– Thật là chốn địa ngục! – Maria kêu lên.
Pierre dừng hẳn chiếc xe Rover. Judith lắng nghe và cố hiểu xem chuyện gì. Nhưng họ im bặt và nó quên khuấy đi.
– Mình nhìn nữa đi kìa – Pierre bảo Maria – tôi van mình.
Con đường đất thoai thaỏi về bên trái, thẳng tắp xuống đến tận cùng thung lũng. Đường còn vắng vẻ.
– Chính con đường đất này đây – Maria nói – Bọn thợ gặt còn xa, cách chừng năm trăm mét ở bên này và bên kia đường. Họ sẽ không gặt được tới chỗ con đường này trước lúc chiều tối. Cậu thấy không, Claire.
– Tất nhiên – Claire nói.
Maria hoàn toàn nhận ra con đường này ngay lập tức, cái dáng hơi cong cong, cái bề rộng chính xác của nó ,cái nét đặc biệt bị lập kín trong đám lúa mì và cả ánh sáng của nó nữa. Chị lấy chai cô nhắc trong ngăn túi ở cửa xe. Pierre giơ cánh tay ngăn lại. Chị không nằn nỉ, lại để chai rượu vào chỗ cũ.
– Hắn ta đã ngủ trong ruộng lúa mì để đợi đến trưa – chị trỏ một đám ruộng không xác định được – Đến bây giờ đã lâu quá rồi, biết hắn ở đâu đây?
– Ai cơ? – Judith hỏi.
– Một ông phải đi cùng với chúng ta đến Madrid – Claire nói.
Pierre cho xe lăn bánh từ từ. anh chạy vài mét trên con đường đi Madrid, rồi vẫn từ từ, anh rẽ vào con đường đất. Hai vết bánh xe hằn xuống rất rõ, chằng chịt với các vết bánh xe ba gác.
– Vết bánh xe của chiếc Rover – Pierre nói.
– Mình thấy chưa, mình thấy chưa – Maria bảo – Vào cái giờ này, tất nhiên là không có bóng râm của cây lúa mì. Hắn chết vì cái nóng mất.
Trời nóng ghê nóng gớm. Con đường đất đã khô cong. Những vết bánh xe của các xe ba gác và của chiếc Rover đã được tạc trên đường từ nay trở đi, cho đến mãi khi nào có trận mưa dông mới.
– Chà, thật là ngớ ngẩn! – Maria nói – Chỗ này đây. Chính chỗ này đây.
Đã quá giữa trưa một chút, nhưng chỉ chút ít thôi. Vừa báo giờ xong.
– Maria, cậu im đi – Claire bảo.
– Tớ im đây.
Trên các cánh đồng, những bông hoa vươn lên rải rác trong các khoảng ruộng lúa mì hình chữ nhật ngăn cách nhau bằng zcon đường đất cũng dốc thoai thoải như nhau xuống tận thung lũng. Những người gặt lúa nhìn chiếc xe tiến về phía họ, băn khoăn chẳng biết những khách du lịch kia làm gì, nếu không phải đi lầm đường. Bây giờ tất cả đều đứng lên, dừng tay gặt, họ nhìn chiếc Rover.
– Họ nhìn chúng ta đấy – Claire nói.
– Chúng ta sẽ nghỉ ngơi đôi chút trên con đường đất này – Pierre nói – bởi vì đêm qua chúng ta không ngủ do mưa dông. Ở khách sạn không có phòng. Claire, em nhớ lại mà xem.
– Em nhớ rồi.
Judith cũng nhìn những người thợ gặt. Với cái tuổi lên bốn của nó, nó cố hiểu. Ngồi trong lòng Claire, nó nhìn rõ xuống đến tận thung lũng.
Maria bây giờ đã nhớ ra chỗ đó. Trong lòng đường, nắng nóng oi ả và làm cho mồ hôi toát ra ròng ròng trên khắp các lỗ chân lông.
– Còn hai chục mét nữa. Cứ theo vết bánh xe, tôi sẽ báo cho mình.
