Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 7
Tiếp theo
Chiều hôm đó, khi bầy chim sáo nhởn nhơ bay lượn trong ánh hoàng hôn trên cánh đồng lúa mạch, Bố xách súng ra bắn. Bố không thích làm thế và cả nhà không ai muốn nghe tiếng súng, nhưng tất cả đều hiểu đây là việc phải làm. Bố cần bảo vệ hoa màu. Vào mùa đông đó, lũ ngựa cùng Ellen và mấy con bê có thể sống bằng cỏ khô nhưng lúa mạch với bắp là sản phẩm đổi thành tiền. Họ sẽ bán những thứ đó lấy tiền mặt để trang trải thuế má và mua than.
Sáng hôm sau, khi sương trên cỏ vừa tan, Bố đưa ngay máy gặt ra cắt lúa. Trong nhà, Mẹ bắt đầu may chiếc mũ nhung cho Mary và Laura bận rộn với việc làm đôi bao tay bằng lụa nâu. Lúc mười một giờ, Mẹ lên tiếng:
– Thôi, tới giờ lo bữa ăn trưa rồi. Laura, con ra ngoài coi có trái bắp nào đủ lớn để nấu chưa. Lúc này, bắp cao ngang Laura và nhìn thật mát mắt với những cánh lá chen chúc luôn xào xạc theo cây bắp đang lắc lư những chùm hoa rủ xuống tua tủa ở trên đầu. Khi Laura vào tới giữa luống bắp, một cơn lốc khổng lồ những con chim màu đen vụt bốc lên xoay tít trên đầu cô. Tiếng đập của cánh chim át hẳn tiếng lá khua. Đàn chim dày đặc tạo thành một bóng mây trôi nhanh trên những ngọn bắp rồi tất cả lại cùng đáp xuống.
Trái bắp chen chúc đầy khắp. Gần như cây bắp nào cũng có hai trái và nhiều cây có ba trái. Hoa bắp đã khô chỉ còn một ít phấn hoa vẫn đang bay và râu bắp không khác mái tóc dầy màu lá cây mọc ra từ trên đỉnh những vỏ bắp xanh biếc. Rải rác đây đó nhiều chùm râu bắp đang chuyển sang màu nâu và trái bắp căng đầy dưới lớp vỏ khi Laura khẽ nhấn mấy ngón tay lên. Chắc ăn hơn, trước khi bẻ một trái bắp, cô tách lớp vỏ ra để nhìn thấy rõ những hàng hạt bắp sữa ở phía trong.
Chim sáo tiếp tục bay lên xung quanh cô. Đột nhiên cô như chết sững. Lũ chim sáo đang ăn bắp!
Cô nhìn thấy rải rác nhiều đầu trái bắp trơ trụi. Vỏ bắp bị kéo tróc xuống và không còn hạt trên cùi bắp. Trong lúc cô đứng im, đám chim sáo đáp xuống khắp xung quanh. Những chiếc móng của chúng bám vào các trái bắp, những chiếc mỏ sắc xé toạc lớp vỏ bọc rồi mổ và nuốt thật nhanh những hạt bắp.
Lặng lẽ và thất vọng, Laura lao vào chúng. Cô cảm thấy tựa hồ như cô đang gào thét. Cô cầm mũ đập vào lũ chim. Chúng bốc lên nhưbão lốc vỗ cánh náo động rồi lại đáp xuống đám bắp ở trước mặt cô, sau lưng cô, xung quanh cô. Chúng lại bấu vào những trái bắp, xé toạc vỏ và đang nuốt trọn mùa bắp. Cô không thể làm gì để ngăn trở một đám chim đông như thế. Cô bẻ mấy trái bắp bỏ vào tạp dề và chạy về nhà. Tim cô đập dồn dập và tay chân run rẩy. Khi Mẹ hỏi có chuyện gì, cô không muốn trả lời. Cô nói:
– Chim sáo đang ở trong đồng bắp. Con có thể không nói cho Bố được không?
Mẹ nói:
– Sáo vẫn thường ăn một ít bắp, đâu có gì đáng lo. Con nên mang nước ra cho Bố.
