Lolly ngã xuống với một tiếng thét đau đớn, và một tíc tắc ảm đạm tê liệt khi anh nghĩ cô đã bị bắn. Rồi cô trườn dậy trên đôi chân, làu bàu, “Chết tiệt!” với cơn giận bị đè nén trước khi chộp lấy tay anh và tiến lên lần nữa. Cô lại ngã, gần như bất thình lình, đế ủng dày dưới đôi giày ống của anh tuy không tạo cho anh nhiều khả năng bám đường, nhưng đôi giày thể thao của cô thì gần như không.
Gabriel kéo mạnh để cô đứng lên được một lần nữa; cô kềm nén một tiếng thét đau đớn khác, và anh nhận ra quá trễ rằng anh đang kéo cánh tay phải và vai bên phải bị thương của cô. Để duy trì sự đứng thẳng của cô, anh quàng cánh tay quanh cô và giữ cô, vòng ôm của anh quá mạnh, anh chờ cô phản đối, nhưng cô không phát ra âm thanh nào. Việc chạy trong tư thế khoá lại cùng nhau như thế là không thể được, trừ phi họ muốn ngã dập mặt trên đất trong lúc hai kẻ mất trí vì meth bắn bừa vào họ. Dự định tốt nhất của họ là giữ việc di chuyển, không quan trọng cách thức chậm khốn khổ nào, để sự tiến tới của họ dường như có được.
Ít nhất trời cũng phủ bóng tối trên đây, xa khỏi ánh đèn của thị trấn và những căn nhà khác, việc ẩn nấp sẽ dễ dàng hơn. Dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là họ phải cực kỳ thận trọng, bởi vì anh không thể bật đèn pin mà không thu hút bọn người đuổi theo họ. Tất cả những thứ anh có thể làm là duy trì sự di chuyển, đưa họ đến rừng cây và hy vọng vào điều tốt đẹp.
Mặc dù cô đã mất một giờ – hay là hai? Cô không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua – trong nỗi kinh hoàng, đợi chờ bị giết. Bằng cách nào đó, tiếng nổ đầu tiên của phát bắn càn vẫn đẩy Lolly vào sự bất ngờ; toàn thân cô chao đảo; và trái tim cô đập mạnh đến mức như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Cô vấp chân, mất thăng bằng trên bãi cỏ đóng băng và ngã xuống. Giá lạnh đột ngột nung nấu chân cô. Chiếc áo poncho bảo vệ cô khỏi vài thứ, nhưng từ giữa đùi trở xuống, quần của cô bị ướt. Sau tất cả nỗ lực cô đã làm để giữ khô ráo, việc cô tiến lên, trừ việc ngã trên mặt đất ướt át, không phải chính là điều quan trọng nhất hay sao? Điên tiết với chính mình, cô trườn lên, túm lấy tay Gabriel và chạy trở lại.
Và đột ngột ngã lần nữa.
Lần này Gabriel kéo giật cô đứng lên, tỳ mạnh vào bờ vai và cạnh sườn bị thương của cô làm bật ra một tiếng la từ cô, trước khi cô ngậm chặt miệng một cách kiên cường. Vết thương nhỏ trên vai của cô có đáng so sánh với việc có thể ăn một viên đạn không? Gabriel siết chặt cánh tay anh quanh eo của cô và bắt đầu tiến lên lần nữa, gần như kéo cô theo cùng anh.
Phía sau họ, đèn hiên trước bật sáng, và cánh cửa trước mở ra với một tiếng bốp và tiếng đóng sầm lại; phát súng đầu tiên hẳn phải được bắn xuyên qua cửa sổ phòng ăn nếu như họ chỉ mới vừa ra ngoài hàng hiên. Darwin và Niki bắt đầu khai hoả từ hàng hiên. Đích ngắm của chúng đã ở cách xa, nhưng mọi tế bào trong tuỷ sống của cô dường như run lên, cô chờ đợi một phát đạn may mắn tìm được cô. Một lần nữa, thời gian dường như mất đi ý nghĩa, có lẽ chỉ cần mười đến mười lăm giây để kết thúc, bởi vì bọn chúng có thể mất bao lâu để đi khỏi hàng hiên? Cảm thấy như thể cô và Gabriel phải chạy đến bìa rừng cho một cơ hội sống sót, nhưng họ chỉ mới rời xa được có vài yard. Lolly sợ việc quay nhìn về phía hàng hiên, sợ làm bất cứ điều gì ngoại trừ cố giữ vững chân cô và tiến lên nhiều như cô có thể.