Pierre tiến lên. Cánh thợ gặt vẫn đứng nguyên, nhìn chiếc xe đi tới. Con đường này không dẫn đến đâu cả. Đó là con đường trên cánh đồng của họ. Những cánh đồng ấy bao quanh rất khít một hình tứ giác lớn. Rodrigo Paestra nằm ở trung tâm hình tứ giác ấy đến nay đã bảy tiếng đồng hồ. Họ đã bắt đầu gặt từ dưới thung lũng. Họ gặt trở ngược lên và sẽ tới con đường đi Madrid vào lúc chiều tối.
Con đường bây giờ trũng xuống thêm, thấp hơn mặt ruộng lúa mì. Họ chỉ còn nhìn thấy cái đầu, những cái đầu của đám thợ gặt mải nhìn trơ ra như phỗng.
– Mình phải dừng xe lại đi thôi – Maria nói.
Anh dừng lại. Cánh thợ gặt không nhúc nhích. Một vài người trong bọn họ có lẽ sẽ đến chỗ chiếc xe Rover.
Pierre xuống xe và giơ bàn tay ra hiệu thân thiện với nhóm gồm hai người ở gần nhất. Vài giây trôi qua. Và một trong hai người đáp lại cử chỉ của Pierre. Pierre liền đưa Judith ra khỏi xe, nhấc bổng nó lên và Judith cũng lặp lại cái cử chỉ chào hỏi giống như bố. Về sau, khi nhớ lại, Maria thấy lúc đó Pierre vui vẻ lắm.
Tất cả những người thợ gặt đều đáp lại cử chỉ của cô bé. Nhóm hai người đàn ông, rồi xa xa phía sau lưng họ, nhóm ba người phụ nữ. Bộ mặt của họ thay đổi, họ cười. Họ cười nhăn nhó vì nắng: những vết gợn sóng trên mặt nước nhìn từ xa. Họ cười.
Claire ngồi nguyên trong xe. Maria đã xuống xe.
– Lúc này hắn không thể nào ra khỏi cánh đồng được – chị nói.
Pierre trỏ cho Maria một cụm xe ba gác ở dưới thung lũng. Tại lưng chừng dốc, giữa cụm xe ba gác đầu tiên ấy và con đường đi Madrid, còn có những chiếc xe ba gác khác và cả những con ngựa.
– Nửa tiếng đồng hồ nữa, tất cả bọn họ sẽ kéo nhau vào ăn uống dưới bóng mát của những chiếc xe ba gác. Và vướng lúa mì cao, họ sẽ hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì ở chúng ta nữa.
Có tiếng ai nói trong xe.
– Nửa tiếng đồng hồ thì chúng ta sẽ chết nóng – Claire nói.
Nàng đã lại kéo Judith vào trong xe với mình. Nàng vừa kể cho nó nghe một câu chuyện vừa đưa mắt theo dõi Maria và Pierre.
Họ bắt đầu làm việc trở lại. Không khí chứa đầy bụi lúa mì từ dưới thung lũng thổi lên lam cổ họng ngứa ngáy. Và không khí ấy còn ngát hương thơm, vì nó đã thổi ngang qua những vạt nước của cơn dông ban đêm.
– Tôi đi gặp, ít nhất cũng để bảo hắn phải chờ đợi, động viên hắn kiên trì – Maria nói.
Chị bước đi thong thả, như đi dạo chơi. Chị cất tiếng hát. Pierre đợi chị dưới trời nắng trên mặt đường.
Chị hát cái bài chị đã hát cho Rodrigo Paestra hai tiếng đồng hồ trước lúc rạng đông. Một bác thợ gặt nghe thấy, ngẩng đầu lên, chịu không hiểu được tại sao các khách du lịch dừng lại ở đấy, rồi lại tiếp tục làm việc.
Chị tiến về phía trước như cái máy, bước chân đi cũng lẳng lặng như hắn, Rodrigo Paestra, khi chị chia tay với hắn lúc bốn giờ sáng. Con đường đất trũng hẳn xuống đến nỗi chẳng ai nhìn thấy được chị. Trừ Pierre và Claire.
Biết gọi là cái gì thời gian mở ra phía trước Maria kia? Sự đúng đắn trong niềm hy vọng kia? Cái mới mẻ của bầu không khí hít thở kia? Tình trạng sục sôi, bộc phát của mối tình không mục đích kia?
