Hai chị em nhà Parker buồn bã trở lên phòng học của mình. Mặc dù vậy họ từ chối thất vọng. Biết đâu một phép lạ vào giờ chót có thể sẽ xảy ra. Sau một lúc im lặng, Ann nói lớn:
– Em cần phải vận động một chút. Chúng ta âu sầu nghiền ngẫm như thế này có lợi gì đâu? Nào Liz, ta gọi vài đứa bạn và chuồn đến nhà hát Mozart. Đã nhiều thế kỷ rồi chúng ta chưa đến đó. Mình thích đến gặp bà Millford để xem bà đã bắt tay vào những công việc làm ngay mà bà đã nói không?
– Em nói đúng, Ann! Điều này không ngăn chúng ta nghĩ đến những nỗi lo toan của chúng ta!
Evelyn và Doris cùng đi với hai chị em nhà Parker. Ngay sau khi đẩy cánh cửa nhà hát, bốn đứa bạn đã được chào đón bằng một dàn hoà tấu của những chiếc búa. Một nhóm thợ đang bận rộn trên sân khấu – điện đã được tai lập từ những khán phòng và họ đã kiểm tra tỉ mỉ mọi hệ thống lắp đặt.
– Tuyệt vời! – Evelyn nói:
– những người thợ điện bảo vệ chúng ta chống lại con ma. Như thế Doris và mình sẽ đi ra phố mua sắm. Không phiền các bạn chứ?
– Hoàn toàn không! Liz và Ann cùng xác nhận. Hai chị em hết sức ngạc nhiên khi nhận thấy chỉ trong một thời gian rất ngắn, những dây cáp đã được thay, hệ thống máy móc đã được tra mỡ và siết chặt các con ốc. Phần sàn dành cho việc nâng sửa những phông màn nặng cũng đã được lắp đặt một động cơ điện.
– Lão Toby Green kìa! – Ann vừa chỉ vừa nói nhỏ. – Lão đứng dựa lưng vào một bức tường.
– Bạn của hai cô hả? – Người chỉ huy nhóm thợ hỏi hai cô gái.
– Chính xác không phải là bạn. – Ann mỉm cười nói.
– Vì nếu lão là bạn, tôi sẽ yêu cầu hai cô bảo ông ta biến đi rồi. Lão đến đây làm vướng chân chúng tôi, xét nét chúng tôi như thể chúng tôi không rành nghề của mình! Chúng tôi hành động như thế nào lão cũng đưa mắt theo dõi.
– Thật như vậy sao? Như vậy phiền phức quá!
Hai chị em rời nhóm thợ. Rồi nhìn nhau hội ý. Sự ngoan cố của Toby Green trong việc canh giữ sát sao những người tợ phải chăng có một ý nghĩa đặc biệt?
Có phải lão sợ họ tìm được một vật mà chính lão cũng đang tìm?
– Ta hãy đến gặp lão và cố gắng khiến lão nói ra! – Liz nói khẽ vào tai cô em.
Toby Green không tỏ ra hân hoan khi trông thấy hai cô gái.
– Tôi khuyên các cô đừng ở lại đây! – Lão cộc cằn nói. – Rất nguy hiểm.
– Nguy hiểm ư?
– Các cô đã nghe hoàn toàn rõ rồi.
Trước một sự thù địch quá rõ ràng. Liz hiểu rằng cô chẳng khai thác gì lão về nhà hát Mozart. Tuy nhiên, không theo lời khuyên của lão, cô quyết định bám lấy lão và không hề bối rối, cô hỏi:
– Nhân tiện cháu xin hỏi ông có địa chỉ Fritzi chưa ạ?
– Tại sao các cô nhất thiết muốn gặp nó?
– Chuyện là, – Ann giả vờ như vô tư nói. – Người ta tìm ra một vật của chị ấy sau khi chị ấy ra đi và người ta muốn trả lại cho chị ấy.
Đôi mắt Toby chợt loé sáng. Giọng nói của lão bớt chua hơn.
– Thế thì đưa cho tôi vật đó tôi sẽ trả lại cho Fritzi … nếu … nếu như tôi gặp nó! Lão vội vàng nói thêm.
Liz bật cười reo lên:
– Ồ không, chúng cháu chỉ được trao nó vào đúng tay của người nhận. Fritzi chỉ cần đến Starhurst.
– Được, được, còn bây giờ, hãy biến đi! – Toby Green rõ ràng giận dữ gắt lên.
Sau khi nhìn nhau hội ý, hai chị em giả như ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng vừa ra khỏi khán phòng, họ lao nhanh về hướng cầu thang và leo lên bao lơn thứ ba. Họ muốn xem hồn ma có sử dụng cầu thang bí mật hay không?
Thật đáng buồn, bột được rắc trước tấm gỗ di động không hiện ra một dấu giày nào cả.
– Lần này nữa cũng không may mắn. – Liz thở dài.
Ann mở một cánh cửa chóp trên những dãy ghế của bao lơn thứ ba và ném một cái nhìn xuống sân khấu. Những người thợ thu xếp xong những dụng cụ của mình rồi họ ra về. Toby Green đi theo họ. Dãy đèn ở ngoài bìa sân khấu và của khán phòng bây giờ đã tắt.
– Chuyến đi này của chúng ta cũgn không có kết quả. – Ann khẽ nói với cô chị. – Ta cũng nên về thôi!