Đừng ngã! Đừng ngã! Bản năng thét gào cô phải chạy, nhưng ngay cả với sự nâng đỡ của Gabriel, tất cả những gì cô có thể làm là giữ được chân cô bên dưới cô. Họ vẫn ở trên bãi cỏ, chúng không đến mức trơn bằng con đường vào nhà, nhưng mỗi bước đi mang cô đến việc trượt chân và lướt trên băng trong những phương cách khác nhau. Gabriel di chuyển tốt hơn, có lẽ do đôi ủng của anh, có lẽ do anh nặng hơn và bước đi lạo xạo xuyên vỡ lớp băng trên mặt đất. Đừng ngã! Cô bám chặt vào lưng chiếc áo khoác của anh bằng một cái ôm siết tuyệt vọng, cố bám giữ cho cuộc sống thân yêu của cô.
Rồi họ tới được hàng cây, Gabriel lao lên, đẩy cô vào phía sau một trong những cây lớn và đè bản thân dựa hoàn toàn vào cô như thể anh đang cố gắng ép cô vào lớp vỏ cây thô nhám. Lolly bám chặt lấy anh, đầu cô dựa vào vai anh khi cô hút vào một hớp không khí nhanh và nhiều. Những phát súng tuỳ tiện vang trong không trung, âm thanh dứt khoát và bị bóp nghẹt một cách kỳ lạ, như thể nó bị hấp thu bởi băng thay vì bị dội lại. Trái tim cô vẫn đập thình thịch hoang dại, mặc dù họ an toàn đáng kể phía sau thân cây này hơn họ đã có trước đó. Nhưng rồi sao? Nếu họ chạy, họ sẽ lại bị phơi bày lần nữa, tuy không thường xuyên. Nếu họ không chạy, tất cả điều mà Niki và Darwin phải làm là băng qua sân và bắn vào họ ở vị trí gần.
Gabriel nghiêng thêm người về bên trái cho đến khi anh có thể nhìn thấy ngôi nhà, nhưng vẫn không phô bày mục tiêu vì họ đang ở trong bóng tối của hàng cây, còn Niki và Darwin bị cản trở bởi đang đứng trong hành lang thắp sáng. Ngay cả việc biết rằng bọn chúng không thể nhìn thấy thứ gì, Tay của Lolly vẫn vô tình siết chặt áo khoác của Gabriel khi cô cố kéo giật anh trở về nơi an toàn. Cô không thể di chuyển được anh chút nào, dù chỉ một phần inch.
Bàn tay phải của anh vỗ nhẹ vai cô, động tác quá lơ đãng, cô biết chỉ là hành vi vỗ về hoàn toàn là phản xạ. Anh đang tập trung vào tình huống, vào hai kẻ ngốc sát nhân ở hiên trước. Cảm thấy đôi chút xấu hổ vì là kẻ yếu đuối như thế, Lolly cố ép bản thân tách khỏi anh. Cô phải làm điều này để khỏi trở thành thứ không có xương sống; cô phải đi hết phần còn lại của con đường, hoặc chết trong cố gắng… thật vậy.
“Em thấy có bao nhiêu vũ khí?” Anh thì thào, âm thanh chỉ vừa đủ hiện hữu.
“Hai” Dù vậy, điều đó không có nghĩa là không có nhiều hơn. Hơn nữa, cô biết, có một chỗ dấu vũ khí trong chiếc Blazer cũ kỹ của họ.
“Em có biết về súng không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu. Cô biết một khẩu súng trông như thế nào, vì cha cô từng chơi trò bắn vật thể bay, nhưng kinh nghiệm của cô chỉ có thế và những thứ cô thấy trên truyền hình hoặc trên phim ảnh.
“Em có thể nói được sự khác nhau giữa một khẩu súng lục ổ quay và một khẩu tự động không?”
Cô biết điều đó kha khá. “Họ có hai khẩu tự động… Em nghĩ vậy. Em không nhìn kỹ cái hắn có.” Darwin đã kéo nó ra từ túi áo của hắn, nhưng cô chỉ vừa đủ thời gian để nhận ra sự việc trước khi hắn đẩy cô vào trụ tay vịn cầu thang.
