Chiều tối hôm đó Victoria đang ngồi trong phòng khách chờ Jason trở về từ một việc lặt vặt nào đó khi người quản gia già coi sóc căn nhà London xuất hiện nơi ngưỡng cửa. “Lệnh Bà, Nữ Công tước Claremont muốn gặp cô, thưa phu nhân. Tôi bảo—”
“Hắn bảo ta con không nhận khách,” lệnh bà cộc cằn nói, bà đang diễu bước vào phòng trong nỗi khiếp hãi của người quản gia. “Cái tên ngốc đặc này có vẻ không hiểu ta là ‘người nhà’, không phải ‘khách.’ ”
“Bà cố!” Victoria reo lên, nhảy nhổm lên ngạc nhiên pha chút lo lắng trước sự xuất hiện bất ngờ của bà cụ thô lỗ này.
Cái đầu đội nón không vành của bà công tước quay ngoắt sang phía người hầu đang sửng sốt. “Thấy chưa!” bà cụ gắt gỏng, vẫy chiếc gậy của bà vào mặt người quản gia. “Nghe thấy chưa? Bà cố!” bà nhấn mạnh với vẻ thoả mãn. Lầm bầm mấy lời xin lỗi khốn khổ, người quản gia cúi mình chào và ra khỏi phòng, để Victoria lại e sợ đối mặt với người bà con của nàng, bà ngồi xuống một chiếc ghế và bắt chéo đôi tay nổi gân xanh lên trên đầu chiếc gậy khảm ngọc của bà, chăm chú nhìn gương mặt Victoria một cách kỹ lưỡng. “Trông con khá hạnh phúc,” bà kết luận, như thể rất ngạc nhiên.
“Đấy là lý do bà đến đây từ dưới quê sao ạ?” Victoria hỏi, nàng ngồi xuống đối diện với bà. “Để xem cháu có hạnh phúc không à?”
“Ta đến để gặp Wakefield,” lệnh bà nói vẻ đe doạ.
“Anh ấy không có ở đây,” Victoria nói, giật mình vì vẻ cau có bất chợt của bà cụ.
Vẻ cau có của bà nàng càng tăm tối thêm. “Thế là ta hiểu. Cả London hiểu là anh ta không ở đây với con! Ta định lôi cổ anh ta ra cho bằng được và quở mắng cho một trận cho dù ta có phải săn đuổi anh ta khắp châu Âu cũng vậy!”
“Ta thấy chuyện này thú vị thật,” Jason dài giọng nói vẻ vui thích khi chàng bước vào phòng, “vì là gần như mỗi một người biết ta đều có phần sợ ta- chỉ trừ cô vợ bé nhỏ của ta, cô em vợ, và bà, thưa bà, người gấp ba tuổi ta và nặng bằng một phần ba. Ta chỉ có thể phỏng đoán rằng lòng can đảm đó – hay là tính liều lĩnh nhỉ – được truyền qua dòng máu, cùng với các đặc điểm hình thức nữa. Tuy nhiên,” chàng cười toe toét, “cứ việc tới đi ạ. Ta để bà quở mắng ta ngay tại đây trong phòng khách của ta đấy.”
Bà công tước đứng bật dậy và quắc mắt nhìn chàng. “Thế đấy! Cuối cùng thì anh cũng nhớ anh sống ở đâu và rằng anh có một người vợ!” bà hống hách gầm gừ. “Ta đã bảo anh ta bắt anh chịu trách nhiệm về hạnh phúc của Victoria, và anh không làm nó hạnh phúc. Không hạnh phúc chút nào!”
Ánh mắt thăm dò của Jason nhìn sang Victoria, nhưng nàng lắc đầu hoang mang bất lực và nhún vai. Thoả mãn vì Victoria không liên quan gì đến quan điểm của nữ công tước, chàng đưa tay choàng vai nàng và nhẹ nhàng nói, “Bằng cách nào mà ta không hoàn thành nhiệm vụ làm chồng thế nhỉ?”
Miệng bà công tước há hốc ra. “Cách nào ư?” bà lặp lại ngạc nhiên. “Anh đứng đó, tay ôm nó, nhưng mà ta có tin từ nguồn đáng tin cậy nhất là anh chỉ mới vào giường với nó có sáu lần ở Wakefield thôi đấy!”
“Bà ơi!” Victoria kêu lên khiếp hãi.
“Hừ, Victoria,” bà nói, hướng cái nhìn hầm hè của bà sang Jason khi bà tiếp tục. “Hai người hầu của anh có liên hệ với hai người hầu của ta, và họ bảo với ta là cả Khu Wakefield rộn cả lên khi anh từ chối lên giường với cô dâu của anh trong một tuần liền sau đám cưới.”
