Hồng Ngọc
Chương 13 – Phần 1
Tôi hạ cánh êm ái lên chính chiếc váy của mình, nhưng không sao đứng dậy nổi, chân cẳng mềm oặt như bị rút hết xương. Người tôi run lẩy bẩy, răng va cầm cập như gõ trống.
“Đứng dậy nào!” Gideon chìa tay cho tôi. Hắn đã giắt lại thanh kiếm vào thắt lưng. Tôi choáng váng nhận ra trên đó có vết máu. “Đi nào, Gwendolyn! Người ta nhìn kìa.”
Trời đã tối sập, nhưng tôi và hắn lại hạ cánh xuống ngay dưới một cột đèn đường, ở một nơi nào đó trong công viên. Một người đeo tai nghe chạy qua nhìn chúng tôi với ánh mắt lạ lùng.
“Không phải tôi đã dặn em ngồi yên trong xe sao!” Thấy tôi không phản ứng gì, Gideon nắm tay kéo tôi đứng lên. Mặt hắn trắng bệch không một giọt máu. “Thật quá nhẹ dạ và… quá… nguy hiểm… và…” hắn hắng giọng nhìn tôi. “… Quỷ tha ma bắt, khá là can đảm.”
“Tôi cứ nghĩ phải cảm thấy gì đó nếu đâm phải xương sườn,” răng tôi đánh lập cập. “Tôi không nghĩ cảm giác đó lại như… khi người ta cắt bánh gato. Sao tên đó không có xương?”
“Chắc chắn nó có xương sườn,” Gideon nói. “Em đã may mắn đâm vào đâu đó ở giữa hai xương.”
“Hắn sẽ chết?”
Gideon nhún vai. “Nếu đó là một cú đâm ngọt thì không. Nhưng khó mà so sánh nghệ thuật giải phẫu ở thế kỷ mười tám với hôm nay.”
Nếu đó là một cú đâm ngọt? Nghĩa là sao?
Làm sao một cú đâm lại có thể ngọt được?
Tôi đã làm gì? Có lẽ tôi vừa giết chết một người!
Nhắc lại chuyện đó, tôi gần như quỵ xuống đất lần nữa. Nhưng Gideon giữ chặt lấy tôi. “Đi thôi, chúng ta phải quay lại Temple. Những người khác chắc đang lo lắm.”
Có vẻ như hắn biết rất rõ chúng tôi đang ở đâu trong công viên, bởi hắn phăm phăm kéo tôi ra đường, vượt qua hai người phụ nữ dắt chó đi dạo và tò mò quan sát chúng tôi.
“Em làm ơn đừng có đánh răng cầm cập nữa được không? Nghe rùng rợn quá,” Gideon nói.
“Tôi là một kẻ sát nhân,” tôi nói.
“Em chưa bao giờ nghe tới tự vệ chính đáng sao? Em đã tự bảo vệ mình. Hay đúng hơn là bảo vệ tôi.”
Hắn nhếch mép cười với tôi, cách đây chỉ độ một tiếng thôi, tôi thề là hắn sẽ không bao giờ thừa nhận một điều như thế.
Và hắn cũng không thể thừa nhận.
“Tuy là điều đó không hề cần thiết…” hắn nói.
“Lại còn không cần thiết! Tay anh bị sao kìa? Chảy máu kìa!”
“Không sao đâu. Bác sĩ White sẽ lo chuyện này.”
Chúng tôi im lặng đi bên nhau một hồi lâu. Không khí buổi tối mát lạnh dễ chịu khiến nhịp tim tôi dần dần dịu xuống và răng cũng ngừng va lập cập.
“Tôi muốn đứng tim khi nhìn thấy em,” rồi Gideon lên tiếng. Hắn buông tay tôi ra. Có vẻ hắn tin tôi đã tự đi được.
“Sao anh không có súng lục?” Tôi gắt. “Tên kia có súng!”
“Nó thậm chí có hai khẩu,” Gideon bảo.
“Vậy sao hắn không dùng?”