“Anh không đòi hỏi em nói cho anh có bao nhiêu viên đạn mà họ có trong mỗi khẩu súng.” Anh nói chế diễu.
Lolly chỉ lắc đầu, mặc dù câu hỏi mang tính tu từ. Anh có thực sự đang đếm nhũng phát đạn không? Cô chỉ vừa có thể ngẫm nghĩ về tất cả, lại càng không để ý theo dõi có bao nhiêu phát đạn đã đang được bắn đi.
Rồi tiếng súng ngừng lại, và đó là điều còn đáng sợ hơn. Điều gì đang xảy ra? Niki và Darwin có đang theo phía sau họ? Cô nghe thấy cả hai người bọn chúng đang la hét lẫn nhau. Cô cũng nghe thấy tiếng đập của chính trái tim cô, tiếng thở của Gabriel, và tiếng gió. Vào giây phút này không có điều gì khác nữa.
“Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” Cô thì thầm. Tiếng nói của cô tan vào chiếc áo choàng dày của anh, nhưng Gabriel nghe thấy cô và trao cho cô cái vỗ về lơ đãng khác.
“Chúng ta sẽ xuống núi. Không có điều gì khác chúng ta có thể làm, không có lựa chọn nào khác.” Anh có vẻ như không vui về điều đó, nhưng cô cũng không nghĩ ra được điều gì khác họ có thể làm. Cô đã chuẩn bị cho hành trình xuống núi của cô chỉ một mình, bằng bất kỳ cách nào, vì thế cô chẳng phàn nàn gì.
Gabriel nhìn về phía ngôi nhà, cầm tay Lolly lần nữa, và cùng nhau, họ chầm chậm rời khỏi vị trí đã bảo vệ họ phía sau thân cây để di chuyển sâu hơn vào trong rừng. Bước chân của anh nhanh nhưng vững vàng, và cô phải gắng hết sức để giữ nhịp độ. Chân cô không dài bằng chân anh, và việc cuốc bộ xuyên rừng không chính xác là kỹ năng của cô. Cô không có nhiều “kỹ năng”, cô nhận ra. Cô hết sức bình thường, sống một cuộc sống bình thường, làm những công việc bình thường. Cô thích đọc sách và xem phim, tự ép buộc rèn luyện những bài thể dục, nhưng bất chấp việc lớn lên ở Maine, cô không quan tâm đến sự dữ dội của nó, hoặc bất kỳ môn thể thao mùa đông nào, vì thế ngay lúc này, cô tuyệt đối ở ngoài môi trường của cô.
Cây cối che chở cho mặt đất phía bên dưới chúng, nên có rất ít băng ở đây, dù thế, chân họ vẫn phát ra tiếng nghiến lạo xạo. Điều đó có nghĩa là băng đang hình thành trên những cành và nhánh cây trên đầu, và cô biết nguy hiểm sẽ đến theo cách nào; làm việc cho một công ty bảo hiểm đã cho cô một nhận biết thông suốt về cách phân loại các tình huống, bởi vì cô phải tiến hành việc bồi thường.
Gabriel dẫn cô đi xiên một góc gần như men theo lối vào dài hướng về con đường nhựa thứ cấp hẹp, bước qua những nhánh cây đổ, di chuyển khéo léo quanh những lùm bụi mọc hoang. Đôi lần anh nhìn vào cô. Cô cảm thấy mình giống như một quả bóng cột dây, được kéo theo phía sau anh. Hơi thở của cô hổn hển với nhịp nhanh khó nhọc. Anh phải nhận ra rằng cô đã gắng sức để theo kịp anh, vì anh thu ngắn sải chân của anh hơn, nhưng không nhiều. “Sẽ dễ dàng hơn chút ít khi chúng ta rời khỏi khu rừng.” Anh nói ngay khi anh giúp cô vòng qua một bụi rậm có nhiều gai mọc tràn lan. “Anh có soup và cà phê trong xe.”
“Đang lúc lắc củ carrot à?” (16*)
Đó phải là một nụ cười, nhưng trời quá tối để cô có thể chắc chắn. “Còn việc gì khác hơn sao?”
