Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 7

CON MÈO CẦN THIẾT



Lúc này những chồi bắp đầu tiên giống như đầu những dải băng đã nhú lên dọc các luống đất cày phá. Một buổi chiều Bố đi khắp đồng để xem xét. Bố trở về mệt mỏi và chán nản. Bố nói:

– Bố phải trồng lại già nửa đồng bắp.

Laura hỏi:

– Ô, Bố! Sao vậy?

Bố nói:

– Sóc đất. Hừ, đây đúng là điều phải chấp nhận khi trồng vụ bắp đầu tiên trên một vùng đất mới.

Grace đang ôm hai chân Bố. Bố nhấc bé lên cào nhẹ những sợi râu lên má chọc nhột cho bé cười.

Bé nhớ lại điệu hát khi Bố đang trồng bắp và bé ngồi trên đầu gối Bố hát một cách tự đắc: Một dành cho con chim sáo. Một dành cho chú quạ đen. Và số hạt còn dành lại. Vừa tròn hai để bắp lên

Bố bảo bé:

– Người làm như thế là một người ở miền Đông. Ở trong vùng đất này, mình sẽ phải theo một nhịp riêng, Grace. Mình sẽ thử coi nhịp này ra sao? Một hạt dành cho sóc đất. Hai hạt dành cho sóc đất. Ba hạt dành cho sóc đất. Bốn hạt chẳng đi tới đâu.

– Ô, Charles. – Mẹ bật cười phản đối. – Mẹ không nghĩ những trò chơi chữ là thú vị nhưng Mẹ không nín cười nổi vì cái vẻ ranh mãnh của Bố. Bố đã không trồng hạt bắp sớm hơn để tránh bị những con sóc đất sọc vằn kiếm thấy. Chúng chạy nhốn nháo trên khắp cánh đồng và ngưng lại đào sâu vào những điểm đất tơi mịn bằng những bàn chân nhỏ xíu. Thật kỳ lạ là chúng biết thật chính xác các hạt bắp nằm ở đâu. Những con sóc nhỏ bé nhốn nháo, đào bới rồi ngồi thẳng nhấm nháp từng hạt bắp giữ trong các bàn chân mà ăn hết già nửa cánh đồng bắp thì thật đáng kinh ngạc. Bố nói:

– Chúng là lũ phá hoại. Anh ước là mình có một con mèo giống như con méo già Black Susan.

Chắc chắn nó sẽ tỉa vơi bọn chúng. Mẹ tán thành:

– Em cũng cần có một con mèo ở trong nhà. Phải nói là lũ chuột đầy nhóc đến nỗi em không thể cất thức ăn ở trong tủ chén mà không đậy kỹ. Liệu có thể kiếm nổi một con mèo không, Charles?

Bố đáp:

– Điều anh được biết là trên khắp vùng này không có một con mèo nào. Các chủ cửa hàng ở thị trấn cũng đang phàn nàn về chuyện này. Wilmart đang bàn tính chở một con mèo từ miền Đông về.

Ngay trong đêm đó, Laura giật mình thức giấc vì một tiếng động. Mặc dù các phòng ngủ nằm cách biệt, cô vẫn nghe thấy một hơi thở gấp, một tiếng kêu đau đớn và một tiếng thịch đột ngột do một vật nhỏ bị va chạm mạnh. Cô nghe thấy Mẹ lên tiếng:

– Charles, chuyện gì vậy?

Bố nói nhỏ:

– Anh nằm mơ. Anh mơ thấy lão thợ cạo đang cắt tóc anh.

Giọng Mẹ cũng trầm xuống vì đang giữa đêm khuya và cả nhà đang ngủ:

– Chỉ là một giấc mơ thôi. Nằm xuống đi cho em kéo mền lên.

Bố nói:

– Anh nghe rõ tiếng kéo của lão thợ cạo nghiến xoẹt xoẹt.

