Nhóm Đạo Wyang

CHƯƠNG 2



Thật ghê tởm, cả người tôi bây giờ bốc mùi máu. Thanh tra Tanner đang đi cạnh tôi cũng im lặng. Một dấu hiệu cho thấy tình hình chẳng bình thường.
Thật ra đây không phải một vụ điều tra chính thức. Chính Tanner đã mời tôi đi cùng anh trong tư cách bạn bè. Một đồng nghiệp trẻ tuổi đang gặp bế tắc trong việc điều tra một vụ án đã tìm đến anh, nhờ giúp đỡ.
Tanner đã đến hiện trường. Anh gọi điện cho tôi và nói rằng tội phạm ở đây nhìn như thế có mang màu sắc nghi lễ.
Tanner và tôi là một đôi bạn cũ, đã nhiều lần cộng tác điều tra. Tôi thật khó mà từ chối lời đề nghị của anh. Tanner cũng không quên cảnh báo tôi phải chuẩn bị tinh thần.
Có một người chết. Người chăn cừu chủ nhân của trang trại đã bị giết. Các chuyên gia xác định anh bỏ mạng vì cú chém bằng một miêng thép lớn và rất sắc, một lưỡi kiêm hay một con dao quắm.
Chúng tôi đậu xe bên cạnh trang trại. Đợt khám nghiệm hiện trường đầu tiên đã kết thúc. Trong cả khu vực hiện chỉ có Tanner và tôi.
Như cả mấy thập kỷ qua, chánh thanh tra Tanner hôm nay cũng lại đội mũ phớt. Cái mũ như đã dính chặt vào dáng người anh. Hai làn môi anh ngậm một điếu xì gà lạnh, chỉ còn một nửa chiều dài nguyên thủy. Nó chuyển động theo mỗi bước chân đi, chĩa ra phía trước như một ngón tay màu nâu, hăm dọa.
Tanner đút hai tay vào áo khoác. Dưới áo khoác là bộ complé xám như thường ngày, một chiếc cà vạt rộng bản đã trải qua không ít cuộc vật đổi sao dời, dĩ nhiên cả làn áo veston cũng không thể thiếu.
Mùi máu thật trầm trọng. Nó thổi về hướng tôi như một đám mây vô tận, như thế ngọn gió đang chú tâm chọc cho tôi nổi giận. Dù đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, các chuyên gia của Ban trọng án vẫn không tìm được một dấu vết nào đáng kể. Chỉ duy nhất một vài dấu chân người.
– Tôi đã cố tình không cho chuyển chúng đi. – Tanner giải thích rồi hắng giọng vài lần.
– Cái gì kia?
– Xác súc vật bị giết.
– Xin lỗi, tôi đang mải nghĩ chuyện khác.
– Chưa xử lý xong vụ vừa qua hả?
– Cũng gần gần như vậy. Bọn chúng tôi đã bị thua một vố. Địa ngục và tay Satan đã giở trò độc địa và xỏ mũi được chúng tôi.
Tanner lắc đầu.
– Chẳng biết đến bao giờ thì cậu thắng được quỷ sứ đây?
– Tôi thật không biết.
– Nhưng cậu biết hắn rất rõ mà.
– Không đâu, Tanner. Chẳng một ai biết rõ quỷ Satan. Nó vừa là tất cả vừa không là gì hết. Mỗi lần nó hiện hình thành con vật có sừng, đó là chẳng qua nó muốn làm vừa lòng loài người, vì chúng ta vốn quen hình dung ra nó như vậy. Nó cũng có thể là một con rắn, một con thỏ, một người đàn bà sang trọng, một người đàn ông đẹp đẽ, ai mà biết được…
– Vậy là nó ở khắp mọi nơi.
– Gần gần thế. Nó bắt chước mọi thứ ở mọi ngóc ngách xó xỉnh và thỉnh thoảng, nó ra bộ tử tế với con người bằng cách hiện thành những hình dáng mà họ muốn thấy.
– May mà đó là chuyện của các cậu. Tôi chỉ phải vật lộn với những kẻ sát nhân mình trần mắt thịt. Nhưng trong vụ này, quả thật tôi không được chắc chắn cho lắm. Bởi chẳng có người bình thường nào lại đi vào chuồng súc vật mà giết cừu và dê. Tôi chẳng quen ai kỳ quái thế.
