Khoảng trời mênh mông
Chương 22
Tháng Mười một năm 1918
THỜI BÁO ARLINGTON
Mục Chuyện Nhà Nông
May Chăn Ghép
Năm vừa qua ở đồng cỏ, tôi đã tập may chăn ghép. Buổi đầu, mấy đầu ngón tay tôi chảy máu vì mũi kim châm vào da thịt nhiều hơn châm vào vải. Hai mắt tôi lác xệch, hai con ngươi sát lại gần sống mũi mỗi khi cần ghép hai mảnh vải dày. Cổ tôi mỏi nhừ vì cúi trên mặt vải quá lâu.
Dần dà, tay nghề của tôi tiến bộ đáng kể. Da các đầu ngón tay chai cứng, mắt tinh tường hơn khi chọn vải có màu tương tự cho một góc hoa văn và cổ quen với động tác cúi lâu hàng giờ đồng hồ. Tôi đã có khả năng biến một mảnh vải áo sơ mi cũ màu sắc u tối nhất thành mảnh ghép nổi bật cho tấm chăn ghép mới. Tuy nhiên, dù tiến bộ đến đâu, tôi vẫn không thể làm hai cột nợ, có trong sổ ghi chép bằng nhau nếu không có tiền. Đồng thời, khi phải chịu mất mát cay đắng, tôi cũng không thể tự an ủi bằng cách tìm “mặt sáng của vấn đề”.
Tôi mang ly cà phê ra ngưỡng cửa ngồi ngắm bầu trời Montana trải rộng đến vô cùng. Chỉ mới vài tháng trước, tôi xem nó như tấm thảm thần đưa tôi đến nơi ước mơ thành hiện thực. Giờ đây, bầu trời ấy giấu kín mọi lời hứa hẹn dành cho tôi.
Tôi nhớ lúc tìm thấy bức hình gia đình trong rương cậu Chester. Tôi tưởng thông điệp của nó là khích lệ tôi tiếp tục công việc dở dang, và cuối cùng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Nhưng trước mắt, không có phép màu nào giúp tôi giành quyền sở hữu đất. Đêm qua, sau bữa tối, tôi ngồi tính đi tính lại mấy con số trong sổ chi tiêu có dễ đến năm sáu lần. Dù tính ngược hay xuôi, kết quả vẫn như nhau, không tốt chút nào. Nếu là sổ của cậu Holt, cậu đã ghi kết quả bằng mực đỏ. Dù tôi có cầu nguyện, tính toán, nghĩ đủ cách, tôi cũng không thể làm cho tình hình sáng sủa hơn. Tình hình tài chính của tôi nghiêm trọng hơn thiếu 37,75 đô la phí làm thủ tục: Tôi đang mắc nợ bà con trong vùng. Trớ trêu thay vì mục đích tôi đến đây là để không phải mang công mắc nợ ai. Trong nhà vẫn còn vài giạ lúa có thể bán làm thức ăn gia súc. Tuy nhiên, nó cũng chỉ như muối bỏ bể.
Bụng tôi có cảm giác như vừa ăn hết một giạ táo xanh. Trong quá trình hoàn tất những việc cần làm để có quyền sở hữu đất, tôi đã chịu ơn bà con láng giềng. Với tôi, anh Karl, anh Wayne Robbins và ông Nefzger còn thân thiết hơn mọi họ hàng tôi từng tá túc.
Cũng với tình thế ấy, có thể lúc trước tôi còn tự trấn an được. Nhưng đó là chuyện lúc trước. Cái chết của Mattie đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi. Tôi không còn kiên cường được nữa. Phải gắng lắm tôi mới viết xong bài cuối cho tờ Thời Báo Arlington. Tội không biết phải thu xếp chuyện tiền bạc thế nào cho ổn thỏa. Vả lại, tôi không còn lòng dạ đâu mà làm việc ấy.
