Đó không phải là kiểu đám cưới mà mọi người thường nghĩ. Nick trở lại vừa lúc bình minh ló dạng, sau chuyến hành trình thâu đêm đến York để xin giấy phép đặc biệt, rồi ngược lại theo hướng Dunscroft để đánh thức cha xứ và đưa ông ấy đến Townsend Park để tiến hành hôn lễ. Anh hầu như không có thời gian thay quần áo. với vẻ ngoài luộm thuộm cùng nhiều nếp quầng thâm bên dưới đáy mắt, nếu Isabel tinh ý đôi chút, nàng sẽ nhận ra anh đã không hề ngủ kể từ lần cuối họ gặp nhau – chất giọng khàn đặc khi anh tuyên thệ như một minh chứng rõ ràng hơn.
Họ đã kết hôn trong phòng làm việc của cha nàng, với sự chứng kiến của Lara và Rock. Buổi lễ diễn ra nhanh chóng và chiếu lệ, điều đó đồng nghĩa với lời giải thích cho cha xứ rằng họ có thể kết hôn mà không mạo phạm đến đám tang của cha nàng. Cha xứ không hề phản đối, cực kỳ ấn tượng khi thấy giấy phép đặc biệt được ký bởi chính tay Tổng giám mục xứ York.
Isabel cũng không phản đối. Sau tất cả mọi chuyện, đó là giải pháp duy nhất.
Cả hai trao lời tuyên thệ yêu thương và tôn trọng, thề nguyên mãi mãi thành thật với nhau. Và khi anh cúi xuống hôn nàng, nàng khẽ quay đi đủ để hành động âu yếm đó rơi lệch tâm, một cử chỉ tinh tế nàng không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được nụ hôn của anh khi lễ cưới diễn ra trong thời điểm chẳng mấy thích hợp này. Nàng rời khỏi nhà ngay khi cha xứ rời đi, tiến về phía tây cánh đồng của điền trang. Nàng đi bộ trong vài giờ, có lẽ cho sự suy tư.
Nàng đã chứng kiến nhiều cuộc hôn nhân trong đời mình: Cưới nhau nhằm khỏa lấp nỗi cô đơn cùng cực; đôi khi để thoát khỏi thực tại, con người ta biến hôn nhân thành canh bạc liều lĩnh; hay những cuộc hôn nhân cưới nhau chỉ vì nghĩa vụ, chúng chẳng bao giờ mang đến bất kỳ điều gì tốt đẹp. Trong giây phút hiếm hoi khi Isabel cho phép mình mơ tưởng, nàng đã mơ về một đám cưới vượt lên trên cả sự cô đơn, liều lĩnh và nghĩa vụ. Mỉa mai thay, cuộc hôn nhân của nàng đều xuất phát từ cả ba yếu tố đó.
Thế nhưng cách đây hai ngày, nàng đã thật sự tin rằng cuộc hôn nhân với Quý ngài Nicholas có thể là kết tinh của tình vêu. Tên đầy đủ của anh là Nicholas Rafael Dorian St. John.
Và đó hầu như là tất cả những gì nàng biết về người chổng mới cưới. Gió bắt đầu nổi mạnh trên khắp cánh đồng, những ngọn cỏ dại quấn lấy chân Isabel khi nàng mê mải tản bộ trên đoạn đường khá dài, chạy thẳng tít đến tận rìa Townsend Park – vùng đất thuộc quyền sở hữu của gia đình nàng trong nhiều thế hệ.
Vùng đất sẽ được giữ lại cho các thế hệ tương lai vì những gì nàng đã làm sáng nay. Đừng quá ích kỷ.
Nàng nhắm mắt xua tan ý nghĩ. Khi nàng mở mắt ra, xuất hiện trong tầm nhìn là các thanh chắn hàng rào đánh dấu mép phía tây khu điền trang đã hỏng. Một vài thứ khác nữa cần được sửa chữa. Nàng không muốn cưới anh vì tiền, vì sự bảo hộ hay vì ngài Công tước Leighton yêu cầu.
Nhưng, lẽ dĩ nhiên, một phần nào đó nàng đã làm như vậy. Không phải thế sao?
“Không.” Nàng thầm thì, câu trả lời nhẹ bay theo gió, mất hút trong đám lau sậy. Nàng cưới anh vì nàng quan tâm anh. Và vì anh quan tâm nàng.
Nhưng mọi chuyện giờ đã quá muộn. Một hình ảnh lóe lên trong quá khứ, từ rất lâu rồi – một quá khứ xa xôi. Nàng đã từ chối lời thỉnh cầu của anh và anh làm điều đó như thể nàng cần anh một cách tuyệt vọng. Như thể họ sẽ không sống sót nếu anh không đến và cứu họ. Như thể thời gian của họ đã hết.
Và anh đã đúng. Gạt dòng nước mắt rơi trên má. Nàng không thể ngăn chúng lại.
Và nàng sợ điều đó có ý nghĩa gì đó. Nàng sẽ ra sao? Nếu nàng không phải chủ nhân của Townsend Park, người trông coi ngôi nhà Minerva, một người mà bất kỳ ai cũng có thể trở thành?
Nàng sẽ là ai đây? “Isabel!” Tiếng hét lớn lẫn trong vó ngựa dồn dập, kéo nàng về với thực tại, nàng xoay người đốì mặt với Nick, đang ngồi trên con ngựa xám, lao thẳng về phía nàng. Nàng đứng sững lại khi anh ghì dây cương, nhảy xuống trước khi ngựa dừng hẳn. Nhìn sâu vào mắt nàng khi anh tiến đến, hét lên trong gió. “Ta đã tìm kiếm nàng ở khắp nơi.”
Nàng nhún vai. “Em chỉ tản bộ chút thôi.” “Chuyến dạo chơi có vẻ khá xa với một cô dâu trong ngày cưới”, anh nói, “Nàng đang cố trốn ta sao?”.
Nàng không cười trước lời nói đùa đó. “Không, thưa ngài.” Chi tồn tại duy nhất sự im lặng trên khuôn mặt nàng. “Nàng không hạnh phúc.”
Nàng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. “Không, thưa ngài.” “Ta đã nghe kể rất nhiều về chuyện các cô dâu sẽ khóc vào ngày cưới, Isabel, nhưng ta luôn cho rằng họ khóc vì hạnh phúc.” Anh dừng lại, quan sát cẩn thận trước khi ôm trọn nàng trong vòng tay ấm áp. “Gọi ta là thưa ngài một lần nữa thôi thì đừng mong hàng rào được sửa chữa. Không chừng sẽ có thêm vài lỗ ở đó, nếu em chưa nhìn thấy.”
