Trại Hoa Vàng
Chương 12
Tôi học đàn mỗi ngày một tinh tiến.
Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó ôm đàn ngồi trước mặt Cẩm Phô, bàn tay lả lướt dạo trên khắp phiếm đàn để nghe ngân lên dưới tay mình những âm thanh mượt mà và tình tứ, tôi nôn nóng tập ngày tập đêm.
Nhờ nỗ lực rèn luyện, tiếng đàn của tôi dạo này đã thôi “tạch tạch”. Ngoài “Lạnh lùng và nỗi buồn hoa phượng”, tôi đã có thể mày mò tập tự mình tập thêm vài bản mới. Tôi cũng đã khôn hơn. Tôi không đuổi nhỏ Châu chạy có cờ nữa. Mà bắt nó ngồi hàng giờ xem tôi biểu diễn tài nghệ, mặc dù ngồi lâu mỏi cẳng mặt nó xụ xuống một đống.
Ðối với nhỏ Thảo hàng xóm, tôi dùng kế “điệu hổ ly sơn”. Tôi ngoác mồn kêu: “Thảo ơi, qua tỉa lá phụ anh với!”. Không nghe tôi nhắc gì đến chuyện đàn địch, nhỏ Thảo rời chổ nấp hí hửng chạy qua.
Nhưng hai đứa mới tỉa lá bắt sâu chừng mười phút, tôi đã kêu nó “nghỉ giải lao”. Và quày quả bước thẳng lại góc vườn lôi cây đàn giấu trong bụi rậm ra. Tôi cười hì hì trước cặp mắt tròn xoe của nó:
– Ðể anh hát “phục vụ” em nghe!
Dĩ nhiên nhỏ Thảo không còn cách nào khác là gật đầu. Và cũng như bữa trước “tra tấn” nó xong, tôi hất hàm:
Hay không?
Hay.
Thích không?
Thích.
Nữa không?
Nữa.
Tôi nói gì nó cũng gật đầu mà sao mặt nó méo xẹo. Nhưng tôi mặc xác nó, cứ dốc lòng phục vụ tới bến…
Chỉ có Phú ghẻ là không khen tôi. Lâu lâu, nó chạy tới “kiểm tra” nghiêng tai nghe tôi đàn một hồi rồi khịt mũi:
– Mày đàn nghe giống như người ta gõ thùng thiếc!
Tôi đỏ mặt:
Chính mày dạy tao đàn chứ ai!
Tao đâu có dạy mày như vậy! – Vừa nói Phú ghẻ vừa giật cây đàn trên tay tôi – Phải ôm cây đàn như thế này nè!
Tôi trố mắt dòm Phú ghẻ, cố nhớ kỹ tư thế mẫu mực của nó.
Rồi Phú ghẻ dạo đàn. Cũng những bản nhạc nó dạy tôi, sao tiếng đàn nghe ngọt ngào quá thể!
Nhìn nó chơi đàn, lòng tôi nôn nao cháy bỏng. Lúc nó gãi ghẻ, bàn tay nó trông xấu xí cục mịch mà sao khi chơi đàn, cũng những ngón tay đó lại nom thon thả mềm mại xiết bao! Lúc nó chuyển gam, những ngón tay đưa lên đưa xuống nhẹ nhàng như bướm lượn chứ không huỳnh huỵch vất vả như tôi.
Tôi nhìn Phú ghẻ và nuốt nước bọt. Tôi không mong ước gì cao xa. Tôi ao ướt được chơi đàn hay ngang cỡ nó thôi. Ðàn ngang cỡ nó, tôi đủ sức khiến Cẩm Phô “lé mắt”. Cẩm Phô sẽ hết dám chê tôi để hết móng tay dài. Nó sẽ thẹn thùng xin lỗi tôi vì không am hiểu nghệ thuật nó đã trót chê tôi ăn ở mất vệ sinh. Tôi sẽ tha thứ và an ủi Cẩm Phô. Tôi sẽ bảo “có gì đâu”. Nhưng trước sự rộng lượng của tôi, Cẩm Phô càng ray rứt. Nó cứ sụt sùi hối hận vì đã lỡ bôi bác một thiên tài âm nhạc. Cuối cùng, chẳng đặng đừng, tôi phải nâng đàn lên. Và cất giọng dịu dàng, tôi hát như ru bên tai nó:
Thôi, em đừng khóc, em đừng khóc nữa làm gì…..
