Quảng Đông Án

CHƯƠNG 12



Quan phủ Bảo và Tào Can giúp Địch công xuống từ chiếc kiệu trong sân trước nhà của Lương Phú. Quan án thấy tầm vóc của công trình này thực sự nguy nga. Sân chính đã được thi công với những tấm đá cẩm thạch chạm khắc, và cầu thang rộng dẫn đến cánh cổng đôi bằng sắt được trang bị kèm phía sau các vật liệu đắt tiền giống như nhau. Ông Lương vội vã xuống cầu thang, tiếp theo là một ông già với một bộ râu màu xám xơ xác, dường như là quản gia.
Lương Phú cúi đầu thật sâu và nói lời chào đón Quan án. Sau đó, ông ta bắt đầu một bài phát biểu dài giải thích rằng mình không xứng đáng nhận được vinh dự như vậy, một quan chức nổi tiếng từ kinh đô cùng với Quan phủ của tỉnh. Địch công để cho ông ta lải nhải một lúc, sau đó cắt ngang:
“Ta hoàn toàn nhận thấy rằng chuyến thăm của ta chống lại các quy tắc ứng xử của các cán bộ cấp cao, ông Lương. Nhưng ta quan tâm đến việc thăm viếng nhà một anh hùng dân tộc vĩ đại, người cha quá cố của ông. Và ta luôn luôn muốn nhìn thấy mỗi người trong môi trường xung quanh họ-một thói quen có ở ta từ những ngày khi ta còn là một huyện lệnh. Nào dẫn đường đi! “
Lương thực hiện một cái cúi đầu cầu kì.
‘Cho phép tôi được thưa về thư viện của người cha quá cố của tôi. Tôi đã giữ nó chính xác như nó vốn có. ‘
Họ lên cầu thang bằng đá cẩm thạch và đi qua một hành lang sáng lờ mờ với hai bên là những cây cột khổng lồ. Sau khi họ đã đi qua một vườn hoa, họ bước vào một tòa nhà hai tầng thứ hai, thậm chí còn lớn hơn so với cái trước. Nó được trang trí ít ỏi với những đồ cổ bằng gỗ mun chạm khắc. Vẽ trên các bức tường là hình ảnh của trận hải chiến, đầy màu sắc. Ngoại trừ một nữ tỳ già vội bỏ đi ngay khi bà ta nhìn thấy họ, không có ai cả.
‘Ông không cần một quản lí để giám sát nơi nguy nga này sao?’ Địch công hỏi sau khi họ đã đi qua một cái sân khác.
“Không, thưa ngài, vì tôi chỉ sử dụng một bên cánh nhà thôi. Tôi thực sự chỉ đến đây vào ban đêm, ban ngày tôi luôn luôn ở trong văn phòng mình. Ông ta dừng lại và tiếp tục với một nụ cười, “Cho đến bây giờ tôi vẫn luôn bị kìm giữ bởi công việc nên tôi luôn luôn trì hoãn việc kết hôn và lập gia đình. Nhưng năm sau, khi tôi ba mươi lăm, tôi sẽ thực hiện việc quan trọng đó. Ở đây, chúng ta vừa bước vào khu nhà tôi thực sự đang ở, thư viện của cha tôi ở phía sau. “
Người quản gia già đi trước họ vào hành lang rộng, có mái che. Lương Phú theo sau ông ta, cùng với Địch công và tri phủ. Tào Can đi theo phía sau.
Hành lang đầu tiên dẫn vòng qua một vườn tre. Ở đây tán lá xào xạc của những cây cao tạo thành một bóng mát. Sau đó, nó đưa họ vào một tòa nhà một tầng. Bên trái hành lang cửa sổ giờ đã mở ra một khu vườn đá, trong khi bên phải là một dãy phòng khép kín, có lan can màu đen sơn mài dọc theo phía trước họ. Các cửa sổ trượt đã được dán giấy trắng tinh.
Đột nhiên, Tào Can kéo mạnh tay áo Địch công. Anh kéo ông ra và thì thầm một cách hào hứng:
“Tôi vừa nhìn thấy cô gái mù! Trong căn phòng thứ hai chúng ta đi qua. Cô ấy đang đọc một cuốn sách! “
‘Hãy đi đi và gặp cô ấy!’ Quan án nói ngắn gọn. Khi Tào Can chạy trở lại con đường họ đã đi, Địch công nói với ông Lương, “Trợ lý của ta vừa nhắc nhở ta rằng ta đã quên chiếc quạt giấy. Chúng ta hãy chờ ở đây một lúc. Ôi non bộ ở đó mới đẹp làm sao! ‘
Giọng một người phụ nữ tức giận vang lên phía sau họ.