“Em biết”, nàng nói, lời nói đó siết chặt lấy ngực anh. “Isabel. Ta xin lỗi. về những điều ta đã nói, nhũng chuyện ta đã làm.” Anh nói, phảng phất trên đầu nàng qua làn tóc rối, hơi thở ấm áp như một lời hứa. “Tha thứ cho ta.”
Ôi, nàng muốn thế biết bao. Nàng không trả lời, vòng tay ôm chặt lấy anh. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm lúc này. Nàng để anh ôm một lúc lâu, tận hưởng cảm giác đôi bàn tay khỏe mạnh bao bọc lấy mình, hơi ấm từ ngực anh chạm vào má. Trong một khắc, nàng nghĩ hôm nay là một ngày cưới khác thường. Dẫu cho họ đã kết hôn vì bất kỳ lý do nào chăng nữa, quan trọng nhất vẫn chỉ có một và chỉ một mà thôi.
Đó là tình yêu. Nàng giật lùi khi nghĩ đến điều đó. Anh chăm chú khi nàng vuốt phẳng váy và lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh trừ anh. “Isabel.” Âm thanh gọi tên nàng, trên đôi môi mềm mại và quyến rũ, nàng ngước lên bắt gặp ánh mắt anh – nhìn thây được cảm xúc ở đó. “Ta xin lỗi vì đã không có một đám cưới như nàng mơ ước. Ta ước chúng ta có thể làm việc này theo cách khác, với một nhà thờ… và một bộ váy lộng lẫy… và những cô gái của nàng.”
Nàng lắc đầu, xúc động không thốt lên lời. Anh cầm lấy tay nàng. “Chúng ta đã bỏ quên phần quan trọng nhất của buổi lễ sáng nay. Có lẽ cha xứ nghĩ hai chúng ta không thể hoàn thành thủ tục đó, vì vậy ông ấy đã bỏ qua.”
Nàng cau mày bối rối. “Em không hiểu.” Anh mở bàn tay, xuất hiện một chiếc nhẫn vàng nằm trong lòng bàn tay, “Nó có vẻ không tương xứng với nàng lắm, ta đã cố thúc giục thợ làm trang sức đầu tiên bắt gặp vào tối qua ở York. Không có nhiều thứ để chọn. Việc đầu tiên ngay khi có cơ hội, ta sẽ mua cho nàng thứ gì đó lộng lẫy hơn. Với những viên hồng ngọc. Ta thích nàng rực rỡ hơn trong màu đỏ”.
Anh nói nhanh, như thể nàng sẽ từ chối nếu có cơ hội mở lời. Điều đó cũng tốt thôi, dù rằng nàng không có ý làm gián đoạn cảm xúc của anh lúc này. Cầm tay nàng, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Với một nụ cười méo mó, anh nói, “ Ta không nhớ lời nói chính xác đó…”. Nàng lắc đầu. “Em cũng thế.”
“Tốt.” Anh Cố gắng hít thở sâu. “Ta không hoàn hảo và ta nhận thấy còn cả một chặng đường dài phía trước để chiếm lại lòng tin của nàng một lần nữa. Nhưng, ta muốn nàng biết rằng ta vô cùng hạnh phúc khi nàng là vợ ta. Ta sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người chồng tuyệt vời. Hãy để chiếc nhẫn này làm chứng cho nhũng lời ta nói.” Anh nâng cằm nàng lên, ngón tay trỏ lau đi những giọt nước mắt đang rơi. “Đừng khóc, tình yêu của ta.” Anh chiếm lấy môi nàng bằng những nụ hôn mềm mại và da diết, quá dịu dàng và chu đáo, trong một khắc, nàng quên họ đã cưới nhau vì một loạt những lý do sai trái.
Anh ngẩng lên nhìn vào mắt nàng một lần nữa và nói, “Trong khoảng thời gian còn lại của buổi chiều… hôm nay… chúng ta có thể quên đi mọi thứ không? Đơn giản là chúng ta có thể có một ngày dành riêng cho đám cưới không?”. Anh muốn dành cho họ một ngày trước khi họ phải nhớ lại tất cả những lý do sai lầm đó.
Có lẽ để tìm ra một lý do đúng. Và, Chúa hãy giúp nàng, nàng muốn điều đó.
Nàng gật đầu. “Em nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời.” Anh cười và đưa tay ra chờ nàng. Khi nàng nắm lấy, anh nói. “Hôm nay là của nàng, phu nhân Nicholas. Nàng sẽ làm gì nào?”
Phu nhân Nicholas. Thật lạ khi trở thành một người mới và khác này. Isabel suy nghĩ cái tên trong đầu, sự lo lắng ban nãy trở lại. Ai là phu nhân Nicholas? Quý cô Isabel đã trở thành gì?
“Isabel?” Câu hỏi làm gián đoạn suy nghĩ của nàng. Ngày mai. Nàng sẽ lo lắng về quý cô Isabel vào ngày mai.
Nàng mỉm cười. “Em sẽ chỉ cho ngài về.” Trong vài phút, họ đã ở trên lưng ngựa, Isabel ngồi đằng trước, bám chặt lấy tay anh khi anh phóng nước kiệu băng qua cánh đồng hướng về ngôi nhà. Trên đường về, Isabel chỉ cho anh những nơi từng ghi dấu ấn kỷ niệm thời còn thơ ấu – bụi cây nơi nàng luôn ẩn nấp những khi muốn trốn tránh mọi thứ, bờ hồ nơi nàng đã học bơi, tòa tháp cũ đã đổ nát nơi nàng đóng giả là một công chúa.
“Công chúa?” Nàng nhìn vào cấu trúc đá đó, điểm cao nhất của cánh đồng. “Đúng vậy, đóng giả làm nữ hoàng dường như quá sức. Một bé gái phải biết các giới hạn của mình ở đâu.”
Anh cười và dừng ngựa. “Chúng ta sẽ cùng thưởng ngoạn một vòng lâu đài của nàng, thưa công chúa?” Nàng quay sang bắt gặp sự thích thú trêu ghẹo trong mắt anh. “Chắc chắn rồi.”
Anh bế nàng xuống, đưa tay mời nàng và dẫn đường lên đỉnh đồi đến khi chỉ còn thấy các vết tàn tích vụn vỡ. Rồi Isabel tiến về phía trước, bàn tay lướt qua những tảng đá đã mòn. “Nhiều năm rồi kể từ khi em trở lại.” Nick để nàng tự do khám phá, dựa vào một bức tường đá thấp, vết tích một căn phòng của tòa nhà bị phá hủy từ lâu, quan sát khi nàng lang thang qua các dãy cột đổ nát. “Hãy nói cho ta biết nàng thường làm những gì khi chơi trò công chúa.”