“Umh… Chính xác thì xe của anh ở đâu?” Bây giờ cơn choáng đã bị xói mòn đủ để cô có thể suy nghĩ đôi chút. Hiển nhiên là Gabriel không bay đến đây, nên anh phải có những cái bánh xe ở nơi nào đó.
“Cách đây khoảng hơn nửa dặm. Băng đá quá tệ nên anh phải dừng lại.”
Những câu hỏi khuấy đảo trong trí óc cô. Nhưng câu hỏi như: Tại sao anh ở đây? Không như thể cô và Gabriel là bạn bè thân thiết – hoặc chỉ bạn bè, đến mức đó thôi. Trong tất cả mọi người trên thế giới, anh đang làm gì tại nhà cô? Không điều gì của sự việc này có vẻ thật, và dù sao đi nữa, sự hiện diện của anh là phần phi thực lớn nhất trong tất cả. Bị đánh bại, bị khủng bố, gần như bị hãm hiếp và bị giam cầm, tất cả đủ gây choáng váng, nhưng tự bản thân chúng là thực, trừ sự kiện rằng anh, trong tất cả mọi người, đã xuất hiện trong đêm để giúp cô trốn thoát, thì đơn giản là kinh ngạc không nói nổi – hoặc điều đó, cô nghĩ một cách chế diễu, hoặc đây là cách não cô giúp cô đối phó bằng việc đẩy những điều khác sang một bên cho đến khi cô có thể đương đầu được.
Nếu việc tập trung vào Gabriel McQueen là một kỹ thuật đối phó, thì cô phải tiếp tục trò chơi; điều đó tốt hơn nhiều việc nghĩ đến bạo lực, đến mọi thứ có thể trở thành điều xấu, đến việc lội bộ nhiều dặm trong thời tiết giống như thế này có thể nguy hiểm ra sao. Sự may rủi đè quá nặng lên họ để sống sót được qua đêm đến nỗi sự hoàn toàn tuyệt vọng chỉ làm cho cô quyết tâm thử sức.
Bóng tối trong khu rừng gần như trọn vẹn, cả hai đều vấp vào những chướng ngại vật, dò dẫm tìm đường. Đôi mắt cô phải điều chỉnh đôi chút và chỉ vừa vặn nhìn được. Nếu như Gabriel có một cái đèn pin thì hẳn là anh đã không đưa nó ra, và cô cũng không yêu cầu; nhiều lúc cô muốn thấy nơi cô đã đi qua nhưng cô thật sự không muốn thu hút sự chú ý làm lộ vị trí của họ cho Niki và Darwin.
Bất chấp cái áo poncho Gabriel đưa cho cô, ngay lúc này giá lạnh cắt xuyên qua tất cả những lớp quần áo cô mặc. Quần jean và quần giữ ấm bị ướt lúc ngã xuống băng, và gió xuyên thẳng vào da cô. Cô đã không muốn gì hơn được dừng lại và ngồi xuống để cho chiếc áo poncho che phủ quanh cô và ngăn chặn gió, nhưng nếu cô ngừng di chuyển cô e rằng sẽ không thể bắt đầu lại. Biết rõ điều đang chờ đợi phía sau cô, trong sự ấm áp của chính nhà cô, đã khích lệ cô tiếp tục giữ vững. Cô sẽ lội bộ mọi đường đến Porland nếu đó là điều cần thiết để tránh xa hai kẻ đó.
Thậm chí cô sẽ đặt sinh mạng của cô vào tay Gabriel McQueen, người đã từng là nỗi ám ảnh trong thời niên thiếu của cô. Anh có mọi thứ cô không có: nổi tiếng, thoải mái, tự tin. Và cô đã có một nỗi đắm say quá đáng đầy thương tổn vào anh trong suốt những năm cuối trung học. Mặt bỡn cợt của điều đó là cô cũng ghét anh nữa; trong mọi lúc anh chọc ghẹo cô, trong mọi lúc anh chế nhạo và cười cợt cô, và cô chưa bao giờ vượt qua được dù chỉ một cơ hội để lẩn tránh nhát dao bằng lời từ hành động trêu chọc của anh. Khi anh tốt nghiệp trước cô hai năm, cô đã thấy nhẹ nhõm, tuy vậy cô vẫn còn bắt gặp mình tìm kiếm trong tiền sảnh cái đầu có mái tóc sẫm đầy tự hào đó.
