Hồn Ma Trên Bao Lơn

CHƯƠNG 15 – MỘT SỰ GIÚP ĐỠ BẤT NGỜ



Ông bà Randall, cô Blanchard và Evelyn lên đường đến nhà hát Mozart.
Trên đường đi, bà Hiệu trưởng cho biết bà không có chìa khoá để vao khán phòng. Chiếc chìa khoá duy nhất được cho mượn đang nằm trong tay Liz và Ann.
– Không sao! – bà Randall nói. – Chúng ta sẽ đến nhà bà Millford để mượn một chiếc khác. Hơn nữa, tôi cho rằng tốt nhất ta nên báo cho bà ấy biết về sự cố vừa qua.
Nơi nhà bà Millford, họ ngạc nhiên khi biết người nữ danh ca tốt bụng đã vào phòng ngủ. Bà Randall khẩn khoản xin người giúp việc đi báo cho chủ nhân rằng có người cần gặp khẩn cấp.
Nhiều phút dài đằng đẵng trôi qua. Cả nhóm bắt đầu mất kiên nhẫn. Có khi nào bà Millford từ chối tiếp họ không?
Evelyn không thể chịu đựng được nữa.
– Ta có thể phá ổ khoá! – cô nói khẽ.
Bà Hiệu trưởng trấn an cô. Bà cho rằng không cần thiết phải làm như thế.
Nếu cần, họ có thể nhờ đến cảnh sát để vao bên trong nhà hát- nhưng giải pháp này không còn hiệu quả nữa vì năm phút sau, bà Millford từ trên phòng ngủ đi xuống. Bà đã mặc lại chiếc áo cực đẹp của mình và lớp trang điểm trên mặt cực kỳ tươi tắn:
đó là lời giải thích vì sự chậm trễ của bà.
Bà nghe tường thuật lại sự mất tích của hai chị em nhà Parker mà gương mặt không hề có vẻ xúc động, vẻ tươi tắn không hề sút kém. Số phận của hai chị em dường như không khiến cho bà bối rối.
Bà nở một nụ cười thật tươi tắn tuyên bố:
– Tôi thật sự xin lỗi vì nhà hát tội nghiệp của tôi đã gây cho quý vị nhiều phiền phức. Còn về việc quý vị có vẻ nghĩ rằng hai cô gái ấy hiện đang bị nhốt trong một gian phòng … Tôi có thể cam đoan với quý vị điều đók thể xảy ra được. Khi hằng ngày Toby Green đến báo cáo với tôi, anh ta đã giải thích anh ta đã đi tìm Liz và ann khắp nơi nhưng không tìm thấy ai cả.
Trong trường hợp đó, -Evelyn liều lĩnh ngắt lời, – tại sao hai bạn của tôi biến mất?
Bà Millford cười tươi hơn nữa:
– Về vụ việc đó tôi có một ý kiến nhỏ. Tôi cược rằng họ đã trốn đi mà không báo tin là vì họ bỏ đi xem phim … hoặc đi gặp một người ái mộ nào đó.
– Không bao giờ có chuyện đó! – Bà Hiệu trưởng Starhurst cắt ngang. – Liz và Ann không phải là những cô gái khờ dại và bay bướm. Chúng không bao giờ làm một việc như thế. Tôi tin chắc rằng chúng vẫn còn ở bên trong nhà hát, và là nạn nhân của một tai nạn bất ngờ nào đó.
Người nữ danh ca nhún vai, trong thâm tâm bà cho rằng những người khách này lo lắng một cách sai lầm.
– Dù gì đi nữa, – bà nói, – tôi cũng sẽ trao cho quý vị một chiếc chìa khoá. Và hơn thế, tôi sẽ cùng quý vị đi đến đó!
Bà dẫn đầu cả nhóm và đưa họ đến cửa chính của nhà hát. Khi qua khỏi ngưỡng cửa và mỗi người bật đèn pin của mình lên, bà Millford bèn hỏi:
– Quý vị muốn bắt đầu tìm từ đâu?
– Người ta lên dưới mái nhà bằng cách nào? – Evelyn hỏi.
– Dưới mái nhà! – Bà Millford lặp lại một cách tò mò. – Nhưng đã có ai lên đó đâu. Người ta lên đó làm gi?