– Chờ xem sao.
Chúng tôi đã đi qua bãi cỏ. Khoảng đất sát chuồng không còn cỏ mọc nữa. Đất lộ ra màu nâu, dày đặc vết chân người và thú.
Tôi dừng lại vì chợt phát hiện ra những vệt đen trên mặt đất. Tanner khẽ gật đầu.
– Đó là máu khô. Đoạn mở đầu cho những gì mà cậu sẽ nhìn thấy ngay thôi.
Cánh cửa chuồng đã được đóng lại và niêm phong. Trong khi Tanner xé dấu niêm phong, tôi đưa mắt nhìn quanh. Tia nhìn của tôi lướt qua bãi cỏ, quay về con phố với hai hàng dương đứng viền hai bên, đều tăm tắp như hai đội lính chì. Ở phía xa kia, lấp ló qua những tán lá là những mái nhà đang óng ánh dưới nắng tháng tư.
Đó là một ngày xuân đẹp tuyệt vời. Thời tiết xấu đã lui bước, cả lớp mây xám cũng đi theo. Bầu trời chỉ ra một màu xanh ngăn ngắt với lác đác vài nhóm mây trắng nõn như bông.
– Cậu vào đi, John.
Tanner đã kéo cửa ra, tôi bước vào khoảng tối hình chữ nhật.
Nếu suốt cả thời gian qua tôi đã phải chống chọi với mùi máu ghê tởm thì bây giờ, cái mùi tra tấn đó còn nồng sộc lên gâp bội khi tôi bước qua ngưỡng cửa, vào trung tâm hiện trường.
Mùi máu nằm như một đám mây vô hình trĩu nặng, dính là là trên nỗi kinh hoàng đang bày ra trên mặt đất.
Đúng nó là hiện thân của cái Ác, của nỗi kinh hoàng.
Tôi không biết có bao nhiêu cừu và dê đã bị tên sát nhân giết chết, nhưng chắc chắn phải trên một tá. Những con thú còn sống đã được đưa đi nơi khác. Trong chuồng giờ chỉ còn xác thú.
Nhưng đó không phải là những cái xác bình thường. Thủ phạm đã ra tay có hệ thông. Xác súc vật nào cũng được hắn lột da bằng một bàn tay thạo nghề.
Tôi đứng đó, không nói gì. Tanner đến đứng cạnh tôi.
– Cậu có nhìn kỹ từng con thú thì cũng vậy thôi, John. Con nào cũng giống con nào.
– Bị lột xác.
– Chính thế.
Đám xác thú đang bóng lộn lên. Ruồi nhặng đã đánh hơi thấy và đang kéo về từng đàn từng lũ, vừa kêu vù vù vừa lượn quanh những đông thịt đang ánh màu đỏ tím. Một bức tranh ghê tởm!
Đã có một kẻ điên khùng mất trí, một tên bạo dâm đến hoành hành nơi đây. Nhưng hắn đã làm việc rất có hệ thống. Hắn không chỉ giết, mà còn lột xác kỹ từng con vật. Mà chắc chắn hắn làm việc đó chẳng phải chỉ để cho vui.
– Cậu muốn xem thêm không? – Tanner hỏi.
Tôi nhún vai.
– Đâu có được gì? Nhìn ở đây cũng đã đủ rồi.
Tanner để tôi yên vài phút và đứng chờ bên cửa. Rồi anh lên tiếng.
– Dĩ nhiên chúng tôi đã điều tra hoàn cảnh sống của người chăn cừu. Anh ta sống ở đây một mình. Một bà chị của anh ta sống gần Windsor. Chúng tôi đã gặp bà ta, nhưng bà ta nói hầu như chẳng còn qua hệ gì với em trai. Ho đã không gặp nhau trên ba năm nay. Anh Carpenter này cũng chẳng có con cái.
– Trông không hay chút nào. – Tôi nói.
– Đúng thế! – Anh mỉm cười với tôi – Lúc điều tra xong và chẳng thu được kết quả nào, tôi đã nghĩ hay là gọi điện cho anh bạn già John Singlair, có lẽ cậu ta có sáng kiến chăng.