Mẹ ngáp:

– Thôi, nằm xuống ngủ tiếp đi.

Bố vẫn nói:

– Tóc anh bị cắt đứt thật mà.

Mẹ lại ngáp:

– Em chưa từng thấy anh bị đảo lộn vì một giấc mơ bao giờ. Nằm xuống và trở mình lại. Anh sẽ không mơ tiếp nữa đâu.

Bố nhắc lại:

– Caroline, tóc anh bị cắt thật mà.

Giọng Mẹ lúc này có vẻ tỉnh ngủ hơn:

– Anh định nói gì?

Bố nói:

– Anh đang kể cho em mà. Trong giấc ngủ, anh chụp bàn tay lên và… ngay chỗ này. Sờ đầu anh coi.

Mẹ kêu lên:

– Charles! Tóc anh bị cắt đứt thật! Laura nghe thấy Mẹ ngồi dậy, nói tiếp:

– Em sờ thấy chỗ đó, có một chỗ trên đầu anh…

Bố nói:

– Ừ, đúng chỗ đó. Anh đặt bàn tay lên…

Mẹ cắt ngang:

– Một chỗ lớn ngang bàn tay của em, cắt sạch trơn.

Bố nói:

– Anh đặt bàn tay lên và chộp đúng một… thứ gì…

Mẹ hỏi:

– Thứ gì? Nó là thứ gì?

Bố đáp:

– Anh nghĩ… anh nghĩ là một con chuột.

Mẹ kêu lớn:

– Nó đâu rồi?

– Anh không biết. Anh quăng nó ra xa, quăng mạnh hết sức.

Mẹ nói một cách yếu ớt:

– Trời ơi! Chắc chắn là một con chuột rồi. Nó cắn tóc anh đề đem làm ổ.

Một phút im lặng rồi Bố lên tiếng:

– Caroline, anh muốn chửi thề…

Mẹ thì thầm:

– Đừng, Charles.

– Hừ, nếu chửi thề được thì anh phải chửi vì anh không thể nằm thức suốt đêm để giữ không cho lũ chuột tới cắn tóc của mình.

Mẹ mong muốn một cách vô vọng:

– Em mong là mình sẽ có một con mèo.

Chuyện thành rõ ràng vào buổi sáng khi một con chuột nằm chết ngay tại nơi mà Bố đã quăng nó xuống. Và trong bữa ăn sáng Bố xuất hiện với một mảng tóc gần như trụi lủi ở phía sau đầu do con chuột đã cắn đứt hết.

Bố không lưu tâm nhiều tới việc đó nhưng không có đủ thời gian cho tóc kịp mọc lên trước khi Bố phải đi dự buổi họp các thành viên trong hội đồng địa phương. Toàn vùng đang ổn định mau tới mức có thể sẵn sàng cho việc tổ chức một hội đồng quản hạt và Bố phải lo phụ giúp. Với tư cách là người định cư sớm nhất, Bố không thể trốn tránh trách nhiệm.

Buổi họp tổ chức tại trại của Whiting nằm cách thị trấn khoảng bốn dặm về phía đông bắc. Chắc chắn là bà Whiting sẽ có mặt tại đó và Bố không thể cứ giữ mãi chiếc mũ trên đầu. Mẹ trấn an Bố:

– Đừng bận tâm về chuyện đó. Cứ nói với mọi người đúng điều đã xảy ra. Có thể nhà họ cũng có chuột.

Bố nói:

– Có nhiều điều quan trọng hơn để nói với họ chứ. Không, tốt hơn là cứ để mặc cho họ nghĩ rằng anh đã bị vợ anh xén tóc.

– Charles, anh không nên làm thế!