Tôi ngồi đó, âm thầm một mình một bóng. Không khóc lóc. Không run rẩy chắp tay cầu khẩn Chúa trời. Trong lồng ngực tôi chỉ có khối đá nặng trĩu thế chỗ cho trái tim lúc trước đầy ắp ước mơ, hoài bão. Khi ước mơ lụi tàn, đáng lẽ ít nhất cũng phải có pháo hoa đưa tiễn nó. Nhưng không, mơ ước tôi chỉ tự tan rã hệt như hoa bồ công anh bay theo làn gió thoảng.
Có lẽ tôi không bao giờ thoát kiếp ăn nhờ ở đậu. Chắc số tôi nó vậy. Ồng trời đã khoác mệnh ấy vào cổ tôi. Khổ nỗi, tuy đầu nghĩ như thế, nhưng thâm tâm tôi không cam chịu. Tôi muốn mình có nơi có chốn. Có một mái ấm của chính mình.
Đám mây bụi lớn dần từ phía Đông Bắc báo tôi biết nhà sắp có khách. Jim Gà Trống cưỡi xe máy Indian mới hiện ra trên đỉnh gò đất. Hình như với Jim, xe máy dễ đi hơn xe đạp thì phải.
Anh rồ máy phóng thẳng vào sân:
– Cô nghe tin gì chưa? Chiến tranh kết thúc rồi. Thanh niên trai tráng sắp về nhà cả rồi. (Anh dựng xe, bước đến ngưỡng cửa, nơi tôi đang ngồi). Nghe tin vui mà sao ỉu xìu thế?
– Vui chứ, anh Charlie sắp bình an trở về. Nhóm thanh niên Vida tôi quen cũng thế. Sẽ không còn sao vàng dán trên cửa sổ nhà ai nữa. Cuộc sống sẽ trở nên dễ thở hơn với những người như anh Karl, Elmer Ren và nhiều người khác.
– Tuyệt vời lắm, thật đấy.
Jim đặt tay anh lên tay tôi:
– Hy vọng cô không chọn nghề diễn viên. Dù quý cô, tôi cũng phải nói thật: Cô giả vờ tệ lắm.
Nghe câu nói đùa, tôi chỉ đủ sức cười như mếu. Tôi chìa cuốn sổ chi tiêu cho anh xem:
– Chắc anh phải tìm bạn chơi cờ khác rồi.
Jim lắc cái đầu bờm xờm. Chúng tôi ngồi lặng lẽ một lúc lâu. Không hiểu Jim nghĩ gì, còn tôi nhớ lại những lần cùng đấu trí trên bàn cờ lúc trước. Nhớ lần anh phóng xe đạp bạt mạng trên đường phố. Nhớ lần dạy ả gà mái Rose cách cư xử phải phép bằng cách dìm đầu ả xuống nước. Đáng lẽ phải bật cười khi nhớ những kỷ niệm ngộ nghĩnh ấy, tôi lại ngồi giọt vắn giọt dài.
– Cô đã dốc hết tâm sức vì mảnh đất này. Không còn gì phải áy náy cả.
Tôi ngẫm nghĩ câu anh vừa nói. Tôi không áy náy, chỉ buồn đến rũ người. Tôi sụt sịt:
– Tôi không sáng suốt trong chuyện làm ăn, phải không anh Jim?
– Cô sáng suốt đấy chứ.
Jim lục túi lấy tẩu và thuốc lá sợi. Anh nhồi thuốc đầy tẩu, châm lửa rồi rít mạnh:
– Cô biết không, mẹ tôi hay bảo “Chúa hành sự theo cách rất bí ẩn”…
Tôi giơ tay ngăn lại:
– Mợ tôi cũng hay nói thế. Bỏ mặc tôi mất trắng trang trại này có gì là bí ẩn. Ý Chúa quá rõ ràng còn gì.
Jim chỉ tay lên trời, nháy mắt với tôi:
– Tôi biết ở trên đó, mẹ vẫn đang cằn nhằn về tôi. Nhưng bà chắc sẽ tự hào vì con trai mình nếu biết tôi tin điều này.
– Điều gì?
– Rằng việc gì cũng có cách giải quyết. Chẳng phải tự nhiên mà những thăng trầm lại đến với cuộc sống của ta.