Cô chắc phải tính đến may mắn của mình về việc anh đã bận tâm để giải cứu cô. Một cậu bé Gabriel sẽ không bận tâm – dù vậy, công bằng mà nói, nếu cô vẫn là một cô bé, cô chắc chắn sẽ đóng sầm cửa sổ vào tay anh theo cách nào đó.
Việc nghĩ về quá khứ làm bận rộn tâm trí cô đủ lâu trước khi nỗi đau thể xác bắt đầu đẩy nó về tình thế trước mắt. Bây giờ mưa đã nặng hạt hơn, bao phủ cây cối, cả những lùm bụi bên dưới, thậm chí cả trên họ. Cô không thấy chúng nhưng cô có thể cảm nhận chúng bằng lớp vỏ cứng hình thành trên chiếc quần dài bị ướt và trên giày của cô. Ít nhất bàn chân cô có vẻ không hoàn toàn ướt bằng cẳng chân cô, cám ơn vaseline… Hoặc như thế, hoặc chúng quá lạnh đến nỗi cô không còn cảm thấy được sự ẩm ướt. Gió thổi xuyên qua cành cây làm cho chúng kêu răng rắc như tiếng hài cốt trong quan tài băng của chúng. Âm thanh kỳ bí, ma quái, và cô vui mừng khi bàn tay to lớn cứng cáp nắm chặt tay cô.
Rồi Gabriel kéo cô qua một vài bụi cây đặc biệt rậm rạp và dừng lại hết sức đột ngột, cô va vào lưng anh. “Cuối cùng.” Anh nói, với tay ra phía sau để giữ vững cô. “Đường lộ đây rồi. Còn khoảng ba bước thì xuống đến đó. Cẩn thận nhé.”
Anh khom người xuống, nắm chặt một cây con, sử dụng nó để anh giữ vững khi anh nhảy xuống khỏi con đê thấp. Chân anh trượt trên băng, nhưng với sự giúp đỡ của cái cây con, anh vẫn đứng thẳng. Thận trọng, anh quay lại, vươn tay ra túm chặt quanh thắt lưng Lolly, rồi đưa cô xuống đường với một sức mạnh dễ dàng. “Quan sát bước chân em.” Anh nhắc nhở. “Có một con mương cạn ở đó. Hãy đi trên đường bờ đầy cỏ dại giữa con mương và bờ đê; nó giữ thăng bằng tốt hơn.”
Hướng xuống dưới thấp, Lolly tập trung đặt từng bước chân về phía trước. Chắc chắn họ đã đi nhiều hơn nửa dặm; họ không đi về xe tải của anh vào lúc này ư? Cô đã lớn lên ở ngọn núi này, biết rõ nó như lòng bàn tay cô trong phần lớn thời gian, chỉ vì bóng tối, giá lạnh, những cú sốc tàn nhẫn đã làm cho cô mất phương hướng, và cô không có ý tưởng xác đáng nào về nơi họ đến. Tay và chân cô bị tổn thương khá nhiều trong giá lạnh, cô cảm thấy như thể cô chỉ vừa vặn lê bước tới trước. Cô không thể làm gì cho chân cô, và Gabriel nắm chặt một bên tay cô nên cô cũng không thể làm gì cho nó, nhưng một bàn tay được luồn vào bên dưới áo poncho và vài lớp quần áo khác để sờ vào làn da trần trên cái bụng ấm áp của cô. Cô có thể cảm nhận sự ấm áp trên những ngón tay của cô, và bụng của cô cảm nhận rõ rệt sự giá lạnh của bàn tay cô. Như vậy cũng tốt hơn được đôi chút.
Thỉnh thoảng cô nhìn lướt vào người đàn ông đang dẫn cô đi, xuyên qua bóng tối, cô không thấy được nhiều hơn chiều cao của anh và bề rộng của đôi vai anh – chỉ có thế – và quyết định cùng với anh đương đầu trực diện với cơn bão. Dù vậy, cô nhớ lại cách anh nhìn khi anh thình lình nhô lên trên cửa sổ phòng cô. Anh đã già hơn, hiển nhiên rồi, cô cũng thế. Nhiều năm đã trôi qua từ khi anh tốt nghiệp – mười lăm năm – và cả hai bọn họ đều đã thay đổi.
