Ấn Tượng Sai Lầm

CHƯƠNG 13



“Cậu vẫn còn sống ư?” Tina vừa nói vừa mở toang cánh cửa và ôm chầm lấy bạn. Anna trông giống một người vừa chui ra từ ống khói, nhưng điều đó không ngăn cản Tina ôm chặt lấy cô.
“Mình đang nghĩ lại chuyện cậu lúc nào cũng làm mình bật cười và đang tự hỏi không hiểu từ giờ trở đi mình có còn được cười nữa hay không, vừa lúc ấy thì có tiếng chuông”.
“Còn mình thì nghĩ rằng dù cậu có tìm cách thoát được ra khỏi toà nhà, cậu cũng khó mà sống sót khi toà tháp đổ xuống”.
“Nếu có một chai sâm banh, tớ sẽ mở để chúng ta ăn mừng”, Tina nói và buông bạn ra.
“Mình chỉ cần một cốc cà phê, và thêm một cốc nữa, rồi mình sẽ đi tắm”.
“May quá, mình có cà phê”, Tina nói rồi nắm lấy tay bạn mình và dẫn Anna tới căn bếp nhỏ ở cuối hành lang. Anna để lại phía sau cô những dấu chân xám xỉn trên thảm.
Anna ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ và để tay vào lòng trong khi chiếc tivi không tiếng đang chiếu những hình ảnh liên quan tới câu chuyện. Cô cố ngồi yên vì biết rằng bất kỳ thứ gì bị cô chạm vào đều vấy bẩn. Tina dường như không để ý đến chuyện đó.
“Mình biết chuyện này nghe có vẻ kỳ cục”, Anna nói, “nhưng mình thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra”.
Tina vặn to chiếc tivi.
“Chỉ 15 phút”, Tina vừa nói vừa rót cà phê, “và cậu sẽ biết hết mọi chuyện”.
Anna nhìn hình ảnh quay đi quay lại cảnh một chiếc máy bay đang đâm vào Tháp Nam, những người nhảy ra khỏi cửa sổ từ các tầng trên cao để chọn một cái chết ít đau đớn, và sự sụp đổ của Tháp Nam rồi đến Tháp Bắc.
“Và một chiếc máy bay nữa đâm vào Lầu Năm góc à?” cô hỏi. “Vậy có tất cả bao nhiêu chiếc?”
“Còn một chiếc thứ tư nữa”, Tina vừa nói vừa đặt hai cốc cà phê lên bàn, “nhưng không ai biết chắc nó đang hướng tới đâu”.
“Nhà Trắng, chắc là thế”, Anna nói, vừa lúc cô trông thấy Tổng thống Bush trên màn hình. Ông ta đang nói từ căn cứ không quân Barksdale ở Louisiana: “Hoa Kỳ sẽ truy tìm và tiêu diệt những kẻ đã thực hiện những hành động hèn nhát này”.
Tivi lại chuyển sang những hình ảnh về chiếc máy bay thứ hai đang lao vào Tháp Nam.
“Ôi, Chúa ơi”, Anna thốt lên. “Mình thậm chí còn chưa nghĩ tới những hành khách vô tội trên những chiếc máy bay đó. Kẻ nào đã gây nên tất cả những chuyện này?” cô hỏi, trong khi Tina rót thêm cà phê cho cô.
“Bộ Ngoại giao khá thận trọng”, Tina nói. “Và tất cả những đối tượng khả nghi nhất-Nga, Triều Tiên, Iran, Iraq-đều vội lên tiếng, “Không phải tôi”, và thề rằng họ sẽ làm tất cả để giúp truy tìm những kẻ phải chịu trách nhiệm”.
“Nhưng các cơ quan truyền thông nói gì, bởi vì họ chẳng có lý do gì để phải giữ mồm giữ miệng”.
“CNN thì nói thẳng thủ phạm là nhóm khủng bố Al-Qaeda ở Afghanistan-mình nghĩ mình đã đánh vần chính xác cái tên đó, nhưng cũng không dám chắc vì chưa bao giờ chúng ta nghe nói đến tổ chức này”, Tina vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Anna.
“Mình nghĩ bọn chúng là một lũ cuồng tín tôn giáo, những kẻ mà theo mình chỉ muốn nuốt chửng Arập Xêút để chiếm đoạt nguồn dầu lửa ở đó”. Anna nhìn lên màn hình tivi và lắng nghe bình luận viên đang nói về cảm giác của những người trong Tháp Bắc khi chiếc máy bay đầu tiên đâm vào đó. Làm sao ông biết được cảm giác ấy, Anna muốn hỏi ông ta. Một trăm phút thu lại thành vài giây, rồi quay đi quay lại giống như một mẩu quảng cáo quen thuộc. Khi trên tivi hiện ra hình ảnh Tháp Nam đang đổ sụp xuống và khói bụi bốc lên cuồn cuộn, Anna ho rũ rượi và làm tro bụi bay khắp xung quanh.