Tôi đứng lên, phủi váy áo:
– Tôi sẵn sàng ‘thăng’ rồi đây. Nhưng phải sơm sớm đấy.
– Có lẽ cô nên tin tưởng vào thần thánh nào cô hằng thờ phượng. Tôi nghĩ rằng, Người sẽ dành nhiều dự định lớn cho những con người đầy bản lĩnh như cô đấy.
Jim cũng đứng dậy, trở ra xe. Tôi tự trách mình ăn nói cộc lốc với anh. Rõ ràng anh đã giúp tôi hết lòng.
– Anh Jim, đừng trách tôi nhé. Sự thật là tôi quá buồn, chứ không có ý đuổi khách đâu.
Jim bật cười:
– Chỉ càu nhàu vài tiếng là đuổi được tôi ư? Còn khuya. Từ giờ đến tối, tôi còn đi nhiều nhà loan tin vui đình chiến đây.
Anh trèo lèn xe, nổ máy. Tôi còn đứng mãi, dõi theo đám bụi sau xe anh Những sự kiện trong những tháng vừa qua lướt qua trí não tôi như một cuốn phim. Tôi lắc đầu vì thấy mình sao ngốc thế. Khi mới đến, việc gì tôi cũng đòi tự làm. Vậy mà ngay ngày đầu tiên đến trang trại, chính Chase đã lôi tôi khỏi vũng lầy ngu dốt. Còn biết bao người khác hết mình giúp đỡ tôi. TôI áp chặt tay lên miệng, ngăn tiếng khóc nức nở. Chắc chắn đó là cảm giác ấm áp của một mái ấm gia đình. Cô Leafie ăn nói ngang tàng mà tấm lòng nhân đức. Lại còn Jim Gà Trống nữa. Tất nhiên, tôi không thể không nghĩ đến chị Perilee và sắp nhỏ. Trong đó không thể không có Mattie.
Tôi rà lại danh sách: Chị Grace ở nhà thờ, Bub Nefzger, ông Ebgard. Ông chính là đại hiệp sĩ trong phiên tòa do Traft khởi xướng.
Đại hiệp sĩ!! Ông đã cứu tôi một lần. Có thể lần này, ông sẽ có cách giúp tôi. Biết đâu ông có cách giải quyết khó khăn này, một cách vừa sức tôi. Tôi rửa mặt mũi cho tỉnh táo, cưỡi con Plug và phóng thẳng đến Wolf Point.
Vừa đẩy cừa bước vào văn phòng ông Ebgard, tôi đã đem chuyện mình ra kể lể.
– Hattie à, từ từ chứ. Ngồi xuống cái đã.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời trước khi
– Cháu nghĩ hay là… (Tôi vừa nảy ra một ý trên đường đến Wolf Point). Hay cháu lại xin đất công lần nữa? Làm lại từ đầu ấy? Nhưng trước hết, cháu phải trả hết nợ đã.
Ông gỡ kính, xoa xoa mi mắt:
– Ôi Hattie, chính bác cũng phải đi vay…
Tôi ngồi thẳng lên:
– Cháu không đòi bác phải cho cháu vay. Chỉ cần bác cho cháu cơ hội làm lại từ đầu. Như cậu Chester lúc trước ấy.
Ông cắn môi:
– Giá mà bác làm được. Nhưng… (ông vờ xếp gọn giấy tờ). Không có văn bản pháp lý nào cho phép làm thế. Thời hạn ba năm là bất di bất dịch.
Hai khóe môi ông trễ hẳn xuống, như thể ông cũng đang muốn khóc:
– Bác biết cháu chẳng dễ chịu gì nhưng trường hợp cháu không phải cá biệt, (ông đảo lộn đống giấy vừa sắp gọn). Mabel, Elmer Ren, Saboes và… (giọng ông nhỏ dần). Năm nay mùa màng tệ quá. Không phải lỗi riêng ai đâu cháu ạ. Nhưng sang năm ta lại bù cho những thất bát của năm nay.
– Sang năm ư?
