HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM (TO DIE FOR)
Chương 25
Đêm đó tôi lại gặp ác mộng, cũng chẳng đáng ngạc nhiên nếu nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra. Lẽ ra tôi đã phải có đến vài cơn ác mộng rồi, nhưng tiềm thức của tôi khá giỏi trong việc lờ đi một số chuyện, giống như nhận thức của tôi vậy. Tôi không thường gặp ác mộng lắm; những giấc mơ của tôi đa phần là về những vấn đề thường ngày; với một số chi tiết hơi huyễn hoặc bởi vì những giấc mơ là vậy mà, đúng không? Giống như kiểu tôi đang ở Great Bods, cố giải quyết một núi giấy tờ nhưng các thành viên lại phá đám tôi bởi vì phân nửa trong số họ muốn lái xe đạp tập trong trạng thái khoả thân và phân nửa thì nghĩ điều đó thật là thô tục, và đúng thế thật. Những chuyện kiểu như thế.
Tôi không mơ về việc bị bắn. Chẳng có gì để mơ cả, ngoại trừ âm thanh và sự thiêu đốt bùng lên trong tay tôi, chẳng nhiều nhặn lắm để làm thành một giấc mơ, nhưng vụ tai nạn ô tô thì lại quá phong phú chi tiết để có thể gợi lại trong tiềm thức của tôi. Tôi không mơ đến việc vượt qua một biển báo Stop khác; thay vì thế tôi ngồi trong chiếc Mercedes đỏ của mình, chiếc xe tôi đã có được khi li dị Jason và rồi đổi sang chiếc màu trắng, tôi đang lái xe qua một chiếc cầu cao hình vòng cung khi đột nhiên xe bị mất lái và bắt đầu quay mòng mòng. Xe nối xe đâm vào tôi, mỗi cú đâm lại đẩy tôi lại gần thành cầu hơn và rồi tôi biết cú đâm tiếp theo sẽ đẩy tôi rơi khỏi cầu. Tôi nhìn thấy chiếc xe cuối cùng tiến đến, chuyển động chậm chạp; rồi một cú xóc kinh hoàng, chiếc Mercedes đỏ đâm vào thành cầu rồi bay qua nó.
Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch và toàn tân run lẩy bẩy. Tôi run rẩy chứ không phải tim tôi. Có lẽ tim tôi cũng vậy nhưng tôi không cách nào biết được; tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là tiếng đập thình thịch. Và rồi Wyatt vươn về phía tôi, cái bóng to lớn che chở hiện lên trong căn phòng tối.
Anh vuốt ve bụng tôi rồi ôm chặt eo tôi, dịu dàng kéo tôi vào vòng tay anh. “Giấc mơ tồi tệ à?”
“Xe em bị đâm bay khỏi cầu.” Tôi lầm bầm, vẫn nửa tỉnh nửa mê. “Chẳng dễ chịu chút nào”
“Ừ, anh có thể thấy nó thế nào.” Anh có cách trấn an của riêng mình và nó bao gồm cả việc ấn tôi xuống dưới anh. Tôi vòng chân kẹp lấy hông anh và kéo anh lại gần hơn.
“Em có đủ sức làm việc này không?” anh thì thầm nhưng câu hỏi đó hơi muộn rồi bởi vì anh đã trượt vào trong tôi.
“Vâng,” dù sao tôi cũng trả lời.
Anh cẩn trọng hoặc cố gắng làm thế. Anh dồn trọng lượng lên tay mình và những cú đâm của anh chậm rãi và nhẹ nhàng – cho đến tận lúc cuối cùng, khi chẳng còn gì chậm rãi và nhẹ nhàng nữa. Nhưng anh không làm đau tôi, mà nếu có vậy thì tôi cũng bị kích thích quá mức để nhận ra điều đó.
Ngày hôm sau là kiểu lặp lại của hôm trước đó, trừ việc tôi giãn gân cốt và tập yoga nhiều hơn và cũng cảm thấy khá hơn nhiều. Tay trái tôi vẫn đau khi tôi cố cầm bất cứ thứ gì lên và làm cơ tôi căng ra, nhưng tôi đã gần như hoàn toàn sử dụng được nó nếu như tôi cử động chậm chạp và không giật mạnh.
