Ba Thám Tử Trẻ lẳng lặng đi trên đường trong bóng đêm.
– Không thấy gì hết, – Peter than thở – tối thui như hũ nút.
– Sẽ không tối lâu nữa đâu. – Hannibal tiên đoán.
Ngay sau khi Hannibal nói xong, trăng hiện lên sau dãy vách đá hướng đông. Ánh trăng bạc dịu quét xuống thung lũng, lối đi rải sỏi đột nhiên xám trắng lên. Một bên khu trồng cây chanh, xuất hiện những bóng đen rất rõ.
– Tất cả tránh xa con đường! – Hannibal ra lệnh – Sợ có ai nhìn thấy ta ở đây.
Thám tử trưởng dẫn đường đến vùng bóng đen dưới cây cam. Ba thám tử im lặng bước đi về hướng nam ranh giới trang trại, nơi hàng rào bao quanh khu đất.
Mười lăm phút sau, ba thám tử nhìn thấy hàng rào xám trắng dưới ánh trăng phía sau hàng cây trúc đào. Ba thám tử đi sát bên mép, ở trong bóng bụi cây, thận trọng nhìn qua cây. Bây giờ cả ba nhìn thấy được con đường phía sau hàng rào, và bụi cây rậm hoang dại tối đen mọc phía bên kia đường. Ba thám tử quan sát và chờ đợi.
Suốt một hai phút, không có gì động đậy trên con đường. Sau đó có ánh đèn pha một chiếc xe jeep đang chạy từ từ đến. Đèn pha được lắp trên nóc xe. Ba thám tử phải cúi xuống để tránh chùm sáng đang quét qua.
Khi chiếc jeep đi ngang qua, một chùm đèn chớp lên từ vách đá đằng xa bên hướng tây cổng. Đèn nhảy nhót suốt mép khu đất nhà Barron.
– Có kẻ đằng kia đang canh chừng hàng rào. – Bob nói.
– Có lẽ là người của Barron. – Hannibal thở dài.
– Coi chừng người ta thấy bọn mình nếu bọn mình đi qua hàng rào, – Peter nhận xét – ngoài cổng lại có người canh nữa. Từ đây mình nhìn thấy được.
Xe jeep vòng lại, chạy qua cổng một lần nữa. Xe dừng lại trên đường, gần điểm ba thám tử đang chờ. Một lần nữa, kẻ quan sát trên đồi rọi đèn đâm thủng bóng đêm. Chùm sáng dừng lại ở xe jeep. Có ba người trên xe. Một người nhìn lên hướng vách đá, rồi lấy súng xuống khỏi vai, kiểm tra, như cho chắc rằng súng có đạn. Sau một hồi, xe jeep chạy tiếp, leo lên đỉnh rồi xuống dốc, biến mất khỏi tầm nhìn.
– Tại sao người của ông Barron lại chặn bọn mình lại, nếu bọn mình vượt qua hàng rào? Bob hỏi rất có lý. Tại sao họ lại phải bận tâm? Ông Barron chỉ muốn chặn không cho người đi vào thôi mà, đúng không?
– Có lẽ thế, – Hannibal nói – nhưng nếu người của ông Barron nhìn thấy ta, thì sợ họ sẽ gây ồn ào làm cho bọn lính chú ý.
– Nhưng họ chú ý để làm gì? – Bob hỏi lại – Bọn mình chỉ là người đi bộ. Bọn mình sẽ không cản đường bất cứ xe quân đội nào.
– Nhưng lỡ ông trung úy kia thật ra không hề quan tâm đến xe quân đội? – Hannibal bắt bẻ – Giả sử trung úy chỉ muốn giam giữ người ở trang trại Valverde mà thôi?
– Cậu nói chuyện y như ông Barron, – Peter nói – mà mình nghĩ ông Barron là kẻ gàn dở!
– Cũng có thể ông ấy như thế, nhưng mình nghĩ ông ấy đúng về một điều – Hannibal nói – Mối quan tâm chủ yếu của trung úy là trang trại, chứ không phải con đường. Có lẽ trung úy không cho bọn mình ra đi đâu. Nhưng nếu ta băng qua được con đường, vào trong vùng bụi cây hoang dại kia, thì ta sẽ trốn được.
– Khoan đã! – Peter la lên – Bọn mình cách con đường cái chỉ có vài dặm, nhưng nếu đó là vài dặm bụi cây, thì đừng tính đến mình! Bọn mình sẽ bị cứa rách thành mảnh trong bóng đêm mất!
– Cậu nói đúng – Hannibal nói – Thôi được rồi. Lúc xem bản đồ trước khi rời Rocky, mình có nhìn thấy một con đường khác, ở hướng bắc trang trại. Nếu leo được vách đá, thì ta sẽ dễ dàng đến đó.
Peter quay lại nhìn dãy vách đá gần nhất, ở hướng tây. Trăng đã lên cao, vách đá trông tiêu điều trần trụi thoáng hiện thoáng dật dờ đáng sợ dưới ánh trăng ma quái. Có những bóng đen ở những chỗ rãnh và khe nứt trên mặt vách đá.
– Được rồi – Peter nói – Bọn mình có thể qua được vách đá. Nhưng không phải trong đêm nay, Babal à. Không thể nào đi được, nếu không có đèn pin. Quá dốc, ánh sáng không đủ. Trật bước là tiêu đời ngay.
– Đúng – Hannibal thừa nhận – Thôi được. Ta hãy trở về trang trại, nghỉ ngơi, rồi bắt đầu ngay khi trời sáng lên.
Ba thám tử về qua nhà trang trại. Bây giờ, bước đi dễ dàng hơn, vì có ánh trăng và đèn trong nhà phía trước để nhìn đường đi. Khi còn cách nhà ông Barron khoảng một trăm mét, ba thám tử bước trở lên lối đi.
– Babal hả? – Konrad đi vòng qua góc nhà trang trại – Babal ơi, có phải em đó không? – Konrad gọi – Peter? Bob ơi?
– Tụi em đây, anh Konrad ơi. – Hannibal trả lời.
– Sao các em không vào nhà? – Konrad hỏi – Các em đi đâu vậy? Anh đi tìm các em.
Cửa sau nhà ông bà Barron mở, Charles Barron bước ra.
– Ai lảng vảng đây? – Ông Barron gọi.
– Tụi cháu đây mà, bác Barron à. – Peter nói.
Rồi đột nhiên, Peter nhìn thấy một ánh sáng trắng xanh chói mắt bừng sáng phía sau lưng Konrad.
– Babal ơi! – Peter la lên – Nhìn kìa!
Vách đá ở hướng bắc trang trại được bọc bằng những ngọn lửa xanh! Ánh lửa kỳ quái nhảy lên về hướng bầu trời như những tấm sáng bóng lạnh lùng.
– Cái gì vậy? – Charles Barron kêu lên.
Suốt một hồi, lửa như che giấu mất bề mặt granit các vách đá. Rồi những cuộn khói trắng dày đặc bay vọt lên từ vùng đất phía sau bể chứa.
Những cánh cửa đóng sầm. Tiếng chân nện trên con đường. Rồi tiếng kêu la ngạc nhiên hoặc hoảng sợ. Sau đó, từ đám khói cuồn cuộn lập lòe, một vật hình ô-van bay lên. Nó bay lượn lên trên trời, óng ánh bạc trong ánh sáng từ vách đá. Rồi nó đi lên thẳng, vài giây sau nó đã ở trên vách đá, biến mất vào trời đêm.
Ánh sáng chói trên vách đá yếu đi rồi tắt. Trang trại im lặng, một khoảnh khắc ghê sợ khi không ai dám nhúc nhích. Rồi:
– Úi chà! – Peter kêu – Một cái đĩa bay!