Tay Súng Cuối Cùng

CHƯƠNG 5



Ngày hôm sau Web lái xe xuống Quantico, đến thẳng khu dành riêng cho HRT. Anh lái xe theo Đường số Bốn Thủy quân Lục chiến, qua khu Học viện FBI được xây dựng như khuôn viên trường đại học, nơi đặt trụ sở của cả FBI và DEA. Web đã phải mất 13 tuần cực nhọc và khổ ải tại Học viện mới trở thành một đặc vụ FBI. Đổi lại anh phải ăn món lạc nấu dở ẹc, ngủ trong phòng tập thể và dùng nhà tắm chung mà thậm chí khăn tắm cũng phải tự mua! Nhưng Web vẫn yêu khoảng thời gian đó và dành trọn từng giây từng phút mà anh có để cố gắng trở thành đặc vụ FBI giỏi nhất mà anh có thể bởi vì trong thâm tâm anh luôn tin rằng mình được sinh ra cho công việc này.
Hồi còn là một tay tân binh mới tốt nghiệp Học viện, Web được trang bị một khẩu Smith & Wesson 0.357 ổ quay, cò cực nặng, phải bóp bằng một lực nặng đến hơn ba cân khi muốn bắn. Với một khẩu súng như vậy thì có muốn tự bắn vào chân mình cũng còn khó. Những tân binh ngày nay được phát loại Glock 0.40 bán tự động với băng đạn 14 viên, cò cực nhạy, nhưng Web vẫn không thể quên khẩu Smith & Wesson của mình.
Tân tiến hơn chưa hẳn đã tốt hơn. Anh phải mất cả sáu năm rèn luyện tiếp theo để trở thành một đặc vụ FBI hoạt động. Anh đã phải đổ mồ hôi với núi công việc bàn giấy nhàm chán của FBI, lần tìm các đầu mối, tuyển mộ các tay chỉ điểm, giải quyết những khiếu nại hình sự, ngồi mòn dũng quần để nghe lén điện thoại, đảm nhiệm không biết bao cuộc theo dõi suốt đêm, lập các chuyên án, bắt bớ bọn người xấu. Web đã đạt đến trình độ có thể xây dựng được kế hoạch tác chiến trong vòng có năm phút trong khi đang phải lái một chiếc Bucar – tức là xe công đo Cục trang bị – với tốc độ 110 dặm/giờ trên đường cao tốc, vừa tranh thủ nạp đạn vào súng. Anh đã học được cách thẩm vấn nghi phạm, xác định các đường ranh giới và đặt ra những câu hỏi khó để chúng phải lòi đuôi, xem chúng nói dối hay nói thật. Anh cũng đã biết cách ra làm chứng trước tòa mà không tỏ ra hớ hênh trước những tay luật sư tinh quái, những kẻ chỉ chăm chăm chôn vùi sự thật thay vì phanh phui chúng ra.
Cấp trên của anh, trong đó phải kể đến cả Percy Bates (khi Web được thuyên chuyển về WFO sau vài năm hoạt động ở Văn phòng miền Trung Tây), đã điền vào hồ sơ cá nhân của Web hết lời tuyên dương này đến lời tuyên dương khác, rằng anh luôn có tinh thần tận tụy, những kỹ năng thể chất và tinh thần, cùng khả năng tư duy sắc bén. Đã không ít lần anh hành động vượt qua những quy định cứng nhắc, mà trong thâm tâm anh biết đó là điều mà những đặc vụ giỏi thực sự luôn làm vì thực ra có những quy tắc của Cục mà người ta phải gọi thẳng là cực kỳ ngu xuẩn.
Đó cũng chính là điều mà Percy Bates đã dạy anh.
Web dừng lại, ra khỏi xe và bước vào tòa nhà của HRT, một tòa nhà mà ai nhìn qua cũng khó có thể gọi là đẹp được. Tại đây anh được chào đón bằng những vòng tay mở rộng, những người đồng đội thô ráp nhưng đồng cảm, những người đã không biết bao lần cận kề cái chết những người cùng anh đổ máu trong mỗi lần xuất kích. Nhưng họ đều thể hiện sự thông cảm đó trong những phòng riêng của từng người. HRT không phải là nơi con người ta tranh nhau thể hiện cảm xúc và sự mềm yếu.
Chắc chắn không có ai muốn đối đầu với súng đạn và cái chết bên cạnh một kẻ yếu đuối và nhạy cảm. Bạn phải từ bỏ vẻ mặt thân thiện tình cảm của mình ngay từ cửa, và khoác lên vẻ lạnh lùng bất cần đời khi vào công việc Mọi thứ ở đây đều được xây dựng dựa trên kinh nghiệm vả khả năng; và hầu như thì lúc nào hai tiêu chí này cũng song hành, nhất là trong lĩnh vực của Web.
Web trao lại lá cờ cho người chỉ huy. Sếp của Web là một người đàn ông lực lưỡng, chắc nịch, tóc muối tiêu. Một đội viên đột kích gạo cội của HRT, người hoàn toàn sẵn sàng chia lửa cùng cấp dưới. Ông nhận lá cờ với vẻ trang trọng và kính cẩn, cùng một cái bắt tay nhanh chóng biến thành một cái ôm và vỗ về đầy cảm thông trong phòng làm việc riêng của mình Vậy đấy, Web xúc động tự nhủ, ít nhất thì ở đây cũng không ai ghét bỏ anh vì đã không chết.
Ban đầu tòa nhà của HRT chỉ được xây dựng cho năm mươi người, nhưng hiện nay có đến một trăm người gọi đó là ngôi nhà thứ hai của mình. Có một nhà vệ sinh dành cho ngần ấy người. nên mặc dù được coi là những người tinh túy nhất của Cục mà lúc nào cũng phải xếp hàng. Có những văn phòng nhỏ dành cho người chỉ huy bộ phận, người này có cấp bậc tương đương với trợ lý đặc biệt của Giám đốc, phụ trách hành động của Cục, cùng với những phụ tá của mình, gồm một phó phụ trách đột kích, một phó chỉ huy lực lượng bắn tỉa. Những đội viên HRT ngồi theo ô, chia thành hai mảng lớn, giữa là hành lang, một bên là lực lượng đột kích, một bên là lực lượng xạ thủ bắn tỉa. Trong cả tòa nhà chỉ có một phòng học, dùng làm phòng hội thảo và giao nhiệm vụ, do điều kiện khó khăn về phòng làm việc. Những chiếc cốc inox để uống cà phê xếp gọn gàng trên giá phía cuối phòng. Mỗi khi trực thăng đậu trên mái nhà, cánh quạt của chúng lại làm cả giá cốc rung lên leng keng. Lần nào nghe âm thanh đó Web cũng cảm thấy vui vui. Có nghĩa là các đội viên đều trở về an toàn.