Victoria< rên lên một tiếng rên xấu hổ và cánh tay Jason đỡ chặt quanh vai nàng.
“Thôi được,” bà gầm gừ, “anh nói gì về chuyện đó nào, chàng trai?”
Jason nhướng một bên lông mày đầy suy tính về phía bà. “Cháu cho rằng cháu rõ ràng là phải có đôi lời với người hầu của mình thôi.”
“Đừng cả gan xem nhẹ chuyện này nhé! Anh, trong tất cả mọi tên đàn ông, phải biết cách giữ một người vợ trong giường và bên cạnh mình. Chúa biết là một nửa số phụ nữ có chồng ở London đã khao khát có anh trong suốt bốn năm qua. Nếu anh là cái thứ công tử bột màu mè nào đó mặc áo cài cúc tận cằm thì ta đã có thể hiểu được vì sao anh lại có vẻ không biết cách kiếm cho ta một người thừa kế—”
“Cháu định là việc kiếm người thừa kế cho bà là ưu tiên số một của cháu mà,” Jason lè nhè nói với vẻ trang nghiêm vui thích.
“Ta sẽ không đồng tình với bất kỳ một sự dùng dằng ngúng nguẩy nào nữa đâu đấy,” bà cảnh cáo, có vẻ như đã nguôi nguôi.
“Bà rất là kiên nhẫn đấy ạ,” chàng đồng ý một cách khôi hài.
Làm ngơ vẻ châm biếm của chàng, bà gật đầu. “Bây giờ thì vì chúng ta đã hiểu nhau, anh có thể mời ta ăn tối. Tuy nhiên ta không thể ở lại lâu.”
Với một nụ cười tinh quái, Jason đưa tay cho bà. “Không nghi ngờ gì bà sẽ có một cuộc thăm viếng chúng cháu kéo dài hơn vào một ngày sau này- xem nào, chín tháng sau nhé?”
“Tới ngày đó đi,” bà trơ tráo khẳng định, nhưng khi bà nhìn sang Victoria, trong mắt bà lấp lánh nụ cười. Khi họ đi vào phòng ăn, bà nghiêng người về phía cô chắt gái của bà và thì thầm, “Thằng quỉ xinh trai, phải không, cháu yêu?”
“Cực kỳ ạ,” Victoria đồng ý, vỗ vỗ tay bà.
“Và bất chấp những chuyện đồn thổi mà ta đã nghe, cháu đang hạnh phúc, phải không?”
“Không thể nói bằng lời ạ,” Victoria nói.
“Ta thích cháu đến thăm ta một ngày nào gần đây. Toà nhà Claremont chỉ cách Wakefield mười lăm dặm, dọc theo đường bờ sông.”
“Cháu sẽ đến sớm thôi ạ,” Victoria hứa.
“Cháu có thể mang chồng cháu theo.”
“Cháu cảm ơn bà.”
Trong mấy ngày sau đó, Hầu tước và nữ Hầu tước xứ Wakefield xuất hiện tại nhiều sự kiện hào nhoáng nhất của thiên hạ. Người ta không còn thì thào về sự độc ác kinh tởm của chàng đối với người vợ đầu nữa, vì rất đơn giản đối với mọi người là Jason, đức ngài Fielding, là người chồng rộng lượng và tận tuỵ nhất trong số các ông chồng.
Người ta chỉ cần phải nhìn vào đôi vợ chồng để thấy rằng Công nương Victoria đang ngời ngời hạnh phúc và rằng người chồng cao lớn đẹp trai của nàng yêu nàng tha thiết. Thực sự điều này góp phần làm tăng thêm niềm vui thích khi người ta bắt gặp Jason Fielding khắc nghiệt, xa lánh trước kia âu yếm tươi cười với cô dâu mới của chàng khi đang nhảy điệu van xơ cùng nàng hay bật cười lớn giữa lúc xem kịch vì một nhận xét thì thầm nào đó của nàng.
Chẳng mấy chốc người ta đồng lòng nhất trí với cái quan điểm là ngài hầu tước chính là người đàn ông bị vu khống, bị hiểu nhầm và đánh giá sai nhất trên đời này. Những quí ông quí bà đã từng cư xử thận trọng đề phòng chàng trong quá khứ bây giờ lại bắt đầu chủ động tìm kiếm một tình bạn với chàng.
Năm ngày sau khi Victoria cố chấm dứt những câu chuyện đồn thổi về người chồng vắng mặt của nàng bằng cách nói về chàng với những từ ngữ đáng ngưỡng mộ nhất, Ngài Armstrong đến thăm Jason nhằm xin chàng một lời khuyên về cách giành được sự hợp tác và trung thành của người hầu và tá điền. Đức ngài Fielding trông thật xốc, rồi thì cười toe và đề nghị Ngài Armstrong nói chuyện với Phu nhân Fielding về vấn đề đó.
