Bóng Tối Kinh Hoàng
Chương VI.
Paris, Pháp.
Kelly Harris nổi bật trong làng người mẫu như điều gặp gió. Nàng đang độ tuổi hai mươi, là dân Mỹ gốc da đen, nước da màu bánh mật, gương mặt nàng là một cơ hội để cho những chàng phó nháy trổ tài thu vô ống kính. Đôi mắt một màu nâu địu dàng và thông minh, đôi môi mọng khêu gợì tình tứ, cặp đùi thon dài, trời cho một dáng dấp quyến rũ gợi tình.
Mái tóc đen cắt ngắn theo kiểu để loà xoà mấy lọn trước trán. Nàng Kelly vừa được bầu người mẫu đẹp nhất thế giới trong năm do tạp chí Elle và Mademoiselle tổ chức.
Mặc đồ xong Kelly đứng nhìn quanh và như mọi khi nàng cảm thấy một cảm giác khác lạ. Căn hộ sang trọng nằm trên con phố của giới nhà giàu St. Louis-en l’Ile, Quận Tư, Paris. Căn hộ trổ hai lối đi nhìn ra phía nhà trước trông đẹp mắt, trần nhà cao, ốp gạch nổi màu vàng nhạt, phòng khách bày biện bàn ghế theo kiểu Pháp và kiểu thế kỷ mười chín. Đứng trước thềm bao lơn nhìn qua bên kia song Seine là Nhà thờ Đức bà.
Kelly chợt nghĩ ngày cuối tuần sắp tới. Chồng nàng sẽ dành cho nàng một buổi chiêu đãi bất ngờ.
– Em phải ăn mặc khác lạ, em tuỳ ý lựa chọn nơi nào muốn tới.
Kelly mừng thầm trong bụng. Mark là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Kelly liếc nhìn đồng hồ thở ra một hơi. Ta phải lo đi cho kịp buổi trình diễn nửa giờ nữa thôi.
Thoáng chốc nàng đã ra tới ngoài cầu thang máy. Vừa lúc bên kia căn hộ, bà hàng xóm Josette Lapointe vừa bước ra như mọi ngày và niềm nở cất tiếng.
– Chào Bà Harris.
Kelly tươi cười.
Chào bà Lapointe.
Bà vẫn đẹp như mọi ngày.
Cám ơn. – Kelly nhấn nút thang máy.
Từ đàng xa người thợ chung cư lo sửa chữa thiết bị gắn trên tường. Gã liếc nhìn về phía hai người đang đứng rồi quay đầu lại ngay.
Công việc người mẫu dạo nầy ra sao? – Bà Lapointe hỏi.
Cũng khá, cám ơn bà.
Tôi phải đến nơi xem cô trình diễn một lần mới được.
Tôi rất hân hạnh được đón tiếp bà.
Thang máy dừng lại Kelly và bà Lapointe bước vô. Người thợ mở máy bộ đàm nói vài câu rồi bỏ đi.
Cầu thang vừa đóng lại Kelly nghe chuông điện thoại trong phòng reo. Nàng chần chờ, dù biết phải đi vội nàng đoán chừng Mark gọi.
– Bà đi trước nhá, – nàng nói với bà Lapointe.
Kelly bước ra ngoài thang máy, lục túi tìm chìa khoá vụt chạy trở lại phòng, bước ngay tới bên bàn điện thoại nhấc máy:
– Mark?
Một giọng nói nghe lạ tai:
Nanette? Kelly chán nản:
Tôi không biết tên người gọi tới là ai.
Xin lỗi bà, tôi gọi nhầm số.
Gọi nhầm số! Kelly buông máy xuống. Vừa lúc đó một tiếng động làm rung chuyển cả toà nhà. Tiếp theo là tiếng người lao xao xen lẫn tiếng gào thét. Quá sợ hãi Kelly chạy ra ngoài xem sự thể ra sao. Phía bên dưới đang lộn xộn. Kelly chạy bộ xuống cầu thang tới nhà dưới, tiếng người la hét dữ dội từ bên dưới tầng hầm.
Quá hoảng sợ nàng bước tới chỗ tầng hầm ngây người ra đứng nhìn cầu thang máy bẹp dúm. Bên trong là xác bà Lapointe trơ ra một đống nát vụn. Kelly muốn ngất xỉu, tội nghiệp cho bà. Mới lúc nãy đây bà còn tươi cười. Lẽ ra ta đi cùng với bà nếu không vì tiếng chuông điện thoại reo… nàng nghĩ.
Đám đông xúm lại quanh chiếc thang máy. Xe cấp cứu hụ còi đến nơi. Ta phải ở lại đây nhưng mà làm sao được, Kelly buồn bã nghĩ. Ta phải đi ngay. Nàng nhìn xuống cái xác, nói khẽ:
Tôi lấy làm đau buồn, thưa bà Lapointe.
***
Kelly đến salon thời trang, bước qua cửa hậu nàng nhìn thấy Pierre người thiết kế thời trang đợi sẵn. Tay đấm vô vai nàng.
– Kelly! Kelly! Cậu tới trễ? Buổi trình diễn đã mở màn làm sao…
Xin lỗi, Pierre, mình vừa gặp tai nạn. Gã hoảng hốt:
Cậu có sao không?
Không sao.
Kelly nhắm mắt lại một lúc. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy nàng muốn lợm giọng, thôi phải chịu, làm sao bỏ cuộc. Nàng là ngôi sao của buổi trình diễn…
– Nhanh lên! Pierre nói.
Kelly vội chạy vô buồng trang điểm.
