Nửa tiếng sau, Hannibal gõ cửa nhà ông Bonell. Shelby Tuckerman mở cửa. Ông mặc áo pull đen và đeo kính râm.
– À, siêu thám tử đến rồi, ông nói. Hy vọng cậu sẽ tìm được lời an ủi anh Walter tội nghiệp.
Hannibal không thèm để ý đến sự mỉa mai hàm chứa trong câu nói và đi theo Shelby vào bếp, ngăn nắp và sạch sẽ. Walter Bonell đang ngồi ở bàn uống cà phê. Thám tử trưởng ngồi đối mặt ông. Shelby mời Hannibal uống cà phê, nhưng cậu từ chối.
– À quên! Shelby cười khẩy. Ở xứ này, bọn nhóc đâu có uống cà phê.
– Có nước trái cây, ông Bonell vội vàng mời.
– Dạ không, cháu cám ơn. Cháu không uống gì đâu. Cháu vừa mới ăn xong tức thì.
– Có đúng là bọn trẻ con luôn ăn ngốn nghiến đồ ngọt không? Shelby vẫn liếp tục nói với giọng điệu khó chịu. Đừng có nói cậu là ngoại lệ. Chỉ cần nhìn vòng eo cậu thôi là cũng biết rồi.
Hannibal nghiến răng. Hannibal biết mình mập và rất khó chịu khi bị nói về vấn đề này. Nhưng cậu cố gắng hết sức để giấu đi sự khó chịu với Shelby.
– Chắc là thỉnh thoảng cậu cũng ăn kiêng chứ? Shelby vẫn nói dai.
Thấy Hannibal không trả lời, ông quay sang ấm nước đang sôi trên bếp và tự pha cho mình một tách cà phê. Rồi ông ra ngồi giữa ông Bonell và Hannibal. Ông mở nắp hũ đường trên bàn, múc một muỗng đường cát.
– Sao? Ông hỏi. Có phải cậu đến thông báo với anh bạn Bonell của tôi rằng cuộc điều tra đang tiến nhanh không?
– Không hẳn vậy, Hannibal tuyên bố. Tụi cháu có một hướng, nhưng chưa chắc là sẽ dẫn đến đâu.
– Thế nếu có dẫn đến đâu đó thì sao?
– Thì có thể tụi cháu sẽ thông báo cho cảnh sát.
– Như vậy là khôn ngoan nhất, Shelby tán thành.
Sau khi uống hết tách cà phê, ông bước đến bồn rửa, rồi ra đi. Hannibal nghe tiếng xe bên ngoài. Nhìn qua cửa sổ, cậu thấy Shelby đang lái chiếc xe đua kiểu mới.
Hannibal quay sang ông Bonell, vẻ mặt ông buồn chán đến tội nghiệp.
– Khi cảnh sát đến tra hỏi bác, thì họ không buộc tội bác mà, phải không?
– Thật ra thì không. Nhưng cảnh sát bắt tôi phải kể lại câu chuyện đến ba lần. Ba lần tường thuật vụ cướp! Từ đầu đến đuôi… Có thể cảnh sát nghĩ tôi sẽ bị hớ. Mà tôi cũng hy vọng mình không bị sai chỗ nào cả.
– Nếu chỉ tường thuật lại đúng sự thật, thì làm sao bác sai được? Hannibal nhận xét rất có lý. Không sao đâu bác Bonell à, cháu nghĩ bác không cần phải lo lắng như vậy đâu. Bác không gặp may khi có mặt một mình ở ngân hàng đúng lúc bọn trộm đến, nhưng đó chỉ là một sự cố xui xẻo thôi. Chắc chắn cảnh sát sẽ hiểu mà. Giả sử lúc đó không có bác thì vụ cướp vẫn xảy ra mà. Cũng may là bọn cướp không dùng bạo lực.
– Phải, ông bảo vệ thừa nhận. Bọn chúng rất bình tĩnh và thậm chí lịch sự nữa. Ít nhất là tên có mở miệng nói rất lịch sự.
Hannibal vểnh tai nghe.
– Chỉ có một trong bọn chúng nói chuyện thôi à? Thám tử trưởng hỏi.
– Đúng. Tên mặc đồ giống như anh Rolf trưởng đội vệ sinh ấy.
– Ý bác nói rằng chính tên này nói chuyện nhiều nhất bọn. Hắn ra lệnh, còn đồng loã chỉ nói ngắn gọn để thưa dạ thôi. Phải vậy không ạ?
– Không, không! Chỉ có một mình hắn nói chuyện. Mấy tên kia không nói gì hết.
– Bác đã qua cả một đêm với ba người mà bác khẳng định là có hai người không hề nói tiếng nào à?
– Sự thật là như vậy.
– Không nói từ nào?
