Họ đã đục đi hai khoảng tường ngăn trong căn hộ, tạo nên một căn phòng tương đối lớn, không gian sinh hoạt chung của cả gia đình. Đây là nơi người ta sinh sống, là nơi chuyện trò với nhau, là một khúc quê hương ngay giữa lòng thành phố London. Kể cả đồ đạc ở đây cũng giống kiểu đồ đạc quê nhà. Người ta ngồi trên chiếu, ăn bằng những cái bàn nhỏ và thấp, đồ ăn được nấu ngay trên bếp gas nằm trong một góc phòng. Quanh bếp treo lủng lẳng những nồi niêu xoong chảo.
Những khuôn cửa sổ trong căn phòng rộng này được giữ nguyên. Chúng rất nhỏ. Cả khi mặt trời ngoài kia rất sáng, trong phòng vẫn lờ mờ tối. Thêm vào đó là những tấm rèm cửa được kéo kín. Nguồn ánh sáng trong phòng bây giờ là dãy nến đứng trên một bàn thờ nhỏ, treo ảnh một vị thần. Một vị Phật đang ngồi giạng chân, miệng mỉm cười không ngơi.
Chỉ một mình Bogan ngồi trên ghế. Ông già đặt con búp bê lên đùi. Những chiếc kim chĩa ra từ mình nó. Không một ai lên tiếng hỏi, bởi ai cũng biết cha họ rồi sẽ giải thích cặn kẽ.
Bogan Kulani đã cho gọi toàn gia đình lại đây cũng vì mục đích đó.
Chỉ còn lại ba. Một con gái và hai con trai. Các anh trai để Shida ngồi giữa.
Bên phải cô là Rastu, một chàng trai trẻ ăn vận kiểu Tây Phương, complé và cà vạt. Anh cũng đã phấn đấu từ dưới lên, học hành tử tế và hiện đang làm trong một ngân hàng. Anh không ưa thích những truyền thống của quê hương, nhưng vẫn tuân lệnh cha và sống chung với gia đình.
Bên trái Shida là Poleno, lớn hơn em gái hai tuổi và nổi tiếng là người ít nói. Ánh mắt dè chừng, một hàng ria mép mỏng đen như vạch mực. Poleno mặc quần Jean, một chiếc áo sơ mi sặc sỡ rộng lùng thùng phủ ra ngoài.
Cả ba người con đều biết hôm nay có chuyện hệ trọng. Họ linh cảm thấy cha họ đã bước vào một con đường khác và ông đã sẵn sàng phơi mở quá khứ trước họ, một quá khứ cho tới nay cả đàn con hầu như không hay biết.
Cả ba đều đã biết tin về số phận Fahran, và cái chết đó có liên quan trực tiếp đến quá khứ mà cha họ sắp kể. Tình hình rõ ràng đã rất nghiêm trọng, nhưng không một ai dám đặt câu hỏi đầu tiên. Họ chờ người cha lên tiếng trước.
Bogan Kulani lấy hơi thật sâu, các con nghe rõ tiếng ông thở. Ánh mắt người đàn ông lướt qua từng gương mặt, như thể ông muốn nhìn các con một lần cuối, trước khi bước vào cõi chết.
– Đã có nhiều chuyện thay đổi. – Ông nói – Những thay đổi này bắt đầu với cái chết của Fahran.
– Nhưng điều đó đâu có liên quan gì đến chúng ta. – Rastu nói, tay sửa lần áo sơ mi trắng muốt.
– Có đấy.
– Tại sao?
– Nó là nạn nhân đầu tiên. – Từng lời nói chầm chậm rơi vào màn tĩnh lặng đầy mong đợi – Nó chỉ là người đầu tiên bị trả thù.
Đàn con Kulani nhìn nhau. Shida cất tiếng hỏi.
– Vụ trả thù nào cũng phải có nguyên nhân chứ! Có nguyên nhân không, ba?
– Có, có nguyên nhân.
– Trong gia đình chúng ta?
– Chính thế.
– Em thấy mình chẳng làm gì nên tội mà bị trả thù. Các anh thế nào?
Hai Chàng trai lắc đầu.
– Nguyên nhân không nằm ở phía các con. Các con phải tìm nó ở ta, trong quá khứ của ta. Một quá khứ mà các con chưa biết tới.
– Vậy là ba biết mọi bí mật?