Anh ghé qua thăm Ann Lyle, bà đang làm việc trong văn phòng. Ann đã sáu mươi, lớn tuổi hơn bất kỳ người phụ nữ nào đang làm việc trong Cục. Bà thực sự được coi là nữ tướng và là người mẹ che chở cho những gã trai bặm trợn gọi HRT là nhà. Luật bất thành văn là đừng có chửi thề khi ở gần Ann, và cũng không nên sử dụng thứ ngôn ngữ hoặc cử chỉ tục tĩu nào khác. Cả lính mới và ma cũ vi phạm nguyên tắc này sẽ nhanh chóng trở thành mục tiêu bị trừng trị, người thì bị đổ keo dính vào mũ, kẻ thì phải nhận một mục tiêu cực kỳ khó gặm khi tập bắn, khiến anh ta phái đổ mồ hôi hột mà không biết tại sao. Ann đã làm việc ở HRT từ khi nó ra đời sau nhiều năm làm việc ở WFO và trở thành góa phụ từ hồi đó. Không con cái, bà dành cả đời cho công việc, bà lắng nghe những đặc vụ còn trẻ tuổi và độc thân, thông cảm với khó khăn của họ và đưa ra những lời khuyên khôn ngoan. Bà cũng đóng vai trò là chuyên gia tư vấn hôn nhân không chính thức của HRT và đã cứu vãn nhiều vụ ly hôn. Hồi Web bị thương nặng, đang chuẩn bị được ghép lại mặt, ngày nào bà cũng vào bệnh viện thăm, còn thường xuyên hơn cả chính mẹ đẻ của anh. Ann thường xuyên mang món bánh tự tay bà làm lấy đến văn phòng. Bà cũng được coi là nguồn thông tin chủ yếu về tất cả những gì liên quan đến Cục và HRT. Ann còn là chuyên gia số một trong việc đánh giá tình hình nội bộ Cục, và nếu như HRT cần gì, dù lớn dù nhỏ, chắc chắn là họ có ngay.
Anh tìm thấy Ann trong văn phòng liền đóng cửa lại và ngồi xuống trước mặt bà.
Tóc Ann đã bạc trắng từ vài năm nay, bà cũng không còn gọn gàng như hồi còn trẻ, nhưng ánh mắt thì vẫn giữ nguyên vẻ trẻ trung ấm áp, còn nụ cười thì vẫn tươi tắn như ngày nào. Ann đứng dậy, bước tới và choàng tay dành cho Web một cái ôm mà anh biết mình đang cần biết mấy. Nước mắt chảy giàn dựa xuống gò má bắt đầu nhăn nheo của bà. Từ trước đến nay bà vẫn cực kỳ gần gũi với các thành viên của Đội Charlie, vì họ luôn thể hiện tình cảm đặc biệt trước tất cả những gì bà làm cho họ.
“Trông cậu không được ổn lắm đâu. Web ạ.”
“Đúng là không ổn như mọi khi.”
“Tôi không hề muốn bi kịch này xảy ra với bất kỳ ai, kể cả kẻ thù tồi tệ nhất của mình,” bà nói, “vậy mà nó lại xảy ra với chính cậu. Ngay lúc này, tất cả những gì tôi muốn làm là hét mãi không thôi cho vợi bớt nỗi đau.”
“Cám ơn bà, bà Ann,” Web cảm kích nói. “Thực sự thì tôi vẫn không biết là chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi chưa bao giờ bị cứng đờ người như thế cả.”
“Web, cưng à, suốt tám năm qua cậu đã phải làm bia đỡ đạn rồi mà. Chẳng nhẽ cậu không thấy là sẽ đến lúc cậu bị như thế sao? Dù sao cậu cũng là người chứ có phải sắt thép đâu cơ chứ?”
“Đành rằng là vậy, Anna. Nhưng với tôi thì vẫn phải khác chứ. Nếu không tôi đâu có trụ ở HRT này được.”
“Điều cậu cần lúc này là nghỉ ngơi một thời gian. Lần gần đây nhất cậu nghỉ phép là bao giờ? Cậu có nhớ không?”
“Điều tôi cần lúc này tôi cần là thông tin và tôi cần bà giúp.”
Ann chấp nhận sự thay đổi đột ngột của anh mà không hỏi gì thêm. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, cậu biết vậy mà.”
“Một đặc vụ chìm tên là Randall Cove. Anh ta đang mất tích.”
“Tên này nghe rất quen. Tôi biết một người có họ là Cove hồi tôi còn làm việc ở WFO. Cậu nói là anh ta mất tích à?”
“Anh ta chính là tay trong trong vụ bung bét này. Tôi đoán chính anh ta là chủ mưu vụ này, hoặc không thì cũng bị chúng phát hiện ra và khử rồi. Tôi cần tất cả những gì bà có thể tìm ra về anh ta. Địa chỉ tên tuổi, những mối quan hệ, công việc.”
“Nếu anh ta hoạt động ở D.C, có nghĩa là nhà anh ta sẽ không ở quanh đó đâu,” Ann nhắc anh. “Đối với các đặc vụ chìm bao giờ cũng có luật bất thành văn là phải sống cách địa bàn hoạt động tối thiểu là hai mươi lăm dặm. Có ai muốn gặp ngay chính hàng xóm của mình lúc đang hoạt động đâu cơ chứ. Thậm chí đối với những nhiệm vụ khó khăn, có thể Cục còn phải huy động các đặc vụ chìm từ bang khác đến.”
“Tôi hiểu. Nhưng kể cả hai mươi lăm dặm thì cũng có rất nhiều khả năng rồi. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được danh sách những cuộc gọi của anh ta, kể cả là liên lạc với WFO, đại loại là vậy. Tôi không biết bà phải làm như thế nào, nhưng tôi thực sự cần chúng.”
“Hầu như đặc vụ chìm nào cũng sử dụng sim điện thoại trả trước với số tiền vừa phải để liên lạc. Mua ở những cửa hàng bán đồ tạp hóa, dùng xong là vứt đi mua sim khác. Khó lần ra danh sách các cuộc gọi theo cách đó lắm.”
