Tiếng súng nổ vang dội khắp thung lũng. Người lính trẻ hoảng hốt nhìn chằm chằm cây súng, mắt mở to trên gương mặt tái mét.
– Súng đang nạp đạn! – Konrad bất bình nói.
– Dĩ nhiên là có đạn chứ – Người lính run rẩy nói – Hôm nay chúng tôi được giao đạn dược.
Người lính cầm cây súng chặt hơn, như sợ súng tuột khỏi tay nữa. Ba thám tử nghe tiếng xe trên đường. Một hồi sau, một chiếc xe jeep xuất hiện, dừng sát bên người lính vũ trang.
– Stanford, anh có biết anh đang làm gì không? – Người sĩ quan ngồi trên xe jeep cạnh lái xe nói.
Sĩ quan nhìn người lính, nhìn ba thám tử, rồi nhìn Konrad.
– Em xin lỗi, thưa sếp – Người lính nói – Súng bị trượt.
– Stanford, nếu anh không cầm nổi súng, thì anh không phải là người chúng ta. – Sĩ quan nói.
– Dạ không, thưa sếp. – Người lính đáp.
Sĩ quan bước xuống xe jeep, đi thẳng đến chỗ Konrad. Ba thám tử nhận thấy người sĩ quan này còn rất trẻ, trẻ y như người lính hoảng sợ. Áo khoác màu ô-liu còn rất mới. Mũ nồi cũng vậy. Đôi ủng chiến đấu đắt tiền đi ở chân cũng vậy.
– Tôi là trung úy John Ferrarite. – Anh nói.
Một bàn tay đeo găng đưa lên một tí như để chào, nhưng rồi bỏ xuống ngay. Hannibal nhận thấy anh trung úy đang cố ra vẻ thật quân nhân, giống như một người diễn viên đang nhập vai một sĩ quan trong một bộ phim chiến tranh.
– Tại sao đường bị chặn vậy? – Konrad hỏi – Tối nay chúng tôi phải đến San Jose. Chúng tôi không có thời gian chơi trò chiến tranh với các anh.
– Rất tiếc, đây không phải trò chơi – Giọng nói trung úy John Ferrante nghe rất cương quyết – Chúng tôi được cử đến đáy từ doanh trại Robert chiều nay và nhận lệnh cho ngưng mọi xe cộ trên con đường này. Đầy là con đường khẩn cấp từ Thung lũng San Joaquin ra bờ biển, và cần phải để trống dành cho xe quân đội.
– Chúng tôi không hề có ý làm kẹt đường, – Hannibal nhấn mạnh – chúng tôi đi ngược về đường 101 rồi chạy hướng bắc đi San Jose.
– Cao tốc 101 cũng bị chặn rồi – Trung úy nói – Này, sao các người không quay lui ngược trên con đường này, để chúng tôi làm nhiệm vụ đi?
Trung úy đặt một tay lên khẩu súng đeo ở thắt lưng. Ba thám tử rùng mình.
– Tôi được lệnh không cho ai dùng con đường này – Trung úy nói tiếp – Để bảo vệ cho chính các người.
– Bảo vệ à? – Konrad lặp lại – Anh bảo vệ chúng tôi với một khẩu súng à?
– Rất tiếc – Trung úy nói – Này, tôi không được phép cho các người đi qua. Và tôi không thể cho các người biết nhiều hơn, bởi vì tôi cũng không biết gì nhiều hơn. Bây giờ các người cứ quay ngược lại đi nhé?
– Ông Barron sẽ không tin chuyện này – Hannibal nói – Chính Charles Emerson Barron, nhà công nghiệp. Ông ấy sẽ rất giận nếu biết rằng khách của ông bị giam giữ. Thậm chí ông ấy có thể gọi cho Washington, ông ấy quen lớn lắm!
– Tôi không làm gì được! – Trung úy nói – Tôi không thể cho các người đi qua được!
Thêm vài người mặc đồng phục xuất hiện trên đường. Họ lẳng lặng đến gần người lính đã chặn xe tải. Mỗi người đều cầm súng, và ba thám tử nhận thấy mỗi người lính đều linh hoạt cảnh giác.
– Được rồi được rồi! – Konrad nói nhanh – Babal ơi, anh không thích chuyện này tí nào. Ta sẽ trở về trang trại. Ta sẽ báo cho ông Barron biết chuyện đang xảy ra.
– Tốt lắm! – Trung úy nói – Làm thế nhé. Nghe này, tôi sẽ chạy xe jeep theo anh. Tôi sẽ giúp anh giải trình với tay Barron kia, cho dù ông ấy có là ai đi nữa. Nghĩa là đây là một chuyện hết sức bình thường, chúng tôi chỉ tuân thủ lệnh cấp trên thôi.
