Bob và Peter ngồi trên giường trong phòng ngủ lớn chờ đợi. Hannibal đã trở về nhà ông bà Barron, còn Konrad nấn ná lại ở dưới nhà bếp. Hannibal đã dặn Konrad không được nói với đám người làm rằng cậu nghi có vụ lừa đảo.
Mười lăm phút sau Hannibal trở về. Cậu leo lên các bậc thềm từ từ, nét mặt thất vọng chán chường khi bước vào phòng.
– Ông Barron không chịu tin cậu. – Bob nói.
– Ông ấy không tin mình có thể nhớ từng chữ một trong lời thoại một bộ phim. – Hannibal thở dài nói.
– Sao cậu không nói với ông ấy rằng trí óc cậu y như cái máy ghi âm? – Peter hỏi.
– Mình có nói, – Hannibal trả lời – ông ấy bảo mình đừng hỗn láo.
– Còn chuyện bọn lính giả danh? – Bob bực mình nói – Còn giả thiết của cậu về vàng? Cậu có nói với ông Barron về chuyện đó không?
Hannibal có vẻ xấu hổ.
– Mình không có cơ hội. Các cậu đã biết ông Barron thế nào khi không muốn bị quấy rối. Không cho ta nói tiếng nào.
– Còn nói chuyện với bà Barron?
– Bà ấy không xa được ông Barron đủ lâu để nói chuyện. Nhưng ít nhất bà ấy tin mình về chuyên lời thoại trong bộ phim. Bà ấy bảo mình hãy trở lại sau khi ăn tối để kể cho bà ấy nghe toàn bộ câu chuyện.
– Ồ, tuyệt quá – Bob nói – Bọn mình hầu như đã giải xong vụ bí ẩn, vậy mà không nói được cho thân chủ nghe!
Hannibal đỏ mặt. Thám tử trưởng tự hào là gây được chú ý với người lớn, nhưng lần này thì thất bại.
– Sao bọn mình không tiếp tục nói với vài người khác vé vụ lừa bịp? – Peter hỏi – Mọi người ở trang trại đều rất căng thẳng thần kinh. Bọn mình có thể tránh cho mọi người nỗi lo sợ.
– Nhưng ta sẽ làm kẻ gián điệp cảnh giác hơn – Hannibal nhấn mạnh – Và có thể điều đó làm cho ông bà Barron lâm nguy thật sự. Lỡ bọn lính quyết định vào đây dùng vũ lực để cướp đoạt vàng thì sao?
– Mình hiểu hết rồi. Bọn mình đã bị mắc kẹt vào một cuộc đấu. – Bob rùng mình nói.
Hannibal gật đầu.
– Không, ta phải chờ và thuyết phục ông bà Barron rằng ta biết những gì đang diễn ra. Nói chuyện với bà Barron sẽ không khó. Bà ấy có vẻ rất tin bọn trai như mình. Nhưng có thể ông Barron sẽ chống đối chỉ vì bà ấy tin ta. Như cô Elsie đã nói, ông ấy rất ngang ngược.
– Khó chịu y như một con rắn chuông dưới trời mưa bão – Bob nói – Cô Elsie có kiểu nói rất hay.
Hannibal im lặng nhìn Bob một hồi rồi nói:
– Ồ!
– Sao vậy? – Bob hỏi.
– Cậu vừa mới nói một cái gì đó. – Hannibal hỏi lại.
– Phải. Mình nói cô Elsie có kiểu nói rất hay. Cô ấy nói rằng ông Barron khó chịu y như một con rắn chuông dưới trời mưa bão.
– Không phải – Hannibal mỉm cười đáp – Thật ra cô Elsie đã nói ông ấy dễ chịu y như một con rắn chuông dưới trời mưa bão! Nhưng nghe cũng gần giống nhau!
– Các cậu ơi! – Elsie gọi – Ăn tối! Xuống ăn nào!
– Babal ơi, cậu đang suy nghĩ về một cái gì đó! – Peter nhận xét.
– Lát nữa sẽ nói. – Hannibal hứa.
Khi ba thám tử vào nhà bếp, Elsie đang múc súp ra trong khi Mary Sedlack dọn những dĩa bánh nướng nóng.
– Các cậu có mặt lúc đó – Mary nói với ba thám tử – Các cậu nói cho mọi người biết về bức thông điệp trên đài đi. Mọi người cứ tưởng tôi ăn phải nấm thần tiên hay cái gì đó đại loại như vậy.
Hannibal ngồi xuống gần Hank Detweiler. John Aleman và Rafael Banales đã ngồi vào bàn rồi. Konrad ngồi đối diện với Detweiler, thận trọng không nhìn ông đốc công.