Anh đã không còn là một thiếu niên vênh váo với thế giới dưới chân nữa; giờ anh là một người đàn ông trưởng thành, một kẻ goá vợ với một đứa con trai; cô đã được nghe tại một trong những chuyến đi về Wilson Creek của cô. Trở thành một người cha và mất đi người vợ là một sự kiện làm thay đổi cuộc sống. Không cách nào anh vẫn là người tương tự như khi họ còn học chung trường. Cô đã không và cũng sẽ không dứt bỏ được bất cứ điều gì gây đau buồn tương đương việc mất đi người yêu thương. Chẳng có điều gì gây thương tâm trong suốt cuộc đời của cô. Thật ra cô đã đi con đường của cô một cách yên bình, tạo lập một cuộc sống ổn định cho bản thân cô, ném đi khá nhiều tính thiếu tự tin và cả thẹn của cô.
Cô có những mắc mớ với anh trong suốt một thời gian dài, và ngay lúc này… cô không chắc là tại sao. Có lẽ nào bởi vì cô đã luôn say mê anh mãnh liệt đến thế, và không bao giờ trông đợi anh sẽ yêu thích cô trong bất kỳ cách nào, nên cô đã bảo vệ bản thân bằng cách gia tăng tấm chắn phòng thủ? Tuổi thiếu niên bị bối rối với những hố sâu của lo lắng và cảm xúc đến nỗi bất kỳ điều gì cũng là có thể. Nhìn lại, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên bởi cái tôi thời niên thiếu của họ.
Nếu như chưa có lúc nào để họ bỏ quá khứ lại phía sau, thời điểm đó chính là bây giờ. Cô nhẹ nhàng dựa người vào anh và nói. “Cám ơn anh.” Giọng cô cất cao đến mức anh có thể nghe thấy vượt qua cả tiếng mưa và gió.
“Hãy cám ơn anh nếu những kẻ tâm thần đó không đuổi theo sau chúng ta, và nếu chúng ta rời khỏi núi trước khi cây cối bắt đầu ngã xuống.” Anh nói mà không nhìn cô.
Không tệ. Câu nói đó nghe có vẻ có chút thô lỗ, nhưng cô đã làm điều mà cách đây mười lăm năm cô không bao giờ làm: Cô thầm nhún vai và đẩy nó đi. Dưới những hoàn cảnh khó khăn, anh được cho phép để cảm thấy bực mình.
Bây giờ họ đang đi thẳng vào gió, làm cô phải chống chọi lại. Lolly nhìn lên, nhưng không lâu, mưa bắn vào mặt cô như những viên đạn nhỏ bằng đá, gió lấy cắp hơi thở cô với giá lạnh của nó. Gió đến từ hướng bắc, nên nếu nó thổi vào mặt cô thì họ đang đi về hướng bắc, điều này có nghĩa là họ đi trên một con dốc dài trước khi gặp một khúc quanh gắt sẽ dẫn họ theo hướng đông nam.
Rốt cuộc, họ không ở quá xa ngôi nhà.
Họ có một ít thời gian trước khi băng che phủ mọi thứ và chúng trở nên quá nặng nề, những cành cây già cỗi sẽ bắt đầu rơi xuống… Cô hy vọng. Những cây chết sẽ giữ vững được bao lâu với gió và băng này? Cô tự hỏi. Những nhánh cây yếu ớt sẽ gãy xuống đầu tiên, Lề đường đã được rải đầy những cành cây bị rơi xuống trong một cơn bão, những cành khác được bỏ lại để sống, cho cô một gợi ý về chiều dài và chiều rộng của thứ chắc chắn phải bị rơi xuống.
Cơn gió nhặt lên một mảnh nhỏ ngay lúc cây cối kêu răng rắc, theo nghĩa đen, như thể chính kết cấu của chúng đang rên xiết. Lolly rùng mình. Họ có một lựa chọn, và nó không phải là một lựa chọn tốt. Darwin và Niki ở đàng sau họ, những nhánh cây phủ băng lơ lửng đe dọa phía trên đầu họ và có thể đâm sầm xuống bất kỳ lúc nào, và mặt đất gia tăng trơn trượt bên dưới chân họ. Không có nơi nào để đi ngoại trừ tiến lên phía trước, hướng đến sự an toàn và ấm áp dường như còn ở rất xa.
