When He Was Wicked
Chương 8 – Phần 02
Francecsa nhìn anh nghi ngờ.
“Nhìn tôi này,” anh nói với một nụ cười nửa miệng—và yếu ớt. “Bằng chứng sống động.”
Cô lại săm soi lọ thuốc, nhìn thứ bột trong đó dịch chuyển khi cô nghiêng lọ. “Tôi vẫn chưa bị thuyết phục.”
Một bên vai anh cố cử động ra vẻ vô tư. “Tôi vẫn chưa chết.”
“Cái đó không buồn cười chút nào.”
“Không, đó là cái duy nhất buồn cười,” anh sửa lại. “Chúng ta phải cười khi có thể. Thử nghĩ xem, nếu tôi chết, tước vị sẽ chuyển sang—Janet nói thế nào nhỉ—cái—“
“Nhánh Dabenham tệ hại trong gia tộc,” họ cùng nói, và dù Francesca không thể tin được, cô đã thực sự mỉm cười.
Anh luôn có thể làm cô cười.
Cô với tay ra và nắm lấy tay anh. “Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này,” cô nói.
Anh gật đầu, và rồi anh nhắm mắt lại.
Nhưng ngay khi cô nghĩ anh đã ngủ, anh thì thầm, “Có cô ở đây vẫn tốt hơn.”
Sáng hôm sau Michael đã cảm thấy như sống lại đôi chút, và nếu anh vẫn chưa được như bình thường, thì ít nhất vẫn khá hơn nhiều so với đêm trước. Francesca, anh phát hoảng khi nhận ra, vẫn ngồi trên cái ghế gỗ cạnh giường anh, đầu cô nghiêng về một bên như say rượu. Trông cô không thoải mái theo mọi cách mà người ta có thể trông không thoải mái, từ cái cách cô ngồi trên ghế đến cái góc nghiêng kỳ quặc của cái cổ và thân hình vặn vẹo lạ kỳ của cô.
Nhưng cô đang ngủ. Thậm chí còn ngáy, cái này làm anh cảm thấy thật dễ thương. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được cô ngáy, và thật buồn phải nói rằng, anh đã tưởng tượng cô ngủ không biết bao nhiêu lần mà kể.
Anh nghĩ là anh đã hy vọng quá hão huyền rằng anh có thể dấu cô bệnh của mình; cô quá nhạy bén và tất nhiên cũng quá tọc mạch. Và dù cho anh muốn cô không lo lắng vì mình, sự thật là, anh đã được an ủi vì sự có mặt của cô đêm qua. Anh không nên thế, hoặc ít nhất anh không nên cho phép mình như thế, nhưng anh không thể đừng được.
Anh nghe thấy cô trở mình và quay sang nằm nghiêng để nhìn rõ hơn. Anh chưa bao giờ nhìn cô tỉnh dậy, anh nhận ra. Anh không chắc tại sao anh nghĩ điều này lạ đến vậy; cũng chẳng phải anh đã được chứng kiến nhiều thời khắc riêng tư của cô trước đây. Có thể bởi vì trong tất cả những giấc mơ của anh, trong tất cả sự mơ tưởng của anh, anh chưa bao giờ tưởng tượng về điều này—tiếng khò khè khẽ trong cổ cô khi cô trở mình, tiếng thở dài khi cô ngáp, hoặc ngay cả sự lay động thật khẽ của đôi mi cô khi chúng hé ra.
Cô thật đẹp.
Anh biết vậy, tất nhiên, anh đã biết điều đó bao nhiêu năm nay, nhưng chưa từng cảm nhận nó rõ rệt đến thế, sâu tận trong xương tủy đến vậy.
Chẳng phải vì mái tóc của cô, mái tóc dày, những lọn sóng màu hạt dẻ mượt mà anh hiếm khi được có cơ may nhìn chúng rủ xuống. Và thậm chí cũng không phải vì đôi mắt của cô, xanh sáng lên đến mức đàn ông đã xúc động đến nỗi phải làm thơ—Michael nhớ lại, trong sự thích thú của John. Cũng chẳng phải vì khuôn mặt cô hay khuôn xương; nếu đúng thế, anh đã phải phát cuồng vì sự đáng yêu của tất cả các cô gái nhà Bridgerton; họ giống nhau như những hạt đậu, ít nhất ở vẻ bên ngoài.
Đó là vì cái gì đó trong cách cô cử động.
Cái gì đó trong cách cô thở.
Cái gì đó trong cái cách cô đơn giản là tồn tại.
Và anh không nghĩ anh có bao giờ có thể vượt qua điều đó.
“Michael,” cô lẩm nhẩm, dụi đi giấc ngủ từ đôi mắt.
“Chào buổi sáng,” anh nói, hy vọng cô nhầm tiếng khàn trong giọng anh là do mệt mỏi.
“Trông anh khá hơn.”
“Tôi cảm thấy khá hơn.”