Trung úy leo lên xe jeep, còn ba thám tử trèo lên xe tải.
– Điên rồ! – Peter nói trong khi Konrad bật công tắc.
– Đúng. – Hannibal trả lời.
Xe tải bắt đầu chạy về hướng nhà Barron, xe jeep chạy theo.
– Lúc ta rời Rocky trưa nay, thì mọi thứ hoàn toàn bình thường – Hannibal nói – Chuyện gì có thể xảy ra sau đó nhỉ?
– Chịu thua, không hiểu nổi, – Peter nói – nhưng tay trung úy kia có vẻ hoảng sợ. Chắc là phải có cái gì đó.
Konrad dừng xe tải bên lối đi, trước nhà trang trại. Xe jeep theo sát phía sau cũng dừng lại, trung úy bước ra nhìn xung quanh.
– Ai là chủ nhà ở đây? – Trung úy hỏi.
Giọng nói trung úy vang to, như thể đang khoác lác lên để giữ can đảm cho chính mình.
Hank Detweiler bước xuống các bậc thềm nhà. Elsie Spratt và Mary Sedlack đi theo, còn Rafael Banales đứng sau lưng họ ở ngưỡng cửa bếp, nhìn.
– Tôi là đốc công của ông Barron – Detweiler nói – Tôi giúp gì được anh?
Cửa sau nhà ông bà Barron mở ra, Charles Barron cùng vợ bước ra cửa sau.
– Có chuyện gì vậy? – Barron hỏi.
– Đường bị chặn rồi – Hannibal nói – Tụi cháu không thể rời khỏi đây.
Hannibal quay sang trung úy, còn Barron nhìn chằm chằm anh sĩ quan.
– Đường của tôi? Bị chặn à?
Hannibal buồn cười nhận thấy rằng trung úy đã bắt đầu toát mồ hôi bất chấp gió chiều lạnh lẽo. Hannibal nghi rằng Charles Emerson Barron thường tác động như thế đối với mọi người.
– Xin lỗi, thưa ông – Trung úy nói – Không – không phải đường của – của ông!
Hannibal thầm mỉm cười. Ông Barron không những có thể làm cho người ta toát mồ hôi, mà còn có thể làm người ta run nữa.
– Ừ, nhưng chắc chắn không phải là con đường của anh rồi! – Ông Barron hét lên – Anh nói sao khi bảo đường bị chặn? Không thể bị chặn được! Đó là đường cao tốc công cộng mà.
– Vâng – vâng, thưa ông – Trung úy cà lăm – Cao tốc đi San Joaquin, thưa ông, nhưng – nhưng…
– Trời ơi, nói đi! – Barron gầm lên – Đừng có đứng đó mà ú ớ!
– Chúng tôi c-c-c-có lệnh, thưa ông – Trung úy thốt ra được – Chiều nay. Từ Washington. Có c-c-chuyện xảy ra ở T-t-t…
– Trung úy! – Barron hét to.
– Ở Texas! – Trung úy la lên – C-c-c-có chuyện xảy ra ở Texas.
Khi đã làm chủ lại được lời nói, trung úy cởi mũ nồi ra, lấy bàn tay đeo găng xoa tóc.
– Tôi không biết có chuyện gì, nhưng đường xá trong bang đều bị chặn, những trục lộ chín, thưa ông. Không có giao thông nữa.
– Thật là vô lý! – Barron hét to.
– Vâng, thưa ông. – Trung úy nói.
– Tôi sẽ gọi Washington – Barron nói tiếp.
– Vâng, thưa ông. – Trung úy nói.
– Tổng thống, – Barron thông báo – tôi sẽ gọi Tổng thống.
Barron bước vào nhà. Các cửa sổ căn nhà lớn đều mở to, những người tập trung ngoài lối đi nghe được Charles Barron quay điện thoại. Có hồi im lặng, rồi Barron ném ống nghe.
– Chết tiệt! – Ông kêu lên.
Ông chạy ra cửa, bước xuống các bậc thềm.
– Cái điện thoại mắc dịch bị mất liên lạc rồi! Chắc đường dây bị hư!
– Dạ không, thưa ông – trung úy Ferrante nói – Tôi nghĩ là không hư đâu, thưa ông.
– Ý anh muốn nói gì? – Barron hỏi – Anh biết gì về chuyện này?
