Quảng Đông Án

CHƯƠNG 13



Triệu Thái đã đến dinh Thứ sử hai giờ trước đó, ngay sau khi Địch công rời đi cho chuyến viếng thăm Lương Phú. Viên thư lại trưởng mở cửa mời anh vào hội trường của khu nhà dành cho Địch công.
Kể từ lúc nhân viên trong cái dinh trang trọng này nói với Triệu Thái quan án đã dự kiến sẽ không trở lại cho đến trưa, anh đã đi đến chiếc ghế gỗ đàn hương, tháo giày và ném mình xuống chiếc gối mềm mại. Anh định làm một giấc ngủ ngắn ngon lành.
Nhưng sự mệt mỏi khiến anh không thể ngủ. Anh mất một lúc trước khi ngày càng chìm sâu vào giấc ngủ. ‘Ngươi mà không có cảm xúc yêu đương ở độ tuổi của ngươi thì ngươi chỉ là một kẻ ngốc đáng nguyền rủa! anh ta tự nhủ một cách giận dữ. ‘Thậm chí còn không véo mông hai đứa con gái láo xược ở nhà Ninh, khi chúng nó thực tế đã đòi như thế!’ Và cái quái tồi tệ gì với lỗ tai trái của mình vậy? Anh đút ngón tay út của mình vào và ngoáy mạnh, nhưng tiếng ồn vẫn còn. Sau đó, anh đã tìm được âm thanh. Nó đến từ ống tay áo trái của anh.
Anh dò dẫm bên trong và lấy ra một gói nhỏ khoảng một inch vuông, bọc gọn gàng trong giấy đỏ. Trên nó được viết bằng một nét viết tay mỏng manh, ngoằn ngoèo: Gửi ông Tào. Cá nhân.
“Vậy đó là từ cô ấy! “Anh lẩm bẩm. ‘Chắc chắn cái này từ một người bạn gái, cô nàng va vào mình trước nhà của thuyền trưởng. Những ngón tay tinh ranh, nhanh nhẹn đó đã trượt thứ này vào tay áo mình. Nhưng làm thế nào mà cô ta biết mình sẽ đến thăm Ninh nhỉ? ‘
Anh đứng dậy và đi đến lối vào hội trường. Anh đặt gói lên cái bàn ở đó, càng xa càng tốt bàn của Địch công. Sau đó, anh trở về chiếc ghế gỗ đàn hương và đặt mình xuống một lần nữa. Lần này anh ngủ ngay tức thì.
Anh ta chỉ tỉnh dậy lúc tới trưa. Anh vừa xỏ giầy vào và khởi động một chút, duỗi chân tay bị co cứng một cách thoải mái thì cánh cửa mở ra và viên thư lại trưởng đưa Địch công và Tào Can vào trong.
Địch công đi thẳng đến bàn mình ở phía sau hội trường. Trong khi Triệu Thái và Tào Can ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của họ, Quan án lấy một tấm bản đồ thành phố lớn từ một ngăn kéo và trải nó ra trước mặt ông. Sau đó, ông nói với Triệu Thái:
“Chúng ta đã có một cuộc nói chuyện dài với Lương Phú. Giả thiết đầu tiên của chúng ta dường như đã đúng, sau tất cả. Ngự Sử phải trở lại Quảng Đông vì ông đã phát hiện ra rằng người Ả Rập ở đây đang lên kế hoạch gây rối. “
Triệu Thái chăm chú lắng nghe trong khi Địch công nói cho anh tóm tắt cuộc trò chuyện. Quan án kết luận:
‘Lương đã khẳng định những gì cô gái điếm trong đền thờ nói với ta, cụ thể là, người Ả Rập thường xuyên tới các nhà thổ Tanka. Vì vậy, có rất nhiều cơ hội cho hai nhóm này tụ tập với nhau. Điều đó giải thích lý do tại sao Ngự Sử bị sát hại bởi một chất độc đặc biệt từ những người ‘con người sông nước’ nham hiểm. Và tên lùn mà hai anh nhìn thấy trong quán rượu trên bến cảng, đi cùng với tên sát thủ Ả Rập ấy, rõ ràng là một người Tanka. Lúc đó con người bí ẩn đã bóp cổ tên sát thủ trong đoạn cầu vượt đã sử dụng chiếc khăn lụa của một kẻ giết người Tanka. Vì vậy, có vẻ như nhóm chống đối lại những kẻ gây rối Ả Rập cũng sử dụng người Tanka. Tất cả điều đó rất khó hiểu. Dù sao, ta sẽ không để cho những tên Ả Rập có cơ hội nào để bắt đầu bất cứ điều gì ở đây. Ta đã lệnh cho Thứ sử triệu tập một cuộc họp trong hội trường hội đồng vào giờ ngọ để thảo luận về các biện pháp phòng ngừa. Tình hình anh thế nào, Triệu Thái? “
“Tôi đã tìm thấy vũ nữ, thưa đại nhân. Và cô ấy thực sự mang dòng máu Tanka, từ mẹ cô. Thật không may người bảo trợ của cô ta là một gã rất ghen tuông, vì vậy cô ta không dám nói chuyện lâu hơn với tôi trên tàu, nơi ông ta đã giữ riêng cô. Tuy nhiên, cô ta cho biết đôi khi ông ta cũng gặp cô trong một căn nhà nhỏ của mình ở phía nam Đền Quảng Siêu, và cô ấy sẽ cho tôi biết khi nào tôi có thể có một cuộc hẹn thứ hai với cô ấy ở đó. Cô chỉ đến đó đôi lần, vì là một kẻ hạ đẳng nên cô không được phép sống trên bờ. ‘
“Ta biết rồi,” Địch công nói cáu kỉnh. ‘Tầng lớp hạ đẳng phải được bãi bỏ, đó là một sự ô nhục với một quốc gia vĩ đại như chúng ta. Đó là nhiệm vụ của chúng ta để giáo dục những người bất hạnh, lạc hậu, sau đó cấp cho họ đầy đủ quyền công dân. Anh cũng ghé thăm thuyền trưởng Ninh chứ? ‘
“Tôi đã làm vậy, thưa đại nhân. Tôi thấy anh ta là một gã dễ chịu, cung cấp đầy đủ thông tin. Anh ta đã có khá nhiều điều để nói về Mansur-như tôi mong đợi. “
Sau khi anh đã kể lại câu chuyện của thuyền trưởng, Địch công nhận xét:
“Tốt hơn anh nên cẩn thận với thuyền trưởng, Triệu Thái. Ta không thể tin câu chuyện đó. Nó không khớp với những gì ta nghe từ Lương Phú. Mansur là một vương hầu giàu có, tại sao ông ta lại phải hạ mình để tống tiền chứ? Và dù sao từ đâu Ninh có được câu chuyện đó? Hãy xem, anh ta đã nói với anh rằng anh đã quyết định ở lại trên bờ trong một vài năm, vì anh ta thích một cuộc sống yên tĩnh, và muốn cống hiến mình cho việc nghiên cứu chủ nghĩa thần bí. Điều đó không thể gọi là đúng sự thật hoàn toàn được! Anh ta là một thủy thủ, và một thủy thủ cần lý do to lớn hơn để rời khỏi biển! Ta nghĩ rằng Ninh đã tự yêu người phụ nữ đó, và gia đình cô đã gả cô ấy đi trong một trong những chuyến đi của anh ta. Ninh ở lại đây với hy vọng sớm hay muộn người chồng già của cô sẽ chết, nhờ đó cho phép anh ta kết hôn với người yêu cũ của mình. Tất nhiên Ninh ghét Mansur vì vụ ngoại tình của tên Ả Rập với người yêu của mình, và do đó anh ta dựng lên câu chuyện tống tiền đó. Làm thế nào mà điều đó có thể lừa đảo anh vậy? ‘
‘Vâng,’ Triệu Thái chậm rãi nói, “đó có thể đúng như vậy. Nó sẽ phù hợp hơn với những gì hai cô gái nô lệ của anh ta nói với tôi, cụ thể là thuyền trưởng dành tình cảm sâu sắc với một phụ nữ. “
“Hai cô gái nô lệ?” Quan án hỏi. “Vì vậy, đó là lý do tại sao hôm qua Quan phủ nói rằng Ninh đang có một cuộc sống phóng đãng.”