– Không thể nói như vậy được. Shida, nó như một ngọn đòn số phận mà ta phải kể cho các con nghe, bởi tất cả các con đều sẽ phải lãnh chịu hậu quả. Tất cả các con đều có tên trong danh sách chết, danh sách này là của một kẻ mà ta luôn muốn quên đi nhưng không quên nổi. Bây giờ, ta đành phải thú nhận rằng hắn đã quay trở lại.
– Hắn tên gì?
– Konda Kulani.
– Cũng là họ Kulani? – Poleno thốt lên.
– Đúng, hắn là chú các con, là em trai ta. – Bogan nói câu đó rất khẽ, vừa nói vừa nhìn sang bên như đang xấu hổ với các con.
Im lặng. Lời thú nhận của người cha khiến các con kinh ngạc. Kể cả Rastu, người tỉnh táo và thực tế nhất nhà, cũng im lặng một lúc. Rồi anh nói:
– Bọn con quả không biết chuyện đó.
– Ba biết.
Rastu lại sửa áo.
– Thế cái ông chú kỳ lạ đó ra sao ạ?
– Hắn ta quay trở lại Java.
– Tại sao?
– Hắn ta quay lại để tính sổ. – Bogan thú nhận.
– Tính sổ bằng kiểu giết người ư? – Shida hỏi – Con không hiểu. Con thấy ba rất sợ hãi. Nhưng kể cả em trai ba thì cũng không làm chuyện gì mà không có nguyên nhân. Nguyên nhân giết người của hắn là gì?
– Các con biết đạo Wyang?
– Ba đã kể rất nhiều về nó. – Shida mau mắn đáp. Cô gái cử động đôi bàn tay, ấn mạnh những đầu ngón tay và nhau – Đó là những hình rối cắt chuyển động trên màn ảnh. Đa số thể hiện ma quỷ Nam Hải. Ngược lại với những loại hình múa rối khác, chúng chẳng có màu. Thường chỉ đen, nâu hay xám. Người ta điều khiển chúng bằng que và chúng được cắt từ da dê hay da cừu. Dân chúng thường rất tôn trọng những diễn viên điều khiển rối đó. Con nói có đúng không ba?
– Đúng!
Poleno bây giờ mới lên tiếng.
– Con chưa bao giờ nghe nói là những hình rối hoặc diễn viên điều khiển rối có thể giết người.
Bogan Kulani nhăn trán. Có vẻ như ông đang phải gắng nhớ một chuyện gì.
– Thoạt nghe thì con có lý đấy. Nhưng nếu nhìn ra đằng sau nhóm đạo, người ta sẽ thấy nhiều hơn. Dòng đạo Wyang rất cổ. Từ thời con người còn liên hệ với thần linh, nó đã đóng một vai trò khác hẳn. Nó đã chuyện trò với thần linh, nhưng rồi mối quan hệ đổ vỡ. Người và các linh hồn ngày càng rời xa nhau hơn, chỉ còn lại hồi ức, và chính hồi ức này đã được những người múa rối gài vào những con búp bê. Họ tạo nên chân dung của những vị thần độc ác và diễn lại những sự kiện cổ.
– Búp bê không là thực thể sống! -Rastu chen vào.
– Con nói cũng đúng. – Bogan cao giọng, nghe như lời gọi hồn – Nhưng pháp thuật đó đã tiêp tục tồn tại. Không gì hủy diệt nổi nó. Đời nào cũng có những người muốn có quyền uy của quỷ ác. Chú con là một người như thế.
– Còn ba, ba đã làm gì? – Shida thì thào.
– Ta đã đoạn tuyệt với hắn. Ta đã nguyền rủa hắn. Giữa hai chúng ta nảy sinh mối thâm thù. Ta coi hắn là nỗi nhục nhã của toàn gia tộc, hắn cũng coi ta như vậy. Hắn thề sẽ giết cả gia đình của ta. Lời nguyền Wyang sẽ đổ xuống tất cả chúng ta, không chừa một ai. Vì thế mà chúng ta đã trốn đi. Nếu không, sẽ không dời nào chúng ta rời đảo Java. – Người đàn ông nhún vai – Chúng ta sống yên ổn nhiều năm và cha đã đã bám vào niềm hy vọng gian dối rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Nhưng chú các con không quên lời thề. Cả hắn cũng đã rời bỏ quê hương, đã sang tới London và bây giờ ra tay trả thù.
