Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ!
Phần XII
Hạ Âu có vẻ như sống không đến nỗi nào, béo lên một chút so với ngày trước, nhưng rất thon thả.
Cô ấy cười với tôi và nói – Hi!
Tôi vẫn trong cơn kinh ngạc vui mừng trong giây phút gặp gỡ, không kịp phản ứng.
– Hi! xin chào! Cô là bạn của Bân Bân à? Tôi tên là Tiểu Mãn! – Tiểu Mãn rất tự nhiên, chào hỏi trước. Khuỷu tay huých tôi – Người ta chào anh kìa, ngốc! (Tôi bị nhiễm cách chào Hi! ở đây, mỗi lần quay về nhiệm sở, phải mất vài ngày mới bỏ được tiếng chào Hi! )
Tôi định thần, vội đáp lại, chắc hẳn lúc đó trông tôi rất thảm hại. Về nhà, Tiểu Mãn có nhận xét, trông tôi lúc đó như một anh nông dân quê mùa phải đứng trước mặt người quyền cao chức trọng.
– Hi, Hạ Âu. – rồi chẳng còn biết nói gì, chỉ nhìn Hạ Âu chằm chằm, cũng quên không buông tay cô bạn gái Tiểu Mãn ra.
Phút giây gặp gỡ quá đột ngột, cũng chả nói được cái gì, Hạ Âu bảo, cô có việc phải đi, thậm chí không để lại số điện thoại cũng không nói xem giờ đây cô sống ra sao. Xem sắc mặt tươi sáng của Hạ Âu, có thể nghĩ chí ít, người đàn ông (những người đàn ông) của cô ấy đã không tệ bạc với cô.
Tôi nhìn theo Hạ Âu cho đến góc khuất. Mươi giây sau, một chiếc Audi (không hiểu sao tớ rất ấn tượng với xe Audi, vì nó đắt, hay vì những gì tớ vô tình tiếp xúc đều có sự xuất hiện của Audi, đến cả truyện văn chương mạng này cũng thế?) chạy lướt qua tôi, ngồi bên cạnh người lái là một phụ nữ áo hai dây màu đỏ, tôi không kịp nhìn mặt. Xe đã lướt đi rồi.
– Ôi trời, bạn anh có vẻ hoành tráng quá nhỉ, giới thiệu cho em làm quen với! – Tiểu Mãn thật thà nói.
– Cô ta chỉ là một con đĩ! – Tôi đáp.
Tiễu Mãn chép miệng tiếc rẻ một cách bộc tuệch, rồi chỉ ba phút sau, cô quên béng chuyện này.
Cô kéo tay tôi dạo khắp phố. Nhưng trái tim tôi không còn ở trong ngực tôi nữa, tôi đi bên cô, không buồn tỏ ra chán nản mệt mỏi để cô ngưng công cuộc shopping. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại một mình Hạ Âu.
Hạ Âu giờ đang ngồi trong chiếc xe của thằng đàn ông bao cô, hoặc có thể đang ngồi trong lòng gã. Cô ngồi chỗ nào thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu, thế nhưng vì sao trái tim tôi đau đến thế này?
Tôi vẫn nghĩ Hạ Âu đã rời bỏ thành phố này, nên ban nãy, khi gặp mặt tôi suýt ngất. Tôi từ trong sâu thẳm bản năng tôi, chỉ muốn đi theo bao bọc cô yêu thương cô, như một trách nhiệm từ ngay trong những mạch máu đang chảy trong tôi, nhưng cô đã đi mà không nói năng gì.
Thậm chí kiêu căng lướt qua tôi trong chiếc xe của thằng đàn ông nào đó đang bao cô.
Thậm chí không nhìn tôi.
Những nỗi xúc động biến thành giận dữ.
Tôi bắt đầu lo lắng buồn bực một cách kỳ lạ, bực bội và nhẫn nại để Tiểu Mãn kéo tay tôi đi như một phu đang kéo thuyền, một cửa hàng rồi lại một cửa hàng, tôi nghĩ phải tôi đang ở trong một mê cung, dường như nơi ta bước không hề tới, và ta sẽ cứ quay mãi về nơi ban đầu.
Đúng lúc sự nhẫn nại của tôi đến điểm tận cùng, thì phía trước những tiếng kêu thất thanh:
– Ối trời ơi, giết người, cứu với, có người bị giết! – Giọng một phụ nữ.
Tôi chưa kịp hiểu ra việc gì, thì thấy những người phía trước dạt hết sang bên phải, rồi có một người lao thẳng vào người tôi, một giây trước khi đâm vào tôi, tôi theo tiềm thức kéo Tiểu Mãn về phía mình.
Người đàn ông kia lao thẳng vào mặt tôi. Tôi bị đập mạnh tới mức bị đẩy lùi vài bước mới đứng vững, người đàn ông kia ngã sấp trên mặt đất. Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao, ông ta đã bò dậy chạy tiếp.
Rồi phía trước mặt có tiếng phụ nữ gào khóc, gào lên với âm độ kinh người.
Tiểu Mãn hiếu kỳ không ai bằng, mặc kệ tôi phản đối cô đã xông lên đi xem đám đông. Mọi người đang lập tức vây kín quanh kẻ bị đâm và người đi đường đang gào khóc kia.
Tâm trạng nặng nề ấm ức trong lòng tôi không biết trút vào ai, nghĩ sao hôm nay xúi quá. Mũi ngứa quá, cảm thấy có cái gì bắt đầu bò ra.
Híc, mũi tôi từ nhỏ rất khó ưa, động gì vào là chảy máu mũi. Khăn giấy để trong ví Tiểu Mãn, cô giờ đang bị nhồi trong biển người hiếu kỳ kia đâu mất. Tôi nhếch nhác dùng tay bịt mũi, lần mò về phía toa-lét của cửa hiệu thời trang. – Anh lấy khăn giấy không?