Mẹ kêu lên trước khi kịp nhận ra là Bố đang nói giỡn. Buổi sáng hôm đó, trước khi lái xe rời nhà, Bố dặn ở nhà đừng chờ Bố về ăn bữa trưa. Bố phải đi qua mười dặm đường chưa kể thời giờ dành cho buổi họp. Bố đưa xe về tới chuồng ngựa vào giờ ăn tối. Bố tháo ngựa khỏi xe và hấp tấp vào nhà đến nỗi gặp Carrie và Grace đang chạy ra đón. Bố gọi lớn:

– Các con! Caroline! Thử đoán coi Bố đang mang cái gì về cho mọi người.

Bố đặt một bàn tay trong túi, mắt sáng rỡ. Carrie và Grace cùng đáp:

– Kẹo!

Bố nói:

– Hơn kẹo nhiều!

Mẹ hỏi:

– Có thư hả?

Mary đoán:

– Báo. Chắc là tờ The Advance.

Laura vẫn ngắm chiếc túi của Bố. Cô thấy chắc chắn không phải bàn tay Bố mà có một vật gì đang cử động trong đó. Bố nhắc với mọi người:

– Hãy dành cho Mary coi trước tiên.

Bố lấy bàn tay ra khỏi túi. Nằm gọn trên lòng bàn tay của bố là một con mèo con màu trắng và xanh lơ. Bố cẩn thận đặt vào bàn tay Mary. Cô khẽ vuốt bộ lông mềm của nó bằng một đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng sờ nắn những chiếc tai nhỏ nhắn, chiếc mũi và những bàn chân tí hon. Cô sững sờ nói:

– Một con mèo con. Một con mèo bé xíu như thế này.

Laura nói với cô:

– Nó còn chưa mở mắt. Lông nó xanh như màu khói thuốc nhưng mặt, ức, bàn chân và chót đuôi của nó lại trắng muốt. Vuốt của nó cũng màu trắng và bé xíu.

Tất cả đều cúi xuống con mèo con mềm mại còn chưa mở mắt trên bàn tay Mary. Chiếc miệng nhỏ màu hồng của nó thốt lên một tiếng meo nhỏ nhẹ. Bố nói:

– Nó còn quá bé để phải xa mẹ. Nhưng bố không thể bỏ lỡ dịp may bắt nó trước khi có người khác chộp được. Whiting có một con mèo từ miền Đông gửi tới. Nó đẻ được năm con mèo con và nội ngày hôm nay bốn con đã được bán với giá mỗi con năm mươi xu.

Laura trợn tròn mắt hỏi:

– Bố không phải trả năm mươi xu để mua con mèo này chứ, Bố?

Bố nói:

– Đâu có được, Bố phải trả chứ.

Mẹ vội nói:

– Em không phàn nàn gì đâu, Charles. Có được một con mèo ở trong nhà đáng giá hơn nhiều.

Mary lo lắng hỏi:

– Liệu mình có thể nuôi lớn nổi một con mèo nhỏ như thế này không?

Mẹ quả quyết:

– Ồ, được chứ. Mình sẽ cho nó ăn uống điều hòa, rửa mắt cho nó thật cẩn thận và luôn giữ ấm cho nó. Laura, con kiếm một chiếc hộp nhỏ rồi mang túi vải vụn ra chọn lấy những miếng mềm nhất và ấm nhất.

Laura làm cho con mèo con một chiếc ổ ấm áp trong chiếc hộp bằng các tông trong lúc Mẹ hâm nóng một ít sữa. Tất cả xúm lại coi Mẹ đặt con mèo trên bàn tay và cho nó ăn từng giọt sữa bằng chiếc muỗng nhỏ. Những bàn chân nhỏ xíu của nó bấu vào chiếc muỗng và chiếc miệng màu hồng của nó cố táp những giọt sữa ấm mặc dù nhiều giọt vẫn lăn xuống dưới cằm nó. Sau đó nó được đặt vào trong ổ và dưới bàn tay ấm áp của Mary nó nằm xuống ngủ thoải mái.

Mẹ nói:

– Sức sống của bất kỳ con mèo nào cũng rất lớn nên chắc chắn nó sẽ sống bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.