“Không, thưa đại nhân. Hai cô gái, họ là cặp song sinh, họ nói chắc chắn rằng thuyền trưởng không bao giờ làm gì quá giới hạn với họ. “
‘ Anh ta giữ họ làm gì vậy? Như đồ trang trí nội thất chắc? Tào Can hỏi.
“Để thể hiện tấm lòng với mẹ của họ, một người họ hàng xa của anh. Chứ không phải là một câu chuyện cảm động. “Anh liên hệ cụ thể những gì thuyền trưởng Ninh đã nói, và nói thêm, ” Tên vô lại Trung Quốc đã quyến rũ cô gái trẻ đó hẳn là một đứa con hoang đúng nghĩa. Tôi ghét những thằng cha nghĩ rằng mình có thể làm gì tùy thích với một cô gái nước ngoài, chỉ vì cô không phải là người Trung Quốc. “
Quan án nhìn anh quan tâm. Ông vẫn im lặng trong một lúc lâu, trầm ngâm đùa với mấy sợi tóc mai của mình. Cuối cùng ông nói:
“Chúng ta có nhiều việc quan trọng để lo lắng hơn là đời sống riêng tư của một thuyền trưởng. Hai người có thể đi ngay bây giờ và ăn cơm trưa. Nhưng hãy trở lại đây trước đúng ngọ, cho hội nghị. “
Khi hai người bạn đã chào Quan án và sắp rời phòng, Triệu Thái nhặt gói nhỏ từ bàn. Đưa nó cho Tào Can, anh nói thấp giọng:
“Thứ này đã rơi vào tay áo của tôi bởi một cô gái trên phố. Cô ta rõ ràng là tình cờ gặp tôi, khi tôi rời khỏi nhà của Ninh. Vì nó được đánh dấu cá nhân, tôi không thích trình nó ra trước Quan án của chúng ta trước khi anh được nhìn thấy nó. “
Tào Can nhanh chóng mở nó ra. Bên trong là một vật hình quả trứng, được bọc trong cái gì đó có vẻ như một phong bì rỗng đã cũ. Đó là một cái lồng dế bằng ngà voi chạm khắc tuyệt đẹp.
Họ quay trở lại phía sau hội trường. Khi Địch công nhìn lên ngạc nhiên từ bản đồ ông đang xem xét, Tào Can im lặng trao cho ông cái lồng và phong bì. Triệu Thái nói với ông một cách nhanh chóng làm thế nào anh có nó. Quan án đặt cái lồng sang một bên, kiểm tra con dấu, sau đó cắt phong bì mở ra và lấy ra một tờ ghi chú mỏng. Nó được bao phủ với những dòng chữ thảo nhỏ. Vuốt mịn mảnh giấy ra trên bàn làm việc của mình, ông xem xét kỹ lưỡng cẩn thận. Cuối cùng ông nhìn lên và nói một cách nghiêm trọng:
“Đây là một vài ghi chú Ngự Sử viết lại để dùng cho mục đích riêng. Liên quan đến ba người Ả Rập đã trả ông khoản tiền cho những hàng hoá nhận được. Ông không nói rõ những hàng hoá gì. Ngoài Mansur, ông đề cập đến tên của hai người khác, phiên âm như là Ah-tôi-te và Ah-si-se.
‘Thánh Thần ôi! “Triệu Thái kêu lên. “Sau cùng Ngự Sử là một kẻ phản quốc! Hoặc nó có lẽ là giả?