Những câu chuyện tôi hăm hở vẽ ra trong đầu, nói chung bao giờ cũng tuyệt! Nhưng để câu chuyện biến thành sự thật, tôi còn phải “lấy lòng” Phú ghẻ nhiều hơn nữa. Tôi bảo nó:
Mày ngồi đây nghen! Tao chạy đi đằng này chút!
Ði đâu vậy ?
Tôi liếm môi:
– Tao chạy đi mua bánh mì cho mày.
Sự tử tế đột xuất của tôi khiến Phú ghẻ cảnh giác:
– Mày dịnh giở trò gì với tao vậy ?
Nói xong nó chợt hiểu ra, không đợi tôi trả lời:
À, mày định bắt tao ở lại tập đàn cho mày tới tối chứ gì ? Tôi gãi cổ:
Tối đâu mà tối! Tập tới sáu giờ thôi!
Hai giờ đến sáu giờ không phải là khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng một ổ bách mì nhét đầy thịt cũng không phải là thứ dễ từ chối. Nó đủ sức đè bẹp ý chí phản kháng của Phú ghẻ.
– Lẹ đi! – Cuối cùng, Phú ghẻ làu bàu.
Chỉ đợi có vậy, tôi cười hì hì và ba chân bốn cẳng phóng vù ra cổng.
Nhưng dù trấn áp được nhỏ Châu, gạt gẫm được nhỏ Thảo và “dụ khị” được Phú ghẻ, tài nghệ của tôi rốt cuộc vẫn không thành.
Vào một ngày không báo trước, ba tôi đột ngột xuất hiện và ông đứng dạng chân chắn ngang nẻo đường nghệ thuật của tôi. Lúc đó tôi đang ngồi ngoài vườn cặm cụi tập đánh nhịp theo cuốn “Tự học ghi-ta”.
Cái gì đây ? – Ba tôi ném cuốn tập xuống trước mặt tôi đánh “xoạch” một cái, giọng bốc lửa.
Tôi tái mặt nhận ra đó là cuốn bài tập Vật Lý của tôi. Thời gian gần đây, do mãi mê tập đàn, tôi chẳng buồn ngó ngàng gì đến bài vở. Chiều nào tôi cũng lẻn ra vườn ngồi gảy “chách chách”. Sáng vô lớp tôi xách theo cuốn “Tự học ghi-ta” nhờ Phú ghẻ “phụ đạo”.
Không học bài, cũng không chú ý nghe giảng, tôi đã dốt lại càng dốt. Nhưng tôi ỷ lại có Phú ghẻ bên cạnh. Nó là “ông thần hộ mạng” của tôi. Hôm nào có bài tập, tôi photocopy bài làm của nó thoải mái. Nhờ vậy tôi thoát hiểm nhiều lần.
Nhưng hôm làm bài kiểm tra môn vật lý vừa rồi, Phú ghẻ chơi tôi một vố đau điếng. Nó thình lình nghỉ học, bỏ về quê ăn giỗ. Trong khi nó ngồi rung đùi ở nhà ông cậu nó và đớp hết món xôi, tới món gà thì tôi ngồi trong lớp gặm cán viết hệt như chó gặm xương. Môn toán tôi học còn đỡ đỡ chứ vật lý với hóa học thì tôi “cạch mặt” từ lâu. Ðã vậy, gần đây tôi mê môn “nhạc lý” hơn môn “Vật lý” nên bài tập kiểm tra đối với tôi chẳng khác nào cánh rừng Phi Châu, chẳng biết đường vô chỗ nào, lối ra ở đâu. Tôi xoay ngang xoay dọc cái đề bài một hồi và cuối cùng “tương” đại một vài dòng gọi là… “cho có với người ta”. Chính nhờ “sức lao động” mà tôi bỏ ra khi ngệch ngoạc vài dòng “làm mẫu” đó, bài làm của tôi được lãnh “một gậy” thay vì lãnh “trứng gà” như trước nay.
Tôi đã giấu cuốn tập vật lý có cái “thành tích” mới nhất đó vào sâu trong ngăn bàn, tận dưới đáy chồng tập, không hiểu sao ba tôi lại “mò” ra dược.