Tôi máy móc lặp lại. Ai đó từng kể dân trong vùng gọi xứ này là “vùng đất sang năm”. Nhưng với tôi, sang năm sẽ không thể tốt đẹp hơn. Tôi không còn ở đây thì sao gọi là tốt đẹp được. Tôi bắt tay ông rồi bước ra đường. Gió tháng Mười một bám sát lưng tôi, đẩy tôi mất thăng bằng. Như thể chính nó cũng muốn đuổi tôi đi.
– Chào cô Brooks.
Tôi quay lại. Ngày hôm nay chưa đủ tồi tệ hay sao?
– Chào anh Martin.
Nét mặt Traft hôm nay khiến tôi phải chú ý. Vẻ ngạo mạn biến mất. Nhìn sâu tận đáy đôi mắt kia chỉ thấy vẻ dịu dàng. À phải rồi.
– Biết chuyện mẹ anh, tôi rất tiếc.
Nụ cười của Traft mới thiểu não
– Cảm ơn cô. Cuối cùng bà cũng mãn nguyện nhỉ? Chiến tranh kết thúc trước khi tôi kịp tham chiến đấy thôi.
Câu trả lời không đúng lúc chút nào.
– Tôi đang chờ hoàn tất công việc ở Hội đồng Tự vệ để trở về làm chủ trại nuôi gia súc như trước. Tôi giỏi mỗi việc ấy.
Về làm chủ trại!! Một kiểu mớm lời cú rích, còn tôi quá tuyệt vọng đến độ mắc mưu ngay. Tôi chạm vào cánh tay Traft:
– Anh Martin, à anh Traft này. Tôi mời anh một ly cà phê nhé?
Không còn cách nào khác. Tôi phải bán đất cho Traft thôi. Tuy buồn thật, nhưng tôi còn có tiền mua nhà. Có thể ở Wolf Point. Hoặc thậm chí ở Vida cũng được.
– Tôi không…
Tôi đằng hắng:
– Tôi sẵn lòng bán đất.
Anh ta lắc đầu:
– Nhưng tôi không mua.
Câu nói như mũi tên xuyên thấu tim tôi. Hơn nữa, anh ta chẳng buồn tức tối, chỉ thờ ơ ngó sang chỗ khác.
Ruột gan tôi thắt lại:
– Không mua ư? Nhưng anh muốn mở mang trang trại Tipped M cơ mà. Anh muốn đất trồng cỏ rộng để…
Anh ta nhìn thẳng mắt tôi:
– Tôi là dân kinh doanh, thưa cô. Tại sao tôi phải mua đất của cô chứ?
– Tôi chỉ lấy bốn trăm thôi. Bằng nửa giá anh đưa ra lúc trước.
Traft thở dài sườn sượt:
– Hattie ơi, tôi sắp có nó với giá gần như cho không. Chỉ cần chờ đến cuối tháng này, khi chính quyền hạt thu hồi trang trại của cô thôi, cô ạ.
Có chút buồn bã nào trong ánh mắt kia chăng? Hay chỉ một chút ái ngại trước mất mát
– Tôi trả phần thuế cô còn nợ và đất đó thuộc về tôi.
Traft nhẹ nhàng gỡ tay tôi khỏi tay anh ta (Tôi thậm chí quên rằng tay mình vẫn còn ở đó) và thúc ngựa bỏ đi.
Sáng hôm sau, chị Perilee mở rộng cửa đón tôi. Từ tháng Giêng đến giờ, tôi bước lên bậc tam cấp này bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tôi không thể đếm được.
– Cà phê sắp xong, à mà chị còn bánh ngọt. Vừa ra lò đấy nhé.
Tôi chưa kịp bước qua ngưỡng cửa chị đã bước tới ôm tôi và cứ ôm như thế lâu hơn lệ thường. Khi buông tay, chị nhanh chóng cúi mặt xuống, nhưng tôi đã kịp nhận thấy ánh mắt buồn tê tái của chị.
Tôi vẫy tay chào anh Karl. Anh đang đứng với Wayne Robbins, ngay cạnh nhà kho mới xây. Họ đang xăm xoi chiếc máy kéo. Wayne chào to:
– Hattie, ghé chơi đi em.