– Thế mà hai chị em nhà Parker đã ở trên đó. – Cô Blanchard giải thích. – Khi chúng nói chuyện với chúng tôi lúc trưa!
Và cô thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra, cuối cùng cô xác nhận rằng cô và học sinh của mình đã biết rằng hai cô gái đã ở trong một gian phòng nằm ngay bên dưới mái nhà.
– Tôi cho rằng chúng đùa với quý vị, – người nữ danh ca bướng bỉnh nói.
Nhưng không quan trọng! Nếu có một cầu thang đưa lên trên đó thì chỉ có thể bắt đầu từ bao lơn thứ ba! Nào ta đi!
Cho đến lúc đó ông Randall hầu như chẳng nói gì. Nhưng bây giờ ông tham gia một cách hăng hái vào việc tìm kiếm. Tuy nhiên, họ tìm kiếm cũng chẳng được gì. Thế là Evelyn bắt đầu gọi các bạn của mình. Không ai trả lời nó.
– Tôi nghĩ tốt hơn hết ta nên báo cảnh sát! – Bà Randall rất lo sợ nói.
– Không, không! Tôi xin các người! – Bà Millford kêu lên và trong phút chốc bà mất đi vẻ mặt lạnh lùng Tại sao bà lại tỏ ra mãnh liệt như vậy? Bà có chuyện gì phải che đậy?
– Tôi xin các người! – Bà lặp lại. – tôi có ý định cho thuê nhà hát và mọi sự khiếu nại có nguy cơ làm hỏng hết mọi kế hoạch của tôi. Người ta dễ dàng sợ hãi, yêu cầu quý vị tiếp tục tìm kiếm nữa đi?
– Cháu có ý kiến này! – Evelyn bỗng nói. – Chúng ta đã trò chuyện với Liz và Ann khi chúng ta đứng giữa sân khấu. Tại sao chúng ta không trở lại chỗ đó và cố gắng bắt liên lạc với họ?
– Đúng vậy! – Cô Blanchard thở hắt ra. – Tại sao mình không nghĩ đến chuyện đó nhỉ?
– Nếu như cuộc thử nghiệm lần này không có kết quả, – bà Randall cương quyết nói. – tôi quyết định báo chính quyền.
Lúc đó, mọi người nhẹ nhõm khi nghe hai cô gái trả lời họ!
– Cám ơn Thượng đế, mọi người đã trở lại! – Ann mệt mỏi trả lời. – Liz và mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bé dưới mái nhà. Khi chúng mình muốn đi ra, thì mảnh gỗ di động để vào nơi đây đã bị đóng lại. Từ bên hông không thể làm cho nó xê dịch được!
– Các cháu có bị thương tích nào không? – Bà Randall hỏi.
– Chúng cháu vẫn khoẻ mạnh. – Liz trấn an bà.
Rồi cô hướng dẫn cách làm thế nào có thể giải cứu cho họ. Bà Millford há miệng ngạc nhiên cực độ. Bà bảo rằng bà chẳng hề biết đến sự hiện diện của một căn phòng bí mật, của một cầu thang ngầm và một mảnh gỗ di động.
– Có lẽ ông Green biết rõ? – Evelyn phát biểu.
– Chắc chắn là không, – người nữ danh ca trả lời. – Anh ta chỉ biết những gì quý vị đã nói. Hai chị em nhà Parker có lẽ ở dưới mái nhà. Sáng mai quý vị có thể hỏi anh ta khi anh ta trở lại, nếu quý vị muốn.
Cả nhóm phải mất khá nhiều thời gian mới lần ra được mảnh gỗ di động.
Cuối cùng, đó là công của ông Randall. Liz và Ann dính đầy bụi nhưng vô cùng sung sướng, chúng lao về phía trước trong vòng tay bạn bè! Liz giải thích rằng các cô có nghe Toby Green gọi mình, nhưng không thể khiến ông ta nghe được họ. Họ cũng đã nghe tiếng Evelyn gọi trong hành lang. Nhưng thật không may, họ đã cố gắng đập hết sức vào mảnh gỗ nhưng cũng thất bại. Một hiện tượng của thính giác đã lấp mất tiếng la của họ. Nói tóm lại, rõ ràng nếu như một người bị nhốt dưới mái nhà có thể trông thấy va nghe, nhưng chỉ có thể làm cho người khác nghe được mình nói khi người đó đứng ở giữa sân khấu.