Biết “sao quả tạ” đang chiếu tôi cuối gầm mặt nín thinh. Nhưng ba tôi không giống ba người khác. Tôi cãi, ông tức đã đành. Tôi nín, ông càng tức hơn.
Thấy tôi ngồi im chịu trận, ông lại gầm lên:
Mày học hành như vậy hả, thằng đầu bò kia ?
Vừa nói ông vừa tiến lại gần tôi. Và khi nhác thấy cuốn “Tự học ghi-ta” nằm kế chân tôi, ông liền cúi xuống vồ ngay lấy:
Hừ học bài không lo, lo học ghi-ta! Rồi ông gằn từng tiếng:
Này, tự học ghi-ta này! Tự học ghi-ta này!
Cứ mỗi tiếng “này” lại kèm theo một tiếng “soạt”. Ông :”này” chừng năm tiếng, cuốn sách của tôi đã rách teng beng. Ông ném cuốn sách lên không trung, giấp vụn bay như bươm bướm.
Chừng như chưa đã giận, ông hầm hầm giật phắt cây đàn trên tay tôi. Thoạt đầu tôi định níu lại nhưng rồi không dủ can đảm, tôi đành buông tay phó mặc cho số phận. Ba tôi xách cây đàn đi về phía hàng rào kế con hẻm và dang thẳng cánh quật nó vào trụ cổng bằng sắt.
Tôi ngồi một chỗ hồi hộp theo giỏi cơn thịnh nộ của ba tôi, nhưng đến khi ông hai tay nắm cần đàn giơ cao lên khỏi đầu chuẩn bị quật xuống, tôi không đủ bình tĩnh để chứng kiến hành động đó. Tôi nhắm mắt lại và nghe run lên khi cây đàn “răng rắc” trước khi tan ra thành từng mảnh.
“Hạ thủ” xong, ba tôi lẳng lặng bỏ vào nhà. Từ lúc giật cây đàn trên tay tôi đến lúc “hủy diệt” nó, ông tịnh không nói lấy một tiếng. Chỉ có mặt ông đầy giông bão. Tôi ngồi lại ngoài vườn, lòng đau như xé.
Hôm nay ba tôi trước sau không “động thủ” với tôi. Tôi chẳng lãnh một cú thiết cước nào vào hạ bàn nhưng không vì vậy mà tôi ít đau hơn. Thậm chí so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần còn lớn lao hơn nhiều. Lúc nãy, khi nghe những tiếng vỡ răng rắt vang lên, tôi cứ tưởng không phải cây đàn mà chính trái tim tôi đang rạn vỡ.
Thế là mộng ước của tôi trong phút chốc bỗng tan thành mây khói. Tôi chẳng bao giờ trở thành tay chơi ghi-ta ngang tầm cỡ Phú ghẻ. Tôi cũng chẳng có dịp nhờ cây đàn nói hộ lòng tôi trước mặt Cẩm Phô.
Trong lúc tôi đang ngồi ủ rũ trong bóng chiều chập choạng, mặt mày đờ đẫn như một con gà toi, thì sau lưng bổng vang lên tiếng bước chân lạo xạo. Rồi giọng nhỏ Châu sát bên tai:
– Làm gì anh ngồi buồn thiu vậy ?
Tôi chưa kịp trả lời thì nhỏ Châu đã phát hiện ra những mảnh đàn vỡ. Nó hạ giọng:
Ba vừa ra đây hả ? Tôi nghiến răng:
Chứ còn ai nữa!
Ba biết anh tập đàn từ lâu rồi chứ bộ!
Câu nói không đầu không đuôi của nhỏ Châu khiến tôi phải hỏi lại:
Mày nói vậy nghĩa là sao ? Giọng nhỏ Châu trầm ngâm:
Sao mấy hôm trước ba chẳng nói gì, hôm nay tự dưng lại đập đàn?
Thắc mắt của nhỏ Châu khiến tôi ngậm tăm. Tôi len lén chộp cuốn bài tập vật lý đang ăn lóc trên cỏ nhét vào túi quần và đứng dậy bỏ đi một mạch.
Nỗi khổ của tôi không dừng lại ở đó. Tục ngữ có câu “Nạn vịt chưa qua, nạn gà đã tới”.