‘Hoàn toàn là của ông ấy,’ Quan án chậm rãi nói. “Con dấu là đúng, ta đã thấy nó hàng trăm lần trong Chưởng Ấn. Về nét chữ, ta đã quen thuộc với nét viết tay của Ngự sử thường dùng từ các báo cáo bí mật cho Hội đồng, ông đã tự viết ra, nhưng không phải với cách viết tắt được sử dụng để ghi chú như vậy. Nhưng bản ghi chú này được viết theo phong cách chữ thảo được đánh giá cao chỉ có học giả lớn mới đạt được. “
Ông dựa lưng vào ghế của mình, và chìm trong suy nghĩ một thời gian rất lâu. Hai phụ tá nhìn ông lo lắng. Đột nhiên ông ngẩng lên.
“Ta sẽ nói cho các anh biết điều này có nghĩa là gì!” ông nói nhanh. “Một kẻ nào đó đã hoàn toàn nhận thức được mục đích thực sự của chúng ta trong chuyến viếng thăm Quảng Đông! Và vì đó là một bí mật được bảo vệ chặt chẽ bởi triều đình, kẻ chưa biết đó chắc chắn là một quan chức cấp cao ở kinh đô có mặt trong tất cả các cuộc họp bí mật của Hội đồng Tối cao. Hắn ta hẳn phải thuộc về một phe nhóm chính trị chống lại Ngự Sử. Hắn ta và đồng bọn đã dụ Ngự Sử đến Quảng Đông, để lôi kéo ông ấy vào âm mưu của Mansur, nhằm cáo buộc ông tội phản quốc và như vậy bắt ông phải ra khỏi sân khấu chính trị. Nhưng Ngự Sử đã thấy toàn bộ kế hoạch vụng về này, tất nhiên. Ông đã giả vờ sẵn sàng phối hợp với người Ả Rập, được chứng tỏ qua ghi chú này. Ông đã làm điều đó chỉ để tìm ra chính xác ai đứng đằng sau âm mưu. Tuy nhiên, tổ chức kia rõ ràng là đã phát hiện ra Ngự Sử đã nhìn thấy toàn bộ kế hoạch này. Và ông đã bị đầu độc. “Nhìn thẳng vào Tào Can, ông tiếp tục, “Thực tế là cô gái mù gửi cho anh phong bì chứng tỏ rằng cô có ý tốt, nhưng cùng lúc đó cô đã có mặt khi Ngự Sử chết. Vì người mù không thể chỉ nhặt thư nằm trên bàn hay trên đường phố. Cô chắc hẳn đã tìm thấy nó khi cô đi qua tay áo của người chết với những ngón tay nhạy cảm của mình, và giấu phong bì mà không để kẻ sát nhân nhận thấy nó. Cô đã lấy Chuông Vàng cũng từ xác chết của Ngự Sử. Câu chuyện cô ấy nói với anh về cách cô nghe thấy tiếng của con dế trong khi đi ngang qua ngôi đền thật sự chỉ là nói dối.
“Sau đó cô ấy hẳn đã hỏi một người mà cô tin cậy để xem xét phong bì,” Tào Can nhận xét. “Khi cô ấy được bảo rằng nó mang con dấu của Ngự Sử, cô đã giữ nó. Sau đó, khi cô nghe thấy từ người hoặc những người đến thăm cô sau khi tôi đã rời khỏi phòng rằng tôi đang điều tra về sự biến mất của Ngự sử, cô đã gửi phong bì cho tôi-thêm vào một chú dế, để ám chỉ rằng nó đến từ cô ấy.”
Quan án hầu như không nghe nữa. Ông thốt lên một cách giận dữ: “Đối thủ của chúng ta biết chính xác từng nhất cử nhất động của chúng ta! Thật là một tình huống không thể tin được! Và tên thuyền trưởng đó chắc là đồng lõa với chúng, Triệu Thái! Không thể nào chỉ là một sự trùng hợp khi mà cô gái không quen biết kia đặt cái gói vào tay áo anh trước nhà hắn. Hãy quay lại nhà tên thuyền trưởng Ninh ngay, và tra hỏi hắn ta thật chặt chẽ! Hãy bắt đầu một cách kín đáo, nhưng nếu hắn không thừa nhận biết cô gái mù, anh hãy túm lấy hắn và đưa hắn về đây! Anh sẽ tìm thấy ta trong phòng ăn riêng của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.