Cô trượt ngã, đôi giày thể thao đế mềm của cô không cho cô một điểm bám nào. Vaseline trợ giúp rõ rệt, nhưng một ít chất ẩm vẫn thấm qua giày và vớ của cô, và chân cô tê cóng rất đau đớn. Cô đã lớn lên ở Maine, cô biết sự nguy hiểm của chứng hoại tử do bị tê cóng. Cô biết thứ mà hậu quả của đêm nay có nhiều khả năng sẽ là, và một ý thức về thuyết định mệnh tràn ngập trong cô. Việc mất đi những ngón chân của cô vẫn tốt hơn là việc để bản thân cô bị Darwin bắt lần nữa.
Cô sửa sang lại ống tay áo của chiếc sơ mi lụa được cột trên đầu, kéo chúng xuống qua mũi và miệng cô, nhưng ống tay áo bị ướt và đóng băng, cô không biết điều đó có ích lợi gì không. Cảm tạ Trời đất, Gabriel ở đây, vững vàng như một tảng đá, khó nhọc tiến lên với vẻ kiên quyết của một kẻ hay gây hấn. Vòng tay của anh vững chắc để dựa vào, một nguồn an ủi trong thế giới đầy bất trắc. Cô tin anh là loại đàn ông sẽ đi ra ngoài trong một cơn bão băng để chắc chắn một người hàng xóm của anh không sao, loại đàn ông tự đưa mình vào giữa hiểm nguy và một người phụ nữ, cho dù cô ấy không là gì với anh, cho dù cô ta là cô gái anh chỉ biết một lần và không ưa thích.
Cô chưa có đến một cơ hội để nói với anh về mọi điều đã xảy ra tại ngôi nhà, và sau một lát ngẫm nghĩ, cô quyết định sẽ không nói. Cô không những không muốn nói về cuộc hãm hiếp bất thành của Darwin, mà cô còn không chắc chắn về phản ứng của Gabriel với tin này. Anh có cảm thấy như thể anh phải quay lại? Anh có quan tâm chút nào không? Cô nghi ngờ anh sẽ quan tâm. Chỉ bởi vì anh là người như vậy, và cô không muốn trở lại ngôi nhà. Cô cũng không muốn Gabriel trở lại đó, vì trong lúc này, cô đang bám dính vào sườn anh. Tầm nhìn của anh chắc chắn tránh xa ngôi nhà và cơn ác mộng ở đó. Không quan trọng tình cảnh nào, cô phải tiến lên.
Có một sự yên lặng phía sau họ – Ít nhất là sự yên lặng của con người. Mẹ thiên nhiên đã tạo ra một cảnh huyên náo với tiếng lộp độp của mưa rơi, của gió, tiếng xào xạc và tiếng cọt kẹt ma quái của cây cối. Có lẽ bọn chúng đã bỏ cuộc, có lẽ bọn chúng không săn đuổi nữa. Cũng có lẽ Niki và Darwin đang miễn cưỡng bỏ lại một ngôi nhà xinh đẹp ấm áp trong thời tiết này, chỉ để săn đuổi cô và Gabriel thôi.
Cô nhìn lên một lần nữa, vào người đàn ông cao lớn đang dắt cô theo. “Vậy… Anh thế nào?” Cô hỏi.
Garbriel khịt mũi. “Bây giờ em muốn tán chuyện ư?”
“Có lẽ việc nói chuyện sẽ giữ cho mặt em khỏi bị đông đá.”
Anh khịt mũi một lần nữa. “Anh cũng ổn. Còn em?”
Quá nhiều để lôi kéo anh vào cuộc chuyện trò. “Tốt.” Cô có thể nói điều gì khác đây? Đơn giản thôi. Sự tốt đẹp của công việc, dù buồn chán. Cha và mẹ có sức khoẻ tốt, trừ việc họ mất đi chút ít lợi ích về tiền hưu trí của họ trong thất bại tài chính cuối cùng, nên việc duy trì một ngôi nhà mà họ hiếm khi sử dụng là điều lố bịch. Em đã không muốn bán nó, nhưng em không đủ khả năng để mua nó từ họ, và bây giờ em không muốn nữa. Em đã yêu ngôi nhà đó, nhưng bây giờ, em không quan tâm ngay cả khi không bao giờ còn thấy nó nữa. Ý thức mất mát sắc nhọn đáng ngạc nhiên, cô giữ nó lại, thừa nhận rằng cô sẽ không bao giờ cảm thấy lần nữa điều tương tự về ngôi nhà, khi cô kiên quyết đặt ngôi nhà vào quá khứ, nơi mà nó thuộc về, và tiến về phía trước.