“Dùng rồi còn gì. Hắn bắn chết gã Wilbour tội nghiệp còn phát đạn từ khẩu thứ hai chỉ chệch tôi có một ly.”
“Nhưng sao hắn không bắn phát nữa.”
“Vì mỗi khẩu chỉ có một viên đạn, ngốc ạ,” Gideon nói. “Hồi đó chưa phát mình ra kiểu súng lục tiện lợi mà em thường thấy trong phim James Bond.”
“Nhưng giờ thì có rồi! Sao anh lại mang theo thanh kiếm ngớ ngẩn về quá khứ, thay vì một khẩu súng tử tế?”
“Tôi đâu phải sát thủ chuyên nghiệp,” Gideon đáp.
“Nhưng mà… ý tôi là, chẳng phải đó là một lợi thế khi người ta từ tương lai tới hay sao? Ồ, chúng ta đã tới đây rồi!” Chúng tôi tới trước cửa tòa nhà Apsley ở góc công viên Hyde. Người đi dạo buổi tối, dân chạy thể dục và dắt chó đi dạo tò mò nhìn hai đứa.
“Chúng ta bắt taxi tới Temple,” Gideon bảo.
“Anh có tiền không?”
“Tất nhiên là không!”
“Nhưng tôi có di động,” tôi moi nó từ ngực áo ra.
“À, chiếc hộp thần bằng bạc! Ban nãy tôi đã nghĩ thế! Con bé ngu… đưa đây xem nào!”
“Này! Nó là của tôi mà!”
“Ừ, thì sao? Em biết số điện thoại chắc?”
Gideon đã nhấn số.
“Xin lỗi một chút, cô bé.” Một bà già kéo tay áo tôi. “Ta muốn hỏi cháu chuyện này. Cháu từ nhà hát ra hả?”
“À, ừm, dạ vâng ạ,” tôi đáp.
“Đấy, ta biết ngay mà.” Bà già cố giữ con chó đang giằng dây kéo để bám theo một con khác cách đó vài mét. “Trang phục y như thật, chỉ có các nghệ sĩ làm phục trang sân khấu mới làm được. Cháu biết không, hồi còn trẻ, ta cũng hay may vá lắm… Polly! Đừng kéo thế!”
“Họ sẽ tới đón ngay,” Gideon trả điện thoại lại cho tôi. “Ta đi tới góc phố Piccadilly trước.”
“Vở của các cháu diễn ở đâu?” bà già hỏi.
“À, thế này cụ ạ, rất tiếc là tối nay đã là buổi diễn cuối cùng,” tôi nói.
“Ôi, tiếc quá.”
“Vâng, cháu cũng tiếc.”
Gideon kéo tôi đi tiếp.
“Tạm biệt cụ.”
“Tôi không hiểu nổi làm thế nào đám người kia lại tìm được chúng ta. Và ai đã ra lệnh cho gã Wilbour chở chúng ta tới công viên Hyde. Làm gì có thời gian để chuẩn bị cuộc mai phục này?” Gideon vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Ra phố, hai đứa tôi còn được chiêm ngưỡng nhiều hơn trong công viên.
“Anh đang nói chuyện với tôi?”
“Có ai đó đã biết được chúng ta sẽ có mặt ở đấy. Nhưng biết được từ đâu? Và làm sao lại có thể biết?”
“Wilbour… một mắt của hắn…” Đột nhiên tôi thấy buồn nôn kinh khủng.
“Em làm gì đấy?”
Tôi lợm giọng nhưng không nôn ra được gì.
“Gwendolyn, chúng ta còn phải tới chỗ kia! Em hít sâu một chút là sẽ qua thôi.”
Tôi dừng chân lại. Giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly.
“Sẽ qua?” Mặc dù chỉ muốn gào lên nhưng tôi vẫn cố nói từng từ thật chậm và rõ. “Cả việc tôi vừa giết người cũng sẽ qua? Cả việc cuộc đời tôi đột nhiên lộn tùng phèo cũng sẽ qua? Rồi còn chuyện một thằng cha chơi vĩ cầm tinh tướng, chân đi tất lụa, tóc dài thượt, chẳng làm gì ngoài việc luôn mồm ra lệnh bắt tôi làm này làm nọ, ngay cả khi tôi vừa cứu cái mạng thảm hại của hắn, cũng sẽ qua chứ? Nếu định hỏi thì tôi nói cho anh biết, tôi có thừa lý do để thấy buồn nôn đây! Và nếu anh muốn biết. Chính anh cũng làm tôi phát buồn nôn!”
Hừm, câu cuối có lẽ tôi gào lên hơi to, nhưng cũng chỉ hơi hơi thôi. Đột nhiên tôi thấy người nhẹ nhõm làm sao, sau khi nói ra được hết. Lần đầu tiên trong ngày tôi thực sự cảm thấy được giải phóng, và bỗng dưng cũng hết buồn nôn luôn.
Gideon nhìn tôi trân trối đến mức tôi đã có thể bật cười, nếu tâm trạng tôi lúc này không tuyệt vọng đến thế. Chà chà, rốt cuộc thì cả hắn cũng có lúc không thốt nổi nên lời!
“Giờ tôi muốn về nhà,” tôi định làm tròn cảm giác đắc thắng của mình một cách đầy kiêu hãnh.
Tiếc là tôi không làm nổi, bởi ý nghĩ về gia đình đột nhiên khiến môi tôi run rẩy và nước mắt ngập trên bờ mi.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
“Thôi mà,” Gideon nói.
Giọng hắn dịu dàng đến khó tin, vượt quá khả năng kiềm chế của tôi. Những giọt nước mắt lăn tròn xuống má tôi trước khi tôi kịp ngăn lại.
“Kìa, Gwendolyn, tha lỗi cho tôi.” Đột nhiên Gideon bước lại gần, ôm vai và kéo tôi vào lòng. “Tôi thật ngu xuẩn đã quên mất chuyện này là như thế nào đối với em,” hắn thì thầm bên tai tôi. “Trong khi tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác ngớ ngẩn khi lần đầu tiên quay về quá khứ. Dẫu đã học đấu kiếm. Chưa nói gì đến những giờ vĩ cầm…”
Tay hắn vuốt nhẹ lên tóc tôi.
Tôi càng nức nở to hơn.
“Đừng khóc,” hắn yếu ớt nói. “Tất cả rồi sẽ ổn.”
Nhưng không có gì ổn cả. Mọi thứ đều thật kinh khủng. Cuộc rượt bắt điên cuồng đêm qua, khi tôi bị cho là kẻ cắp, ánh mắt kinh rợn của Rakoczy, bá tước với giọng nói băng giá và bàn tay siết cổ, cuối cùng là gã Wilbour tội nghiệp và kẻ bị tôi đâm kiếm trúng lưng. Và tệ nhất là tôi không thể nói ra ý mình trước mặt Gideon mà không khỏi bật khóc và khiến hắn phải vỗ về an ủi!
Tôi vùng thoát khỏi vòng tay hắn.
Trời ạ, lòng tự trọng của tôi ở đâu kia chứ? Tôi ngượng ngùng đưa tay gạt nước mắt trên mặt.
“Khăn?” Hắn mỉm cười rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu vàng chanh viền đăng ten. “Tiếc là thời Rococo vẫn chưa có khăn giấy. Nhưng tôi tặng em.”
Tôi toan đưa tay ra lấy thì một chiếc Limousine đen đỗ xịch kế bên.
Ông George đợi bọn tôi trong xe, cái đầu hói lấm tấm mồ hôi. Trông thấy ông, những ý nghĩ đang xoáy lộn không ngừng trong đầu tôi chợt lắng xuống, chỉ còn cảm giác mệt khôn tả.
“Chúng ta lo muốn chết,” ông George nói. “Ôi lạy Chúa tôi, Gideon, tay cháu làm sao thế? Máu đang chảy kìa! Còn Gwendolyn trông bơ phờ thế! Con bé bị thương à?”
“Chỉ kiệt sức thôi,” Gideon nói nhanh. “Chúng ta đưa cô ấy về nhà.”
“Như thế không được. Phải khám cả hai đứa và băng bó vết thương của cháu đã.”
“Máu đã cầm từ lâu, mỗi một vết xước thôi, thật mà ông George. Gwendolyn muốn về nhà.”
“Nhưng có thể con bé chưa phân nhánh hồi khứ đủ. Mai con bé còn phải tới trường và…”
Giọng Gideon lại cao ngạo như cũ, nhưng lần này không phải nói với tôi.
“Ông George. Cô ấy đã vượt ba tiếng đồng hồ, thế là quá đủ cho mười tám tiếng tới.”
“Có thể vậy,” ông George nói. “Nhưng điều này trái với quy định, ngoài ra thì chúng ta cũng muốn biết, liệu…”
“Ông George!”
Ông George đành chịu thua, quay người gõ lên ô cửa ngăn với buồng lái. Tấm kính rì rì hạ xuống.
“Anh rẽ phải vào đường Berkeley,” ông ấy bảo. “Chúng ta đi vòng một đoạn nhỏ. Số 81 Bourdon Place.”
Tôi thở phào khi xe rẽ vào đường Berkeley. Tôi được về nhà. Với mẹ.
Ông George nghiêm nghị quan sát tôi. Ánh mắt đầy thương cảm như ông ấy chưa từng nhìn thấy thứ gì thảm hại hơn. “Trời đất quỷ thần ơi, chuyện gì đã xảy ra thế?”
Vẫn cảm giác mệt mỏi rã rời.
“Xe của bọn cháu bị ba tên lạ mặt tấn công trong công viên Hyde,” Gideon nói. “Người đánh xe bị bắn chết.”
“Lạy Chúa tôi,” ông George nói. “Tuy không hiểu, nhưng ta thấy hình như có lý.”
“Cái gì có lý?”
“Trong Biên niên sử có ghi: Ngày 14 tháng Chín năm 1782, người ta tìm thấy môn sinh đệ nhị James Wilbour chết trong công viên Hyde. Nửa mặt bị đạn xé. Không tìm được ai đã gây ra chuyện này.”
“Giờ thì chúng ta đã biết,” Gideon bực dọc. “Nghĩa là cháu biết mặt nhưng không biết tên hung thủ.”
“Còn cháu thì đã giết hắn,” tôi lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
“Cô ấy đã cầm kiếm của Wilbour đâm vào lưng tên tấn công,” Gideon nói. “Chạy lấy đà hẳn hỏi. Nhưng chúng cháu không rõ, liệu hắn có chết không.”
Đôi mắt xanh của George tròn xoe. “Con bé đã làm gì?”
“Hai chọi một mà ông,” tôi lẩm bẩm. “Chẳng lẽ cháu lại giương mắt nhìn.”
“Thực ra là ba chọi một,” Gideon chỉnh lại. “Tôi đã hạ được một tên. Mà tôi đã bảo em ngồi yên trong xe, dù có chuyện gì xảy ra cơ mà.”
“Trông anh có vẻ không cầm cự được lâu nữa,” tôi không nhìn hắn.
Gideon im lặng.
Ông George hết nhìn tôi lại nhìn hắn rồi lắc đầu. “Thật là bê bối! Mẹ cháu sẽ giết chúng ta mất, Gwendolyn! Chuyện này lẽ ra không hề nguy hiểm chút nào. Chỉ đi gặp và nói chuyện với bá tước, ở ngay trong cùng một ngôi nhà, không chút rủi ro nào. Lẽ ra cháu không thể gặp nguy hiểm. Thay vào đó, hai đứa lại đi hết cả nửa thành phố và còn bị bọn cướp tấn công… Gideon, trời đất quỷ thần! Không biết trong đầu cháu nghĩ gì?”
“Lẽ ra mọi chuyện đều cực suôn sẻ, nếu không có kẻ phản bội chúng ta.” Giọng Gideon phẫn nộ. “Hẳn có ai đó đã biết được cuộc viếng thăm này, một người có khả năng thuyết phục Wilbour chở chúng cháu tới điểm hẹn trong công viên.”