Chà! Chắc ở dưới tận cùng thung lũng phải có một dòng thác nơi những làn nước sáng ngời của trận mưa dông vẫn còn đang cuồn cuộn chảy.
Chị đã không lầm. Niềm hy vọng thật là đúng đắn. Về phía bên trái của chị, ruộng lúa bỗng hõm xuống. Ở đấy, chị không nhìn thấy họ nữa. Lại chỉ có một mình chị v bhn mà thôi. Chị rẽ lúa ra và đi sâu vào trong . Hắn kia kìa. Bên trên hắn, những cây lúa mì lại giao nhau một cách hồn nhiên. Những cây lúa mì chắc cũng sẽ uốn cong hệt như thế trên một phiến đá.
Hắn ngủ.
Những chiếc xe ba gác sơn màu sặc sỡ kéo qua sáng nay trong ánh sáng ban mai đã lương làm cho hắn tỉnh giấc. Hắn vẫn ở nguyên tại chỗ nơi hắn đã nằm xuống, nơi hắn đã nằm vật xuống lúc chị chia tay với hắn. Hắn nằm sấp, hai chân hơi gập lại một cách khó tả, như trẻ nhỏ, với tư thế thoải mái không tỏ vẻ gì là bất hạnh. Đôi chân đã đưa Rodrigo Paestra trong nỗi bất hạnh ghê gớm của hắn đến tận cánh đồng lúa mì này, riêng đôi chân ấy đã dũng cảm hoà vào ngon lành với giấc ngủ.
Cũng như đôi chân, hai cánh tay vòng quanh đầu buông lơi thoải mái như trẻ nhỏ.
– Rodrigo Paestra! – Maria gọi.
Chị cúi xuống. Hắn ta ngủ. Chị sẽ mang cái tấm thân này sang Pháp. Chị sẽ đưa hắn, kẻ sát nhân trong mưa gió, con người kỳ diệu của chị, đi thật xa. Vậy là hắn đã chờ đợi chị. Hắn đã tin vào những lời chị bảo hắn sáng hôm nay. Chị bỗng khát khao muốn nằm dài xuống bên cạnh thân thể hắn, trong ruộng lúa mì, để khi thức dậy hắn nhận ra cái gì đấy trên trần gian, đó là khuôn mặt một người phụ nữ vô danh lộ vẻ biết ơn.
– Rodrigo Paestra.
Cúi đầu nghiêng nghiêng, chị gọi thì thầm, nửa phần lo sợ, nửa phần ước ao đánh thức hắn dậy. Pierre và Claire chắc không nhìn thấy, không nghe thấy chị nữa. Kể cả hình dung ra chị.
– Rodrigo Paestra. – chị gọi rất khẽ.
Chị cho là mình vẫn còn say, bởi vì sao mà chị thích thú đến thế khi tìm lai được Rodrigo Paestra. Chị cứ tưởng hắn vô ơn. Hắn vẫn nằm đây để đợi chị, đúng giờ, chính xác. Chính xác như lúc xuân về.
Chị gọi to hơn.
– Rodrigo Paestra. Tôi đây, tôi đây.
Chị cúi xuống thêm và gọi hắn. Lần này gần hơn, thấp hơn.
Và đến lúc ấy, khi chị cúi sát gần như chạm vào Rodrigo Paestra, chị mới nhận ra là hắn đã chết.
Đôi mắt hắn mở trừng trừng nhìn xuống đất. Cái vết sẫm chung quanh đầu hắn cũng như ở trên các thân cây lúa, mà chị cứ tưởng là cái bóng của hắn, té ra là máu. Chuyện đó xảy ra lâu rồi, chắc là sau lúc rạng đông chút ít, đến nay đã sáu, bảy tiếng đồng hồ. Áp vào mặt là khẩu súng lục của Rodrigo Paestra, như một thứ đồ chơi trẻ con buông ra trong cơn buồn ngủ.
Maria đứng lên. Chị bước ra khỏi đồng lúa mì. Pierre ở bên đường. Anh tiến về phía chị. Hai người gặp nhau.
– Chẳng đợi làm gì nữa – Maria nói – hắn ta chết rồi.
– Sao cơ?
– Chắc là tại trời nóng. Thế là hết.