– Bức thông điệp nhắn ông bà Barron – Hannibal nói – Từ một con tàu vũ trụ đã vào quỹ đạo trái đất.
Bob và Peter ngồi xuống, Elsie đặt dĩa súp trước mặt hai cậu.
– Tôi nghĩ không nên nói gì với đám công nhân trang trại – Elsie nói – Phần lớn họ đã khiếp sợ rồi.
– Họ đâu phải con nít, Elsie à – Hank Detweiler đáp – Họ có quyền được biết những gì đang xảy ra.
Ông đốc công cầm muỗng lên, cau mày xem xét cái muỗng rồi bỏ trở xuống.
– Ông Barron bắt tôi phải rút người gác khỏi bãi cỏ – Detweiler nói – Ông ấy không muốn có ai trên đó.
Khi không thấy ai bình luận gì về điều này, Detweiler nói tiếp:
– Điên rồ! – Detweiler nói – Tôi vừa mới nói ông ấy phải đưa một nhóm người lên trên vùng đồi phía sau trang trại, mà ông ấy không chịu nghe. Ông ấy không muốn có ai trên đó cả. Bây giờ Mary lại nói đó là vì sắp đến ngày tận thế và người ngoài hành tinh sắp đến rước ông bà Barron đi. Nếu ta sắp phải đối phó với ngày tận thế, thì tôi nghĩ mọi người nên được thông báo đàng hoàng chứ.
– Anh Hank ơi, mọi người sẽ hốt hoảng, bấn loạn lên cả nếu biết về bức thông điệp trên radio. – Elsie nói.
– Bây giờ họ đã hốt hoảng rồi – Detweiler nói – Điều duy nhất giúp họ chưa nổi loạn lên là vì chưa có ai bỏ chạy. Mà không có ai bỏ chạy bởrvì không có nơi nào để mà chạy. Tại sao lại phải bỏ chạy khi đã ở nơi an toàn nhất rồi?
Detweiler nhìn chằm chằm Hannibal.
– Cô Mary nói rằng ông bà Barron định lên bãi cỏ tối nay và con tàu vũ trụ sẽ mang hai người đi.
Hannibal gật đầu.
– Hai người có hẹn với tàu cứu hộ đúng 22 giờ tối nay. Con tàu vũ trụ sẽ quay trở lại rước ông bà Barron và vài người thuộc hành tinh Omega. Cháu đoán đó là những người đã tấn công tụi cháu sáng nay. Có thể họ có mặt ở đây canh giữ không cho người ở trang trại Valverde ra khỏi đây để giữ bí mật về chuyện này.
Hannibal múc một muỗng súp.
– Họ không muốn bị một đám đông đón chào khi hạ cánh, đúng không? – Thám tử trưởng hỏi.
– Chỉ cần ông bà Barron thôi chứ gì? – Detweiler nói.
– Họ không nhắc đến ai khác cả. – Hannibal đáp.
Detweiler cười hô hố.
– Thật buồn cười! Tại sao họ lại chỉ muốn ông bà Barron? Ông ấy có phải là thiên tài đâu. Ông ấy giàu có, chỉ vậy thôi. Chẳng lẽ đến ngày tận thế, người giàu cũng được đi hạng nhất sao?
– Đây chỉ là trò đùa – John Aleman nói – Có kẻ giỡn với ta. Còn radio, cũng không khó gì khi làm cho các radio không bắt sóng nữa, hay phát những bức thông điệp đặc biệt. Elsie ơi, tôi dám chắc em trai cô có thể giải thích cho ta nghe cách làm.
Elsie không trả lời, nhưng đưa bàn tay bị dị dạng lên cổ.
– Tôi nghĩ chính tôi cũng làm được nếu có đủ thiết bị. – John Aleman nói.
– Chắc chắn anh làm được rồi, – Mary Sedlack nói – nhưng nếu có kẻ đang đùa với ta, thì tại sao lại phải làm thế? Quá rắc rối để dựng trò đùa này!
– Hay ông Barron có kẻ thù? – Rafael Banales nói với giọng lo sợ – Ông ấy rất giàu, và người giàu không phải lúc nào cũng được yêu thích. Nhưng cũng có thể có một con tàu đến đây từ một hành tinh xa lạ nào đó chứ? Sao lại không thể xảy ra? Những thảm họa được nhắc đến cũng có thể xảy ra vậy. Khí hậu trái đất từng thay đổi trong quá khứ. Ta biết điều này mà. Khí hậu vẫn có thể thay đổi nữa. Có thể thời đại băng hà lại đến, hoặc băng tảng ở địa cực có thể tan ra. Sao lại không? Nhưng cho dù những chuyện đó có xảy ra đi nữa, thì ta làm được gì nào? Leo lên một con tàu vũ trụ à? Cho dù có lên được, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không đi đâu. Tôi sẽ ở lại đây liều mạng.