Nàng mỉm cười. “Giống tất cả các bé gái hay giả vờ, em nghĩ thế…” “Ta không biết nhiều về các bé gái”, anh nói. “Hãy kể ta nghe.”
Nàng dừng lại ở một cổng tò vò bằng đá mà có thể trước đó đã là một cửa sổ. Nhìn xa xa, bao quát toàn bộ cánh vật bên ngoài, nàng trả lời. “Ồ, em là một công chúa trong một tòa tháp, chờ đợi hiệp sĩ của em… có lẽ em bị phù phép bởi một câu thần chú, hoặc bị giam giữ bởi một con rồng độc ác, hay điều gì đó kỳ dị tương tự thế. Nhưng nó không quá phức tạp, thỉnh thoảng em mới đến đây để…”, nàng quay lại và nhận ra anh đã biến mất. “Đến đây để làm gì…” Giờ đây, anh đứng tại phía bên kia cổng tò vò, đặt hai cẳng tay lên bức tường đá. Nàng cười ngạc nhiên nhìn anh, mái tóc đen và nụ cười tinh quái trong trang phục hôn lễ.
Nàng hòa cùng anh, chạm cánh tay mình vào cánh tay anh trên ngưỡng cửa. “Đến đây để tưởng tượng về tương lai mình.”
“Và đó là điều gì?” Nàng quay đi. “Những điều bình thường, em nghĩ về… hôn nhân, những đứa trẻ… dĩ nhiên em không lên kế hoạch về ngôi nhà Minerva.” Nàng dừng lại, nghĩ một lúc. “Thật buồn cười làm sao những điều này lại xuất hiện trong giấc mơ của những bé gái. Em chưa được thấy một cuộc hôn nhân tốt đẹp nào, một minh chứng cho thấy nó có ý nghĩa. Tuy nhiên…” Câu nói kéo dài.
“Tuy nhiên, đã có lúc quý cô Isabel mơ ước trở thành một người vợ”, anh nói, giọng nhẹ nhàng và trêu chọc. Đây chính xác là điều nàng cần. Nàng mỉm cười, đáp lại ánh mắt xanh của anh. “Dĩ nhiên em cũng nghĩ vậy”, giọng điệu nàng trở nên ma quái, “Nàng ta chắc chắn không mong sẽ cưới một trong những quý ông độc thân nổi tiếng nhất London. Nàng rất may mắn, đúng vậy, khi lấy được một quý ngài xuất chúng như thế này”.
Đôi lông mày anh nhếch lên, cằm chùng xuống ngạc nhiên và nàng bật cười trước hình ảnh đó của anh, thật hài hước và ngờ nghệch. “Nàng biết!”
Nàng đặt một tay lên ngực. “Thưa ngài, sao ngài có thể nghĩ rằng có một cô gái sống trong vùng đất rộng lớn này lại không biết cơ chứ? Tại sao, chúng tôi không cần đặt quý báo dài hạn như cuốn Pearls & Pelisses để nhận biết…”, nàng dừng lại, nhấn mạnh, “một kiểu mẫu đàn ông lý tưởng khi bắt gặp một anh chàng nào đó”. Anh cau mày trước sự miêu tả ngớ ngẩn đó. “Nàng nghĩ nàng rất hài hước, phu nhân Nicholas à.”
Nàng cười toe toét. “Em biết em cực kỳ hài hước mà, thưa ngài Nicholas.” Anh bật cười, chậm rãi tiến đến vén một sợi tóc nâu vàng đang xõa bay trong gió, lướt nhẹ tay lên má nàng. Tiếng cười cả hai tắt lịm. Không dừng ở đó, anh tiếp tục âu yếm nàng, bàn tay to lớn đặt sau đầu nàng, kéo nàng về phía anh, chiếm trọn bờ môi ấm áp đang nở nụ cười duyên. Nụ hôn sâu lắng và điệu nghệ, lan tỏa dòng cảm xúc đầy đê mê tràn ngập tâm trí nàng. Nàng khẽ rên lên khi môi anh di chuyển đến từ vị trí nhỏ trên mặt nàng, trên má nàng, chóp mũi nàng và trán nàng trước khi lùi lại.
“Và nàng nghĩ nàng có thể quyến rũ được ta”, anh trêu chọc. Nàng bật cười lắc đầu. “Không. Là các cô gái, họ nghĩ em có thể quyến rũ được ngài. Họ yêu cầu em áp dụng những bài học từ bài báo để làm điều đó.” Nàng mỉm cười khi nghe thấy tiếng ư hử đầy hoài nghi của anh. “Khỏi phải nói, em chẳng bao giờ giỏi trong việc làm theo những hướng dẫn ấy.
Anh cười thầm. “Vậy sao? Kế hoạch của nàng là gì?” “Em nghĩ em có thể quyến rũ ngài bằng vài món cổ vật.”
“Rất tốt… dường như nàng đã nhận được nhiều hơn thứ mà nàng trao đổi.” Nàng nhìn anh bằng ánh mắt bình phẩm. “Quả thực, dường như là vậy.”
Anh phá lên cười. “Thật tinh ranh.” Nàng cũng bật cười cùng anh, rồi nghiêng người quan sát cách anh rời khỏi cửa sổ, vòng qua lối vào cạnh đó. Tim nàng đập nhanh hơn khi nhận ra anh đang tiến gần về phía mình. Cố trấn tĩnh bản thân, nàng ngồi lên ngưỡng cửa, chờ anh bước tới. Sự thích thú tràn ngập trong lòng nàng khi anh dần đến, cẩn thận đi lên các mỏm đá rải rác bên trong khu thành cổ, mắt anh đăm đăm nhìn nàng.
Bài báo đó nói đúng. Anh là một người đàn ông rất thu hút. Và anh là chồng nàng.
Ý nghĩ đó đã khuấy động tâm khảm nàng. Anh không còn giữ khoảng cách với nàng, thay vào đó, tiến lại gần hết mức có thể, chân anh chạm nhẹ vào váy nàng, cơ thế cao lớn che chắn ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng. Anh giơ tay lên, vuốt ve dọc má nàng bằng các khớp ngón, để lại cảm giác nóng bỏng lan truyền theo những đường lướt qua. Đôi mắt anh nhìn nàng đắm đuối và có điều gì đó nàng không thể xác định được.
“Ngài đang nghĩ gì?” Nếu họ bên nhau vào bất kỳ thời điểm nào khác, nàng sẽ không hỏi… nhưng họ ở đây, trong không gian đầy huyền diệu, bỏ xa phần còn lại của thế giới và cuộc sống thường nhật xung quanh. Hôm nay, họ chỉ đơn giản là vợ và chồng.