Shida lạnh sống lưng. Cô gái nhìn quanh. Căn phòng đột nhiên có vẻ lạnh, những góc tối như đang có ma quỷ rình mò.
– Ta phải làm gì bây giờ? Có đường thoát không ba? Ba có biết giải pháp nào?
Bogan nhăn trán suy nghĩ.
– Có lẽ có. Dĩ nhiên ba muốn che chở các con. Ba biết ba đã gây ra những món nợ nào. Ba sẽ đối mặt với gã em trai đó. Ba sẽ làm điều đó.
– Vậy là ba đang chờ hắn tới? – Rastu hỏi.
– Đúng vậy!
– Hắn là kẻ giết người?
Bogan cúi đầu.
– Không. Kẻ giết người là những con rối của hắn.
Poleno bật cười ngắn.
– Những con rối chết làm bằng da cừu ấy à?
– Chúng không chết. Chúng sống.
– Sao? – Shida thét lên.
– Đúng, chúng sống, bởi vì gã em trai của ta đã học thành tài phù thủy. Gã đã chuyện trò với những vị thần hung ác và xin được họ truyền sức mạnh cho hắn. Hắn có thể biến con rối thành những quái vật giết người. Hắn có thể ra lệnh cho nhưng hình rối chuyển động độc lập, biến thanh những cái bóng. Chúng chuyển động hoàn toàn im lặng. Đó là sự thật, các con phải tin ta!
– Không thể nào! – Rastu thì thào.
– Nhưng đó là sự thật. – Bogan gật đầu.
– Bây giờ các con đã biết câu chuyện và nguyên nhân. Mối thù giữa hai chúng ta bây giờ đổ lên đầu các con. Konda không bao giờ tha thứ cho ta cái tội đã dám không nghe lời hắn, đã dám phản kháng và xua đuổi hắn khỏi dòng họ.
– Từng đó lỗi lầm đủ cho hắn giết người sao?
– Đúng, Shida, từng đó đối với hắn là đủ rồi, bởi Konda là con người có bản tính độc ác. Linh hồn hắn nằm gọn trong tay những vị thần hung ác, bởi chúng mới chính là nguồn gốc của những vở kịch cổ được sân khấu rối trình diễn lại. Mối quan hệ đó có một cái tên, nó chính là đạo Wyang.
– Hắn sẽ tới đây? – Poleno hỏi.
– Đúng!
– Rồi điều gì sẽ xảy ra?
– Hắn sẽ tìm cách giết cả gia đình ta. Hắn muốn để lại một bể máu. Hắn và những kẻ tay chân của hắn.
Ba người con chưa thể hiểu ngay những lời kể trực diện và gay gắt của người cha. Đây là một tình huống hoàn toàn mới. Mà suy cho cùng, cả quê hương cũng đã trở thành xa lạ đối với họ. Họ chỉ biết hòn đảo qua những chuyến về thăm ngắn ngày hoặc qua lời kể chuyện của người lớn. Thay vào đó, họ bị cuốn vào cuộc sống hối hả của một thành phố lớn, nơi có thể được coi là cái chảo phù thủy của mọi sắc thái tình cảm và lý trí. Chính trong mấy năm trở lại đây. London đã giành lại được vị trí đi đầu thời trang của các thành phố châu Âu.
Shida nhìn cha cô, trong khi hai người anh bối rối cúi xuống.
– Chúng con có thể giúp đỡ ba bằng cách nào? – Cô hỏi thẳng.
Người đàn ông mỉm cười nhìn con gái.
– Cha cám ơn con. Nhưng có lẽ việc này cha phải làm một mình.
– Sao kia?
– Nó là món nợ của cha. Do bản thân cha gây ra. Món súp này cha sẽ uống cạn, một mình. Đơn giản thế thôi.
Rastu ngẩng đầu lên. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Hiện thời Chàng trai vẫn còn giữ được bình tĩnh. Câu hỏi chỉ là anh còn tự kiềm chế được bao lâu nữa.
– Bao giờ thì hắn tới?
Bogan nhún vai.
– Ba đoán là tối hay đêm nay. Chắc chắn trong màn đêm. Bởi màn đêm che chở cho hắn.