Tiếng nói quen thuộc từ sau lưng, tôi vội vã quay đầu nhìn, thấy đôi mắt lặng lẽ của Hạ Âu. Không chờ tôi đáp, cô giữ mảnh khăn trên tay bịt vào mũi cho tôi, rồi đưa tôi một gói giấy. Rồi cô đi.
Tôi cảm giác đó là một ảo ảnh. Nhưng mùi hương ở lại là quen, và trên tay tôi đích thực có một gói khăn giấy.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mãn gọi di động hỏi anh đang ở đâu, tôi bảo đang ở trong cửa hàng chờ cô. Và cô lại nhảy nhót tới, thấy vết máu trên mặt tôi, cứ tự trách móc mãi.
– Về nhà! – Tôi chỉ có thể nói một câu đó.
– Được thôi, bảo anh đi xem mà anh chẳng chịu đi xem gì cả. Anh không biết à, thằng kia thảm lắm… Vợ nó đáng thương quá! – Tiểu Mãn liến thoắng, tôi nhíu mày cố không trách móc gì cô.
“Thằng kia” nào thảm bằng tôi>
Hôm đó là thứ hai. Trưa thứ tư, tôi nhận được điện thoại của Hạ Âu, cô không vòng vo gì hỏi tôi:
– Hà Niệm Bân, anh sẽ mang em đi chứ?
Tôi nếu không nghe nhầm thì còn cảm thấy trong giọng ấy chút hồi hộp.
– Em bảo gì? Em đang ở đâu thế?
– Anh đừng hỏi nhiều. – Lại cái câu tôi sợ nhất và không thích nghe nhất của cô ” Anh đừng hỏi nhiều”. Tôi lập tức không hào hứng. – Anh hãy mang em đi, chúng mình làm đám cưới!
Tôi giận dữ. Cô em ơi, mỗi lần cô không vui cô lôi từ đâu ra những đàn ông chả ra gì, không chịu tòng lương, giờ thèm cưới là tôi phải cưới? Tôi còn cuộc đời của riêng tôi không, và còn gì để tin vào cô?
– Thế người đàn ông kia không cần cô nữa sao? – Tôi hỏi lạnh lùng.
Đầu dây kia im lặng vài phút, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt:
– Thế anh có còn muốn cưới em nữa không?
Tôi có thể tưởng tượng cái cách cô cắn chặt môi dưới, có lẽ cô đã cắn môi đến mức trắng bệch ra.
– Hạ Âu, em không còn là trẻ con nữa, em không thể làm gì em thích mà không nghĩ về kết quả. Ngày trước, chính là em đã rời bỏ anh! – Tôi nói một cách trấn tĩnh hơn song nghiêm trang. Tôi tưởng, sau một năm và một lần gặp lại ngẫu nhiên, nào thể quay về quá khứ chỉ với một cuộc gọi điện thoại.
– Em chỉ muốn biết, anh sẽ cưới em chứ? Sẽ mang em đi khỏi nơi này chứ? – Giọng cô âu lo.
– Em hãy nói vì sao đi, hãy nói lý do.
– Anh vẫn còn chưa quên nổi em, đúng không?
Tôi bỗng dưng cảm thấy rõ ràng rằng Hạ Âu quá ngẫu hứng quá thiếu trách nhiệm.
Tôi giống như con chó, cô ngoắc thì đến cô vẫy thì phải đi, một con chó đực.
Nhưng tôi cũng không thể giấu trái tim tôi vẫn đang bị cô điều khiển. Rằng suốt hai năm qua, tôi chỉ toàn sống trong thế giới của Hạ Âu.
Tôi sắp mềm lòng, tôi sắp hỏi em đang ở đâu đấy, tôi muốn nhìn thấy Hạ Âu, tôi không thể để tuột cơ hội có cô trong đời. Đột nhiên tôi nhìn thấy hộp cơm trên bàn làm việc của tôi, trong hộp là bữatrưa chung của tôi và cô bạn gái dễ thương. Tôi nhớ đến tay cô tối qua xào rau bị mỡ bắn vào phồng rộp, cô giả vờ tội nghiệp làm tôi thương xót, cô nũng nịu bắt tôi theo dỗ dành, cô bướng bỉnh khiến tôi không thể không hôn. Những lúc đó, người con gái ở bên tôi đã cho tôi bao hạnh phúc, và xưa nay, Tiểu Mãn chưa từng làm một việc gì không phải với tôi.
Và khi cùng nhau, cô ấy là trinh nữ.
– Anh… anh… đã có một cuộc sống mới! Thật đau xót, nhưng tôi vẫn phải nói.
– Nếu vậy, nếu em có 48.500 tệ, anh có cưới em không?
– Không em ạ. Em cho anh một triệu, anh cũng không thể.
– Trời ơi… – Cô ấy đau đớn, nhưng tôi thì cũng đớn đau chứ khác gì? – Như thế, anh liệu có thể nói với em, nói rằng anh không còn yêu em nữa, có được không?
– Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!
– Em xin lỗi!
Hai giây sau, điện thoại ngắt.
Tôi hiểu rằng tôi và cô ấy đã mãi mãi không còn bao giờ có thể. Tôi vứt hộp cơm xào lẫn lộn rau vào sọt rác, rồi khóa trái toa-let, tôi ngồi im trong toa-let khóc nức nở.
Đêm, rã rời về nhà, cô bạn gái nhí nhảnh lập tức bám dính lấy cổ tôi và bảo:
– Bân Bân, chúng ta cưới nhau đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.