***
Buổi trình diễn có giá nhất trong năm được tổ chức tại 31 phố Cambon, nơi trước đây… salon của nhà thời trang Chanel. Mấy tay phó nhòm săn ảnh tập họp trên hàng ghế trước, không còn ghế trống, khán giả đứng đầy nghẹt phía dãy cuối, lóng ngóng chờ xem mode mới nhất mùa trình diễn thời trang. Bên trong gian phòng trang trí đầy sắc hoa, màn treo đẹp mắt vậy mà chẳng có ai để ý dòm ngó. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía sàn diễn chạy dài tít tắp – một dòng chảy muôn màu sắc người đẹp và thời trang. Phía sau hậu trường nhạc nền dạo lên chậm rãi, theo nhịp từng bước đi rậm rật trên sàn diễn.
Các người mẫu lần lượt tiếp bước lui tới trên sàn diễn theo nhịp lời giới thiệu trên loa phát thanh bình luận mẫu quần áo thời trang.
Người mẫu châu Á vừa xuất hiện trên sàn diễn – đây là kiểu chiếc áo vải xa tanh, quần vải chất liệu mỏng khoác thêm chiếc áo bơlu trắng…
Người mẫu tóc vàng mảnh mai đang nhún nhẩy từng bước đi -… đây là kiểu áo cổ tròn chất liệu vải ca sơ mia quần vải cô tông trắng…
Người mẫu Pháp ra mắt -… đây là kiểu jacket ba pút màu hồng cổ viền, quần vải đen xắn gấu…
Người mẫu Thuỵ Điển -… đây là bộ áo vải len xa tanh màu xanh biển, áo bờlu Charmeuse…
Sắp đến màn trình diễn khán giả trông chờ từ lâu.
Người mẫu Thuỵ Điển vừa rời khỏi sàn diễn trống trơn. Loa phát thanh lên tiếng:
Đây là màn trình diễn thời trang mùa hè, chúng tôi hân hạnh được giới thiệu kiểu áo tắm mới.
Giây phút hồi hộp chờ đợi đã đến, Kelly Harris xuất hiện ngay giờ phút cao điểm. Nàng mặc trên người bộ bikini trắng. Chiếc áo nịt ngực vừa che đủ phần trên bộ ngực căng phồng bó sát mông. Những bước đi nhún nhẩy khêu gợi trên sàn diễn thu hút mọi cặp mắt dồn về một phía khán giả reo hò như sấm dậy. Kelly đáp lại bằng một nụ cười cởi mở, đảo một vòng rồi mất hút sau sân khấu.
Phía trong hậu trường đã có hai gã đàn ông chờ sẵn.
Thưa bà Harris, bà có thể dành cho ít phút…
Tôi rất tiếc. Kelly lịch sự cáo lỗi – Tôi phải thay đồ nhanh. Nàng toan bỏ đi.
Thưa bà Harris. Chúng tôi nhân viên Sở Cảnh sát Tư pháp. Tôi là Thanh tra Dune, và đây là Thanh tra Steunou. Chúng tôi muốn trao đổi với bà một việc.
Kelly đứng lại.
Cảnh sát Tư pháp. Các ông cần bàn chuyện gì?
Bà đây là Mark Harris, phải không?
Vâng ! Nàng vô cùng ngạc nhiên.
Chúng tôi lấy làm tiếc báo tin… lá chồng bà mới chết đêm qua.
Kelly cảm thấy miệng mồm khô khốc:
Chồng tôi? Mà sao…?
Rõ ràng, ông ta đã tự tử.
Tai Kelly nghe lùng bùng. Nàng chỉ có thể nhớ mang máng những gì ngài Chánh thanh tra -… Tháp Eiffel… lúc nửa đêm… thư tuyệt mệnh… lấy làm tiếc… thành thật chia buồn. Lời nói như trong mơ. Tất cả là những lời nói vô nghĩa.
Thưa bà…
“Cuối tuần nầy, ta muốn em ăn mặc khác thường, em muốn tới nơi đâu tuỳ ý em lựa chọn”. Nàng còn nhớ những tiếng nói sau cùng của chàng.
Tôi e có điều… nhầm lẫn chăng? Kelly nói – Mark, không thể…
Tôi lấy làm tiếc. Ngài Chánh thanh tra nhìn theo Kelly.
Bà vẫn bình yên chứ, thưa bà?
Vâng! – Có điều đời tôi tới đây coi như hết, nàng nghĩ.
Pierre vụt chạy tới bên Kelly, mang theo chiếc áo bikini sọc tuyệt đẹp.
– Nầy cưng, thay đồ nhanh đi. Đừng có chần chừ. – Gã dúi vô tay nàng chiếc áo bikini. – Nhanh! Nhanh lên!
Kelly chậm rãi buông xuống sàn.
– Pierre?
Gã ngạc nhiên nhìn qua:
Sao?
Cậu mặc vô đi.
***
Kelly được đưa về nhà trên chiếc limousine, ông quản lý salon muốn cho người đi kèm, nàng từ chối.
Kelly muốn đi một mình. Vừa về tới trước cửa nhà, Kelly nhìn thấy người bảo vệ chung cư Philippe Cendre cùng với một công nhân đứng giữa đám đông người thuê nhà.
Một người hàng xóm lên tiếng:
– Tội nghiệp bà Lapointe, tai nạn thật khùng khiếp.
Người công nhân sửa chữa trên tay nắm hai đầu mối dây cáp đứt lìa ra:
– Không phải do tai nạn, thưa bà. Thủ phạm cắt đứt dây thắng thang máy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.