Anh Karl chỉ vẫy tay chào có một lần.
– Máy kéo làm sao vậy chị?
Wayne rất mát tay với máy móc phức tạp thế này. Chị Perilee rót hai ly cà phê lớn:
– Ngồi đi em. Chị muốn nói với em một chuyện.
Ngồi trước ly cà phê và lát bánh táo ngon như bánh tiên trên đĩa nhỏ đặt ngay trước mặt, tôi không còn muốn đem chuyện mình ra kể khổ. Biết đâu, nếu đem tâm sự hết với chị, tất cả những gì tôi trải qua chỉ là một giấc mơ.
– Em cũng vậy. Hôm qua, em đến Wolf Point. Gặp ông Ebgard.
Cái nĩa trên tay chị dừng phía trên lát bánh.
– Em…
Tôi cúi gằm. Những giọt lệ tôi cố ngăn khi gặp Traft giờ theo nhau tuôn trào như suối. Tôi ngẩng mặt nhìn người bạn thân thiết bấy lâu:
– Mất rồi, chị Perilee ơi. Em không giữ được đất của cậu Chester. (Tôi lúng túng lục túi tìm khăn tay lau nước mũi lòng thòng). Đất của em.
– Tội nghiệp em tôi.
Chị đứng bật dậy, đi vòng qua bàn, đặt tay lên vai tôi. Tôi khóc òa:
– Em tưởng em có nhà. Nhà của em. Nh… nhưng giờ em trắng tay rồi.
Chị Perilee nâng cằm tôi lên:
– Thứ em có còn hơn chán vạn căn lều cũ trên trang trại nhỏ. Em có bao người yêu thương em bằng tất cả tấm lòng.
Tôi sụt sịt. Suốt đêm qua, tôi thức trắng nghĩ mọi sự đời. Thế rồi, tôi cũng lên kế hoạch hẳn hoi. Tôi lau mũi, còn chị Perilee kéo ghế ngồi sát bên tôi:
– Em mong… em nghĩ hay em sang ở nhờ nhà chị ít lâu. Em sẽ kèm Chase học, giúp việc anh Karl… (ánh mắt chị Perilee khiến tôi im bặt. Chị lắc đầu, thở hắt ra. Tôi bèn nói chữa). Vậy chắc em đòi hỏi quá nhiều rồi.
Chị cầm tay tôi:
– Nếu không thấy em hỏi, chắc chị nghĩ ngợi đến phát ốm. Chị biết nói ra bây giờ không phải lúc, nhưng… (Chị nhìn quanh phòng). Chị sẵn sàng đổi tất cả để có em ở cùng. Nhưng trong nhà này… (Chị vẫy tay buồn bã) nhìn đâu cũng thấy Mattie. Với người khác, thế sẽ là niềm an ủi. Nhưng với chị thì không.
– Ý chị là sao?
Chị mím môi, rồi thở dài thành tiếng:
– Anh chị bán hết. Chuyển đi chỗ khác. (Chị hất đầu về phía cửa sổ) Wayne sẽ mua máy kéo và một con bê. Mai anh Karl đến Wolf Point mua xe ô tô. Một xe du lịch hiệu Dodge đời mới. (Chị cười buồn). Thứ gì không mang đi được, anh chị sẽ bán đấu giá.
Tôi khoanh tay, như thể muốn giữ những mảnh tim vỡ vụn không rơi khỏi lồng ngực.
– Đừng!
Tuy nhiên, ngay từ khi chị còn đang giãi bày, tôi đã biết anh chị nên làm thế. Phải làm thế. Giờ đến khuôn mặt chị ướt đẫm:
– Thượng sách chỉ còn cách ấy. Anh họ anh Karl có tiệm bán máy móc ở Seattle. Sau khi Mattie… sau mọi chuyện, chồng chị viết thư hỏi ở đó có việc làm không. Ông anh họ hồi âm ngay, bảo vợ chồng chị đến. Thậm chí, anh ấy còn tìm hộ nhà thuê nữa.
– Chị biết tin lâu rồi, sao không cho em biết?
