Nói về Nghê Thái thú lạc mất lão bộc Nghê Trung rồi, thời không thông đường lối mà đi, nên ngồi bẹp dưới gốc cây nghỉ chân, bỗng thấy xa xa đi lại một tốp người ngựa đèn đuốc sáng lòa, chưa trốn tránh kịp thì bị bắt ngay.
Nguyên ác tặc Mã Cường đương uống rượu với vợ, sai người đi thăm chừng thầy trò Thái thú, thấy hai người trốn mất liền sai gia nô đốt đèn thắp đuốc đi tìm kiếm giáp nhà, tới hoa viên thấy mở cửa, liền bắt ngựa rượt theo mé tây bắc, đi một đỗi xa thấy Nghê Thái thú ngồi dựa gốc cây, bèn áp lại bắt giải về Bá Vương trang. Mã Cường trợn mắt hỏi Nghê Thái thú rằng: “Sao mi lại dám thừa lúc đêm hôm lén trốn như vậy?” Nghê Thái thú đáp: “Ta đâu có trốn, chỉ vì vợ mi thả ta mà thôi”. Mã Cường nghe nói cả giận sai giam Nghê Thái thú vào nhà lao, và cắt người canh giữ cẩn thận, rồi thẳng vào phòng vợ hét rằng: “Đồ tiện tỳ, sao mi dám tự tiện thả quan Thái thú?”. Quách Thị ngồi trơ trơ không thèm trả lời, một lát lâu mới cười nhạt rằng: “Nói vậy mà nói được à? Hồi đầu hôm tới bây giờ, tôi uống rượu với phu quân, có lìa ra bước nào mà nói làm vậy?”. Mã Cường nghe vợ nói, tỉnh ngộ liền lật đật đi ra. Quách Thị liền kêu lại hỏi rằng: ”Bây giờ đã bắt lại được chưa?”. Mã Cường đáp: “Bắt lại được rồi, nhưng có một mình Thái thú mà thôi, còn lão bộc đã trốn mất”. Quách Thị nói: “Như vậy là khổ to rồi, tai họa sắp tới ngay. Nếu lão bộc đi báo rằng chúng ta bắt hại Thái thú, chừng ấy mới tính làm sao?”. Mã Cường nghe nói thất kinh không nghĩ ra mưu kế gì, than rằng: “Không xong rồi, gây vạ to rồi, thôi, đợi ta bàn luận với các vị mưu sĩ coi sao?”. Nói đoạn, đi thẳng ra quán Chiêu Hiền đem chuyện ấy hỏi bọn hào kiệt. Trẩm Trọng Nguyên nghe hỏi mà vẫn làm thinh không nói một tiếng, chỉ có bọn đao báu lao nhao chộn nhộn đáp rằng: “Hễ có binh tới thời tướng ra đánh chơi cho biết mặt. Bây giờ nên đem Thái thú giết quách cho rồi, sáng ngày mà có binh triều tới đây, Viên ngoại để mặc chúng tôi. Nếu thắng được thời vinh diệu cho anh hùng, bằng chẳng thắng thời lui qua hợp với Tương Dương Vương mà xử sự”. Mã Cường nghe nói khoái chí lắm, lập tức sai Mã Dũng vào nhà lao giết Nghê Thái thú rồi đem thây lấp xuống giếng sau vườn. Hắc Yêu Hồ Trí Hóa nghe lệnh truyền, vội vã xin đi giúp sức với Mã Dũng. Mã Dũng vui lòng cho đi.
Trí Hóa và Mã Dũng đi tới nhà lao, thấy có gia nô ở giữ bèn bảo rằng: “Viên ngoại sai chúng ta ra thế cho bay đi nghỉ”. Lũ gia nô cả mừng bỏ đi tứ tán ráo. Trí Hóa liền mở cửa đi vào trước, Mã Dũng đi theo sau, Trí Hóa quay lại nói với Mã Dũng rằng: “Đưa dao đây!” Mã dũng liền rút dao đưa ra, Trí Hóa tiếp lấy đâm một mũi, Mã Dũng chết không kịp la.
Trí Hóa giết Mã Dũng rồi, bước vào nói với Nghê Thái thú rằng: “Xin ngài ở đây đợi tôi, một lát sẽ trở lại”, Nói đoạn kéo thây Mã Dũng ra sau vườn lấp xuống giếng rồi trở lại. Tới nơi thời Thái thú đã đi đâu mất. Trí Hóa nghi là Trẩm Trọng Nguyên ăn chặn đã cứu Thái thú đi trước, liền chạy riết lại quán Chiêu Hiền rình xem, vẫn thấy Mã Cường và Trẩm Trọng Nguyên còn ngồi đó, bèn trở ra khỏi nhà đứng lên chỗ cao, dòm khắp bốn phía thấy trước rừng cây có bóng người bèn bươn bả chạy tới, vừa tới nghe có tiếng kêu: “Ớ Trí hiền đệ? Có liệt huynh ở đây”. Hắc Yêu Hồ nhìn lên thấy rõ là Bắc Hiệp thời cả mừng mà nói rằng: “Phải Âu Dương huynh đó chăng? Quan Thái thú bây giờ ở đâu?”. Bắc Hiệp liền đem Trí Hóa ra mắt Nghê Kế Tổ, rồi ba người định kế. Qua đêm sau tới canh hai sẽ bắt Mã Cường, cậy Trí Hóa làm nội ứng. Câu chuyện vừa dứt, liền nghe có tiếng ngựa chạy tới, tưởng là ai, té ra là Ngại Hổ lén trộm ngựa của Nghê Thái thú mà cưỡi tới. Trí Hóa dạy Ngại Hổ ra mắt Bắc Hiệp. Bắc Hiệp hỏi rằng: “Đứa trẻ này là ai?”. Trí Hóa nói: “Vốn là đồ đệ của tiểu đệ đó”. Bắc Hiệp nói: “Vậy thời thầy trò hiền đệ mau mau trở lại Bá vương trang, kẻo chúng hồ nghi, còn ta đưa Thái thú về phủ”. Nói đoạn chia đường ra đi.
