Mới có xế chiều và mặt trời còn soi tỏ, nhưng dường như với Irene những cửa sổ trong ngôi nhà ác mộng ở cuối ngõ Cây Thông vẫn tối đen như mười bảy năm về trước.
Nàng cho xe đỗ lại trên lối vào rồi ngồi im lặng một lúc, thu gom hết can đảm và kiên cường để thực hiện nhiệm vụ trước mắt. Việc bước vào lại căn nhà cũ sẽ là một chuyện khó khăn, có lẽ là chuyện khó khăn nhất nàng từng làm kể từ cái lần dự tang lễ của bố mẹ mình.
Giống như bao ngôi nhà khác ở Dunsley, căn nhà này trông nhỏ bé và điêu tàn hơn nàng hằng nhớ, nhưng ngược lại trông nó cũng quen thuộc đến rợn người. Sau thảm kịch ấy dì Helen đã bán tống bán tháo căn nhà. Dì chẳng kiếm lời được bao nhiêu, vì không ai ở Dunsley lại muốn mua căn nhà có chết chóc bạo lực xảy ra. Nhân viên môi giới địa ốc rốt cuộc cũng tìm ra một khách hàng ngây thơ từ San Francisco muốn mua nơi này để biến nó thành nhà cho thuê nghỉ mát mùa hè.
Khi nàng còn sống tại đây, ngôi nhà này được sơn màu vàng đồng ấm cúng viền nâu, Irene nhớ lại. Chẳng biết từ lúc nào căn nhà đã được sơn lại thành màu xám. Những đường viền quanh các cửa sổ và cửa chính được sơn đen.
Bên trong cũng sẽ khác đi mà, nàng tự hứa hẹn. Chắc là đã qua nhiều đời chủ. Hẳn phải có thảm và đồ đạc mới. Sẽ không giống như xưa đâu. Không thể nào như xưa được. Mình không nghĩ mình có thể chịu nổi nếu mọi thứ trông y nguyên như tối hôm ấy.
Hơi thở nàng loạn xạ cả lên, vừa nhanh vừa cạn. Nàng chợt ngộ ra có lẽ nên đợi một chút trước khi đến đây thì hay hơn, cho đến khi thần kinh nàng đã ổn định trở lại sau vụ đụng độ trên đường.
Nhưng nàng không dám trì hoãn chuyện này lâu hơn nữa. Nàng cần phải biết vì sao Pamela lại bận tâm đi thuê và làm lại chìa khóa cho căn nhà.
Irene mở cửa xe bước ra ngoài trước khi nàng kịp thuyết phục bản thân bỏ đi để quay lại vào lúc khác. Có một điều chắc chắn là, nàng vừa nghĩ vừa lấy chìa khóa ra khỏi túi áo choàng dài, lần này dứt khoát nàng sẽ không vào nhà qua lối cửa bếp.
Nàng bước lên mấy bậc cấp trước nhà, băng qua hàng hiên rồi nhét chiếc chìa sáng loáng vào ổ khóa bằng những ngón tay run run.
Hít một hơi thật sâu, thật tập trung, nàng đẩy mở cánh cửa.
Bóng tối đảo xoáy nơi Irene bất giấc với tay lên công tắc đèn trên tường. Thêm một cơn ớn lạnh nữa ùa về khi nàng nhận ra mình vẫn còn nhớ chính xác nơi lắp đặt công tắc.
Nàng từ từ đóng cửa lại và miễn cưỡng bước vào phòng khách. Mọi bức rèm cửa sổ đều đã khép lại. Nội thất trong phòng bị bóng tối bao trùm, nhưng nàng vẫn lờ mờ nhìn ra hình dạng bàn ghế.
Nỗi nhẹ nhõm tràn qua khi nàng thấy thực sự đã có người đã trang trí lại ngôi nhà. Những bức tranh mẹ nàng vẽ đã được gỡ khỏi tường. Trường kỷ, ghế bành lẫn bàn nước bằng gỗ đều là kiểu chung chung như những nhà cho thuê mùa hè, đều không đắt tiền và, hay hơn cả, là đều không thân thuộc.
Tiếp tục bước đi nào, Irene ra lệnh cho chính mình, bằng không mày sẽ chẳng vượt qua được đâu. Thực ra, nàng biết có một lý do rất chính đáng để phải thực hiện cho chóng vào. Bị bắt gặp trong ngôi nhà này sẽ không phải là ý tưởng hay ho gì cho lắm. Đúng thật, đây từng là nhà nàng thời niên thiếu, nhưng giờ đây nàng chẳng có quyền gì với nó cả. Nếu có ai đó để ý thấy xe nàng ngoài lối đi kia mà gọi cho cảnh sát thì nàng sẽ mắc phải rắc rối lớn mất. Dạo này Sam McPherson dứt khoát không phải là bạn tốt của nàng nữa rồi. Theo anh ta thì nàng vẫn là nghi phạm hàng đầu của vụ phóng hỏa. Nàng không hề muốn bị cảnh sát trưởng phái người đến đây điều tra về một vụ có khả năng là đột nhập vào ngôi nhà trong ngõ Cây Thông.