Ngoài đồng cỏ, Bố không bận tâm nhiều tới lũ sáo. Bố nói đã quét chúng khỏi đồng lúa mạch bằng cách bắn hạ cả trăm con. Bố nói:
– Dường như chúng không phá hư một chút bắp nào, nhưng cũng khó tránh chuyện đó.
Laura nói:
– Có nhiều chim sáo ở đó lắm. Bố, nếu không thu hoạch được mùa bắp thì… thì Mary có thể tới trường không?
Bố có vẻ kém phấn khởi:
– Con nghĩ là có chuyện tệ hại như thế hả?
Laura nói:
– Chúng ở đó đông lắm.
Bố liếc nhìn ánh nắng:
– Thôi, thêm một giờ nữa thì cũng chẳng làm đổi khác sự việc bao nhiêu. Bố sẽ ghé qua đó coi vào lúc trở về nhà ăn cơm trưa.
Buổi trưa Bố xách sung đi ra đồng bắp. Bố đi giữa các luống bắp và bắn vào đám mây sáo bốc lên. Mỗi phát súng của Bố đều gieo cái chết cho lũ chim nhưng đám mây đen đặc vẫn tiếp tục hạ xuống đồng bắp. Khi Bố bắn hết đạn, cơn lốc xoáy cánh chim dường như không mỏng hơn chút nào.
Chim sáo đã rời xa không còn một con trên đồng lúa mạch. Nhưng chúng đã ăn không còn một hạt trong các tụ lúa. Chỉ rơm là còn lại.
Mẹ đã nghĩ mấy mẹ con có thể ngăn chặn lũ chim tới đồng bắp. Tất cả đã cố làm. Ngay cả Grace cũng chạy ngược xuôi theo các luống bắp vừa khua chiếc mũ bé xíu vừa la hét. Bầy sáo chỉ bay lên xoay quanh họ rồi lại đáp xuống những trái bắp, xé vỏ và mổ hạt.
Bố nói:
– Cả nhà chỉ hành xác mình một cách vô ích thôi, Caroline. Anh sẽ ra thị trấn mua thêm đạn.
Bố đi khỏi rồi, Mẹ nói:
– Thử coi có phải mình không đuổi nổi lũ chim cho tới lúc Bố về không. Tất cả lại chạy ngược xuôi dưới ánh nắng nóng, loạng choạng trên lớp đất lởm chởm, khua tay la hét. Mồ hôi ướt đẫm từ mặt xuống lưng và lá bắp sắc cạnh cứa trên tay trên má. Cuống họng đau nhức vì la hét. Và, những chiếc cánh đảo bay lên rồi lại hạ xuống. Những chiếc móng chim luôn cào bấu vào các trái bắp và những chiếc mỏ nhọn luôn xé và mổ.
Cuối cùng, Mẹ ngưng lại, nói:
– Vô ích, các con!
Bố trở về với số đạn mua thêm và trọn chiều hôm đó bắn hạ lũ sáo. Chim nhiều tới mức mỗi viên đạn nhỏ đều trúng một con. Giống như Bố càng bắn, chim càng đông thêm tựa hồ hết thảy sáo đen trên toàn vùng đều đang hối hả kéo tới để dự phần vào bữa tiệc bắp. Thoạt đầu chỉ là những con sáo đen thường thấy. Tiếp đến là giống sáo đen đầu vàng lớn hơn rồi đến giống sáo đầu đỏ với một chấm nhỏtrên cánh. Chúng đến từng bầy hàng trăm con. Buổi sáng cả một vùng đen ngòm chim sáo bốc lên và đâm bổ xuống đồng bắp. Bố trở về vào sau giờ ăn sáng ôm đầy những con chim bị Bố bắn rớt. Bố nói:
– Anh chưa nghe ai nói ăn thịt chim sáo, nhưng có thể thịt chim sáo cũng ngon lắm vì chúng có vẻ béo như bơ. Mẹ nói:
– Nhổ long chúng đi, Laura! Mình sẽ chiên làm món ăn trưa. Chẳng có sự mất mát lớn nào mà không được bù lại bằng cái lợi nhỏ.
Laura nhổ lông chim và buổi trưa Mẹ hun nóng chảo chiên thả vào. Chúng được chiên bằng chính mỡ của chúng và trong bữa ăn cả nhà đều nhìn nhận rằng thịt chim sáo là mềm nhất, ngon nhất so với các món thịt đã có trên bàn ăn.