– Thành thật xin lỗi về những việc không may đã xảy ra cho các cháu. – Bà Millford thở dài nói.
Bà Randall cám ơn bà đã giúp đỡ trong việc tìm kiếm, rồi mọi người cùng Liz và Ann trở lại trườngst. Hai cô thám tử tự tin rằng gian phòng nhỏ hẹp đó được sử dụng làm nơi ẩn nấp của “con ma”.
– Để khẳng định điều đó. – Ann nói ngay đêm đó với bạn bè của mình. – chúng ta phải rắc một loại bột xuống đất, ngay trước mảnh gỗ bí mật … cũng phải rắc một chút lên tường, như thế chúng ta sẽ có thể lấy dấu vân tay của con người đùa dai xấu xa đó.
– Trong trường hợp đó, – Liz nhắc nhở, – phải cần đến một thám tử chuyên nghiệp để đến lấy dấu vân tay đó. Nhưng mà tại sao không?
Ngay ngày hôm sau, hai chị em nhà Parker và các bạn thân nhất của mình thực hiện kế hoạch. Trong hki Liz và Ann rắc bột diệt côn trùng lên mặt đất, các cô gái khác đi khắp nơi. Doris đã đến tận hàng ghế thứ nhất của bao lơn thứ ba và nhìn bên hông sân khấu, cỗ bỗng kêu lên sợ hãi.
Trôi bồng bềnh bên trên sàn diễn, một bóng ma vừa xuất hiện với vầng hào quang mọi khi. Doris vửa kêu lên thì ảo ảnh liền biến mất. Sân khấu tôi sẩm lại.
Doris thở hổn hển, quay trở lại cạnh các bạn của mình và giải thích những gì cô vừa trông thấy. Hai chị em nhà Parker nhanh chóng họp bàn. Nếu chuyện kia là thật, họ không muốn vuột mất cơ hội truy đuổi con ma. Liz tự đề cử Ann và Evelyn ở lại cạnh mảnh gỗ bí mật. Trong khí đó những đứa khác sẽ chạy ùa về phía sân khấu. Vừa gây náo loạn, tạo ra vẻ cả nhóm đã rời bao lơn thứ ba.
Kế hoạch của cô được tất cả mọi người nhất trí, mặc dù Doris tỏ ra ít nhiều do dự, cô không muốn đến quá gần nơi con ma đã xuất hiện trước mắt cô.
Trong suốt mười lăm phút các cô gái lùng sục trên sân khấu, trong khi ba nữ thám tử phục kích trong bao lơn thứ ba. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
– Con ma xem thường chúng ta! – Ann chán nản thở dài.
– Cuối cùng rồi chúng ta sẽ thắng! – Liz nói. – Mỗi ngày, sau giờ học, chúng ta sẽ đến xem có dấu vân tay hay không.
Nhưng liền ba ngày sau đó không có chút kết quả cụ thể nào. Ngoài ra đài phát thanh Penfield vẫn chưa trả lời bức thư của hai cô thám tử trẻ. Thư từ sáng thứ tư vẫn không có phong thư nào có tiêu đề của đài. Liz quyết định gọi cho ông Boyle. Cô thư ký riêng của ông nhận liên lạc.
Khi Liz giải thích xong lý do, giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia khẽ kêu lên:
– Nhưng chúng tôi không nhận được bức thư nào của cô cả, tôi đoan chắc với cô! Tôi rất tiếc nhưng đúng lả như vậy. Tôi chỉ có thể khuyên cô viết thêm một bức thư nữa cho ông Boyle!
Hoàn toàn kinh ngạc, Liz gác máy. Tại sao ông giám đốc đài phát thanh đã không nhận được bức thư của cô? Cô chạy đi báo cho cô em.
– Đúng, chuyện lá thư biến mất thật sự lạ lùng. – Ann nói khẽ.
Và rồi, cô bỗng nhớ rằng Liz đã giao bức thư cho Fritzi Brunner. Phong thư phải chăng ở hộp thư lưu trữ hay là Fritzi đã đánh mất nó mà cô chẳng dám thú nhận?
Còn một giả thiết thứ ba … Và nếu như vì một lý do nào đó đã dụng tâm làm cho bức thư biến mất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.