– Còn nếu không có gì xảy ra? – Detweiler nói – Nếu không có tàu vũ trụ nào cả?
Rafael Banales nhún vai.
– Vậy thì đúng là một trò đùa, một trò đùa mà tôi không hiểu gì.
Bữa ăn tối tiếp tục trong bầu im lặng. Ba thám tử háo hức ăn. Elsie và Mary không ăn gì cả.
Sau bữa ăn tối Ba Thám Tử Trẻ ra ngoài đứng sau nhà ông bà Barron. Ngay lập tức một cửa sổ bật mở, bà Barron ló đầu ra.
– Đi vòng đến trước nhà đi. – Bà Barron nói nhỏ.
Ba thám tử làm theo lời bà và tìm thấy Charles Barron đang ngồi trên một cái ghế bằng sắt ở sân hiên.
– Chào ông Barron. – Hannibal nói.
Barron cau mày.
Hannibal bước lên các bậc thềm, Bob và Peter theo sau.
– Thưa bác, cháu có nghĩ ra cách lý giải các sự kiện ngày hôm nay. – Thám tử trưởng nói.
– Chàng trai trẻ à, – Ông Barron nói – hồi chiều dường như tôi đã nói rất rõ rằng tôi không quan tâm đến cách lý giải của cậu mà.
Barron đứng dậy bỏ vào trong nhà.
Một hồi sau bà Barron bước ra, ngồi xuống ghế.
– Đừng buồn nhé, – Bà nói – có lẽ chồng tôi không thích nghe sự thật. Chồng tôi dự định ra đi với con tàu vũ trụ và bảo tôi phải đi cùng.
Bà Barron nhìn xuống áo tay dài và váy xanh lục đang mặc.
– Chồng tôi bảo tôi phải đi thay đồ nhanh. Tôi không được mặc váy để du hành đến một hành tinh mới. Anh Charles cho rằng mặc quần dài sẽ thích hợp hơn.
Hannibal mỉm cười ngồi xuống.
– Thế cô còn chuẩn bị gì nữa ạ? Ông Barron đã bắt đầu thu gom những thứ muốn mang theo chưa? Bác trai muốn cứu vớt những vật gì khi trái đất sẽ bị tàn phá?
– Anh ấy sẽ chuẩn bị hành lý sau khi trời tối, anh ấy nói thế. – Bà Barron đáp.
Hannibal tựa lưng vào một bên ghế, để cánh tay dọc theo lưng ghế. Ngón tay Hannibal đụng phải chỗ nứt trên kim loại, một chỗ giống như đường rãnh. Thám tử trưởng sờ nắn thử. Rồi quay lại tò mò nhìn kỹ hơn.
– Khó chịu quá phải không? – Bà Barron hỏi khi thấy Hannibal xem xét cái ghế – Tất cả bàn ghế đều có những chỗ nứt như thế. Khi đúc, thợ sắt đã làm ra cái đó.
– Dạ – Hannibal gật đầu – Cô ơi, ông Barron có nhận thức rằng những gì ông sắp làm rất nguy hiểm không ạ? Ông ấy tự dưng chấp nhận trở thành nạn nhân của một trò gian xảo. Ông ấy làm đúng y những gì bọn âm mưu muốn ông ấy làm.
– Hannibal à, cậu có tin chắc là một âm mưu không? – Bà Barron hỏi.
– Dạ chắc chắn, thưa cô – Hannibal trả lời – Cô ơi, thật ra ta đang bị giam giữ tại đây. Ta sẽ không được phép rời khỏi nơi này, cho dù ta có đi thử.
Bob và Peter gật đầu đồng tình.
– Nhưng tại sao? – Bà Barron kêu lên – Bọn mưu mô là ai? Bọn chúng muốn gì?
– Bọn chúng chính là những người ở ngoài con đường kia, và vài người khác nữa, – Hannibal trả lời – bọn chúng muốn chiếm đoạt vàng của ông Barron.
Cửa trước mỏ ra, Charles Barron bước ra sân hiên. Bà Barron giật mình nhẹ, ông Barron mỉm cười với bà.
– Ernestine à, em thừa biết thế nào anh cũng sẽ nghe mà – Ông Barron nói rồi ngồi xuống bên vợ – Cậu nói về vàng – Ông Barron nói tiếp với Hannibal – Tốt lắm. Bây giờ tôi đã quan tâm muốn nghe những gì cậu nói.