Sáng hôm sau, vô lớp, tôi mới rầu rĩ kể cho Phú ghẻ nghe về “tai nạn nghệ thuật” của tôi hồi đầu giờ và nó chưa kịp chia buồn cùng tôi, cuối giờ tôi đã gặp một chuyện không may khác còn rùng rợn hơn.
Lúc chuông reo hết giờ vang lên, tôi và Phú ghẻ đang loay hoay lấy xe ngoài bãi, Liên móm thình lình trờ tới và nhìn tôi nhe răng cười:
– Chè bà Thường dạo này ngon quá hén?
Câu hỏi đột ngột của Liên móm làm tôi đứng chết trân. Phú ghẻ vốn là đứa lanh lẹ nhưng trước cú tấn công bất ngờ này cũng đành đực mặt, chưa kịp nghĩ ra cách nào “giải vây” cho tôi.
Cũng may mà Liên móm không đến nỗi, thất nhơn ác đức cho lắm. Thấy tôi sượng sùng, mặt đỏ tới mang tai, có vẻ như sắp sửa ngã lăn quay ra giữa sân trường, nó “hì” thêm một tiếng nữa và dắt xe đi thẳng.
Liên móm đi cả buổi rồi, tôi vẫn chưa hết thẩn thờ. Tôi kéo tay Phú ghẻ nép vào phía tường rào. Chờ đến khi tụi 10A2 về hết rồi, hai đừa mới thập thò dẫn xe ra.
Tôi đạp xe bên cạnh Phú ghẻ như người mộng du. Cứ nghĩ đến chuyện Liên móm đã biết tỏng tòng tong cái trò hẹn hò bí mật của tôi với Cẩm Phô, người tôi nóng bừng và ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang bò tới bò lui trong người. Một mình con nhỏ miệng móm đó biết, tôi đã muốn rởn gai ốc. Nếu nó cao hứng đi kể cho toàn trường nghe, chắc tôi phải nhảy xuống sông. Mà ai chứ con Liên móm thì dám công bố tội lỗi của tôi trước bàn dân thiên hạ lắm! Cái miệng của nó, lách chách suốt ngày, gặp những chuyện giật gân như thế này, dễ gì nó chịu để yên! Cứ nghĩ đến viễn ảnh kinh hoàng đó, bụng tôi lại giật thon thót.
Lạ quá hén mày ? – Phú ghẻ lên tiếng phá tan sự im lặng.
Lạ chuyện gì ? – Tôi hỏi lại, dù thừa biết Phú ghẻ định nói gì.
Chuyện vừa rồi đó! Tại sao nhỏ Liên móm lại biết được chuyện riêng của tụi mày ? Tôi chép miệng:
Chắc Cẩm Phô nói.
Cẩm Phô ? -Phú ghẻ sửng sốt.
Chứ còn ai nữa! – Tôi nhún vai – Chỉ có nó là người trong cuộc!
Không phải đâu! – Phú ghẻ kêu lên – Chính vì nó là người trong cuộc nên không ngu gì nó nói ra chuyện đó!
Bị Liên móm hạ một đòn nhằm ngay trọng huyệt, đầu óc tôi đâm ra mơ hồ đồ, mất hết sáng suốt. Từ nãy đến giờ tuy không nói ra nhưng tôi cứ đinh ninh Cẩm Phô chính là thủ phạm “xì” ra chuyện này. Và tôi oán nó thấu xương. Bây giờ nghe Phú ghẻ phân tích, tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Ừ hén, chuyện hẹn hò trong quán bà Thưng mà vỡ lở, đâu phải riêng tôi cảm thấy nhột nhạt! Cẩm Phô là con gái, nó còn mắc cỡ hơn tôi gấp bội. Hơn nữa, rủi chuyện này đến tai ba mẹ nó, chắc chắn nó sẽ bị treo lên xà nhà ba ngày ba đêm, lơ lửng như con cá khô. Như vậy, dại gì nó hở môi cho Liên Móm biết.
Nhưng nếu Cẩm Phô không nói ra thì ai nói ? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi liếc Phú ghẻ:
Hay là mày ?
Tao sao ?
Mày “xì” chuyện này ra!
Ðừng giỡi chơi mày!
Tao nói thật chứ giỡn chơi gì! – Tôi sầm mặt – Không phải Cẩm Phô thì là mày chứ còn ai!