Chị Perilee nhìn xuống hai bàn tay. Giọng chị nhẹ như gió thoảng, phải cố lắm tôi mới nghe được:
– Chị không thể. Không sao dứt áo mà đi. Nhất là với em.
Tôi kiệt sức, dựa vào lưng ghế:
– Bao giờ anh chị đi?
Lottie cất tiếng khóc từ phòng ngii. Chị Perilee vào bế con ra:
– Sớm. Nay mai thôi.
Tôi chìa tay đỡ lấy Lottie, ôm chặt con bé vào lòng, hít hà mùi thơm của hài nhi.
– Cho em bế cháu lần cuối đi.
Chị Perilee tiến lại gần, quàng tay ôm ngang lưng tôi.
– Chị em mình thương nhau thì để trong lòng. Có xa cách mấy, tình cảm vẫn không thay đổi.
Tôi dựa sát vào chị:
– Em biết, em biết mà.
Nhưng tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để khoảng cách giữa Seattle và Montana thêm gần lại.
Đến cuối tuần, cô Leafie kèo nèo bắt tôi đi Wolf Point xem đám rước mừng ngày kết thúc Chiến Tranh Thế Giới Lần Thứ Nhất. Dân cả thị trấn đổ xô ra đường. Con gái ông Ebgard ăn mặc như nữ thần Chiến Thắng: Cô bé quấn lá cờ Mỹ khổ lớn quanh người, trông như tấm áo choàng. Trên mái tóc sẫm màu lượn sóng, cô bé đeo vương miện mang dòng chữ “Hòa Bình”. Traft Martin cùng toàn bộ Hội đồng Tự vệ Hạt Dawson dẫn đầu đám đông diễu hành trong tiếng nhạc của các bài hát khích lệ lòng yêu nước không thể không nhớ đến chuyện cách đây chưa lâu, khi ông Ebgard bị coi là quân phản quốc. Mới đây, ông vừa vận động thành công các chính trị gia trợ giúp nông dân, để họ có hạt giống gieo trồng khi xuân đến. Một việc hữu ích như thế, thành viên nhóm Traft không bao giờ làm được.
Cô Leafie thích khuỷu tay vào sườn tôi:
– Nhìn kìa!
Jim Gà Trống rồ máy xe mô tô cắm cờ xung quanh. Thậm chí anh còn gắn cả cờ lên chiếc mũ cũ sờn. Cô Leafie khoác tay tôi:
– Đãi cô ly nước mát đi nào.
Hai cô cháu tôi tản bộ đến O.K. Café. Vừa nhấm nháp ly nước ngọt hương dâu, cô Leafie vừa hỏi:
– Thế nào, việc bán chác xong cả rồi chứ?
Tôi khoắng ống hút vòng quanh ly soda chocolate:
– Giấy tờ xong hết từ hôm qua.
Cô đẩy ly nước ra xa:
– Mai này, ở đây đâu còn được như trước.
Tôi không sao trả lời được. Nếu cố mở miệng, thể nào tôi cũng khóc òa lên mất.
– Đến Seattle gặp nhà Perilee đi. Thanh niên sức dài vai rộng nên thử sức ở những nơi như thế.
Cô lục túi tìm mấy đồng xu trả tiền nước cho cả hai. Cô cứ lục hoài, nhưng tôi biết cô đang chờ tôi trấn tĩnh lại:
– Đây rồi. Năm mươi lăm xu. Vừa đủ nhé.
Cô bày cả mấy đồng xu lên quầy. Theo cô Leafie, thay đổi là việc nên làm nhất cho cuộc sống này.
Trở về nhà, tôi lục tung đồ đạc tìm mấy món quà chia tay có ý nghĩa tặng chị Perilee và gia đình. Dù tôi chẳng giàu có gì, nhưng sau khi may nốt vài đường, tôi thực sự hài lòng.
Với mấy món quà trong chiếc giỏ đeo trên tay, tôi dừng chân trước bậc tam cấp nhà chị. Tôi trêu chọc Chase:
– Trong này có quà tặng em đây. Tạp dề nhé, hay một cái khăn tay nhàu nát.