– Không nói từ nào – ông Bonell mạnh dạn khẳng định. Bây giờ nghĩ lại thì thấy lạ thật, nhưng lúc đó thì tôi không để ý. Có thể lúc đó tôi thấy im lặng là bình thường. Tất cả ngồi đó chờ sáng và chờ nhân viên ngân hàng đến.
– Hừm! Hannibal kêu. Có thể một trong bọn cướp là phụ nữ không?
– Phụ nữ hả? Ông Bonell ngạc nhiên hỏi lại. Ừ… thì cũng có thể. Cả ba tầm vóc ngang nhau. Trung bình. Và lại mặc bộ áo liền quần che kín hình dáng. Đeo găng tay nữa. Thêm vào đó, họ lại hoá trang nhiều đến nổi không thể đoán được nét mặt dưới lớp phấn dày. Một trong hai tên cướp im lặng đeo cặp kính phản chiếu lại tất cả giống như gương và che hoàn toàn ánh mắt. Hắn có râu, nhưng tôi chắc chắn là râu giả. Tên đồng loã đội bộ tóc giả màu hung và cặp ria to. Cặp mày rậm – cũng giả luôn – che mất cặp mắt hắn.
– Bác hãy tả thêm về tên mà bác đã nghe được tiếng nói! Hannibal hỏi. Bác có để ý đến giọng nói không? Hắn già hay trẻ? Bất cứ chi tiết gì cũng có thể quan trọng.
– Giọng không phải là giọng người lớn tuổi, mà là của một người trẻ khoảng hai ba chục tuổi. Không có giọng gì đặc biệt.
– Hừm! Hannibal kêu.
Rồi sau khi suy nghĩ một hồi cậu nói tiếp:
– Bác Bonell ơi, bác có biết hãng thuê tàu đánh cá Denicola không? Ngay sau Malibu?
– Có, tôi biết gia đình Denicola, ông Bonell nói. Tôi có thuê dịch vụ của họ khi đi câu cá cùng con trai trước khi con tôi lấy vợ. Tôi còn nhớ rõ bà già Denicola. Bà rất tử tế. Và cả con dâu của bà, Eileen. Một cô Ái Nhĩ Lan xinh đẹp. Chồng của Eileen mất lúc còn trẻ. Cô đã nối nghiệp chồng sau khi xin được giấy phép. Chính cô là người lái tàu chở hàng to.
– Ở đó có một nhân viên tên Ernesto, tên thường gọi là Erny.
– Hả? Lúc tôi đến đó, thì có nhân viên phụ giúp tên là Tom hay Hal gì đó, tôi không nhớ rõ. Có lẽ Erny là người mới. Chắc là nhân viên hay thay đổi lắm, thường là những cậu rất trẻ vừa học vừa làm.
– Gần đây bác có ghé đó không? Hannibal hỏi.
– Không.
– Vậy thì bác không biết Errny. Còn ông mù?
– Ông mù hả? Ông Bonell rõ ràng rất ngạc nhiên hỏi. Ông mù nào?
– Bác có nhìn thấy ai đó gần ngân hàng – hay một nơi nào đó – bị mù không? Một người đàn ông có vết thẹo? Ông dùng gậy trắng để đi và đeo kính râm.
Ông bảo vệ lắc đầu. Hannibal nói tiếp:
– Sáng nay, có một cô gái tóc vàng xinh đẹp đến nói chuyện với bác khi bác đang nhìn người ta chơi bài ở Câu lạc bộ. Cô đó là ai vậy?
– Gracie Montoya. Bonell trả lời ngay. Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy? Và làm thế nào cậu biết được rằng chúng tôi có nói chuyện với nhau sáng nay?
– Tụi cháu đã thấy bác!
Ông bảo vệ đa nghi nhìn Hannibal.
– Tại sao các cậu lại quan tâm đến chuyện này? Ông lầm bầm. Một cô gái tử tế hôn tôi và nói chuyện với tôi. Có gì là bất bình thường? Tôi già rồi, nhưng chưa chết mà?
– Bác Bonell à, bác đừng giận, Hannibal mỉm cười nói. Bác thông cảm, tụi cháu phải kiểm tra tất cả. Bác có biết cô gái này rõ lắm không?
– Tôi đã nói chuyện với cô ấy hàng chục lần rồi – ông bảo vệ trả lời nhưng vẫn còn nghi ngờ. Cô thường đi ngang qua trước câu lạc bộ cùng con chó. Dường như cô ấy làm trong ngành điện ảnh. Cô biết tôi cô đơn, già cả và buồn chán. Nên khi gặp tôi, cô luôn nói vài lời tử tế với tôi.
– Cô ấy có biết bác làm việc ở ngân hàng không?