“Cái gì đó?” Lương kêu lên. Ông ta vội vã trở lại, tiếp theo là Địch công và tri phủ.
Tào Can đứng nắm chặt lan can phía trước của phòng thứ hai. Anh ta đang nhìn lên với sự ngạc nhiên không nói nên lời trước người phụ nữ trẻ xinh đẹp đứng bên trong căn phòng nhỏ, thanh lịch. Một bức màn được trang trí phong cảnh có thể nhìn thấy ở phía sau. Người phụ nữ giận dữ nói với Lương:
“Người đàn ông trơ tráo này là ai? Em vừa trượt cửa sổ mở ra để có được ánh sáng tốt hơn, thì anh ta đột nhiên xuất hiện và bắt đầu hét lên rằng em đã lừa anh ta! “
“Tôi đã nhầm lẫn!” Tào Can nhanh chóng nói với Quan án, sau đó thêm vào với giọng nhỏ, “Cô ấy trông giống như cô gái mù, nhưng không phải cô.”
“Quý bà này là ai, ông Lương?” Quan án hỏi.
“Em gái tôi, thưa ngài. Vợ của ngài tri phủ.
“Khi cô ấy nghe nói tôi sẽ đi cùng tới đây, ‘ Quan phủ giải thích,” vợ tôi đã quyết định cũng đến, và thăm lại căn phòng cũ của mình ở đây. “
“Ta thấy rồi,” Địch công nói. Và với bà Bảo, “Thật lòng xin lỗi, thưa bà! Trợ lý của ta nhầm bà với người khác. ” Liếc một cái lướt qua cuốn sách nằm mở trên bàn, ông nói thêm, “Ta thấy bà đang đọc thơ. Thật là trò tiêu khiển tuyệt vời. Nó khiến nâng cao tư cách. “
‘Thơ?’ Bảo hỏi, nhìn vợ tò mò. Cô nhanh chóng đóng cửa sổ và nói cộc lốc:
“Chỉ là một thứ mà tôi chọn một cách ngẫu nhiên thôi.”
Quan án nhận thấy rằng cô thực sự rất đẹp. Cô có một khuôn mặt nhạy cảm hấp dẫn, với cùng một hàng lông mày cong dài đã cho anh trai cô một vẻ hơi nữ tính. Với một cái nhìn nhút nhát, cô lại tiếp tục:
“Thật là một vinh dự lớn được gặp ngài, tôi… ‘
‘Chồng của bà nói rằng bà biết một cô gái bán dế,’ Địch công cát ngang. “Ta muốn gặp cô ấy.”
“Tôi sẽ nói với cô ấy như vậy khi tôi gặp cô ấy một lần nữa, thưa đại nhân. ‘ Sau đó, với một cái nhìn khó chịu vào tri phủ, “Chồng tôi mắng tôi chỉ tại vì đã không hỏi địa chỉ của cô. Nhưng cô ấy nói với tôi cô ấy ở trong chợ hầu như mỗi ngày, vì vậy… “
“Cảm ơn bà, thưa bà! Tạm biệt. “
Tiếp tục đi bộ, Địch công hỏi ông Lương:
‘Ông có anh em trai hay chị em gái nào khác không, ông Lương? ‘
“Không, thưa ngài, tôi là con trai duy nhất. Có hai người con gái, nhưng người lớn tuổi hơn đã qua đời vài năm trước đây. “
“Tai nạn xảy ra không lâu sau cuộc hôn nhân của chúng tôi,” Quan phủ Bảo nhận xét bằng giọng nói rành mạch, khô khan của mình. “Đó là một cú sốc lớn đối với người vợ trẻ của tôi. Và tất nhiên cũng đối với tôi nữa. “
“Loại tai nạn gì vậy?” Địch công hỏi.
“Khi cô đang ngủ,” Lương trả lời: “gió đã thổi màn cửa của cô ấy và hất vào một cây đèn dầu khiến căn phòng bùng cháy. Cô ấy hẳn đã bị bất tỉnh bởi khói. Chúng tôi chỉ tìm thấy hài cốt cháy đen.’