Chase thận trọng nhận gói quà, xé lớp giấy bọc ngoài:
– Ôi! Sách! (Cậu bé ôm chặt mấy tác phẩm của Stevenson vào ngực). Trên đường đến Seattle, em có sách để đọc rồi. Cảm ơn chị Hattie. Cảm ơn chị. (Chase vỗ nhẹ mấy cuốn sách). Em nghe nói ở Seattle không chi có một thư viện mà những ba cơ. Thế có tuyệt không chứ?
– Em cầu được ước thấy nhé. Em còn nhớ hôm trời bão lớn, em ước gì không?
Tôi bắt tay Chase. Chẳng gì cậu cũng là thiếu niên lên chín rồi. Nhưng Chase tiến đến gần, ôm lấy tôi. Tôi cũng ôm Chase thật chặt
Tôi trao một gói nhỏ cho chị Perilee:
– Cho mấy em gái, nhưng dành khi chúng lớn hơn chút đã.
Trong gói có hai chiếc lược cài tóc bằng đồi mồi mẹ để lại cho tôi. Giờ tôi tặng lại cho Fern và Lottie. Chị Perilee cất kỹ chúng vào ví:
– Chắc chắn bọn trẻ sẽ quý lược này lắm.
Karl cười tươi khi mở gói quà dành cho anh:
– Danke. Cảm ơn Hattie.
Tôi chắc tuyển tập Zane Grey của cậu Chester sẽ giúp anh học đọc tiếng Anh lưu loát. Chị Perilee lắc đầu:
– Sao em cho nhiều quà vậy, cưng?
– Khoan đã (tôi lấy một gói nữa). Trong này có thứ cho chị đây.
Chị mở gói giấy màu nâu. Mắt chị sáng lên khi nhìn vào bên trong. Chị vuốt ve lớp vải mềm:
– Chăn ghép của em.
Tôi chớp mắt, cố ngăn dòng lệ rơi:
– Mẫu mới nhất đấy. Phép Màu Của Mattie.
Chị ngắm kỹ từng đường kim mũi chỉ. Ai xem xét tỉ mỉ chăn này, tôi cũng không sợ. Đó là thành quả tuyệt vời nhất của tôi. Mọi mũi khâu đều chặt tay, ngay ngắn. Giữa mỗi khối hoa văn là một miếng vải hình vuông, tượng trưng cho bầu trời Montana rộng đến vô cùng. Quanh hình vuông ấy là nhiêu miếng vải hình tam giác viền răng cưa, sắp xếp thành nhiều hình vuông nhỏ hơn. Khi may chăn này, tôi còn dùng vải bông màu nâu, tượng trưng cho cánh đồng cỏ trải dài tít tắp. Đối diện với mỗi miếng vải nâu là một miếng ghép màu sáng. Nó gợi tôi nhớ đến Mattie, con chim chích chòe nhỏ tươi vui, tràn đầy sức sống. Chị Perilee vuốt tấm chăn cho phẳng:
– Em phối màu trông vui mắt quá. Miếng này là vải từ áo lao động của ông Chester, còn đây là vải trúc bâu chị cho em phải không.
Chị còn định nói thêm nhưng chợt im bặt. Chị ôm chăn vào ngực, đung đưa hồi lâu. Anh Karl nhấn còi chiếc xe ô tô mới, miệng gọi lớn:
– Đến giờ rồi, ta đi thôi!
Chị Perilee dợm bước ra xe. Tôi vòng tay ôm chặt chị giây lát. Chị vuốt nhẹ lưng tôi trước khi buông tay.
– cưng à, nếu là bạn thân, ta đâu phải nho thương nhau. (Chị đặt tay lên ngực). Bởi vì bạn luôn ở trong tim ta.
Hai chị em tôi cùng lau nước mắt. Anh Karl bảo:
– Em nhất định phải đến chỗ anh chị đấy
Đó không chỉ là lời mời mà là mệnh lệnh. Tôi bật cười:
– Tuân lệnh chỉ huy.