Hy vọng của Web mỗi lúc một tắt đần. “Thì cũng phải có cách gì để lần ra anh ta chứ?” Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ phải lần theo tung tích của một đặc vụ chìm.
Ann mỉm cười hiền hậu. “Ôi. Web, lúc nào cũng phải có cách chứ. Cậu cứ để tôi thử xem sao.”
Anh cúi xuống nhìn hai bàn tay. “Tôi có cảm giác như một người tham gia trận Alamo 1 mà không hiểu sao quân Mêhicô còn để sót.”
Ann gật đầu thông cảm. “Trong bếp có cà phê vừa pha, và một cái bánh nhân quả óc chó mà tôi mang vào sáng nay. Cậu cứ ăn tự nhiên đi Web, cậu gầy quá đấy.” Những lời tiếp theo của Ann làm anh phải ngước lên nhìn vào khuôn mặt xiết bao dịu dàng với ánh mắt vỗ về của bà. “Và tôi sẽ luôn chăm lo cho cậu chừng nào tôi còn ở đây, cưng ạ, đừng bao giờ nghĩ là tôi sẽ bỏ cậu. Tôi biết tất cả, Web ạ. Tôi nghe thấy hết, từ trên xuống dưới. Và không một ai, tôi muốn nói là không có bất kỳ ai hết, được gây khó dễ gì cho cậu chừng nào tôi còn ngồi đây.”
Trên đường rời khỏi văn phòng, bất giác Web tự hỏi không biết có khi nào Ann Lyle nghĩ đến chuyện nhận anh làm con nuôi không?
Web tìm thấy một bàn máy tính còn bỏ trống và ngồi xuống truy cập vào cơ sở dữ liệu của HRT. Ngay từ đầu anh đã nảy ra ý nghĩ, và anh tin tất cả những người khác cũng nghĩ vậy, rằng vụ phục kích và hủy diệt đội của anh là một hành động trả thù. Anh ngồi rất lâu để xem xét lại những vụ trong quá khứ mà HRT đã được huy động. Ký ức tràn về như một cơn lũ, với những chiến thắng vang dội và cả những thất bại đau đớn đến thắt tim. Vấn đề là ở chỗ nếu tính hết tất cả những người có liên quan trực tiếp đến các điệp vụ của HRT, rồi lại còn bạn bè và người thân của họ nữa, và cả những tên mà họ mất công truy đuổi nhưng chưa tóm được, thì con số cuối cùng lên đến hàng nghìn. Web sẽ phải để công việc chọn lọc và rút ngắn danh sách đó cho người khác. Anh biết chắc là ngay lúc này thì các máy tính của Cục cũng đang gặm nhấm những thông tin đó rồi.
Web bước lững thững ra hành lang chính và đứng bần thần trước những bức ảnh ghi lại các chiến dịch của HRT. Ở đây là những hình ảnh của biết bao thành công vang dội của đội. Phương châm hành động của đội giải cứu con tin là, “Tốc độ, bất ngờ, ra tay quyết liệt.” Và từ xưa đến nay HRT vẫn luôn trung thành với những lời này. Web nhìn vào ảnh một tên khủng bố trong danh sách truy nã khẩn cấp đã bị tóm cổ sau một điệp vụ mà HRT được triển khai ở ngoài nước, tên này đã bị biệt giam tại một trong những nhà tù bí mật của chính phủ và chờ ngày ra tòa lĩnh mức án chung thân. Cạnh đó là những bức ảnh của lực lượng đặc nhiệm liên quân chụp tại một trung tâm sản xuất côcain ở một nước Nam Mỹ. Và cuối cùng là bức ảnh về một vụ bắt giữ con tin cực kỳ căng thẳng trong một tòa cao ốc của chính phủ ở Chicago. Kết quả là tất cả các con tin đều được giải cứu an toàn, ba trong số năm kẻ bắt giữ con tin bị tiêu diệt tại chỗ. Đáng tiếc là không phải lần nào mọi chuyện cũng suôn sẻ như vậy.
Anh bước ra khỏi tòa nhà điều hành và lặng yên ngắm nhìn cây dương đơn độc trồng trước cửa. Đây là loài cây biểu tượng của bang Kansas được trồng ở đây để tưởng nhớ một thành viên HRT quê ở Kansas đã qua đời trong một tai nạn khi huấn luyện. Mỗi lần đi qua cây dương này Web lại thì thầm cầu nguyện rằng đó sẽ là cái cây tưởng niệm duy nhất mà họ phải trồng. Vậy mà lời cầu nguyện của anh đã bị Chúa nguyền rủa. Có lẽ họ sắp có cả một khu rừng trước cửa.
Web cảm thấy phải làm một điều gì đó, bất kỳ điều gì, chỉ để thoát khỏi cảm giác của một kẻ thất bại thảm hại. Anh bước vào kho vũ khí, lấy ra một khẩu súng bắn tỉa cỡ.308 cùng một ít đạn và quay ra. Lúc này anh cần trấn tĩnh lại, và thật trớ trêu, bắn súng sẽ mang lại cảm giác thư thái đó, vì nó đòi hỏi sự chính xác và khả năng tập trung tư tưởng cao độ khiến con người ta phải gạt bỏ mọi ý nghĩ trong đầu, kể cả những ý nghĩ nặng nề nhất.