Tại câu lạc bộ White cũng trong chiều tối đó, Ngài Brimworthy trách móc Jason một cách đôn hậu vì chuyện Phu nhân Brimworthy mới đây đã mua một bộ nữ trang bằng ngọc xa phia cực kỳ đắt đỏ. Đức ngài Fielding liếc ông ta một cái nhìn thích thú, cược năm trăm bảng vào ván bài tiếp theo và một lát sau đó đã lột hết số tiền đó từ Ngài Brimworthy.
Chiều hôm sau trong công viên Hyde Park, nơi Jason đang dạy Victoria lái cỗ xe song mã trục cao mới mà chàng vừa mua cho nàng, một chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại và ba quí bà cổ kính chăm chú nhìn chàng. “Ngạc nhiên chưa!” Nữ công tước Draymore nói với mấy bà bạn chí cốt của bà trong khi bà ngó Jason chằm chặp qua cái kính một mắt của bà. “Cô ấy lấy Wakefield thật!” Bà quay sang mấy người bạn. “Khi Công nương Victoria nói chồng cô ấy là một ‘kiểu mẫu đầy tình yêu thương và tử tế’, ta cứ tưởng cô ấy đang nói về ai đó khác chứ!”
“Anh chàng không chỉ đáng yêu, anh ta còn can trường nữa,” bà bạn già nhất trong số các quí bà oang oác nói, ngắm đôi vợ chồng đang nghiêng ngả chênh vênh đi dọc lối mòn. “Cô ấy suýt lật nhào cỗ song mã kia hai lần rồi!”
Với Victoria, cuộc đời trở thành một chiếc cầu vồng của những niềm vui. Ban đêm, Jason yêu nàng và dạy nàng yêu. Chàng tắm những xúc cảm của nàng trong khoái lạc và lấy ra từ nàng những cơn đam mê dữ dội mà nàng chưa bao giờ biết nàng có thể có, rồi chia xẻ chúng với nàng. Nàng đã dạy chàng biết tin yêu và bây giờ chàng trao mình trọn vẹn cho nàng – thân thể chàng, trái tim chàng, và tâm hồn chàng. Chàng chẳng lấy lại điều gì mà trao cho nàng hết- tình yêu của chàng, sự ân cần của chàng, và mọi món quà có thể tưởng tượng được mà chàng nghĩ tới từ kỳ dị nhất đến ngông cuồng nhất.
Chàng đã đặt lại tên chiếc thuyền buồm đẹp đẽ của chàng là Victoria và rủ rê nàng đi thuyền với chàng trên sông Thames. Khi Victoria nói rằng nàng thích đi thuyền trên sông Thames hơn so với đi trên đại dương nhiều, Jason đã đặt đóng một chiếc thuyền buồm khác cho riêng nàng sử dụng, trang trí cho nó bằng toàn những thứ màu xanh nước biển và hoàng kim, theo ý của Victoria và các bạn nàng. Cái tuyệt tác ngoạn mục đó làm cho Cô Wilber ghen tị nói với một nhóm bạn của cô tại một vũ hội, “Người ta đang sốt ruột sốt gan vì thắc mắc không biết Wakefield sẽ mua cho cô ta thứ gì trội hơn một chiếc thuyền buồm được nữa!”
Robert Collingwood nhướng lông mày lên và cười toét với cô gái trẻ đang ghen tị. “Sông Thames chăng?”
Với Jason, người chưa bao giờ biết niềm vui được yêu và ngưỡng mộ không phải vì những gì chàng có hay vì những gì có vẻ là chàng mà là vì chàng thực sự là chàng, sự thanh bình tĩnh lặng bên trong chàng là một niềm hạnh phúc chân thực nhất. Ban đêm, chàng không thể ôm nàng gần sao cho đủ hay lâu sao cho đủ. Ban ngày, chàng đưa nàng đi dã ngoại hay đi bơi dưới dòng suối ở Khu Wakefield. Khi chàng làm việc, nàng vẫn ở đó trong tâm trí chàng và làm chàng mỉm cười. Chàng muốn đặt cả thế giới dưới chân nàng, nhưng tất cả những gì Victoria muốn chỉ là chàng, và điều đó làm chàng ngập đầy tình yêu thương sâu sắc. Chàng để ra cả một gia tài nhỏ để xây một bệnh viện gần khu Wakefield—Bệnh viện Patrick Seaton—sau đó chàng bắt đầu thu xếp để xây một bệnh viện khác ở Portage, New York, cũng mang tên người cha của Victori.