết Plan cho mình, mong ước mình có thể trẻ trung – bay lượn mãi mãi.
Hôm nay thích thật. Trốn học quả là quyết định chính xác…
Người gửi: FlyinDance (Khinh vũ phi dương)
Title: 1997/09/22
Ngày tháng Mon Sep 22 23:14:52 1997
Buổi tối, Tiểu Văn lại đi hò hẹn rồi, còn lại một mình xem ti vi trong phòng Ti vi đưa tin Trần Tiến Hưng đấu lại cảnh sát ở Vĩnh Hòa. Kết quả là hai bên đều không bắn phát nào, nhưng đã để hắn ta trốn mất. May mà mình không ở nhà ở Vĩnh Hòa, nếu không chắc là sợ đến mất ngủ. Mình lên mạng, có ID mới, tình hình mới, mình lên đọc các board xem sao. Mình còn vào board Mantalk để nghe xem bọn ếch kêu cái gì. Có một bài viết khá được… Mình chú ý xem người viết, anh ta là jht. Kém thật. ID cái kiểu gì thế này! J, h, t là ba phụ âm, đọc khó chết đi được! Mình học ngoại ngữ, thực sự không thể chịu đựng nổi cái ID đại diện trình độ tiếng Anh gần với Trứng Ngỗng như thế! Đã vậy, nick của hắn ta lại càng ngớ ngẩn, xưng là “Thái Đầu gấu”! kém bậc n!
Tiểu Văn nói rằng, nick của bọn ếch, nếu hay thì chưa chắc đã hay, nhưng nếu dở thì nhất định là dở. Vì vậy mình nghĩ hắn ta chắc chắn chỉ là con cóc hôi. Lén Query vào cái plan của hắn, hóa ra lại phát hiện được chút thú vị. Hắn nói rằng: “Nếu dốc hết nước của Thái Bình Dương, cũng không làm tắt được ngọn lửa tình yêu anh dành cho em…. Vì vậy anh không yêu em.” Nếu Tiểu Văn xem những dòng này, nhất định sẽ phán rằng hắn ta đang… đánh rắm. Nhưng mình là một thục nữ, mình bảo lưu quyền không ăn nói thô thiển. Anh chàng này là người thế nào nhỉ? Là đầu gấu thật, hay chỉ là một gã dốt tiếng Anh? Tại sao anh ta có giọng văn của thiên sứ nhưng lại có cái nick của yêu quỉ? Mình lên khắp nơi tìm các bài viết của anh ta. Board Letter, Story, Baseball… thậm chí còn đến hí hót trên board Ladytalk trong đại bản doanh của Khủng long nữa. Chẳng lẽ không sợ khủng long dẫm cho nát bét à?
Đằng nào cũng chẳng có gì vui, mình bèn mail cho hắn bảo hắn rằng mình thấy Plan của hắn rất thú vị:~. Cho đến cuối nhật kí hôm nay, trong lòng mình vẫn băn khoăn… bởi vì đây là lần đầu tiên mình đã chủ động mail cho một cái ID xa lạ. Tại sao mình lại đủ gan để quá khích như vậy, hay là ở với Tiểu Văn thành ra hư mất rồi?
Có thật là vì nguyên nhân “đằng nào cũng chẳng có gì vui” mà thôi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.