Anh bước qua trụ sở chính trước kia của HRT, một tòa nhà hẹp và cao ngất, trông như một xilo chứa ngũ cốc hơn là ngôi nhà của lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ nhất của nước Mỹ. Rồi anh lặng lẽ đứng lại và ngắm nhìn sườn đồi đã được cải tạo lại làm trường bắn. Các nhóm công nhân đang trong quá trình san phẳng một khu rừng bên cạnh đó để bổ sung vào cơ sở hạ tầng ngày càng mở rộng của HRT, đó là chưa kể một trường bắn trong nhà đã có từ lâu. Phía sau trường bắn ngoài trời trước mặt là những rặng cây rậm rạp xanh um. Web luôn có cảm giác đây là một quy hoạch hơi lạ đời: màu sắc rực rỡ và tươi tắn của thiên nhiên lại được dùng làm phông nền cho những người như anh đứng tập bắn giết người suốt bao năm qua. Nhưng anh biết mình là người tốt, và thế là quá đủ, ít nhất đó cũng là niềm tin để tự an ủi mà tấm phù hiệu mang lại cho Web và đồng đội mỗi khi nghĩ đến việc phải nổ súng giết người. Anh bắt đầu sắp đặt bia bắn. Anh sắp chơi một trò xì phé của dân bắn tỉa. Những quân bài sẽ được hơi xòe hé ra trên giá để bia thành hình quạt, sao cho người bắn chỉ trông thấy một phần nhỏ của quân bài. Tất nhiên là trừ quân bài ngoài cùng. Mục tiêu đặt ra là phải tạo thành một nước bài có điểm. Nhưng khó khăn lớn nhất là mỗi viên đạn chỉ được bắn gọn ghẽ vào đúng một quân bài. Nếu phát đạn chỉ cần sượt qua quân bài bên cạnh thì coi như bạn chưa được quân nào. Và tất cả chỉ có năm viên đạn. Do đó hoàn toàn không được phép sai lầm vì khoảng cách hé ra giữa các quân bài là rất nhỏ. Bài tập này chỉ là một tình huống thư giãn cho người bắn, tất nhiên người bắn phải là một đặc vụ lão luyện của HRT.
Web chọn vị trí bắn cách mục tiêu 100 yard. Sau khi nằm sấp trên mặt đất, anh đặt một túi cát nhỏ phía dưới báng khẩu 0.308 để đỡ phần thân trên của mình khi nằm cố định. Thân anh xếp thẳng với đường súng giật để giảm thiểu độ lệch của nòng súng; hông ép sát xuống đất, hai đầu gối mở rộng bằng vai, hai mắt cá chân ép xuống đất để thu gọn người tối đa, trong trường hợp có tay súng khác đang nhắm vào anh. Web hiệu chỉnh lại các thông số phù hợp trên kính ngắm của khẩu súng và xác định tốc độ gió. Độ ẩm khá cao nên anh vặn thêm một nấc chờ nửa phút nữa.
Là một tay súng bắn tỉa, mỗi phát đạn anh bắn trong các điệp vụ đều phải được ghi lại. Đây là một nguồn hồ sơ lưu rất quan trọng để đánh giá tác động của các yếu tố môi trường lên viên đạn giúp họ rút kinh nghiệm và tìm ra nguyên nhân tại sao bắn trượt mục tiêu, vì đó mới là trường hợp phải lôi nhau ra mà kiểm điểm. Khi bạn bắn trúng mục tiêu, tất cả đều bình thường vì công việc của bạn là như thế, chăng có gì đáng bàn hết.
Không có chi tiết nào là nhỏ trong việc phải bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách cực xa như thế này. Một vết đen mờ lướt qua kính ngắm cũng có thể làm tay súng bắn tỉa không tập trung và bắn nhầm phải con tin thay vì tên khủng bố.
Web nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm khắc khía của khẩu súng. Anh kéo báng súng sát vào vai, áp má vào báng súng, điều chỉnh ống ngắm, và dùng bàn tay không thuận đỡ lấy ốp báng súng, cố định chiếc giá hai chân của khẩu 0.308. Anh hít một hơi thật sâu, rồi thở phù ra. Web không bao giờ dùng cơ bắp khi bắn tỉa. Trong lĩnh vực này thì nhiều khi cơ bắp căng thẳng là nguyên nhân dẫn đến sai lầm; anh cần xương tỳ lên xương vì xương thì không bao giờ dao động. Web vẫn luôn áp dụng kỹ thuật mai phục khi bắn tỉa. Kỹ thuật này cho phép xạ thủ có thể chờ đợi mục tiêu xuất hiện trong một phạm vi hỏa lực được xác định trước. Xạ thủ sẽ chỉnh dấu chữ thập trong kính ngắm ngay phía trước mục tiêu và đếm thông số trên kính ngắm để xác định khoảng cách từ vị trí bắn đến mục tiêu, góc tới và tốc độ. Ngoài ra còn phải tính toán đường đạn ăn lên, gió và độ ẩm rồi mới có thể yên tâm chờ đợi mục tiêu xuất hiện, như một con nhện chăng sẵn lưới săn. Bao giờ cũng phải nhắm bắn vào đầu vì một điều đơn giản: những mục tiêu bị bắn lủng sọ sẽ không còn khả năng bắn trả.
Xương tỳ lên xương. Mạch ở mức 64 lần/phút. Web thở hơi cuối cùng; ngón tay anh lướt trên tay cò và anh bắn năm phát với cử động cực kỳ chính xác của một người đã làm công việc này hàng nghìn lần. Anh lặp lại toàn bộ quá trình thêm bốn lần nữa, ba lần ở khoảng cách 100 thước, và lần cuối cùng khoảng cách tăng gấp đôi.
Khi kiểm tra những quân bài, Web không giấu nổi nụ cười hài lòng.
Anh có hai nước bài đồng hoa, một nước có bốn con át và một con K, nước còn lại là mùn xẩu (một bộ ba và một đôi) với những lá bài bắn từ khoảng cách 200 thước; quan trọng nhất là không hề có dấu vết gì trên những quân bài còn lại. Và cũng không hề có viên đạn nào vứt đi. Nói theo cách của Cục thì là không trượt phát nào, ít nhất thì kết quả này cũng giúp anh cảm thấy hài lòng khoảng mười giây trước khi cảm giác nặng nề, u ám lại tràn ngập trong lòng.
Anh cất lại khẩu súng vào kho và tiếp tục lững thững bước chân vô định. Ngay sát với Tổng hành dinh Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ là Đường Yellow Brick, thực chất là một đường chạy vượt vật cản địa ngục đài 7,5 dặm với những đoạn leo dây cao 5m, những hố nhảy sâu hoắm bên dưới là dây thép gai chờ sẵn những kẻ vụng về trượt chân, và cả những vách đá nhân tạo dựng đứng. Trong những ngày kiểm tra để gia nhập HRT, Web đã phải chạy trên đường này nhiều lần đến nỗi anh thuộc lòng từng centimet vuông khổ ải. Những bài tập theo đội là chạy vũ trang mười lăm dặm, trên người là 25kg khí tài và những vật quý giá, ví dụ như gạch – không được để rơi viên nào nếu không cả đội sẽ bị xử thua. Rồi lại còn phải bơi qua những hồ nước hôi thối, lạnh giá, vượt qua những cầu thang 5m dựng thẳng lên trời. Sau đó nếu anh thích thì sẽ là hành trình vất vả đến với “khách sạn vỡ tim” bằng tay không – đó là một con tàu cũ rích cao bằng tòa nhà bốn tầng, và bạn sẽ phải nhảy từ ống khói cao vút xuống dòng sông James. Kể từ sau khi Web gia nhập HRT đến nay, khách sạn vỡ tim đã được cải biến đôi chút, có thêm dây bám, rào chắn và lưới bảo hiểm. Rõ ràng là an toàn hơn, nhưng theo Web thì trò đó đã mất đi sự hấp dẫn ngày nào. Tuy nhiên, với những người sợ độ cao thì tốt nhất là không nên đăng ký tham gia. Bài tập nhảy thẳng từ trực thăng xuống những tán cây trong rừng rậm cũng thực sự giúp phân biệt những người đàn ông dày dạn với những cậu ấm miệng còn hơi sữa: một khi bạn túm trượt điểm hãm của mình, thì khoảng 30m từ ngọn cây xuống đất là quá đủ cho bạn tan xác.