Cô phải dành sự chú ý cho điều cô đang làm hơn là mơ tưởng. Cô lại bị trượt chân, và một lần nữa Gabriel lại giữ chặt cô.
“Chúng ta cần phải đưa em ra khỏi chỗ băng giá này.” Anh nói, giọng anh lo lắng. Cô phải thừa nhận, việc tránh thời tiết là một ý tốt. Tốt nhất, thật vậy. Nhưng không hề có một người hàng xóm trong nhiều dặm, và thị trấn thì quá xa.
“Xe tải của anh ở không xa.” Anh nói thêm, đầy khích lệ.
Lolly biết rất rõ rằng con đường này bây giờ không dùng được nữa, nó khó chịu và nguy hiểm như nó đã là, cô đã từng đi bộ xuống con đường quá quắt đó nhiều hơn cả việc lái một chiếc xe, và đã có cơ hội để thả trôi và trượt vào sườn núi. Có vài khúc quanh nguy hiểm và những chỗ dốc thẳng đứng nằm giữa nơi này và Wilson Creek. Nhưng họ có thể dừng lại ở xe tải của Gabriel, vào bên trong và giữ hơi ấm, và có thể dùng soup và cà phê. Với suy nghĩ đó trong trí, cô đã có một đích đến hợp lý, và điều đó duy trì sự di chuyển tiến lên của cô, lôi kéo từng bàn chân một lên phía trước. Giả sử cô cho rằng phải đi bộ xuống núi bằng mọi cách thì chắc là cô sẽ quỵ ngã ở đây, nhưng bây giờ, chắc chắn cô sẽ không làm thế.
Không gì trong điều này là thật. Nó không thể. Cuộc đời của cô buồn chán, tẻ nhạt và bình thường. Việc chống trả lại một cuốc tấn công, trốn thoát từ cửa sổ tầng hai, tránh được một phát súng và chiến đấu chống lại một cơn bão nguy hiểm ngang bằng với thứ cô để lại phía sau – là những điều cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Lolly quyết định cô thích sự buồn chán hơn. Trong giây lát cô khao khát nó. Cô sẽ không bao giờ phàn nàn về việc buồn chán nữa. Điều này… điều này hoàn toàn giống như một cơn ác mộng.
Mỗi bước đi bây giờ là một sự nỗ lực. Sự giá lạnh cắt xuyên qua quần áo cô, làm trì hoãn cô. Bản năng của cô thét gào cô dừng lại, nghỉ ngơi, chịu thua. Nhưng cô biết, nếu cô ngừng lại ở đây, cô sẽ chết. Việc tê cóng đến chết không thể là việc vui vẻ để làm, thậm chí nếu nó có là như thế thì cô cũng không sẵn sàng để làm.
“Soup?” Lolly nói với đôi môi gần như tê cóng, ném những từ ngữ ra như một lá bùa. Thình lình cô nhận ra cô đang đói. Việc nghĩ về thức ăn làm ấm cô từ bên trong, khích lệ cô tiếp bước, ngay cả khi mặt đất bên dưới cô ngoặt xuống đột ngột và mỗi bước đi thậm chí trở nên gian nan hơn.
“Phải, có soup.” Bây giờ cánh tay anh quanh cô siết chặt hơn; anh gần như mang cô đi. Lolly tập hợp sức mạnh của cô, tập trung vào điều cô đang làm.
Nếu cô có thể có một ít soup – và cà phê! Anh đã nói anh có cà phê! – Cô sẽ có thể đi tiếp. Họ có thể nghỉ ngơi trong một vài phút, bật thiết bị sưởi của chiếc xe tải với động cơ nổ và làm tan băng giá chút ít, có soup và cà phê, và đi con đường của họ. Với chút ít củng cố, cô sẽ đủ sức để đi tiếp.
Rồi có một tiếng thét điên cuồng phía trên cao, tiếp theo là một tiếng súng, và nỗi kinh hoàng đáng nguyền rủa len lỏi cách nào đó qua từng thớ cơ trên cơ thể cô. Rốt cuộc, Darwin đang đến vì cô