Sau bữa ăn trưa, Bố mang về thêm một ôm chim sáo nữa và một ôm bắp. Bố nói:
– Mình cũng phải hình dung là mùa bắp đi tiêu rồi. Chỗ bắp này nhỏ và quá non nhưng tốt hơn là nên ăn những gì mình có được trước khi lũ sáo cướp hết.
Mẹ kêu lên:
– Không biết tại sao em lại không nghĩ đến chuyện này sớm hơn. Laura và Carrie mau ra bẻ tất cả những trái bắp nào tạm đủ già để phơi khô. Chắc chắn mình sẽ còn giữ được một ít để ăn trong mùa đông tới.
Laura hiểu vì sao Mẹ đã không nghĩ ra chuyện này sớm hơn và cô cũng rất rối trí. Vụ bắp đã mất trắng. Bố sẽ phải lôi số tiền dành dụm ra để đóng thuế và mua than. Sau đó sẽ phải xoay sở cách nào để gửi được Mary tới trường vào mùa thu này?
Lúc này sáo dày đặc tới mức cánh của chúng khua giữa các luống bắp chạm mạnh vào cánh tay Laura và va đập vào mũ của cô. Cô cảm thấy có những cú đánh của những vật sắc nhỏ giáng xuống đầu và Carrie hét lớn là chim đang mổ trên đầu cô. Hình như bầy chim cho rằng bắp là của chúng và chúng đang chiến đấu để giữ lại. Chúng bay sát ngay trước mặt Laura và Carrie vừa gắt gỏng chí chóe vừa mổ vào mũ của các cô.
Bắp không còn lại nhiều. Ngay cả những trái bắp non nhất hạt chưa lớn hơn một vết phồng trên da cũng bị xé vỏ và mổ sạch. Nhưng Laura và Carrie cũng đã gom đầy vạt áo tạp dề nhiều lần những trái bắp mới chỉ bị ăn một phần. Khi Laura đi tìm số chim sáo để nhổ lông cô không tìm thấy và Mẹ cũng không nói chúng ở đâu. Mẹ trả lời có vẻ bí mật:
– Chờ coi. Trong lúc chờ đợi, mình lo nấu chỗ bắp này và tách chúng ra khỏi cùi để hong khô.
Phải khéo tay mới tách được bắp ra khỏi cùi. Dao cần lạng đều dọc suốt hàng bắp ở mức vừa đủ sâu để lấy trọn hạt bắp nhưng không được quá sâu khiến sẽ cắt luôn cả phần túi mà từ đó hạt bắp mọc lên. Những hạt bắp văng ra với một lớp sữa đọng.
Mẹ tãi bắp trên tấm khăn bàn cũ đã giặt sạch rồi phủ lên bằng một tấm khăn khác để giữ không cho chim sáo, gà và ruồi đụng tới. Nắng sẽ hong khô bắp và trong mùa đông tới đem ngâm nước để nấu sẽ là một món ăn ngon.
Khi về ăn cơm trưa, Bố nhận xét:
– Đây là một ý kiến của người da đỏ. Caroline, dù em chưa nhìn nhận thì vẫn có điều để nói về người da đỏ.
Mẹ đáp:
– Nếu đúng thế thì anh đã nói nhiều lần rồi nên em khỏi cần nói nữa.
Mẹ ghét người da đỏ nhưng lúc này Mẹ đang có một bí mật nào đó. Laura đoán bí mật này phải dính líu tới việc mất biến những con sáo. Mẹ nói:
– Chải đầu và ngồi vào bàn ăn đi, Charles.
Mẹ mở cửa lò hấp và lấy ra chiếc chảo sữa bằng thiếc. Chiếc chảo đầy ắp một món gì đó phủ kín dưới một lớp vỏ bánh qui xậm mầu thật hấp dẫn. Mẹ đặt ngay phía trước Bố và Bố nhìn đầy vẻ kinh ngạc:
– Bánh nhồi thịt gà.
Mẹ nói:
– Hãy hát một bài hát sáu xu…
Laura mở đầu ngay rồi tới Carrie, Mary và cả Grace cũng hòa theo: Một túi lúa mạch đầy! Hai mươi bốn con sáo! Bánh nhồi thịt hấp ngay! Bánh chín lò mở rộng! Chim hót thật mê say Món ăn kia có xứng! Đặt trước đức vua này?