“Nhưng ai lại muốn giết bọn cháu? Và ai có thể biết cụ thể giờ giấc tới thăm hôm nay? Chuyện này thật vô lý.” Ông George cắn môi. “Ô, tới nơi rồi.”
Tôi ngước lên nhìn. Đúng là nhà tôi, tất cả các ô cửa sổ đều sáng rực. Mẹ đang đợi tôi. Cả cái giường cũng đợi.
“Cảm ơn em,” Gideon nói.
Tôi quay lại. “Vì cái gì?”
“Có thể… có thể tôi cũng không cầm cự được bao lâu nữa thật.” Nụ cười gượng gạo thoáng hiện trên khuôn mặt hắn. “Tôi nghĩ đúng là em đã cứu cái mạng thảm hại của tôi.”
Ồ. Tôi không biết nên nói gì. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn hắn và nhận thấy cái môi dưới chết tiệt lại bắt đầu run run.
Gideon rút vội chiếc khăn tay viền đăng ten, và lần này tôi cầm lấy. “Tốt nhất là em dùng nó lau mặt đi, không thì mẹ em lại tưởng là em đã khóc,” hắn bảo.
Lẽ ra hắn định chọc cười tôi, nhưng trong khoảnh khắc này, đó là điều bất khả. Nhưng ít nhất hắn cũng giúp tôi không bù lu bù loa lên lần nữa.
Người lái xe mở cửa, ông George bước xuống. “Để ta đưa con bé tới cửa, Gideon, chỉ một phút thôi.”
“Chúc ngủ ngon,” tôi lúng búng.
“Chúc em ngủ ngon,” Gideon mỉm cười. “Mai gặp lại.” “
Gwen! Chị Gwenny!” Caroline lay tôi. “Nếu không dậy thì chị sẽ đi học muộn mất.”
Tôi miễn cưỡng kéo chăn lên trùm đầu. Tôi không muốn dậy, dù còn ngái ngủ tôi cũng biết, chỉ cần rời bỏ tình trạng nửa mê nửa tỉnh ấm áp này là những hồi ức kinh khủng chờ sẵn sẽ ập đến.
“Chị Gwenny, trời ơi! Bảy giờ mười lăm rồi!”
Tôi tuyệt vọng nhắm nghiền mắt. Quá muộn. Những hồi ức đã ùa về như… như… vua Attila tấn công… tấn công giặc Vandals?
Tôi dốt đặc môn Sử. Những sự kiện trong hai ngày vừa rồi lần lượt diễu qua trước mắt tôi như một cuốn phim màu.
Nhưng tôi không nhớ nổi đã bò lên giường ra sao, chỉ mang máng về cảnh ông Bernhard tối qua ra mở cửa.
“Chào cô Gwendolyn. Chào ngài George!”
“Chào ông Bernhard. Tôi đưa Gwendolyn về sớm hơn một chút so với dự định. Ông làm ơn gửi lời chào của tôi tới quý bà Arista.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài. Tạm biệt ngài.” Nét mặt ông Bernhard vẫn bất động như thường lệ, khi ông khép cửa lại sau lưng ông George.
“Váy đẹp quá, cô Gwendolyn,” ông ấy bảo. “Cuối thế kỷ mười tám?”
“Cháu nghĩ thế.” Tôi mệt đến nỗi có thể lăn quay ra ngủ trên thảm. Chưa bao giờ tôi lại vui mừng khi nghĩ tới cái giường đến thế. Tôi chỉ sợ trên đường lên tầng ba có thể sẽ chạm mặt bác Glende, Charlotte hoặc quý bà Arista – những người sẽ lại trách mắng, mỉa mai hoặc xoáy vào hỏi han.
“Tiếc là mọi người đã ăn tối mà không có cô. Nhưng ta đã để dành một phần cho cô trong bếp.”