Cô nuốt vào trước khi cô nói, “Anh đã quen chuyện này.”
Anh gật đầu. “Tôi sẽ không đi quá xa đến mức nói rằng tôi không phiền với căn bệnh, nhưng đúng, tôi đã quen với nó. Tôi biết phải làm gì.”
“Nó sẽ còn tiếp tục bao lâu nữa?”
“Cũng khó nói. Tôi sẽ bị sốt hai ngày một lần cho đến khi nó… dừng. Một tuần tất cả, có thể hai. Ba nếu tôi đen đủi đến mức tệ hại.”
“Và rồi sao?”
Anh nhún vai. “Rồi tôi đợi và hy vọng nó sẽ không xảy ra lần nữa.”
“Nó có thể thế sao?” Cô ngồi thẳng dậy. “Không bao giờ trở lại?”
“Nó là một căn bệnh kỳ lạ, thất thường.”
Đôi mắt cô nheo lại. “Đừng có nói là nó giống như một người đàn bà.”
“Tôi chưa hề nghĩ thế cho đến khi cô nói ra.”
Đôi môi cô khẽ mím lại, rồi dãn ra khi cô hỏi, “Đã bao lâu rồi kể từ lần trước anh…” Cô chớp mắt. “Anh gọi nó sao?”
Anh nhún vai. “Tôi gọi là lên cơn. Chắc chắn là nó có cảm giác như vậy. Và đã sáu tháng rồi.”
“Ừm, vậy là tốt!” Cô cắn môi dưới. “Phải không?”
“Nếu tính đến chuyện trước lần trước chỉ có ba tháng, thì đúng, tôi nghĩ thế.”
“Chuyện này xảy ra thường xuyên cỡ nào?”
“Đây là lần thứ ba. Tóm lại, nó cũng không quá tệ nếu so với những cái tôi đã thấy.”
“Liệu tôi có nên an tâm vì điều đó không?”
“Tôi có,” anh nói thẳng băng. “vì tôi là hình mẫu của đức tính của người theo đạo Thiên chúa.”
Cô bất chợt đưa tay ra và sờ trán anh. “Anh mát hơn nhiều rồi,” cô nhận xét.
“Đúng, tôi sẽ. Đây là một căn bệnh rất ổn định. Ừm, ít ra là khi cô đang ốm. Sẽ tốt hơn nếu tôi biết lúc nào tôi sẽ bị lên cơn lại.”
“Và anh sẽ thực sự lên cơn sốt trong vòng một ngày nữa? Đúng y như thế?”
“Đúng y như thế,” anh khẳng định.
Cô dường như suy nghĩ về điều đó một lúc, rồi nói, “Anh sẽ không thể giấu gia đình về chuyện này, đương nhiên.”
Anh thực sự cố ngồi dậy. “Vì Chúa, Francesca, đừng nói với mẹ tôi và—“
“Họ sẽ đến bất cứ hôm nào bây giờ,” cô chen vào. “Khi tôi rời Scotland, họ nói họ sẽ chỉ chậm hơn tôi một tuần, và anh biết Janet đấy, cái đó thực sự có nghĩa là chỉ ba ngày. Anh có thực sự hy vọng họ không nhận ra rằng anh khá dễ dàng—“
“Không dễ dàng,” anh chen vào thật nhanh.
“Kiểu gì cũng thế,” cô nói gọn lỏn. “Anh có thực sự nghĩ họ sẽ không nhận ra anh ốm như chết cứ hai ngày một lần? Vì trời, Michael, hãy nghĩ là họ có một chút trí thông minh đi.”
“Được rồi,” anh nói, thả người xuống gối. “Nhưng không ai nữa. Tôi không có mong ước trở thành tên quái của London.”
“Anh chẳng phải người đầu tiên bị sốt rét.”
“Tôi không muốn ai thương hại cả,” anh bật ra. “Đặc biệt là cô.”
Cô lui lại như thể bị đánh, và tất nhiên anh cảm thấy như một tên khốn.
“Tha lỗi cho tôi,” anh nói. “Ý tôi khác.”
Cô lườm anh.
“Tôi không muốn sự thương hại của cô,” anh nói lại, “nhưng sự chăm sóc và cầu chúc tốt đẹp của cô luôn được chào đón.”
Đôi mắt cô không nhìn anh, nhưng anh có thể nói rằng cô đang cố quyết định xem có nên tin anh không.
“Tôi thật lòng,” anh nói, và anh không còn sức để giấu đi sự mệt mỏi trong giọng nói. “Tôi mừng vì cô ở đây. Tôi từng trải qua chuyện này.”
Cô nhìn qua thật nhanh, như thể cô có một câu hỏi, nhưng có chết, anh cũng không biết đó là gì.
“Tôi đã trải qua chuyện này,” anh lại nói, “và lần này… khác. Tốt hơn. Dễ dàng hơn.” Anh thở một hơi dài, nhẹ nhõm vì đã tìm được từ thích hợp. “Dễ dàng hơn. Nó dễ dàng hơn.”