Quan án bày tỏ sự cảm thông của mình. Lương mở một cánh cửa nặng nề và dẫn họ vào căn phòng trần cao, thoáng mát. Theo một dấu hiệu từ Lương, người quản lý lê bước tới cửa sổ và cuộn lại tấm chắn bằng tre. Địch công nhìn quanh với một con mắt thẩm định. Các bức tường được bao phủ bằng các kệ xếp đầy sách và các cuộn giấy tờ. Một cái bàn đồ sộ ở giữa một tấm thảm màu xanh trống không không trừ hai giá nến bằng bạc và một tập các văn bản khế ước. Ông Lương dẫn họ đến bàn trà trong góc. Ông mời Địch công ngồi trong chiếc ghế bành lớn phía sau, và sắp xếp cho Quan phủ và Tào Can những chiếc ghế thẳng lưng ở phía trước. Bản thân ông ngồi một chiếc ghế thấp hơn một chút và ra lệnh cho người quản gia chuẩn bị trà.
Vuốt bộ râu dài của mình, Quan án hài lòng nói:
“Ta cảm nhận được một bầu không khí nhẹ nhàng sang trọng-như người ta có thể mong đợi trong thư phòng của một người đàn ông xuất sắc về nghệ thuật trong cả chiến tranh và hòa bình.”
Nhấm nháp trà, họ nói chuyện một lúc về các chiến dịch hải quân của cuộc chinh phục vùng biển phía Nam, và Lương cho họ một số bản đồ thành phố cổ có giá trị từ bộ sưu tập của đô đốc. Kiểm tra một trong những tấm bản đồ, Quan án đột nhiên chỉ ngón tay trỏ của mình và kêu lên:
“Ở đây chúng ta có chùa Hoa Văn! Ta đã có dịp đến thăm nó đêm qua. “
“Đó là một trong những điểm tham quan lịch sử của chúng tôi, thưa đại nhân,” Lương nói. “Tôi đi tới đó ít nhất một lần một tuần, có chơi cờ vua với vị trụ trì. Ông ấy là một kì thủ rất mạnh! Và cũng là một học giả lớn. Bây giờ ông đang làm việc với một cuốn sách mới, kể về lịch sử việc truyền dạy các kinh thư. “
“Vì ông là một con người có khuynh hướng hiếu học, ‘Quan án nhận thấy”, ông ấy có bỏ bê việc quản lí ngôi chùa cho vị phó trụ trì không, ta giả sử vậy?’
“Ồ không, thưa đại nhân! Trụ trì siêng năng nhất trong các nhiệm vụ của mình. Phải, với một ngôi chùa lớn như vậy, cần mở cửa cho công chúng, vì vậy cần giám sát chặt chẽ. Tất cả những loại người mờ ám vào đó, đều muốn lừa đảo những khách viếng thăm sơ ý. Ý tôi là những kẻ móc túi, lừa đảo lòng tin của người khác, và tương tự như vậy. ‘
“Ông cần phải thêm những kẻ giết người, ‘Địch công nói cộc lốc. “Ta đã phát hiện ra xác chết của một quan chức triều đình ở đó ngày hôm qua.”
“Vậy, đó là những gì các nhà sư đã nói!” Lương kêu lên. ‘Trụ trì đã bất ngờ bị gọi đi khi đang chơi cờ vua. Khi ông ấy không trở lại, tôi hỏi các nhà sư, họ đã nói điều gì đó về một vụ giết người. Ai đã làm điều đó, thưa đại nhân? ‘
Quan án nhún vai.
‘Những tên côn đồ, “ông trả lời.
Lương lắc đầu. Ông ta nhấp một ngụm trà, sau đó nhận xét với một tiếng thở dài:
“Đó là mặt trái của thành phố thịnh vượng của chúng tôi, thưa ngài. Nơi nào có sự giàu có, nơi đó cũng có sự nghèo đói. Người quan sát bình thường chỉ nhìn thấy bề mặt lấp lánh của cuộc sống thành thị. Người ta không biết rằng bên dưới nó có sự phát triển mạnh mẽ của thế giới ngầm tàn bạo nơi bọn tội phạm nước ngoài sánh vai với những tên lưu manh người Trung Quốc. “
“Tất cả đều được kiểm soát nghiêm ngặt, ‘Quan phủ Bảo lạnh lùng nói. “Hơn nữa, tôi muốn nhấn mạnh rằng hoạt động tội phạm của chúng vẫn còn hạn chế trong môi trường riêng của chúng mà thôi, đó chỉ là đám cặn bã người ta có thể thấy trong tất cả các thành phố lớn hơn.”