“Cậu không sao chứ”, Tina vừa hỏi vừa đứng bật dậy và nhoài người về phía bạn.
“Không sao đâu”, Anna nói rồi uống một ngụm cà phê. “Mình tắt tivi được không, mình không thể chịu được cảnh ấy thêm nữa”.
“Tất nhiên là được”, Tina vừa nói vừa đưa tay với chiếc điều khiển từ xa. Những hình ảnh trên màn hình liền tan biến.
“Mình không thể không nghĩ đến những người bạn của chúng ta trong toà tháp”, Anna nói, trong khi Tina rót thêm cà phê vào cốc của cô. “Mình băn khoăn không biết liệu Rebecca…”
“Không thấy tin tức gì từ cô ấy”, Tina nói. “Barry là người duy nhất đã lên tiếng cho đến giờ phút này”.
“Ừ, mình cũng tin rằng Barry là người đầu tiên thoát ra khỏi toà tháp. Anh ta sẽ xô ngã tất cả những ai cản đường. Nhưng anh ta đã gọi cho ai?” Anna hỏi.
“Fenston, bằng điện thoại di động”.
“Fenston?” Anna hỏi. “Làm sao ông ta có thể thoát ra khi mà mình vừa rời văn phòng của ông ta được vài phút thì máy bay đâm vào toà tháp?”
“Lúc đó ông ta đã tới Phố Wall rồi-ông ta có hẹn với một khách hàng tiềm năng. Tài sản duy nhất của khách hàng đó là một bức tranh của Gauguin. Đời nào ông ta chậm trễ trong những chuyện như vậy”.
“Thế còn Leapman?” Anna nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi.
“Sau ông ta một bước, như mọi khi”, Tina nói.
“Và đó là lý do tại sao cửa thang máy lại mở sẵn”.
“Cửa thang máy à?” Tina hỏi lại.
“Chuyện đó không quan trọng”, Anna nói. “Nhưng tại sao sáng nay cậu lại không đi làm?”
“Mình có hẹn với nha sỹ”, Tina nói. “Cuộc hẹn ấy đã được mình ghi vào nhật ký từ mấy tuần nay rồi”. Tina dừng lại, nhìn qua bàn rồi nói tiếp, “Từ khi nghe tin, mình liên tục gọi điện cho cậu, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông. Vậy cậu đã ở đâu?”
“Bị tống ra khỏi phòng”, Anna nói.
“Lính cứu hoả lôi đi à?” Tina hỏi.
“Không”, Anna đáp, “con vượn Barry ấy hộ tống mình”.
“Nhưng tại sao?” Tina ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Bởi vì Fenston vừa đuổi việc mình”, Anna nói.
“Đuổi việc cậu?” Tina hỏi lại một cách ngờ vực. “Tại sao ông ta lại đuổi cậu, vô lý thế?”
“Vì trong bản báo cáo mà mình gửi lên ban giám đốc, mình có kiến nghị rằng Victoria Wentworth nên bán bức Van Gogh, vì điều đó sẽ cho phép bà ấy không những thanh toán được nợ mà còn giữ lại được toàn bộ những tài sản khác”.
“Nhưng bức Van Gogh ấy là lý do duy nhất khiến Fenston đồng ý cho Victoria vay tiền”, Tina nói. “Mình nghĩ là cậu biết rõ điều đó. Ông ta đã săn tìm một bức như vậy trong nhiều năm trời. Chẳng đời nào ông ta chịu bán nó đi và giải thoát cho Victoria. Nhưng không thể vì chuyện đó mà ông ta sa thải cậu. Cái cớ mà-“
“Mình cũng gửi một bản sao báo cáo đó cho khách hàng, mà mình nghĩ đó chỉ là chuyện đạo đức nghề nghiệp”.
“Fenston thì có bao giờ nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp. Nhưng đó cũng không phải lý do khiến ông ta phải đuổi việc cậu ngay lập tức như thế”.
“Bởi vì mình sắp bay đi Anh quốc để báo cho Victoria Wentworth biết là mình thậm chí đã tìm được một khách hàng tiềm năng cho bà ấy. Một nhà sưu tầm nổi tiếng người Nhật Bản tên là Takashi Nakamura, một người mà mình nghĩ sẽ rất vui sướng nếu vụ mua bán diễn ra nhanh gọn, nếu chúng ta biết cách ra giá”.