Dường như bất kỳ điều gì cũng trở nên đơn giản. Anh nhìn nàng, tim nàng đập loạn nhịp khi nàng nhận ra cảm xúc mãnh liệt ở đó. Nàng cố gắng hít thở, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Nàng là người phụ nữ đặc biệt nhất mà ta từng biết.” Nàng há hốc bởi quá bất ngờ, bàn tay anh nâng niu khuôn mặt nàng, anh nhấn mạnh. “Nàng thật mạnh mẽ, xinh đẹp, thông minh và quyến rũ – nó làm ta nhức nhối khi ở gần nàng.” Anh chạm trán mình vào trán nàng khi tiếp tục nói, “Ta không biết chuyện đó xảy ra như thế nào… nhưng dường như ta đã yêu nàng rồi”.
Lời nói đó làm Isabel nghẹn ngào. Điều đó có thể là sự thật không?
Anh đã yêu nàng. Từng chữ, từng chữ vang lên trong tâm trí, làm nàng không thể nghĩ bất kỳ điều gì khác.
Rồi anh hôn nàng. Nàng hoàn toàn mụ mị đi. Lời thừa nhận của anh đối với Isabel đã mở ra thứ cảm giác chân thực và mạnh mẽ trong Nick, môi vẫn kề môi, anh bế nàng từ bức tường đá thấp đi đến bãi cỏ xanh mềm mại chỉ cách đó một bước chân nhỏ trong pháo đài cổ. Họ đứng đó một lúc lâu, môi và tay không ngừng khám phá, Nick thực sự cảm thấy giây phút này hoàn toàn khác biệt với tất cả những lần anh đã trải qua… Nhu cầu của anh trỗi dậy một cách rất tự nhiên.
Với người phụ nữ anh yêu say đắm. Khi tay nàng chạm vào hàng cúc trên chiếc áo khoác và áo ghi-lê của anh, Nick rời môi khỏi nàng, thở hổn hển khi nàng lần mò da thịt anh. Đôi tay anh run rẩy cởi từng lớp áo khi môi vẫn tìm kiếm sự thèm khát điên cuồng trong từng nụ hôn, Isabel giật tung gấu áo sơ mi ra khỏi thắt lưng anh, tạo ra khoảng trống cho tay nàng dễ dàng luồn vào tự do khám phá toàn vẹn làn da ấm áp bên dưới lớp vải lanh. Cảm giác các ngón tay nàng chạm vào gần như tra tấn. Anh ngừng hôn, tuột phăng chiếc áo qua đầu và thả bay theo gió, rơi xuống bên ngoài bờ tường pháo đài.
Anh ôm lấy nàng, khát khao chiếm trọn đôi môi ướt át, nhưng nàng đã thoát khỏi anh, đôi mắt dán chặt trên ngực anh. “Không”, nàng nói, giọng điệu chứa đầy sức mạnh nữ quyền làm anh thêm nhức nhối, “Em muốn nhìn thấy ngài”. Nàng tiến đến gần hơn, ngăn chặn đôi bàn tay kéo nàng nhích sát, nàng mơn man khắp ngực anh và xuống dưới cánh tay anh. “Ngài thật vạm vỡ… rám nắng… làm thế nào được như thế?”
Anh đấu tranh để nói thành lời, điên lên vì động chạm của nàng. “Ta có một trang viên bên ngoài London… Ta thích làm việc trên những cánh đồng.” Đôi mắt mơ màng nàng nhìn anh và anh phải siết chặt nắm đấm để tránh kéo nàng lại phía anh và cướp lấy môi nàng. “Ngài không mặc áo ư?”
Anh lắc đầu. “Không phải luôn luôn thế.” “Thật xấu xa”, nàng thì thầm, đặt môi mình lên người anh và chạm nhũng nụ hôn ướt át dọc khuôn ngực cứng chắc của anh cho đến khi anh không thể chịu đựng thêm được nữa.
Quyết định giành quyền kiểm soát, anh chiếm lấy môi nàng, xoay nàng lại, nhanh chóng tháo đường cúc dài phía sau váy, rồi âu yếm gáy nàng khi nàng khẽ rên lên thích thú trong gió. Nhũng mảnh vải nới lỏng dần, Isabel giữ lấy trên ngực mình và quay lại, đôi mắt nâu chứa đầy hứa hẹn nguy hiểm khi nàng buông tay, lớp vải màu hoa oải hương rơi xuống chân nàng. Nick cố gắng hít thở sâu hơn và chậm rãi, với lấy nàng, xoay nàng lại và giật tung những lớp ruy băng của trên áo lót của nàng. “Ta ghét người đàn bà đã chế tạo ra áo nịt ngực”, anh rên lên.
Isabel cười, nhìn anh qua vai. “Điều gì làm ngài nghĩ rằng phụ nữ phát minh ra áo ngực chứ?” “Bởi vì đàn ông không bao giờ tự làm khó mình.” Lớp vải bên dưới rơi khỏi người nàng, anh xoay nàng lại, chà xát vào dây đai của chiếc áo lót trên vai đến khi nàng khỏa thân trước mặt anh, giữa bầu trời và khu pháo đài đổ nát. Ánh mắt anh tập trung lên cơ thể tuyệt đẹp của nàng, khuôn mặt đỏ ửng vì phấn khích và ngượng ngùng. “Nàng”, anh nói, giọng lạc đi bởi sự ham muốn. “Tới đây.”
Anh kéo nàng lại, bầu ngực trần của nàng chạm vào ngực anh, anh chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn mãnh liệt và sâu sắc, bàn tay anh âu yếm ngực nàng, đùa giỡn với đôi nhũ hoa đến khi chúng săn cứng và nhức nhối. Nàng rên lên khao khát. Hưởng ứng âm thanh đó, anh đặt môi lên một đầu ngực, mơn trớn phần da thịt đó bằng răng và lưỡi, những cái mút dịu dàng và điên cuồng làm nàng nhức nhối. Một tay, anh tiến dần xuống vuốt ve tâm điểm khao khát của nàng, tách những sợi lông mềm mại che đi bộ phận nhạy cảm bằng một ngón tay, tìm được vị trí nơi chứa đầy cảm xúc mạnh mẽ của người phụ nữ, anh không ngừng xoay tròn ở đó, liên tục ấn vào sâu hơn đến khi hơi thở của nàng càng trở nên dồn dập. Anh di chuyển, đặt nàng xuống đám cỏ mềm giống như một vật tế dang rộng đôi chân trần phơi bày trước thanh thiên, khi anh tiếp thêm ngón thứ hai, nàng gần như lả đi trong sự thích thú, đôi mắt nàng dâng đầy nỗi đam mê.