“Ta không nghi ngờ điều đó,” Địch công nói. Ông uống hết tách trà của mình, sau đó quay sang Lương. “Ông vừa nói tới bọn tội phạm nước ngoài. Ta đã nghe những tin đồn bất lợi về Mansur. Ông ta có sử dụng những tên côn đồ Ả Rập cho một số mục đích phạm tội sao? “
Lương ngồi thẳng dậy. Kéo chòm râu dê mỏng của mình, ông ta suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời:
“Tôi không biết cá nhân Mansur, thưa đại nhân, nhưng tôi đã nghe nói nhiều về ông ta, tất nhiên, chủ yếu là từ người bạn và đồng nghiệp của tôi, ông Lâu. Một mặt, Mansur là một thuyền trưởng có kinh nghiệm đi biển, tháo vát và dũng cảm, và cũng là một nhà kinh doanh khôn ngoan. Mặt khác, ông ta là một kẻ Ả Rập tham vọng, với lòng sùng mộ cuồng tín với người dân và tôn giáo của mình. Ở đất nước của mình, ông ta khá nổi tiếng, một người cháu họ của Khalif, người đã chiến đấu trong nhiều trận chiến chống lại bọn man rợ khác từ phía tây. Ông ta đáng ra được bổ nhiệm làm đô đốc quân đội của một trong những vùng bị chinh phục, nhưng ông ta đã xúc phạm Khalif bằng một số nhận xét vô ý, và bị trục xuất khỏi triều đình. Vì vậy, ông ta bắt tay vào sự nghiệp phiêu lưu của một thuyền trưởng. Nhưng ông ta chưa bao giờ từ bỏ hy vọng giành lại niềm tin của Khalif, và ông ta không từ điều gì để đạt được điều đó “.
Lương dừng lại, xem xét một lúc, và tiếp tục, lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận:
“Cho đến nay tôi đã có nhiều sự kiện liên quan để tôi có thể kiểm tra kỹ lưỡng. Những gì tôi sẽ nói lúc này chỉ dựa trên đơn thuần là tin đồn. Một số người xì xào rằng Mansur nghĩ nếu ông ta có thể tạo ra một sự rối loạn nghiêm trọng ở Quảng Đông, cướp bóc thành phố và sau đó đi thuyền về nhà với chiến lợi phẩm giàu có, Khalif sẽ xem xét như một chiến công ngoạn mục tăng thêm cho uy tín của Ả Rập, và như một phần thưởng tái cử Mansur về vị trí cũ của mình trong chính quyền. Tuy nhiên tôi lặp lại, đây chỉ là tin đồn. Tôi cũng có thể đang khiến cho Mansur chịu một sự bất công nghiêm trọng. “
Địch công nhướng mày. Ông hỏi:
“Một số ít người Ả Rập có thể làm được gì chống lại một đơn vị đồn trú hơn một ngàn người lính dày dạn kinh nghiệm, vũ trang đầy đủ? Không nói tới các lính canh, nha sai ở bến cảng, và những người khác nữa? ‘
‘Mansur đã từng tham gia tích cực trong các cuộc bao vây nhiều thành phố man rợ, thưa đại nhân. Vì vậy, chúng ta có thể cho rằng ông ta có nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này. Ông ta chắc đã ý thức được thực tế là Quảng Đông không giống như các thành phố phía bắc, có một số lượng lớn các ngôi nhà hai tầng được xây dựng bằng gỗ. Nếu trong điều kiện khô, nhiều gió ban ngày thì những ngọn lửa bắt đầu ở một vài nơi được lựa chọn phù hợp, sẽ gây ra một đám cháy tai hại. Và trong rối loạn chung đó thì ý đồ của các băng nhóm nhỏ gồm những tên đàn ông có thể đạt được nhiều hơn. “
‘Trời, ông ta đã đúng!’ Quan phủ kêu lên. “Hơn nữa,” Lương tiếp tục, “bất cứ ai tạo ra một sự rối loạn trong thành phố sẽ tìm đồng minh sẵn sàng ngay sau khi cuộc cướp bóc bắt đầu. Ý tôi là hàng ngàn người Tanka. Họ đã che giấu một sự bất mãn sâu sắc chống lại chúng ta hàng trăm năm qua. “