Thấy mặt mày tôi bắt đầu hình sự, Phú ghẻ dạt xe ra xa và kêu lên:
Tao không có nói à nghen!
Chính mày! – Tôi khăng khăng.
Tao nói ra làm gì ?
Ai biết! – Giọng tôi vẫn lạnh băng.
Trời ơi là trời!
Phú ghẻ kêu trời đầy vẻ oan ức nhưng trước thái độ đổi bạn thành thù của tôi, nó không dám xáp lại gần. Nó chỉ lượn xa xa, miệng không ngớt than vãn:
Tao mà nói, hà bá rút cẳng tao liền! Nghe nó lải nhải suốt, tôi phát bực:
Mày có câm họng lại cho tao nhờ không! Ngoài mày và Cẩm Phô ra, còn ai biết chuyện bí mật này nữa đâu!
Còn! – Phú ghẻ sáng mắt lên.
Còn cái mốc xì!
Phú ghẻ tươi như hoa:
– Thằng Cường nữa chi!
Phú ghẻ làm tôi chưng hửng. Không hiểu sao một nhân vật quan trọng như thằng Cường bỗng dưng tôi lại quên bẵng. Chính nó mới là người nắm vững bí mật của tôi hơn ai hết.
Cường không những biết rõ tôi và Cẩm Phô hẹn nhau trong quán bà Thường mà nó còn biết tụi tôi hẹn nhau mỗi tuần mấy lần, mỗi lần bắt đầu từ mấy giờ, mấy phút, mấy giây. Phú ghẻ mà không tiết lộ chuyện này ra thì thủ phạm nhất định là thằng Cường chứ không ai!
Về nhà, ăn qua loa vài chén cơm, tôi phóng ngay đến nhà Cường, bỏ cả nghỉ trưa.
Cường đang nằm trên bộ phản nghe nhạc. Thấy tôi, nó nhỏm dậy cười toe:
Tối nay hẹn với em nữa hả ?
Dẹp! – Tôi vào đề ngay – Tao định tới hỏi tội mày đây!
Tội gì ? – Cường rụt chân lại.
Mày nói gì với nhỏ Liên móm vậy ? Cường ngơ ngác:
Tao có nói gì đâu!
Không nói sao nó biết?
– Biết chyện gì ?
Bộ tịch ngây thơ của Cường càng khiến tôi điên tiết. Tôi gầm lên:
Thì chuyện tao với Cẩm Phô gặp nhau trong quán bà Thường chứ chuyện gì! Mày đừng có giả bộ.
Trời đất! – Cường giơ hai tay lên trời – Ai thèm giả bộ với mày làm chi!
Nếu mày không nói thì tại sao Liên móm lại biết? – Mắt tôi vẫn long lên sòng sọc. Cường vẫn một mực kêu oan:
Tao không nói thật mà! Có thể nó biết là do Thùy Dương kể lại…
Ðang nói, chợt nhận ra mình hớ, Cường tốp ngay lại. Nhưng đã trễ. Tôi chỉ tay vô trán nó:
Lòi đuôi rồi hén! Như vậy là mày kể với Thùy Dương phải không? Biết hết đường chối, Cường đành giả lả:
Thật ra không phải tao kể…
Không mày thì ai vô đây ? – Tôi nổi dóa, gầm gừ.
Ừ, thì là tao! – Cường ấp úng – Nhưng không phải tao cố ý…
Như vậy chắc là mày cố tình! Cường gãi gáy:
Tao không cố ý thiệt mà! – Rồi nó tặc lưỡi – Ðầu đuôi cũng tại tao bắt chước mày! Tôi tròn mắt:
Bắt chước tao ?
Ừ. Tao làm “liên lạc” cho mày, bật ngón tay riết thành quen. Ðến khi hẹn hò với Thùy Dương , tao cũng chĩa chĩa ngón tay.
Ðang giận, nghe nó nói tôi cũng phải phì cười.
Nếu chỉ có vậy làm sao Thùy Dương biết được bí mật của tao ? – Tôi hỏi lại.
Nhưng Thùy Dương không hiểu được ý nghĩa của thứ ngôn ngữ bí hiểm đó. Thấy tao giơ giơ ngón tay, nó trố mắt hỏi “Anh làm gì vậy?”. Sợ nó tưởng tao bị bịnh phong giật, tao bèn giải thích cho nó hiểu và ngứa miệng nhận xét: “Cẩm Phô nhạy hơn Thùy Dương nhiều! Bữa cơm trước tôi chỉ bật ngón tay có một cái là Cẩm Phô hiểu liền!”. Không ngờ tao vừa nói xong, Thùy Dương bỗng phát khùng lên, không thèm nhìn mặt tao.
Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết:
Mày khen Cẩm Phô thông minh hơn nó, nên nó tự ái chứ gì ?
Không phải! – Cường thở dài – Cái chính là nó tưởng tao thường hẹn hò với Cẩm Phô. Thế là chẳng có cách nào khác, tao đành phải kể chuyện mày nhờ tao…
Nghe Cường phân trần một hồi, lòng tôi bỗng nguội ngắt. Tôi chẳng còn muốn ăn tươi nuốt sống nó như dự định ban đầu nữa. Như vậy rõ ràng nó không cố ý làm hại tôi. Chỉ tại mấy ngón tay của nó ưa táy máy mà ra.
Tôi ra khỏi nhà Cường và lững thững đạp xe giữa trưa nắng. Nỗi giận hờn trong lòng tôi đã tiêu tan, thay vào đó là nỗi lo ngay ngáy. Chuyện hẹn hò của tôi, chỉ tưởng một hai người biết ai dè, đổ bể tùm lum. Thằng Cường kể cho Thùy Dương, Thùy Dương kể cho Liên móm, còn Liên móm đã ngứa mồm kể cho ai chưa thì chỉ có trời mới biết! Ngày hôm sau cũng lập lại y ngày hôm trước. Lúc ra về, Liên lướt ngang qua chỗ tôi và Phú ghẻ đang đứng, cười hì hì “chè bà Thường ngon quá hén?”, và lần này trước khi lảng ra xa, nó còn nháy mắt với tôi một cái đầy vẻ tinh quái. Tôi u buồn nhìn Phú ghẻ:
Giờ sao mày ?
Sao là sao ?
Chẳng lẽ cứ đưa đầu chịu trận?
Kệ xác nó! – Phú ghẻ khịt mũi – Mày cứ tảng lờ! Chọc chừng vài bữa là nó chán liền! Tôi nhăn mặt:
Nhưng vấn đề không phải ở chổ đó!
Chứ chỗ nào ?
Nó chọc riết, tao hết dám hẹn với Cẩm Phô!
Thì mày nói với cẩm Phô! – Phú ghẻ hiến kế – Bảo Cẩm Phô dặn Liên móm đừng chọc mày nữa!
Hay đấy! – Tôi gật gù, nhưng rồi tôi lại lắc đầu ngay – Nhưng tao vẫn thấy có cái gì đó không ổn! Ðến nước này thì Liên móm có chọc hay không chọc, tao vẫn cảm thấy sao sao ấy! Ðằng nào thì nó cũng biết tỏng chuyện bí mật của tao! Nó không cần mở miệng trêu tao, chỉ nhìn tao thôi, tao cũng đã muốn chui xuống đất rồi!
Phú ghẻ trầm ngâm. Có lẽ nó đã hình dung ra tình huống khó xử của tôi. Và chắc nó đang nghĩ kế. Tôi nhủ bụng và phấp phỏng đưa mắt nhìn nó như nhìn một bậc thần tiên chờ phép lạ.
Bậc thần tiên vừa nghĩ ngợi vừa một tay lái xe một tay gãi ghẻ sồn sột. Mãi một lúc, nó mới lên tiếng:
Vậy mày với Cẩm Phô đừng hẹn nhau trong quán bà Thường nữa!
Không hẹn ở đó thì hẹn ở đâu ? Phú ghẻ chép miệng:
Tao cũng không biết!
Bậc thần tiên làm tôi xuôi xị:
– Nói như mày thì nói làm cái cóc gì!
Nghe tôi trách, Phú ghẻ chẳng nói gì, mặt nó chạy dài xuống.
Mãi đến khi sắp tới nhà nó mới day sang tôi:
Cái đó mày phải hỏi Cẩm Phô ấy! Tụi con gái bao giờ cũng thông minh hơn con trai tụi mình!
Nhìn Phú ghẻ dắt xe lên lề, bỗng dưng tôi phát hiện ra nó vừa nói một câu chí lý. Thật tôi chưa thấy đứa nào… ngu như nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.