“Cậu thật sai lầm khi đề cập đến cái tên Nakamura”, Tina nói. “Dù là giá cao đến mấy, Fenston cũng không bao giờ chịu bán cho Nakamura, bởi vì cả hai người bọn họ đều đã cố tìm cho bằng được một bức tranh của Van Gogh trong nhiều năm trời, và cũng là hai người luôn theo đến cùng trong mọi cuộc bán đấu giá tranh của các hoạ sỹ Ấn tượng”.
“Tại sao ông ta không nói với mình điều đó?” Anna nói.
“Bởi vì Fenston không mấy khi muốn cho ai biết mình đang theo đuổi cái gì”, Tina nói.
“Nhưng chúng ta cùng một đội mà”.
“Cậu ngây thơ quá, Anna ạ. Cậu không biết là trong đội của Fenston chỉ có một người duy nhất thôi sao?”
“Nhưng ông ta không thể bắt Victoria giao bức tranh trừ phi-“
“Mình không dám chắc về điều đó”, Tina nói.
“Tại sao?”
“Hôm qua Fenston đã gọi cho Ruth Parish và lệnh cho bà ta chuyển bức tranh tới New York ngay lập tức. Mình nghe rõ ông ta lặp lại cụm từ “ngay lập tức””.
“Trước khi Victoria có cơ hội được làm theo lời khuyên của mình”.
“Đó cũng là lý do tại sao ông ta sa thải cậu trước khi cậu kịp lên máy bay và làm vỡ kế hoạch của ông ta. Cậu phải nhớ là”, Tina nói thêm, “cậu không phải là người đầu tiên phải chịu cảnh này”.
“Cậu muốn nói gì?” Anna hỏi.
“Nếu có ai đó biết được việc làm của Fenston, người đó sẽ ngay lập tức bị đuổi ra khỏi cửa”.
“Thế tại sao ông ta chưa sa thải cậu?”
“Bởi vì mình chưa bao giờ đưa ra một kiến nghị mà ông ta không muốn nghe theo”, Tina nói. “Mình nghĩ mình vẫn an toàn nếu cứ làm theo nguyên tắc ấy, ít nhất là trong lúc này”.
Anna đập tay xuống bàn vì giận dữ, làm một đám mây bụi nhỏ bay lên. “Mình ngốc quá”, cô nói. “Nhẽ ra mình đã phải hiểu ra chuyện đó, bây giờ thì mình chẳng thể làm gì nổi”.
“Mình không chắc là như thế”, Tina nói. “Chúng ta còn chưa biết liệu Ruth đã tới Lâu đài Wentworth lấy bức tranh ấy và gửi đi hay chưa. Nếu chưa, cậu vẫn còn đủ thời gian để gọi cho Victoria và khuyên bà ấy giữ lại bức tranh cho đến khi cậu thoả thuận xong với Nakamura-cách đó có thể giúp bà ấy trả hết nợ cho Fenston và ông ta chẳng thể làm gì được”, Tina nói thêm, vừa lúc chuông điện thoại cầm tay của chị vang lên. Chị kiểm tra mã số người gọi: Sếp. Chị đặt tay lên môi. “Fenston đấy”, chị cảnh báo. “Có lẽ ông ta muốn kiểm tra xem cậu đã liên lạc với mình chưa”, chị vừa nói vừa bấm nút nghe.
“Cô có biết là ai đang còn nằm trong đống đổ nát không?” Fenston hỏi trước khi Tina kịp lên tiếng.
“Anna à?”
“Không”, Fenston nói. “Petrescu đã chết rồi”.
“Chết rồi ư?” Tina vừa nhắc lại vừa nhìn bạn mình qua bàn. “Nhưng-“
“Đúng thế đấy. Khi Barry báo cáo, anh ta khẳng định đã trông thấy cô ta nằm trên sàn, vì vậy cô ta không thể sống sót được”.
“Tôi nghĩ ông sẽ thấy-“
“Đừng lo gì về Petrescu nữa”, Fenston nói. “Tôi đã có kế hoạch thay thế cô ta, nhưng thứ mà tôi không thể thay thế là tiền của tôi”.
Tina cảm thấy bị sốc đến mức gần như không thể lên tiếng, và chị vừa định nói cho Fenston biết ông ta đã nhầm thì chợt nghĩ rằng chị có thể biến sự nhầm lẫn của Fenston thành lợi thế của Petrescu.
“Như thế cũng có nghĩa là chúng ta đã mất bức tranh Van Gogh à?”