Bụi cây Wyatt mua cho tôi vẫn sống, tôi nghĩ vậy, mặc dù nó cần cả một tuần TLC trước khi nó có thể đứng dậy sau cú sốc do bị nhổ khỏi chỗ cũ. Có lẽ Wyatt chẳng hiểu tí gì về khái niệm cây [i]trong nhà[/i] cả , nhưng anh đã mua nó cho tôi và tôi quý trọng cái cây tội nghiệp đó. Tôi vẫn cảm thấy bồn chồn bị nhốt một chỗ và không được làm gì, vì thế tôi đi dạo loanh quanh bên ngoài và kiếm chỗ để trồng bụi cây. Bởi độ tuổi của ngôi nhà, cây cối quanh nó cũng toàn đã trưởng thành và tươi tốt, nhưng toàn là các bụi cây mà không có hoa hoét gì cả, vì thế nó nên được tô điểm thêm ít màu sắc. Nhưng mùa này thì quá muộn để trồng hoa rồi. Tuy vậy, năm sau,…
Sức nóng và mặt trời khiến làn da tôi thấy dễ chịu. Tôi đã chán làm kẻ vô dụng và khao khát được đi làm. Tôi muốn đi làm nhiều đến mức đau đớn và điều đó khiến tôi tức giận vì tôi không thể.
Giấc mơ đêm qua vẫn làm tôi phiền muộn. Không phải cái phần bị rơi khỏi cầu mà thực tế là vì chiếc Mercedes đỏ tôi đã bán hai năm trước. Nếu bạn tin vào sự tiên đoán của những giấc mơ, có lẽ nó có ý nghĩa gì đó, nhưng tôi không hề có chút manh mối xem nó có thể là cái gì. Tôi hối hận vì không mua chiếc xe màu đỏ khác, có lẽ vậy chăng? Tôi nghĩ màu trắng quá nhàm chán ư? Không, tôi không nghĩ vậy, và dù gì thì, ở miền nam, màu trắng cũng thiết thực hơn, vì sự nóng bức.
Nói về vẻ ngoài – xếp hạng chứ không phải nói đến gam màu – Tôi thậm chí còn xếp màu đỏ hạng ba, màu trắng hạng hai và màu đen hạng nhất. Chỉ là có gì đó ở những chiếc xe màu đen thể hiện sự hùng mạnh. Màu đỏ thể thao, màu trắng gợi cảm và thanh lịch, và màu đen hùng mạnh. Có lẽ chiếc xe mới của tôi sẽ có màu đen; nếu tôi có cơ hội được đi mua một chiếc.
Bởi vì tôi chán nản, tôi sắp xếp lại đồ đạc trong phòng sinh hoạt chung, đẩy đồ đạc loanh quanh bằng chân và tay phải, và tôi di chuyển chiếc ghế xoay của Wyatt ra khỏi vị trí danh dự của nó ở trước ti vi chỉ để cho vui. Chẳng có gì sai sót trong cách sắp xếp đồ đạc của anh và tôi không quan tâm cái ghế xoay của anh có được đặt ở vị trí hoàn hảo hay không, nhưng như tôi nói rồi đấy, tôi đang buồn chán.
Từ khi mở Great Bods, tôi hiếm khi có thời gian xem ti vi, ngoại trừ bản tin lúc 11h tối, nên tôi gần như bỏ mất thói quen đó. Nhưng Wyatt không biết điều đó. Có thể sẽ rất thú vị nếu tôi lải nhải về việc đã bỏ lỡ show truyền hình ưa thích, tất nhiên chúng ở trên các kênh Lifetime, Home and Garden, và Oxygen. Điều tệ của trò này là nếu tôi thắng trong trận chiến điều khiển ti vi thì tôi cũng sẽ phải xem những show này. Lúc nào cũng có một cái bẫy.
Tôi đi ra đường và lấy tờ báo trong hộp thư rồi ngồi trong bếp đọc tất cả các mục. Tôi cần vài quyển sách. Tôi cần phải shopping và mua ít đồ trang điểm, giày dép. Đồ trang điểm mới luôn giúp tôi nâng cao tinh thần. Tôi cần phải biết dạo này Britney đang làm gì bởi vì cuộc sống của cô gái này là một mớ lộn xộn, cô ấy sẽ gây ra một cú sốc lớn nếu có, chỉ một biểu hiện thôi, của một cuộc sống đúng mực.