Hai cô thám tử vừa đến phòng giải lao nhìn qua cửa kính nhỏ của một cánh cửa dàn nhạc, họ trông thấy một ánh sáng. Nhìn quanh vào khán phòng, họ rất kinh ngạc khi nhận thấy người ta đã bật đèn lại nơi dàn đèn ngoài bìa sân khấu.
Ngay giữa sân khấu, một người đàn ông trẻ, cao và gầy, tóc màu hung đỏ đang đứng. Hắn nói chuyện với một ai đó trong hậu trường.
– Không phải là một người thợ! – Liz khẽ nói.
– Không, – cô em trả lời. – Mái tóc màu hung đỏ nhắc em nhớ đến một gã đàn ông đã nhét mảnh giấy có lời đe doạ chúng ta dưới cái gạt nước xe của Ken, hơn nữa càng nhìn hắn em càng tin chắc hắn với gã kia là một.
– Hai chị em cố lắng nghe nhưng không nghe được người ta nói gì trên sân khấu.
– Thật đáng giận! – Liz khẽ nói. – Đúng lúc chúng ta có thể khám phá một điều gì đó khá quan trọng.
– Ta đến gần nhé, – Ann đề nghị.
Liz nảy ra một ý kiến tốt hơn:
– Tốt hơn ta lên căn phòng nhỏ bí mật! Nhanh nhưng không gây tiếng động, hai cô gái leo vào cầu thang đưa lên bao lơn thứ ba. Ann làm cho tấm gỗ xê dịch. Ngay sau khi vào phòng, Liz dán chặt tai sát tấm vỉ. Cô nghe một cách rõ ràng người đàn ông có mái tóc hung đỏ nói:
– Cuối cùng tôi e rằng món đồ của ông không có ở chỗ nào trong nhà hát này cả. Ông và Fritzi thật là một cặp ngu xuẩn. Người ta đã kể cho các người những câu chuyện láo khoét!
Từ hậu trường, một giọng bị nén trả lời hắn:
– Cách nói về tôi và hôn thê của anh đẹp nhỉ!
Liz giật mình, như vậy anh chàng tóc đỏ là hôn phu của Fritzi. Phải canh chừng hắn và … tra hỏi hắn khi có thể!
Ann cũng đã nghe. Hai cô gái vội vàng đi xuống. Nhưng với thời gian phải đi từ phòng nhỏ bí mật xuống đến dàn nhạc, họ thấy sân khấu chìm trong bóng tối. Gã tóc đỏ và người bạn vô hình của gã cũng biến mất.
Hai chị em lao ngay ra bên ngoài. Nhưng thật không may, gã hôn phu của Fritzi không có mặt.
– Thật tai hoạ! – Ann than thở. – Chúng ta vừa để vuột mất giải đáp cho vấn đề của chúng ta.
Liz không khỏi bật cười với câu nói đầy hình tượng đó. Rồi cô suy nghĩ, sau một lúc cô ta nói:
– Chị hầu như chắc chắn người trò chuyện với gã tóc đỏ là Toby Green. Chị nhận ra giọng nói của lão. Ann, ta cố tìm hiểu … Nào, ta gõ cửa dành cho người phục vụ bà Millford!
Chính Toby Green ra mở cửa cho họ. Hình như lão định đi đâu đó. Liz không cần quanh co. Cô thành thật lặp lại những gì cô đã trông thấy và nghe vừa rồi trong nhà hát Mozart. Ban đầu Toby Green có khuynh hướng chối cãi toàn bộ, nhưng cuối cùng, lão thú nhận rằng thật sự ông ta có mặt ở khán phòng củng với vị hôn phu của Fritzi.
– Chuyện là cách đây khá lâu, Fritzi có đánh mất chiếc nhẫn vào hôm tôi dẫn nó vào xem nhà hát. Hôn phu của nó và tôi đang tìm lại chiếc nhẫn.
– Người đàn ông đó tên gì? – Ann bỗng hỏi.
Nhưng Toby không muốn nói nữa.
– Chuyện này không liên quan đến các cô. – lão gắt gỏng nói.
Và không thèm từ biệt các cô gái, lão mở cửa nhà bếp và bỏ đi. Hai cô gái cũng đi về Starhurst.
Khi cả hai đã về đến phòng. Liz nói lên ý nghĩ của mình:
– Em có muốn biết ý kiến của chị không Ann? Toby Green không có chút tin tức nào nơi vị hôn phu của Fritzi. Ngoài ra, cái gì ngăn cản lão không cho chúng ta biết tên và địa chỉ của hắn?
– Thật ra điều đó không quan trọng? – Ann tự tin xác nhận. – Khi mà chúng ta có thời gian để bắt đầu cuộc điều tra của chúng ta một cách nghiêm túc, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được gã tóc đỏ đáng ghét đó.
Cả buổi tối hai chị em xua đi bí ẩn đang ám ảnh ý nghĩ của họ. Họ có quá nhiều bài làm và bài học. Và họ đã cương quyết phải đạt điểm cao.
Do đó, hai chị em Liz và Ann lao vào sách vở, thình lình một tiếng động khiến họ giật mìhn:
tiếng còi chữa cháy vang lên trong không khí yên lành. Xe chữa lửa rít còi chạy qua. Một lúc sau Evelyn lao vào phòng học của hai chị em và la toáng lên:
– nhà hát Mozart đang cháy!