Pierre đứng ngây ra bên cạnh Maria. Hai người nhìn nhau và chẳng nói năng gì. Chính Maria là người mỉm cười trước tiên. Họ nhìn nhau hệt như thế cách đây đã lâu lắm rồi.
– Điều đó chẳng có liên quan gì – chị nói – Ta đi thôi.
Chị vẫn đứng yên tại chỗ. Pierre bước đi , tiến về chỗ lúa mì hõm xuống, nơi Maria vừa từ đấy đi ra. Chắc đến lượt anh cúi xuống Rodrigo Paestra. Mãi anh mới trở ra. Anh trở ra phía Maria. Claire và Judith chờ đợi họ, chẳng nói nửa lời. Maria hái một bông lúa mì, một bông nữa, cầm cả hai bông, buông rơi chúng ta, nhặt lên, rồi lại buông rơi nữa. Pierre ra đến nơi.
– Hắn tự sát – anh nói.
– Một thằng ngu xuẩn. Một thằng ngu xuẩn. Ta không thể nói đến hắn nữa.
Hai người đứng quay mặt vào nhau trên đường. Họ chờ đợi nhau nói lên một lời kết luận về sự kiện ấy nhưng chẳng ai nói ra. Rồi Pierre bá lấy vai Maria và anh gọi chị.
– Maria.
Một tiếng gọi khác từ chiếc xe Rover vọng tới. Claire, đúng thế. Đấy là nàng gọi Pierre. Pierre ra hiệu để trả lời. Hai người đi tới.
– Thế còn ông ấy đâu? – Judith hỏi.
– Ông ấy sẽ không tới nữa – Pierre nói.
Maria mở cửa sau của xe và bảo Claire lên ngồi trên ghế trước. Chị sẽ giữ Judith ngồi lại với chị, ở ghế sau.
– Hắn ta chết rồi – Pierre thì thầm với Claire.
– Sao cơ?
Pierre ngập ngừng.
– Chắc là bị cảm nắng – anh nói.
Anh nổ máy chiếc xe Rover và bắt đầu cho xe quay mũi. Thao tác rất khó khăn. Phải chồm lên hai bên vệ đường một chút, vì con đường rất hẹp. Quay nhìn lại, Pierre thấy Maria ôm Judith vào lòng và lau trán cho con. Chị lau rất cẩn thận như mọi khi. Claire ngồi ở phía trước, không nói năn gì. Maria không nhìn thấy cái gáy rất xinh đẹp của nàng nổi bật trên nền đồng lúa.
Thao tác đã xong, Pierre cho xe chạy ngược lên con đường đất và chạy rất thong thả trên đoạn đường này. Con đường đi Madrid đây rồi.
– Đầu đuôi ra sao? – Claire hỏi.
Chẳng ai trả lời nàng.
– Con khát nước quá – Judith nói .
Con đường đi Madrid đây rồi. Nó tiếp tục vươn dài, thênh thang, thẳng tắp. Chắc là thợ gặt đã lại một lần nữa đứng thẳng dậy trên cánh đồng. Nhưng chẳng ai nhìn thấy họ. Pierre dừng xe lại lần nữa và quay về phía Maria, không nói năng gì.
– Chẳng có lý do nào – chị nói – chẳng có lý do nào để không tiến hành cái việc chúng ta định tiến hành.
– Còn đúng hai trăm năm mươi ba kilomet nữa – Claire nói – Ta có thể đến nơi trước lúc trời tối.
Pierre lại đi. Xe chạy nhanh nên cái nóng dễ chịu hơn. Nó làm khô ráo mồ hôi và làm cho đỡ nặng đầu. Judith lại một lần nữa kêu khát. Pierre hứa với con là sẽ dừng lại trong cái làng sắp tới. Cách bốn mươi tám kilomét nữa. Judith lại kêu khát. Nó thấy khó chịu.
– Cháu nó buồn bực – Claire nói.
Và, còn xa mới đến cái làng ấy, con đường bỗng thay đổi. Thoạt đầu nó lên dốc, chỉ hơi thoai thoải, hầu như không nhận thấy, vì đoạn đường dài lắm mới lên tới đỉnh dốc. Rồi nó lại thoai thoải xuống dốc với nhịp độ như thế đến một vùng sỏi đá, hoang vắng, cao hơn trước kia. Đoạn đường xuống dốc không xa như đoạn lên dốc, con đường trở lại bằng phẳng và vẫn thẳng tắp.