Bố nói:
– Thôi, Bố sẽ chuyển hướng! Bố nhấn chiếc muỗng lớn vào trong lớp vỏ bánh và lật ngược một khoanh trên đĩa. Mặt dưới khoanh bánh đầy hơi nước và mịn như tơ. Bố tưới lên những muỗng nước thịt và đặt bên cạnh một nửa con sáo vàng ngậy và mềm tới mức thịt tróc ra khỏi xương. Bố chuyển chiếc đĩa thứ nhất ngang bàn tới phía trước Mẹ.
Mùi thơm của chiếc bánh nhồi thịt được mở ra khiến tất cả đều chảy nước miếng đến nỗi ai nấy đều nuốt xuống ừng ực trong lúc chờ được chia phần và ở dưới gầm bàn, con mèo con đứng gồng lên với cơn đói cồn cào thôi thúc bật thành những tiếng kêu meo meo lo lắng.
Mẹ nói:
– Chảo chứa mười hai con chim cả thảy. Vừa đủ cho mỗi người hai con nhưng sức Grace chỉ ăn nổi một con nên con thứ ba được dành cho anh, Charles.
Bố nói:
– Em đã nghĩ tới làm bánh nhồi thịt gà từ một năm trước khi có gà. – Bố ăn một miếng và nói tiếp. – Thứ này ăn đứt hẳn món bánh nhồi thịt gà.
Cả nhà đều đồng tình là món bánh nhồi thịt chim sáo ngon hơn bánh nhồi thịt gà. Ngoài ra còn có thêm khoai tây đầu mùa, đậu, dưa leo xắt mỏng, cà rốt do Mẹ tỉa luống và phô mai trắng. Và hôm đó lại không phải ngày chủ nhật. Khi nào còn chim sáo và vườn rau còn xanh thì hàng ngày đều có thể ăn như thế này.
Laura nghĩ: Mẹ có lý, bao giờ cũng có những điều cần phải cảm ơn. Tuy vậy, cô vẫn thấy nặng chĩu. Vụ bắp và lúa mạch không còn nữa. Cô không biết bằng cách nào Mary có thể được tới trường trong lúc này. Những chiếc áo mới tuyệt đẹp vậy là phải cất đi để chờ tới năm sau. Đây sẽ là một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp của Mary. Bố ăn muỗng kem trộn đường màu hồng cuối cùng từ chén cà chua rồi uống trà.
Bữa ăn trưa chấm dứt. Bố đứng lên cầm lấy chiếc nón trên móc, nói với Mẹ:
– Mai là thứ bảy. Nếu em tính đi với anh ra thị trấn thì mình có thể chọn mua rương cho Mary.
Mary muốn nghẹn thở. Laura kêu lên:
– Mary sắp tới trường thực sao?
Bố ngạc nhiên, hỏi:
– Con có chuyện gì vậy, Laura?
Laura nói:
– Làm sao chị ấy đi được? Cả bắp lẫn lúa mạch đều không còn một hạt nào?
Bố nói:
– Bố không ngờ rằng con còn khờ như thế. Bố sẽ bán con bò tơ.
Mary kêu lên:
– Ô, không! Không thể bán con bò tơ!
Chỉ thêm một năm nữa con bò tơ sẽ thành bò cái. Lúc đó trong nhà sẽ có hai con bò cái. Như thế mọi người sẽ có sữa và bơ ăn quanh năm. Bây giờ nếu Bố bán con bò tơ thì họ phải chờ con bê nhỏ lớn lên trong hai năm nữa. Bố nói:
– Bán con bò sẽ đỡ nhiều lắm. Bố phải thu được tới mười lăm đô-la.
Mẹ nói:
– Đừng băn khoăn về chuyện đó, các con. Mình có khi phải cắt áo để ghép vải.
Mary than thở:
– Ôi, Bố, như thế thì Bố bị đẩy lui lại cả năm trời.
Bố nói:
– Đừng nghĩ ngợi gì, Mary. Đây là thời gian con sắp tới trường và lúc này mọi người đang nghĩ tới việc ra đi của con. Bầy sáo phá hoại không thể ngăn cản chúng ta được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.