“Không”, Fenston nói. “Ruth Parish đã báo lại rằng bức tranh đang trên đường từ London tới đây. Tối nay sẽ tới sân bay JFK, và Leapman sẽ đi nhận về”.
Tina ngồi bịch xuống ghế với một cảm giác thất vọng.
“Nhớ là 6 giờ sáng mai cô phải có mặt”.
“Sáu giờ?”
“Đúng vậy”, Fenston nói. “Và đừng có phàn nàn. Hôm nay cô đã được nghỉ cả ngày rồi còn gì”.
“Thế tôi phải báo cáo ở đâu?” Tina hỏi, chẳng buồn tranh luận với ông ta.
“Tôi đã thuê văn phòng mới trên tầng 32 của toà nhà Trump Building ở số 40 Phố Wall, vì vậy chúng ta vẫn có thể hoạt động bình thường”. Ông ta dập điện thoại.
“Ông ta nghĩ rằng cậu đã chết”, Tina nói, “và ông đang cuống lên vì bị mất tiền”, chị nói thêm và đậy nắp điện thoại lại.
“Ông ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra là mình đã nhầm”, Anna nói.
“Chỉ khi cậu muốn cho ông ta biết”, Tina nói. “Có ai nhận ra cậu khi cậu thoát ra khỏi toà nhà ấy không?”
“Cứ nhìn mình đây thì biết”, Anna nói.
“Thế thì cứ im tiếng đã, trong khi đó bọn mình sẽ nghĩ cách xem cần phải làm gì. Fenston nói bức Van Gogh đang trên đường tới đây và Leapman sẽ tới sân bay JFK để nhận ngay khi máy bay hạ cánh”.
“Thế thì chúng ta có thể làm gì?”
“Mình sẽ tìm cách làm cho ông ta bị chậm giờ, trong khi đó cậu đi lấy bức tranh”.
“Nhưng mình biết làm gì với nó”, Anna hỏi, “trong khi chắc chắn Fenston sẽ cho người đi tìm mình”.
“Cậu có thể lên chuyến bay đầu tiên tới London, và gửi trả lại bức tranh cho Victoria”.
“Mình không thể làm thế nếu không được sự cho phép của Victoria”, Anna nói.
“Lạy Chúa, Anna, cậu lớn lên ở đâu vậy? Cậu phải thôi cái kiểu suy nghĩ của một bà hiệu trưởng ấy đi và bắt đầu nghĩ xem Fenston sẽ làm gì nếu ông ta ở vào địa vị của cậu”.
“Ông ta đã biết mấy giờ máy bay sẽ hạ cánh”, Anna nói. “Vì vậy việc đầu tiên mình phải làm là-“
“Việc đầu tiên cậu phải làm là đi tắm, trong khi mình kiểm tra giờ hạ cánh của máy bay và đồng thời kiểm tra lịch trình của Leapman”, Tina vừa nói vừa đứng dậy. “Bởi vì có một điều chắc chắn là trong bộ dạng như thế này, họ sẽ chẳng cho cậu nhận bất cứ thứ gì ở sân bay”.
Anna uống hết cốc cà phê rồi theo bạn bước ra hành lang. Tina mở cửa phòng tắm và nhìn bạn mình thật kỹ. “Gặp lại cậu sau-” chị ngập ngừng-“một tiếng nữa”.
Lần đầu tiên trong ngày, Anna cười phá lên.
Anna chầm chậm cởi hết quần áo ra rồi vứt thành một đống trên nền nhà tắm. Cô liếc nhìn vào gương, và thấy trong đó một người hoàn toàn xa lạ. Cô cởi chiếc dây chuyền bằng bạc quanh cổ ra và đặt nó lên thành bồn tắm, gần một chiếc du thuyền mô hình. Cuối cùng cô cởi đồng hồ ra. Chiếc đồng hồ đã dừng chạy lúc 8 giờ 46 phút. Chỉ chậm vài giây nữa là cô đã bước vào thang máy.
Đứng dưới vòi nước hoa sen, cô bắt đầu nghĩ đến kế hoạch táo bạo của Tina. Cô vặn to cả hai vòi và để cho nước xối lên người một lúc trước khi bắt đầu kỳ cọ. Cô nhìn dòng nước chuyển dần từ màu đen sang màu xám, nhưng dù có kỳ mạnh đến đâu, dòng nước chảy từ người cô xuống vẫn có màu xám. Anna kỳ mãi cho đến khi da cô đỏ ửng lên và đau rát, trước khi cô chú ý đến lọ dầu gội đầu. Anna gội đầu ba lần trước khi bước ra khỏi vòi nước, nhưng chắc phải còn lâu mọi người mới nhận ra rằng mái tóc cô vốn có màu vàng tự nhiên. Anna chẳng buồn lau khô người; cô cúi xuống, cắm phích bồn tắm và vặn vòi nước. Nằm trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, cô nhớ lại tất cả những gì vừa diễn ra trong ngày hôm đó.