Chị Perilee nói đùa:
– Nếu em không đến, chị đứng ngồi không yên thì chắc ông xã cũng đến mất ăn mất ngủ. Biết đâu em lại tìm được việc làm ở đó. Trong nhà chị luôn có chỗ để dành đón em.
– Chắc chờ sang năm đã.
Phải cố lắm tôi mới nói được bấy nhiêu. Có cái gì đó ngăn tôi không đi ngay với anh chị. Có cái gì đó dang dở cần làm nốt. Tuy nhiên, tôi không biết đó là gì. Perilee chỉ tay về phía tôi:
– Không được hứa hão đấy.
Tôi ôm chị lần nữa:
– Không đâu ạ. Chị Perilee
– Chị biết, chị biết mà.
Chị ẵm Lottie từ tay anh Karl, nắm tay bé Fern rồi nhắm chặt mắt trong giây lát. Không hiểu lúc này đây chị có nhớ Mattie chăng? Còn tôi đang nhớ đến cô bé nhí nhảnh thuở nào.
Chị Perilee đứng thẳng lại:
– Chần chừ mãi thế này, anh Karl bỏ chị mà đi mất thôi.
Chị lên xe, đóng cửa và rồi cả nhà họ ra đi không hề ngoái đầu nhìn lại.
Tôi cất đồ đạc vào rương của cậu Chester. Sau cuộc bán đấu giá và những thứ bỏ lại, hầu hết “của nả” (trừ mấy cuốn sách) đều nằm gọn trong rương. Tôi sập mạnh nắp, cài dây da và khóa. Jim Gà Trống đề nghị chở rương ra ga xe lửa Wolf Point giúp. Sau khi đọc mục tuyển dụng, tôi nhận một chân hầu phòng tại khách sạn Brown’s Rooming House ở Great Falls. Thật nực cười. Tôi đang chuẩn bị nhận một việc mà trước đó, vì không muốn làm nên tôi mới rời Iowa mà đi. Đúng là mình tính không bằng trời tính. Lần này, tôi cảm ơn Thượng đế đã cho tôi việc làm ấy. Sau sáu tháng nữa, tôi sẽ trả hết nợ và bắt đầu một cuộc đời mới. Tuy nhiên, tôi không biết cuộc đời mới ấy sẽ bắt đầu ở phương trời nào.
Cậu Holt gửi tiền tàu xe cho tôi. Thư cậu có đoạn: “Hoàn cảnh cháu trở về miền Đông lần nữa cũng là phải. Tuy nhiên, cậu cho rằng tương lai của cháu không phải ở Arlington này. Nếu muốn, hãy dùng tiền cậu cho đi xa hơn nữa về miền Tây. Ơn trời vì đại dương sẽ ngăn cháu không đi tiếp, khiến cậu cháu mình phải ở quá xa nhau”.
Khi đến lấy rương, Jim còn mang thư đến hộ. Có cả thảy ba lá của Charlie. Tôi đọc từng lá thư ấy thật chậm rãi. Khi đọc hết lá thứ ba, tôi mới chợt nhận ra nãy giờ tôi toàn nín thở:
“Có vẻ anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Nói anh may mắn vẫn còn quá ít. Vài tuần nữa, anh sẽ lên tàu trở về quê hương. “Chú Sam” cũng tốt bụng, cho anh ít tiền làm vốn. Chắc anh sẽ đến thăm, em, xem bầu trời em vẫn ca ngợi rộng đến mức nào. Nhớ viết thư cho anh, cho anh biết em đã sẵn sàng đón khách quý chưa nhé!”
Bạn em. Charlie.
Tái bút: Mildred Powell đã đính hôn với Frank Little. Mẹ ngại không muốn cho anh hay vì sợ thất tình sẽ làm anh nổi máu anh hùng rơm. Anh không hiểu tại sao ai cũng tưởng anh phải lòng cô ấy.
Bất cứ ai có hai con mắt đều biết anh phải lòng cô cầu thủ ném bóng chày thuận tay trái nhiều hoài bão lớn lao. Không hiểu cô ấy có cảm tình với anh không nhỉ?
Tôi cầm bút lên hồi âm cho Charlie.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.