Anh muốn nhìn tạo vật bé nhỏ của nàng tách ra trong tay anh. Nàng oằn lưng trên mặt đất, hông xoay tròn, nâng cao, để anh nhìn, chạm, vuốt ve, để xoay tròn. Anh hạ thấp xuống và thì thầm vào tai nàng, ngậm lấy vành tai giữa hai hàm răng, “Đúng thế, tình yêu của ta. Hãy cảm nhận”.
Anh mang đến cho nàng điều nàng chưa hề biết… nhanh hơn, dữ dội hơn, mạnh hơn và sâu hơn… Nàng gào lên trong niềm vui sướng, âm thanh vang vọng trên những phiến đá cổ xưa, quấn chặt lấy anh khi cơn cao trào vượt khỏi tầm kiểm soát. Sau đó, nàng nằm im một lúc lâu và Nick cảm nhận trọn vẹn con người nàng, khỏa thân và ham muốn, nàng là của anh. Cuối cùng, khi nàng mở mắt, anh như ngừng thở trước cái nhìn đê mê đó. Nàng vuốt ngón tay dọc dài ngực anh, lướt một ngón tay xuống bên dưới cạp quần của anh, nơi căng cứng và thèm khát.
“Đến lượt em”, nàng thì thầm, giật mạnh hàng nút trên chiếc quần dài của anh một cách chậm chạp. Anh vào cuộc, nhanh chóng vứt bỏ đôi bốt và chiếc quần dài, đến khi anh khỏa thân như nàng, dữ dội, nóng bỏng và khát khao nàng. Anh chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn dài trước khi lên tiếng, “Ta ghét sự không công bằng”.
Nàng cười, chậm rãi và tinh nghịch, anh cứng rắn hơn khi nàng nắm lấy anh, vuốt ve anh đến khi anh nhắm mắt lại cảm nhận khoái cảm. Cái nàng thiếu trong kỹ năng, nàng bù đắp bằng say mê, Nick lim dim mắt quan sát nàng khi nàng nhìn anh, quyến rũ anh khi anh căng lên trong tay nàng, cứng hơn và dài hơn mọi lần đạt đến. Khi anh quan sát nàng hạ thấp đầu, đặt lên đỉnh đó một nụ hôn mềm mại và ẩm ướt, anh nghĩ mình có thể chết trong niềm vui sướng đó.
Nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên, lo lắng khi nghe thấy tiếng gầm gừ của anh. “Em làm ngài đau sao?” Anh nhắm mắt khi nghe thấy câu hỏi ngây thơ đó, không thể dừng di chuyển mông mình. Khao khát sự động chạm của nàng hơn nữa.
“Không, tình yêu. Không…” Nàng lại nhìn anh, hoài nghi, “Em nên dừng lại không?”.
Giọng anh run run. “Làm lại đi.” Nàng đã làm, đôi môi nàng mềm mại lại tra tấn anh. Anh nín thở chờ đợi sự di chuyển từ nàng và khi cảm nhận được đầu lưỡi nàng ẩm ướt khuấy động không ngừng, anh thở hổn hển vì thích thú. “Đúng vậy… như thế… Chúa ơi, Isabel.”
Lời nói đó như thêm khuyến khích nàng, trong giây lát, sự vuốt ve thơ ngây và cái mút bằng miệng của nàng như thể giết chết anh. Nếu nàng không dừng lại – nàng phải dừng lại. Anh nâng nàng lên, bàn tay mạnh mẽ của anh kéo nàng lên nằm trên anh và anh kéo nàng xuống để hôn lấy môi nàng. Khi nàng nhấc khỏi nụ hôn, anh cảm nhận được sự không chắc chắn trong ánh mắt nàng. “Ngài có thích điều đó không?”
Anh cười méo mó. “Đó là điều không thể tin được nhất mà ta từng trải qua, tình yêu à. Ta rất thích.” Đôi lông mày nàng nhíu lại và anh nhận ra nàng đang không hiểu. Anh chiếm lấy môi nàng lần nữa, dài, sâu sắc và mạnh mẽ hơn đến khi cả hai đều thở hổn hến, rồi anh hôn lên một đầu ngực của nàng, nhấm nháp cho nó săn lại, nhức nhối và nàng rên lên. “Em không muốn cảm nhận niềm vui thú mà không có ngài cùng với em. Không phải hôm nay.”
Anh di chuyển nàng, hướng dẫn nàng đến khi điểm đầu của anh chạm vào nàng. Mắt nàng mở lớn. “Chúng ta có thể? Như thế này?” Anh nhếch một bên lông mày. “Hãy cùng nhau tìm hiểu.”
Anh nâng nàng lên, hạ nàng xuống trên anh đến khi anh hoàn toàn ở bên trong nàng. “Ổn chứ?” “Vâng.” Nàng thì thầm với sự tôn kính. “Vâng…”, nàng lại đung đưa, cảm nhận sự vừa vặn và cảm giác khác lạ. “Nó rất tuyệt.”
“Tốt.” Anh lại nâng nàng lên, chỉ cho nàng cách di chuyển, khuyến khích nàng làm chủ cuộc chơi – sự khoái cảm. Ngay lập tức nàng có nó, khi anh biết nàng muốn, anh đưa đẩy, kiểm tra sự di chuyển, tìm kiếm khoái cảm của nàng. Anh ngắm nhìn, đôi tay anh vuốt ve bắp đùi săn chắc và rắn khỏe của nàng, vuốt ve phần thân bên trên của nàng, âu yếm bầu ngực nàng, làm nàng cảm nhận được giai điệu đưa nàng đi đến giới hạn.
Đó là sự tra tấn. Cuối cùng nàng cũng tìm thấy nhịp điệu cho riêng mình. Nàng tăng tốc mạnh mẽ và nhanh chóng, kêu lên khi cơn sóng khoái cảm đột nhiên bùng phát. Anh bắt gặp sự ngạc nhiên và say mê lan tỏa khắp khuôn mặt nàng, khi nàng nhìn xuống anh và gọi tên anh – trong sự khoái cảm.
Anh chạm đến nơi họ giao hòa, đặt ngón trỏ lên đỉnh nụ hoa của nàng, cọ xát thành vòng tròn nhỏ ở đó đến khi anh cảm thấy nàng thắt chặt bao quanh anh, sẵn sàng bùng nổ. Đôi mắt nàng mở lớn và anh ra lệnh, “Hãy nhìn ta, Isabel. Hãy nhìn vào mắt ta khi nó đến”. Nàng đặt tay mình lên vai anh, mắt nàng chăm chú nhìn vào anh, đôi mắt xanh khác với màu nâu của nàng. “Em không thể…”, nàng thở hổn hển, “Nick!”.
“Ta biết”, anh siết chặt mông nàng, cơn sóng cảm xúc đổ xô vào họ, phủ lên cả hai trạng thái khoái cảm cực cùng và họ cùng nhau rên lên, âm vang khắp các bức tường cổ đại khi họ cùng nhau tìm thấy niềm hoan lạc. Isabel đổ xuống ngực anh, anh ôm lấy nàng đến khi hơi thở của họ trở lại bình tĩnh và tất cả mọi thứ đều biến mất chỉ còn lại âm thanh của gió rít lên qua các tảng đá.
Anh hôn lên thái dương nàng và thầm thì lời yêu. Nàng rùng mình, ép chặt người vào anh hơn, cánh tay anh mạnh mẽ bao bọc lấy nàng. Có lẽ, đó là một cơ hội cho họ sau tất cả mọi chuyện.
Isabel ngồi bên bàn trang điểm, khoác lên mình một chiếc khăn tắm, đang chuẩn bị cho đêm tân hôn của mình, hồi tưởng lại hàng loạt cảm xúc kỳ lạ khi nàng và chồng trải qua trong suốt thời gian ở bên ngoài, khỏa thân hoàn toàn và tận hưởng buổi chiều tân hôn của họ.
Dĩ nhiên, không ai trong ngôi nhà có thể biết điều đó, vì vậy khi Lara bắt nàng đi tắm, nàng không nói gì cả, hạnh phúc khi có thời gian một mình với những suy nghĩ của bản thân trước khi phải đối mặt với chồng nàng lần nữa. Chồng của nàng.
Người đã yêu nàng. Hoặc, ít nhất là người đã nói yêu nàng.
Ôi, câu nói này mới quyến rũ làm sao. Nàng hiểu bây giờ nơi riêng tư của nàng yếu đến mức nào, làm sao – chỉ với vài lời nói – một người đàn bà có thể nằm xuống trong cơn kích động và không đề phòng. Có tiếng gõ cửa, trái tim Isabel ngay lập tức như muốn nhảy chồm ra khỏi lổng ngực khi nghĩ rằng đó có thể là Nick, trước khi nàng nhận ra âm thanh xuất phát từ cánh cửa khác. Vào mỗi sáng, anh rời sang phòng ngủ bên cạnh, căn phòng của họ giờ đây được kết nối bởi một cánh cửa bên trong. Tiếng gõ cửa vang lên từ hành lang.
“Vâng?” Cửa mở ra, Gwen và Jane bước vào. Isabel lập tức đứng dậy. “Mọi chuyện ổn chứ?”
Jane cười. “Dường như cô sẽ bị quấn chặt lấy đấy. Isabel. Cô đang nghĩ gì à? Isabel cáu kỉnh. “Không. Nghĩ gì chứ?”
Gwen cười, ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh giường. “Ôi, Isabel. Cuối cùng điều đó đã diễn ra!” “Điều gì?”
Jane ngồi trên mép của chiếc chậu tắm bằng đồng. “Cô đã đi và tìm cho mình một người chồng.” “Không phải tôi tìm kiếm, Jane. Toàn bộ mọi chuyện xảy ra đều không có sự đồng tình của tôi.”
“Nhưng cô không hạnh phúc về điều đó sao?” Gwen hỏi. Isabel cân nhắc câu hỏi một lúc lâu. “Không hoàn toàn chính xác. Dường như anh ấy là một người đàn ông tốt.”
“Mặc dù tối qua đã có chút lộn xộn à?” Isabel gật đầu. “Đúng vậy. Anh ấy đã giải thích rõ ràng là anh muốn giúp đỡ để giữ cho ngôi nhà Minerva an toàn.” Nàng nói thêm, một cách lạnh nhạt. “Anh ấy sẽ không có nhiều lựa chọn nếu cưới tôi.”
Gwen cười toe toét. “Đã cưới. Thì quá khứ.” Isabel lắc đầu. “Tôi là một người vợ.”
“Đúng vậy, tình yêu à”, Jane nói, “Và điều đó sẽ mang lại cho cô hạnh phúc”. Isabel không thể lờ đi sự lo lắng. Nàng không nghĩ hôn nhân là một niềm hạnh phúc. Nàng không hể tin điều đó là có thể.
Nhưng, cảm giác được yêu mới tuyệt vời làm sao. Thật khủng khiếp. Vì nó mà nàng sắp đánh mất bản thân mình… và nếu nàng đáp lại cảm giác của anh, rồi nàng sẽ trở thành ai đây? Nàng hít một hơi thật sâu và từ tốn, Gwen và Jane nhìn nhau thông cảm.
“Chuyện gì thế?” “Được rồi, chúng tôi được cử đến đây… để nói chuyện với cô…”
Đột nhiên nàng cảm thấy sợ hãi. “Ôi, không, về điều gì?” Gwen cười. “Về đêm tân hôn của cô.”
Đôi lông mày Isabel nhíu lại. “Để làm gì?” Jane di chuyển đối mặt với nàng. Hạ thấp giọng, cô nói, “Chúng tôi nghĩ cô nên được chuẩn bị. Đó chính là, cô nên biết điều gì sẽ diễn ra”.
“Và từ khi mẹ cô không còn ở với chúng ta…” Gwen nói thêm. Hiểu được lờ mờ và mục đích của viếng thăm hoàn toàn khác so với vô số lý do nàng đang tưởng tượng làm nàng bật cười. Khá là kích động.
Hai cô gái nhìn nhau, người này ngạc nhiên hơn người kia. Isabel vẫn tiếp tục cười, không thể dừng lại. Nàng đặt chiếc lược đang dùng xuống và cố gắng thở. “Tôi xin lỗi.” Nàng đưa một tay lên, vẫy điên cuồng. “Tôi xin lỗi! Tôi chỉ…”, và lại cười. Có lẽ nàng nên nói với họ rằng nàng không cần bất kỳ lời khuyên nào về những việc tối nay… nhưng sự lúng túng của họ thật thú vị và một phần nhỏ trong Isabel muốn đùa họ thêm một chút – để làm nàng phân tâm không nghĩ đến những ý nghĩ ban đầu.
“Tôi xin lỗi. Làm ơn hãy tiếp tục đi”, nàng quay lại đối mặt với họ. “Tôi nên làm gì?” Gwen bắt đầu. “Được rồi, cô đã nói rồi Quý ngài Nicholas là một người biết cách hôn có thể làm hài lòng…”
“Hơn cả làm hài lòng.” Hai má của người đầu bếp bắt đầu đỏ lên. “Tuyệt vời. Vậy chúng tôi hy vọng rằng ngài ấy là một người cũng có thể chấp nhận được…” Cô dừng lại, nhìn Jane.
“Tình yêu à”, Jane nói thẳng thừng. Isabel quay sang gương và cầm lược lên lần nữa. “Rõ ràng tôi cũng hy vọng thế.”