Cô nghĩ đến những người bạn và những đồng nghiệp chắc còn bị mắc kẹt trong đống đổ nát, và thấy mình thật may mắn. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để than khóc. Cô còn phải cứu Victoria thoát khỏi một cái chết từ từ.
Những suy nghĩ của Anna bị gián đoạn vì tiếng gõ cửa của Tina. Chị bước vào và ngồi lên thành bồn. “Trông khá lên nhiều rồi”, chị vừa nói vừa mỉm cười sau khi ngắm nhìn thân thể vừa được kỳ cọ kỹ của Anna.
“Mình đã nghĩ về ý kiến của cậu”, Anna nói, “và giá mình có thể-“
“Thay đổi kế hoạch”, Tina nói. “FAA vừa thông báo rằng mọi chuyến bay trên bầu trời nước Mỹ đều phải hạ cánh ngay và không một chiếc máy bay nào được bay vào nước Mỹ trước khi có thông báo mới, vì vậy vào lúc này bức Van Gogh đang trên đường quay trở lại sân bay Heathrow”.
“Vậy thì mình phải gọi điện cho Phu nhân Victoria ngay”, Anna nói, “và nói với bà ấy yêu cầu Ruth Parish đưa bức tranh trở lại Lâu đài Wentworth”.
“Đồng ý”, Tina nói. “nhưng mình vừa phát hiện ra rằng Fenston còn mất một thứ quan trọng hơn cả tiền bạc”.
“Đối với ông ta thì cái gì là quan trọng hơn tiền?” Anna hỏi.
“Hợp đồng với Victoria, và tất cả các tài liệu chứng minh rằng bức Van Gogh là của ông ta, cùng với toàn bộ tài sản của Lâu đài Wentworth trong trường hợp Phu nhân Wentworth không trả được nợ”.
“Nhưng ông ta không giữ các tài liệu sao lưu à?”
Tina ngập ngừng. “Có”, chị nói, “trong một chiếc két ở văn phòng của ông ta”.
“Nhưng đừng có quên là Victoria cũng có những tài liệu đó”.
Tina lại ngập ngừng. “Không, nếu bà ấy chấp nhận huỷ bỏ chúng”.
“Victoria sẽ không bao giờ làm chuyện đó”, Anna nói.
“Sao cậu không gọi điện cho bà ấy thử xem? Nếu bà ấy chấp nhận, cậu sẽ có thêm thời gian để thu xếp bán bức tranh giúp bà ấy thanh toán nợ cho Fenston Finance, trước khi ông ta kịp giở trò”.
“Chỉ còn một vấn đề”.
“Gì vậy?” Tina hỏi.
“Mình không có số điện thoại của bà ấy. Tài liệu về bà ấy nằm trong văn phòng của mình và mình đã mất mọi thứ, kể cả điện thoại di động và ví”.
“Mình tin chắc tổng đài quốc tế có thể giúp giải quyết chuyện này”, Anna nói. “Tại sao cậu không lau khô người đi và mặc một chiếc áo ngủ của tớ vào. Sau đó chúng ta sẽ tìm xem có bộ nào hợp với cậu không”.
“Cảm ơn cậu”, Anna vừa nói vừa nắm lấy tay bạn.
“Cậu sẽ không cảm ơn mình nếu cậu biết mình cho cậu ăn trưa bằng món gì. Mình đâu có nghĩ là sẽ được đón tiếp cậu, và vậy cậu sẽ phải ăn món mỳ thừa của Trung Quốc”.
“Nghe có vẻ tuyệt đấy”, Anna nói và đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm rồi với một chiếc khăn quấn quanh mình.
“Gặp cậu sau vài phút nhé”, Tina nói, “lúc đó lò vi sóng đã hoàn thiện món sở trường của mình”. Chị quay mình bước ra khỏi phòng tắm.
“Tina, mình hỏi cậu một chuyện được không?”
“Bất cứ chuyện gì”.
“Tại sao cậu vẫn tiếp tục làm việc cho Fenston, trong khi rõ ràng là cậu ghét cay ghét đắng ông ta, chẳng khác gì mình?”
Tina lưỡng lự. “Chuyện gì cũng được, trừ chuyện đó”, cuối cùng đáp và nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng tắm lại sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.