– Tôi cũng không biết nữa. Cũng có thể tôi có nói về nghề của tôi. Nhưng cô ấy chưa bao giờ tìm cách bắt tôi tâm sự, nếu cậu đang nghĩ vậy. Cô ấy có thái độ thân thiện với tôi, chỉ có thế thôi.
– Cháu hiểu! Hannibal thở dài. Còn những người bạn khác của bác thì sao? Bác có nói về việc làm của bác ở ngân hàng không?
– Có lẽ là có. Nhưng tôi không thấy ai có vẻ quan tâm đến việc làm của tôi.
– Bác hãy kể cho cháu về ông Tuckerman.
– Shelby hả? Thì có thể nói là anh ấy chỉ quan tâm đến một mình mình thôi. Phần lớn thời gian, anh ấy đi công tác xa ngoài thành phố. Và khi ở nhà, thì chỉ chăm sóc cho cá nhân mình. Anh ấy thường ăn ngoài. Phần thời gian còn lại thì ở suốt trong phòng. Khoá cửa phòng rất kỹ. Tôi nói thiệt đó. Tôi có thể cho cậu xem các chốt khoá.
– Không cần, thưa bác. Hannibal vừa nói vừa đứng dậy. Bác đừng buồn, bác Bonell à! Cảnh sát bắt bác kể lại câu chuyện nhiều lần là chuyện bình thường thôi. Họ hy vọng là bác sẽ nhớ ra một chi tiết nào đó.
Walter Bonell không trả lời. Trông ông hoàn toàn không bình tâm. Khi Hannibal ra về, ông ngồi lại ở bàn, nhìn vào khoảng không trước mặt.
Hannibal về đến Thiên Đường Đồ Cổ lúc bốn giờ rưỡi. Thay vì vào cổng một cách bình thường, thám tử trưởng dừng lại trước hàng rào gỗ bao quanh kho bãi. Hàng rào này được sơn màu sặc sỡ, bởi một hoạ sĩ ở Rocky. Chỗ Hannibal dừng lại có vẽ một chiếc thuyền buồm sắp bị chìm xuống dòng nước xanh. Một con cá to nhô ra khỏi mặt nước và nhìn con tàu bằng con mắt tròn xoe. Thám tử trưởng ấn vào mắt con cá, làm ngã hai tấm ván, để lộ một lối đi: đó là một trong các lối vào mật của Ba Thám Tử Trẻ, được đặt tên là Cánh Cửa Xanh lục số một. Qua cửa này, có thể vào sân kho bãi đồ linh tinh mà không gây sự chú ý của thím Mathilda và chú Titus.
Hannibal đẩy xe đạp phía trước kín đáo trở về xưởng. Cậu thấy xe đạp của Peter tựa vào máy in. Hannibal mỉm cười.
Rồi nụ cười sượng lại trên môi. Thám tử trưởng vừa mới nghe tiếng động khẽ trong góc xưởng: có kẻ đang núp ở đó.
Hannibal quay đầu lại.
Khi đó cậu thấy ông mù ăn xin. Gương mặt có vết thẹo xoay về hướng Hannibal. Lần này thì gã đàn ông cạo râu sạch sẽ và không có gậy trắng.
Hannibal rùng mình nhận thấy rằng vết thẹo xuất phát từ khe miệng, kéo cái miệng thành một cái cười nhăn nhở. Hannibal sững người suốt vài giây. Ông ăn xin cũng không động đậy. Rồi thám tử trưởng thở lại được và ông ăn xin nhúc nhích một chút. Ông vẫn ngẩng đầu lên trong tư thế ngạc nhiên, nhưng nụ cười xấu xí đầy vẻ khinh bỉ. Ông đang cầm một cái gì đó trong tay… Một cái gì đó mà các ngón tay bám rất chặt vào.
Gã đàn ông chuẩn bị chạy trốn bằng cách né Hannibal. Đột nhiên, Hannibal nhất định muốn biết trong tay người ăn xin cầm cái gì. Cậu vứt xe đạp sang một bên, lao vào kẻ lạ, hai tay bấu mạnh vào nắm tay khép kín.
Gã đàn ông la lên một tiếng, toan thoát ra, nhưng Hannibal nắm rất chặt, cố mở mấy ngón tay của ông ra. Và cậu thành công. Một cái gì đó lăn xuống đất.
Khi đó ông ăn xin nhảy sang một bên, rồi tấn công. Ông đấm trúng xương gò má của Hannibal. Cậu cảm thấy đau nhói dưới mắt. Đốm xanh, đỏ, vàng làm mờ mắt cậu. Hannibal ngã xuống.
Sau một giây bị bất tỉnh, Hannibal có cảm giác ông ăn xin đang bước qua người cậu và bỏ trốn.
Hannibal chỉ còn lại một mình.