– Thưa bác, – Hannibal nói – ai cũng biết rằng bác đá bán đi toàn bộ tài sản, rằng bác không tin các cơ quan tổ chức tài chính ở đất nước này, và rằng bác tin chỉ có đất và vàng là những khoản đầu tư chắc ăn. Từ những việc này, cháu suy luận rằng bác đã bỏ hết tiền vào vàng, rằng vàng được giấu đâu đây trong trang trại này. Suy luận này là hợp lý nhất.
– Ủa, anh Charles! – Ernestine Barron thốt lên – Anh có vàng ở đây à? Anh chưa bao giờ cho em biết mà.
– Em không cần biết. – Ông Barron trả lời.
– Bọn chúng âm mưu cướp đoạt vàng, – Hannibal nói – và biết vàng đang ở đây, nhưng bọn chúng không biết chính xác là ở đâu. Bọn chúng dàn dựng đám cháy trên vách đá và cảnh đĩa bay cất cánh, tất nhiên là cả bức thông điệp radio, vì bọn chúng nghĩ bác sẽ mang vàng theo khi bác đi gặp nhóm cứu hộ. Rồi bọn chúng sẽ cướp vàng!
Charles Barron hít thở thật sâu.
– Đúng – Ông nói – Tôi đã dự kiến làm việc này. Hết sức vô duyên. Không hiểu tại sao tôi lại khờ khạo đến thế. Nhưng chỉ có kẻ hèn mới sợ thừa nhận mình đã phạm sai lầm. Tôi không hèn, mà cũng không ngốc.
Ông Barron nhìn Ba Thám Tử Trẻ như thể thách thức.
– Dạ, bác không phải người như thế. – Peter trả lời.
– Nhưng bây giờ tôi sẽ không để cho một lũ nhóc con mặc quân phục giả lừa gạt tôi! Thằng nhãi ranh trên xe jeep chưa đến tuổi cạo râu nữa kìa. Chính tôi có vài chục thanh niên khỏe mạnh, và tôi còn có súng đạn rất nhiều. Nếu cần, ta có thể dùng súng bắn để chạy ra khỏi đây.
– Dạ đúng, – Hannibal đáp – nhưng với điều kiện rằng tất cả người của bác đều đáng tin cậy.
– Đáng tin cậy? – Nhà triệu phú hỏi lại – Cậu nghĩ người của tôi không đáng tin à?
– Có kẻ ở trang trại cung cấp thông tin cho những người ngoài con đường – Hannibal nói – Bob có thể kể cho bác những gì Bob đã nghe được chiều nay.
– Cháu trèo qua hàng rào lúc không có ai nhìn – Bob nhanh miệng nói – Cháu đến gần lều trại và nghe bọn chúng nói chuyện. Bọn chúng biết bác đã bắt đầu tin vào chuyện người ngoài hành tinh xuống thăm trái đất. Rồi trung úy nói chuyện với một ai đó bằng điện thoại dã chiến, và kẻ đó báo rằng bác đã ra ngoài đi một vòng trang trại như thường ngày.
– Điện thoại dã chiến à? – Charles Barron phá lên cười – Bọn chúng bảo điện thoại không dùng được. Sao tôi không được báo sớm hơn về toàn bộ vụ này?
– Bác đã rất bận bịu không chịu nghe tụi cháu nói – Hannibal nhấn mạnh – Bây giờ bọn âm mưu sẽ không để bác đi hay chạy xe ra khỏi đây. Bọn chúng sẽ lấy cho bằng được cái bọn chúng muôn. Cháu nghĩ bác sẽ muốn thưa kiện bọn này, nhưng bác không làm được nếu không có chứng cứ. Mà bác không thể nào tìm ra ai là kẻ gián điệp trong đám người làm của bác trừ phi để bọn chúng lộ mặt. Thưa bác Barron, bác phải cho bọn chúng một cơ hội tự sập bẫy.
– Có thể, – Ông Barron nói – nhưng trong khi chờ, tôi sẽ tự vũ trang trước đã.
Ông Barron đứng dậy, đi vào nhà. Một hồi sau, ông trở ra sân hiên.
– Có kẻ đã đột nhập vào kho vũ khí của tôi – Ông Barron nói với giọng nghiêm khắc – Chắc là có chìa khóa thứ nhì. Ổ khóa vẫn còn nguyên, nhưng tất cả vũ khí đạn dược biến mất hết rồi. Ta đã bị mắc bẫy. Ta bị giam lỏng! Và có kẻ phản bội! Một người mà tôi đã chọn để làm việc ở đây. Tôi đã bị người của mình lừa!
– Dạ đúng, thưa bác, – Thám tử trưởng đáp – và bây giờ ta nên tìm hiểu xem đó là ai!