Wyatt thậm chí còn chả có lấy chút cà phê thơm nào cả. Tóm lại, anh trang bị cho ngôi nhà của mình quá thiếu thốn so với mức khiến tôi hài lòng.
Buổi chiều, khi anh về đến nhà thì tôi đã sẵn sàng trèo lên tường. Vì quá chán nên thậm chí tôi đã bắt đầu một bản danh sách khác về những vi phạm của anh và điều 1 là anh không có loại cà phê ưa thích của tôi. Tôi sẽ phải ở đây trong một thời gian, tôi muốn được thoải mái. Tôi cần thêm quần áo, sữa tắm ưa thích, dầu gội thơm ngát, và tất cả những thứ như vậy.
Anh chào tôi bằng một nụ hôn rồi nói sẽ lên lầu thay quần áo. Để lên tầng trên, bạn phải đi qua phòng sinh hoạt chung. Tôi ngồi lại phòng bếp, nghe tiếng bước chân anh chết sững lại khi anh nhận ra sự thay đổi môi trường sống của mình.
Anh cao giọng và nói vọng xuống, “Có chuyện gì với đồ đạc vậy?”
“Em chán,” tôi trả lời.
Anh lầm bầm gì đó mà tôi chẳng hiểu nổi và tôi nghe tiếng anh tiếp tục đi lên lầu.
Việc trang hoàng của tôi chẳng phải vô ích. Tôi cũng đã xem xét đồ trong tủ lạnh và tìm được ít thịt băm viên trong ngăn đá. Tôi rán thịt và làm ít sốt spaghetti. Bởi vì anh chẳng về nhà vào thời điểm nhất định nào nên tôi chưa luộc mì, vì thế giờ tôi mới làm. Anh không có những ổ bánh nhỏ vừa ăn mà chỉ có một súc bánh mì to, tôi phết bơ lên các lát bánh rồi rắc bột tỏi và pho mát lên trên. Còn một số thứ khác anh không có để làm salad. Không phải là tôi đang nghĩ đến bữa ăn đủ dưỡng chất mà tôi đang nghĩ đến những thứ trong chạn và tủ lạnh của anh, không có gì ngoài đậu đóng hộp cả.
Anh đi xuống tầng trệt, mặc mỗi cái quần jeans và tôi chảy nước miếng khi nhìn thấy anh, cơ bụng săn chắc và bộ ngực lông lá vạm vỡ. Tránh cho mình khỏi chảy dãi và gây xấu hổ cho bản thân, tôi quay đi và đặt những lát bánh mì lên đĩa nướng cho vào trong lò. Khi nó chuyển sang màu nâu đẹp đẽ thì mì spaghetti cũng xong.
“Thơm quá,” anh nói khi ngồi xuống bàn.
“Cám ơn anh. Nhưng nếu không đi mua thêm đồ thì mình chẳng còn gì để nấu nữa đâu. Thường bữa tối anh hay ăn gì?”
“Anh thường ăn ở ngoài. Ăn sáng ở nhà, ăn tối ở ngoài. Như vậy tiện hơn, bởi sau cả một ngày, anh thấy mệt và chẳng muốn làm cái việc ngớ ngẩn là nấu nướng nữa.”
“Em không thể ăn ngoài được,” tôi gắt gỏng nói.
“Em có thể, nếu như chúng ta đến một thị trấn khác. Em có muốn làm điều đó vào ngày mai không? Cũng được coi như là hẹn hò, đúng không?”
“Không.” Tôi nghĩ là chúng tôi đã xem xét điều cơ bản này ở biển rồi chứ nhỉ. “Dù sao anh chẳng phải ăn. Chỉ được tính là hẹn hò nếu như chúng ta làm những việc mà bình thường chúng ta không làm, như đi chơi hay là khiêu vũ chẳng hạn.”
“Thế xem bóng thì sao?” Anh chặn lại.
“Bây giờ chẳng có bóng bánh gì ngoài bóng chày đâu, và bóng chày thì thật ngớ ngẩn. Chẳng có bất cứ cổ động viên nào. Khi đến mùa bóng thì chúng ta sẽ tính đến chuyện này sau.”
Kệ những lời lăng mạ của tôi với bóng chày, thay vì đấy, anh cho đầy đá vào cốc, rồi rót trà vào. “Hôm nay, bên pháp y đã tìm ra một số thứ,” anh đột ngột nói.
Tôi tắt bếp luộc spaghetti đi. Giọng anh bối rối như thể anh không biết phải kết luận thế nào về thứ mà bên pháp y tìm thấy. “Cái gì?”
“Hai sợi tóc, tìm thấy dưới gầm xe em. Thật kỳ diệu là nó vẫn ở đó trong khi ô tô của em biến dạng đến thế.”
“Những sợi tóc đó thì nói được điều gì?” Tôi hỏi. “Nếu anh thấy nghi ngờ thì anh có thể kiểm tra DNA, và mọi thứ sẽ trong tầm tay nhưng anh không làm thế.”
“Nó màu đen nên bọn anh biết nó thuộc về người ngăm đen. Nó dài cỡ 10 inch nên điều đó khiến khả năng bọn anh đang tìm kiếm phụ nữ tăng cao. Không chắc lắm bởi vì rất nhiều đàn ông để tóc dài, nhưng họ đã kiểm tra sợi tóc xem có dùng keo hay gel tạo kiểu không, đại loại vậy. Điều đó sẽ có ích, vì không có nhiều đàn ông sử dụng những thứ như vậy.”
“Jason có dùng đấy,” tôi chỉ ra.
“Jason là gã con hoang tính đàn bà, đầu óc chỉ để chải chuốt hơn là động não,” anh đưa ra quan điểm một cách súc tích.
Anh không ưa Jason. Điều đó sưởi ấm trái tim tôi.
“Em có biết người phụ nữ tóc đen nào có thể muốn giết em không? Anh hỏi.
“Em biết rất nhiều phụ nữ tóc đen. Đó là điều cuối cùng nên hỏi em.” Tôi nhún vai bất lực. Toàn bộ chuyện này là một câu đố khó giải. “Nhiều năm rồi em không bị gặp nhiều rắc rối trùng hợp cùng lúc thế này.”
“Lý do có thể không phải là do những việc xảy ra gần đây,” Wyatt nói. “Khi Nicole Goodwin bị giết và em được xem là nhân chứng, ai đó có thể nhận thấy cơ hội giết em và đổ tội cho kẻ giết Nicole. Nhưng Dwayne Bailey đã thú nhận tội đó rồi nên anh ta chẳng có lý do gì phải giết em cả.”
“Vậy tại sao kẻ đó không dừng tay khi Bailey bị bắt? Hiển nhiên giờ không thể đổ tội cho Bailey được.”
“Có lẽ, do cô ta không bị bắt gặp nên cô ta cho rằng cô ta có thể làm điều đó và thoát tội.”
“Anh có nghĩ đến những cuộc hẹn hò năm ngoái hoặc trước đó của mình không?” Tôi hỏi. “Có cô tóc đen nào không?”
“Ừm chắc rồi, nhưng anh nói cho em biết, chẳng có gì nghiêm túc cả.”
“Dù gì cũng lôi cổ tất cả bọn họ đến và chất vấn họ đi.” Tôi bực tức nói. Rõ ràng phải là động cơ cá nhân, vì tôi chẳng làm gì khác có thể dẫn đến động cơ cho tên giết người cả.
“Những anh chàng em đã hẹn hò thì sao? Có lẽ là một trong số họ có vợ hay người tình cũ cuồng dại vì anh ta – ‘cuồng dại’ là từ rất quan trọng ở đây – và khiến cô ta thực sự căm ghét em khi gã đó bắt đầu hò hẹn với em.”
“Điều đó cũng có thể, em cho là vậy.” Tôi nghiền ngẫm. “Nhưng em chẳng nhớ có ai đề cập gì đến người bạn gái cũ cuồng dại như vậy cả. Chẳng ai nói đến việc mình bị đeo đuổi cả, và kiểu người này rõ là một kẻ đeo đuổi, đúng không?”
“Có thể có, có thể không. Lúc này, chúng ta phải xem xét tất cả mọi thứ, nên anh cần danh sách tất cả những người em đã hẹn hò trong hai năm qua.”
“Được thôi. Bắt đầu là anh.” Tôi cười ngọt ngào. “Hãy kiểm tra những cô bạn gái của anh đi.”
Bạn có thể thấy là chúng tôi chẳng đi đến đâu với cái chủ đề đó, vì thế chúng tôi bỏ qua nó khi chúng tôi ăn tối và rửa bát đĩa sau đó. Rồi Wyatt thô bạo đẩy cái ghế tựa trở lại vị trí trước ti vi, yên vị ở đó với một tờ báo và tỏ ra hạnh phúc đúng kiểu một gã ít lời khó gần. Tôi đứng trước mặt anh và sừng sộ nhìn cho đến khi anh đặt tờ báo xuống và nói, “Cái gì?”
“Em chán, em chẳng ra khỏi ngôi nhà này hai ngày rồi.”
“Đó là bởi vì em thông minh. Có kẻ đang truy sát em vì thế tốt hơn hết là em nên ở chỗ nào không bị nhìn thấy.”
Có phải anh nghĩ điều đó sẽ làm chệch hướng tôi không? “Hôm nay em có thể đã đi đâu đó, đến những thị trấn khác, nhưng em nghĩ anh sẽ lo lắng nếu em đi ra ngoài một mình.”
Anh gật đầu ngắn gọn. “Em làm đúng đấy.”
“Giờ anh ở đây rồi.”
Anh thở dài. “Thôi được rồi. Em muốn làm gì nào?”
“Em không biết. Làm gì đó.”
“Vậy thì thu hẹp lại xem nào. Xem phim thì sao? Chúng ta có thể xem buổi chiếu lúc 9h ở Henderson. Cái đó được tính là hẹn hò, đúng không?”
“Đúng.” Henderson là một thị trấn cách đây 30 dặm. Giờ đã gần 7h rồi nên tôi đi lên lầu để chuẩn bị sẵn sàng. Vết thâm trên mặt tôi đã chuyển sang màu vàng, cám ơn mẹ nhiều, và tôi sử dụng kem che khuyết điểm để gần như che hết nó. Rồi tôi mặc một cái quần dài và một áo sơ mi cộc tay, buộc túm lại phía trước. Tôi chải tóc, đeo khuyên tai và đã sẵn sàng.
Wyatt, tất nhiên vẫn đang đọc báo. Và anh vẫn cởi trần.
“Em xong rồi,” tôi thông báo.
Anh liếc nhìn đồng hồ. “Chúng ta còn khối thời gian.” Anh lại đọc báo tiếp.
Tôi tìm kiếm cái danh sách của mình và thêm vào [i]lơ là[/i]. Bạn đã nghĩ anh ấy sẽ muốn tạo ấn tượng tốt hơn cho buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi sau hai năm. Nhìn xem, tôi đã biết ngủ với anh quá nhanh là một lỗi lầm cực kỳ to lớn mà. Giờ thì anh cho đó là điều dĩ nhiên.
“Em nghĩ em sẽ chuyển sang một trong những phòng ngủ khác,” tôi nói lớn suy nghĩ của mình.
“Chúa ơi, OK. Chúng ta sẽ đi.” Anh bỏ tờ báo xuống và leo ngay lên trên lầu.
Tôi nhặt tờ báo lên và ngồi xuống ghế của anh. Tất nhiên tôi đã đọc rồi, nhưng tôi chẳng biết giờ người ta đang chiếu phim gì. Danh sách này là cho thị trấn của chúng tôi nhưng tôi cho rằng Henderson cũng vậy.
Tôi đang trong tâm trạng muốn cười và một bộ phim hài lãng mạn mới ra có vẻ vừa dễ thương vừa hấp dẫn. Wyatt vừa đi xuống cầu thang vừa cài cúc áo sơ mi trắng. Anh dừng lại và cởi khoá quần rồi nhét đuôi áo vào trong rồi lại kéo khoá lại. “Em muốn xem gì?” anh hỏi.
“Prenup. Nó có vẻ hài hước.”
Anh gầm lên. “Anh sẽ không xem loại phim ẽo ợt thế đâu.”
“Ừ, vậy anh muốn xem phim gì?”
“Cái phim về một cuộc chiến có một gã còn sống sót có vẻ được đấy.”
“End of the Road?”
“Ừ, đúng nó.”
“Chúng ta sẽ đặt vé.” Lựa chọn của Wyatt đúng kiểu đặc trưng bạo lực súng ống, với người hùng chiến đấu cho cuộc sống của mình trên vùng núi, và tất nhiên là sẽ phải có một người phụ nữ đẹp, bán khoả thân, người anh ta sẽ giải cứu, mặc dù tôi không hiểu tại sao anh lại thích xem mấy thể loại ấy, anh sẽ phải thấy bực tức cho xem, khi cô ta còn cư xử ngốc nghếch gấp vạn lần tôi ấy. Nhưng nếu Wyatt thích thì đó là lựa chọn của anh.
Chúng tôi đi bằng chiếc Tarus, tôi thở dài khuây khoả với sự thay đổi không khí. Mặt trời đã xuống rất thấp, bóng chiều đã đổ dài và trời còn nóng khiến điều hoà trong xe phải làm việc hết công suất. Tôi chỉnh cho quạt gió phả thẳng vào mặt vì tôi không muốn mồ hôi làm trôi mất lớp kem che khuyết điểm trên những vết thâm tím của mình.
Chúng tôi đến nhà hát gần nửa tiếng trước buổi diễn nên Wyatt đi chầm chậm ngắm phố phường một chút. Henderson có khoảng 15.000 dân, đủ lớn để có một một rạp với bốn phòng chiếu. Nó là một rạp chiếu rất ổn, đã được sửa chữa lại hai năm trước, các dãy ghế ngồi giờ được bố trí theo hình vòng cung. Là kiểu đàn ông đặc trưng, Wyatt không thích phải chờ đợi đến giờ chiếu nên chúng tôi chỉ quay lại rạp năm phút trước khi suất chiếu bắt đầu.
“Em trả cho,” Tôi nói, lấy tiền ra và đi đến cửa mua vé. “Một vé Preup và một vé End of the Road.” Tôi trượt 20$ vào ô cửa.
“Cái gì?” Tôi nghe giọng bất bình của Wyatt sau lưng nhưng tôi lờ đi. Người bán vé xé ra hai vé và đẩy qua cửa sổ cùng với tiền thừa.
Tôi quay lại và đưa vé của anh cho anh. “Như vậy chúng ta đều có thể xem được những gì chúng ta muốn.” Tôi nói đầy lý lẽ, và hướng vào trong. May mắn thay, cả hai bộ phim đều bắt đầu trong một phút nữa.
Trông anh cực kỳ điên tiết nhưng anh vẫn bỏ đi xem theo lựa chọn của mình, tôi ngồi một mình trong bóng tối và đã có khoảng thời gian rất thú vị, xem những chàng hề ngốc nghếch và chẳng phải lo lắng đến việc anh có thấy buồn chán hay không. Cảnh sex cũng rất hay và nóng bỏng, đúng như tôi thích. Nó khiến tôi nghĩ đến việc nhảy xổ vào Wyatt trên đường về nhà; tôi đã không làm điều đó ở trong xe từ khi tôi còn là đứa trẻ tuổi teen, và chiếc Tarus lại có ghế sau. Không phải to lắm nhưng cũng kha khá. Cũng êm ái nữa.
Khi bộ phim kết thúc, tôi mỉm cười bước ra, tôi đã được tận hưởng 1h50’ hay ho. Tôi phải chờ một chút cho đến khi bộ phim của Wyatt kết thúc, nhưng tôi giết thời gian bằng việc xem tất cả các poster.
Bộ phim chẳng làm tâm trạng anh hứng khởi hơn được tí nào; mặt anh vẫn cau có như trời nổi mây dông khi anh ra ngoài 10’ sau. Anh chả nói lời nào, chộp lấy tay tôi và lôi tôi ra xe.
“Chuyện quái quỷ gì thế?” anh sủa ăng ẳng khi chúng tôi vào trong xe và không ai có thể nghe thấy tiếng anh nữa. “Anh đã nghĩ chúng ta cùng xem phim với nhau cơ đấy.”
“Không, anh không muốn xem bộ phim em thích và em cũng không muốn xem bộ phim anh thích. Chúng ta đều là người lớn cả; chúng ta có thể tự mình xem phim được mà.”
“Toàn bộ ý định của chúng ta là ở bên nhau, đi ra ngoài hẹn hò,” anh nói qua kẽ răng. “Nếu em không muốn xem phim cùng anh thì chúng ta có thể ở nhà.”
“Nhưng em muốn xem Preup.”
“Em có thể xem nó sau; vài tháng nữa, nó sẽ chiếu trên ti vi.”
