Ping - Vượt Khỏi Ao TùPing

Chương 7: Giai Điệu Dòng Chảy



Những sợi lông vũ bay khắp không trung phá vỡ sự tập trung cao độ của Ping.

– Khôngggggg! – Ping thét lên khi trông thấy gã diều hâu dùng móng vuốt quắp Cú bay đi. Những sợi lông rơi lả tả là tất cả những gì còn lại của Cú.

Ping xoay tít một cách không tự chủ, bổ nhào và rơi cắm đầu xuống mà không có gì bên dưới có thể ngăn được. Chẳng có gì ngoài dòng nước cuồn cuộn hung dữ và những tảng đá nhọn hoắc của con sông Splat.

Con sông sẽ nhấn chìm nó trong nháy mắt nữa thôi.

Sẽ nhấn chìm hoàn toàn.

Vừa khi chìm vào dòng sông, Ping đạp điên cuồng vào dòng nước giá lạnh. Nó bàng hoàng nhận ra đôi chân mạnh mẽ của nó không thể nào chống chọi nổi với dòng nước trắng xóa, ầm ầm chảy xiết đang cuốn gió đi.

Ping vùng vẫy điên cuồng, hết chìm rồi lại nổi, trồi lên ngụp xuống, bị đẩy lên trong phút chốc rồi lại nhấn chìm trong vô vọng.

Tuy nhiên, nó vẫn đạp chân mỗi lúc một mạnh hơn, với ý nghĩ rằng nó sẽ trồi lên được mặt nước để tìm cách kiểm soát tình thế, đi ngược dòng chảy và bơi đến bờ an toàn.

Đôi chân chưa từng biết mỏi mệt của Ping bắt đầu yếu dần đi, sức mạnh mất dần, cả thế giới như tan biến trước mắt nó. Niềm tin là tất cả, nhưng niềm tin của Ping đang trôi đi, trôi đi rất nhanh.

Giờ đây nó chỉ có thể dùng đôi tay yếu ớt để chống chọi với những tảng đá không ngừng va đập vào cơ thể nó.

Ping không thể làm gì để chấm dứt sự đày đọa đau đớn này – nó càng cố chống chọi với những đợt sóng thì chúng càng hùng hổ xô mạnh nó vào những tảng đá, đập nó tả tơi, đá cắt sâu vào da thịt nó và khiến tâm hồn nó tan nát.

Những nỗ lực yếu ớt nhằm khuất phục dòng nước của Ping dường như quá ít ỏi. Con sông Splat có vẻ chẳng cần cố gắng gì, những con sóng cuồn cuộn quấn lấy Ping, lao vào nhấn chìm nó trong vòng nước xoáy, xô mạnh nó vào những mõm đá sắc nhọn.

Kiệt sức, nó vô cùng hoảng sợ và mất luôn khả năng tự nổi trên mặt nước của loài ếch. Tuy nhiên, với tất cả sức tàn còn lại, nó vẫn cố đạp, cố bấu mọi kiểu để có thể thoát khỏi số phận dường như không thể né tránh này.

Cơ hội bằng không.

Thế giới trong mắt Ping mờ dần. Con sông Splat bắt đầu nhấn chìm nó. Nó chìm dần. Cái chết đã cận kề.

Rồi không hiểu nhờ một phép lạ nào đó, nó nhớ lại những lời của Cú.

“Hãy là chính mình… Hãy như dòng nước.”

Không cần nhiều lời, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ.

Bỗng nhiên, con đường sống hiện ra.

Ping nhớ lại những điều Cú dạy và nhất nhất làm theo.

“Uyển chuyển và linh hoạt, nước xoay và chuyển, nước chảy vòng quanh, lên trên, xuống dưới – nó tự do đổi hướng trên suốt hành trình của mình và vượt qua mọi chướng ngại.” – Cú đã nói như vậy.

“Sống một cuộc sống có chủ đích là học cách hòa mình cùng dòng chảy của thực tại. Hãy đi theo dòng chảy, bởi vì dòng chảy biết nơi nó cần đến.”