“Ồ, ông thật tốt bụng, ông Bernhard, nhưng cháu…”
“Cô muốn đi ngủ hả,” một nụ cười bé xíu hiện lên trên mặt ông Bernhard. “Vậy thì ta đề nghị cô sẽ về thẳng phòng ngủ, những người khác đang trong phòng nhạc, nếu nhón chân đi khẽ như mèo thì họ sẽ không nghe thấy tiếng cô. Ta sẽ nhắn là cô đã về và đưa đồ ăn để mẹ cô cầm lên.”
Tôi không còn đủ sức để ngạc nhiên vì sự quan tâm chăm sóc của ông ấy, chỉ kịp lẩm bẩm “Cảm ơn ông Bernhard” rồi trèo lên cầu thang. Tôi còn nhớ loáng thoáng một chút về bữa ăn và cuộc trò chuyện với mẹ, bởi tới lúc đó tôi đã gà gật ngủ. Chắc chắn tôi đã không thể nhai được gì. Nhưng có lẽ bữa tối là món súp thì phải.
“Ôi, đẹp thế!” Caroline phát hiện ra chiếc váy độn đăng ten đang vắt trên ghế. “Chị mang theo nó từ quá khứ à?”
“Không. Chị mặc cái này từ trước đó.” Tôi nhỏm dậy. “Mẹ kể cho hai đứa nghe chuyện kỳ quặc xảy ra chưa?”
Caroline gật đầu. “Mẹ cũng không phải kể gì nhiều. Bác Glenda gào to đến nỗi có lẽ cả hàng xóm giờ cũng biết. Bác ấy làm như mẹ là kẻ lừa đảo đê tiện đã lấy trộm gien vượt thời gian của chị Charlotte đáng thương.”
“Còn Charlotte?”
“Chị ấy về phòng và không thèm ra, dù bác Glenda đã van xin năn nỉ đến gãy lưỡi. Bác Glenda thét lên rằng chỉ tại mẹ mà giờ cuộc đời của chị Charlotte hỏng bét. Bà ngoại khuyên bác nên uống thuốc an thần, nếu không bà sẽ buộc phải gọi bác sĩ. Còn bà Maddy thỉnh thoảng lại nói chen vào chuyện con đại bàng, viên hồng ngọc, cây thanh lương trà và tháp đồng hồ.”
“Hẳn phải kinh khủng lắm,” tôi bảo.
“Cực kỳ gay cần,” Caroline nói. “Em và anh Nick thì thích việc chị mang gien chứ không phải chị Charlotte. Em tin là chị làm mọi thứ tốt như chị Charlotte, dù bác Glenda bảo óc chỉ chỉ lớn bằng hạt đậu và lại còn hậu đậu nữa. Bác ấy thật xấu tính.” Con bé vuốt lớp vải lóng lánh của chiếc áo chẽn. “Chị có thể mặc cái này cho em xem sau khi tan trường được không?”
“Tất nhiên,” tôi nói. “Nếu muốn thì em cứ thử.”
Caroline cười khúc khích. “Cái này quá rộng đối với em Gwenny! Giờ thì chị phải dậy thật rồi đấy, nếu không sẽ mất bữa sáng.”
Mãi tới khi đứng dưới vòi hoa sen tôi mới tỉnh hẳn, và trong lúc gội đầu, ý nghĩ của tôi đã lại quẩn quanh chuyện tối qua, đúng hơn là quanh nửa tiếng đồng hồ (theo cảm giác) khi tôi nước mắt nước mũi giàn giụa trong vòng tay Gideon.
Tôi còn nhớ hắn đã ôm và vuốt tóc tôi ra sao. Khi đó, tôi phẫn nộ đến mức chẳng còn nghĩ tới việc hai đứa đột nhiên gần gũi nhau thế nào. Nhưng chính vì thế mà bây giờ tôi lại càng xấu hổ hơn. Nhất là vì hắn quả thực rất đáng yêu, khác hẳn mọi khi (cho dù chỉ để tỏ lòng thương hại), trong khi tôi đã quyết tâm ghét hắn cho tới cuối đời.
“Chị Gwenny!” Caroline gõ cửa phòng tắm. “Xong chưa? Chị định mọc rễ trong đó sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.