Và để tốt nghiệp, mỗi học viên còn phải biết cách tìm đường thoát ra khỏi nhà nóng. Đó là một tòa tháp bê tông cao ba tầng. tất cả các cửa sổ thép đều bị hàn kín. Kết cấu nhà bên trong, với sàn nhà mắt lưới cho phép lửa cháy rừng rực ở tầng một bốc khói mù mịt lên các tầng trên chỉ trong vài giây. Tay học viên khốn khổ sẽ bị quẳng xuống tầng ba và phải dùng xúc giác, sự liều lĩnh và bản năng của mình để tìm đường xuống tầng một rồi thoát ra ngoài an toàn. Phần thưởng dành cho bạn nếu sống sót là một xô nước dội thẳng vào mắt cho đỡ cay vì khói, rồi vài phút sau bạn sẽ có cơ hội làm lại lần nữa, nhưng là với một hình nộm nặng 70kg trên lưng.
Xen giữa những bài tập khủng khiếp đó là hàng nghìn lần tập bắn, những kiến thức khoa học mà Enstein sống lại cũng phải đau đầu. Rồi những bài tập thể lực cực nặng mà thậm chí một nhà vô địch Olympic cũng phải thở hổn hển vì kiệt sức, cộng thêm những tình huống giả định cần ra quyết định trong tích tắc cực kỳ căng thẳng khiến cho đàn ông không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến rượu chè, trai gái, chỉ còn muốn chui vào phòng dành cho người điên mà lảm nhảm một mình. Và đằng sau mỗi bước chân của bạn luôn có những thành viên HRT thực thụ theo sát để đánh giá và phân tích mỗi sai lầm cũng như mỗi thành công của bạn. tất cả những gì bạn làm là hy vọng mình đúng nhiều hơn sai. nhưng cũng chẳng bao giờ biết được, vì sẽ không có ai hé miệng nói gì với bạn hết. Với họ thì bạn chỉ là đồ rác rưởi, đồ rác rưởi đang mệt bở hơi tai, nhưng vẫn chỉ là đồ rác rưởi không hơn không kém. Và bạn cũng phải chấp nhận thực tế rằng họ còn không thèm thừa nhận sự tồn tại của bạn chừng nào bạn đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp. Mẹ kiếp, thậm chí họ còn không thèm đến dự đưa tang nếu chẳng may bạn bỏ mạng trong quá trình tập luyện nghiệt ngã.
Không hiểu sao Web lần lượt vượt qua mọi thử thách. Và sau khi tốt nghiệp Trường Huấn luyện Đội viên mới, anh đã được “biệt phái” sang làm xạ thủ bắn tỉa, và lại mất thêm hai tháng nữa trong Trường Xạ thủ bắn tỉa của Thủy quân Lục chiến, nơi anh đã học được từ những người giỏi nhất các kỹ năng và mánh lới của nghề, cách quan sát, ngụy trang, và nhất là cách giết người một cách chính xác bằng súng và kính ngắm. Sau đó Web đã có bảy năm liền trước thì làm xạ thủ bắn tỉa, sau thì làm đặc nhiệm đột kích vì quá chán cảnh phải nằm lì một chỗ phục kích mục tiêu, mà thường là trong những điều kiện cực kỳ tồi tệ, hết bắn thì lại bị bắn ở khắp nơi trên thế giới bởi những tên tội phạm loạn trí nhất. Đổi lại, anh được dùng qua tất cả những loại súng đạn tân tiến, và một khoản thu nhập có lẽ cũng bằng những gì một thằng nhóc 16 tuổi kiếm được bằng cách lập trình máy tính trong giờ ăn trưa. Nhưng về cơ bản thì có thể nói rằng đó là một công việc mà anh cực kỳ yêu thích.
Web bước qua nhà chứa máy bay, nơi lưu giữ những chiếc trực thăng Bell 412 to đùng của đội, và cả những chiếc MD530 mà họ thường gọi là Chim nhỏ – đó là những chiếc trực thăng cực kỳ cơ động và mau lẹ, có khả năng mang bốn người bên trong và bốn người ngồi ở hai càng, bay với tốc độ 120 hải lý một giờ. Web đã ngồi trên những con Chim nhỏ trong những tình huống tồi tệ và bao giờ chúng cũng đưa anh quay về an toàn, dù có đôi lần phải treo lủng lẳng lộn đầu dưới một sợi dây buộc vào càng máy bay, nhưng Web cũng như các đồng đội có bao giờ cầu kỳ, kén cá chọn canh, vì chỉ cần sống được là đã tốt rồi.
Nhà để xe được bố trí sau một hàng rào được cài bằng dây xích. Web dừng lại kéo khóa áo khoác lên sau khi một cơn gió buốt lạnh ùa tới. Bầu trời bỗng chốc trở nên âm u như sắp bão, hiện tượng rất bình thường ở vùng này vào thời điểm này trong năm. Anh bước vào trong hàng rào và trèo lên ngồi trên nóc chiếc xe bọc thép duy nhất của đội; một món quà dùng lại của Lục quân. Ánh mắt anh lướt qua dãy xe Suburban đang đậu yên lặng. Những chiếc xe hầm hố này tất nhiên đã được độ lại, có cả thang gấp gắn kèm để họ có thể lái sát đến tòa nhà mục tiêu, mở thang ra và tấn công chớp nhoáng từ trên tầng năm xuống. Ngoài ra còn có những chiếc xe tải nhỏ dùng để tiếp ứng khí tài, xe tiếp ứng hậu cần, và cả một chiếc xuồng máy cao tốc có mép bơm bằng hơi thiết kế riêng cho đội đặc nhiệm SEAL của Hải quân. Chiếc xuồng này trang bị hai động cơ V-8 của hãng Chrysler. Đối với Web thì cảm giác ngồi trên chiếc xuồng này chỉ có thể sánh với cảm giác tức ngực khi bị giam trong một tòa nhà cũ đang bị phá đi bằng một quả cầu sắt khổng lồ. Anh đã không biết bao lần đi trên chiếc xuồng máy này – hay nói đúng hơn là đã sống sót trên nó mà không nôn thốc nôn tháo.
