Trong khi đó, Bob Và Ronny đã đi vòng qua Số Tám Lớn. Khi trở vế điểm xuất phát, Bob lo lắng nhìn xung quanh.
– Kỳ quá! Bob nói. Chắc là có chuyện gì xảy ra! Đáng lẽ bọn mình phải gặp Peter và Hannibal dọc đường, hay ít nhất gặp lại ở đây chứ.
– Nhìn kìa! Ronny nói.
Ronny đang chỉ bức tường bị thủng của Lâu Đài Ma.
– Lúc nãy, không có cái lỗ này, Bob à, mình nhớ chắc?
Bob và Ronny căng mắt nhìn vào bóng tối:
– Peter ơi! Babal ơi! Bob gọi.
– Nghe kìa! Có ai đang tới? Ronny thông báo.
Thật vậy, có người đang chạy phía sau hàng rào ngăn cách công viên giải trí cũ và khu hội chợ.
– Ủa! Ba cậu tới kìa, Ronny! Bob thốt lên.
Ông Carson chạy đến Bob và Ronny.
– Các con có bị sao không? Ông nhanh nhẹn hỏi.
– Dạ, tụi cháu không sao, Bob trả lời, nhưng tụi cháu bị lạc mất Hannibal và Peter. Tụi cháu không biết hai bạn đi đâu!
– Tụi con bắt quả tang một người đang ăn cắp trong xe rờ moọc của con, Ronny giải thích. Tụi con đuổi theo, nhưng hắn biến mất… và hai đứa bạn con cũng biến mất luôn!
Ông Carson nhíu mày.
– Vậy là Khan nói đúng! Ông nói khẽ.
Lực sĩ mới đến theo ông Carson. Cơ bắp lực sĩ sáng bóng mồ hôi.
– Tôi thấy một người lục lạo rờ moọc của Ronny, đến lượt Khan giải thích. Tôi lao theo hắn, nhưng tôi bị lạc hắn trong Lâu Đài Ma.
– Chú không gặp Hannibal và Peter à? Bob hỏi.
– Không, không thấy đứa nào hết!
– Ronny! Ông Carson ra lệnh cho con trai. Con đi gọi vài người ở hội chợ mang đèn pin đến đây. Cùng với Khan, ta sẽ lục soát giữa lối đi và quầy trong công viên giải trí.
Ronny chạy đi. Trong khi Ronny đi vắng, ông Carson, lực sĩ và Bob không tìm ra dấu vết gì của hai thám tử bị lạc. Khi Ronny trở về cùng một nhóm nhân viên hội chợ mang đèn pin, tất cả tiến hành lục soát các cơ sở bị bỏ hoang… Bob kéo Ronny ra, nói nhỏ:
– Khan nói là đã lùng theo tên trộm rờ moọc. Nếu Khan nói đúng, thì tại sao bọn mình không thấy hai bóng người?
– Đúng rồi! Tại sao?
– Theo mình nghĩ, chỉ có một thôi: chính Khan!
– Ý cậu nói… Khan là tên trộm hả?
– Đúng! Hannibal đã nghi Khan từ đầu. Thậm chí, bác Carson và chính cậu cũng không biết tên thật của ông ấy. Cậu hãy nhớ rằng bọn mình đã từng bắt quả tang Khan đang rình rập. Và Khan đã cố thuyết phục ba cậu đóng cửa hội chợ. Bây giờ, mình nghi Khan đã bắt được Hannibal và Peter. Khan đang cố tình chỉ ta đi sai hướng. Ronny à, bọn mình hãy đi tìm bác Carson và giải thích tình hình cho bác.
Hai bạn đi nhanh về hướng Lâu Đài Ma, nơi ông Carson vừa mới chui vào. Nhóm người hội chợ đang tìm kiếm khắp nơi bằng đèn pin.
Ông Carson đang đứng lau trán:
– Chưa tìm thấy gì! Ông thông báo cho Bob và Ronny. Nhưng chắc sắp thôi!
– Thưa chú, trái lại, cháu nghĩ ta đang tìm không đúng hướng! Bob hùng hồn tuyên bố. Khan đang cố đánh lạc hướng bác. Chính Khan là tên trộm và Khan biết rõ hai bạn cháu đang ở đâu.
– Khan à? Ông Carson kêu. Bob, đây là lời buộc tội nghiêm trọng đấy! Cậu có bằng chứng gì không?
– Thưa chú, cháu không có bằng chứng cụ thể nào, nhưng cháu gần như tin chắc Khan là tên trộm rờ moọc.
– “Gần như tin chắc” không phải là chứng cớ, Bob à. Cậu đừng quên Khan phụ trách an ninh hội chợ. Chính vì vậy mà Khan phải rình rập đây đó. Khan có quyền làm thế. Nhưng không sao! Tôi rất muốn hỏi Khan thử xem! Chờ một lát.
Ông Carson chui vào bên trong Lâu Đài Ma. Bob và Ronny đứng chờ trong bóng tối. Lỡ Bob nghĩ sai thì sao? Mười phút sau, ông Carson quay ra.
– Khan cũng biến mất luôn rồi! Ông Carson nghiêm trang thông báo. Nghe nói, Khan báo là có chuyện cần giải quyết ở hội chợ và phải quay về đó. Tôi không hề biết điều này. Thôi. Ta hãy đi kiểm tra. Đi!
Ông Carson chui trở ngược qua khe hở, cùng với Bob và Ronny, đi tìm Khan. Lực sĩ không có trong xe lán và không ai thấy ông ở hội chợ.
– Dường như cậu nghi ngờ có cơ sở – ông Carson nói với Bob. Phải gọi cảnh sát thôi.
Trên biển, nơi hình bóng đen đang lớn dần. Peter đột nhiên la lên:
– Đảo Anapamu… hòn đảo nhỏ nhất trong quần đảo Channel… cách bờ khoảng một dặm. Bọn mình hãy thử ghé vào đảo!
Chiếc xuồng nhỏ đang trôi nhanh về đảo, có dãy đá ngầm xung quanh:
– Bãi cát kia kìa! Peter chỉ – Nhưng coi chừng đá ngầm! Chờ một chút! Mình có ý này…
Nói xong, Peter phóng xuống nước, phía sau xuồng, rồi vừa đẩy xuồng đúng hướng vừa bơi bằng chân. Chẳng bao lâu, xuồng chạm vào lớp cát của một cái vịnh nhỏ.
– Thoát rồi, Babal ơi!
– Đồng ý! Nhưng làm sao đi tiếp đây? Ta phải quay về đất liền để bắt tên trộm chứ.
– E rằng phải chờ đến ngày mai, Babal à… Chờ khi có tàu đi ngang gần đảo, trong tầm kêu của bọn mình…
– Ngày mai thì trễ quá, Peter ơi… Dường như cậu có nói trên đảo có nhà chòi! Cậu dẫn mình đến đó đi.
Nhà chòi chỉ chứa những thứ linh tinh: bàn gỗ, vài băng ghế, xoong chảo, thức ăn hộp. Phía sau, có hai cột buồm, hai thanh gỗ dài, một bánh lái, vài tấm ván và cuộn dây.
– Không có gì, thấy chưa – Peter thở dài. Có lẽ bọn mình bị nhốt trên đảo đến ngày mai rồi.
Hannibal không trả lời. Cậu đang suy nghĩ.
– Peter! Cuối cùng Hannibal nói. Ta có thể đi bằng xuồng buồm… nếu có buồm, phải không?
– Hừm! Còn phải có cột buồm và bánh lái nữa.
– Cột buồm. Bánh lái. Ta đều có. Và ta sẽ lấy tấm bạt dùng làm buồm!
– Cột buồm này to quá, không xài cho xuồng mình được, Babal à.
– Vậy thì ta lấy thanh gỗ dài để làm cột buồm. Mình thấy cái cưa nữa. Ta sẽ đục một lỗ trong một băng xuồng. Rồi ta sẽ cố định đầu thanh gỗ dùng làm cột buồm bằng những tấm ván này. Đồng ý không?
– Cậu quên rằng thuyền buồm phải có cánh đứng hoặc có sống tàu. Xuồng của bọn mình không có, sẽ bị gió lật úp ngay…
– Quên mất!… À, mà hai cột buồm này… nổi trên nước được chứ?
– Được. Để làm gì? Cậu định cưỡi trên đó bơi về đất liền à?
Hannibal làm ngơ trước lời trêu chọc của Peter.
– Giả sử ta lấy mấy tấm ván gỗ dài, rồi ta đóng vào cột buồm. Sau đó, ta đóng đinh đầu bên kia vào lan can mạn xuồng… Ta sẽ được như cái phao nối giúp xuồng giữ thăng bằng…
– Một hệ thống giúp ta vượt sóng vượt gió! Hu-ra! Peter hăng hái la lên. Babal à, cậu đúng là thiên tài! Bọn mình hãy bắt tay làm ngay. Bọn mình sẽ không có được một kiệt tác nhưng sẽ đi được một khoảng thời gian nào đó. Dù sao, bờ cũng đâu có xa lắm! Bọn mình sẽ về được đất liền!
– Càng sớm càng tốt. Không được mất giây phút nào.