Jerry mở mắt ra, thấy chú Frank đang giúp cậu ngồi dậy. Farrell đứng bên cạnh. Jerry chớp mắt. Cậu thấy đau đầu. Xa hơn một chút, Grossomodo đang giữ chặt hai gã đàn ông rượt theo Jerry.
– Jerry, cháu cảm thấy thế nào? Ông Mason hỏi.
– Dạ không sao – Jerry vừa xoa đầu vừa nói – trừ khối u này.
– Vậy thì cháu có thể giải thích một chút cho mọi người nghe – ông Mason nghiêm trang nói. Hai ông này nói cháu lấy cắp dụng cụ của họ và nói là cũng chính cháu lấy cắp đôi giày của Grossomodo, gậy của sĩ quan và những thứ còn lại. Chẳng lẽ cháu thật sự làm những trò vở vẩn này mà không nghĩ đến hậu quả sao?
– Dạ không phải thưa chú Frank – Jerry trịnh trọng nói. Cháu đã lấy cái này – cậu chỉ dụng cụ mà Jack Farrell đang cầm – và cháu bắt buộc phải làm thế. Cháu nghĩ cháu đã hiểu được tất cả những gì đã xảy ra.
– Vậy cháu hãy giải thích nhanh lên đi – ông Mason nói dịu dàng hơn một chút.
– Cháu sẽ bắt đầu từ đầu – Jerry đề nghị. Thật ra, tất cả rất đơn giản.
– Đơn giản à? Frank Mason kêu. Để xem. Ta hãy vào xe lán nói chuyện. Grossomodo ơi, anh hãy mang hai người này lại đây.
Hai gã đàn ông phản đối và giãy dụa, nhưng Grossomodo cầm mỗi tên bằng một tay và ép chúng bước vào xe lán. Jerry, chú Frank, Parker và viên sĩ quan bước theo. Hai gã đàn ông im lặng, vẻ mặt tuyệt vọng.
– Chuyện bắt đầu cách đây năm ngày, tại Millerton – Jerry nói – vào hôm viên kim cương Ngọn Lửa Xanh biến mất.
– Tôi biết mà! Parker la lên. Nhưng ông Mason ra hiệu cho thám tử phải im lặng.
– Gánh xiếc nằm trên một khu đất gần viện bảo tàng – Jerry nói tiếp. Có kẻ đã leo lên tầng hai bằng cách bám vào dây thường xuân. Rõ ràng là vụ trộm do một hay nhiều kẻ trộm có kinh nghiệp thực hiện…
– Đúng như tôi đã nói! Parker ngắt lời
– Cảnh sát Millerton đã nghi ngờ dân xiếc ngay, có thể chỉ vì chúng ta không phải là người trong vùng, và bắt lục soát lều và xe lán của chúng ta. Vụ lục soát này làm cho kẻ trộm hoảng sợ. Hắn buộc phải giấu ngay viên kim cương ở một chỗ mà không một cảnh sát nào nghĩ đến. Tất nhiên là không thế giấu trong xe lán của hắn, bởi vì nếu bị tìm thấy, thì sẽ lộ. Thế là hắn cạy viên kim cương ra, vứt miếng vàng và giấu viên kim cương.
– Ở đâu? Farrell hỏi.
– Cháu sắp nói đến – Jerry trả lời. Nhưng để cháu nói về các vụ trộm kia trước. Vào cái đêm sau khi viên kim cương Ngọn Lửa Xanh biến mất, đôi giày của Grossomodo bị lấy cắp, khiến chú ấy rất buồn phiền.
– Tất nhiên! Người khổng lồ càu nhàu. Đôi giày đẹp nhất của tôi. Tôi trả hết một trăm đô-la cho thợ đóng giày.
– Đêm hôm sau – Jerry nói tiếp – chú sĩ quan không tìm ra cây gậy nữa.
– Cây gậy may mắn của ta! Microbe ré lên. Cây gậy chưa hề rời xa ta từ khi ta là nghệ sĩ! Nó còn quý giá hơn tiền bạc. Nếu tìm ra tên vô lại làm gẫy cây gậy ta sẽ bẻ cổ hắn!
Ông giận dữ xiết chặt nắm tay, trông rất buồn cười nhưng không ai mỉm cười nổi.
– Rồi người ta lấy cắp cây kiếm của Espadon và dây thòng lọng tốt nhất của Anderson – Jerry nói tiếp. Thật là vô lý.
– Hoàn toàn không – Parker nói. Kẻ trộm dùng những vật này để bắt cóc Belle.
– Đâu phải – Jerry đáp – Nếu có dùng, là sau khi lấy cắp con rắn. Kẻ trộm có lý do chính đáng hơn để ăn cắp đủ thứ đồ vật tinh tinh như thế này. Trước tiên, hắn muốn gây khó chịu cho mọi người. Chính vì vậy mà hắn đã chôn tất cả trong một cái quan tài thu nhỏ. Để làm cho mọi người tin rằng có kẻ muốn ếm bùa gánh xiếc.
Jerry nhìn những gương mặt thắc mắc xung quanh cậu.
– Bởi vì ngay từ đầu, kẻ trộm đã muốn ăn cắp Belle, con rắn của bà Winifred – Jerry nói tiếp. Đúng hơn cháu phải nói những kẻ trộm, vì dĩ nhiên là muốn lấy cắp Belle cần phải có đến hai người, một giúp người kia trèo lên. Nhưng ngoài ra, sau khi bắt cóc được Belle, chúng phải có dịp rời khỏi gánh xiếc mà không gây nghi ngờ. Bằng cách lấy cắp đôi giày và những thứ khác, chúng tạo nên không khí căng thẳng đến nỗi một số người tự ý bỏ đi: điều này cho phép chính chúng cũng ra đi mà không sợ bị nghi ngờ. Mặt khác, không ai có thể đoán ra rằng chỉ có Belle là quan trọng. Mọi người đã nghĩ như bọn trộm muốn chúng ta nghĩ, tức là Belle thuộc một loạt đồ vật không có mối liên quan lôgíc. Đó là nguyên nhân thứ nhì.
– Khoan đã! Frank Mason la lên. Ý cháu nó là có một mối liên quan giữa vụ trộm kim cương và vụ trộm con Belle hả?
Jerry gật đầu ra hiệu là “đúng” một cách kịch liệt đến nỗi cục u bắt đầu nhức trở lại.
– Cháu tin chắc – Jerry nói. Nhất là từ khi cháu biết qua chú đầu bếp rằng một giỏ trứng luộc đã biến mất cùng ngày với viên kim cương.
Farrell trợn mắt kinh ngạc.
– Chờ một chút! Dường như tôi hiểu rồi – Farrell kêu. Chị Winifred cho rắn ăn trứng, mọi người đều thấy chị lăn mấy quả trứng: khi đó rắn tưởngng là vật sống nên chúng nuốt lấy trứng.
Mọi người gật đầu, nhưng không hiểu. Farrell nói tiếp:
– Ta hãy nghĩ đến kẻ lấy cắp một viên kim cương. Hắn biết là sắp bị lục khám. Hắn phải giấu kim cương ở một nơi mà không ai tìm, nhưng phải là nơi mà sau này hắn sẽ lấy lại được. Hắn thấy xe lán nhốt Belle không có ai canh giữ. Hắn nghĩ đến mấy con rắn. Hắn lợi dụng sự hỗn loạn trong gánh xiếc để ăn cắp trứng luộc…
Farrell nhìn Jerry
– Cậu kể cho hết đi, bởi vì chính cậu đã hiểu ra đầu đuôi manh mối này.
– Cháu nghĩ – Jerry nói tiếp – rằng bọn trộm đã khoét một cái lỗ trong quả trứng luộc và nhét viên kim cương vào đó. Rồi chúng cho Belle ăn quả trứng, chúng chọn đúng Belle vì nó có kích thước phù hợp với chỗ giấu mà chúng đang nghĩ đến.
– Chưa bao giờ nghe đến một chuyện như thế này – Frank Mason nói. Giấu kim cương trong một con rắn. Nhưng lý luận của cháu có vẻ hợp lý.
– Tất nhiên – Farrell nói. Sau này, chúng phải ăn cắp con rắn mà không gây nghi ngờ gì cả. Thế là chúng lấy trộm những đồ vật khác để làm cho mọi người rối trí. Bây giờ, Jerry à, cậu chỉ còn việc nói cho mọi người biết xem Belle được giấu ở đâu.
Jerry cầm lên tay thanh nhôm mà Ahmed và Abdullah, nghệ sĩ nhào lộn Ai Cập, dùng trong tiết mục biểu diễn.
– Thanh này dài hai mét và dày mười centimét – Jerry nói. Belle dài 77 centimét và có đường kính 9 centimét. Các chú có thấy thanh nhôm này quá nặng và thiếu cân bằng không? Tiếng động mà thanh gây ra khi rơi xuống đất, và thông điệp của Mr.Co co đã làm cháu nghĩ đúng hướng. Vậy nếu cháu không lầm, ta sẽ tìm thấy….
Jerry cực nhọc tháo nút cao su và nâng thanh lên. Khi đó mọi người thấy con rắn mất tích trượt từ từ ra khói cái ống và rơi bất động xuống đất.
Ahmed và Abdullah phóng ra cửa. Nhưng Grossomodo hoàn toàn không có ý định để chúng bước ra và nhanh chóng vô hiệu hóa chúng.
Mason lượm con rắn lên.
– Tội nghiệp Belle! Ông kêu. Nó chết mất. Chắc là ngạt thở. Nhưng dù sao nó sống thêm cũng không bao lâu nữa. Ta sẽ tặng bà Winifred một con rắn khác. Và ta sẽ không khó khăn gì để kiểm tra giả thiết của cháu, Jerry à.
– Nếu cậu bé này không lầm – Parker trịnh trọng nói, tôi dự định cho cậu một phần số tiền thưởng mà tôi nhận được vì đã tìm ra viên kim cương. Cậu sẽ nhận được mười phần trăm.
– Anh giỡn mặt chúng tôi à? Farrell la lên. Chính Jerry đã giải ra vụ bí ẩn. Nếu có phần thưởng, thì toàn bộ số tiền phải thuộc về cậu bé.
Farrell quay sang Jerry, chìa bàn tay to lớn của anh cho cậu bé.
– Để giúp cháu học hành cho xong – Farrell nói. Trong khi chờ, chúc mừng cậu. Cậu không phải là lính mới nữa, mà là đồng nghiệp của ta. Nay, cậu là thành viên gánh xiếc Clanton!
Faren xiết chặt tay Jerry và Jerry không mong phần thưởng nào đẹp hơn.