Ping bắt đầu làm theo đúng như thế. Lúc đầu nó hơi ngạc nhiên, bởi dòng nước nhanh chóng nới lỏng những vòng siết chết chóc và thay vào đó là nâng đỡ Ping, dẫn dắt vỗ về nó, bảo vệ nó, đúng như bản chất của nước khi nó uốn quanh những mõm nhọn và bờ đá.

Điều lý thú hơn nữa là sức mạnh đáng kinh ngạc mà Ping bắt đầu cảm nhận được khi hòa mình vào dòng chảy, coi nó như bạn, nhảy múa với nó và cứ tiếp tục như thế. Nhờ làm vậy mà bản thân Ping đã trở thành một tác nhân của sự thay đổi và cảm nhận được lợi ích của điều đó.

Khoảnh khắc tuyệt diệu này cho thấy sống một cuộc sống có chủ đích đơn giản là hãy để những điều còn tiềm ẩn trong cuộc sống đồng hành cùng ta.

Đúng là như thế.

Như Cú đã nói với nó: “Hạnh phúc không phải là đích đến, mà là một quá trình, một chuyến du hành tuyệt diệu, quanh co uốn khúc.”

Nó có thể nghe tiếng Cú văng vẳng: “Hòa mình với dòng chảy là cách sống sẽ nâng đỡ ta, hướng dẫn ta và đưa ta đến với niềm vui cùng với sự sáng suốt vô hạn.”

Rốt cuộc thì cuộc sống là để sống một cách trọn vẹn và đẹp nhất.

Chúng ta là những kẻ lữ hành, đi cùng nhau, mỗi chúng ta được sinh ra để sống một cuộc sống hoàn mỹ, để cho chân mệnh của mình được diễn ra theo đúng lộ trình của nó.

Và bởi vì thời gian cũng giống như một dòng sông, nên việc Ping hòa mình trong dòng nước cuồn cuộn của con sông Splat trong bao lâu, bơi thêm bao nhiêu phút, bao nhiêu giờ, bao nhiêu ngày, bao nhiêu tuần, hay thậm chí bao nhiêu tháng nữa trước khi con sông đưa nó tới số mệnh của nó cũng không ai biết rõ. Không có khung thời gian nào cho biết một người phải chờ đợi bao lâu để đến được bến bờ hạnh phúc.

Đơn giản là vì điều đó không cần thiết.

Ping đã học được chân lý cốt lõi nhưng đơn giản này: “Trong lúc chúng ta bỏ thời gian chờ đợi hạnh phúc, thì hạnh phúc lại luôn ở bên cạnh chờ đợi ta.”

Hạnh phúc là cái cốt lõi nhất trong thực tại của chúng ta, nó ẩn mình bên trong và sẵn sàng chờ ta đến với nó một cách xứng đáng.

Luôn có một chú ếch Ping bên trong mỗi chúng ta, vì không phải chúng ta ra đời mà chính cuộc đời tạo ra chúng ta. (Và dĩ nhiên Cú vẫn sống mãi trong Ping cùng những lời dạy thông thái.)

Khi chúng ta làm theo đúng bản chất vốn có của mình, chúng ta sẽ thể hiện hết tâm hồn, tài năng, năng khiếu, đam mê, sức mạnh, nhận thức sâu sắc nhất về việc mình là ai và chúng ta mơ ước mình sẽ trở thành người như thế nào.

Khi chúng ta hòa nhịp hoàn toàn với con đường đúng đắn của mình, thì những sự thật diệu kỳ sẽ bất ngờ xuất hiện.

Niềm vui của ta – cuộc sống nhiệm màu – luôn ở bên ta, chờ đợi ta thừa nhận nó là một nguồn sức mạnh lớn lao.

Và liệu chúng ta có thể sống một cuộc sống trường sinh bất tử?

Tôi dám cược là có.

Và với những ai trong các bạn vẫn còn đang thắc mắc không biết phải mất bao lâu Ping mới tìm thấy hạnh phúc của mình thì bạn cũng không sai khi muốn biết điều đó. Hãy để tôi nói thầm cho bạn thế này:

Tưởng chừng như rất lâu…nhưng thật ra thì chẳng mất tí thời gian nào cả.

*

Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.