Tất cả đều được đặt ở đây, từ những thiết bị đột kích trong rừng rậm nhiệt đới cho đến những cuộc viễn chinh lên vùng cực. Họ đã tập luyện cho tất cả các tình huống có thể xảy ra, và đã trải qua tất cả trong thực tế.
Mặc dù vậy, họ vẫn có thể phải trả giá vì những sai lầm ngẫu nhiên, vì vận may đến khó tin của những đối thủ yếu thế và nhất là vì những âm mưu trả thù được lên kế hoạch tỉ mỉ cùng thông tin tuyệt mật mà một kẻ phản bội tuồn ra ngoài.
Trời bắt đầu mưa, Web chui vào trong khu nhà huấn luyện – một tòa nhà lớn trông như nhà kho với những hành lang mô phỏng hành lang khách sạn, cùng những bức tường bọc cao su có thể xê dịch được. Trông tòa nhà giống hệt một trường quay của Hollywood. Nếu may mắn thu thập được bản thiết kế của một mục tiêu cụ thể, HRT sẽ xây dựng lại mô hình mục tiêu đó ngay tại đây và tập dượt cho đến khi nắm chắc tất cả những chi tiết liên quan. Mô hình gần đây nhất mà họ dựng lên chính là để phục vụ cho điệp vụ đã xóa sổ cả đội Charlie. Trong lúc đứng trân trối nhìn mô hình tòa nhà, Web không nhận ra rằng anh và đồng đội không bao giờ có cơ hội nhìn bên trong mục tiêu thực sự như thế nào. Họ đã không bao giờ tiếp cận được cửa chính. Lúc này anh chỉ mong người ta sẽ nhanh chóng tháo dỡ mô hình này đi, chuẩn bị sẵn sàng cho một chiến dịch mới. Làm gì còn kết cục nào tồi tệ hơn thế nữa?
Những bức tường bọc cao su chi chít vết đạn, vì HRT bao giờ cũng tập luyện bằng đạn thật. Cầu thang được làm bằng gỗ để đạn không bị nẩy ra; tuy nhiên cả đội đã phát hiện ra, cũng may là không có thiệt hại gì – là những chiếc đinh trong gỗ có thể bị dính đạn và bắn văng ra xung quanh.
Anh bước qua mô hình thân máy bay được lắp đặt ở đây để họ có thể tập luyện những tình huống chống cướp máy bay. Mô hình được bố trí trên những rui xà nên có thể nâng lên, hạ xuống tùy theo yêu cầu huấn luyện.
Đã có bao nhiêu tên khủng bố tưởng tượng bị anh bắn hạ trong này? Việc tập luyện đã tỏ ra rất bổ ích vì anh đã sớm có lần phải hành động trong thực tế khi một chiếc máy bay của Mỹ bị không tặc ở Rome. Bọn khủng bố đã ra lệnh cho phi công lái qua Thổ Nhĩ Kỳ, rồi tiếp tục sang Manila, Philippines. Web và đồng đội đã cất cánh từ Căn cứ Không quân Andrews chỉ hai giờ sau khi vụ không tặc diễn ra. Họ đã bám theo hành trình của chiếc máy bay bị cướp bằng chiếc máy bay vận tải C141 của Không quân Hoa Kỳ. Tại sân bay Manila, khi chiếc máy bay dừng lại tiếp nhiên liệu, bọn khủng bố đã ném ra ngoài hai xác con tin, cả hai đều là người Mỹ, trong đó có một bé gái mới lên bốn tuổi. Đó là một tuyên ngôn chính trị, chúng ngạo nghễ tuyên bố. Có điều đó là tuyên ngôn cuối cùng mà chúng kịp đưa ra.
Chiếc máy bay đã bị trì hoãn hồi lâu vì thời tiết xấu rồi sau đó là trục trặc kỹ thuật. Đến khoảng nửa đêm, giờ địa phương, Web và Đội Charlie của anh đã lên được máy bay, đóng giả làm thợ máy. Chỉ ba phút sau khi họ lên được máy bay, đã có năm cái xác của bọn khủng bố và không một con tin nào bị giết nữa. Web đã bắn một tên trong đó bằng khẩu 0.45 của mình, viên đạn xuyên thẳng qua lon Coke mà tên này đang kề lên miệng. Đến tận bây giờ anh vẫn không sao uống nổi thứ nước giải khát đó nữa.
Nhưng anh chưa bao giờ phân vân vì đã bóp cò. Hình ảnh xác một bé gái bị ném xuống đường băng – là người Mỹ, Iran hay Nhật Bản thì Web cũng không thấy khác gì nhau – chính là động cơ anh sẵn sàng bóp cò để loại bỏ hết những kẻ xấu trên đời này. Bọn chúng có thể rêu rao rằng mình đại diện cho những người bị áp bức trên thế gian này, chúng có thể viện dẫn tất cả những vị thần vị thánh trong thứ tôn giáo cuồng tín của mình, tìm đủ mọi lý do biện minh cho việc đánh bom này nọ; nhưng tất cả sẽ không hề làm Web thấy cảm thông một khi chúng bắt đầu ra tay giết người vô tội, nhất là trẻ em. Và anh sẽ còn đương đầu với chúng chừng nào chúng còn chưa chịu dừng reo rắc tội ác và gây đau thương trên đời này, chúng trốn đi đâu anh cũng lần theo đến đó.
Web luồn lách qua những căn phòng vây bằng tường bọc cao su rải rác hình vẽ những tên khủng bố tay cầm súng nhắm vào anh. Theo bản năng, anh giơ phắt ngón tay lên làm súng và bắn hạ chúng ngay lập tức.
Với một kẻ có vũ khí thì bạn phải chú ý đến bàn tay, đừng quan tâm đến đôi mắt, vì từ cổ chí kim chưa có ai biết chết vì ánh mắt kẻ thù bao giờ.