– Chắc là bắt đầu vào tỉnh Castille? – Claire hỏi.
– Chắc thế – Pierre nói.
Judith lại kêu khát.
– Nếu con mà khóc, Judith – Maria dịu dàng nói – nếu con mà khóc…
Judith khóc.
– Mẹ sẽ vứt con xuống vệ đường! – Maria quát – Nếu con mà khóc, Judith, thì liệu hồn đấy.
Pierre tăng tốc độ. Càng ngày càng nhanh hơn. Chiếc xe Rover bỏ lại đàng sau những đám mây bụi lẫn với sỏi mù mịt. Bầu không khí nóng như thiêu. Claire dựa lưng vào ghế, nhìn chòng chọc xuống đường.
Judith thôi không khóc nữa, ngồi nép vào mẹ. Pierre ngày càng phóng nhanh bất chấp lời cảnh cáo của Claire. Maria không nói gì.
– Mẹ ơi – Judith gọi.
– Sắp tự sát cả bây giờ – Claire nói.
Pierre không giảm tốc độ. Anh phóng nhanh đến nỗi Judith bị lắc hết bên này sang bên kia, từ lưng ghế đến lòng mẹ. Mẹ nó lấy tay ôm chặt nó vào bên hông. Và Judith ở yên đấy, lại khóc thút thít.
– Pierre! Pierre! – Claire gọi.
Anh cho xe chạy chậm lại một chút, qua hết vùng cao nguyên và lại lên dốc. Lên tới đỉnh, nó trở lại bằng phẳng, nhưng lần này nó sẽ không xuống dốc nữa. Phía trước là một dải núi vòng cung với những đỉnh núi tròn. Xe càng tiến sâu vào, càng thấy thêm nhiều núi khác xuất hiện, trùng trùng điệp điệp. Bây giờ bốn bề là núi, núi tiếp núi, núi nọ đè lên núi kia, chen chúc xô đẩy nhau, trắng toát hoặc ửng hồng hay xanh lam do tác động của các lớp đất đá phơi trần ra dưới ánh mặt trời.
– Mẹ ơi – Judith lại kêu khóc.
– Câm mồm đi! Câm mồm đi! – Maria quát.
– Nó sợ đấy – Claire nói – Judith sợ đấy.
Pierre chạy chậm thêm. Nhìn vào gương chiếu hậu, anh thấy Maria ôm ghì lấy Judith và hôn con và cuối cùng Judith mỉm cười.
Cuộc hành trình tiếp diễn với tốc độ bình thường. Chỉ còn mười kilomet nữa là tới cái làng Pierre nhắc đến. Đây là chặng nghỉ đầu tiên sau cái thời gian hối hả và tâm trạng hối hả từ khi tìm thấy xác chết của Rodrigo Paestra trong cánh đồng lúa mì.
– Thuê phòng – lúc đó Claire nói – Đừng quên gọi dây nói thuê phòng trước tối nay. Hôm qua ta đã quyết định làm việc ấy trước ba giờ chiều.
Maria buông Judith ra, bây giờ nó đã ngồi yên. Maria nhận ra Claire, nhận ra vẻ đẹp của Claire lúc này có thể làm cho chị phát khóc lên được. Claire ngồi kia, khuôn mặt in nghiêng trên nền trời và trên những rặng núi ửng hồng hoặc trắng như sữa ở chân trời, chúng báo cho biết cuộc hành trình mỗi lúc một ngốn thêm nhiều đường đất và càng ngày càng tới gần cái đích của nó là Madrid, tối nay. Tối nay, Pierre. Lúc nãy khi Pierre phóng như bay, nàng đã sợ phải chết đi trong niềm chờ mong bồn chồn đến thế. Bây giờ nàng trở nên tư lự và nỗi chờ mong một căn phòng, tối nay, ở Madrid, cho tối nay ở Madrid, trong cái nóng nực ẩm ướt của những căn phòng đóng kín không có ánh sáng tràn vào, lúc Maria sẽ ngủ một mình sau khi nốc rượu vào, niềm chờ mong ấy hoàn toàn đánh át nỗi sợ hãi.