“Đúng vậy, rất tốt.” Gwen nhấn mạnh. “Nhân tiện đây, cô có thể cảm thấy ngạc nhiên về… những chuyện… xảy ra.” Isabel cười, cố gắng giữ chúng không hòa lẫn trong giọng nói. “Những chuyện gì?”
Họ dừng lại. Jane nói trước. “Tốt thôi, như cô biết từ những bức tượng, Isabel, có có một vài đặc điểm khác với chồng cô.” “Phải…”
“Chúng ta sẽ không đi vào chi tiết quá”, Jane nói, sự tức giận xuất hiện trong giọng nói. Isabel cố gắng nín cười. “Nhưng làm sao tôi biết mình sẽ làm những gì?”
“Chúng tôi tin rằng ngài Nicholas sẽ biết, Isabel ạ” Quá nhiều. Isabel cười khúc khích. “Đúng vậy, tôi cũng khá tin vào điều này.”
Cả hai người đàn bà đều mở lớn mắt. “Cô đã biết!” Gwen gào lên. Isabel cười, đi ra phía sau bức bình phong để mặc chiếc áo ngủ mà nàng chọn cho tối nay – một chiếc áo váy lụa màu hoa hồng sẫm và nàng hy vọng chồng mới cưới của nàng sẽ thích. “Tôi biết. Nhưng rất cảm ơn vì sự quan tâm của cả hai.”
“Cô là một phụ nữ kinh khủng”, Jane nói, tiếng cười vang lên trong giọng nói của nàng, “Anh ấy không xứng đáng với cô”. “Dường như anh ấy không có lựa chọn, hãy cân nhắc việc cô ấy chỉ mới cưới chồng trong khoảng mười hai giờ và đã có đêm tân hôn rồi”, Gwen lạnh nhạt nói. “Chúng tôi nói đúng chứ?”
Isabel liếc nhìn từ phía sau bình phong. “Đúng ư? Về điều gì?” “Anh ấy có phải là một người tình có thể chấp nhận được không?
“Gwen!” Isabel đỏ mặt, lùi lại phía sau bức bình phong. “A. Dường như thế.” Gwen đùa cợt.
Khi tiếng cười của họ chấm dứt, Jane hỏi, nghiêm túc, “Cô có yêu anh ấy không?”. Isabel im lặng trước câu hỏi đã luôn luẩn quẩn trong tâm trí nàng từ chiều hôm đó. Từ trước đó, nếu nàng thành thật. Nàng nhìn mình trong gương, nhìn thấy hình bóng mình dưới chiếc váy lụa mà nàng chọn cho anh.
Để làm anh hạnh phúc. Để làm anh muốn nàng.
Để làm anh yêu nàng nhiều hơn. Sự thật là, nàng đã yêu anh.
Và không có điều gì đáng sợ hơn điều đó. Nàng thấy sợ hãi, nếu nàng thừa nhận, nàng sẽ biến thành mẹ nàng bằng cách này hay cách khác, cuộc hôn nhân của họ sẽ giống với bố mẹ nàng. Mẹ nàng đã chờ đợi cha nàng bao lâu, bà đã ngồi bên cửa số để ngóng mong bóng đáng những con ngựa của ông ấy bao lâu? Bà ấy đã say mê ông như thế nào khi ông ở đó… và kể biết bao câu chuyện hư cấu khi ông đi? Và ghét bỏ những đứa con của bà biết bao nhiêu vì sự ruồng bỏ của ông ấy?
Làm sao Isabel có thể liều lĩnh lặp lại cuộc sống phiền não và tuyệt vọng đó? Không. Tình yêu không mang lại điều gì cả ngoại trừ nỗi đau cho ngôi nhà này và cho cuộc sống của nàng.
Nàng sẽ không để tình yêu phá hủy nàng như cái cách nó đã xảy ra với mẹ nàng. Nàng sẽ không sống một cuộc đời dang dở.
Vì vậy, thậm chí khi thừa nhận sự thật về cảm xúc thực của nàng đối với Nick, nàng cũng sẽ không nói ra những điều đó. “Isabel.” Jane gọi từ bên phía ngoài, đánh thức nàng khỏi những suy tư.
Nàng cố gắng hít thở sâu và nói điều nàng nghĩ, lờ đi nỗi buồn trên mặt nàng, nỗi đau cào xé nàng vì lời nói dối đó. “Tôi không yêu anh ấy”, nàng nói, muốn giọng mình vẫn bình thường, để thuyết phục bạn bè rằng nàng vẫn mạnh mẽ như nàng đã từng. Để thuyết phục chính bản thân nàng vì điều đó. “Tôi đã cưới anh ấy vì nghĩa vụ – vì James và ngôi nhà Minerva và Townsend Park. Tôi thấy không cần mang tình yêu vào vở kịch này.” Nàng dán một nụ cười tươi rói lên mặt mình – điều mà nàng không cảm thấy – và rời khỏi bức bình phong chỉ để tìm Gwen và Jane, bắt gặp ánh mắt họ dính chặt vào một phần khác trong phòng.
Hướng nhìn về phía ấy, trái tim Isabel như ngừng đập. Chồng nàng đứng đó trong lối cửa phòng bên.
Anh đã nghe thấy mọi thứ. Nụ cười nàng nao núng khi anh cúi đầu chào một cách khách sáo. “Đó là lỗi của ta. Ta không biết nàng đang chuyện trò.”
“Em…”, nàng dừng lại. Nàng có thể nói điều gì? “Chúng tôi sẽ đi ngay, thưa ngài.” Jane nói, rồi cô và Gwen rời đi nhanh hơn bất kỳ ai Isabel đã từng chứng kiến.
Và nàng ở lại một mình với người đàn ông yêu nàng. Nàng đã chà đạp lên tình yêu đó bằng những từ ngữ ngu xuẩn.
Anh quay đi, trở lại phòng khác. Nàng theo sau mà không suy nghĩ, đi qua ngưỡng cửa khi anh rót cho mình một ly rượu vang từ một chiếc bình cổ đã được sắp xếp cho anh. Anh nhìn vào ly rượu một lúc lâu trước khi uống, rồi ngồi xuống một chiếc ghế lớn và thấp rồi quay sự chú ý sang nàng. Ánh mắt anh lạnh lẽo và không cảm xúc. Nàng bước về phía anh, chỉ muốn sửa lại những điều nàng đã nói. “Nick.”
“Nàng đang mặc màu đỏ.” Nàng dừng lại, câu nói nghe thật lạ lùng. “Em…”, nàng cúi nhìn xuống mình. “Em nghĩ ngài thích nó.”