Irene chầm chậm bước qua căn phòng khách tối om để đi vào khu phòng ăn.
Mình làm sao mà tiến hành lục soát khi chẳng biết mình đang tìm kiếm thứ gì được chứ? Nàng băn khoăn. Nghĩ xem nào. Nếu Pamela có chủ đích để ình tìm ra chiếc chìa khóa và nếu cô ấy muốn mình sử dụng nó, thì chắc hẳn cô ấy phải đảm bảo là mình sẽ nhận ra bất cứ thứ gì cô ấy muốn mình tìm thấy ở đây.
Bộ bàn ghế gỗ trong phòng ăn cũng mới tinh. Rèm cửa đã khép lại hết. Thế thì tốt rồi, nàng tự nhủ. Nàng chẳng muốn nhìn ra quang cảnh bên ngoài chút nào. Cảnh ấy sẽ nhắc cho nàng nhớ mọi bữa ăn nàng đã có trong căn phòng này, với bố nàng ngồi ở một đầu bàn, mẹ nàng ngồi đầu kia, còn nàng thì ngồi giữa nhìn thẳng ra ngoài hồ và cầu tàu cũ kỹ.
Nàng gạt ký ức sang bên bằng kỹ năng và sự kiên quyết phải tập luyện rất lâu mới có được. Nàng quay lưng đi, ép mình bước qua lối vào căn bếp rộng rãi kiểu lỗi thời.
Đến ngang ngưỡng cửa nàng buộc phải dừng bước. Cơn buồn nôn co thắt trong dạ dày nàng. Hơi thở nàng dường như đã mắc nghẹn nơi cuống phổi. Nàng chẳng thể bước thêm được nữa.
Nàng chỉ đủ sức bắt mình nhìn vào trong căn phòng nơi trước đây nàng tìm thấy xác chết. Nàng chỉ liếc qua chóng vánh quầy bếp, chẳng trông thấy gì bất thường nên nàng quay ngoắt đi trước khi phát ốm.
Nếu vật nàng cần tìm ở trong bếp thật thì đành để nó lại trong ấy thôi. Nàng không thể bắt mình bước vào đó. Chắc chắc Pamela phải hiểu điều ấy.
Nàng vội vàng đi ngược qua phòng khách và phòng ăn rồi dừng ngay sảnh trước. Nàng biết hơi thở dồn dập của mình là do cơn hoảng loạn mới chớm gây ra chứ chẳng phải do gắng sức di chuyển gì.
Từ từ nào. Mày phải tiến hành chuyện này cho hợp lý vào, bằng không mày sẽ chẳng tìm ra bất cứ thứ gì mà mày đang phải tìm mất.
Nàng đi qua hành lang để đến phòng ngủ ngày xưa của mình. Nỗi khiếp đảm lẫn lòng đoan chắc bám riết theo nàng qua mỗi bước chân.
Giống như những căn phòng khác, phòng ngủ của nàng cũng được làm lại. Những tấm áp phích màu mè đã được dỡ đi, và mấy bức tường vàng rực mà mẹ đã giúp nàng sơn phết giờ đây mang một màu be chán ngắt.
Trên giường ngủ có một hộp cạc tông trắng. Trên hộp là một quyển sách. Nàng lập tức nhận ra cuốn sách nhỏ nhắn ấy. Đấy là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bìa mềm, được xuất bản mười bảy năm về trước.
Nàng rùng mình vì hi vọng. Nàng băng qua phòng, bỏ sách qua một bên mà nhấc nắp chiếc hộp màu trắng lên. Bên trong đấy là chiếc váy trắng được bỏ trong túi ni lông niêm kín. Thoạt tiên nàng tưởng đấy là váy cưới. Nhưng rồi nàng lại thấy nó quá nhỏ. Nàng quyết định có lẽ đấy là áo mặc rước lễ rửa tội lần đầu. Trong hộp còn có một vật khác nữa, một cuốn băng video.
Nàng đậy nắp hộp lại rồi với tay lấy cuốn sách. Bìa sách đã phai gần hết mô tả một nữ chính tóc vàng xinh đẹp trong vòng tay nam chính bảnh bao. Cả hai đều ăn vận phục trang kiểu lãng mạn của thế kỷ mười chín. Các mép sách đã ố vàng.
Irene mở trang nhan đề sách ra và đọc dòng chữ viết trong ấy.
Chúc mừng sinh nhật mười sáu tuổi nhé, Pamela.
Cậu trông giống như nữ chính trên bìa sách này vậy. Tớ chắc chắn rồi một ngày nào đó cậu sẽ tìm thấy chàng anh hùng của riêng cậu.
Thương nhiều,
Irene
Nàng thử đong khối lượng của cuốn sách nhỏ trong tay mình. Có lẽ sẽ chẳng mấy người nhận ra cuốn sách này so với một cuốn tiểu thuyết bìa mềm thì hơi nặng hơn một tí, Irene thầm nghĩ.