– Làm sao mà tôi có sáng kiến được?
Khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn của Tanner bây giờ càng nhăn nhúm nữa.
– John, tôi đâu có chờ cậu đưa ra giải pháp. Nhưng tôi nghĩ là có thể cậu đã trải qua một vụ án tương tự, bởi vì mọi việc ở đây tôi thấy đều bốc lên mùi một vụ án theo nghi lễ. Hay tôi nhầm?
– Có lẽ.
Tanner gầm gừ.
– Hôm nay cậu lắm lời ghê!
– Tôi biết nói gì bây giờ? Tôi cũng đang đứng trước một câu đố khó và đâu có phải siêu nhân.
Chánh thanh tra nhìn lên trời và nói khẽ, với bản thân anh hơn là với tôi.
– Hay có nhóm đạo nào giật dây vụ này?
– Sao anh lại nghĩ thế?
– Có những nhóm đạo rất điên khùng. Tôi có thể tưởng tượng chuyện có đứa thích khoác lông thú mà nhảy múa quanh một bàn thờ kỳ quái, thờ một thần tượng nào đó. Có thể đó là một động cơ chăng?
– Có thể.
– Nhưng cậu không muốn nhảy lên con tàu này đúng không?
– Đúng, Tanner, tôi không muốn. Tôi chẳng biết một thông tin nào cả. Điều chắc chắn duy nhất chỉ là đã có một người bị giết và cả một loạt súc vật bị giết rồi bị lột da.
– Đừng quên con chó của người chăn cừu!
– Nhưng nó đâu có bị lột da.
– Đúng. Chính vì thế mà tôi cho rằng thủ phạm chỉ muốn có da cừu và da dê. Mọi chuyện khác đều không quan trọng. Hắn chỉ quan tâm đến hai loại súc vật này. Và tôi rất muốn tìm ra động cơ, cậu hiểu chứ?
– Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ rất quan tâm.
Tanner nheo mắt trái nhìn tôi.
– Vậy mà cậu vẫn không muốn lên tàu, John?
– Không.
– Đáng tiếc.
Tôi đặt một bàn tay lên vai anh.
– Đừng giận, Tanner, nhưng đây thật không phải vụ của tôi.
– Nó có thể trở thành một vụ của cậu.
– Ai nói với anh thế?
Tanner gõ tay lên ngực.
– Đây, John, cảm giác của tôi. Nó nói rất rõ ràng là trong vụ này còn nhiều điều bí ẩn hơn là ta tưởng.
– Còn gì nữa?
– Không biết. Tôi sẽ khuyên anh bạn phụ trách vụ này bắt tay khám nghiệm lại từ đầu, không chừa một chi tiết nào.
– Không đến nỗi tồi.
– Có điều chắc chắn sẽ không có kết quả.
Tôi nhún vai.
– Nếu có tin gì mới, Tanner, làm ơn cho tôi biết nhé?
– Thôi được. Tôi hiểu rồi. Cậu muốn quay về cái văn phòng đẹp tuyệt vời của cậu.
– Vâng, đúng thế! – Tôi gật đầu hối hả – Tôi nhớ bốn bức tường ngột ngạt đó muốn chết đây.
– Đi, tôi đưa cậu quay trở lại.
Trước khi đi, tôi quay nhìn căn chuồng một lần nữa. Nó đã trở thành một hiện trường khủng khiếp, thành một địa điểm của tội phạm, bởi người ta có thể phạm tội với cả súc vật.
Mùi máu còn bám chặt lấy khoang miệng. Tôi châm cho mình một điếu thuốc lá, nhưng nó không xua đuổi được mùi máu. Chỉ sau ba hơi thuốc, tôi đã quẳng nó ra xa.
Chúng tôi đi về bằng xe của Tanner. Trên đường về tới tòa nhà của Scotland Yard, hai chúng tôi kiểm lại một số lý thuyết và khả năng nhưng không tìm ra lời giải.
– Ít nhất thì cũng giữ vụ này lại trong đầu. – Chánh thanh tra yêu cầu khi đưa tay cho tôi bắt.
Tôi búng tay vào vành mũ anh.
– Đừng lo, tôi sẽ nhớ. Và tôi chờ anh gọi điện lại.