Dọc đường Trí Hóa hỏi Ngại Hổ rằng: “Sao mi lại trộm ngựa đem tới đây làm gì?”. Ngại Hổ đáp: “Lúc thầy đi với Mã Dũng thời tôi có đi theo, thấy thầy giết Mã Dũng thời tôi chắc là cứu Thái thú, nên lật đật trở lại trộm ngựa đem qua đây cho người, ai dè thầy với Thái thú đi mau quá”. Trí Hóa nói: “Không, ta chưa cứu được Thái thú, thời bác Âu Dương của mày đã cứu người trước rồi”. Ngại Hổ hỏi: “Cha chả! Tiếc thay! Làm sao xem mặt bác Âu Dương cho tường được? Tôi ái mộ bác lắm!”. Trí Hóa nói: ”Tối mai bác Âu Dương mày còn trở lại nữa”. Hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện tới hoa viên liền tách nhau, Trí Hóa vào quán Chiêu Hiền phục lệnh, nói dối rằng: “!Mã Dũng còn mắc đem thây Nghê Thái thú lấp xuống giếng nên đi trễ sau”.
Đây nói lại Bắc Hiệp đưa Nghê Thái thú về nhà, dọc đường thuật lại chuyện gặp Giáng Trinh và Nghê Trung, kế dòm lên thấy trời gần sáng mà cách phủ cũng chẳng bao xa Bắc Hiệp liền dặn Thái thú rằng: “ Tướng công xin nhớ chiều mai phái người tới miếu ôn Thần cách mé nam Bá Vương trang hai dặm hiệp lực cùng tôi bắt cho được Mã Cường. Bây giờ trời sáng rồi, tôi đưa tới phủ e có điều bất tiện. Nghê Thái thú nghe nói tuột xuống ngựa tạ ơn rồi cùng nhau từ giã.
Nghê Thái thú vào tới nhà, tên thư đồng là Dư Khánh dâng trà và thưa rằng: “Nghê Trung chưa thấy về”. Kế Tổ buồn lắm. Một lát người hầu dâng đồ điểm tâm, Thái thú đương ăn, thấy Nghê Trung về tới, thuật lại lúc mình bị lạc đường, đi vào nhà Hạ Báo bị thuốc mê kế có người cứu, rồi sai đưa Châu Giáng Trinh về nhà Vương Phụng Sơn, lại gặp Cẩm Nương đã về đó, hai người ở chung với nhau. Vương Phụng Sơn có một trai, dáng người nho nhã, e ở nhà bất tiện nên sai lên phủ thăm Hoát Cửu Thành và ở lại hầu hạ. Nghê Thái thú nghe nói mừng rỡ lắm, sai người dọn cơm cho Nghê Trung ăn. Ăn uống xong, Nghê Thái thú nhớ lời Bắc Hiệp dặn, bèn cho đòi hai tên sai dịch là Vương Khải và Trương Hùng tới dạy rằng: “Hai ngươi phải lựa hai mươi tên lính mạnh mẽ dạn dĩ, giắt đao vào mình, chia nhau đi rải rác, đừng cho ai biết, tới tại miếu ôn Thần cách mé nam Bá Vương trang hai dặm, mai phục tại đó. Tới lúc đốt đèn có người to lớn mắt xanh râu đỏ tới, thời chúng bay phải nghe theo lời người ấy điều khiển, nếu có đứa nào trái lệnh thời cứ phạt hai ngươi mà thôi, phải cẩn thận cho lắm, việc này rất bí mật đừng để hở ra”. Vương Khải và Trương Hùng vâng lệnh thi hành.
Nói về Mã Cường nghe lời bọn côn đồ sai Mã Dũng và Hắc yêu hồ giết Nghêu Thái thú rồi, sao không thấy Mã Dũng trở về, nghĩ chắc là Thái thú đã chết, còn Mã Dũng sợ tội nên trốn đi. Nghĩ quá sợ, lát rồi phát rồ, lật đật sai gia đinh bày tiệc rượu cùng bọn môn hạ đánh chén để khuây đi. Nhưng anh hùng không mật như Mã Cường này làm sao yên lòng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.