“Không hoàn toàn là vô lý,” Địch công nhận xét với một tiếng thở dài. “Dù sao, ‘những người sông nước’ có thể làm được gì? Họ không có tổ chức, và họ cũng không có vũ khí “
‘Cũng không hẳn,’ Lương nói chậm rãi, “họ có một số loại tổ chức. Có vẻ như họ tập hợp quanh phù thủy chính của họ. Và mặc dù họ không có vũ khí mạnh, trong các cuộc chiến trên đường phố họ vẫn là những đối thủ nguy hiểm. Vì họ khá thành thạo dao dài, và là các chuyên gia trong việc bóp cổ người khác với chiếc khăn lụa. Sự thật là họ không tin tưởng tất cả người ngoài và giữ mình rất nhiều, nhưng kể từ khi khách hàng của những phụ nữ của họ gồm chủ yếu là các thủy thủ Ả Rập, sẽ không khó khăn cho Mansur để có được một mối quan hệ tốt với họ. “
Địch công không nói gì, ông cân nhắc toàn bộ những nhận xét của Lương. Tào Can lưu ý Lương:
“Tôi nhận thấy, thưa ngài, là những kẻ sát thủ bóp cổ Tanka luôn để lại đằng sau những mảnh bạc nặng mà họ trong khăn tay của họ. Chúng rất có giá trị. Tại sao họ không mang theo sau khi hành động, hoặc sử dụng một phần để thay thế? ‘
“Họ rất mê tín,” Lương trả lời với một cái nhún vai. “Đây là một nghi lễ về tinh thần cho nạn nhân của họ. Họ tin rằng nó ngăn cản những hồn ma ám ảnh họ sau đó.’
Địch công nhìn lên.
‘Cho tôi xem bản đồ thành phố đó một lần nữa! “
Khi Lương đã trải nó ra trên bàn, Quan án bảo Quan phủ Bảo chỉ cho ông những khu mà các ngôi nhà chủ yếu làm bằng gỗ. Chúng bao gồm gần như tất cả các khu vực đông dân cư, thuộc tầng lớp trung lưu và người nghèo, chỉ cắt ngang bởi những con đường rất hẹp.
‘Đúng vậy,’ Địch công nói một cách nghiêm trọng, “một ngọn lửa cũng có thể dễ dàng phá hủy phần lớn thành phố này. Thiệt hại về người và vật chất sẽ rất tai hại do đó chúng ta không thể bỏ qua những tin đồn về Mansur. Chúng ta phải có biện pháp phòng ngừa thích hợp, cùng lúc đó ta phải ra lệnh Thứ sử triệu tập một cuộc họp bí mật trong dinh Thứ sử chiều nay, và triệu tập ngoài hai ông, ông Lâu Thái Khải, tư lệnh đơn vị đồn trú và đội trưởng nha dịch bến cảng. Sau đó chúng ta sẽ xem xét biện pháp ngăn chặn ngay lập tức, và cũng thảo luận về những gì phải làm với Mansur. ‘
“Bổn phận của tôi là phải nhấn mạnh một lần nữa, thưa ngài,” ông Lương nói lo lắng, “Mansur đó cũng có thể là hoàn toàn vô tội. Ông ta luôn giành được những vụ làm ăn có lời, và có sự cạnh tranh trong những thương nhân lớn khôn ngoan ở đây. Vài người trong số họ sẽ không dừng lại vì bất kì điều gì để loại bỏ một đối thủ thành công cả. Tất cả những điều nói về Mansur có thể không là gì khác ngoài những lời vu khống độc hại. “
“Chúng ta hãy hy vọng là ông đúng, ‘Quan án nói cộc lốc. Ông uống hết tách trà của mình và đứng lên.
Lương Phú đưa các vị khách quý của mình trịnh trọng qua tất cả các tòa nhà và hành lang khác nhau tới sân trước, nơi ông tiễn họ với nhiều cái cúi chào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.