– Để báo lời giải hả?
– Dĩ nhiên rồi. Hiện chúng tôi đang bận quá.
Tanner giơ ngón tay trỏ đe dọa.
– Đứng quên linh cảm của tôi, John. Đừng quên đấy!
– Tôi sẽ nằm mơ thấy nó.
– Thế thì tốt.
Tôi đóng cửa xe lại và biến về hướng cổng vào tòa nhà của Scotland Yard.
Văn phòng của chúng tôi cũng đã đón xuân về, chẳng phải qua khuôn cửa sổ, mà qua cô nàng Glenda Perkins hôm nay ăn bận thật tươi tắn. Không phải váy dài trang nghiêm, mà là một chiếc quần lửng ngang bụng chân rộng thùng thình. Vải màu đen lốm đốm những chấm tròn vàng. Chiếc áo thun bên trên cũng màu đen. Làn áo khoác mỏng nhẹ dài tới ngang lưng lại vàng màu vàng sáng của những chấm tròn.
– Đẹp lắm! – Tôi nói và được thưởng cho một cái nhăn mũi, như thể Glenda phát ngán lên khi phải nhìn thấy tôi.
– Em sao thế? – Tôi hỏi.
– Nhiều sao lắm!
– Chuyện gì vậy?
Cô gái đánh hơi.
– Anh thối quá, John Singlair. Em phải nói thật, anh bốc mùi thối rùng rợn.
Tôi nhăn mặt.
– Này, người ta chào nhau như vậy đó hả? Em thật không biết ngượng.
– Nhưng mà Glenda nói đúng đấy! – Suko lên tiếng từ khuôn cửa vào phòng làm việc – Cậu thối thật mà.
Tôi xoay người lại. Bạn tôi dang tựa người vào khuôn cửa và đưa tay bóp mũi.
Tôi ra vẻ vô tội và nhún vai.
– Hai người làm sao thế? Tôi bốc mùi gì hả?
Suko bỏ ngón tay khỏi mũi.
– Mình có thể nói rất chính xác. Cậu thối mùi máu và mùi chuồng cừu.
– Đúng.
– Thế anh lang thang đi những đâu vậy hả? – Glenda chen vào. – Em cứ tưởng Tanner và anh…
– Phải, bọn anh vào chuồng…
– Vậy là người ta đuổi anh ra khỏi nhà và anh đi tìm nơi ở mới.
Tôi cười rộng miệng, muốn tiến tới bên cô thư ký nhưng Glenda đã nhanh chóng né sang bên.
– Đừng có mó vào tôi, anh chàng ở chuồng.
– Anh sẽ không tìm nhà mời đâu, anh sẽ chuyển thẳng đến ở nhà em.
– Chắc không?
– Chắc chắn!
– Anh nhầm to rồi, anh thợ săn ma!
– Nói nghiêm chỉnh nhé! – Suko lên tiếng – Vụ đó có gì đặc biệt không?
Chẳng cần giải thích lâu la vì lý do Tanner cho gọi đến tôi. Cả hai người nghe chăm chú, nhưng rồi cũng chỉ biết lắc đầu vì họ chẳng hiểu gì. Cả Gelnda lẫn Suko đều không thể hiểu tại sao lại có kẻ vào chuồng giết cừu và dê rồi lột da chúng ra.
– Hắn không thể bán nổi thứ da đó đâu. – Glenda nói.
– Nhưng liệu hắn có định bán hay không?
– Anh có biết khả năng nào khác không?
– Không.
Suko hỏi:
– Cậu thống nhất với Tanner thế nào?
– Bọn mình sẽ đứng ngoài cuộc. Mặc dù Tanner có cảm giác rằng vụ này chạy theo hướng của bọn mình.
– Mình cũng thấy thế.
– Em có cần phải pha cà phê cho arứ không hả? – Glenda chen vào.
– Bắt đầu đi. – Tôi đáp rồi đi ra cửa.
– Cậu đi đâu thế?
– Ở khu trực dưới tầng trệt có phòng tắm. Mình thấy như cả người đang bị dính máu vậy.
– Mãi mới có được một sáng kiến hay! – Cả hai đồng thanh hát theo lưng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.