– Ta sẽ trang bị vũ khí chờ hắn tới! – Poleno nói, giọng cương quyết – Đúng, ta sẽ trang bị vũ khí và cho hắn biết tay. Phải hợp sức lại và cho hắn thấy chúng ta là một gia đình không kẻ nào chia rẽ nổi. Ta sẽ bảo vệ lẫn nhau, chỉ đó mới là điều có giá trị.
Bogan lắc đầu.
– Không ích chi đâu con, tin ba đi. Cách này không được.
– Thế thì cách nào?
– Ba sẽ đi một mình. Ta sẽ thuyết phục hắn chỉ trả thù mình ta. Ba là kẻ gây ra mọi chuyện. Ta phải nói với hắn rằng các con chẳng hề dính dáng tới chuyện này.
Da Shida tái nhợt.
– Ba… ba tình nguyện đi vào chỗ chết?
– Không đâu, con gái ạ, không phải thế. Món nợ này chính ba phải trả.
Ba anh em nhìn nhau. Tất cả bọn họ đều biết người cha sẽ không từ bỏ ý định của ông.
– Ba có vũ khí không?- Rastu thì thầm.
– Ba không cần vũ khí.
– Vậy ra ba để hắn làm thịt ba?
– Ba sẽ nói chuyện với hắn. Ba phải tìm cách thuyết phục hắn. Thế thôi!
– Sẽ chẳng ích gì đâu.
– Có đấy, sẽ có ích cho các con. – Bogan Kulani đưa mắt nhìn từng đứa con, như thể đây là lần cuối ông gặp chúng – Các con đã sống trong căn hộ này của ba rất lâu rồi. Ba không thể hứa hẹn điều gì. Ba cũng không biết liệu các con có trốn thoát bàn tay hắn. Nhưng các con nên đi ngay đi. Có thể các con sẽ tìm được nơi trú ẩn. Ở đâu đó, nơi hắn chẳng dễ dàng tìm được các con. Được không?
– Con cũng không biết. – Rastu lẩm bẩm – Chúng con không muốn bỏ mặc ba trong tai họa. Con không biết hai người kia nghĩ sao, nhưng con không muốn. Con nghĩ là Poleno với Shida cũng sẽ nghĩ giống con, đúng không?
Shida và Poleno gật đầu. Khuôn mặt và ánh mắt họ lộ vẻ cương quyết. Họ sẽ không đầu hàng, họ sẽ chiến đấu bảo vệ mạng sống của mình. Chắc chắn thế.
– Không thể để nhà khu A thành bẫy Thần Chết. – Shida nói – Khu nhà A sẽ vẫn là nơi sinh sống. Ba hiểu không? – Cô gái đứng dậy, đi về phía Bogan. Cô phải được chạm vào người cha cô. Ngay lúc này.
Bogan Kulani nhìn những giọt lệ trong mắt con. Vất vả lắm ông mới nén được cơn khóc. Shida thì thầm sát vào tai cha:
– Hắn sẽ không giết được chúng ta. Không, hắn sẽ không giết được.
Bogan không trả lời. Ông im lặng ôm chặt con gái vào lòng.
Hai chàng trai đứng dậy. Trông họ có phần bối rối khi nói với nhau. Hầu như họ vẫn chưa tin nổi những gì người cha vừa kể.
Khi Shida ngẩng lên từ lòng cha, cô nghe tiếng Rastu nói:
– Ta sẽ chiến đấu. Không thể chạy trốn những bóng ma đó. Ba cứ tin ở chúng con. Khi hoạn nạn mới biết thế nào là gia đình. – Anh hắng giọng – Cả con cũng rất thương ba, nhưng bây giờ là lúc phải suy nghĩ tỉnh táo, phải tìm cách bẫy được hắn.
Shida hiểu ra. Cô tiến lên trước mặt hai anh trai.
– Nghe thì hay đấy, – Cô thì thào – nhưng ta phải làm như thế nào?
– Không để ba đi một mình được! Poleno đề nghị.
Anh trai anh gật đầu.
– Thế còn em? – Shida hỏi.
– Em cũng ở cạnh đó. – Rastu đáp. Anh quay sang phía người cha lúc đó đang giơ tay gạt nước mắt – Ba giải thích cho chúng con biết việc có thể xảy ra chi tiết như thế nào.
Bogan gật đầu.
– Có, ba có thể nói. Chúng ta sẽ không nghe thấy tiếng hắn, mà cũng không nghe thấy tiếng những con rối. Những cái bóng đó giết người không một tiếng động, các con hiểu không?
– Không hiểu hết! – Cả ba thú nhận.
Bogan hắng giọng.
– Bọn rối sẽ biến thành những bóng đen và chuyển động độc lập, nhưng chúng vẫn chịu sự điều khiển của Konda. Hắn có thể dẫn đường cho chúng, ra lệnh cho chúng đi tới đâu. Khi tấn công, chúng hóa thành những thực thể sống trong một thời gian ngắn. Chúng chỉ chém hay đâm trong khoảng thời gian đó.
Cả ba anh em im lặng như vừa trúng đạn. Họ phải xử lý thông tin này đã. Ai cũng nghĩ về lý thuyết bóng đen, ai cũng biết bóng đen không phát ra tiếng động. Thời điểm họ nhìn thấy chúng rất có thể đã là quá muộn.
Shida cất tiếng đầu tiên.
– Không có pháp thuật đối chọi nào sao ba? – Cô gái thì thào.
– Có lẽ có. – Bogan thú nhận – Nhưng ba không biết rõ nó. Lẽ ra ba phải quan tâm đến nó sớm hơn. Giờ thì ba bị đuối sức. Việc tái tạo lại pháp thuật này cũng đòi hỏi thời gian. Ta phải tìm cách thương thuyết với Konda. Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta. Dùng từ ngữ…
Chuông điện thoại bất chợt réo lên. Âm thanh gay gắt khiến cả bốn người trong phòng giật nảy mình. Họ nhìn nhau một thoáng, rồi cô con gái hỏi:
– Phải hắn không?
– Để ba xem. – Bogan Kulani từ từ xoay người. Tim ông đập dồn khi bàn tay ông với lấy ống nghe và chầm chậm đưa nó lên cao. Bogan hắng giọng, không nói nổi tên mình, kẻ ở phía bên kia nhanh hơn.
– Mày biết tao là ai rồi chứ?
– Dĩ nhiên! – Bogan khàn khàn đáp. Ông bực tức với sự mềm yếu của bản thân, nhưng không làm gì nổi.
Konda cười.
– Chúng nó đang đợi bọn mày rồi đấy. – Hắn thích thú thì thào – Phải, chúng nó đang chờ tới phút trả thù. Chúng sẽ giết tới đứa cuối cùng. Máu sẽ chảy, máu của chung mày…
– Ai đang chờ?
– Đừng giả vờ! Mày biết chúng nó mà, biết cả hai đứa. Hoàng Tử Đen và Người Kéo. Trong chuyện cổ tích và các vở kịch, bao giờ chúng nó cũng đe dọa bọn người tự xưng là người tốt sợ chết khiếp, sau đó mới giết. Chúng nó cũng sẽ khiến bọn mày phát khiếp, rồi giết chết bọn mày. Đơn giản thế thôi. Mày nghe rõ chưa?
– Có, tôi hiểu ý chú. Nhưng tôi muốn hỏi, liệu hai ta có thể nói lại mọi chuyện một lần nữa không, Konda? Tôi muốn…
– Không, không chuyện trò gì hết. Đây là lúc hành động. Hãy nhớ xem mày đã phạm tội gì, nhớ xem mày đã chống đối tao…
– Chú đã xử sự không tốt. Bản thân chú cũng biết thế.
Konda cười giễu cợt.
– Tốt hay xấu là tùy quan niệm mỗi người. Tao cho là tao tốt. Mày thích nói gì thì cũng mặc mày. Tao không thay đổi ý kiến.
Bogan cân nhắc một thoáng, rồi ông nói:
– Thôi được, tôi hiểu là không thể thuyết phục chú thay đổi ý kiến. Nhưng liệu chú có thể tha cho các con tôi được không? Tôi sẽ nộp thân cho chú. Chỉ hai chúng ta, được không? Chú và tôi.
– Không, Bogan, không đâu! Tao đã giết một đứa con trai của mày. Tao sẽ tiếp tục. Tao sẽ giết từng đứa một, không chừa dứa nào. Tay chân của tao đã đến rất gần chúng mày! – Hắn phà hơi vào máy – Mày nghe chưa? Chúng nó đến rất gần rồi đấy.
– Tôi hiểu rồi.
– Thế thì tốt cho bọn mày.
– Nhưng tôi muốn xin chú nghĩ lại lần nữa. Làm ơn đi, tôi…
– Không!
Bogan Kulani lấy hơi thật sâu. Ông quyết định thử lần chót.
– Tôi có thể gặp chú ở đâu?
Konda ngạc nhiên.
– Mày nói gì?
– Tôi muốn gặp chú. Mặt đối mặt.
Konda cười phá lên.
– Mày muốn thì cũng được. Phải, tao sẽ cho mày được thỏa mãn ước nguyện cuối. Ta sẽ gặp nhau, nhưng phải theo quy định của tao.
– Quy định ra sao?
– Rồi mày sẽ biết. Đừng quên rằng tao đang ở rất gần chúng mày, cả tay chân của tao cũng vậy. Hoàng Tử Đen và Người Kéo. Chúng nó đang vui vì sắp gặp mày đấy.
Konda cúp máy. Đối với hắn việc vậy là đã xong. Hắn đã gieo mầm sợ hãi vào tâm hồn Bogan Kulani. Cái mầm rồi sẽ lớn dậy, mọc dài ra, cho tới khi nỗi kinh hoàng phát ra ngoài.
Bogan chầm chậm xoay người lại. Các con nhìn ông. Họ đã nghe câu chuyện qua điện thoại và biết cơ hội của họ nhỏ tới mức nào, nhưng họ không nói ra. Hai chàng trai lần lượt nhìn xuống đất.
Riêng Shida nắm chặt hai nắm đấm. Cô gái không muốn chấp nhận tình cảnh tàn khốc này. Cả cuộc đời cô cho tới nay là những cuộc phấn đấu kê tiếp nhau. Cô chưa có một ngày dễ dàng, cô chưa được cuộc đời tặng không điều gì. Cô đã phải chiến đấu rất lâu, cho tới khi được xã hội chấp nhận.
– Chẳng lẽ ta hoàn toàn không có cơ hội? Không có khả năng nào? Chẳng lẽ chưa ra trận đã phải bó tay ngoan ngoãn nộp mạng cho hắn? Chẳng lẽ hoàn toàn vô phương?
– Nếu cha có một cơ hội thì sao? Một cơ hội rất nhỏ…
Vừa nói, người đàn ông vừa đưa mắt nhìn các con.
– Không thể thế được! – Rastu thì thào.
– Ba… ba biết cách?
– Có thể.
– Cách nào?
Bogan Kulani không trả lời. Ông già xoay người đi về hướng bàn viết. Dù bàn tay ông mở ngăn kéo rất bình tĩnh nhưng cả ba đứa con trưởng thành đều cảm thấy nội tâm người cha đang bốc lửa. Vẻ điềm đạm bên ngoài chỉ là đóng kịch.
Ngăn kéo khẽ kêu lên, và Bogan thò tay phải sâu vào trong ngăn. Cả ba người con nín thở chờ. Khi rút ra, bàn tay người cha nắm chặt một con búp bê bị cắm kim trên ngực. Ông già xoay mặt nó lại, nhìn vào mắt nó rồi gật đầu.
– Có lẽ đây là cơ hội.
Shida là người đầu tiên hiểu ra.
– Một con búp bê Voodoo? – Cô để ý tới những cây kim.
– Gần giống thế. Ta phải xây dựng một pháp thuật đối chọi.
– Ba có làm được không?
– Ba không biết chắc. Nhưng ba mong là làm được. Ba còn nhớ rất kỹ những vở kịch cổ được diễn ở quê nhà. Có một bà phù thủy đứng về phía cái Thiện. Bà ấy đã trợ giúp, đã dùng pháp thuật xoay ngược sức mạnh của Wyang, khiến nó chống lại chính những tay chân của nó.
– Cơ hội của ta có lớn không? – Rastu hỏi, giọng anh đã hơi run.
– Ba không thể nói được. Đây là lần thử đầu tiên. Ba chưa bao giờ sử dụng nó. – Bogan nhìn qua mặt con búp bê, rồi xoay mặt nó về hướng các con.
Ba cặp mắt trân trân nhìn xuống khúc gỗ, nhìn những cây kim dài đâm ra từ phần ngực. Họ nghe tiếng người cha yêu cầu quan sát kỹ gương mặt của con rối.
– Đây là chuyện rất quan trọng. – Bogan giải thích – Chỉ duy gương mặt là yếu tố quyết định, bởi đây chính là nét mặt của Konda Kulani. Phải, gã em trai của ta trông giống như vậy. Giống y như vậy.