– Không biết gì, thưa ông – Trung úy nói – Chỉ biết rằng không dùng điện thoại được nữa trong khu vực này. Đài cũng vậy. Đài không nghe được nữa, thưa ông. Chúng tôi nhận lệnh bằng điện từ Washington.
– Không có điện thoại à? Barron hỏi. Không có đài à?
Mọi người bắt đầu kéo ra đường từ máy ngôi nhà nhỏ. Họ là những người làm công cho Barron. Khi tụ tập dưới trời đang tối dần, họ có vẻ sợ sệt.
– Anh ấy nói đúng, – Một người đàn ông nói – không có đài phát thanh.
– Tối nay không có truyền hình – Một người khác nói – Trên truyền hình không có gì ngoài âm thanh lạ lùng. Bây giờ âm thanh cũng không có nữa. Điện cũng mất rồi.
– Không có truyền hình à? – Barron hỏi lại với bộ mặt nửa sợ nửa mừng – Không có điện à?
Elsie Spratt ra vẻ bực mình.
– Nghe như cảnh tượng trong một bộ phim dở ẹc – Elsie nói, giọng to lớn và cương quyết vui vẻ lên – Tại sao đường sá lại bị chặn? Không có nghĩa gì cả! Bức điện từ Washington nói chính xác là gì? Có chuyện xảy ra ở Texas?
– Tôi không biết, thưa chị – trung úy nói – Tôi không được biết. Tôi chỉ…
– Biết rồi, biết rồi! – Elsie nói – Anh chỉ nhận lệnh!
Elsie quay lưng, ồn ào bước lên các bậc thềm vào nhà bếp. Qua cửa sổ mở, ba thám tử nhìn thấy Elsie vặn các nút một cái đài chạy pin để trên bàn. Gần như ngay lập tức tiếng nhạc vang đến tai những người đứng ngoài lối đi.
– À há! – Elsie kêu – Ai bảo không có đài phát thanh, hả?
– Khoan đã! – Hannibal kêu – Tiếng nhạc này! Chính là…
– Bản nhạc chào lãnh tụ! – Barron nói – Khúc nhạc mà Hải quân chơi khi Tổng thống xuất hiện!
Tiếng nhạc kết thúc, có một hồi im lặng. Rồi cộ âm thanh một người đang tằng hắng.
– Thưa quý vị, – Có giọng thông báo – Tổng thống Hoa Kỳ!
Bà Barron bước lại gần chồng. Ông choàng cánh tay ôm vợ.
– Các bạn à, – Một giọng quen thuộc nói – tôi vừa mới được thông báo, sau giờ trưa một chút, rằng máy bay không nhận dạng đã được nhìn thấy ở các vùng thuộc Texas và Tân Mê-hi-cô, và dọc bờ biển Californie. Cho đến giờ phút này, chúng tôi được tin, nhưng chưa xác nhận, rằng những máy bay ấy đã hạ cánh xuống Fort Worth, Dallas, Taos và San Francisco. Tôi xin nhắc lại, các báo cáo này chưa được xác nhận.
Tôi muốn bảo đảm với đồng bào rằng không có gì phải báo động. Mặc dù đột nhiên dây liên lạc ở các khu vực miền tây dường như tạm thời bị cắt đứt, chúng tôi đã bắt liên lạc với điện Kremlin và với các thủ đô khác ở Châu Âu và Nam Mỹ. Quan hệ nước ta với các chính phủ hướng đông và nam chưa hề được thân thiết lắm, và không có cơ sở gì để hoảng sợ…
– Biết rồi, nói mãi! – Barron quát lên.
– Nhiều đơn vị quân đội đã được triệu đến, – Giọng đó tiếp tục nói – và chúng tôi yêu cầu mọi công dân hãy hợp tác với các đơn vị này bằng cách cứ ở trong nhà mình để những con đường bộ chiến lược không bị nghẽn tắt. Xin vui lòng liên hệ nhờ giúp đỡ với bộ phận dân phòng địa phương…
Có tiếng rè thật to, rồi đài của Elsie tắt đi.
– Đồ ngu đần! – Charles Barron bực tức thốt lên – Nói chuyện trên đài phát thanh mười phút mà không nói được gì cho ta biết cả! Hoàn toàn không nói được gì!
– Thưa ông Barron, – Hank Detweiler nói – Tổng thống đã cho ta biết rằng nước ta đang bị xâm lược.
Ông đốc công có vẻ sửng sốt.
– Một cuộc xâm lược! Bởi những kẻ đã cắt mất các phương tiện liên lạc của ta! Ta… ta có một mình nơi này! Ta không thể bắt liên lạc được với ai để biết xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài!