Vụ Bí Ẩn Quyển Nhật Ký Mất Trang

CHƯƠNG 20 – BÍ MẬT CỦA CON MA



Chẳng bao lâu, bà Slunn nhìn theo nhóm gồm bốn cậu và thêm Hans, giáo sư Shay, lên đường ra hồ, dưới trời mưa tầm tã. “Lối đi của con ma” dẫn cả bọn đi hàng một ra đến hòn đảo nhỏ xíu rải đầy lá kim thông.
– Truyền thuyết kể rằng con ma canh chừng kẻ thù đến, Hannibal nhắc lại. Vậy ta phải tìm “con ma”, tức cây bách cong queo, trên điểm cao nhất của hòn đảo!
Trên đỉnh cao nhất, có cây sào với cái đèn. Peter tháo đèn ra để xem xét.
– Hannibal, cậu nói đúng! Peter kêu. Vật này có miếng đồng khắc chữ Right.
– Nhanh lên! Tìm cây bách đi, Hannibal ra lệnh.
Cả nhóm không phải đi xa.
– Nó đây rồi! Giáo sư đắc thắng thông báo.
Đó là một cây bách dị dạng, giống y như những cây trên đảo Cabrillo. Dưới mưa, trông nó rất giống một con ma hình người, với cái đầu bù xù và tay cong queo dang ra về hướng hồ.
– Nhìn kìa, Bob vừa nói vừa chỉ ngôi nhà gia đình Slunn. Từ nhà, hầu như không thể thấy cây nổi, nó bị những cây to hơn che khuất. Hèn gì ta không để ý đến nó!
– Có thể, vào thời ông Angus, thì nhìn thấy cây rất rõ, Hannibal đánh giá. Nhưng mấy cây bách dị hình này mọc chậm lắm. Trong một thế kỷ, có lẽ cây này không lớn được bao nhiêu so với mấy cây xung quanh.
– Thôi, bàn về cây cối như vậy là đủ rồi, Peter nóng lòng lầm bầm. Đào đi! Dường như chúng ta đến trước. Java Jim chưa qua đây. Không có dấu vết đào bới nào.
– Bắt đầu đi, anh Peter! Harvey vừa kêu vừa chụp lấy một cây cuốc. Ta hãy đào quanh cây bách.
– Không, Hannibal bình tĩnh nói. Không phải ở đó!
Mọi người ngạc nhiên nhìn thám tử trưởng.
– Nhưng bức thư nói đến con ma, giáo sư Shay nhắc nhở. Chắc là kho báu ở đây thôi!
– Bức thư còn khuyên nhìn bí mật trong gương! Do ở đây không có gương, ta phải hiểu “giống như trong gương”. Một tấm gương phản chiếu các đồ vật đảo ngược lại. Vậy ta phải hiểu ngược lại cách con ma chỉ để tìm kho báu.
Hannibal chỉ vào cánh tay gầy cỗi dài của “con ma” hướng về hồ.
– Thay vì nhìn về hướng nó chỉ, ta hãy xem hướng đối ngược. Ta thấy gì nào?
Hannibal vừa nói vừa ra đứng trước cây bách nhìn. Mọi người xúm sau lưng Hannibal.
– Trời mưa lớn quá, không thấy gì hết, Bob nói. Trời tối quá.
– Harvey ơi, đưa đèn pin đây.
Hannibal đặt đèn pin song song với cành cây, rồi bật sáng lên. Chùm sáng đâm thủng màn mưa giống như đèn pha vào một khoảng đất bằng phẳng, phủ đầy bụi cây.
– Đi, các bạn ơi! Thám tử trưởng kêu.
Tất cả chạy theo Hannibal. Và đột nhiên, mọi người thất vọng đứng lại. Nếu địa điểm đã được chọn rất hay để cất giữ kho báu, thì kho báu đã bay mất. Thật vậy, một cái lỗ to tướng nằm dưới chân nhóm người tìm kho báu.
– Người ta đã lấy cắp kho báu! Harvey tức giận nói.
– Có ai đã đến trước bọn mình, Peter càu nhàu.
Giáo sư Shay cúi xuống lượm một cái gì đó.
– Nút áo bằng đồng. Java Jim! Chính hắn đã chiếm mất kho báu. Khi gặp tôi, có lẽ hắn đã ra tay xong rồi.
– Ta hãy đi báo cảnh sát, Hans khuyên.
Thế là nhóm người quay về nhà gia đình Slunn, gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng Reynolds, giải thích rằng Ba Thám Tử Trẻ cần trợ giúp để bắt Java Jim. Sau đó, Hannibal lôi kéo mọi người ra chỗ giáo sư Shay bị tên vô lại tấn công. Khu xung quanh xe hòm không tiết lộ được điều gì, nhưng đột nhiên, giáo sư chỉ một khoảng bùn, cách xe ông không xa. Dấu ủng in rõ, đi theo hướng về con đường lớn.
– Tên cướp! Giáo sư la lên. Chắc là hắn có xe chờ gần đây. Giờ hắn đã đi xa rồi!
Hannibal cúi xuống nhìn dấu chân còn mới.
– Java Jim không mang nặng khi qua đây! Thám tử trưởng tuyên bố. Khi bác gặp, hắn đi tay không à?
– Đúng, giáo sư nói. Có lẽ hắn đã mang kho báu ra xe rồi. Hắn quay lại vì một lý do nào đó. E rằng ta sẽ không bao giờ tóm lại được hắn.
– Có thể, Hannibal nói khẽ. À, Harvey ơi, chú Rory đâu rồi?
– Sáng nay, em không gặp chú. Hình như chú ra ngoài.
– Em bảo chú Rory chỉ ở nhà em mới được một năm thôi à? Tự chú đến ở à?
– Thì… chú có thư của một người mà nhà em quen bên Tô Cách Lan. Chú biết hết về gia đình mẹ con em và về ngôi nhà cũ.
– Bất cứ ai cũng có thể hỏi và nắm thông tin! Peter ngắt lời. Hannibal ơi, cậu nghi Rory đồng lõa với Java Jim hả… hay thậm chí chính là Java Jim?
– Vóc dáng bằng nhau, Hannibal thừa nhận. Và ngay từ đầu chú Rory cố ngăn cản không cho ta tìm kho báu. Chú Rory vắng mặt ở Hồ Con Ma hai lần mà Java Jim toan lấy cắp quyển nhật ký!
– Và chú ấy biết bọn mình ra mỏ đá, Bob nhắc lại. Chú là người đầu tiên được bọn mình thông báo về tấn đá granit đặt mua ở hãng Ortega. Rất có thể chú ấy đã nhốt bọn mình trong nhà chòi, rồi quay lại đây đập phá xưởng hun khói thịt. Lúc ấy chú không biết rằng đá granit là những tấm đan.
– Nhưng ta đã thấy Stebbin ở nhà chòi, giáo sư Shay bắt bẻ.
– Phải, nhưng lúc đó Stebbin đang thử mở khóa. Nếu trước đó đã nhốt Bob và Peter thì Stebbin đã không làm thế. Stebbin đã biết rằng cửa bị khóa. Ngoài ra… ngay sau khi nhà xe bị cháy… có ai thấy kẻ mà ta đuổi theo đâu?… Không ai thấy! Ta chỉ chạy do Rory nói là có người. Hay chú ấy nói láo?
– Cậu nghĩ chính chú Rory định lấy cắp quyển nhật ký trong nhà xe à? Bob hỏi. Và chú ấy nói là đã nhìn thấy Java Jim, trong khi chú ấy chính là Java Jim?
– Các anh quên rằng bác Shay đã thấy một người! Harvey bắt bẻ. Bác nghĩ là Stebbin.
– Bởi vì tôi đang nghĩ đến Stebbin, giáo sư thú nhận. Thật ra, rất có thể tôi chỉ tưởng tượng thôi. Rory cứ nói là có thấy người… và tôi cứ nghĩ là Stebbin, thế thôi!
– Chính chú Rory là kẻ trộm! Peter la lên. Chú ấy đã lấy…
– Tôi lấy cái gì…? Một giọng nói vang như sấm gầm lên.
Anh chàng Tô Cách Lan đang đứng đó trừng mắt nhìn cả nhóm… Hannibal xúc động tựa capô xe hòm của giáo sư Shay, thả rơi đèn pin. Hannibal cúi xuống lượm lên lại.
– Hans! Giáo sư la lên. Tóm lấy Rory!
Hans đứng dậy. Nét mặt thám tử trưởng rất lạ. Hannibal lại chạm vào xe giáo sư một lần nữa, nét mặt khó hiểu. Rồi Hannibal quay sang Hans.
– Không phải đâu, anh Hans! Thám tử trưởng nói với một giọng cương quyết. Anh cứ để chú Rory yên. Không phải chú ấy là thủ phạm. Em lầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.