“Ồ,” Cô nhúc nhích trên ghế. “Tôi thật… mừng.”
Anh liếc qua cửa sổ. Chúng được che bởi những tấm rèm dày, nhưng anh có thể thấy những tia nắng lọt qua khe ở bên cạnh. “Mẹ cô sẽ không lo lắng cho cô chứ?”
“Ôi, không!” Francesca thốt lên, nhảy dựng lên nhanh đến mức bàn tay cô đập vào chiếc bàn cạnh giường. “Ôi ôi ôi”
“Cô không sao chứ?” Michael hỏi lịch sự, bởi vì rõ ràng cô không làm sao cả.
“Ôi…” Cô đang rảy rảy tay, cố làm dịu cơn đau. “Tôi quên mất mẹ tôi. Bà chờ tôi về từ đêm qua.”
“Cô không gửi tin nhắn sao?”
“Tôi có,” cô nói. “tôi nói với bà là anh ốm, nhưng bà nhắn lại và nói sẽ ghé qua vào buổi sáng để giúp. Mấy giờ rồi? Anh có đồng hồ không? Tất nhiên anh có đồng hồ.” Cô quay thật nhanh về phía chiếc đồng hồ nhỏ trên lò sưởi.
Đây từng là phòng John; nó vẫn là phòng John, theo rất nhiều cách. Tất nhiên cô phải biết chiếc đồng hồ ở đâu.
“Mới tám giờ,” cô nói và thở phào. “Mẹ không bao giờ dậy trước chín giờ trừ phi có việc khẩn cấp, và hy vọng bà không coi chuyện này là như vậy. Tôi đã cố không quá tỏ ra hoảng hốt trong tin nhắn.”
Nếu bạn biết Francesca, nó sẽ được viết với tất cả sự bình tĩnh lạnh lùng mà cô nổi tiếng sở hữu. Michael mỉm cười. Cô có thể đã nói dối rằng cô đã thuê người chăm sóc.
“Chẳng cần thiết phải lo lắng,” anh nói.
Cô quay nhìn anh với đôi mắt lạ lùng. “Anh nói anh không muốn ai biết anh bị sốt rét.”
Môi anh mở ra. Anh chưa bao giờ mơ rằng cô sẽ xem trọng ý muốn của anh đến thế. “Cô sẽ giấu việc này với mẹ cô?” anh hỏi khẽ.
“Tất nhiên. Đó là quyết định của anh xem có nói với bà không, không phải là của tôi.”
Việc này thật cảm động, thậm chí có cảm giác âu yếm—
“Tôi nghĩ anh bị điên,” cô nói nhanh.
Ừm, có thể âu yếm không hẳn là từ thích hợp.
“Nhưng tôi sẽ tôn trọng ý muốn của anh.” Cô đặt tay lên hông và nhìn anh với ánh mắt chỉ có thể tả là bực bội. “Sao anh có thể nghĩ là tôi sẽ làm khác nhỉ?”
“Tôi không biết,” anh lẩm bẩm.
“Thật tình, Michael,” cô gầm gừ. “Tôi không biết có chuyện gì với anh nữa.”
“Không khí ẩm ướt?” anh cố đùa.
Cô ném cho anh một Cái Nhìn. Viết hoa.
“Tôi sẽ quay về chỗ mẹ tôi,” cô nói, đeo đôi ủng ngắn màu xám của cô vào. “Nếu tôi không về, anh có thể chắc chắn mẹ tôi sẽ xuất hiện với cả một khoa trong Cao đẳng Y khoa Hoàng gia theo sau.”
Anh nhướng một bên mày. “Có phải bà từng làm vậy khi cô ốm?”
Cô phát ra một âm thanh nửa như khịt mũi, nửa như gầm gừ, và hoàn toàn cáu kỉnh. “Tôi sẽ quay lại sớm. Đừng có đi đâu.”
Anh giơ hai bàn tay lên, đưa tay một cách châm biếm về chiếc giường bệnh.
“Ừm, tôi sẽ không quá tin ở anh,” cô lầm bầm.
“Niềm tin của cô về sức mạnh siêu phàm thực là cảm động.”
Cô dừng lại trước cửa. “Tôi thề, Michael, anh là bệnh nhân thập tử nhất sinh dễ gây nổi cáu nhất mà tôi từng biết.”
“Tôi sống để phục vụ cô!” anh gọi với ra vì cô đã ra ngoài hành lang, và anh chắc mẩm nếu cô có cái gì đó để ném vào cánh cửa, thì cô đã làm rồi. Với hết sức lực.
Anh nằm lại xuống gối và mỉm cười. Anh có thể là một bệnh nhân gây nổi cáu, nhưng cô cũng là một người chăm sóc quái gở.
Với anh cái đó hoàn toàn ổn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.