Lúc hạ “khẩu súng” của mình xuống, Web bất giác mỉm cười tự giễu mình. Mọi chuyện bao giờ cũng thật dễ dàng khi tập luyện vì đối phương không thể bắn trả. Trong những phòng khác là đầu và thân trên của các hình nộm được bố trí trên các cọc gỗ, lớp “da” và vóc dáng của những hình nộm trông như người thật. Web lại thực hiện những cú đá vòng vào đầu, tiếp theo đó là một loạt những cú đấm vào hai bên thận làm đối phương tê liệt, rồi lại tiếp tục đi.
Bên trong một phòng khác anh nghe thấy có tiếng động nên thò đầu vào nhìn. Người đàn ông trong phòng mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát và quần dã chiến, mồ hôi nhễ nhại đọng trên cổ, vai và hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của anh ta. Những sợi dây thừng lủng lẳng rủ từ trên trần nhà xuống. Đây là phòng các đội viên tập luyện kỹ năng leo dây nhanh. Web đứng nhìn anh chàng thoăn thoắt leo lên rồi lại tụt xuống ba lần liền với những chuyển động nhẹ nhàng, thanh thoát, những múi cơ ở tay và vai vồng lên rồi lại thả lỏng, như một con mèo.
Khi anh ta ngừng tay, Web bước hẳn vào trong và lên tiếng, “Chào Ken, cậu không bao giờ nghỉ lấy một ngày sao?”
Ken McCarthy ngước lên nhìn Web, ánh mắt của chàng trai không hề tỏ ra có chút gì là thân thiện. McCarthy là một trong những xạ thủ bắn tỉa đã phục trên những mái nhà dọc con hẻm trong cái đêm mà đội Charlie đã bị bắn rụng như sung dưới bão đạn 0.50. McCarthy là một anh chàng da đen, 34 tuổi, một người sinh ra và lớn lên ở Texas, một người lính chuyên nghiệp đã đi khắp nơi trên thế giới bằng tiền của chú Sam. Trước kia anh ta từng tham gia đội đặc nhiệm SEAL của Hải quân, nhưng không hề có cái vẻ tinh vi, khệnh khạng mà hầu như thành viên SEAL nào cũng có. Anh chàng chỉ cao lm78, nhưng khỏe như voi và có đai đen trong ba môn võ thuật khác nhau. Anh ta là đội viên thành thạo nhất tác chiến dưới nước của HRT và có khả năng vừa bám lủng lẳng trên cây vừa găm một viên đạn vào giữa trán kẻ thù từ khoảng cách 1000 thước ngay trong màn đêm đen kịt. Anh ta đã gia nhập HRT được ba năm nay, nhưng khá khép mình, ít giao du với mọi người và không có cái thói hài hước cay độc và ghê gớm như hầu hết các đội viên khác. Web đã dạy anh ta những điều mà McCarthy chưa biết hoặc gặp khó khăn khi làm quen. Đổi lại, McCarthy cũng chia sẻ với anh những kỹ năng cực kỳ quan trọng. Xưa nay giữa Web và McCarthy vẫn không có vấn đề gì, nhưng với ánh mắt của anh ta lúc này thì có thể thấy thời kỳ êm ấm đó có vẻ sắp chấm dứt.
Có lẽ Romano đã khiến tất cả mọi người quay sang chống lại anh.
“Anh làm gì ở đây, Web? Tôi tưởng anh vẫn ở trong bệnh viện mà vuốt ve vết thương của mình chứ?”
Web tiến thêm một bước về phía anh chàng. Anh không thích câu châm chọc của McCarthy, nhưng dù sao anh cũng hiểu tại sao anh ta lại thốt lên như vậy. Web cũng hiểu suy nghĩ của những người như Romano, trong một công việc như vậy thì khó mà nghĩ khác được. Người ta lúc nào cũng kỳ vọng bạn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, một cách hoàn hảo. Hoàn hảo là tất cả những gì họ cần trong công việc này. Web chưa làm được như vậy. Đồng ý là anh đã phá hủy tất cả những ụ súng máy, nhưng đó là sau khi bi kịch đã xảy ra. Với những người này thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Tôi đoán là cậu đã chứng kiến tất cả.” McCarthy tháo đôi găng tay tập luyện ra, xoa xoa hai bàn tay to xù và đầy vết chai của mình. “Lẽ ra chúng tôi đã định leo dây xuống con hẻm, những TOC ra lệnh cho chúng tôi án binh bất động.”
“Các cậu cũng không thể làm được gì đâu, Ken ạ.”
McCarthy vẫn chăm chăm nhìn xuống dưới chân. “Cuối cùng chúng tôi cũng nhận được lệnh hành động. Mất quá nhiều thời gian. Chúng tôi nhập vào cùng với Đội Hotel. Mất quá nhiều thời gian mà không vào được trong hẻm,” anh ta nói tiếp. “Chúng tôi chốc chốc lại phải đứng lại, cố gắng liên lạc qua radio với các anh. TOC cũng không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Mạng lưới thông tin và chỉ huy của chúng ta coi như tê liệt Chắc anh cũng biết rồi.”
“Chúng ta đã tính đến mọi tình huống trừ chuyện đó.”
McCarthy ngồi bệt xuống sàn nhà lót đệm cao su, quàng tay qua hai đầu gối. Anh ta ngước lên nhìn Web. “Tôi nghe nói anh lao ra khỏi con hẻm hơi chậm một chút so với cả đội và anh bị ngã, hay gì đó.”
Hay gì đó.
Anh ngồi xuống cạnh McCarthy. “Những khẩu súng máy được kích hoạt bằng công tắc lade, nhưng có lẽ công tắc lược lại được kích hoạt bằng thiết bị điều khiển từ xa để bảo đảm những khẩu.50 này không phát hỏa quá sớm và bắn nhầm mục tiêu. Chắc chắn phải có người ở gần đó để thực hiện việc bấm nút.” Nói đến đó Web ngừng lại và chăm chú nhìn McCarthy.
“Tôi đã nói hết với WFO rồi.”
“Tôi biết.”
“Họ đang tiến hành AFO, Web,” anh ta nói. AFO là thuật ngữ chỉ cuộc điều tra khi có một nhân viên an ninh liên bang bị hạ sát, trong trường hợp này là quá nhiều người.