Cả hai im lặng khi anh nhìn nàng, đôi mắt vô cảm. “Ta thích.” Nàng không thích Nick thế này. Sự im lặng của anh thật đáng lo. “Em…”
Em đã nói dối. Em yêu ngài. Cảm giác sợ hãi đã dập tắt câu nói. Nàng muốn anh nghe thấy điều đó bằng bất kỳ cách nào.
“Lại đây.” Lời mệnh lệnh đó thật hống hách và mờ ám – không giống với bất kỳ điều gì nàng từng nghe – một phần nhỏ trong nàng muốn chạy ra khỏi đây. Để đóng và khóa lại cánh cửa thông giữa phòng ngủ của họ và trốn tránh anh đến khi anh quay trở lại bình thường.
Đồng thời, nàng muốn biện hộ. Anh lại uống, đôi mắt xanh của anh không rời khỏi nàng.
Thách thức nàng từ chối. Thách thức nàng chấp nhận.
Nàng muốn anh. Ý nghĩ đó thúc đẩy nàng bước tới. Khi đứng bên anh, nàng bị làm khiếp sợ bởi ánh mắt anh, cái nhìn lạnh lùng. Nàng muốn lay chuyển anh, để làm sống lại sự cộng hưởng diễn ra cả buổi chiều. Có tình yêu ở đó.
Anh bất động trong một lúc và nàng phân vân liệu anh có thể từ chối nàng không, cuối cùng, đuổi nàng đi và không chạm vào nàng nữa. Sự im lặng kéo dài bất diệt, đang phá hủy. Và khi nàng có ý định quay lại và rời đi, anh cuối cùng đã có chút phản ứng. Anh rướn người tới trước, với lấy nàng và kéo nàng về phía mình đến khi nàng đứng giữa hai đùi anh, anh áp mặt mình vào cái bụng mềm mại của nàng, hít thở sâu, ép miệng đang mở vào lớp vài lụa ở đó. Đôi tay vuốt ve dọc bên ngoài bắp đùi nàng, vòng xung quanh và chạm vào mông nàng, kéo nàng về phía anh khi anh di chuyển môi mình đến vị trí trung tâm được bao phủ bằng một lớp vải của nàng.
Cảm giác hơi thở nóng bỏng từ anh quá nhiều, nàng đặt tay mình lên đầu anh, luồn ngón tay qua các sợi tóc dày, cong người về phía anh, ôm lấy anh bằng cả người nàng. Anh ngẩng mặt lên, hai tay vuốt ve bầu ngực nàng, tìm kiếm các đỉnh đen bên dưới lớp vải, trêu trọc chúng bằng ngón tay cái và các ngón tay đến khi chúng trương lên và nhức nhối vì anh. Và rồi sau đó, khi hơi thở của nàng trở nên khó khăn, anh đã mang đến cho nàng điều nàng muốn – ngậm một đầu nhũ hoa và mút xuyên qua lớp vải, liếm láp qua lớp vải, rồi trêu đùa bằng răng, dùng lưỡi liếm láp chúng đến khi lớp vải ướt và dính vào ngực nàng. Anh lại lặp lại quá trình với đầu bên kia đến khi nàng rên lên thích thú.
m thanh đó kích thích anh. Anh đứng dậy, sờ vào đường viền váy ngủ, nâng nó lên qua đầu nàng, bóc trần nàng trước ánh mắt xanh nhạt của anh. Anh bế nàng và nàng bao bọc lấy mình xung quanh anh khi anh bế nàng quay trở lại phòng ngủ của nàng. Anh thả nàng xuống giường, ngã xuống cùng nàng và ôm lấy nàng bằng cơ thể ấm áp của anh. Nàng cào xé chiếc áo sơ mi của anh, khao khát vứt bỏ nó, để anh chạm vào nàng và anh để nàng cởi bỏ nó khi anh lướt xuống bên dưới, đặt những nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt dọc trung tâm của nàng, tại chỗ lõm phía sau gáy, giữa hai ngực, xuống bán thân bên dưới và khắp chiếc bụng mềm mại của nàng. Anh dễ dàng tách chân nàng ra và nàng không phản kháng, thay vào đó di chuyển thích hợp với đôi vai to lớn của anh khi anh ấn nàng xuống giường và mở rộng khe nhấp nhô bảo vệ trung tâm của nàng. Khi anh chiếm lấy môi nàng, anh không buông tha, dùng lưỡi và răng mình âu yếm nàng theo một nhịp điệu làm nàng bật dậy vì khoái cảm mà nó mang đến và nàng rên lên trong vài giây. Lưỡi anh chà xát vào nàng, nhanh và giận dữ, không muốn chấp nhận bất kỳ điều gì ngoại trừ tất cả điều nàng có thể mang đến.
Nàng vỡ tan bên dưới anh, rên lên tên anh khi anh đẩy một, rồi hai ngón tay vào sâu trong nàng, chạm đến một điểm mà nàng chưa hề biết đến, đẩy nàng đến ngưỡng cảm xúc đó một lần nữa. Rồi anh ở trên nàng, với một lần đẩy, ở bên trong nàng, chế ngự nàng, không lấy đi bất kỳ thứ gì, anh di chuyển chậm hơn và mãnh liệt hơn bất kỳ điều gì nàng đã cảm nhận trước đó. Anh lại đẩy nàng đến ngưỡng cảm xúc ngay sau đó và nàng cầu xin sự phóng thích, cầu xin sự đỉnh điểm mà chỉ có anh mới có thể mang đến. Anh tiếp tục giữ nàng ở đó trong một thời gian dài, đến khi nàng kêu tên anh, cầu xin anh chuyển hóa.
Anh chiếm lấy môi nàng một nụ hôn nóng bỏng, sâu hơn và say mê hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đây họ đã trao nhau và anh chạm vào chúng, đặt ngón tay cái của anh vào nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện. Anh đẩy sâu, tràn vào trong nàng và nàng đã thua, ngập chìm trong cảm xúc, chỉ có thể nghĩ về anh. Nàng thì thầm tên anh khi nàng tách hai tay anh ra.
Sau một hồi lâu, anh rời ra khỏi nàng. Nàng với lấy anh khi anh di chuyển sang bên kia, muốn chia sẻ kết quả sau sự kiện chấn động của họ. Anh đã rời khỏi phòng trước khi nàng có thể chạm vào anh, cầm lấy áo và quần của anh dưới sàn nhà và rời khỏi phòng.
Nàng ngồi dậy, gọi anh khi anh đóng chặt cánh cửa thông giữa hai phòng, không cho nàng bước vào. Cảm giác hối tiếc xuất hiện nhanh chóng và đau đớn và nàng nhận ra rằng anh đã không nói một lời nào trong suốt quá trình yêu của họ.