Ba người con ngần ngừ một thoáng, rồi Rastu tiến về phía cha mình.
– Không thể thế được. Trông hắn ta như thế sao?
– Ba hy vọng vậy.
– Cả những sợi tóc và…
– Không, đây là những sợi tóc đặc biệt. Ba đã mang chúng từ Java tới đây và đã gìn giữ chúng suốt những năm qua. Chúng sẽ truyền pháp thuật đối chọi với Wyang vào cơ thể con búp bê. Trong truyện cổ, bao giờ cái Thiện cũng chiến thắng. Nhưng đó là truyện cổ. Ba không biết liệu sự thật có xảy ra như thế không.
Rastu muốn sờ tay vào con búp bê, nhưng Bogan rút lại.
– Không, không phải con. Ta sẽ đi.
– Ba đi đâu? – Poleno hỏi.
Bogan mỉm cười.
– Ba sẽ dụ hắn đi theo ba. Dụ hắn rời khỏi chỗ các con. Ba sẽ kéo hắn xuống dưới tầng hầm. Những con đường dưới đó ngoắt ngoéo như trong một mê cung. Ba hy vọng kéo được hắn không đụng đến các con.
– Thế nếu ba không làm được?
Ông già cười đau đớn, không trả lời và đi ra khỏi phòng.
Còn lại một cô gái trẻ và hai Chàng trai đứng yên như những pho tượng, kinh hãi đến không thốt nên lời. Ai cũng thấy cổ họng mình đang bị một cục nhựa đường bít chặt.
Cả hai Chàng trai cũng thấy lệ muốn trào lên mi, nhưng họ nghiến răng kiềm chế theo gương cô em gái. Shida lắc đầu, tự hỏi phải chăng mọi việc chỉ là một cơn ác mộng.
– Không. – Rastu nói – Cái chết của Fahran không phải cơn ác mộng, mà là sự thật đẫm máu. Tới lúc nào đó cảnh sát sẽ tìm tới đây. Lúc đó chúng ta phải thống nhất xem nên khai những gì.
– Em thấy ta nên giúp đỡ ba. – Shida nói – Không thể để ba đi một mình.
– Giúp bằng cách nào?
– Em cũng không biết.
– Chính thế.
Poleno xoay người đi. Anh thẫn thờ nhìn về hướng cửa sổ. Ngoài kia mặt trời đang chiếu sáng. Anh đến bên, kéo rèm ra.
Ánh sáng mờ mờ tràn vào phòng. Poleno nhìn xuống khoảng sân trong với lớp bê-tông phủ bên trên đã bắt đầu rạn nứt.
Trẻ em nô đùa, thanh thiếu niên chạy đuôi nhau.
Không ít đàn ông và đàn bà ngồi trên những chiếc ghế đặt trước những mặt tường nhà xám xịt. Họ nói chuyện với nhau.
Hầu như mọi chủng tộc đều có mặt, chỉ trừ dân da trắng. Rất hiếm khi có người da trắng nào lạc vào cái khu chung cư được gọi là Nhà Mồ này, nơi thỉnh thoảng lại xảy chuyện cãi cọ, nổ bùng thành những trận đấm đá, đụng độ gay gắt. Những đám mây trên trời trông nặng như chì.
Tất cả đều hết sức bình thường, chẳng một dấu vết của mối nguy hiểm chết chóc. Poleno tự hỏi, không biết cha anh có tưởng tượng quá đà không.
Không đâu.
Cái bóng đó đột ngột xuất hiện, nhanh đến nỗi Poleno không biết nó tới từ hướng nào.
Có thể từ dưới lên, mà cũng có thể từ trên xuống. Nó chầm chậm nhảy nhót bên kia làn cửa kính, chậm đến nỗi Poleno nhận ngay ra hắn là ai.
Hoàng Tử Đen. Cái bóng thốt nhiên ngưng nhảy, như thể có bàn tay vô hình nào vừa dán nó vào cửa kính. Dáng hắn hơi nghiêng, cánh tay phải hơi gập lại rồi duỗi thẳng ra. Từ bàn tay thò ra một vật thể rất dài, trông rất nguy hiểm.
Cây kiếm lưỡi cưa.
Một thoáng sau, kính vỡ toang ra và Hoàng Tử Đen nhảy vào phòng!