“Tôi cũng biết cả chuyện đó, Ken. Nghe này, tôi cũng không chắc chuyện gì đã xảy ra với mình lúc ấy nữa. Chính tôi cũng bị bất ngờ. Tôi đã làm tất cả những gì có thể.” Web hít một hơi thật sâu. “Và nếu như có thể làm lại ngay lúc này, tôi sẽ làm ngay. Và ngày nào từ nay đến cuối đời, tôi sẽ phải sống chung với cảm giác nặng nề này, Ken. Tôi hy vọng là cậu hiểu điều đó.”
McCarthy lại ngẩng đầu lên, vẻ thù địch trong mắt anh ta đã dần biến mất.
“Lúc đó chẳng có gì để bắn cả. Web. Không có cái chó chết gì để đội bắn tỉa nã đạn vào; mất bao công tập luyện để rồi chẳng làm cái quái gì hết. Chúng tôi có ba người phục trên mái nhà để theo dõi khoảng sân nhưng không ai chỉnh được kính ngắm vào những khẩu súng máy đó. Mẹ kiếp, họ sợ không dám bắn, vì họ nghĩ đến trường hợp những viên đạn văng ra sẽ làm các anh bị thương.”
“Thế còn thằng bé thì sao? Cậu có thấy thằng bé không?”
“Thằng nhóc da đen à? Có, lúc nó quay lại đầu hẻm, cùng chiếc mũ và mảnh giấy của anh.”
“Lúc vào chúng tôi cũng đã nhìn thấy nó.”
“Thế chắc lúc đó các anh đã che mất tầm nhìn của bọn tôi. Hơn nữa ánh sáng trong cái hẻm quái quỷ đó không hiểu sao cũng hắt ngược đúng vào mắt bọn tôi trên mái nhà.”
“OK, thế còn mấy thằng kia? Mấy thằng đang mua bán ma túy ấy?”
“Lúc nào cũng có một xạ thủ bắn tỉa theo dõi chúng từ đầu đến cuối. Chúng vẫn đứng yên tại chỗ cho đến khi súng nổ mới bỏ chạy tán loạn. Jeffries cho biết là bọn chúng cũng tỏ ra cực kỳ bất ngờ. Sau khi TOC bật đèn xanh, chúng tôi đã lao ngay xuống.”
“Rồi sao nữa?”
“Lại bùng nhùng với đội Hotel, như tôi đã nói. Chúng tôi nhìn thấy phát pháo sáng, dừng lại, rồi tản ra. Sau đó thì thằng bé đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi nhận được mẩu giấy ghi lời cảnh báo của anh. Everett và Palmer đi trước để thám thính tình hình. Quá muộn, mẹ kiếp.” Nói đến đây thì McCarthy ngừng lại, và Web nhìn thấy một giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt trẻ trung và rất đẹp của chàng trai, những nét trẻ trung và trong sáng mà chính Web cũng đã từng có.
“Cả đời tôi chưa bao giờ chứng kiến trận nào mà súng nổ dữ dội như thế, Web ạ. Tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như đêm đó.”
“Cậu đã làm hết trách nhiệm của mình, và đó là tất cả những gì cậu có thể làm,” Web ngừng.lại giây lát rồi nói tiếp. “Có vẻ như họ không tìm thấy thằng bé. Cậu có biết gì không?”
McCarthy lắc đầu. “Hai người của đội Hotel phụ trách trông nó mà. Hình như là Romano và Cortez thì phải.”
Lại là Romano. Mẹ kiếp, có nghĩa là Web sẽ phải nói chuyện với anh ta. “Sau đó thì cậu làm gì?”
“Tôi vào trong sân cùng vài người khác. Chúng tôi nhìn thấy anh, nhưng lúc đó anh đã ngất rồi.” Anh ta lại cúi gằm mặt. “Và chúng tôi nhìn thấy cả đội Charlie nằm đó.” Anh ta liếc nhìn Web. “Vài xạ thủ bắn tỉa bảo tôi là anh đã quay lại đó như thế nào, Web. Họ đã chứng kiến những gì anh làm và vẫn không thể tin là anh làm được như vậy. Họ còn bảo chắc phúc nhà anh phải to bằng cái đình 2 mới dám quay lại đó. Nếu là tôi thì tôi cũng không dám chắc.”
“Có cậu cũng sẽ làm thế thôi, Ken. Và cậu sẽ còn làm tốt hơn tôi nữa.”
McCarthy hơi bất ngờ trước lời khen của Web.
“Vậy sau khi ra khỏi khoảng sân, cậu có thấy thằng nhóc nữa không?” McCarthy suy nghĩ hồi lâu. “Tôi nhớ là nó vẫn ngồi trên thùng rác. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.”
“Cậu có trông thấy nhân viên nào của Cục phụ trách trông nom thằng nhỏ không?”
McCarthy lại cố nhớ. “Không, tôi nhớ loáng thoáng là Romano nói chuyện với vài người, nhưng cũng chỉ nhớ được có vậy.”
“Cậu có nhận ra ai không?”
“Anh cũng biết là chúng ta không mấy khi giao du với những nhân viên bình thường mà.”
“Thế còn DEA thì sao?”
“Tôi nói tất cả những gì tôi biết rồi đấy, Web.”
“Cậu có nói chuyện với Romano không?”
“Chút chút.”
“Đừng có tin tất cả những gì cậu nghe thấy, Ken ạ. Không tốt đâu.”
“Kể cả là nghe từ anh à?” McCarthy hỏi một cách xoi mói.
“Kể cả là từ tôi.”
Trên đường lái xe ra khỏi Quantico, Web mới nhận ra anh sẽ có rất nhiều việc phải làm. Về danh nghĩa việc điều tra này không phải là trách nhiệm của anh, nhưng xét theo góc độ nào đó thì cũng lại là của anh hơn bất kỳ ai khác. Nhưng trước mắt anh phải tập trung giải quyết một vài việc đã; vài việc còn quan trọng hơn cả việc lần ra ai là kẻ đã cho đội của anh vào bẫy. Quan trọng hơn cả việc tìm ra điều gì đã xảy ra với một thằng nhóc trần trụi có vết sẹo trên má.
Chú thích
1. Trận đánh ngày 23 tháng 2, năm 1836 tại San Antonio, Texas. Toàn bộ 187 người lính Texas cầm cự trong nhà thờ Alamo đã bị quân Mêhicô giết chết.
2. Nguyên văn: Phải có vận may của dân Ai-len trong túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.