Mật Mã Da Vinci

CHƯƠNG 102



Sương mù giăng thấp trên Vườn Kensington, Silas tập tễnh lê bước vào một chỗ trũng yên tĩnh khuất tầm nhìn. Quỳ gối trên bãi cỏ đẫm sương, hắn cảm thấy dòng máu ấm chảy tràn ra từ vết đạn dưới xương sườn. Tuy nhiên, hắn vẫn chằm chằm nhìn thẳng ra phía trước.

Sương mù đã khiến nơi đây trông giống như thiên đàng.

Giơ hai bàn tay vấy máu lên cầu nguyện, hắn nhìn những hạt mưa mơn man những ngón tay mình, trả lại màu trắng cho chúng. Khi mưa rơi nặng hạt hơn trên lưng và vai hắn cảm thấy như cơ thể mình đang từng chút một tan biến vào trong sương mù. Ta là một bóng ma.

Một làn gió xào xạc lướt qua hắn, mang theo hương thơm dậy mùi đất ẩm của sự sống mới. Silas cầu nguyện bằng tất cả những tế bào sống trong cơ thể kiệt quệ của mình. Hắn cầu xin sự tha thứ. Hắn cầu xin lòng thương xót. Và trên hết, hắn cầu nguyện cho người thầy của mình… Giám mục Aringarosa… cầu xin Chúa Trời đừng bắt ông ra đi trước thời hạn. Ông con biết bao nhiêu việc phải làm.

Sương mù đang xoáy lộn quanh hắn và Silas cảm thấy nhẹ bẫng đến nỗi hắn dám chắc những làn sương sẽ cuốn hắn đi. Hắn nhắm chặt mắt lại, nói lời cầu nguyện cuối cùng.

Từ đâu đó trong màn sương, tiếng Manuel Aringarosa thì thầm với hắn.

Chúa của chúng ta là một vị chúa nhân từ và độ lượng.

Cuối cùng, nỗi đau dớn của Silas bắt đầu tiêu tan, và hắn biết vị giám mục đã nói đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.