“End of the Road cũng thế. Anh không phải ngồi đó nếu anh không muốn; anh có thể xem bộ phim kia với em.”
“Và thấy chán phèo vì cái bộ phim ẽo ợt đó ư?”
Thái độ của anh đã tấn công vào cảm giác của tôi. Tôi khoanh tay trước ngực và nhìn anh trừng trừng. “Nếu anh không muốn xem một bộ phim ẽo ợt với em, hãy cho em lý do tại sao em lại phải xem một bộ phim vai cơ bắp với anh. Trừ khi là em muốn xem nó, thế đấy.”
“Và mọi thứ phải theo ý em hả?”
“Chờ một phút. Em hoàn toàn sung sướng nếu có phải xem phim một mình; em không khăng khăng đòi anh đi với em. Nếu ai đó cứ khăng khăng làm theo ý cô ta, đó là anh. ‘ý anh ta,’ ý em là vậy.”
Anh nghiến chặt răng lại. “Anh biết nó có vẻ như vậy. Anh biết điều đó. Em quá ‘hợm hĩnh, khó chiều’…”
“Em không!” Tôi giật dữ ngắt lời anh, tôi có thể đã cho anh ăn tát nhưng tôi không phải người bạo lực. Hầu như là thế.
“Em yêu, nếu em tra từ ‘hợm hĩnh, khó chiều’ trong từ điển, đó sẽ là bức tranh về em. Em muốn biết tại sao anh lại bỏ đi hai năm trước không? Bởi vì anh biết rồi nó sẽ thế này và anh hình dung ra rằng anh có thể tự bảo vệ bản thân mình khỏi quá nhiều rắc rối nếu anh rút lui sớm.”
Anh đã quá tức giận nên anh đã phun ra những lời đó. Tôi há hốc mồm. “Anh vứt bỏ mối quan hệ giữa chúng ta vì em hợm hĩnh, khó chiều ư?” Tôi la hét, tôi nghĩ lý do của anh là điều gì đó sâu sắc hơn, điều gì đó quan trọng như là anh có một công việc bí mật và anh bỏ tôi phòng khi anh bị giết hay gì đó tương tự. Nhưng anh đã bỏ rơi tôi vì anh nghĩ tôi quá hợm hĩnh, khó chiều ư?
Tôi túm chặt dây lưng an toàn và xoắn mạnh hết mức có thể để ngăn mình không làm thế hoặc cố làm như thế với cổ anh. Vì anh nặng hơn tôi đến 80 pound nên tôi không biết nó sẽ ra sao. Ừm, thực ra là tôi có biết, và đó là lý do tôi siết chặt dây lưng an toàn thay vì anh.
“Nếu em hợm hĩnh, khó chiều thì anh chẳng phải lo về điều đó đâu.” Tôi hét vào mặt anh. “Bởi vì em không phụ thuộc vào ai hết, em tự chăm lo cho bản thân mình và chiều mình được! Em sẽ không làm phiền anh nữa và anh có thể quay về với cuộc sống yên bình tuyệt vời của mình…”
“Mẹ kiếp,” Anh hung dữ nói và hôn tôi. Tôi quá tức giận nên tôi cố cắn anh. Anh giật mạnh ra sau và cười lớn, rồi lại hôn tôi. Anh luồn những ngón tay vào tóc tôi, ngửa đầu tôi ra sau và cổ tôi bị phơi trần.
“Anh dám!” Tôi giãy giụa để thoát khỏi anh, thả tay ra khỏi dây lưng an toàn và đẩy vai anh.
Anh dám, tất nhiên là vậy.
“Anh không muốn một cuộc sống bình yên tuyệt vời,” anh nói thì thào vào cổ tôi vài phút sau. “Em là một đống rắc rối nhưng anh yêu em và đó là lý do.”
Anh đặt tôi ngồi ngay ngắn lại, khởi động xe và lái xe ra khỏi bãi đỗ trước khi chúng tôi lôi kéo sự chú ý của ai đó và người ta gọi cảnh sát đến. Tôi vẫn rưng rưng, gần như khóc và tôi không biết anh đã lái xe đi bao xa trước khi anh rẽ khỏi đường và đậu xe sau những cái cây to che khuất tầm nhìn từ đường.
Ồ, Tarus có hệ thống giảm xóc thật tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.